Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Chương 27
194@-
Sở Hoàn có thể nói không? Tất nhiên là không thể rồi.
Cậu nở một nụ cười với Sở Trạch Dương, nói: "Đương nhiên, con chắc chắn có thể học được."
Sở Trạch Dương hài lòng, phất tay ra hiệu cho cậu tự chơi một mình.
Sở Hoàn quay lưng, mặt liền xụ xuống, đi đến trước mặt Ngụy Khải rồi bất động.
Ngụy Khải vẫn đang hì hục khuân đồ từ trên xe xuống. Đây là quà cáp mà Ngụy Hoa chuẩn bị cho cậu, nào là nhân sâm, lộc nhung, nh** h** nghệ tây, nấm khô, trái cây sấy, các loại hạt, hải sản khô... Cuối cùng, cậu ta còn bê xuống hai thùng rượu hảo hạng và một khúc gỗ không rõ chủng loại.
Một đống lớn chất đầy dưới đất, vô cùng có thành ý.
Ngụy Khải phủi phủi tay, nói với Sở Hoàn: "Xong rồi, chỉ có bấy nhiêu thôi. Đồ khô để được lâu, trái cây thì anh nhớ ăn sớm nhé..."
Sở Hoàn từ trong nỗi bi thương lấy lại tinh thần, chớp mắt nhìn đống quà trước mặt, giật mình hỏi: "Cậu dọn cả nhà luôn hả??"
Ngụy Khải đáp: "Đâu có, toàn là đồ bố tôi chuẩn bị đấy. Mẹ tôi còn định gửi thêm ít hải sản tươi nhưng mang theo bất tiện... À, mẹ tôi còn nhờ tôi hỏi anh, nếu sau này anh muốn yêu đương, có thể cân nhắc đến em gái tôi không? Con bé đang học đại học, là trường trọng điểm đàng hoàng."
Sở Hoàn: "..."
Trinh Thục Lệ đúng là kiên trì thật, nhất quyết muốn cậu làm con rể nhà bà.
Cậu nhìn thoáng qua đống đồ dưới đất, phát hiện một khúc gỗ đen cháy, tò mò hỏi: "Sao có cả gỗ vậy?"
"À, chuyện là hồi trước bố tôi đi thu mua gỗ, có người mang khúc này đến nói là 'Thiên niên lôi kích mộc', lại còn là gỗ đào, bảo đảm là bảo vật thật sự, chỉ cần 50 vạn là bán ngay."
*Thiên niên lôi kích mộc () là loại gỗ cực kỳ quý hiếm, được hình thành khi một cây gỗ bị sét đánh nhiều lần trong hàng trăm, thậm chí hàng ngàn năm.
"Bố tôi ban đầu không tin, ai ngờ người kia ôm chân bố tôi khóc lóc, nói mẹ già lâm bệnh nặng, vợ mới sinh đôi không có sữa, nếu không phải vì gia cảnh túng quẫn thì cậu ta cũng chẳng nỡ bán báu vật này... Nói chung là than nghèo kể khổ một tràng."
"Bố tôi mềm lòng, trả 30 vạn mua về. Mua xong không đụng tới, để xó nhà không biết bao lâu rồi."
Sở Hoàn lập tức hứng thú. Nếu đúng thật là "Thiên niên lôi kích mộc", thì khác nào là bảo bối.
Khúc gỗ này tròn trịa, dài khoảng ba bốn mươi centimet, đường kính cũng tương tự, vỏ cây cháy đen, lõi có sắc đỏ sẫm. Khi chạm tay vào, một luồng nhiệt nóng rực lan khắp lòng bàn tay cậu, mãnh liệt, dương cương bừng bừng.
Quả là hàng thật...
Cậu ngẩng đầu nhìn Ngụy Khải, nói: "Bố cậu đúng là có phúc khí."
Không hổ danh là người vừa nhìn đã thấy phúc dày mạng lớn.
Ngụy Khải: "Là thật à? Ôi trời, thế thì tốt quá! Mẹ tôi vì chuyện này mà cằn nhằn bố tôi suốt, cứ nói ông ấy bị lừa rồi cơ."
Sở Hoàn hỏi: "Thật sự tặng cho tôi? Thứ này hơi quý."
"Dĩ nhiên rồi, nhà tôi cũng chẳng dùng làm gì."
Sở Hoàn gật đầu: "Được, để tôi xem có thể làm cho nhà cậu mấy cái bùa hộ mệnh không."
"Tốt quá."
Hai người đang nói chuyện, thì Thẩm Lạc Thu từ một con đường khác chạy tới. Thấy trước cửa nhà họ Sở có người, cậu ta lập tức phấn khích gọi lớn: "Nhóc Hoàn, cậu về rồi!"
"Ừ!"
Sở Hoàn nhìn Thẩm Lạc Thu, cũng vui vẻ: "Cậu đi đâu đấy?"
"Tớ đi hái ít rau, nhà tớ dạo này làm ăn tốt lắm."
Thẩm Lạc Thu hớn hở nói: "Người ta đồn ở nhà tớ câu cá dễ gặp may, toàn câu được cá lớn, nên phòng trọ gần như kín hết."
Sở Hoàn nhìn Thẩm Lạc Thu, cười nói: "Cậu đến đúng lúc lắm, giúp tớ khuân đống đồ này vào nhà đi."
Thẩm Lạc Thu cúi đầu nhìn, rồi há hốc mồm kêu lên: "Nhiều vậy???"
Khúc gỗ được Sở Hoàn đặt riêng trước bàn thờ tượng thần, chuẩn bị làm lễ khai quang cho nó.
Sau bữa trưa, Ngụy Khải lái xe trở về, Thẩm Lạc Thu rủ Sở Hoàn ra ngoài chơi.
Bên làng có một nhà có ao nuôi cá định tát ao hôm nay. Mọi người có thể đến giúp, ngoài cá ra còn có thể bắt được lươn, ba ba, tôm và ốc, có thể mang về làm vài món ngon.
Sở Hoàn cũng rất muốn ra ngoài chơi, nhưng nghĩ đến giọng nói ác ma của bố mình, cuối cùng vẫn đành từ bỏ suy nghĩ đầy cám dỗ này.
Cậu chỉ có thể học. Nếu không học được thì cậu thực sự xong đời.
Trên bàn học đốt một loại hương giúp tĩnh tâm, Sở Hoàn lấy cuốn sách mà Sở Trạch Dương đưa cho cậu trước đó ra nghiên cứu.
Phần đầu cuốn sách là phần giới thiệu: "Điệu múa Đoan Công" là một dạng vũ điệu nghi lễ, thuộc hệ thống múa shaman (phù thủy), chủ yếu là một hoạt động tế lễ thông qua ca múa. Nội dung chính là "phù thủy lên đồng, ca thần, nhảy thần". Vì các bài thần chú và điệu ca đều được chép tay và truyền lại qua nhiều đời, không có hệ thống chung, nên điệu múa Đoan Công cũng phân thành nhiều trường phái khác nhau, phong cách múa cũng có sự khác biệt.
Các động tác trong điệu múa mang đậm nét nguyên thủy, mộc mạc, có hơn trăm loại thủ ấn, phần lớn là động tác mô phỏng. Một số điệu như múa mặt nạ "Chiêu Hồn" hay "Trừ Tà" khá tương đồng với múa Nuo.
*Múa Nuo ( - Nuo Wu) là một trong những điệu múa lâu đời nhất của người Trung Quốc. Điệu múa này được thực hiện nhằm chiêu đãi các vị thần và xua đuổi bệnh dịch.
