Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Chương 141
212@-
"Đến rồi đến rồi, người múa trở lại rồi!"
Đám đông vây quanh không biết gì về cuộc đối đầu giữa bọn họ và Bồ Tụng, chỉ thấy người múa chính quay lại liền hò reo vui mừng.
Hơn nữa nhìn thấy Sở Hoàn giơ ngón giữa, họ bàn tán sôi nổi:
"A đù, đó là ngón giữa phải không? Ý nghĩa của ngón giữa là gì vậy?"
"Là sự khinh thường và coi thường lũ quỷ?"
"Mày bị ngu à, thời xưa mà dùng ngón giữa để biểu thị khinh thường?"
"Mẹ mày, mày mới ngu đó, phải biết cập nhật theo thời đại chứ. Thời cổ có xe diễn hành to vậy không?"
"..."
Sở Hoàn nhìn chằm chằm Bồ Tụng, hít sâu một hơi, thay Nhiếp Quý Sênh tiếp tục nhảy múa. Bộ pháp "đạp Cửu Châu" là điệu múa mang tính pháp thuật, Cửu Châu tượng trưng cho chín vùng đất cổ xưa của Trung Hoa, đại biểu cho toàn cõi Thần Châu, cũng là biểu trưng cho không gian, có thể thông linh.
Cậu phối hợp với mặt nạ Phương Tương Thị ăn ý hơn Nhiếp Quý Sênh nhiều. Lúc đầu có hơi trúc trắc, nhưng sau vài bước là thành thạo, toàn thân trở nên thiêng liêng trang nghiêm. Bốn con mắt vàng trên mặt nạ tỏa sáng rực rỡ, khiến người bên dưới không dám nhìn thẳng.
Theo sự dẫn dắt của cậu, mười hai Thần thú cũng bắt đầu hành động, giương cung đào lên bắn về phía xa. Đám dịch quỷ bị đuổi ra khỏi đám đông. Lũ đàn bà da trắng kỳ lạ biến thành rắn, kiến, côn trùng, chó hoang gầy trơ xương...
"Tôi nhìn thấy rồi."
Sở Hoàn cúi người nhặt cây cung đào dưới đất, đặt một mũi tên lên dây cung rồi bắn lên trời. Mũi tên không rơi xuống, trên nền trời đêm xuất hiện tia sáng vàng.
"Giáp Tác ăn Hung, Phí Vị ăn Hổ, Hùng Bá ăn Mị... phàm khiến mười hai thần đuổi theo hung ác, lột da ngươi, xé xương ngươi, róc thịt ngươi, móc phổi ruột ngươi, nếu ngươi không chạy, sẽ trở thành lương thực cho bọn ta!"
"Mày không mau rời đi thì sẽ thành đồ ăn!"
Trong tiếng hát lanh lảnh của bọn trẻ, mũi tên ánh vàng nổ tung giữa không trung, hóa thành vô số điểm sáng vàng như sao băng bay khắp nơi. Ở những nơi người thường không nhìn thấy, từng mũi tên vàng rơi xuống, ghim chặt đám dịch quỷ xuống mặt đất.
"Sao băng hả? Đó là sao băng hả?"
"Là pháo hoa. Có trình diễn pháo hoa luôn?"
"Biết vậy đã mang theo máy ảnh."
Bên kia, đám đạo sĩ và hòa thượng đang đuổi theo Bồ Tụng đều dừng chân, đồng loạt ngoái đầu nhìn, trên mặt đều là vẻ kinh ngạc giống nhau.
"Phúc sinh vô lượng Thiên Tôn."
"A di đà Phật! Cái này..."
Sắc mặt Lý Tuyên Minh bất biến, chỉ nói: "Là Sở Hoàn."
"Ồ ồ ồ ồ, thật không thể tin được..."
"Đi thôi."
