Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Chương 143
220@-
"Liên quan gì đến tôi?"
Sở Hoàn không hiểu tại sao Hắc Bạch Vô Thường xuất hiện ở đây, cậu sao có thể liên lạc được với họ nhanh đến thế... Khoan đã, cậu đâu phải thám tử của địa phủ!
Âm sai kia nhìn cậu, đầy mặt không tin tưởng.
"Huynh đệ tốt, không ngờ lại gặp được cậu ở đây."
Bạch Vô Thường đã lướt tới gần, vẻ mặt thân thiết như anh em lâu ngày gặp lại, hớn hở nói với Sở Hoàn: "Thật là may mắn quá đi."
Sở Hoàn hơi lùi lại một bước, hỏi: "Vô Thường đại nhân, sao các ngài lại có mặt ở đây?"
Bạch Vô Thường thở dài: "Địa phủ xảy ra chuyện, có một ác quỷ đả thương ngục tốt, mang theo một đám ác hồn cùng chịu phạt chạy trốn. Đám quỷ ấy đều mang tội sâu nặng, nếu để lọt ra dương gian sẽ thành họa lớn, ta và Phạm Vô Cứu nhận được tin liền lập tức dẫn người đi truy bắt."
"Thực ra con quỷ đó đã từng vượt ngục một lần, lần trước vất vả lắm mới bắt được, vậy mà lại trốn thoát lần nữa. Đám ngục tốt quá lười biếng! Không có chút ý thức cảnh giác nào, đã sớm đánh mất bản lĩnh vốn có. Ta đã nói rồi, nhất định phải thi hành chế độ đào thải!"
"Ác quỷ vượt ngục?" Nghe quen thế không biết...
Sở Hoàn thấy có điềm chẳng lành, hỏi: "Tên ác quỷ trốn thoát đó... không phải tên là Hứa Nhất Đạo chứ?"
Bạch Vô Thường vui vẻ nói: "Đúng vậy, khi còn sống gã tên là Hứa Nhất Đạo, lần trước nhờ các cậu hỗ trợ mới bắt được gã. Các cậu chắc chắn biết rõ hắn có bao nhiêu bản lĩnh. Giờ gã trốn đến đây, e là lại phải phiền đến huynh đệ rồi."
"Hứa Nhất Đạo lại vượt ngục??"
"Là Hứa Nhất Đạo ư?!"
"Hứa Nhất Đạo là ai vậy?"
Những người đứng xung quanh nghe thấy tên đó đều kinh hãi kêu lên, nhất là Lý Toàn Quang, giọng cậu ta lớn hơn hẳn mọi người. Hứa Nhất Đạo là 'bạn cũ' của họ, lần trước vượt ngục đã gây ra không ít chuyện.
Những ai không biết nhanh chóng được người khác giải thích cho nghe. Gã là một đạo sĩ lúc sinh thời có đạo hạnh không tồi, sau khi chết không chịu an phận.
Sở Hoàn sững người. Nếu cậu nhớ không nhầm, Hứa Nhất Đạo cũng ôm giấc mộng thành tiên. Có điều con đường gã chọn "ba trợn" hơn Bồ Tụng, không những không thành tiên mà còn bị đày xuống địa ngục.
Gã vẫn chưa từ bỏ giấc mộng thành tiên sao? Bây giờ chạy đến đây, e rằng đã bắt tay với Bồ Tụng.
Sở Hoàn đột ngột quay đầu nhìn Bạch Vô Thường, ánh mắt sáng rực: "Vô Thường đại nhân!"
Bạch Vô Thường bắt gặp ánh mắt của cậu, đột nhiên có cảm giác bất an. Còn chưa kịp lùi lại, cánh tay đã bị Sở Hoàn túm chặt: "Xảy ra chuyện lớn rồi đó!"
Bạch Vô Thường: "???"
"À, tôi nghĩ bên địa phủ của các ngài cũng xảy ra chuyện."
Sở Hoàn nói với vẻ đau lòng: "Đường âm ở đây bị cắt đứt rồi."
"Cái gì? Đường âm bị cắt đứt?!"
Âm sai vừa rồi nhỏ giọng chen vào: "Vô Thường đại nhân, tôi cũng không rõ vì sao lại thế... nhưng chuyện này không liên quan gì đến Thành Hoàng của chúng tôi, ngài nhất định phải điều tra rõ ràng!"
Bạch Vô Thường không rảnh nghe hắn ta nói. Bóng dáng Bạch Vô Thường lập tức biến mất, chỉ một thoáng sau quay trở lại, toàn thân toát ra luồng âm khí lạnh lẽo âm trầm.
Người xung quanh thấy thế không dám thở mạnh. Vô Thường nổi giận rồi.
Trên khuôn mặt trắng bệch lộ ra nụ cười: "Là cao nhân phương nào có bản lĩnh lớn như vậy, dám cắt đứt đường âm? Nếu cứ để tình trạng này kéo dài, vong hồn sẽ lưu lại, âm khí tụ sinh, nơi này sớm muộn gì cũng loạn âm dương, người quỷ lẫn lộn."
"Chính là tên Bồ Tụng mà lần trước tôi hỏi các ngài, làm người lương thiện chín kiếp..."
Sở Hoàn tóm tắt toàn bộ tình hình cho họ. Bạch Vô Thường nghe xong, cái lưỡi vừa rút lại phải thè ra vì sốc.
"Vẫn muốn thành tiên?!"
Sở Hoàn đen mặt: "Không chỉ đường âm, khả năng liên hệ với bên trên của chúng tôi cũng bị ngắt rồi."
Lời này vừa dứt, đám hòa thượng, đạo sĩ xung quanh mới cảm thấy sai sai.
"Cái gì?"
"Thật sự không cảm ứng được??"
Chân nhân Vương Khổ Mộc kéo Lý Tuyên Minh, nhét vào tay hắn mấy nén hương: "Mau dâng hương cho Tổ sư gia."
Lý Tuyên Minh nghe lời châm hương, kết quả mấy giây sau, hương trong tay hắn đồng loạt tắt ngúm.
Hắn là đệ tử do chính Tổ sư gia chọn, tuyệt đối không có chuyện Tổ sư gia không nhận hương khói từ hắn, chuyện này rõ ràng là do không thể liên lạc được với Tổ sư gia!
"..."
Chân nhân Vương Khổ Mộc nhìn nén hương tắt ngóm trong tay hắn, khuôn mặt luôn tươi cười không cười nổi nữa.
Hiện tại không thể cảm ứng được với Tổ sư gia.
"Á, cái gì thế kia!"
"Quái vật! Có quái vật!!"
Trong bầu không khí nghiêm trọng, đột nhiên lại vang lên vài tiếng thét chói tai.
Sở Hoàn quay đầu nhìn, không biết từ đâu xuất hiện một con ác quỷ đầu trọc, giữa trán mọc một chiếc sừng cong, sừng đó bị gãy một đoạn, từ vết gãy có mấy con sâu nhỏ bò ra, trông cực kỳ kinh tởm.
Con ác quỷ nhảy lên lưng một người phụ nữ bên vệ đường, móng vuốt ghì chặt lấy cổ cô, khiến khuôn mặt cô đỏ bừng không nói nổi.
"Hì hì."
Ác quỷ quay đầu nhìn về phía họ, nở nụ cười ác ý, sau đó dưới ánh mắt mọi người, móng vuốt sắc bén nhẹ nhàng siết lại, phần cổ mảnh mai của người phụ nữ bị vặn ngược 180 độ.
Nó khiêu khích bọn họ.
Tiếng xương gãy vang lên, đồng tử Sở Hoàn co rút.
Biến cố xảy ra quá nhanh, người chung quanh ngơ ra vài giây mới đồng loạt hét lên hoảng sợ, từng đợt người như nước vỡ bờ ùa chạy ra xa.