Quy trình chính:
Trước tiên, Đoan Công phải "thỉnh thần", mời các vị thần giáng lâm.Sau đó, Đoan Công bắt đầu lên đồng, ca thần, múa thần, tự hóa thân thành thần linh. Một số người sẽ đeo mặt nạ, hát về câu chuyện của vị thần, như nguồn gốc, gia đình, con cái... Việc ca múa thường do một người, hai người, hoặc ba người thực hiện.
Sau khi hoàn thành nghi lễ, Đoan Công sẽ "tiễn thần", kết thúc quá trình tế bái, tạ ơn và giải trí cho thần linh.
Sở Hoàn đọc đến đây, trong đầu nhảy ra một suy nghĩ: Chẳng phải đây là một buổi tụ tập của các vị thần sao? Có hẳn phần tự giới thiệu, sau khi giới thiệu xong, tất cả mọi người quen biết nhau, rồi cùng nhau vui chơi, giải trí...
Cậu bị suy nghĩ của mình chọc cười, cười khúc khích hai tiếng rồi tiếp tục lật sách đọc tiếp.
Điệu múa Đoan Công có nhiều phong cách khác nhau tùy theo chủ đề. Nếu là để tế lễ cho người đã khuất thì phải trang nghiêm, trầm lặng. Nếu là để tế thần thì phải nhẹ nhàng, linh hoạt hơn. Các nghi lễ cũng chia thành loại ngắn (một ngày một đêm), loại trung bình (ba ngày ba đêm), và loại lớn (bảy ngày bảy đêm).
Sở Hoàn không biết nhà họ Lâu định tổ chức theo kiểu nào. Nếu mà là bảy ngày bảy đêm thì hơi khoa trương rồi đấy!
Phần sau là hướng dẫn về các loại bộ pháp.
Bốn loại bước cơ bảnCác kiểu xoay, lắc, nhảy khác nhauĐồng thời kết hợp với hơn trăm loại thủ ấn biến hóa khôn lường
Sở Hoàn nhìn đến hoa cả mắt, đầu óc quay cuồng. Nhiều quá, phức tạp quá, cậu thực sự có thể học được sao?
"Uiii..."
Cậu úp mặt xuống bàn, đờ đẫn nhìn các hình vẽ mô tả bộ pháp mà thẫn thờ. Kỳ lạ? Sao mấy kiến thức này không chịu vào đầu thế nhỉ? Hay là mình bị ngu?
Mà, nếu bị ngu thì cũng tốt, như vậy thì không cần phải học nữa...
Hương trầm lượn lờ, ánh nắng xuyên qua cửa sổ nhẹ nhàng phủ lên bàn học. Mí mắt Sở Hoàn dần dần nhắm lại, ngay khoảnh khắc cậu sắp chìm vào giấc ngủ, hình ảnh đôi mắt nửa cười nửa không của Sở Trạch Dương chợt lóe lên trong đầu.
"Nhóc Hoàn, con có thể học được, đúng không?"
Cậu lập tức mở bừng mắt, vẻ mặt kinh hãi.
Đáng sợ quá!
Sở Hoàn không dám chậm trễ thêm một giây nào, bật dậy khỏi ghế, lập tức bắt đầu luyện bộ pháp trong phòng.
Sau khi thử đi thử lại vài lần, cuối cùng cậu cũng nắm bắt được chút quy luật, khiến lòng tin tăng lên không ít. Thực tế đúng là như vậy, từng bước trong điệu múa Đoan Công đều có vị trí và cách đặt chân cố định. Khi giẫm đúng vào chỗ cần giẫm, cậu có thể cảm nhận được hơi thở của đất trời đáp lại mình.
Những luồng khí tinh nghịch, sinh động, vui vẻ, tựa như linh hồn vô hình đang tương tác với cậu.
Sở Hoàn dần tìm thấy niềm vui trong đó. Dần dà, bước chân không cần phải ghi nhớ bằng não, chỉ cần cảm nhận, rồi tự nhiên bước theo, tự nhiên đáp lại.
Ở gian phòng bên cạnh, Sở Trạch Dương từ từ đứng dậy khỏi ghế, ánh mắt chăm chú nhìn về phía căn phòng. Một lúc sau, khóe môi ông cong lên, thấp giọng lẩm bẩm: "Thằng nhóc này, cứ như con cóc lười, phải có cây gậy chọc vào mới chịu nhảy. Chẳng biết giống ai nữa..."
"Trời đất ơi!"
Thẩm Lạc Thu đứng ngoài cửa sổ, người lấm lem bùn đất, tay xách hai con ba ba. Cậu ta trợn mắt há hốc mồm nhìn vào bên trong.
Sở Hoàn biết múa! Không chỉ biết múa, mà còn múa đẹp đến khó tin!
Thẩm Lạc Thu có thể cảm nhận được sự hoang dã, tự nhiên và niềm vui trong từng động tác ấy. Là chồi non nảy lên giữa mùa xuân, là bông hoa rực rỡ nở rộ vào hạ, là cành trĩu quả cúi mình đón thu, là cành cây khô khẽ rơi lên lớp tuyết đông... Dưới lớp tuyết dày, vô số sinh mệnh đang say ngủ, chờ đợi mùa xuân mới, chờ đợi một vòng luân hồi mới.
Hai con ba ba trên tay cậu ta bắt đầu giãy giụa, như thể chúng cũng cảm nhận được điều gì đó, rướn cổ hướng về phía căn phòng.
Sở Hoàn hoàn thành xong một bài nhảy, quay đầu liền nhìn thấy Thẩm Lạc Thu, ngạc nhiên hỏi: "Giẻ lau, cậu tới khi nào thế?"
Thẩm Lạc Thu: "Tớ đến lâu rồi, tại cậu không để ý thôi."
"Ồ."
Sở Hoàn vô cùng đắc ý, nhìn cậu ta hỏi: "Thế nào? Tớ múa có đẹp không?"
Thẩm Lạc Thu giơ ngón cái lên khen: "Đỉnh thật, trò giỏi hơn thầy rồi đấy! Sau này cậu cũng đi múa Đoan Công à?"
"Sau này gì chứ? Vài hôm nữa phải múa rồi."
"Hả?"
"Nhà họ Lâu à..."
Thẩm Lạc Thu trèo cửa sổ vào trong, con ba ba trên tay cậu ta vừa đến gần Sở Hoàn liền hưng phấn quẫy loạn, suýt chút nữa tuột khỏi tay.
Sở Hoàn giật mình, hét lên: "Mang ra ngoài! Kiếm cái thùng đựng nó vào, toàn là bùn không!"
Thẩm Lạc Thu lại xách ba ba ra ngoài, vào bếp tìm một cái thùng rồi thả chúng vào. Hai con ba ba trong thùng tràn đầy sức sống, quẫy đạp liên tục. Cậu ta lấy thêm nắp đậy lại.
Xong xuôi, cậu ta quay lại nói với Sở Hoàn: "Cái này là tớ cố tình bắt cho cậu bồi bổ não đấy, cậu bảo cậu đang học hành còn gì?"
Sở Hoàn vui vẻ đáp: "Không hổ là người anh em của tớ! Tối nay tớ sẽ kho tàu chúng nó!"
Thẩm Lạc Thu vừa rửa tay vừa nói: "Không ngờ nhà họ Lâu sẽ mời bố cậu."
"Là sao?"
"Nhà đó bày trận lớn cực, ai mà chẳng biết nhà họ có người mất? Nhưng đây đâu phải chuyện vui, tổ chức linh đình thế này cũng hiếm thấy, dạo này ai nấy đều bàn tán về họ."
"Hôm qua nhà họ còn mời bà đồng ở thôn Đuôi Heo đến á. Nghe bảo lúc về bà ta cười tươi như hoa, chắc là kiếm được một khoản lớn."