Lý Tuyên Minh nói nghe nhẹ nhàng, nhưng thực ra đòn vừa rồi đã rút cạn thể lực của Sở Hoàn. Cậu cảm nhận rõ sự yếu ớt của cơ thể mình, cánh tay mềm nhũn như mì sợi, đến cung đào cũng không cầm nổi, rơi thẳng xuống đất.
"Phù..."
Giữ vững được vài giây, cậu rốt cuộc vẫn gối quỵ xuống. May mà chân tay dài, lúc quỳ xuống vẫn cố gắng giữ lưng thẳng, tư thế trông vẫn đẹp. Đám người xem bên dưới tưởng đây là một phần trong nghi lễ, những người đứng bên cạnh cậu cũng nghĩ vậy.
"Ồ ồ ồ, Sở Công, nhóc Hoàn kiệt sức rồi kìa! Tội nghiệp biết bao!"
Trong một góc đám đông, một ông lão thấp bé nói với người đàn ông đứng bên cạnh: "Cái mặt nạ này đã yên lặng nhiều năm, tích tụ nguyện lực mạnh mẽ, e là sẽ mê hoặc tâm trí của nhóc Hoàn nhà ta đấy."
Người đàn ông đội mũ không thấy rõ mặt, yên lặng đứng đó, khác biệt với đám đông hưng phấn xung quanh.
Sở Trạch Dương chăm chú nhìn bóng lưng của Sở Hoàn, nói: "Nó sẽ không bị ảnh hưởng."
"Đương nhiên, nhóc Hoàn nhà ta sao có thể bị thứ này mê hoặc được."
Chân Bán Tiên vuốt râu, nói: "Không ngờ 'nhân họa' lại là kiểu 'nhân họa' như thế này. Chín đời làm thiện, công đức viên mãn, nửa bước thành tiên... đáng tiếc đáng tiếc."
"Nhặt lên, giết chúng đi, g**t ch*t chúng..."
Mặt nạ lại lần nữa thì thầm với Sở Hoàn, thúc giục cậu đứng dậy tiếp tục.
Sở Hoàn bị mặt nạ thúc giục đến phát bực, thở hổn hển mấy hơi, khó chịu nói: "Im lặng, không thấy tao hết sức rồi à?"
Cậu tưởng mình đang lớn tiếng quát mắng, thực tế lời thốt ra chỉ là tiếng thở yếu ớt, gần như không thành tiếng.
"Nhặt lên..."
"Nín."
Dịch quỷ đều đã bị tiêu diệt, Sở Hoàn mặc kệ tiếng thì thầm kỳ lạ bên tai. Ánh mắt cậu quét về phía xa, liền nhìn thấy "bóng đèn vàng" to đùng đang chạy trốn về phía xa, phía sau nó kéo theo vô số chấm sáng nhỏ lấp lánh.
"Bồ Tụng."
Sở Hoàn s* s**ng bên người, rất nhanh lần được cây cung đào. Cậu nhặt nó lên lần nữa, giương lên nhắm thẳng về phía Bồ Tụng.
Ngón tay cậu vẫn còn run nhẹ, nhưng nét mặt mang theo ý cười lạnh nhạt. Cậu nói: "Có thấy không, kẻ đầu sỏ chính là ông ta."
"Giết... giết ông ta."
Tiếng thì thầm kỳ lạ từ chiếc mặt nạ đổi tông, khóa chặt mục tiêu vào "bóng đèn vàng" ở đằng xa.
Một luồng sức mạnh tràn vào thân thể Sở Hoàn, tinh thần cậu rung lên, đầu ngón tay kéo căng dây cung, ánh vàng ngưng tụ lại.
Một mũi tên vô hình phóng thẳng về phía Bồ Tụng.
Ngay sau khi bắn xong, Sở Hoàn ngã xuống.
Những người xung quanh cậu bị dọa sợ, lập tức vây lại, che chắn cho cậu khỏi ánh mắt của khán giả bên dưới.
Không ít người vội vã hỏi: "Cậu không sao chứ?"
Sở Hoàn nằm dài, vẫy tay: "Không sao."