"Quỷ quỷ quỷ quỷ! Quỷ giết người! Quỷ giết người!!"
"Đừng giết tôi, đừng giết tôi!!"
Cơ thể người phụ nữ đổ xuống, vậy mà con ác quỷ kia vẫn chưa buông tha, móng vuốt chụp lấy đầu cô. Ngay lúc hồn phách mơ màng của cô bị nó cưỡng ép kéo ra khỏi cơ thể, một tia sét tím to bằng chiếc đũa giáng từ trời xuống, đánh trúng đầu con ác quỷ.
Luồng sét không phát ra tiếng động, nhưng khi trúng đòn, cơ thể con quỷ khựng lại, hai giây sau hóa thành tro bụi, theo gió tan biến.
"Sở Hoàn!"
Bạch Vô Thường kinh ngạc nhìn Sở Hoàn: "Huynh đệ à, lôi pháp của cậu đại thành rồi hả?!"
Lồng ngực Sở Hoàn phập phồng dữ dội. Cậu lao đến bên thi thể người phụ nữ, gom hồn phách của cô lại, ép quay trở về thân xác, sau đó lôi Bạch Vô Diện trong túi ra, vội vàng nói với nó: "Vô Diện, mau giúp cô ấy nối cổ!"
Bạch Vô Diện dụi mắt, ngơ ngác nhìn xác cô gái nằm dưới đất.
Xong việc, Sở Hoàn hỏi Bạch Vô Thường: "Vô Thường đại nhân, tình huống bây giờ đặc biệt, thân thể cô ấy vẫn còn nguyên vẹn, cô ấy vẫn còn cơ hội hoàn hồn đúng không?"
Bạch Vô Thường gật đầu nói: "Được, để ta báo lên cấp trên, chờ phê duyệt xong là có thể hoàn hồn."
"Còn phải duyệt? Mất bao lâu?"
"Nhanh thì ba đến năm ngày, chậm thì mười ngày nửa tháng. Mà giờ đường âm còn bị cắt đứt, chắc sẽ bị kéo dài thêm."
Sở Hoàn: "Lâu vậy? Trời nắng nóng, chờ lâu thế xác người ta thối rữa hết!"
Mọi người phản ứng lại, chạy tới góp ý: "Hay là để xác trong kho đông lạnh?"
"Xác bị đông cứng như đá thì cũng không dùng được đâu?"
"Có lẽ bảo quản lạnh được."
"Khoan, tôi nghĩ ra rồi!"
Sở Hoàn đưa tay ra sau lưng lục lọi, lôi ra một xấp bùa vàng và bút lông chu sa, vẽ bùa ngay tại chỗ.
Lý Toàn Quang nhìn tấm phù mà cậu vẽ, càng nhìn càng thấy quen, cuối cùng kinh ngạc kêu lên: "Anh biết vẽ bùa của Trần Nhĩ?!"
Sở Hoàn hạ bút cực nhanh, nói: "Cũng tàm tạm, trước đây tôi từng học hai chiêu từ Trần Nhĩ. Cậu không biết à?"
Trước đó cậu từng thảo luận với Trần Nhĩ về cách các thầy đuổi xác bảo quản thi thể, tiện thể học luôn mấy loại bùa chuyên dùng để bảo quản xác, không ngờ sẽ có ngày dùng đến.
"...Tôi không biết."
Lý Toàn Quang không nhịn được la hét trong lòng: không phải ai cũng có thể tùy tiện học một loại bùa mới như anh đâu!!
Bạch Vô Diện đã nối xong cái cổ cho người phụ nữ.
Sở Hoàn dán lá bùa vừa vẽ lên thi thể cô, đôi mắt mở to lập tức khép lại yên ổn.
Bên này vừa yên ổn được một lát, đằng xa liên tiếp vang lên tiếng hét kinh hoàng, mọi người nghiêm mặt nhìn về phía đó.
Không chỉ có một con ác quỷ, đám quỷ chạy trốn theo Hứa Nhất Đạo bắt đầu lộng hành khắp nơi.
"Loạn thật rồi..." Một đạo sĩ già thở dài.
Sở Hoàn nhanh chóng vẽ thêm vài lá bùa bảo quản thi thể, đứng lên nói: "Đến nước này rồi thì..."
Tất cả mọi người nhìn về phía cậu.
Sở Hoàn đưa mấy lá bùa, nghiêm túc nói: "Lúc đánh nhau mọi người nhớ chú ý giữ nguyên vẹn thi thể!"
Thi thể không nguyên vẹn thì khó hoàn hồn lắm!
"..."
"Ha ha."
Mọi người thả lỏng nét mặt, gương mặt của chân nhân Vương Khổ Mộc khôi phục nét cười tươi như trước.
"Nói đúng lắm, bọn tôi sẽ chú ý."
"Tôi sẽ liên hệ với cấp trên, bảo họ đừng động đến mấy thi thể này, phải giữ gìn cẩn thận, khà khà."
Bọn họ nhận bùa từ tay Sở Hoàn, đồng loạt tản ra khắp nơi.
Lý Tuyên Minh không lấy bùa, vì hắn tự vẽ được, chỉ gật đầu với Sở Hoàn rồi dẫn Lý Toàn Quang rời đi.
Cùng lúc đó, trong tay Hắc Bạch Vô Thường xuất hiện một mộc bài, nói: "Âm phủ triệu khẩn, Thành Hoàng bản địa đâu?"
Thành Hoàng địa phương lập tức dẫn theo một đám âm sai lực sĩ xuất hiện, cung tay hành lễ với Hắc Bạch Vô Thường: "Đại nhân."
"Cấp tốc tróc nã lũ ác quỷ này!"
"Tuân lệnh!"
Có Hắc Bạch Vô Thường ra tay, âm sai toàn thành phố C đều hành động. Những hồn mới chưa kịp đưa xuống âm phủ tạm thời được tập trung tại miếu Thành Hoàng.
Sở Hoàn nhét Bạch Vô Diện vào túi, đeo lên lưng, đi tìm tung tích của Hứa Nhất Đạo và Bồ Tụng.
......
Trước cổng khu dân cư Ngô Đồng, trong quán cơm "Hương Cơm Canh" vẫn đông đúc như mọi ngày.
Quán nhỏ này nằm trước cổng khu dân cư, mở đã nhiều năm, bếp lửa luôn đỏ rực, tay nghề chủ quán tuyệt hảo, vào giờ ăn là không còn một chỗ trống.
Nhiều khách quen thân thiết với chủ quán, vào đến nơi không cần gọi món, chỉ cần gật đầu một cái là chủ quán sẽ bưng ra đúng suất cơm như ý.
Triệu Tư Tề là một thanh niên độc thân, lười nấu ăn, ba ngày thì có hai ngày giải quyết bữa trong quán này. Hôm nay anh cũng như thường lệ, bước vào quán rồi chọn một chỗ ngồi.
Chủ quán nhìn thấy anh thì quay đầu gọi vào bếp: "Một suất thịt kho nhé!"
"Ừm."
Ông chủ quấn chiếc khăn bếp đã ngả vàng gật đầu, cầm dao bắt đầu thái thịt, trong bếp vang lên tiếng dao phập phập nặng nề.
Bà chủ hơi thắc mắc sao hôm nay chồng mình lại trầm lặng như vậy, bình thường thế nào cũng phải chọc ghẹo vài câu rồi mới chịu động tay mà. Nhưng bà không để ý nhiều, nghĩ có lẽ chồng tâm trạng không tốt, xách ấm trà ra rót nước cho mấy vị khách mới.
"Tiểu Tề này, cậu ăn thịt kho tái hoài không ngán à? Lần sau thử món khác xem sao?"
Triệu Tư Tề vừa lướt điện thoại vừa nói: "Cháu thấy thịt kho là ngon nhất, khi nào ăn chán rồi tính sau, hoặc là bảo ông chủ nghiên cứu vài món mới."
