Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất

Chương 145

201@-

 
Bồ Tụng bị đánh ngã xuống đất, không ngờ Sở Hoàn có thể thoát khỏi nghiệp hỏa thiêu thế, đến khi phản ứng lại thì đã bị Sở Hoàn đè ra đất đấm cho mấy cú.


"Mày thấy mình sống khổ sở nên cho rằng ai cũng đau khổ hả? Mày là cái thá gì!"


Mặt Bồ Tụng đầy máu vì bị đánh, nhưng lạ lùng là ông ta chẳng hề phản kháng, chỉ ngẩng lên nhìn Sở Hoàn, nói: "Quả nhiên cậu có thiên phú hơn người."


"Tất nhiên ông mày thiên phú hơn người!"


Sở Hoàn đấm thêm một cú vào mắt ông ta, lúc này mới nhớ ra cần phải bắt sống.


Cậu túm lấy cổ Bồ Tụng, tay còn lại lục lọi trên người, rút ra một sợi dây đỏ, vừa trói vừa niệm chú: "Ta là Nguyên Thủy Thiên Tôn, tay cầm thừng trói tiên, Trên trói mười vạn thần binh tướng, dưới trói mười tám tầng địa ngục. Trói sạch cỏ trước miếu, trói sạch người sau chùa. Trói đổ núi cao vạn trượng, trói quỷ tà không trở mình, Trói vương tà không lối thoát, trói cả vạn thần chẳng thể hành. Nếu có tà ác nào chẳng phục, xin ban cho ta dây trói tiên một sợi. Kính mời sao Nam Đẩu Lục Tinh, Bắc Đẩu Thất Tinh, Ta phụng Nguyên Thủy Thiên Tôn, cấp tốc nghe lệnh!"


Bồ Tụng không nhúc nhích, chỉ nhìn cậu, nói: "Nếu cậu sinh sớm mấy trăm năm, e là có thể đắc đạo thành tiên."


"Sinh sớm mấy trăm năm có được chơi điện thoại không? Có game để chơi không? Trong đầu mày chỉ có mỗi chuyện thành tiên thôi hả?"


Sở Hoàn dùng dây đỏ quấn chặt vài vòng quanh người ông ta, sợi dây lập tức phát ra ánh kim nhàn nhạt, sau khi trói chặt lên người Bồ Tụng liền tự động siết lại.


Cậu từ trên người Bồ Tụng đứng dậy, cúi đầu nói: "Mày tu tiên đến mức tẩu hỏa nhập ma rồi, từ khi sinh ra chấp niệm, mày không thể thành tiên được nữa."


"Ha ha... khụ khụ khụ."


Bồ Tụng bật cười hai tiếng rồi ho khan, máu tuôn ra từ mũi bị đấm.


"Đúng, cậu nói đúng."


Ông ta cười xong, lẩm bẩm: "Vậy thì sao? Thành tiên vốn dĩ là nghịch thiên mà đi."


Bên tai Sở Hoàn bỗng vọng tiếng ùng ục như nước sôi.


Cái gì vậy?


Cậu quay đầu nhìn, thấy bên trong đỉnh tứ diện xuất hiện màu đục ngầu, người mini bên trong đã biến mất phần lớn, thay vào đó là cả đống thứ nhầy nhụa kỳ quái, như thể một nồi cháo đặc quánh nấu từ đủ loại rác rưởi.


Cậu ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời cũng hóa thành màu đục ngầu kỳ lạ. Lại quay đầu, đa số người phía sau đều ngồi phệt trên mặt đất, sắc mặt đau đớn.


Bất chợt, một đạo sĩ xa lạ mở mắt ra, nhìn cậu nói: "Người chỉ như phù du mà thôi."


Giọng nói tuyệt vọng, dứt lời ngã lăn ra đất, linh hồn từ thân thể bay ra, thậm chí không còn chút ý thức, chỉ hóa thành một điểm linh trắng lặng lẽ trôi về phía đỉnh.


Sở Hoàn lập tức niệm chú thu hồn, giữ lấy linh hồn đó trong tay, cố nhét vào thân xác: "Quay về!"