Bà đồng ở thôn Đuôi Heo có một tuyệt kỹ, gọi là "nhìn nước trong bát". Một bát nước trong có thể thông âm dương, nghe nói chỉ cần nhìn vào bát đó là có thể thấy cõi âm.
Sở Hoàn thắc mắc: "Họ gấp gáp vậy à?"
Nếu chết bình thường, sau bảy ngày hồn phách sẽ có quỷ sai dẫn về nhà, đến lúc đó tự nhiên có thể gặp lại người đã khuất. Như vậy chẳng phải đáng tin hơn mời bà đồng hay sao?
Thẩm Lạc Thu: "Đúng thế, ai cũng đoán có phải Lâu Thắng Lợi chết mà chưa kịp dặn dò chuyện di chúc không, nên con cháu ông ta sốt ruột chia tiền mới nghĩ ra cách này. Mấy chuyện riêng xấu xa của nhà giàu ai mà biết được."
"Ồ..."
Sở Hoàn lộ vẻ hứng thú. Cậu rất thích hóng chuyện, mà rõ ràng nhà họ Lâu có rất nhiều chuyện để hóng.
"Dù sao thì bọn họ cũng đã mời cậu, đến lúc đó cẩn thận một chút. Ai biết được họ có giở trò gì không."
Sở Hoàn: "Tớ biết."
Buổi tối, Sở Hoàn thực sự ăn hai con ba ba đó. Hơn nữa còn là món kho tàu mà cậu thèm muốn bấy lâu. Phần viền mai của ba ba dẻo mềm, dính dính, ăn vào như muốn bám chặt vào miệng, hương vị quả thực rất tuyệt.
Món này do chính Sở Trạch Dương ra tay nấu, coi như là phần thưởng cho sự chăm chỉ học tập của cậu. Có điều sau khi ăn xong, Sở Hoàn lăn qua lộn lại trên giường đến tận ba giờ sáng mà vẫn chưa ngủ được...
Lấy điện thoại tra thử, cậu lập tức hóa đá: Ba ba bổ âm bổ thận.
Với kích thước của con ba ba đó, có khi nào Thẩm Lạc Thu mò trúng con ba ba tổ từ đời nào rồi không?
Cậu cầm điện thoại chơi game cả đêm. Sáng hôm sau, ánh mắt nhìn Thẩm Lạc Thu đầy oán hận.
Thẩm Lạc Thu vẫn cười hớn hở, còn hồn nhiên hỏi: "Sao vậy? Cậu ngủ không ngon à?"
Sở Hoàn không nói không rằng, đột nhiên bật dậy, nhào đến bóp cổ cậu ta, nghiến răng nghiến lợi: "Ba ba căn bản không bổ não!!!"
"A—A A A—Không bổ não á?!"
Sở Hoàn tức giận quát: "Cậu không biết hả?!"
"Tớ không biết!!"
Sở Hoàn thu tay lại, chỉ vào cậu ta mắng: "Thế mà còn dám bảo nó bổ não?!"
Thẩm Lạc Thu nhìn cậu, ấm ức nói: "Thì... chẳng phải mọi người đều bảo nó giàu dinh dưỡng sao... Không bổ não thì nó bổ cái gì?"
Sở Hoàn lườm cậu ta một cái, không nói gì.
Thẩm Lạc Thu lén lút đi sau lưng cậu, rút điện thoại ra tra cứu. Thấy kết quả tìm kiếm, sắc mặt cậu ta lập tức thay đổi, vội vàng đuổi theo.
"Nhóc Hoàn, tớ sai rồi!"
"Nhóc Hoàn, tớ làm chút mướp đắng cho cậu ăn nhé?"
"Trà lá sen? Trà bí đao?"
......
Sau ba ngày khổ luyện, Sở Hoàn cuối cùng cũng học xong hai bài múa Đoan Công. Thực ra, tất cả chỉ là sự kết hợp của bộ pháp, kỹ thuật và thủ quyết cơ bản. Khi đã nắm vững, học rất nhanh.
Chiều ngày thứ tư, cậu hớn hở chạy đến tìm Sở Trạch Dương, hào hứng nói: "Bố! Con học xong rồi!"
"Vậy tối nay múa một bài tế thần đi."
Sở Hoàn đang hừng hực khí thế, thế mà Sở Trạch Dương lại nhẹ nhàng bỏ qua như vậy, khiến cậu hơi ngớ người.
"Còn đứng đó làm gì? Qua đây khiêng đồ."
Sở Hoàn lập tức ỉu xìu: "Ồ."
Công tác chuẩn bị trước khi múa Đoan Công có rất nhiều bước. Tuy nhiên, buổi tế thần này chỉ đơn giản là lễ tạ thần, tương đương với một buổi tiệc nhỏ của con người, một buổi gặp mặt riêng tư với thần linh, nên quy trình cũng được giản lược đi nhiều.
Sở Trạch Dương khuân mấy cái rương lớn từ kho ra, bên trong có cổng thần bằng lụa với rèm che tách đôi, thương thần - một cây gậy gỗ quấn giấy đỏ trắng, cờ bát quái, cờ lệnh nhỏ... và một bộ đồ pháp.
Lúc sắp xếp đồ đạc, Sở Hoàn nhìn thấy bộ đồ pháp, mắt lập tức sáng rực. Bộ đồ pháp này được làm rất tinh xảo, chỉnh thể là áo bát quái màu đen viền trắng, ống tay rộng thùng thình. Quan trọng nhất là trên áo còn thêu quẻ dịch, sông núi, nhật nguyệt. Chất vải cũng không phải loại thường, bóng mịn và ẩn hiện ánh sáng, trông rất ngầu.
Cậu hô lớn vào trong nhà: "Bố ơi! Con sẽ mặc cái này hả?"
Sở Trạch Dương bê ra một chiếc bàn dài: "Ừ."
Ông đặt chiếc bàn giữa sân, ngay trước cửa phòng thờ, rồi sắp xếp lư hương và một số đồ cúng thường dùng lên trên. Đây sẽ là bàn thần.
Trước bàn thần trải một tấm chiếu, là khu vực múa Đoan Công.
Các thứ khác như hương nến ắt không thể thiếu. Dụng cụ rất nhiều, đến lúc trời sập tối, Sở Trạch Dương mới sắp đặt xong tất cả.
Sau bữa tối, nghi thức chuẩn bị tế thần có thể chính thức bắt đầu.
Hôm nay là một ngày đẹp trời, trời quang mây tạnh, trăng sáng sao thưa, không có chút gió nào. Sở Hoàn thay đồ xong, bấy giờ mới cảm nhận được chút hồi hộp.
Cậu chần chừ trong phòng một lát, đến khi Sở Trạch Dương gọi mới chậm rãi bước ra ngoài. Nào ngờ bước ra... quãi đạn, có không ít người đang đứng chờ bên ngoài.
Thẩm Lạc Thu kéo cả nhà đến, bố mẹ cậu ta đều đứng bên cạnh, nhìn thấy Sở Hoàn là cười rạng rỡ. Một số người trong làng cũng đến, ví dụ như bà cụ từng ôm con đến nhờ bố cậu trừ tà. Thậm chí còn có một số con vật, con mèo mướp vàng hay lui tới nhà cậu, ba con chó cỏ của làng, tất cả đều ngoan ngoãn ngồi một góc.
Ngoài người sống, còn có một số hồn ma đã chết mà cậu quen biết. Ba con quỷ nước ở sông Tây Hà, mấy hồn ma từng mua đậu hũ ở nhà Hứa Tam.
Cẩu Oa đội một con trai sông to tướng trên đầu, dưới đất là một vũng nước ướt sũng, thân thể nó nằm trong đó, duỗi hai cánh tay ngắn ngủn dị dạng ra giành đồ ăn rải cho cô hồn dã quỷ. Nhìn nó chả giống cá chút nào, mà giống một loại sinh vật lưỡng cư.