"Chà, khẩu vị của cậu cao thế, món cậu muốn ăn chẳng lẽ còn chưa có trên thực đơn của bọn tôi sao?" Bà chủ cười hỏi.
"Dĩ nhiên rồi."
Triệu Tư Tề nói: "Ví dụ như món đậu đũa xào cà tím, ớt nướng trộn trứng bách thảo..."
"Được rồi được rồi, tôi sẽ bảo lão Trình nghiên cứu thử cho cậu."
Những người khác trong quán nghe thấy cuộc trò chuyện cũng góp vui: "Bà chủ, không thể lúc nào cũng chiều ý cậu ta được. Tôi muốn ăn thịt heo luộc tỏi từ lâu rồi, bà cũng bảo lão Trình làm món đó đi..."
Nói chuyện được một lúc, trong bếp vang lên tiếng người đàn ông: "Thịt kho xong rồi."
Bà chủ quay vào, bưng ra một phần thịt kho, một bát cơm và một bát canh cà chua trứng cho Triệu Tư Tề, vừa đặt xuống vừa nói: "Cậu ăn từ từ nhé, cơm không đủ thì cứ bảo tôi."
Triệu Tư Tề cầm đũa lên ăn ngay. Là một người trẻ hiện đại, anh vừa ăn vừa không rời mắt khỏi điện thoại. Rất nhanh, anh lướt thấy mấy tin nói về việc có quỷ xuất hiện, thậm chí là quỷ giết người.
Ban đầu anh còn tưởng là trò đùa, nhưng khi thấy ảnh chụp xác chết, anh không thể bình tĩnh nổi. Quá thật, thật đến mức anh thấy sợ hãi.
Anh đặt điện thoại xuống, gắp một đũa thịt bỏ vào miệng, lấy ăn uống át nỗi sợ.
Nhưng nhai được mấy cái, anh thấy có gì đó sai sai. Gọi là thịt kho mà sao lại có vụn xương nhỏ?
Triệu Tư Tề nhăn mặt, lấy giấy nhổ ra một mảnh "xương" lớn nhất trong miệng.
Mỏng, màu xám nhạt, không phải xương, mà là móng tay. Là móng tay người!!
Triệu Tư Tề chết sững nhìn thứ trên tờ giấy. Nếu đây là móng tay người... thì mấy mảnh "xương vụn" lúc nãy anh nhai là cái gì?
"Ọe!!"
Anh nôn khan một tiếng, giây tiếp theo, toàn bộ đồ ăn trong dạ dày bị nôn ra hết.
"Chuyện gì vậy? Làm sao thế?"
Người trong quán bị hành động của anh dọa cho giật mình, đồng loạt quay đầu nhìn.
"Miếng thịt này... là thịt người..."
Sắc mặt Triệu Tư Tề vặn vẹo, anh chỉ vào đống thức ăn nôn ra trên bàn.
Cả quán lập tức im phăng phắc. Một lúc sau, bà chủ gượng cười nói: "Tiểu Tề à, cậu nói gì kỳ vậy, thịt trong tiệm đều là tôi đi chợ sáng nay mua về mà."
Có người gan to lại gần xem thử, cũng nôn khan một tiếng, ôm miệng chạy ra ngoài.
Ngay sau đó, mọi người đều hoảng hốt chạy ào ra khỏi quán.
"Thịt hôm nay có vấn đề à?"
Ông chủ từ trong bếp bước ra, giọng điệu quái lạ.
Nghe thấy giọng đó, Triệu Tư Tề toàn thân cứng đờ. Anh từ từ quay đầu lại, thấy ông chủ đứng cách mình không xa, trên mặt nở nụ cười kỳ dị.
Nụ cười đó càng lúc càng rộng, càng lúc càng méo mó.
"Thịt hôm nay rất tươi... tươi lắm..."
Ánh mắt Triệu Tư Tề rơi xuống, cánh tay của ông chủ đã cụt mất một đoạn.
Hai chân anh mềm nhũn, ngã sụp xuống đất.
"Thịt người... thịt người thật..."
Anh đứng không nổi, chỉ có thể tuyệt vọng bò ra cửa, vừa nôn ọe vừa cố gắng thoát thân. Dịch dạ dày trào ra từng đợt khiến anh muốn lật cả ruột gan ra ngoài.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân nặng nề, anh lẩm bẩm trong đầu: "Ông ta đến rồi, ông ta muốn bắt mình..."
Ngay lúc cảm thấy bản thân sắp bị tóm, một người lao qua bên cạnh anh, rồi có thêm một người nữa chạy vào.
Khi anh định thần lại, tiếng động phía sau đã im bặt.
Anh quay đầu nhìn, thấy hai thanh niên đang đứng cạnh ông chủ, nói gì đó với nhau.
"Ọe!!"
Lý Toàn Quang vừa nôn vừa hét lên với Lý Tuyên Minh: "Sư huynh, người này... người này tự chặt tay mình nấu ăn!! Giờ phải làm sao?"
Lý Tuyên Minh ngồi xuống kiểm tra tình hình ông chủ, phát hiện người này bị quỷ nhập, vẫn còn sống. Hắn rắc tro bùa vào miệng ông ta, một con ác quỷ lập tức bị ép đuổi ra khỏi cơ thể.
Con quỷ vừa thoát ra định bỏ chạy, nhưng bị một kiếm của Lý Tuyên Minh đâm xuyên.
Nó nhận ra tình hình không ổn, vội vàng kêu lên: "Tôi nguyện quay về chịu phạt! Xin đừng giết tôi!!"
Lý Tuyên Minh xoay nhẹ thanh kiếm trong tay, mặt không biểu cảm: "Tiếp lệnh của Hắc Bạch Vô Thường, ác quỷ lần này trốn khỏi địa phủ, tiêu diệt tại chỗ."
"Đừng!"
......
Chiêm Tiểu Lệ dán chặt ánh mắt vào cánh cửa nhà vệ sinh. Cửa nhà vệ sinh ở nhà cô bé chỉ là một loại cửa kính thông thường, trên đó có vẽ một bông sen màu đỏ xanh trông khá thô.
Bố cô bé đã vào trong đó được một tiếng rồi, mà vẫn chưa ra.
Trong suốt một tiếng đó, cô nghe được đủ thứ âm thanh kinh khủng truyền ra từ nhà vệ sinh, tiếng la hét chói tai, tiếng cười khúc khích, tiếng nước sền sệt dính nhớp, tiếng như có vật gì đó bò lổm ngổm trên sàn, và tiếng nhai nghiến gớm ghiếc.
Giữa chừng, những âm thanh đó từng biến mất, sau một lúc yên lặng là tiếng gào rú không giống tiếng người.
Cô bé không biết bên trong là thứ gì, có thể bố cô bé đã bị thứ đó ăn mất, và rất nhanh thôi, thứ đó sẽ bò ra ăn thịt cô bé...
Thật ra, trước khi bố vào nhà vệ sinh, cô bé đã lờ mờ nhận ra bên trong có điều gì đó không đúng. Có những thứ không nhìn thấy được, dường như nấp sau gương, sau cánh cửa, thậm chí là dưới ống cống, chỉ chờ có ai bước vào là sẽ lao ra.
Nhưng khi bố lảo đảo đi vào đó, cô bé không ngăn ông ta lại.
Cô bé không thích bố mình, đúng hơn là hận ông ta.
Chiêm Tiểu Lệ chưa từng gặp người đàn ông nào như vậy, nghiện rượu, bạo hành, bất tài. Mẹ đã bị ông đánh chết, giờ đến lượt cô bé bị đánh, từ tát mặt đến đấm đá không nương tay. Cô bé biết mình sớm muộn gì cũng sẽ bị ông ta đánh chết.
Nếu ông ta chết rồi thì tốt biết mấy...
Cạch!
Ổ khóa rỉ sét phát ra một tiếng rít chói tai. Thứ sắp bước ra từ bên trong là gì?
