Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất

Chương 153: Ngoại Truyện 6

188@-

Hôm nay, ta nói với kẻ nguyền rủa rằng:
Mang chín con gà đến tế cho oan hồn nguyền rủa con cháu,
Bắt chín con gà để tế cho lũ ong vò vẽ hại người.
Ngươi hãy đi nguyền rủa loài gà mọc cánh,
Hôm nay phải tháo bỏ,
Sợi xích sắt quấn trên đầu người bệnh,
Tháo bỏ những dải mây mây đan quấn quanh thân thể.


......


Tầng tầng lớp lớp núi hiểm như những thanh kiếm xanh dựng thẳng đâm lên trời, rừng rậm um tùm như thể cả thế giới ngoài màu xanh ra thì chẳng còn màu sắc nào khác. Ấy vậy mà chỗ hoang vu vắng bóng người này lại xuất hiện vài đốm màu rực rỡ đang chậm rãi di chuyển trên núi.


Nhìn kỹ hơn, mấy đốm màu hóa ra là vài người.


Đi đầu là một người đàn ông trung niên khoác áo tơi cỏ, thân hình rắn rỏi trông vô cùng nhanh nhẹn, tay cầm một thứ giống lưỡi hái cán dài, vừa là người dẫn đường vừa mở lối.


Sau ông là một thanh niên da ngăm, trên người đeo nhiều món trang sức sặc sỡ, trong các quả cầu bạc lấp ló nhện nhỏ lông xù nhiều màu – đó là Ngọ Tang.


Tiếp theo là Sở Hoàn, Lý Tuyên Minh, Trần Nhĩ... Đúng vậy, bởi vì Lý Toàn Quang bị một cổ bà bắt đi, nên cả bọn hiện giờ đang trên đường đi cướp người về.


Sau khi Lý Toàn Quang gặp chuyện, Lý Tuyên Minh cuối cùng cũng được phép xuống núi. Ban đầu hắn chỉ liên lạc với người địa phương là Ngọ Tang, ai ngờ những người khác nghe tin liền kéo đến.


Miêu Cương không phải nơi người ngoài dễ đặt chân tới, giữa các Miêu trại với nhau cũng không hẳn hòa thuận. Ngay cả Ngọ Tang cũng phải tìm thêm một người dẫn đường khác.


"Cố leo thêm hai ngọn núi nữa, Miêu trại đó khá hẻo lánh, giữ nguyên nét nguyên thủy..."


Sở Hoàn không muốn nói gì, không nhớ nổi mình đã đi bao lâu trong núi. Cậu hỏi: "Người ở đó mỗi lần ra ngoài phải leo quãng đường núi xa như vậy à?"


Ngọ Tang cũng mệt xỉu, đáp: "Tôi không biết, chắc còn đường khác."


"Hôm nay, ta nói với kẻ nguyền rủa rằng,
Ta vừa nghe đã lập tức mang lễ vật quý giá,
Dẫn đến một người bệnh bị quỷ dịch nhập thân..."


"Bên kia có tiếng gì vậy?"


Sở Hoàn dừng bước, nhìn về hướng phát ra âm thanh kỳ lạ.


Ngoài tiếng chim núi hót trong trẻo, tiếng sông suối va vào đá, mơ hồ vọng đến tiếng người nói chuyện.


"Cái gì?"


Những người khác cũng dừng chân.


Trần Nhĩ đội mũ rơm, lớp khăn đen rủ xuống che kín đầu, nghi hoặc nói: "Hát giao duyên à?"


"Không giống lắm."


"Là đang giải chú."


Ngọ Tang nghe một lát, quen miệng nói: "Chắc là đang giải một loại độc chú nào đó."


"Ồ."


Cả nhóm tiếp tục đi, Sở Hoàn vừa bước vừa không kìm được tò mò: "Bên các anh thường xuyên yểm chú hạ cổ người khác vậy à?"


"Sao có thể chứ, dù là bạch cổ sư hay hắc cổ sư thì số lượng cũng không nhiều. Nhưng quả thật có một số người khá hung dữ, nhất là những ai ít tiếp xúc với người ngoài. Cậu xem, Miêu trại của chúng tôi đã thành điểm du lịch, còn bên này đến đường cũng chẳng có... Bản thân họ khá bài xích người lạ."