Nhưng lúc tay ấn lên cơ thể, sắc mặt cậu biến đổi, vì thứ cảm nhận được dưới tay không giống cơ thể người, mềm oặt, như thể không còn là thịt.


Ngay trước mắt Sở Hoàn, cơ thể ấy như một khối băng tan chảy, biến mất hoàn toàn.


Cậu ngơ ngác một giây, ánh mắt rơi vào cái đỉnh.


Hắc Bạch Vô Thường cầm dây câu hồn bay đến trước mặt Sở Hoàn: "Phải đập vỡ cái đỉnh đó!"


Họ lao về phía đỉnh, nhưng chưa chạm đến thì suýt bị nó hút vào, hai âm sai vội vã lùi lại.


"Cái đồ vật ghê gớm này lấy từ đâu ra vậy!"


"Còn từ đâu nữa, ăn cắp đó!"


Sở Hoàn nhìn chằm chằm cái đỉnh, lại liếc sang Bồ Tụng bên cạnh, siết chặt sợi dây đỏ, lạnh lùng nói: "Lẽ ra nên giết mày luôn."


Loại người này phải g**t ch*t mới đúng!


Bồ Tụng nhìn cậu, nở nụ cười: "Rất thông minh."


Sở Hoàn bấm tay kết kiếm quyết, đọc thần chú nhanh như gió: "Thiên linh linh, địa linh linh, ba lưỡi dao vàng chẳng dung tha. Một chém đầu rắn, hai chém thân rắn, ba chém đến hoa mắt chóng mặt!"


Ba luồng sáng vàng hình lá liễu từ đầu ngón tay cậu phóng ra, lao về phía cổ Bồ Tụng.


Bồ Tụng hơi nghiêng đầu, luồng kim quang giáng thẳng xuống cổ ông ta, nhưng làn da lại hiện lên ánh kim xám bạc như kim loại, bật văng kim quang ra ngoài.


Chú phòng thân cấp cao. Sắc mặt Sở Hoàn khó coi.


Cậu ngồi dậy, miệng lẩm nhẩm: "Nhất giải trời, nhị giải đất, tam giải thần tiên, tứ giải chư thần. Ngũ giải yêu ma quỷ quái, thất giải long, bát giải hổ. Giải trừ xiềng xích, cho ngươi tự do hành động, cấp tốc nghe lệnh."


Dây đỏ lỏng ra, rơi khỏi người ông ta.


"Nói thật thì, ta nên cảm ơn cậu." Bồ Tụng mỉm cười: "Thế gian phần lớn là kẻ ngu dốt, có một người linh tính cao như cậu làm thuốc luyện tiên, xác suất thành tiên của ta sẽ tăng lên rất nhiều."


"Mày muốn ăn tao hả?!"



Sở Hoàn rút dao sừng trâu ở tay phải, tay trái giơ một xấp bùa, gằn giọng: "Vậy thì đến đây thử xem."


Một đám hổ lớn vàng óng vằn vện từ trong bùa nhảy ra, hơi nóng bốc lên, tất cả đều chằm chằm nhìn Bồ Tụng.


Bồ Tụng khẽ lắc đầu, nói: "Quá trẻ tuổi."


Không biết từ bao giờ, hắn đã cầm trong tay một cây gậy lớn, cười nhạt: "Hổ nuốt hồn người, hổ nuốt vía người, ta mời Lão Quân đến đánh hổ, đánh cho hổ tan xương nát thịt!"


Ông ta vung gậy như chơi đập chuột, liên tục đập vào đầu hổ, ánh mắt nhìn Sở Hoàn cứ như đang nhìn trẻ con chơi đùa.


Hắc Bạch Vô Thường tung móc câu về phía ông ta, móc được nhưng không kéo được hồn ông ta.


Sở Hoàn ngứa mắt thái độ của ông ta, ném thêm một xấp bùa, nói: "Mày thích đánh hổ đúng không? Vậy thì đánh cho đã vào!"


Một đám hổ khác lại xuất hiện, chắn trước mặt. Sở Hoàn chống tay đứng dậy, tay kia rút xấp bùa Ngũ Lôi, miệng tụng: "Sấm vang điện chớp, lửa bốc sao băng, giao cho các tướng, hành quân phía Nam. Sứ giả câu hồn, lay động trời đất. Sứ giả mặt lửa, giải tỏa linh khí. Sứ giả mắt ném, chấn động Lôi Thần. Kẻ nào không tuân lệnh, phá tan hình dạng!"