Chiêm Tiểu Lệ nhìn thấy một cái chân thô kệch, cái bụng phệ lộ ra, gương mặt đỏ au đầy xấu xí vì say rượu.
Là bố. Sao ông ta chưa chết?
"Con đ* thối tha, tao chưa chết, mày thất vọng lắm đúng không?"
Chỉ trong nháy mắt, ông ta đã đứng trước mặt cô bé, ánh mắt dơ bẩn đè nặng lên thân hình co rúm của cô gái.
Ông ta vươn tay bóp cổ cô bé, nước dãi chảy đầy miệng, giọng lèm bèm: "Xin lỗi nhé, tao còn sống lâu lắm... tha hồ hành hạ mày từ từ..."
"Xin phép làm phiền."
Sở Hoàn đá bật cửa bước vào, dán một lá bùa lên lưng người đàn ông.
Gã đàn ông quay lại định vồ lấy cậu, nhưng chưa kịp chạm tới thì một ngọn lửa màu cam rực đã bùng lên từ lá bùa, bao trùm toàn thân gã.
Gã lăn lộn dưới đất, lộ ra phần bụng đã bị moi rỗng. Gã sớm đã chết trong nhà vệ sinh, có điều sau khi chết hóa thành lệ quỷ, còn nuốt luôn con quỷ đã giết mình.
Chiêm Tiểu Lệ chết lặng nhìn cảnh tượng trước mắt.
Sở Hoàn cúi xuống kiểm tra một chút, bổ thêm một nhát, triệt để kết liễu con quỷ. Sau đó cậu cau mày nói: "Hửm? Con này trông không giống mấy con quỷ trốn ra từ Địa phủ."
Nó mang hơi thở của tân quỷ.
Chiêm Tiểu Lệ nhỏ giọng nói: "Đó là bố cháu."
"Bố cháu à?"
Sở Hoàn hỏi: "Vậy là ông ta vừa mới chết?"
"Vâng."
Sở Hoàn: "..."
Hình như cậu giết nhầm quỷ rồi, nhưng mà một con quỷ mới chết mà đã nặng sát khí như thế, e là chẳng phải hạng hiền lành, giết cũng được.
Cậu lấy ra hai lá bùa đưa cho Chiêm Tiểu Lệ, dịu giọng nói: "Bố cháu chết rồi, cháu đừng sợ."
Chiêm Tiểu Lệ đáp: "Cháu không sợ."
"Ừ, không sợ là tốt."
Sở Hoàn cười với cô bé: "Tạm thời đừng ra ngoài, cứ ở nhà trước đã."
Sở Hoàn ra ngoài rồi mới cảm thấy không ổn: quỷ mới sinh, lệ quỷ mới sinh, những người bị đám ác quỷ trốn ra g**t ch*t cũng dần hóa thành lệ quỷ mới.
Những tân quỷ đó không thể được đưa về địa phủ, quỷ ở đây sẽ ngày càng nhiều lên. Mà nhiều quá thì sẽ ảnh hưởng đến dương gian, ảnh hưởng đến người sống.
Khi chạy ngang qua một con hẻm, cậu thấy có một đám tiểu quỷ màu đen lao qua. Thân hình đám quỷ đó chỉ lớn cỡ trẻ con 3-4 tuổi, tay chân gầy guộc như que tre, bụng phình lên như quả bóng. Chúng len lén chạy dọc theo bóng tối sát tường.
Sở Hoàn dừng chân, lui lại nhìn kỹ, quả nhiên là một đám tiểu quỷ. Lũ yêu tà sinh ra từ bóng tối và sự xấu xa trong lòng người giờ cũng đã xuất hiện.
Quay đầu lại, phía trước cậu là một kẻ thân thể cứng đờ đang chậm rãi bước tới, sắc mặt xám trắng, ánh mắt đờ đẫn, bước chân kéo lê, người xung quanh hoảng sợ đến mức phải nép vào các cửa tiệm hai bên đường.
Sở Hoàn: "..."
Ôi vãi có hẳn xác sống!
Con người ta, xác sống, yêu quỷ... Nơi này đang dần trở nên như lời Vô Thường đại nhân nói: âm dương hỗn loạn, người quỷ chẳng phân. Rốt cuộc thì Bồ Tụng muốn làm gì?
"Hộc hộc... Sở Hoàn, bên kia có ánh sáng."
Bạch Vô Diện hôm nay mệt đến kiệt sức, nó đang nằm sấp trên vai Sở Hoàn, ngẩng đầu lên liền thấy ở phía xa có một luồng sáng xanh lục lạ lùng lóe lên.
"Ánh sáng?"
Sở Hoàn hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn theo, quả nhiên thấy có một luồng ánh sáng xanh lục mờ mờ đang tỏa ra từ xa.
Cậu lập tức chạy đến, phát hiện đó là quảng trường trung tâm của thành phố C. Quảng trường vốn náo nhiệt giờ trống trơn, chỉ có một người lẻ loi đứng ở giữa.
Tóc bạc trắng, toàn thân tỏa ra ánh sáng công đức, ngoài Bồ Tụng còn ai vào đây?
Trước mặt Bồ Tụng đặt một chiếc đỉnh đồng cao nửa người, một mặt đỉnh quay về phía ông ta, mặt người cong khóe môi mỉm cười. Là đỉnh tứ diện bị đánh cắp!
Không chỉ Sở Hoàn mà nhiều người khác cũng chú ý tới luồng sáng xanh, lần lượt kéo đến.
Lý Tuyên Minh dẫn theo Lý Toàn Quang chạy đến.
"Sở Hoàn!"
Hắn gọi một tiếng rồi quay đầu nhìn về phía Bồ Tụng.
Hứa Nhất Đạo xuất hiện bên cạnh Bồ Tụng cùng với một đám ác quỷ. Trông gã càng thêm quái dị so với lần trước, người lùn hẳn đi, ánh mắt nhìn Sở Hoàn đầy oán độc. Gã vẫn nhớ Sở Hoàn đã phá hỏng việc của mình.
"Lại gặp rồi."
Sở Hoàn cười nói: "Vẫn chưa tìm được cha ruột à? Giờ còn xấu hơn trước, chắc chả ai dám nhận mày làm con đâu."
Hứa Nhất Đạo chỉ cười lạnh, rồi thò tay vào trong bụng mình móc ra một đám lửa kỳ lạ, sau đó đưa cho Bồ Tụng.
Bồ Tụng đưa tay nhận lấy, ngọn lửa đó vẫn còn lưu lại một phần trên tay Hứa Nhất Đạo, như thể không thể hoàn toàn rời khỏi gã.
Sở Hoàn nhìn đám lửa xanh xanh cháy lập lòe trong tay Bồ Tụng, sắc mặt dần trở nên nghiêm trọng. Tuy nó không có nhiệt độ, nhưng lại khiến người ta cảm thấy nguy hiểm khó tả.
Cậu nghiêng đầu hỏi Lý Tuyên Minh: "Đó là thứ gì vậy?"
Lúc này, Bạch Vô Thường dẫn theo một đám âm sai đến, sắc mặt rất khó coi: "Đó là nghiệp hỏa."
"Hứa Nhất Đạo sau khi trốn khỏi địa phủ đã lấy trộm nghiệp hỏa dùng để trừng phạt tội quỷ. Nghiệp hỏa không thiêu hết tội nghiệt thì không thể tắt, đến cả ác quỷ cũng phải tránh xa. Không ngờ gã lại chủ động tiếp cận."
"???"
Sở Hoàn trợn mắt: "Lại ăn trộm?"
"Bồ Tụng không chỉ tự trộm, còn xúi giục người khác ăn trộm???"
——————
Lời tác giả:
Sở Hoàn [phẫn nộ]: Sao tên này trộm giỏi thế hả!
Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
"Liên quan gì đến tôi?"