"Nhóc con thối tha! Có biết kính trên nhường dưới không? Ăn lắm thế, không sợ bể bụng hả?"
Quỷ cổ dài vừa xới cơm trong bát, vừa tức tối chửi nó.
Cẩu Oa không phải dạng dễ bắt nạt, lập tức mắng lại: "Lúc tôi chết ông còn chưa ra đời đâu! Gọi tôi một tiếng ông nội nghe xem, ông nội đây sẽ bố thí cho ông một miếng!"
"Nhóc thối! Mày mạnh miệng cái gì! Tao mới là ông nội của mày!"
"Được! Đến đây! Thử xem ai mới là ông nội!"
Vỏ trai trên đầu Cẩu Oa liên tục khép mở, phun ra khói trắng lạnh lẽo như đang cổ vũ cho nó.
Nữ quỷ nước tóc dài có lợi thế trong hoàn cảnh này, không chỉ nhét thức ăn vào miệng mình mà còn nhét cả vào trong vỏ trai, đến mức vỏ trai bị nhồi đầy đến không đóng lại được.
Quỷ cổ dài thấy mà sốt ruột: "Bọn sông nước chúng mày sao lại giành đồ ăn của quỷ đất liền bọn tao!"
Cẩu Oa há miệng, để lộ ra hàng răng rậm rạp, âm trầm hỏi: "Ý ông là gì?"
"..."
Quỷ cổ dài im re. Oán khí của quỷ nước nặng hơn bọn họ, nếu thực sự đánh nhau, chắc chắn họ sẽ chịu thiệt.
Thế là không ai tranh cãi nữa, chỉ còn lại tiếng tranh giành thức ăn.
Sở Hoàn: "..."
Theo lý mà nói, quỷ nước không thể xa nước quá lâu, nhưng không biết bằng cách nào chúng lại có thể mò đến tận nhà cậu!
Ăn uống xong, bọn chúng cuối cùng cũng có thời gian rảnh ngẩng đầu lên.
Quỷ cổ dài là người đầu tiên nhìn thấy Sở Hoàn, vui vẻ vẫy tay với cậu. Cẩu Oa thì vừa sợ hãi vừa nịnh nọt nhìn cậu.
Sở Hoàn ngó lơ bọn chúng, quay người bước đến bên cạnh Sở Trạch Dương.
"Bố, con hơi căng thẳng."
"Có gì phải căng thẳng? Dù sao cũng phải múa thôi."
"Nhưng mà con vẫn thấy căng thẳng."
Sở Trạch Dương thấy cậu đáng thương thật, bèn dịu giọng an ủi: "Căng thẳng thì niệm khẩu quyết đi."
"Dạ."
Sở Hoàn lập tức niệm khẩu quyết, vừa niệm vừa bấm thủ quyết, tay miệng phối hợp, cố gắng chuyển dời sự chú ý.
Ánh nến lay động, đến một thời điểm nhất định, cả Sở Hoàn và Sở Trạch Dương cùng lúc ngẩng đầu lên.
"Đến giờ."
Sở Trạch Dương vỗ nhẹ lên vai Sở Hoàn, sau đó bước lên phía trước, thổi vào tù và.
Tiếng tù và trầm đục vang vọng. Sở Hoàn cũng đứng dậy, bước chân theo một bộ pháp đặc biệt, tiến đến chiếu trước bàn thờ thần.
Bói quẻ, vẩy nước, cầm bùa đọc chú ngữ. Đây là nghi thức báo cho cả trên lẫn dưới biết rằng họ đang làm lễ tế thần.
Sắc mặt cậu nghiêm túc, động tác gọn gàng dứt khoát, ống tay áo rộng phất phơ theo từng cử động, cả quá trình trông vô cùng mỹ cảm.
Mẹ Thẩm Lạc Thu quay sang nói với cậu ta: "Nhóc Hoàn giỏi quá, Trạch Dương có người kế nghiệp rồi."
Thẩm Lạc Thu mặt đầy tự hào: "Tất nhiên!"
Sau khi nhận được phản hồi từ trên và dưới, Sở Hoàn xoay người một vòng, đứng trước bàn thờ, bắt đầu châm hương nghênh thần.
Khói hương bay thẳng lên trời, Sở Hoàn có thể cảm nhận được có thứ gì đó đang từ bên trong cửa đi ra.
Một sự tồn tại khổng lồ và đáng sợ, đứng trên bàn thần.
Những người xung quanh cũng mơ hồ cảm thấy có sự thay đổi trong không khí, không ai lên tiếng, thậm chí hơi thở cũng nhẹ bớt.
Đám quỷ cảm nhận rõ ràng hơn, Cẩu Oa và quỷ cổ dài tạm thời quên mất xích mích, rúc mình vào nhau.
Thần giáng lâm.
Bây giờ là lúc cậu biểu diễn, dùng điệu múa để làm thần vui lòng.
Sở Hoàn hít sâu một hơi, bắt đầu nhảy múa. Bước chân, xoay người, biến đổi thủ quyết. Ban đầu cậu chỉ đơn thuần đang tự nhảy, nhưng dần dần, cậu cảm thấy cơ thể mình không còn do mình điều khiển nữa.
Có thứ gì đó đang dẫn dắt cậu.
Cậu không biết là gió hay một thứ vô hình nào khác, chỉ biết rằng toàn bộ bản thân cậu được bao quanh bởi nó.
Thẩm Lạc Thu mặc dù đã từng xem Sở Hoàn nhảy múa, nhưng hôm nay lại cảm thấy hơi khác biệt.
Giống như từng động tác, từng câu niệm chú của Sở Hoàn đều nhận được sự hồi đáp. Cậu ta nghĩ mãi mà không biết nên diễn tả thế nào, đại khái là... từ một điệu múa đơn biến thành múa đôi??
Không biết người khác có cảm giác ra sao, chứ Thẩm Lạc Thu vì liên tưởng kỳ lạ của mình mà cảm thấy hơi ngượng .
Buổi tế kéo dài khá lâu, Sở Hoàn vất vả lắm mới hoàn thành được cả bài múa, đứng không vững nổi. Cơ thể nhảy múa không do mình kiểm soát khiến cậu tiêu hao rất nhiều sức lực.
Cậu ổn định lại cơ thể, bắt đầu thực hiện nghi thức cuối cùng. Đã nghênh thần đến thì cũng phải tiễn thần đi.
Sở Hoàn cầm hương lên châm lửa, tiễn vị thần trước mặt rời đi. Kết quả hương đã cháy, nhưng thần vẫn chưa rời đi.
Không tiễn đi được.
Lẽ nào cậu chưa khiến thần hài lòng?
Mời thần thì dễ, tiễn thần lại khó. Nhưng chẳng phải vừa nãy ngài ấy rất vui vẻ sao? Chẳng lẽ vì quá vui nên không muốn quay về?
Trong đầu Sở Hoàn thoáng chốc hiện lên đủ loại suy nghĩ, cậu quay sang nhìn Sở Trạch Dương.
Sắc mặt Sở Trạch Dương cũng không tốt lắm. Ông chưa từng gặp tình huống này, chỉ có thể ra hiệu cho Sở Hoàn thử lại lần nữa.
Sở Hoàn đốt một nén hương mới, làm lễ theo nghi thức, trong lòng không nhịn được mà lẩm bẩm:
"Lần sau con lại chơi với ngài, ngài về trước đi ạ."
"Xin ngài đấy."
••••••••
Lời tác giả:
Nghi lễ múa Đoan Công đã được đơn giản hóa và cải biên rất nhiều ~ xin đừng đi sâu vào nó!
Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Sở Hoàn có thể nói không? Tất nhiên là không thể rồi.
Cậu nở một nụ cười với Sở Trạch Dương, nói: "Đương nhiên, con chắc chắn có thể học được."
Sở Trạch Dương hài lòng, phất tay ra hiệu cho cậu tự chơi một mình.
Sở Hoàn quay lưng, mặt liền xụ xuống, đi đến trước mặt Ngụy Khải rồi bất động.
Ngụy Khải vẫn đang hì hục khuân đồ từ trên xe xuống. Đây là quà cáp mà Ngụy Hoa chuẩn bị cho cậu, nào là nhân sâm, lộc nhung, nh** h** nghệ tây, nấm khô, trái cây sấy, các loại hạt, hải sản khô... Cuối cùng, cậu ta còn bê xuống hai thùng rượu hảo hạng và một khúc gỗ không rõ chủng loại.
Một đống lớn chất đầy dưới đất, vô cùng có thành ý.
Ngụy Khải phủi phủi tay, nói với Sở Hoàn: "Xong rồi, chỉ có bấy nhiêu thôi. Đồ khô để được lâu, trái cây thì anh nhớ ăn sớm nhé..."
Sở Hoàn từ trong nỗi bi thương lấy lại tinh thần, chớp mắt nhìn đống quà trước mặt, giật mình hỏi: "Cậu dọn cả nhà luôn hả??"
Ngụy Khải đáp: "Đâu có, toàn là đồ bố tôi chuẩn bị đấy. Mẹ tôi còn định gửi thêm ít hải sản tươi nhưng mang theo bất tiện... À, mẹ tôi còn nhờ tôi hỏi anh, nếu sau này anh muốn yêu đương, có thể cân nhắc đến em gái tôi không? Con bé đang học đại học, là trường trọng điểm đàng hoàng."
Sở Hoàn: "..."
Trinh Thục Lệ đúng là kiên trì thật, nhất quyết muốn cậu làm con rể nhà bà.
Cậu nhìn thoáng qua đống đồ dưới đất, phát hiện một khúc gỗ đen cháy, tò mò hỏi: "Sao có cả gỗ vậy?"
"À, chuyện là hồi trước bố tôi đi thu mua gỗ, có người mang khúc này đến nói là 'Thiên niên lôi kích mộc', lại còn là gỗ đào, bảo đảm là bảo vật thật sự, chỉ cần 50 vạn là bán ngay."
*Thiên niên lôi kích mộc () là loại gỗ cực kỳ quý hiếm, được hình thành khi một cây gỗ bị sét đánh nhiều lần trong hàng trăm, thậm chí hàng ngàn năm.
"Bố tôi ban đầu không tin, ai ngờ người kia ôm chân bố tôi khóc lóc, nói mẹ già lâm bệnh nặng, vợ mới sinh đôi không có sữa, nếu không phải vì gia cảnh túng quẫn thì cậu ta cũng chẳng nỡ bán báu vật này... Nói chung là than nghèo kể khổ một tràng."
"Bố tôi mềm lòng, trả 30 vạn mua về. Mua xong không đụng tới, để xó nhà không biết bao lâu rồi."
Sở Hoàn lập tức hứng thú. Nếu đúng thật là "Thiên niên lôi kích mộc", thì khác nào là bảo bối.
Khúc gỗ này tròn trịa, dài khoảng ba bốn mươi centimet, đường kính cũng tương tự, vỏ cây cháy đen, lõi có sắc đỏ sẫm. Khi chạm tay vào, một luồng nhiệt nóng rực lan khắp lòng bàn tay cậu, mãnh liệt, dương cương bừng bừng.
Quả là hàng thật...
Cậu ngẩng đầu nhìn Ngụy Khải, nói: "Bố cậu đúng là có phúc khí."
Không hổ danh là người vừa nhìn đã thấy phúc dày mạng lớn.
Ngụy Khải: "Là thật à? Ôi trời, thế thì tốt quá! Mẹ tôi vì chuyện này mà cằn nhằn bố tôi suốt, cứ nói ông ấy bị lừa rồi cơ."
Sở Hoàn hỏi: "Thật sự tặng cho tôi? Thứ này hơi quý."
"Dĩ nhiên rồi, nhà tôi cũng chẳng dùng làm gì."
Sở Hoàn gật đầu: "Được, để tôi xem có thể làm cho nhà cậu mấy cái bùa hộ mệnh không."
"Tốt quá."
Hai người đang nói chuyện, thì Thẩm Lạc Thu từ một con đường khác chạy tới. Thấy trước cửa nhà họ Sở có người, cậu ta lập tức phấn khích gọi lớn: "Nhóc Hoàn, cậu về rồi!"
"Ừ!"
Sở Hoàn nhìn Thẩm Lạc Thu, cũng vui vẻ: "Cậu đi đâu đấy?"
"Tớ đi hái ít rau, nhà tớ dạo này làm ăn tốt lắm."
Thẩm Lạc Thu hớn hở nói: "Người ta đồn ở nhà tớ câu cá dễ gặp may, toàn câu được cá lớn, nên phòng trọ gần như kín hết."
Sở Hoàn nhìn Thẩm Lạc Thu, cười nói: "Cậu đến đúng lúc lắm, giúp tớ khuân đống đồ này vào nhà đi."
Thẩm Lạc Thu cúi đầu nhìn, rồi há hốc mồm kêu lên: "Nhiều vậy???"
Khúc gỗ được Sở Hoàn đặt riêng trước bàn thờ tượng thần, chuẩn bị làm lễ khai quang cho nó.
Sau bữa trưa, Ngụy Khải lái xe trở về, Thẩm Lạc Thu rủ Sở Hoàn ra ngoài chơi.
Bên làng có một nhà có ao nuôi cá định tát ao hôm nay. Mọi người có thể đến giúp, ngoài cá ra còn có thể bắt được lươn, ba ba, tôm và ốc, có thể mang về làm vài món ngon.
Sở Hoàn cũng rất muốn ra ngoài chơi, nhưng nghĩ đến giọng nói ác ma của bố mình, cuối cùng vẫn đành từ bỏ suy nghĩ đầy cám dỗ này.
Cậu chỉ có thể học. Nếu không học được thì cậu thực sự xong đời.
Trên bàn học đốt một loại hương giúp tĩnh tâm, Sở Hoàn lấy cuốn sách mà Sở Trạch Dương đưa cho cậu trước đó ra nghiên cứu.
Phần đầu cuốn sách là phần giới thiệu: "Điệu múa Đoan Công" là một dạng vũ điệu nghi lễ, thuộc hệ thống múa shaman (phù thủy), chủ yếu là một hoạt động tế lễ thông qua ca múa. Nội dung chính là "phù thủy lên đồng, ca thần, nhảy thần". Vì các bài thần chú và điệu ca đều được chép tay và truyền lại qua nhiều đời, không có hệ thống chung, nên điệu múa Đoan Công cũng phân thành nhiều trường phái khác nhau, phong cách múa cũng có sự khác biệt.
Các động tác trong điệu múa mang đậm nét nguyên thủy, mộc mạc, có hơn trăm loại thủ ấn, phần lớn là động tác mô phỏng. Một số điệu như múa mặt nạ "Chiêu Hồn" hay "Trừ Tà" khá tương đồng với múa Nuo.
*Múa Nuo ( - Nuo Wu) là một trong những điệu múa lâu đời nhất của người Trung Quốc. Điệu múa này được thực hiện nhằm chiêu đãi các vị thần và xua đuổi bệnh dịch.
Quy trình chính:
Trước tiên, Đoan Công phải "thỉnh thần", mời các vị thần giáng lâm.Sau đó, Đoan Công bắt đầu lên đồng, ca thần, múa thần, tự hóa thân thành thần linh. Một số người sẽ đeo mặt nạ, hát về câu chuyện của vị thần, như nguồn gốc, gia đình, con cái... Việc ca múa thường do một người, hai người, hoặc ba người thực hiện.