Sở Hoàn thở hổn hển, đi đường núi quá mệt: "Bài xích mà còn bắt Toàn Quang về."


Ngọ Tang: "Bắt về cưới thì chẳng phải thành người nhà rồi sao?"


Sở Hoàn lập tức nhe răng cười: "Cưới... Chúng ta mà đến muộn, bọn họ có khi đã làm xong lễ cưới rồi ấy chứ?"


Ngọ Tang: "Chắc không nhanh thế đâu."


Vượt thêm hai ngọn núi nữa, phía trước cuối cùng cũng thấy dấu vết con người. Những thửa ruộng trồng cây lương thực quen thuộc, cùng một bản làng người Miêu quây quần quanh hố lửa nằm dưới chân núi.


"&*@%......"


Người dẫn đường chỉ vào bản làng, nói với Ngọ Tang một tràng tiếng địa phương. Nghe xong, Ngọ Tang gật đầu, rồi người dẫn đường liền quay lưng bỏ đi, chẳng có ý định tiếp tục dẫn họ vào.


"Ông ấy nói cổ sư trong Miêu trại này tính tình không tốt, không dám lại gần, bảo chúng ta tự vào..."


Đang nói, Sở Hoàn nghe thấy tiếng sột soạt, có thứ gì đó đang tiến về phía họ. Cậu cảnh giác lùi lại một bước, ngón tay chạm vào lá bùa trong túi.


"Đến rồi."


Ngọ Tang bước lên chắn trước mọi người, nhìn về phía trước.



Rất nhanh, mấy con trùng độc kỳ lạ từ bụi cỏ bên cạnh bò ra. Chúng không tấn công, nhưng thể hiện rõ ràng thái độ "không hoan nghênh".


Ngọ Tang vỗ hai cái vào hông, một con nhện to bằng nắm tay đàn ông trưởng thành từ người Ngọ Tang bò ra, đậu lên vai, lưng có màu sắc vô cùng sặc sỡ.


"Gua! Gua!"


Sở Hoàn không biết chúng giao tiếp kiểu gì, chỉ thấy mấy con trùng độc tản ra nhường đường.


Ngọ Tang: "Đi thôi. Mọi người bám sát sau tôi, cẩn thận một chút. Có vài cổ sư tính khí rất tệ, sơ sẩy là đắc tội ngay."


"Được."


Dù sao cũng đang ở địa bàn người ta, tránh động thủ thì vẫn hơn.


Nhà cửa trong Miêu trại phần lớn làm bằng gỗ, mang đậm sắc thái dân tộc. Khi họ xuống núi, đi đến cổng làng được quây bằng gỗ thì đã có mấy người chờ sẵn ở đó, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên.


Người đàn ông chặn trước cổng, nghiêm mặt nói một tràng dài.


"......"


Vì không hiểu tiếng địa phương, nên toàn bộ phần đối thoại đều do Ngọ Tang phiên dịch.


Nói chuyện một lúc, Sở Hoàn nhận ra sắc mặt người đàn ông kia vẫn không hòa dịu, tốc độ nói càng lúc càng nhanh, giọng điệu cũng khó chịu hơn, rõ ràng là trao đổi không suôn sẻ.


Sắc mặt Sở Hoàn không đẹp tí nào. Cứ thế này e là chỉ còn cách xông vào. Lý Tuyên Minh đặt tay lên chuôi kiếm, ánh mắt lạnh lẽo.


Ngọ Tang vội quay lại trấn an: "Bình tĩnh, mọi người cứ bình tĩnh đã."


Sở Hoàn hỏi: "Anh nói gì với bọn họ?"


"Tôi bảo cổ bà chỗ này bắt một người bên ngoài về, yêu cầu trả lại cho chúng ta. Ông ta nói ông ta không quản được cổ bà. Tôi nói để chúng ta tự tìm cổ bà, ổng cũng không chịu."