Sở Hoàn không hiểu tại sao Hắc Bạch Vô Thường xuất hiện ở đây, cậu sao có thể liên lạc được với họ nhanh đến thế... Khoan đã, cậu đâu phải thám tử của địa phủ!
Âm sai kia nhìn cậu, đầy mặt không tin tưởng.
"Huynh đệ tốt, không ngờ lại gặp được cậu ở đây."
Bạch Vô Thường đã lướt tới gần, vẻ mặt thân thiết như anh em lâu ngày gặp lại, hớn hở nói với Sở Hoàn: "Thật là may mắn quá đi."
Sở Hoàn hơi lùi lại một bước, hỏi: "Vô Thường đại nhân, sao các ngài lại có mặt ở đây?"
Bạch Vô Thường thở dài: "Địa phủ xảy ra chuyện, có một ác quỷ đả thương ngục tốt, mang theo một đám ác hồn cùng chịu phạt chạy trốn. Đám quỷ ấy đều mang tội sâu nặng, nếu để lọt ra dương gian sẽ thành họa lớn, ta và Phạm Vô Cứu nhận được tin liền lập tức dẫn người đi truy bắt."
"Thực ra con quỷ đó đã từng vượt ngục một lần, lần trước vất vả lắm mới bắt được, vậy mà lại trốn thoát lần nữa. Đám ngục tốt quá lười biếng! Không có chút ý thức cảnh giác nào, đã sớm đánh mất bản lĩnh vốn có. Ta đã nói rồi, nhất định phải thi hành chế độ đào thải!"
"Ác quỷ vượt ngục?" Nghe quen thế không biết...
Sở Hoàn thấy có điềm chẳng lành, hỏi: "Tên ác quỷ trốn thoát đó... không phải tên là Hứa Nhất Đạo chứ?"
Bạch Vô Thường vui vẻ nói: "Đúng vậy, khi còn sống gã tên là Hứa Nhất Đạo, lần trước nhờ các cậu hỗ trợ mới bắt được gã. Các cậu chắc chắn biết rõ hắn có bao nhiêu bản lĩnh. Giờ gã trốn đến đây, e là lại phải phiền đến huynh đệ rồi."
"Hứa Nhất Đạo lại vượt ngục??"
"Là Hứa Nhất Đạo ư?!"
"Hứa Nhất Đạo là ai vậy?"
Những người đứng xung quanh nghe thấy tên đó đều kinh hãi kêu lên, nhất là Lý Toàn Quang, giọng cậu ta lớn hơn hẳn mọi người. Hứa Nhất Đạo là 'bạn cũ' của họ, lần trước vượt ngục đã gây ra không ít chuyện.
Những ai không biết nhanh chóng được người khác giải thích cho nghe. Gã là một đạo sĩ lúc sinh thời có đạo hạnh không tồi, sau khi chết không chịu an phận.
Sở Hoàn sững người. Nếu cậu nhớ không nhầm, Hứa Nhất Đạo cũng ôm giấc mộng thành tiên. Có điều con đường gã chọn "ba trợn" hơn Bồ Tụng, không những không thành tiên mà còn bị đày xuống địa ngục.
Gã vẫn chưa từ bỏ giấc mộng thành tiên sao? Bây giờ chạy đến đây, e rằng đã bắt tay với Bồ Tụng.
Sở Hoàn đột ngột quay đầu nhìn Bạch Vô Thường, ánh mắt sáng rực: "Vô Thường đại nhân!"
Bạch Vô Thường bắt gặp ánh mắt của cậu, đột nhiên có cảm giác bất an. Còn chưa kịp lùi lại, cánh tay đã bị Sở Hoàn túm chặt: "Xảy ra chuyện lớn rồi đó!"
Bạch Vô Thường: "???"
"À, tôi nghĩ bên địa phủ của các ngài cũng xảy ra chuyện."
Sở Hoàn nói với vẻ đau lòng: "Đường âm ở đây bị cắt đứt rồi."
"Cái gì? Đường âm bị cắt đứt?!"
Âm sai vừa rồi nhỏ giọng chen vào: "Vô Thường đại nhân, tôi cũng không rõ vì sao lại thế... nhưng chuyện này không liên quan gì đến Thành Hoàng của chúng tôi, ngài nhất định phải điều tra rõ ràng!"
Bạch Vô Thường không rảnh nghe hắn ta nói. Bóng dáng Bạch Vô Thường lập tức biến mất, chỉ một thoáng sau quay trở lại, toàn thân toát ra luồng âm khí lạnh lẽo âm trầm.
Người xung quanh thấy thế không dám thở mạnh. Vô Thường nổi giận rồi.
Trên khuôn mặt trắng bệch lộ ra nụ cười: "Là cao nhân phương nào có bản lĩnh lớn như vậy, dám cắt đứt đường âm? Nếu cứ để tình trạng này kéo dài, vong hồn sẽ lưu lại, âm khí tụ sinh, nơi này sớm muộn gì cũng loạn âm dương, người quỷ lẫn lộn."
"Chính là tên Bồ Tụng mà lần trước tôi hỏi các ngài, làm người lương thiện chín kiếp..."
Sở Hoàn tóm tắt toàn bộ tình hình cho họ. Bạch Vô Thường nghe xong, cái lưỡi vừa rút lại phải thè ra vì sốc.
"Vẫn muốn thành tiên?!"
Sở Hoàn đen mặt: "Không chỉ đường âm, khả năng liên hệ với bên trên của chúng tôi cũng bị ngắt rồi."
Lời này vừa dứt, đám hòa thượng, đạo sĩ xung quanh mới cảm thấy sai sai.
"Cái gì?"
"Thật sự không cảm ứng được??"
Chân nhân Vương Khổ Mộc kéo Lý Tuyên Minh, nhét vào tay hắn mấy nén hương: "Mau dâng hương cho Tổ sư gia."
Lý Tuyên Minh nghe lời châm hương, kết quả mấy giây sau, hương trong tay hắn đồng loạt tắt ngúm.
Hắn là đệ tử do chính Tổ sư gia chọn, tuyệt đối không có chuyện Tổ sư gia không nhận hương khói từ hắn, chuyện này rõ ràng là do không thể liên lạc được với Tổ sư gia!
"..."
Chân nhân Vương Khổ Mộc nhìn nén hương tắt ngóm trong tay hắn, khuôn mặt luôn tươi cười không cười nổi nữa.
Hiện tại không thể cảm ứng được với Tổ sư gia.
"Á, cái gì thế kia!"
"Quái vật! Có quái vật!!"
Trong bầu không khí nghiêm trọng, đột nhiên lại vang lên vài tiếng thét chói tai.
Sở Hoàn quay đầu nhìn, không biết từ đâu xuất hiện một con ác quỷ đầu trọc, giữa trán mọc một chiếc sừng cong, sừng đó bị gãy một đoạn, từ vết gãy có mấy con sâu nhỏ bò ra, trông cực kỳ kinh tởm.
Con ác quỷ nhảy lên lưng một người phụ nữ bên vệ đường, móng vuốt ghì chặt lấy cổ cô, khiến khuôn mặt cô đỏ bừng không nói nổi.
"Hì hì."
Ác quỷ quay đầu nhìn về phía họ, nở nụ cười ác ý, sau đó dưới ánh mắt mọi người, móng vuốt sắc bén nhẹ nhàng siết lại, phần cổ mảnh mai của người phụ nữ bị vặn ngược 180 độ.
Nó khiêu khích bọn họ.
Tiếng xương gãy vang lên, đồng tử Sở Hoàn co rút.
Biến cố xảy ra quá nhanh, người chung quanh ngơ ra vài giây mới đồng loạt hét lên hoảng sợ, từng đợt người như nước vỡ bờ ùa chạy ra xa.
"Quỷ quỷ quỷ quỷ! Quỷ giết người! Quỷ giết người!!"