"Mọi việc gần xong rồi, mọi người cứ nhảy tiếp đi, nhảy khúc cầu phúc là được."
"À... ừ."
Lý Tuyên Minh nhìn thấy thân ảnh Bồ Tụng bị mũi tên vàng xuyên qua, nhưng không biến mất như bọn dịch quỷ.
Thân ảnh bị bắn trúng dần dần tan biến, bên cạnh có một thân ảnh mới ngưng tụ.
"Thuật thế thân!"
Thuật thế thân của Bồ Tụng đã đạt đến cảnh giới ngay cả thần nhãn cũng không thể nhìn thấu sao?
Không... không đúng, ông ta vẫn bị thương!
Lý Tuyên Minh chăm chú nhìn gương mặt trắng bệch của Bồ Tụng, rút kiếm ra, nghiêm nghị chặn trước mặt ông ta. Những người khác cũng lần lượt đuổi tới, đứng vây xung quanh.
Bồ Tụng thoạt nhìn giống như một con người bình thường. Ông ta tiếc nuối xen chút bất mãn, nói với Lý Tuyên Minh: "Ban đầu thấy các cậu có thiên phú nên tha cho một mạng, nào ngờ các cậu cứ bám riết không tha."
Lý Tuyên Minh: "Ông làm chuyện như vậy, đáng chết."
"Tôi đã làm gì?"
Bồ Tụng nói: "Tôi chỉ thương hại ông ta, cho ông ta một phương thuốc."
Lý Tuyên Minh không muốn nghe ông ta ngụy biện, ngón tay lướt qua lưỡi kiếm, máu tươi lan tràn. Hắn thấp giọng niệm: "Phi thiên khi hỏa, thần cực uy lôi!"
Tia sét nhảy nhót trên kiếm của hắn, kiếm chỉ thẳng về phía trước, ánh lôi cuồn cuộn phóng về phía Bồ Tụng.
Bồ Tụng vẫn đứng yên không nhúc nhích, tia sét đến trước mặt ông ta đột ngột tách đôi, rơi xuống hai bên người, nổ tung tạo thành hai cái hố sâu dưới đất.
"Sao lại như vậy?!"
Một đạo trưởng già bên cạnh Lý Tuyên Minh thốt lên. Tại sao sét tự động tránh né?
"Tôi không phải yêu, cũng chẳng phải quỷ, chỉ là một thầy thuốc bình thường, tia sét này vì sao lại đánh tôi?" Bồ Tụng nói.
Lý Tuyên Minh: "Ông ta có công đức hộ thân."
Nếu sét không đánh được thì trực tiếp động thủ.
Lý Tuyên Minh xách kiếm xông lên. Trên tay Bồ Tụng lúc này xuất hiện một cành cây xanh biếc, ông ta đọc chú: "Tiểu pháp tế phi kiếm, đánh giết ác nhân không để sống. Ta phụng lệnh Phi Kiếm Lão Tổ, thần binh hỏa tốc như luật lệnh!"
Cành cây trở nên cứng rắn dị thường, va chạm với kiếm của Lý Tuyên Minh vang lên tiếng kim loại leng keng.
Mấy hòa thượng bên cạnh xông lên trợ giúp, dưới tăng bào là thân thể lực lưỡng, cơ bắp cuồn cuộn.
Nếu không nói lý được, bần tăng đành phải dùng quyền cước!
"Lôi Hỏa Chân Quân, Kim Hỏa Thiên Đinh, ta nay triệu gọi các ngươi, mau giáng chân hình. Tà ma ngoại đạo, độc long yêu tinh, toàn bộ bắt giữ, đưa lên hỏa luân, thiêu thành tro bụi, vạn kiếp bất sinh!"
Mấy vị đạo trưởng áp sát bốn phía, định phong tỏa đường lui của ông ta. Dưới pháp chú lửa, ngọn lửa hừng hực bốc lên từ mặt đất, nhiệt độ xung quanh nhanh chóng tăng vọt.