Sau khi hoàn thành nghi lễ, Đoan Công sẽ "tiễn thần", kết thúc quá trình tế bái, tạ ơn và giải trí cho thần linh.
Sở Hoàn đọc đến đây, trong đầu nhảy ra một suy nghĩ: Chẳng phải đây là một buổi tụ tập của các vị thần sao? Có hẳn phần tự giới thiệu, sau khi giới thiệu xong, tất cả mọi người quen biết nhau, rồi cùng nhau vui chơi, giải trí...
Cậu bị suy nghĩ của mình chọc cười, cười khúc khích hai tiếng rồi tiếp tục lật sách đọc tiếp.
Điệu múa Đoan Công có nhiều phong cách khác nhau tùy theo chủ đề. Nếu là để tế lễ cho người đã khuất thì phải trang nghiêm, trầm lặng. Nếu là để tế thần thì phải nhẹ nhàng, linh hoạt hơn. Các nghi lễ cũng chia thành loại ngắn (một ngày một đêm), loại trung bình (ba ngày ba đêm), và loại lớn (bảy ngày bảy đêm).
Sở Hoàn không biết nhà họ Lâu định tổ chức theo kiểu nào. Nếu mà là bảy ngày bảy đêm thì hơi khoa trương rồi đấy!
Phần sau là hướng dẫn về các loại bộ pháp.
Bốn loại bước cơ bảnCác kiểu xoay, lắc, nhảy khác nhauĐồng thời kết hợp với hơn trăm loại thủ ấn biến hóa khôn lường
Sở Hoàn nhìn đến hoa cả mắt, đầu óc quay cuồng. Nhiều quá, phức tạp quá, cậu thực sự có thể học được sao?
"Uiii..."
Cậu úp mặt xuống bàn, đờ đẫn nhìn các hình vẽ mô tả bộ pháp mà thẫn thờ. Kỳ lạ? Sao mấy kiến thức này không chịu vào đầu thế nhỉ? Hay là mình bị ngu?
Mà, nếu bị ngu thì cũng tốt, như vậy thì không cần phải học nữa...
Hương trầm lượn lờ, ánh nắng xuyên qua cửa sổ nhẹ nhàng phủ lên bàn học. Mí mắt Sở Hoàn dần dần nhắm lại, ngay khoảnh khắc cậu sắp chìm vào giấc ngủ, hình ảnh đôi mắt nửa cười nửa không của Sở Trạch Dương chợt lóe lên trong đầu.
"Nhóc Hoàn, con có thể học được, đúng không?"
Cậu lập tức mở bừng mắt, vẻ mặt kinh hãi.
Đáng sợ quá!
Sở Hoàn không dám chậm trễ thêm một giây nào, bật dậy khỏi ghế, lập tức bắt đầu luyện bộ pháp trong phòng.
Sau khi thử đi thử lại vài lần, cuối cùng cậu cũng nắm bắt được chút quy luật, khiến lòng tin tăng lên không ít. Thực tế đúng là như vậy, từng bước trong điệu múa Đoan Công đều có vị trí và cách đặt chân cố định. Khi giẫm đúng vào chỗ cần giẫm, cậu có thể cảm nhận được hơi thở của đất trời đáp lại mình.
Những luồng khí tinh nghịch, sinh động, vui vẻ, tựa như linh hồn vô hình đang tương tác với cậu.
Sở Hoàn dần tìm thấy niềm vui trong đó. Dần dà, bước chân không cần phải ghi nhớ bằng não, chỉ cần cảm nhận, rồi tự nhiên bước theo, tự nhiên đáp lại.
Ở gian phòng bên cạnh, Sở Trạch Dương từ từ đứng dậy khỏi ghế, ánh mắt chăm chú nhìn về phía căn phòng. Một lúc sau, khóe môi ông cong lên, thấp giọng lẩm bẩm: "Thằng nhóc này, cứ như con cóc lười, phải có cây gậy chọc vào mới chịu nhảy. Chẳng biết giống ai nữa..."
"Trời đất ơi!"
Thẩm Lạc Thu đứng ngoài cửa sổ, người lấm lem bùn đất, tay xách hai con ba ba. Cậu ta trợn mắt há hốc mồm nhìn vào bên trong.
Sở Hoàn biết múa! Không chỉ biết múa, mà còn múa đẹp đến khó tin!
Thẩm Lạc Thu có thể cảm nhận được sự hoang dã, tự nhiên và niềm vui trong từng động tác ấy. Là chồi non nảy lên giữa mùa xuân, là bông hoa rực rỡ nở rộ vào hạ, là cành trĩu quả cúi mình đón thu, là cành cây khô khẽ rơi lên lớp tuyết đông... Dưới lớp tuyết dày, vô số sinh mệnh đang say ngủ, chờ đợi mùa xuân mới, chờ đợi một vòng luân hồi mới.
Hai con ba ba trên tay cậu ta bắt đầu giãy giụa, như thể chúng cũng cảm nhận được điều gì đó, rướn cổ hướng về phía căn phòng.
Sở Hoàn hoàn thành xong một bài nhảy, quay đầu liền nhìn thấy Thẩm Lạc Thu, ngạc nhiên hỏi: "Giẻ lau, cậu tới khi nào thế?"
Thẩm Lạc Thu: "Tớ đến lâu rồi, tại cậu không để ý thôi."
"Ồ."
Sở Hoàn vô cùng đắc ý, nhìn cậu ta hỏi: "Thế nào? Tớ múa có đẹp không?"
Thẩm Lạc Thu giơ ngón cái lên khen: "Đỉnh thật, trò giỏi hơn thầy rồi đấy! Sau này cậu cũng đi múa Đoan Công à?"
"Sau này gì chứ? Vài hôm nữa phải múa rồi."
"Hả?"
"Nhà họ Lâu à..."
Thẩm Lạc Thu trèo cửa sổ vào trong, con ba ba trên tay cậu ta vừa đến gần Sở Hoàn liền hưng phấn quẫy loạn, suýt chút nữa tuột khỏi tay.
Sở Hoàn giật mình, hét lên: "Mang ra ngoài! Kiếm cái thùng đựng nó vào, toàn là bùn không!"
Thẩm Lạc Thu lại xách ba ba ra ngoài, vào bếp tìm một cái thùng rồi thả chúng vào. Hai con ba ba trong thùng tràn đầy sức sống, quẫy đạp liên tục. Cậu ta lấy thêm nắp đậy lại.
Xong xuôi, cậu ta quay lại nói với Sở Hoàn: "Cái này là tớ cố tình bắt cho cậu bồi bổ não đấy, cậu bảo cậu đang học hành còn gì?"
Sở Hoàn vui vẻ đáp: "Không hổ là người anh em của tớ! Tối nay tớ sẽ kho tàu chúng nó!"
Thẩm Lạc Thu vừa rửa tay vừa nói: "Không ngờ nhà họ Lâu sẽ mời bố cậu."
"Là sao?"
"Nhà đó bày trận lớn cực, ai mà chẳng biết nhà họ có người mất? Nhưng đây đâu phải chuyện vui, tổ chức linh đình thế này cũng hiếm thấy, dạo này ai nấy đều bàn tán về họ."
"Hôm qua nhà họ còn mời bà đồng ở thôn Đuôi Heo đến á. Nghe bảo lúc về bà ta cười tươi như hoa, chắc là kiếm được một khoản lớn."
Bà đồng ở thôn Đuôi Heo có một tuyệt kỹ, gọi là "nhìn nước trong bát". Một bát nước trong có thể thông âm dương, nghe nói chỉ cần nhìn vào bát đó là có thể thấy cõi âm.