Tia sét nhỏ lấp lóe, hội tụ thành một luồng sét khổng lồ giáng xuống.


Nhưng tia sét ấy khi đến gần chỉ sượt qua người ông ta, không gây tổn thương.


Ông ta mỉm cười, gậy chỉ về phía Sở Hoàn: "Chuông lửa đổi thế, trừ quỷ diệt hung. Thượng nguyện thần tiên, sống mãi không cùng, cấp tốc nghe lệnh!"


Một chùm kim quang bắn thẳng ra, đập trúng ngực Sở Hoàn, hất văng cậu.


Bạch Vô Thường thấy thế muốn lao ra đỡ lấy, nhưng Sở Hoàn nhìn dây câu hồn của Bạch Vô Thường, hét: "Đừng tới!"


Móc hồn còn chưa chạm vào, mà linh hồn cậu đã dao động.


Sở Hoàn bị quăng mạnh xuống đất, cổ họng đầy mùi máu tanh, xương sườn đau buốt từng cơn, mắt tối sầm, tay ôm ngực th* d*c.


Nhìn Bồ Tụng phía trước ung dung điềm tĩnh, cậu không khỏi trào lên tuyệt vọng. Bồ Tụng đã gần nửa bước thành tiên, đạo thuật thuần thục không gì cản nổi. Tại sao lôi pháp không đánh ông ta? Giờ ông ta vẫn được xem là người tốt hả?


Sở Hoàn ngơ ngác nhìn ông ta, tay chạm vào tượng thần trong ngực áo. Có nên gọi Chiết Chi không?


Lý Tuyên Minh không cảm ứng được tổ sư gia, Chiết Chi có cảm ứng được không? Chỉ có mỗi tượng thần nhỏ, có thể đánh thắng nổi không?


Ngay lúc này, một bóng người xuất hiện bên cạnh Sở Hoàn. Lý Tuyên Minh bước ra, đi ngang qua cậu. Mặt trắng bệch như giấy, nhưng bước chân vô cùng kiên định.


Sở Hoàn mừng rỡ: "Anh tỉnh rồi!"


Lúc tỉnh lại cậu mới nhớ, con mèo trong giấc mơ chính là sơn thần Thanh Ảnh, ngày xưa họ giúp nó một lần, nay sơn thần giúp họ một lần.


Cậu không rành cận chiến, biết thế đã học chút kiếm thuật rồi! Xài kiếm không giỏi thì học võ cũng được!


Lý Tuyên Minh đi thẳng tới trước, ánh mắt còn hơi mông lung, nhưng giọng nói kiên quyết vô cùng: "Phải giết ông ta."


Sở Hoàn: "..."


Lý Tuyên Minh khí thế rầm rộ xông lên, và bị đánh văng y chang cậu. May mà ánh mắt ngày càng tỉnh táo, hắn giữ vững cơ thể, niệm chú: "Kéo sơn áp đỉnh!"


Sở Hoàn bò dậy từ đất, gọi với: "Khoan đã, để tôi buff cho anh!"


Có Lý Tuyên Minh chắn phía trước, cuối cùng Sở Hoàn cũng có cơ hội sử dụng mấy chiêu đọc đã lâu.


Nơi đây âm dương hỗn loạn, nhưng theo điệu múa của Sở Hoàn, âm khí trầm xuống, dương khí nổi lên, khung cảnh quanh họ tạm thời trở nên sáng sủa.


Lý Tuyên Minh dùng máu đầu tim, vẽ bùa lên lòng bàn tay.


Bùa thành, trên trời hiện ra bóng dáng một ngọn núi. Ngọn núi đó lớn đến mức muốn đè cả thành phố C xuống bên dưới, khí thế uy nghi nhiếp chấn linh hồn, không thể trốn, cũng chẳng có đường trốn.


Núi từ từ hạ xuống, Bồ Tụng như chịu phải sức ép cực lớn, bước chân tiến lên ngày càng chậm, lưng cũng dần cúi gập xuống. Ông ta giữ tư thế khom người vài giây, tiếng xương gãy vang lên răng rắc, nhưng dù vậy vẫn chưa bị đè xuống hẳn.