Bồ Tụng mất kiên nhẫn liếc nhìn thoáng qua họ, vung nhánh cây trong tay, vài chiếc lá trên đó bỗng xuất hiện những giọt sương óng ánh.
"Nhật hoa lưu tinh, nguyệt hoa lưu quang, tảo đãng hung ác, vạn họa diệt vong. Chân quan tướng lại, uy bố lôi cương, pháp thủy tứ bố, vạn phúc lai tường."
Ngọn lửa tắt ngúm, hơi nóng nhanh chóng tan biến, trên mặt đất chỉ còn vương lại vết nước nhạt nhòa.
"Tôi không có hứng dây dưa với mấy người."
Bồ Tụng vung tay chém ngược, đánh bật Lý Tuyên Minh ra sau, rồi mở chiếc túi thuốc nhỏ bên hông. Từ túi bốc ra từng luồng khói đen, càng lúc càng dày, cuối cùng che kín cả bầu trời. Khói đen tràn về phía họ là âm khí và bệnh khí cực mạnh, trong đó có vô số sâu bọ đen li ti và khuôn mặt phụ nữ trắng bệch như tuyết, chính là nguồn gốc của dịch bệnh.
Lý Tuyên Minh suýt bị khói đen phun trúng mặt, vội vàng lùi lại mấy bước, dùng bùa hỏa ép lùi đám sương đen.
"Tôi tự cầu thành tiên, cớ gì ngăn trở tôi?"
Lý Tuyên Minh lạnh giọng: "Bây giờ không thể thành tiên nữa."
Lại có gió tanh thổi tới từ sau lưng họ. Quay đầu nhìn, mấy con ác quỷ cao lớn đã xuất hiện phía sau, mỗi con cao tới ba bốn mét, toàn thân đỏ như máu, ngang lưng đeo chuỗi đầu người. Chúng đang nhìn họ chằm chằm, ánh mắt đầy thèm khát.
Bồ Tụng nhìn Lý Tuyên Minh, cười nói: "Tiểu đạo sĩ, đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn chín, mất đi một. Tôi đã tìm ra con đường thành tiên của mình... Ha."
Ông ta cười một tiếng, xoay người bước vào khói đen rồi biến mất. Lý Tuyên Minh định đuổi theo nhưng bị một ác quỷ chắn ngang đường.
"..."
Đến khi họ xông ra được thì trước mặt chỉ còn con phố trống không. Lý Tuyên Minh sầm mặt, nói: "Chạy rồi."
"Ông ta còn muốn thành tiên? Ông ta thành tiên thế nào được chứ..."
Các đạo trưởng và hòa thượng dìu nhau đứng dậy, sắc mặt ai nấy đều vô cùng khó coi.
Lý Tuyên Minh nói: "Trước hết quay về đã."
Họ khập khiễng quay lại, không rõ Bồ Tụng triệu hồi đám ác quỷ kia từ đâu ra, con nào cũng gần bước vào hàng quỷ vương, phải đánh một trận sống chết mới trấn áp được. Giờ ai nấy đều mang thương tích.
Vì đám người có thân phận đặc biệt quá thê thảm, nên trên đường, người qua đường nhìn họ với ánh mắt kỳ lạ, có người còn giơ điện thoại lên chụp.
"Mấy đạo sĩ với hòa thượng này đi đánh nhau hả?"
"Họ thân thiết vậy, đánh nhau còn rủ nhau đi chung?"
"Ý tôi là đám đạo sĩ với hòa thượng này đánh nhau với ai cơ?"
"Đậu má, Phật – Đạo tranh đấu phát triển tới mức đánh offline luôn rồi hả? Nhìn máu me trên người họ kìa, đẫm máu vãi!"
Bên kia, nghi lễ trừ tà đã đi tới hồi kết. Xe dừng lại ở cuối đường Tàng Thanh.