Ngọ Tang thở dài một hơi: "Bọn họ biết mẹ tôi, nên bảo tôi được vào. Nhưng vì mọi người trông có vẻ khó đối phó nên không muốn cho vào. Tôi nói tôi có thể bảo lãnh, nhưng ông ta bảo tôi còn trẻ, không bảo lãnh nổi nhiều người thế này."


Sở Hoàn nhướng mày: "Cố tình làm khó anh chứ gì?"


"Không sao, tôi còn cách."


Nói rồi, Ngọ Tang ra hiệu cho người kia, nói một câu.


Người đàn ông dẫn đầu do dự một lát, cuối cùng cũng bán tín bán nghi lại gần. Hai người đứng sát nhau, Sở Hoàn trông thấy Ngọ Tang móc ra một xấp tiền dày cộp nhét vào ngực ông ta.


Tiền đỏ, nguyên một xấp bự!


Người đàn ông sờ sờ mấy cái, rồi lập tức cười tươi như hoa, tránh sang một bên: "Mời vào!"


Giọng nói hơi gượng gạo, nhưng đúng là tiếng phổ thông.


"..."


"Thế cũng được?!"


Đúng là có tiền mua tiên cũng được, thậm chí tiền còn khiến người ta biết nói tiếng phổ thông luôn!


Người đàn ông hồ hởi nói với họ: "A La mang về một người đàn ông! Cô ấy rất thích! Các người có thể đi tìm A La!"


"A La! Dưới gầm nhà! Có cổ ong vò vẽ!"


Sở Hoàn: "... Cảm ơn."


Họ được phép bước qua được cổng. Ngọ Tang đi phía trước, nhỏ giọng giới thiệu: "Thấy ngôi nhà cắm cờ đen kia không? Nhà nào nuôi cổ trùng đều sẽ cắm cờ như thế."


Sở Hoàn nhìn quanh mấy căn nhà, phát hiện không chỉ có một nơi cắm cờ đen mà tới tận ba căn, cả ba đều nằm ở rìa trại.


"Cổ sư tên A La ở căn nào?"


......


Lý Toàn Quang ngồi ngay ngắn trên ghế, trên người khoác bộ trang phục dân tộc tinh xảo, hoa văn thêu tay, đeo không ít đồ trang sức bạc chế tác công phu.


Trước mặt cậu ta là một cô gái xinh đẹp ôm chiếc chum đen. Đôi mắt cô gái ấy cực kỳ đẹp, to tròn đen láy, ánh nhìn dịu dàng như muốn nói ngàn lời... nếu bỏ qua âm thanh lốp bốp, loạt xoạt của vô số thứ bên trong chum đang bò nhảy ăn uống.


Trên người cô mặc bộ trang phục dân tộc giống cậu ta, thoạt nhìn như đồ đôi.



Cậu ta chỉ làm việc tốt thôi mà, sao lại bị cổ sư bám riết? Trên đường gặp một cô gái trẹo chân, cậu ta tốt bụng đỡ cô dậy, ai ngờ lại bị bỏ bùa. Lúc tỉnh lại thì đã ở sâu trong núi.


Tại sao???


Ban đầu cậu ta tưởng mình từng xử lý Đinh Chí Văn nên bị trả thù, nhưng Đinh Chí Văn đã chết rồi, cậu ta cũng đâu đấu pháp với nữ cổ sư này. Về sau hỏi mới biết, đúng là cô gái này hại chết Đinh Chí Văn, nhưng không phải trực tiếp ra tay.


Chuyện là Đinh Chí Văn làm một phụ nữ có thai, không muốn chịu trách nhiệm còn bị bắt quả tang ngoại tình. Người phụ nữ kia tức quá bèn tìm A La mua cổ... Còn chuyện bắt cậu ta là vì A La gặp cậu ta, thấy cậu ta sáng sủa đẹp trai, lại còn tốt bụng, nên muốn mang về làm chồng.


Tập tục hôn nhân ở đây là con gái không gả ra ngoài, rước chồng về nhà, nên cậu ta bị nhắm trúng, chuẩn bị rước về làm "chồng cưới về".


Không phải cậu ta chưa từng nghĩ đến chuyện bỏ trốn, nhưng cô gái này đã hạ cổ lên người cậu ta, hơn nữa núi rừng heo hút, cậu ta không biết đường.