"Đừng giết tôi, đừng giết tôi!!"
Cơ thể người phụ nữ đổ xuống, vậy mà con ác quỷ kia vẫn chưa buông tha, móng vuốt chụp lấy đầu cô. Ngay lúc hồn phách mơ màng của cô bị nó cưỡng ép kéo ra khỏi cơ thể, một tia sét tím to bằng chiếc đũa giáng từ trời xuống, đánh trúng đầu con ác quỷ.
Luồng sét không phát ra tiếng động, nhưng khi trúng đòn, cơ thể con quỷ khựng lại, hai giây sau hóa thành tro bụi, theo gió tan biến.
"Sở Hoàn!"
Bạch Vô Thường kinh ngạc nhìn Sở Hoàn: "Huynh đệ à, lôi pháp của cậu đại thành rồi hả?!"
Lồng ngực Sở Hoàn phập phồng dữ dội. Cậu lao đến bên thi thể người phụ nữ, gom hồn phách của cô lại, ép quay trở về thân xác, sau đó lôi Bạch Vô Diện trong túi ra, vội vàng nói với nó: "Vô Diện, mau giúp cô ấy nối cổ!"
Bạch Vô Diện dụi mắt, ngơ ngác nhìn xác cô gái nằm dưới đất.
Xong việc, Sở Hoàn hỏi Bạch Vô Thường: "Vô Thường đại nhân, tình huống bây giờ đặc biệt, thân thể cô ấy vẫn còn nguyên vẹn, cô ấy vẫn còn cơ hội hoàn hồn đúng không?"
Bạch Vô Thường gật đầu nói: "Được, để ta báo lên cấp trên, chờ phê duyệt xong là có thể hoàn hồn."
"Còn phải duyệt? Mất bao lâu?"
"Nhanh thì ba đến năm ngày, chậm thì mười ngày nửa tháng. Mà giờ đường âm còn bị cắt đứt, chắc sẽ bị kéo dài thêm."
Sở Hoàn: "Lâu vậy? Trời nắng nóng, chờ lâu thế xác người ta thối rữa hết!"
Mọi người phản ứng lại, chạy tới góp ý: "Hay là để xác trong kho đông lạnh?"
"Xác bị đông cứng như đá thì cũng không dùng được đâu?"
"Có lẽ bảo quản lạnh được."
"Khoan, tôi nghĩ ra rồi!"
Sở Hoàn đưa tay ra sau lưng lục lọi, lôi ra một xấp bùa vàng và bút lông chu sa, vẽ bùa ngay tại chỗ.
Lý Toàn Quang nhìn tấm phù mà cậu vẽ, càng nhìn càng thấy quen, cuối cùng kinh ngạc kêu lên: "Anh biết vẽ bùa của Trần Nhĩ?!"
Sở Hoàn hạ bút cực nhanh, nói: "Cũng tàm tạm, trước đây tôi từng học hai chiêu từ Trần Nhĩ. Cậu không biết à?"
Trước đó cậu từng thảo luận với Trần Nhĩ về cách các thầy đuổi xác bảo quản thi thể, tiện thể học luôn mấy loại bùa chuyên dùng để bảo quản xác, không ngờ sẽ có ngày dùng đến.
"...Tôi không biết."
Lý Toàn Quang không nhịn được la hét trong lòng: không phải ai cũng có thể tùy tiện học một loại bùa mới như anh đâu!!
Bạch Vô Diện đã nối xong cái cổ cho người phụ nữ.
Sở Hoàn dán lá bùa vừa vẽ lên thi thể cô, đôi mắt mở to lập tức khép lại yên ổn.
Bên này vừa yên ổn được một lát, đằng xa liên tiếp vang lên tiếng hét kinh hoàng, mọi người nghiêm mặt nhìn về phía đó.
Không chỉ có một con ác quỷ, đám quỷ chạy trốn theo Hứa Nhất Đạo bắt đầu lộng hành khắp nơi.
"Loạn thật rồi..." Một đạo sĩ già thở dài.
Sở Hoàn nhanh chóng vẽ thêm vài lá bùa bảo quản thi thể, đứng lên nói: "Đến nước này rồi thì..."
Tất cả mọi người nhìn về phía cậu.
Sở Hoàn đưa mấy lá bùa, nghiêm túc nói: "Lúc đánh nhau mọi người nhớ chú ý giữ nguyên vẹn thi thể!"
Thi thể không nguyên vẹn thì khó hoàn hồn lắm!
"..."
"Ha ha."
Mọi người thả lỏng nét mặt, gương mặt của chân nhân Vương Khổ Mộc khôi phục nét cười tươi như trước.
"Nói đúng lắm, bọn tôi sẽ chú ý."
"Tôi sẽ liên hệ với cấp trên, bảo họ đừng động đến mấy thi thể này, phải giữ gìn cẩn thận, khà khà."
Bọn họ nhận bùa từ tay Sở Hoàn, đồng loạt tản ra khắp nơi.
Lý Tuyên Minh không lấy bùa, vì hắn tự vẽ được, chỉ gật đầu với Sở Hoàn rồi dẫn Lý Toàn Quang rời đi.
Cùng lúc đó, trong tay Hắc Bạch Vô Thường xuất hiện một mộc bài, nói: "Âm phủ triệu khẩn, Thành Hoàng bản địa đâu?"
Thành Hoàng địa phương lập tức dẫn theo một đám âm sai lực sĩ xuất hiện, cung tay hành lễ với Hắc Bạch Vô Thường: "Đại nhân."
"Cấp tốc tróc nã lũ ác quỷ này!"
"Tuân lệnh!"
Có Hắc Bạch Vô Thường ra tay, âm sai toàn thành phố C đều hành động. Những hồn mới chưa kịp đưa xuống âm phủ tạm thời được tập trung tại miếu Thành Hoàng.
Sở Hoàn nhét Bạch Vô Diện vào túi, đeo lên lưng, đi tìm tung tích của Hứa Nhất Đạo và Bồ Tụng.
......
Trước cổng khu dân cư Ngô Đồng, trong quán cơm "Hương Cơm Canh" vẫn đông đúc như mọi ngày.
Quán nhỏ này nằm trước cổng khu dân cư, mở đã nhiều năm, bếp lửa luôn đỏ rực, tay nghề chủ quán tuyệt hảo, vào giờ ăn là không còn một chỗ trống.
Nhiều khách quen thân thiết với chủ quán, vào đến nơi không cần gọi món, chỉ cần gật đầu một cái là chủ quán sẽ bưng ra đúng suất cơm như ý.
Triệu Tư Tề là một thanh niên độc thân, lười nấu ăn, ba ngày thì có hai ngày giải quyết bữa trong quán này. Hôm nay anh cũng như thường lệ, bước vào quán rồi chọn một chỗ ngồi.
Chủ quán nhìn thấy anh thì quay đầu gọi vào bếp: "Một suất thịt kho nhé!"
"Ừm."
Ông chủ quấn chiếc khăn bếp đã ngả vàng gật đầu, cầm dao bắt đầu thái thịt, trong bếp vang lên tiếng dao phập phập nặng nề.
Bà chủ hơi thắc mắc sao hôm nay chồng mình lại trầm lặng như vậy, bình thường thế nào cũng phải chọc ghẹo vài câu rồi mới chịu động tay mà. Nhưng bà không để ý nhiều, nghĩ có lẽ chồng tâm trạng không tốt, xách ấm trà ra rót nước cho mấy vị khách mới.
"Tiểu Tề này, cậu ăn thịt kho tái hoài không ngán à? Lần sau thử món khác xem sao?"
Triệu Tư Tề vừa lướt điện thoại vừa nói: "Cháu thấy thịt kho là ngon nhất, khi nào ăn chán rồi tính sau, hoặc là bảo ông chủ nghiên cứu vài món mới."