Ông ta nghiêng đầu, ánh mắt nhìn về phía họ, trên mặt hiện lên một nụ cười kỳ quái, cơ thể từ từ thẳng dậy.


Không ổn.


Môi Lý Tuyên Minh không còn chút máu.


Sở Hoàn thấy bộ dạng của hắn, bước xong bước cuối cùng, dao trong tay rạch một đường trên cổ tay, hai tay nâng con dao đẫm máu giơ cao quá đầu, máu tươi như chuỗi ngọc rơi từng giọt xuống đất — huyết tế.


Máu vừa chạm đất, cơ thể Bồ Tụng lại vang lên âm thanh gãy vụn đáng sợ, bị núi đè rạp xuống mặt đất đến mức đầu bị biến dạng.


Ông ta bị trọng thương, cái đỉnh cũng bắt đầu rung lắc.


Sở Hoàn buông tay, máu từ cổ tay chảy ròng ròng nhưng cậu mặc kệ, không cầm được thì để chảy, đủ số lượng thì tự nó sẽ ngừng thôi.


Đôi mắt cậu chằm chằm nhìn về phía cái đỉnh. Sau khi rung lắc dữ dội, nó dần ổn định lại.


"Chết chưa?"



Lý Tuyên Minh sắc mặt tái nhợt lắc đầu: "Chưa."


"Quỷ bất tử hả!"


"Hừ..."


Bồ Tụng trông như đã gãy xương toàn thân, thế mà vẫn chưa chết. Ông ta dùng tư thế vặn vẹo đứng dậy.


"Trưng hồn đồng tử hồn đồng lang, nhiếp hồn đoạt phách đáo đàn tiền."


Trước mắt Sở Hoàn xuất hiện hai chiếc móc sáng lạnh. Cậu hoảng hốt lùi lại, nhưng phía dưới lại thò ra vô số tay quỷ túm lấy cổ chân, khiến cậu ngã ngồi xuống đất, tượng thần nhỏ rơi khỏi người cậu.


Tượng lăn hai vòng rồi tự mình đứng dậy.


Đám tay quỷ thò lên từ đất như thấy phải vật đáng sợ, lập tức rụt trở lại.


"Hử?"


Ánh mắt nghi hoặc của Bồ Tụng dừng lại ở vật nhỏ kia: "Thì ra là tượng thần có chứa thần lực."


Ông ta nửa hâm mộ nửa ghen tỵ cảm thán: "Cậu đúng là được thiên vị."


"Nhưng nơi này không thể thỉnh thần giáng thế, chút thần lực trong này có thể cứu được cậu mấy lần?"


Sở Hoàn đáp: "Đủ để giết mày. Chiết Chi!"


Từ trong tượng thần nhỏ tỏa ra một tia thần quang, ánh sáng hóa thành hình người mơ hồ.


Chiết Chi đứng sau lưng Sở Hoàn, giơ tay lên.


Một đôi tay vô hình xuất hiện từ không trung, nắm lấy cổ Bồ Tụng, nhấc bổng ông ta lên không. Bàn tay nhẹ xoay một cái, cổ ông ta gãy gập, vặn một vòng, đầu tách khỏi thân, động tác dứt khoát lưu loát.


Máu tuôn xối xả từ cổ, đầu và thân rơi rụng xuống đất.


Lý Tuyên Minh chống kiếm đứng dậy, hỏi: "Chết chưa?"


Sở Hoàn ngồi phệt dưới đất th* d*c, nhìn hai nửa thân thể phía xa: "Chắc là chết rồi?"


Đầu lìa khỏi cổ, không chết sao được.


"Chắc chắn là chết rồi!"


Nhưng họ chưa kịp thở phào, trên thi thể Bồ Tụng bốc lên từng làn khói đen, cuộn xoáy vài vòng rồi hóa thành trận cuồng phong đen kịt che trời, ập thẳng về phía họ.


Trong gió đen đầy rẫy âm khí và sát khí, cây cối ven đường và bồn hoa xanh héo rũ trong tích tắc. Gió đen như dao róc thịt, đau đến mức linh hồn muốn rời xác.