A La đứng trước mặt cậu ta, nói: "Chồng ơi, đợi làm xong nghi thức, chúng ta đi đăng ký kết hôn nhé."


Lý Toàn Quang run run môi, lần nữa sụp đổ từ chối: "Không!"


"Tại sao?"


"Vì tôi không thích cô!"


"Tại sao không thích? Em không đẹp sao?"


"..."


"Vậy khi nào chàng mới thích em?"


Lý Toàn Quang im lặng. Cuộc đối thoại kiểu này đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, giải thích thế nào cuối cùng cũng quay về vạch xuất phát.


Nhưng hôm nay có chút khác, sau màn hỏi đáp thường ngày, A La còn nói: "Nếu người thân của chàng đồng ý gả chàng cho em, thì chàng chịu đi đăng ký kết hôn với em không?"


"Cái gì??"


"Lý Toàn Quang!"


Lý Toàn Quang ngỡ ngàng nhìn ra cửa. Mình nghe nhầm hả? Không, mình thật sự nghe thấy giọng của Sở Hoàn! Sư huynh đến cứu mình rồi!


"Tôi ở đây! Tôi ở đây!"


Vài bóng người nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt cậu ta. Sư huynh anh dũng, các người bạn nhiệt tình, Ngọ Tang, Sở Hoàn, Trần Nhĩ, cũng tới đây cứu cậu ta!


"Hu hu hu, cuối cùng mọi người cũng đến cứu tôi!"


Lý Toàn Quang gào khóc.


Thấy cậu ta khóc hăng như vậy, Sở Hoàn biết chắc là không sao cả. Ánh mắt cậu lướt qua A La ở trước mặt và cách bày biện trong phòng, trên mặt xuất hiện vẻ hứng thú, nói: "Bắt đầu làm lễ cưới rồi hả?"


Vũ Tang: "Có vẻ vậy."


Sở Hoàn quay sang Lý Tuyên Minh: "Em dâu này trông cũng xinh đấy. À mà gọi là em dâu đúng không?"


Lý Tuyên Minh: "..."


Trần Nhĩ nhìn Lý Toàn Quang bằng ánh mắt ghen tị. Gặp vận may thế này ai chịu nổi!


Lý Tuyên Minh: "......"


"Cứu người trước đã."


A La khuấy khuấy trong hũ gốm, mấy con trùng độc bò lên tay cô rồi bị cô nhẹ nhàng búng trở lại.


Đôi mắt cô chớp chớp, khi thì nhìn Lý Tuyên Minh, khi đảo sang mặt Sở Hoàn: "Các người là người nhà của A Lang sao?"


Lý Tuyên Minh đáp: "Tôi là sư huynh của cậu ấy. Cậu ấy sẽ không cưới cô, chúng tôi sẽ đưa cậu ấy đi."


"Tại sao? Các người không hài lòng về tôi?"


A La bĩu môi, mặt đầy vẻ khó hiểu: "Tôi có Kim tàm cổ, cậu ấy theo tôi sẽ sống rất tốt."


Lý Tuyên Minh: "Cậu ấy không thích cô."


Sở Hoàn xen vào: "Hơn nữa cậu ấy là đạo sĩ, kiểu kết hợp này thường toàn bi kịch tình ái thôi. Hay là cô đổi người khác nhé? Ví dụ như anh này, anh ấy cũng là cổ sư, hai người rất hợp đó! Cưới về có thể cùng nhau nuôi cổ."


Ngọ Tang đang vui vẻ ăn dưa hóng chuyện, tự dưng chiến trường chuyển sang mình: "???"



"Guaa..."


Con nhện lớn trên người Ngọ Tang kêu một tiếng thật to, chẳng rõ là bất mãn với Sở Hoàn hay với A La.


"Tôi không thích cổ bà!"


A La nhìn thoáng qua con nhện trên người Ngọ Tang, vẻ mặt chán ghét nói: "Nhìn tởm quá, tôi ghét nhện."


Sở Hoàn: "...Thôi được."


A La lại mỉm cười với Sở Hoàn: "Anh rất đẹp, tôi cũng thích anh."