Sở Hoàn thở hổn hển cố gắng đứng lên, giờ cậu phải cảm tạ Phương Tương Thị, cảm ơn cả mười hai thần thú, sau đó tiễn họ về.
Mọi người xung quanh đều lo lắng nhìn cậu, sợ cậu sẽ gục tiếp.
Cũng may Sở Hoàn vẫn gắng gượng được. Chỉ là khi nhảy bước cuối cùng, thân thể cậu loạng choạng, suýt nữa ngã ụp mặt.
Phản xạ đầu tiên của mọi người là đưa tay ra đỡ, nhưng rồi họ nhanh chóng hoảng sợ rụt tay về.
Họ vẫn đang đeo mặt nạ, nên họ nhìn thấy một cảnh tượng không thể tin nổi: một bàn tay trắng như ngọc bất ngờ xuất hiện giữa không trung, đặt lên mặt Sở Hoàn, tháo chiếc mặt nạ trừ tà ra.
Mặt nạ Phương Tương Thị rơi xuống đất. Có người tiếc rẻ rít lên, nhưng không ai dám động đậy.
Họ nhìn thấy bàn tay ấy ôm lấy Sở Hoàn, nhẹ nhàng v**t v* khuôn mặt cậu, rồi từ tốn đặt cậu nằm xuống đất... Đó là cái gì thế??
Sở Hoàn lúc này gần như trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, cậu khẽ gọi một tiếng: "Chiết Chi."
"Xong rồi, kết thúc rồi!"
Cậu ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người Chiết Chi, nghe thấy tiếng reo hò xung quanh, nhưng tất cả âm thanh như bị bọc trong một lớp màng, lọt vào tai chỉ toàn những âm tiết mơ hồ không rõ.
"Sở Hoàn!"
Cậu cảm thấy có người đỡ mình dậy, đặt lên giường.
"Bác sĩ! Bác sĩ! Ở đây có một người ngất xỉu và một người bị đá ném trúng đầu!"
"Có bác sĩ nào không? Mau tới xem!"
"Tôi tôi tôi, tôi là bác sĩ!" Bạch Vô Diện giơ tay chạy tới, căng thẳng kiểm tra tình trạng cơ thể của cậu, nhét cho cậu một viên thuốc.
Sở Hoàn lờ mờ thấy khuôn mặt của Bạch Vô Diện, yên tâm nhai viên thuốc. Thuốc có vị ngọt ngọt, mang mùi mật ong, cậu cảm thấy cơ thể mình ấm lên rất nhanh.
Viên Ích Phương khịt khịt mũi, ngửi được mùi thuốc liền trợn to mắt, quay đầu nói với Bạch Vô Diện: "Cậu ta khỏe mạnh thế kia, chẳng qua là bị kiệt sức, mắc cái gì cho uống thứ tốt như vậy, lãng phí quá!"
Bạch Vô Diện quay lưng, bày tỏ bất mãn: Cho Sở Hoàn uống thì sao gọi là lãng phí?
Viên Ích Phương đi một vòng, đứng trước mặt Bạch Vô Diện hỏi: "Thuốc đó còn không? Còn không? Bán cho tôi một viên được không?"
"Bác sĩ, bên này còn một bệnh nhân nữa..."
"Bệnh nhân gì?" Viên Ích Phương bị ai đó kéo một cái, quay đầu nhìn, liền thấy đầu của Nhiếp Quý Sênh bê bết máu.
Ông ta giật mình kêu lên: "Trời ơi, đầu bị thương à??? Sao không nói sớm?!"
"..."
Sở Hoàn cảm thấy cơ thể mình như ngâm trong nước ấm, toàn thân thư giãn, cuối cùng hoàn toàn thiếp đi.
Cậu thấy tình trạng mình khá hơn nhiều, chỉ còn chút mệt mỏi, vừa ngáp vừa ra khỏi phòng. Nhìn quanh mới phát hiện nơi này là khách sạn mà nhóm Nhiếp Quý Sênh ở, bên ngoài không thấy một bóng người.