"Chà, khẩu vị của cậu cao thế, món cậu muốn ăn chẳng lẽ còn chưa có trên thực đơn của bọn tôi sao?" Bà chủ cười hỏi.
"Dĩ nhiên rồi."
Triệu Tư Tề nói: "Ví dụ như món đậu đũa xào cà tím, ớt nướng trộn trứng bách thảo..."
"Được rồi được rồi, tôi sẽ bảo lão Trình nghiên cứu thử cho cậu."
Những người khác trong quán nghe thấy cuộc trò chuyện cũng góp vui: "Bà chủ, không thể lúc nào cũng chiều ý cậu ta được. Tôi muốn ăn thịt heo luộc tỏi từ lâu rồi, bà cũng bảo lão Trình làm món đó đi..."
Nói chuyện được một lúc, trong bếp vang lên tiếng người đàn ông: "Thịt kho xong rồi."
Bà chủ quay vào, bưng ra một phần thịt kho, một bát cơm và một bát canh cà chua trứng cho Triệu Tư Tề, vừa đặt xuống vừa nói: "Cậu ăn từ từ nhé, cơm không đủ thì cứ bảo tôi."
Triệu Tư Tề cầm đũa lên ăn ngay. Là một người trẻ hiện đại, anh vừa ăn vừa không rời mắt khỏi điện thoại. Rất nhanh, anh lướt thấy mấy tin nói về việc có quỷ xuất hiện, thậm chí là quỷ giết người.
Ban đầu anh còn tưởng là trò đùa, nhưng khi thấy ảnh chụp xác chết, anh không thể bình tĩnh nổi. Quá thật, thật đến mức anh thấy sợ hãi.
Anh đặt điện thoại xuống, gắp một đũa thịt bỏ vào miệng, lấy ăn uống át nỗi sợ.
Nhưng nhai được mấy cái, anh thấy có gì đó sai sai. Gọi là thịt kho mà sao lại có vụn xương nhỏ?
Triệu Tư Tề nhăn mặt, lấy giấy nhổ ra một mảnh "xương" lớn nhất trong miệng.
Mỏng, màu xám nhạt, không phải xương, mà là móng tay. Là móng tay người!!
Triệu Tư Tề chết sững nhìn thứ trên tờ giấy. Nếu đây là móng tay người... thì mấy mảnh "xương vụn" lúc nãy anh nhai là cái gì?
"Ọe!!"
Anh nôn khan một tiếng, giây tiếp theo, toàn bộ đồ ăn trong dạ dày bị nôn ra hết.
"Chuyện gì vậy? Làm sao thế?"
Người trong quán bị hành động của anh dọa cho giật mình, đồng loạt quay đầu nhìn.
"Miếng thịt này... là thịt người..."
Sắc mặt Triệu Tư Tề vặn vẹo, anh chỉ vào đống thức ăn nôn ra trên bàn.
Cả quán lập tức im phăng phắc. Một lúc sau, bà chủ gượng cười nói: "Tiểu Tề à, cậu nói gì kỳ vậy, thịt trong tiệm đều là tôi đi chợ sáng nay mua về mà."
Có người gan to lại gần xem thử, cũng nôn khan một tiếng, ôm miệng chạy ra ngoài.
Ngay sau đó, mọi người đều hoảng hốt chạy ào ra khỏi quán.
"Thịt hôm nay có vấn đề à?"
Ông chủ từ trong bếp bước ra, giọng điệu quái lạ.
Nghe thấy giọng đó, Triệu Tư Tề toàn thân cứng đờ. Anh từ từ quay đầu lại, thấy ông chủ đứng cách mình không xa, trên mặt nở nụ cười kỳ dị.
Nụ cười đó càng lúc càng rộng, càng lúc càng méo mó.
"Thịt hôm nay rất tươi... tươi lắm..."
Ánh mắt Triệu Tư Tề rơi xuống, cánh tay của ông chủ đã cụt mất một đoạn.
Hai chân anh mềm nhũn, ngã sụp xuống đất.
"Thịt người... thịt người thật..."
Anh đứng không nổi, chỉ có thể tuyệt vọng bò ra cửa, vừa nôn ọe vừa cố gắng thoát thân. Dịch dạ dày trào ra từng đợt khiến anh muốn lật cả ruột gan ra ngoài.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân nặng nề, anh lẩm bẩm trong đầu: "Ông ta đến rồi, ông ta muốn bắt mình..."
Ngay lúc cảm thấy bản thân sắp bị tóm, một người lao qua bên cạnh anh, rồi có thêm một người nữa chạy vào.
Khi anh định thần lại, tiếng động phía sau đã im bặt.
Anh quay đầu nhìn, thấy hai thanh niên đang đứng cạnh ông chủ, nói gì đó với nhau.
"Ọe!!"
Lý Toàn Quang vừa nôn vừa hét lên với Lý Tuyên Minh: "Sư huynh, người này... người này tự chặt tay mình nấu ăn!! Giờ phải làm sao?"
Lý Tuyên Minh ngồi xuống kiểm tra tình hình ông chủ, phát hiện người này bị quỷ nhập, vẫn còn sống. Hắn rắc tro bùa vào miệng ông ta, một con ác quỷ lập tức bị ép đuổi ra khỏi cơ thể.
Con quỷ vừa thoát ra định bỏ chạy, nhưng bị một kiếm của Lý Tuyên Minh đâm xuyên.
Nó nhận ra tình hình không ổn, vội vàng kêu lên: "Tôi nguyện quay về chịu phạt! Xin đừng giết tôi!!"
Lý Tuyên Minh xoay nhẹ thanh kiếm trong tay, mặt không biểu cảm: "Tiếp lệnh của Hắc Bạch Vô Thường, ác quỷ lần này trốn khỏi địa phủ, tiêu diệt tại chỗ."
"Đừng!"
......
Chiêm Tiểu Lệ dán chặt ánh mắt vào cánh cửa nhà vệ sinh. Cửa nhà vệ sinh ở nhà cô bé chỉ là một loại cửa kính thông thường, trên đó có vẽ một bông sen màu đỏ xanh trông khá thô.
Bố cô bé đã vào trong đó được một tiếng rồi, mà vẫn chưa ra.
Trong suốt một tiếng đó, cô nghe được đủ thứ âm thanh kinh khủng truyền ra từ nhà vệ sinh, tiếng la hét chói tai, tiếng cười khúc khích, tiếng nước sền sệt dính nhớp, tiếng như có vật gì đó bò lổm ngổm trên sàn, và tiếng nhai nghiến gớm ghiếc.
Giữa chừng, những âm thanh đó từng biến mất, sau một lúc yên lặng là tiếng gào rú không giống tiếng người.
Cô bé không biết bên trong là thứ gì, có thể bố cô bé đã bị thứ đó ăn mất, và rất nhanh thôi, thứ đó sẽ bò ra ăn thịt cô bé...
Thật ra, trước khi bố vào nhà vệ sinh, cô bé đã lờ mờ nhận ra bên trong có điều gì đó không đúng. Có những thứ không nhìn thấy được, dường như nấp sau gương, sau cánh cửa, thậm chí là dưới ống cống, chỉ chờ có ai bước vào là sẽ lao ra.
Nhưng khi bố lảo đảo đi vào đó, cô bé không ngăn ông ta lại.
Cô bé không thích bố mình, đúng hơn là hận ông ta.
Chiêm Tiểu Lệ chưa từng gặp người đàn ông nào như vậy, nghiện rượu, bạo hành, bất tài. Mẹ đã bị ông đánh chết, giờ đến lượt cô bé bị đánh, từ tát mặt đến đấm đá không nương tay. Cô bé biết mình sớm muộn gì cũng sẽ bị ông ta đánh chết.
Nếu ông ta chết rồi thì tốt biết mấy...
Cạch!
Ổ khóa rỉ sét phát ra một tiếng rít chói tai. Thứ sắp bước ra từ bên trong là gì?