Sở Hoàn mặt không đổi sắc, bình thản đáp: "Xin lỗi, tôi kết hôn rồi."


A La nhìn về phía Lý Tuyên Minh: "Người này có vẻ tính tình không tốt... Quả nhiên chỉ có A Lang là hợp ý nhất."


Còn tôi nữa.


Trần Nhĩ có cảm giác tồn tại cực thấp chẳng được ai để ý, gió nhẹ lướt qua tấm khăn che mặt, đầy vẻ tiêu điều.


Nước mắt Lý Toàn Quang trào ra: "Hu hu hu... Tôi không muốn! Không muốn! Sư huynh cứu đệ!"


A La thương xót vuốt nhẹ mặt cậu ta: "A Lang, chớ khóc."


Cô nói với mấy người bên ngoài: "Các người vào đi."


Sở Hoàn nhấc chân định bước, bị Ngọ Tang kéo lại.


"Ô su trác ma da trác, tự tri cổ độc chi xuất tứ giác, phụ danh cùng lung cùng, mẫu danh da xà nữ, quyến thuộc bách thiên vạn, ngô chí tất tri nhữ, bồ đề tát ha, nhất khí thất phản."


Ngọ Tang nhanh chóng đọc mấy câu chú, rồi giải thích: "Vào nhà có cổ độc thì phải đọc chú này để tránh bị hại."


"Được."


Sở Hoàn vừa vào nhà đã thấy không ổn, dưới sàn vang tiếng cánh côn trùng đập tần suất cao, trong tay A La và mấy hũ đen ở góc đều có thứ sống đang cựa quậy.


A La bưng nước ra mời khách, như thể thật sự xem bọn họ là "nhà gái" của Lý Toàn Quang. Có điều không ai dám uống. Cổ trùng đầy độc, vào miệng thì ai biết sẽ thế nào. Mà không uống chưa chắc sẽ yên ổn.


"Chúng ta có thể nói chuyện."


Tiếng phổ thông của A La tốt hơn nhiều so với dân trại, chỉ vương chút ít giọng địa phương.


Lý Tuyên Minh ngồi ngay ngắn, kiếm ngang trên gối: "Nói gì?"


"Các người muốn thế nào mới chịu để chàng về nhà tôi?"


Lý Tuyên Minh: "Không được."


Lý Toàn Quang bên kia cũng nói: "Không được!"


"Không có gì để bàn sao?"


"Ừ."


Sở Hoàn nhìn cô, hỏi: "Cô định cưỡng ép đàn ông?"


"Đúng vậy."


Sở Hoàn nghẹn lời: "..." Thành thật vậy luôn?


A La nghiêm túc nói với cậu: "Mẹ tôi bảo, đàn ông mình thích thì phải bắt về tay."


Sở Hoàn: "Tôi thấy lời của mẹ cô không phải nghĩa này đâu..."


Lý Tuyên Minh đứng dậy, quả quyết nói: "Đi!"


Mới nói có hai ba câu mà đã đổ bể, bọn họ lập tức đứng lên, căn phòng bỗng tối sầm lại. Con nhện lớn trên người Ngọ Tang nhảy phắt sang người Lý Toàn Quang, cắn một cái vào tay cậu ta. Lý Toàn Quang kêu thảm một tiếng, cơ thể cuối cùng cũng cử động lại được.


"Đi đi đi!"


Lý Tuyên Minh vung kiếm tách A La ra, Lý Toàn Quang nhân cơ hội chạy ra sau lưng bọn họ.


"A Lang!"



Ngọ Tang đưa tay gãi lưng con nhện, định để nó mở đường, nhưng Sở Hoàn bỗng lên tiếng: "Khoan đã."


Lý Tuyên Minh nghi hoặc nhìn cậu.


"Mặt của anh có dọa được côn trùng không?" Sở Hoàn quay sang hỏi Trần Nhĩ.


Mặt của Trần Nhĩ không chỉ đơn thuần là xấu, mà là kiểu xấu mang theo sức mạnh, đáng sợ thấu xương, ngay cả quỷ cũng sợ chạy, theo lý mà nói, với độc trùng chắc cũng có tác dụng?