Cậu đi một vòng, cuối cùng nghe thấy tiếng Lý Tuyên Minh vang lên từ phòng họp của khách sạn, bèn đẩy cửa bước vào.
Trong phòng có một đống người , toàn là gương mặt quen thuộc. Mà bộ dạng của họ lúc này còn thảm hại hơn cả cậu: có người gãy tay, người mặt mũi bầm tím, ngay cả cổ Lý Tuyên Minh cũng bị quấn vài vòng băng gạc.
Sở Hoàn: "?"
Lý Toàn Quang thấy cậu, lập tức kêu lên: "Sở Hoàn, cuối cùng anh cũng tỉnh!"
"Sở Hoàn, lần này may mà có cậu."
"Đúng vậy đúng vậy."
"Cơ thể cậu ổn chứ?"
Những người khác cũng lên tiếng chào hỏi cậu. Lần này nhờ cậu kịp thời lên thay, không chỉ trừ được dịch quỷ mà còn bắn trọng thương Bồ Tụng.
"Tôi không sao."
Sở Hoàn ngồi xuống một chỗ trống, hỏi: "Sao mọi người thành ra thế này? Bồ Tụng chạy thoát à?"
"Ừ, chạy mất rồi."
Lý Tuyên Minh bị thương ở cổ, giọng nói khàn đặc trầm hẳn so với trước: "Đạo hạnh cực cao, lại có công đức hộ thân."
Hắn nghi ngờ nếu không trúng mũi tên của Phương Tương Thị thì Bồ Tụng đã chẳng rút lui nhanh vậy.
Sở Hoàn nhíu mày: "Kiếp này do ông ta tự chọn đầu thai, nhất định là chọn chỗ tốt, mọi thứ đều thuận lợi. Một người thiện lành như thế, trời đất tự nhiên sẽ ưu ái."
Bằng không ông ta sẽ không tu luyện nhanh như vậy.
Lý Tuyên Minh nói tiếp: "Ông ta nói mình đã tìm được con đường thành tiên."
"Thành tiên?"
Sở Hoàn lẩm bẩm: "Ông ta thật sự tìm được cách luyện thuốc thành tiên? Dùng cái gì để luyện? Mấy vị thuốc ổng mua hả?"
Lý Tuyên Minh lắc đầu: "Không rõ."
Đột nhiên, một người đập tay lên trán, nói: "Khoan đã! Các cậu nói ông ta định luyện thuốc? Tôi nghe nói ở Bảo tàng thành phố M bị mất một món đồ, không biết có liên quan đến ông ta không."
Sở Hoàn nhìn về phía người kia, hỏi: "Mất món gì?"
"Một cái đỉnh mặt tứ diện, rèn ra để tế Thần Nông. Vì vụ mất trộm quá kỳ quái nên cảnh sát không tìm ra manh mối, có nhờ bên đạo hữu giúp điều tra. Giờ nghĩ lại, rất có thể là do Bồ Tụng trộm mất..."
"Đỉnh Thần Nông?"
Thần Nông nếm trăm loại thảo dược, là thần nông nghiệp và y dược. Sở Hoàn nghe xong thì khẳng định: "Chắc chắn là ông ta làm. Trước đây chỉ là suy đoán, nhưng giờ xem ra, ông ta thật sự muốn luyện tiên dược!"
"Sao có thể làm được?"
"Đây đâu phải thời thượng cổ, làm gì còn tiên thảo mọc đầy đất? Luyện tiên dược kiểu gì?"
"Giờ thuốc men gần như chẳng còn linh khí."
Mọi người thảo luận một hồi, bất kể là đạo sĩ hay hòa thượng, ai cũng thấy con đường thành tiên của ông ta nghe không đáng tin chút nào.
Sở Hoàn suy nghĩ một lát, lại hỏi: "Mọi người xem phương thuốc ông ta viết trước đây chưa?"