Sở Hoàn run rẩy, răng va lập cập, thấp giọng niệm: "Thái Thượng Đài Tinh, ứng biến vô ngừng. Khu tà phược mị, bảo mệnh hộ thân. Trí tuệ sáng suốt, tâm thần an định. Tam hồn vĩnh tại, phách vô tán nghiêng. Cấp, cấp tốc nghe lệnh."


Sau khi niệm xong chú hộ thân cố hồn, Sở Hoàn mới cảm thấy tình trạng đỡ hơn.


Lý Tuyên Minh cầm kiếm đứng dậy, nói: "Ông ta biến thành quỷ."


Sở Hoàn: "Tôi thấy rồi..."


Không chỉ biến thành quỷ, mà vừa chết đã thành đại quỷ, không phải loại lệ quỷ đơn giản. Sở Hoàn nhìn thấy kim quang trên người Bồ Tụng đã hóa thành màu đen đậm ngòm.


Trời đất biến sắc, âm khí dâng trào, toàn bộ sinh khí hóa thành tử khí, những người bên cạnh ông ta, linh tính cũng bị nhiễm bẩn, từ trắng dần chuyển thành đen.


Những đóa màu xanh âm u mọc lên từ mặt đất, cây cối như móng quỷ không có lá cũng chui ra, đất đai chẳng còn chút sinh khí nào, quỷ thụ và âm hoa bắt đầu sinh trưởng.


"Quỷ Vực?"


"Quỷ Vương!"


Lý Tuyên Minh nói: "Tôi cảm thấy ông ta còn mạnh hơn Quỷ Vương..."


Mặt Hắc Bạch Vô Thường vốn đã trắng bệch, giờ càng trắng hơn: "Giờ phải làm sao..."


Bồ Tụng sờ lên cái cổ bị chặt, lại nhìn thân thể mới của mình. Thấy móng tay đen nhánh, ông ta buồn bã: "Ta không thích móng tay màu đen, nhìn không khỏe mạnh."


Nếu không có đôi đồng tử đỏ như máu, thì nhìn ông ta chẳng khác gì lúc còn sống.


Sở Hoàn phun một ngụm máu, chửi: "ĐM."


Bồ Tụng xòe tay rồi nắm lại, cười nói: "Thật không ngờ... chết rồi làm Quỷ Tiên cũng không tệ."


Ông ta không ngờ trên người Sở Hoàn lại có tượng thần chứa thần lực, g**t ch*t ông ta chỉ bằng một chiêu.


"Tại sao ông ta có tận hai thanh máu?"



Sở Hoàn nhìn bóng dáng Bồ Tụng, mặt không cảm xúc, nói: "Tao ghét nhất là mấy thứ có hai thanh máu."


Hơn nữa, theo kinh nghiệm chơi game, thanh máu thứ hai của Boss thường đi kèm trạng thái cuồng bạo.


Bồ Tụng nở nụ cười, vươn tay về phía họ.


"Nhiếp."


"Toi rồi!"


Phía sau họ có một đống vong linh, một đống sinh hồn, sợ là sắp bị Bồ Tụng nuốt sạch!


Sở Hoàn xoay người muốn cứu người thì bên cạnh hiện lên ánh đỏ, ánh đỏ tạo thành hình đồ đằng. Đồ đằng bay lên không trung, hóa thành một lá bùa cực lớn, bao trùm không gian phía sau, bảo vệ tất cả hồn phách bên trong.


Sở Hoàn nhìn người bước tới bên cạnh, bóng dáng quen thuộc, là bố cậu. Ủa khoan, tại sao bố cậu lại có mặt ở đây?


"Bố!"


Cậu gọi một tiếng, mũi cay xè, suýt nữa ch** n**c mắt.


Sở Trạch Dương cầm trong tay một cây bút lông, nói với cậu: "Biết ngay mà."


Sở Hoàn hít mũi một cái, giọng đáng thương: "Con biết thừa bố vẫn lén lút theo dõi con."


Chân Bán Tiên nhảy tưng tưng bên cạnh: "Tôi tôi tôi! Chít chít chít! Còn tôi nữa! Tiểu Tiên Tiên cũng luôn quan tâm đến cậu đó!"