Sở Hoàn thắc mắc: "Họ gấp gáp vậy à?"
Nếu chết bình thường, sau bảy ngày hồn phách sẽ có quỷ sai dẫn về nhà, đến lúc đó tự nhiên có thể gặp lại người đã khuất. Như vậy chẳng phải đáng tin hơn mời bà đồng hay sao?
Thẩm Lạc Thu: "Đúng thế, ai cũng đoán có phải Lâu Thắng Lợi chết mà chưa kịp dặn dò chuyện di chúc không, nên con cháu ông ta sốt ruột chia tiền mới nghĩ ra cách này. Mấy chuyện riêng xấu xa của nhà giàu ai mà biết được."
"Ồ..."
Sở Hoàn lộ vẻ hứng thú. Cậu rất thích hóng chuyện, mà rõ ràng nhà họ Lâu có rất nhiều chuyện để hóng.
"Dù sao thì bọn họ cũng đã mời cậu, đến lúc đó cẩn thận một chút. Ai biết được họ có giở trò gì không."
Sở Hoàn: "Tớ biết."
Buổi tối, Sở Hoàn thực sự ăn hai con ba ba đó. Hơn nữa còn là món kho tàu mà cậu thèm muốn bấy lâu. Phần viền mai của ba ba dẻo mềm, dính dính, ăn vào như muốn bám chặt vào miệng, hương vị quả thực rất tuyệt.
Món này do chính Sở Trạch Dương ra tay nấu, coi như là phần thưởng cho sự chăm chỉ học tập của cậu. Có điều sau khi ăn xong, Sở Hoàn lăn qua lộn lại trên giường đến tận ba giờ sáng mà vẫn chưa ngủ được...
Lấy điện thoại tra thử, cậu lập tức hóa đá: Ba ba bổ âm bổ thận.
Với kích thước của con ba ba đó, có khi nào Thẩm Lạc Thu mò trúng con ba ba tổ từ đời nào rồi không?
Cậu cầm điện thoại chơi game cả đêm. Sáng hôm sau, ánh mắt nhìn Thẩm Lạc Thu đầy oán hận.
Thẩm Lạc Thu vẫn cười hớn hở, còn hồn nhiên hỏi: "Sao vậy? Cậu ngủ không ngon à?"
Sở Hoàn không nói không rằng, đột nhiên bật dậy, nhào đến bóp cổ cậu ta, nghiến răng nghiến lợi: "Ba ba căn bản không bổ não!!!"
"A—A A A—Không bổ não á?!"
Sở Hoàn tức giận quát: "Cậu không biết hả?!"
"Tớ không biết!!"
Sở Hoàn thu tay lại, chỉ vào cậu ta mắng: "Thế mà còn dám bảo nó bổ não?!"
Thẩm Lạc Thu nhìn cậu, ấm ức nói: "Thì... chẳng phải mọi người đều bảo nó giàu dinh dưỡng sao... Không bổ não thì nó bổ cái gì?"
Sở Hoàn lườm cậu ta một cái, không nói gì.
Thẩm Lạc Thu lén lút đi sau lưng cậu, rút điện thoại ra tra cứu. Thấy kết quả tìm kiếm, sắc mặt cậu ta lập tức thay đổi, vội vàng đuổi theo.
"Nhóc Hoàn, tớ sai rồi!"
"Nhóc Hoàn, tớ làm chút mướp đắng cho cậu ăn nhé?"
"Trà lá sen? Trà bí đao?"
......
Sau ba ngày khổ luyện, Sở Hoàn cuối cùng cũng học xong hai bài múa Đoan Công. Thực ra, tất cả chỉ là sự kết hợp của bộ pháp, kỹ thuật và thủ quyết cơ bản. Khi đã nắm vững, học rất nhanh.
Chiều ngày thứ tư, cậu hớn hở chạy đến tìm Sở Trạch Dương, hào hứng nói: "Bố! Con học xong rồi!"
"Vậy tối nay múa một bài tế thần đi."
Sở Hoàn đang hừng hực khí thế, thế mà Sở Trạch Dương lại nhẹ nhàng bỏ qua như vậy, khiến cậu hơi ngớ người.
"Còn đứng đó làm gì? Qua đây khiêng đồ."
Sở Hoàn lập tức ỉu xìu: "Ồ."
Công tác chuẩn bị trước khi múa Đoan Công có rất nhiều bước. Tuy nhiên, buổi tế thần này chỉ đơn giản là lễ tạ thần, tương đương với một buổi tiệc nhỏ của con người, một buổi gặp mặt riêng tư với thần linh, nên quy trình cũng được giản lược đi nhiều.
Sở Trạch Dương khuân mấy cái rương lớn từ kho ra, bên trong có cổng thần bằng lụa với rèm che tách đôi, thương thần - một cây gậy gỗ quấn giấy đỏ trắng, cờ bát quái, cờ lệnh nhỏ... và một bộ đồ pháp.
Lúc sắp xếp đồ đạc, Sở Hoàn nhìn thấy bộ đồ pháp, mắt lập tức sáng rực. Bộ đồ pháp này được làm rất tinh xảo, chỉnh thể là áo bát quái màu đen viền trắng, ống tay rộng thùng thình. Quan trọng nhất là trên áo còn thêu quẻ dịch, sông núi, nhật nguyệt. Chất vải cũng không phải loại thường, bóng mịn và ẩn hiện ánh sáng, trông rất ngầu.
Cậu hô lớn vào trong nhà: "Bố ơi! Con sẽ mặc cái này hả?"
Sở Trạch Dương bê ra một chiếc bàn dài: "Ừ."
Ông đặt chiếc bàn giữa sân, ngay trước cửa phòng thờ, rồi sắp xếp lư hương và một số đồ cúng thường dùng lên trên. Đây sẽ là bàn thần.
Trước bàn thần trải một tấm chiếu, là khu vực múa Đoan Công.
Các thứ khác như hương nến ắt không thể thiếu. Dụng cụ rất nhiều, đến lúc trời sập tối, Sở Trạch Dương mới sắp đặt xong tất cả.
Sau bữa tối, nghi thức chuẩn bị tế thần có thể chính thức bắt đầu.
Hôm nay là một ngày đẹp trời, trời quang mây tạnh, trăng sáng sao thưa, không có chút gió nào. Sở Hoàn thay đồ xong, bấy giờ mới cảm nhận được chút hồi hộp.
Cậu chần chừ trong phòng một lát, đến khi Sở Trạch Dương gọi mới chậm rãi bước ra ngoài. Nào ngờ bước ra... quãi đạn, có không ít người đang đứng chờ bên ngoài.
Thẩm Lạc Thu kéo cả nhà đến, bố mẹ cậu ta đều đứng bên cạnh, nhìn thấy Sở Hoàn là cười rạng rỡ. Một số người trong làng cũng đến, ví dụ như bà cụ từng ôm con đến nhờ bố cậu trừ tà. Thậm chí còn có một số con vật, con mèo mướp vàng hay lui tới nhà cậu, ba con chó cỏ của làng, tất cả đều ngoan ngoãn ngồi một góc.
Ngoài người sống, còn có một số hồn ma đã chết mà cậu quen biết. Ba con quỷ nước ở sông Tây Hà, mấy hồn ma từng mua đậu hũ ở nhà Hứa Tam.
Cẩu Oa đội một con trai sông to tướng trên đầu, dưới đất là một vũng nước ướt sũng, thân thể nó nằm trong đó, duỗi hai cánh tay ngắn ngủn dị dạng ra giành đồ ăn rải cho cô hồn dã quỷ. Nhìn nó chả giống cá chút nào, mà giống một loại sinh vật lưỡng cư.