"Dùng phương pháp Thải sinh chiết cát, tức là cắt lấy sinh khí người sống làm thuốc chính, để kéo dài tuổi thọ cho người khác. Nếu đã có thể kéo dài tuổi thọ... thì cũng có thể giúp ông ta thành tiên?"
"Cái gì?"
Trên mặt mọi người đồng loạt hiện vẻ khiếp sợ, nhưng nghĩ lại thì thấy Sở Hoàn nói cũng có lý. Con người vốn là chúa tể muôn loài...
"A di đà phật."
Một hòa thượng già xoay tràng hạt trong tay, niệm một câu Phật hiệu.
Cuối buổi họp, sắc mặt ai nấy đều vô cùng trầm trọng.
Sở Hoàn cùng Lý Tuyên Minh ra ngoài, tiện miệng hỏi: "Cổ anh bị sao vậy?"
Lý Toàn Quang đứng bên cạnh gào ầm lên: "Sư huynh tôi suýt nữa thì bị cắt cổ! Hôm qua lúc họ về, làm tôi sợ gần chết! Nếu dao cứa sâu thêm một chút nữa là cắt trúng động mạch rồi!"
"Bồ Tụng quá độc ác!"
Hôm qua cậu ta hoảng điếng người. Ban đầu thấy Lý Tuyên Minh trở về với đầy máu trên người, cậu ta chưa nhận ra là bị thương ở đâu, đến lúc kiểm tra mới thấy trên cổ có một vết cắt dài.
Lý Tuyên Minh nói: "Ông ta gọi ra mấy con ác quỷ, toàn là loại sắp thành Quỷ vương."
Sở Hoàn nhíu mày: "Mạnh vậy? Thảo nào..."
"..."
Đi được một đoạn, Sở Hoàn sực nhớ ra: "Nhiếp Quý Sênh đâu?"
Lý Toàn Quang đáp: "Hình như vẫn còn trong bệnh viện, hôm qua bị đập đầu đúng không?
"Chưa tỉnh à?"
"Không rõ lắm..."
Mọi người hơi lo về vết thương trên đầu của Nhiếp Quý Sênh nên quyết định ghé bệnh viện xem sao. Tới nơi, họ hỏi được số phòng, đến nơi thấy trong phòng bệnh có không ít người.
Nhóm người trong đoàn múa Nuo ngồi một bên, Viên Ích Phương thì đang cãi nhau với bác sĩ.
"Cái gì mà cho cậu ta ăn bậy bạ, đó là thuốc tôi nấu!"
"Ông đây có giấy phép hành nghề hẳn hoi, ai nói là lang băm? Tôi là danh y quốc gia!"
"Cậu ta chắc chắn sắp tỉnh lại..."
Thấy nhóm Sở Hoàn bước vào, người trong đoàn Nuo đang ngồi ủ rũ đều ngẩng đầu nhìn lên. Khi nhìn đến Sở Hoàn, tất cả đều mang theo vẻ kính nể.
Người này không phải người bình thường.
Sở Hoàn khẽ gật đầu với họ, rồi chuyển sang nhìn người nằm trên giường bệnh.
Đầu của Nhiếp Quý Sênh bị đập một cú khá mạnh. Hôm qua Sở Hoàn không có thời gian giúp băng bó, giờ vết thương đã được xử lý ổn thỏa, bị quấn băng dày cộp.
Gương mặt tái nhợt, hô hấp đều đặn, không rõ vì sao chưa tỉnh.
"Anh ấy không sao chứ?"
Sở Hoàn hỏi một người bên cạnh.
"Bác sĩ nói là chấn động não nhẹ, ngoài ra không có vấn đề gì nghiêm trọng. Còn lý do tại sao chưa tỉnh lại thì chưa rõ, dù sao cũng bị tổn thương ở đầu."
Trong lúc họ đang nói chuyện, Nhiếp Quý Sênh trên giường đột nhiên chớp mắt.
Lý Toàn Quang thấy vậy liền kêu: "Tỉnh rồi, anh ấy tỉnh rồi! Mắt anh ấy vừa động đậy!"