Sở Trạch Dương nói với cậu: "Chân Bán Tiên đã dùng bí pháp đào một đường hầm, chúng ta có thể rời đi."


"Không đi được. Nếu con đi, những người ở đây sẽ bị ông ta ăn mất."


Sở Trạch Dương thở dài một hơi, nói: "Biết ngay mà."


Ác quỷ Hứa Nhất Đạo bị ông ta triệu đến trước mặt. Ông ta chỉ tay vào người Hứa Nhất Đạo, thân thể bị Sở Hoàn đánh đến co rút được âm khí cuồn cuộn đổ vào, khôi phục hình dạng ban đầu.


Đám ác quỷ khác thiếu tay thiếu chân gần như thành cô hồn dã quỷ, cũng lập tức phục hồi nguyên trạng, cơ thể vươn cao, sát khí trên người tăng vọt.


"Quả nhiên theo Bồ tiên sinh tiền đồ rộng mở."


"Chúng ta cũng sẽ được sống sung sướng."


"Trước tiên ăn đám người này, ăn đi, ăn đi..."


Ác quỷ nhe hàm răng sắc nhọn về phía họ.


Sở Trạch Dương một mình chặn hết đám ác quỷ, còn bảo vệ những người chưa tỉnh phía sau, nói với Sở Hoàn: "Nhóc Hoàn, triệu lôi!"


Sở Hoàn nói: "Sét không đánh trúng ổng!"


Sở Trạch Dương khẳng định: "Bây giờ đánh được rồi."


Ờ ha. Bồ Tụng đã chết, bây giờ là quỷ.


Sở Hoàn lên tinh thần, ánh mắt nhìn về phía Bồ Tụng, niệm: "Sấm giáng."


Một tia sét tím bổ thẳng xuống đầu Bồ Tụng, nhưng ông ta lắc mình một cái, tia sét bổ đúng chỗ ông ta vừa đứng, để lại một cái hố sâu.


Bóng dáng Bồ Tụng thoắt cái xuất hiện ngay trước mặt Sở Hoàn, gương mặt mang ý cười, nói: "Thiên phú rất cao, đáng tiếc..."


"Nhóc Hoàn!"


Sở Trạch Dương đang bị mấy con ác quỷ quấn lấy, sốt ruột hô lên một tiếng.


Máu nóng hổi bắn lên mặt Sở Hoàn, cậu ngơ ngác ngẩng đầu, thấy Lý Tuyên Minh chắn trước mặt mình, tay Bồ Tụng đâm xuyên cơ thể hắn, cách ngực Sở Hoàn một tấc.


"Vướng víu."


Bồ Tụng quăng Lý Tuyên Minh ra xa, lại quay sang nhìn Sở Hoàn, mỉm cười nhạt: "Lần này để xem ai có thể cứu cậu?"


"Không đánh trúng... Nếu không đánh trúng được..."


Sở Hoàn nhìn thoáng qua Lý Tuyên Minh nằm dưới đất, rồi nhìn bàn tay đang vươn tới của Bồ Tụng, bất chợt nhếch môi.


Tần Lập Kiếm từng nguyện thề dùng thân thể mình làm vật dẫn thiên lôi, tiêu diệt tà thần gây họa nhân gian, trời giáng tử lôi nhập thương, giúp ông tiêu diệt Mẫu Thần Luân Quy.


Lần này cậu không tránh né, trái lại còn đón lấy bàn tay Bồ Tụng, nói: "Lần này chắc hẳn có thể đánh chết mày."


"Cái gì?"


Sở Trạch Dương biến sắc, hét lên: "Sở Hoàn!!"



Chân Bán Tiên cũng sốt ruột la lớn: "Chít chít chít!!!!"


Tia sét chớp lóa bùng nổ, bao phủ cả hai người. Một lúc lâu sau, Sở Hoàn ngã ngồi xuống đất, ánh sáng thần lực trên người dần biến mất, tượng thần nhỏ bên chân cậu lăn hai vòng, phát ra tiếng crắc, thân tượng xuất hiện một vết nứt dài.


Thân hình Bồ Tụng lúc ẩn lúc hiện, loạng choạng bước qua một bên, ngã gục trên cái đỉnh.


"Linh đan thành tiên của ta... Thành tiên..."