Trần Nhĩ: "Không biết."


Đây là lần đầu tiên Trần Nhĩ gặp một cổ sư thực thụ, số lượng cổ sư hoạt động ở bên ngoài không nhiều.


"Vậy thử xem? Nhiều côn trùng thế này khó đối phó lắm, chúng ta cần một vũ khí mạnh, phạm vi rộng, bất kể người hay vật!" Sở Hoàn hớn hở nói.


Lý Toàn Quang gật đầu lia lịa: "Đúng đúng!"


Trần Nhĩ: "..."


Dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, Trần Nhĩ đưa tay gỡ mũ trên đầu xuống. Họ không dám nhìn nhiều, một giây trước khi khuôn mặt Trần Nhĩ lộ ra, cả đám nhanh chóng tránh mắt.


Hiệu quả tức thì, cả thế giới bỗng tĩnh lặng.


Đám cổ trùng trước mặt khựng lại hai giây, rồi như thủy triều rút, ào ạt lùi về phía sau. A La kêu lên một tiếng thảm thiết, vẻ mặt hoảng hốt lùi lại.


Sở Hoàn rùng mình cảm thán: "Quào! Mạnh vãi, có tác dụng thật nè!"


Lý Toàn Quang: "Wow!"


Nhưng chẳng bao lâu, từ bên trong bay ra một con bướm lớn màu lam óng ánh. Con bướm đẹp tuyệt, đôi cánh khẽ khàng vỗ, đậu xuống mu bàn tay A La.


Đôi mắt A La lập tức phủ một tầng xám mờ, cả người trở nên yêu dị nguy hiểm.


"Gua!"


Con nhện trên người Ngọ Tang trở nên kích động, nhiều con nhện nhỏ hơn đủ loại từ người nó bò ra, giăng thành từng vòng tơ xung quanh.


"Cẩn thận, con bướm đó mê hoặc lòng người, phấn cánh kịch độc, ăn mòn tận xương."


"Loại này chắc phải dùng lửa mới diệt được?"


Trong lúc hai bên giằng co, trên trời bỗng vang lên tiếng động cơ gầm rú.


"Ủa?"


Sở Hoàn quay đầu nhìn, thấy đó là một chiếc trực thăng.


"Trực thăng?"


Trong ánh mắt ngơ ngác của họ, chiếc máy bay hạ cánh xuống bãi đá bằng phẳng bên cạnh. Một bóng dáng quen thuộc bước xuống, là Lâm Thanh.


Lâm Thanh mặc bộ sườn xám cách tân, trên vai khoác một chiếc khăn choàng đính ngọc trai. Cô ta giơ tay tháo kính râm, để lộ gương mặt trắng lạnh thanh nhã.


"Mọi người đang làm gì vậy? Toàn Quang gả qua bên đó rồi à?"


"Lâm Thanh!"


Mắt Sở Hoàn sáng rực. Lâm Thanh đến đây bằng trực thăng!


Trần Nhĩ nói: "Chúng tôi muốn đưa Lý Toàn Quang đi, nhưng cô gái này không đồng ý."


"Không đồng ý? Tại sao?"


Lâm Thanh bước tới, nói với A La: "Em gái à, cần gì phải giữ chặt cậu ta? Tình cảm con người là thứ không đáng tin nhất."


A La cảnh giác nhìn Lâm Thanh. Người phụ nữ này khiến cô cảm thấy bị đe dọa. Cô nói: "Tôi có tình cổ, chàng phản bội tôi sẽ phải chịu nỗi đau ăn tim."


"Nhưng thế thì có ý nghĩa gì chứ? Tim bị côn trùng gặm nát, thứ còn lại chỉ là một cái xác sợ hãi mà thôi."


Lâm Thanh ngẩng cằm như một nữ vương, nói: "Cô còn quá trẻ."


-----------------


Lời tác giả:


Trần Nhĩ (lầm lũi bò, chẳng ai dám nhìn): Ghen tị quá... tại sao không có cô gái xinh đẹp nào muốn cưỡng đoạt mình?


Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất Story Chương 153: Ngoại Truyện 6
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...