Chiêm Tiểu Lệ nhìn thấy một cái chân thô kệch, cái bụng phệ lộ ra, gương mặt đỏ au đầy xấu xí vì say rượu.
Là bố. Sao ông ta chưa chết?
"Con đ* thối tha, tao chưa chết, mày thất vọng lắm đúng không?"
Chỉ trong nháy mắt, ông ta đã đứng trước mặt cô bé, ánh mắt dơ bẩn đè nặng lên thân hình co rúm của cô gái.
Ông ta vươn tay bóp cổ cô bé, nước dãi chảy đầy miệng, giọng lèm bèm: "Xin lỗi nhé, tao còn sống lâu lắm... tha hồ hành hạ mày từ từ..."
"Xin phép làm phiền."
Sở Hoàn đá bật cửa bước vào, dán một lá bùa lên lưng người đàn ông.
Gã đàn ông quay lại định vồ lấy cậu, nhưng chưa kịp chạm tới thì một ngọn lửa màu cam rực đã bùng lên từ lá bùa, bao trùm toàn thân gã.
Gã lăn lộn dưới đất, lộ ra phần bụng đã bị moi rỗng. Gã sớm đã chết trong nhà vệ sinh, có điều sau khi chết hóa thành lệ quỷ, còn nuốt luôn con quỷ đã giết mình.
Chiêm Tiểu Lệ chết lặng nhìn cảnh tượng trước mắt.
Sở Hoàn cúi xuống kiểm tra một chút, bổ thêm một nhát, triệt để kết liễu con quỷ. Sau đó cậu cau mày nói: "Hửm? Con này trông không giống mấy con quỷ trốn ra từ Địa phủ."
Nó mang hơi thở của tân quỷ.
Chiêm Tiểu Lệ nhỏ giọng nói: "Đó là bố cháu."
"Bố cháu à?"
Sở Hoàn hỏi: "Vậy là ông ta vừa mới chết?"
"Vâng."
Sở Hoàn: "..."
Hình như cậu giết nhầm quỷ rồi, nhưng mà một con quỷ mới chết mà đã nặng sát khí như thế, e là chẳng phải hạng hiền lành, giết cũng được.
Cậu lấy ra hai lá bùa đưa cho Chiêm Tiểu Lệ, dịu giọng nói: "Bố cháu chết rồi, cháu đừng sợ."
Chiêm Tiểu Lệ đáp: "Cháu không sợ."
"Ừ, không sợ là tốt."
Sở Hoàn cười với cô bé: "Tạm thời đừng ra ngoài, cứ ở nhà trước đã."
Sở Hoàn ra ngoài rồi mới cảm thấy không ổn: quỷ mới sinh, lệ quỷ mới sinh, những người bị đám ác quỷ trốn ra g**t ch*t cũng dần hóa thành lệ quỷ mới.
Những tân quỷ đó không thể được đưa về địa phủ, quỷ ở đây sẽ ngày càng nhiều lên. Mà nhiều quá thì sẽ ảnh hưởng đến dương gian, ảnh hưởng đến người sống.
Khi chạy ngang qua một con hẻm, cậu thấy có một đám tiểu quỷ màu đen lao qua. Thân hình đám quỷ đó chỉ lớn cỡ trẻ con 3-4 tuổi, tay chân gầy guộc như que tre, bụng phình lên như quả bóng. Chúng len lén chạy dọc theo bóng tối sát tường.
Sở Hoàn dừng chân, lui lại nhìn kỹ, quả nhiên là một đám tiểu quỷ. Lũ yêu tà sinh ra từ bóng tối và sự xấu xa trong lòng người giờ cũng đã xuất hiện.
Quay đầu lại, phía trước cậu là một kẻ thân thể cứng đờ đang chậm rãi bước tới, sắc mặt xám trắng, ánh mắt đờ đẫn, bước chân kéo lê, người xung quanh hoảng sợ đến mức phải nép vào các cửa tiệm hai bên đường.
Sở Hoàn: "..."
Ôi vãi có hẳn xác sống!
Con người ta, xác sống, yêu quỷ... Nơi này đang dần trở nên như lời Vô Thường đại nhân nói: âm dương hỗn loạn, người quỷ chẳng phân. Rốt cuộc thì Bồ Tụng muốn làm gì?
"Hộc hộc... Sở Hoàn, bên kia có ánh sáng."
Bạch Vô Diện hôm nay mệt đến kiệt sức, nó đang nằm sấp trên vai Sở Hoàn, ngẩng đầu lên liền thấy ở phía xa có một luồng sáng xanh lục lạ lùng lóe lên.
"Ánh sáng?"
Sở Hoàn hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn theo, quả nhiên thấy có một luồng ánh sáng xanh lục mờ mờ đang tỏa ra từ xa.
Cậu lập tức chạy đến, phát hiện đó là quảng trường trung tâm của thành phố C. Quảng trường vốn náo nhiệt giờ trống trơn, chỉ có một người lẻ loi đứng ở giữa.
Tóc bạc trắng, toàn thân tỏa ra ánh sáng công đức, ngoài Bồ Tụng còn ai vào đây?
Trước mặt Bồ Tụng đặt một chiếc đỉnh đồng cao nửa người, một mặt đỉnh quay về phía ông ta, mặt người cong khóe môi mỉm cười. Là đỉnh tứ diện bị đánh cắp!
Không chỉ Sở Hoàn mà nhiều người khác cũng chú ý tới luồng sáng xanh, lần lượt kéo đến.
Lý Tuyên Minh dẫn theo Lý Toàn Quang chạy đến.
"Sở Hoàn!"
Hắn gọi một tiếng rồi quay đầu nhìn về phía Bồ Tụng.
Hứa Nhất Đạo xuất hiện bên cạnh Bồ Tụng cùng với một đám ác quỷ. Trông gã càng thêm quái dị so với lần trước, người lùn hẳn đi, ánh mắt nhìn Sở Hoàn đầy oán độc. Gã vẫn nhớ Sở Hoàn đã phá hỏng việc của mình.
"Lại gặp rồi."
Sở Hoàn cười nói: "Vẫn chưa tìm được cha ruột à? Giờ còn xấu hơn trước, chắc chả ai dám nhận mày làm con đâu."
Hứa Nhất Đạo chỉ cười lạnh, rồi thò tay vào trong bụng mình móc ra một đám lửa kỳ lạ, sau đó đưa cho Bồ Tụng.
Bồ Tụng đưa tay nhận lấy, ngọn lửa đó vẫn còn lưu lại một phần trên tay Hứa Nhất Đạo, như thể không thể hoàn toàn rời khỏi gã.
Sở Hoàn nhìn đám lửa xanh xanh cháy lập lòe trong tay Bồ Tụng, sắc mặt dần trở nên nghiêm trọng. Tuy nó không có nhiệt độ, nhưng lại khiến người ta cảm thấy nguy hiểm khó tả.
Cậu nghiêng đầu hỏi Lý Tuyên Minh: "Đó là thứ gì vậy?"
Lúc này, Bạch Vô Thường dẫn theo một đám âm sai đến, sắc mặt rất khó coi: "Đó là nghiệp hỏa."
"Hứa Nhất Đạo sau khi trốn khỏi địa phủ đã lấy trộm nghiệp hỏa dùng để trừng phạt tội quỷ. Nghiệp hỏa không thiêu hết tội nghiệt thì không thể tắt, đến cả ác quỷ cũng phải tránh xa. Không ngờ gã lại chủ động tiếp cận."
"???"
Sở Hoàn trợn mắt: "Lại ăn trộm?"
"Bồ Tụng không chỉ tự trộm, còn xúi giục người khác ăn trộm???"
——————
Lời tác giả:
Sở Hoàn [phẫn nộ]: Sao tên này trộm giỏi thế hả!
Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Đánh giá:
Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Story
Chương 143
10.0/10 từ 15 lượt.