Nhưng trong đỉnh không xuất hiện thứ "thuốc thành tiên" mà ông ta mong đợi, một số người lẽ ra đã chết vẫn còn sống, thậm chí còn có tiếng thì thào khe khẽ vọng ra từ trong:


"Tôi không thẹn với lòng mình."


"Kiếp sau được làm cây sao? Tuyệt vãi."


"Sống rất vui... thì ra còn có kiếp sau, vậy là mình lời to!"


"Đây là gì thế?"


Vô số người mini đang vùng vẫy trong nghiệp hỏa không còn đau khổ nữa, linh hồn bọn họ đều phát ra ánh sáng dịu nhẹ.


"Quỷ!"


Họ ngẩng đầu nhìn thấy Bồ Tụng, thế mà nắm tay nhau đồng thanh hát:


"Quỷ khổng lồ, đi đi, đi đi. Mày không mau rời đi thì sẽ thành đồ ăn!"


"Mày không mau rời đi thì sẽ thành đồ ăn!"


Bồ Tụng đưa tay vào trong đỉnh mò mẫm, chỉ sờ được một nắm nghiệp hỏa.


Nghiệp hỏa từ đầu ngón tay ông ta bốc lên, lần này đến lượt ông ta đau đớn gào thét.


"Tại sao... tại sao?!"


Sở Hoàn đau lòng nhặt tượng thần nhỏ lên, nói với ông ta: "Bọn họ không cho rằng luân hồi chuyển thế là đau khổ. Sống trong trời đất này đâu chỉ có nỗi khổ. Họ muốn sống. Đan dược của mày không luyện được, mày cũng không thể thành tiên."


Vô số người trong đỉnh cùng tụ lại, cùng nhau đẩy đổ cái đỉnh.


Sở Hoàn nhìn cái đỉnh đổ xuống, nghe thấy một tiếng bốp vọng xuống từ trên trời.


Phá.


Bầu trời giăng đầy mây đen, sấm sét chớp lóe. Thiên uy nổi giận, một đám thần âm, quan âm tràn đến, xung quanh truyền đến âm thanh huyên náo hỗn loạn.


Sở Hoàn đánh rơi hết đồ đạc trong tay, bản thân ngồi phịch xuống đất. Một tia thần quang lóe lên trên tượng thần nhỏ, vết nứt xuất hiện trước đó tự động khép lại.


Chiết Chi lần nữa hiện ra bên cạnh cậu, giúp cậu nhặt đồ rơi vãi, tiện thể nhặt luôn cậu lên, ôm vào ngực.


"Kết thúc rồi."


Từ trong cái đỉnh vỡ nát, các đốm sáng li ti lấp lánh như đom đóm bay ra, lượn lờ bay về phía Sở Hoàn, như thể thấy người thân thiết nhất, không ngừng quấn quýt quanh cơ thể cậu.


Chúng trông như "đom đóm", thật ra tất cả đều là người.


Sở Hoàn nhích người, đổi tư thế ngồi trên cánh tay Chiết Chi, nhìn các sinh linh bé tí đang bay quanh mình, hỏi: "Làm sao bây giờ?"


Chết tận trăm triệu người, thể xác không còn, cho dù địa phủ có phê duyệt đơn xin hoàn hồn, thì cũng không còn thân thể để hoàn hồn.


Chiết Chi nhìn các linh hồn nhỏ trước mặt, đáp: "Cần có thân đất sét cho họ sử dụng."


Sở Hoàn gật đầu: "Ờ, đất sét."


Mưa lớn trút xuống, hạt mưa to bằng ngón cái rơi ầm ầm, hòa vào bùn đất, nước và đất quyện lại, tạo thành loại đất sét dẻo đặc biệt có một không hai.


Chiết Chi nói: "Cần phôi đất sét do em nặn."


Sở Hoàn: "..."


"Em nặn á?"


"Ừ."


"..."


Sở Hoàn: "Thế... để em luyện tay cái đã, nặn lại ngực cho Lý Tuyên Minh trước xem sao."


------------------------------------


Lời tác giả:


Lý Tuyên Minh (vùng vẫy) (cố gắng bò dậy): Không...
 


Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất Story Chương 145
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...