"Nhóc con thối tha! Có biết kính trên nhường dưới không? Ăn lắm thế, không sợ bể bụng hả?"
Quỷ cổ dài vừa xới cơm trong bát, vừa tức tối chửi nó.
Cẩu Oa không phải dạng dễ bắt nạt, lập tức mắng lại: "Lúc tôi chết ông còn chưa ra đời đâu! Gọi tôi một tiếng ông nội nghe xem, ông nội đây sẽ bố thí cho ông một miếng!"
"Nhóc thối! Mày mạnh miệng cái gì! Tao mới là ông nội của mày!"
"Được! Đến đây! Thử xem ai mới là ông nội!"
Vỏ trai trên đầu Cẩu Oa liên tục khép mở, phun ra khói trắng lạnh lẽo như đang cổ vũ cho nó.
Nữ quỷ nước tóc dài có lợi thế trong hoàn cảnh này, không chỉ nhét thức ăn vào miệng mình mà còn nhét cả vào trong vỏ trai, đến mức vỏ trai bị nhồi đầy đến không đóng lại được.
Quỷ cổ dài thấy mà sốt ruột: "Bọn sông nước chúng mày sao lại giành đồ ăn của quỷ đất liền bọn tao!"
Cẩu Oa há miệng, để lộ ra hàng răng rậm rạp, âm trầm hỏi: "Ý ông là gì?"
"..."
Quỷ cổ dài im re. Oán khí của quỷ nước nặng hơn bọn họ, nếu thực sự đánh nhau, chắc chắn họ sẽ chịu thiệt.
Thế là không ai tranh cãi nữa, chỉ còn lại tiếng tranh giành thức ăn.
Sở Hoàn: "..."
Theo lý mà nói, quỷ nước không thể xa nước quá lâu, nhưng không biết bằng cách nào chúng lại có thể mò đến tận nhà cậu!
Ăn uống xong, bọn chúng cuối cùng cũng có thời gian rảnh ngẩng đầu lên.
Quỷ cổ dài là người đầu tiên nhìn thấy Sở Hoàn, vui vẻ vẫy tay với cậu. Cẩu Oa thì vừa sợ hãi vừa nịnh nọt nhìn cậu.
Sở Hoàn ngó lơ bọn chúng, quay người bước đến bên cạnh Sở Trạch Dương.
"Bố, con hơi căng thẳng."
"Có gì phải căng thẳng? Dù sao cũng phải múa thôi."
"Nhưng mà con vẫn thấy căng thẳng."
Sở Trạch Dương thấy cậu đáng thương thật, bèn dịu giọng an ủi: "Căng thẳng thì niệm khẩu quyết đi."
"Dạ."
Sở Hoàn lập tức niệm khẩu quyết, vừa niệm vừa bấm thủ quyết, tay miệng phối hợp, cố gắng chuyển dời sự chú ý.
Ánh nến lay động, đến một thời điểm nhất định, cả Sở Hoàn và Sở Trạch Dương cùng lúc ngẩng đầu lên.
"Đến giờ."
Sở Trạch Dương vỗ nhẹ lên vai Sở Hoàn, sau đó bước lên phía trước, thổi vào tù và.
Tiếng tù và trầm đục vang vọng. Sở Hoàn cũng đứng dậy, bước chân theo một bộ pháp đặc biệt, tiến đến chiếu trước bàn thờ thần.
Bói quẻ, vẩy nước, cầm bùa đọc chú ngữ. Đây là nghi thức báo cho cả trên lẫn dưới biết rằng họ đang làm lễ tế thần.
Sắc mặt cậu nghiêm túc, động tác gọn gàng dứt khoát, ống tay áo rộng phất phơ theo từng cử động, cả quá trình trông vô cùng mỹ cảm.
Mẹ Thẩm Lạc Thu quay sang nói với cậu ta: "Nhóc Hoàn giỏi quá, Trạch Dương có người kế nghiệp rồi."
Thẩm Lạc Thu mặt đầy tự hào: "Tất nhiên!"
Sau khi nhận được phản hồi từ trên và dưới, Sở Hoàn xoay người một vòng, đứng trước bàn thờ, bắt đầu châm hương nghênh thần.
Khói hương bay thẳng lên trời, Sở Hoàn có thể cảm nhận được có thứ gì đó đang từ bên trong cửa đi ra.
Một sự tồn tại khổng lồ và đáng sợ, đứng trên bàn thần.
Những người xung quanh cũng mơ hồ cảm thấy có sự thay đổi trong không khí, không ai lên tiếng, thậm chí hơi thở cũng nhẹ bớt.
Đám quỷ cảm nhận rõ ràng hơn, Cẩu Oa và quỷ cổ dài tạm thời quên mất xích mích, rúc mình vào nhau.
Thần giáng lâm.
Bây giờ là lúc cậu biểu diễn, dùng điệu múa để làm thần vui lòng.
Sở Hoàn hít sâu một hơi, bắt đầu nhảy múa. Bước chân, xoay người, biến đổi thủ quyết. Ban đầu cậu chỉ đơn thuần đang tự nhảy, nhưng dần dần, cậu cảm thấy cơ thể mình không còn do mình điều khiển nữa.
Có thứ gì đó đang dẫn dắt cậu.
Cậu không biết là gió hay một thứ vô hình nào khác, chỉ biết rằng toàn bộ bản thân cậu được bao quanh bởi nó.
Thẩm Lạc Thu mặc dù đã từng xem Sở Hoàn nhảy múa, nhưng hôm nay lại cảm thấy hơi khác biệt.
Giống như từng động tác, từng câu niệm chú của Sở Hoàn đều nhận được sự hồi đáp. Cậu ta nghĩ mãi mà không biết nên diễn tả thế nào, đại khái là... từ một điệu múa đơn biến thành múa đôi??
Không biết người khác có cảm giác ra sao, chứ Thẩm Lạc Thu vì liên tưởng kỳ lạ của mình mà cảm thấy hơi ngượng .
Buổi tế kéo dài khá lâu, Sở Hoàn vất vả lắm mới hoàn thành được cả bài múa, đứng không vững nổi. Cơ thể nhảy múa không do mình kiểm soát khiến cậu tiêu hao rất nhiều sức lực.
Cậu ổn định lại cơ thể, bắt đầu thực hiện nghi thức cuối cùng. Đã nghênh thần đến thì cũng phải tiễn thần đi.
Sở Hoàn cầm hương lên châm lửa, tiễn vị thần trước mặt rời đi. Kết quả hương đã cháy, nhưng thần vẫn chưa rời đi.
Không tiễn đi được.
Lẽ nào cậu chưa khiến thần hài lòng?
Mời thần thì dễ, tiễn thần lại khó. Nhưng chẳng phải vừa nãy ngài ấy rất vui vẻ sao? Chẳng lẽ vì quá vui nên không muốn quay về?
Trong đầu Sở Hoàn thoáng chốc hiện lên đủ loại suy nghĩ, cậu quay sang nhìn Sở Trạch Dương.
Sắc mặt Sở Trạch Dương cũng không tốt lắm. Ông chưa từng gặp tình huống này, chỉ có thể ra hiệu cho Sở Hoàn thử lại lần nữa.
Sở Hoàn đốt một nén hương mới, làm lễ theo nghi thức, trong lòng không nhịn được mà lẩm bẩm:
"Lần sau con lại chơi với ngài, ngài về trước đi ạ."
"Xin ngài đấy."
••••••••
Lời tác giả:
Nghi lễ múa Đoan Công đã được đơn giản hóa và cải biên rất nhiều ~ xin đừng đi sâu vào nó!
Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Đánh giá:
Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Story
Chương 27
10.0/10 từ 15 lượt.