Mọi người liền nhanh chóng xúm lại, chăm chú nhìn anh ta.
Nhiếp Quý Sênh quả thật đã tỉnh lại. Sau khi chớp chớp mắt, anh ta đưa tay xoa đầu rồi từ từ ngồi dậy, gương mặt ngơ ngác hoang mang.
Sở Hoàn hỏi anh ta: "Anh biết mình là ai không?"
Những người khác cũng nhao nhao lên:
"Cảm thấy thế nào rồi?"
"Đầu còn đau không?"
"Mười hai cộng bốn bằng bao nhiêu?"
Sở Hoàn nhìn vẻ mặt ngờ nghệch kia, bèn giơ ba ngón tay, hỏi: "Đây là mấy?"
Nhiếp Quý Sênh: "..."
Thấy anh ta chẳng có phản ứng gì, Sở Hoàn hít mạnh một hơi, dự đoán tồi tệ nhất đã xảy ra. Cậu quay đầu nhìn Lý Tuyên Minh: "Chẳng lẽ anh ta ngu luôn rồi?"
Lý Tuyên Minh nghiêm trọng không kém: "Trông giống lắm..."
Sở Hoàn lập tức quay đầu kêu Viên Ích Phương: "Ông già Viên! Y thuật của ông có vấn đề. Ông chữa người ta thành ngốc luôn rồi!"
"Vớ vẩn!"
Viên Ích Phương nhảy dựng lên, chỉ tay mắng: "Cho dù cả lũ có ngu hết thì cậu ta cũng không thể ngu!"
"Thế tại sao lại thế này?"
Viên Ích Phương đáp: "Cậu ta vốn không thông minh lắm, chỉ chưa hoàn hồn thôi."
"Thật không?"
Sở Hoàn nhìn lại mặt Nhiếp Quý Sênh, quả nhiên sau vài giây, trên gương mặt ngơ ngác kia cuối cùng cũng hiện ra biểu cảm khác.
Anh ta nhìn quanh một vòng, rồi hỏi: "Kết thúc rồi à?"
Nghe anh ta nói chuyện bình thường, Sở Hoàn nhẹ cả người: "Ừ, kết thúc rồi."
"Ồ..."
Nhiếp Quý Sênh gật đầu, bỗng nghẹn ngào, úp mặt xuống chăn, gào khóc ấm ức: "Hu hu hu, tôi nhảy tệ đến mức đó sao? Có người ném đá vào tôi!!!"
"Có người ném đá vào tôi!!!"
Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
"Đến rồi đến rồi, người múa trở lại rồi!"
Đám đông vây quanh không biết gì về cuộc đối đầu giữa bọn họ và Bồ Tụng, chỉ thấy người múa chính quay lại liền hò reo vui mừng.
Hơn nữa nhìn thấy Sở Hoàn giơ ngón giữa, họ bàn tán sôi nổi:
"A đù, đó là ngón giữa phải không? Ý nghĩa của ngón giữa là gì vậy?"
"Là sự khinh thường và coi thường lũ quỷ?"
"Mày bị ngu à, thời xưa mà dùng ngón giữa để biểu thị khinh thường?"
"Mẹ mày, mày mới ngu đó, phải biết cập nhật theo thời đại chứ. Thời cổ có xe diễn hành to vậy không?"
"..."
Sở Hoàn nhìn chằm chằm Bồ Tụng, hít sâu một hơi, thay Nhiếp Quý Sênh tiếp tục nhảy múa. Bộ pháp "đạp Cửu Châu" là điệu múa mang tính pháp thuật, Cửu Châu tượng trưng cho chín vùng đất cổ xưa của Trung Hoa, đại biểu cho toàn cõi Thần Châu, cũng là biểu trưng cho không gian, có thể thông linh.
Cậu phối hợp với mặt nạ Phương Tương Thị ăn ý hơn Nhiếp Quý Sênh nhiều. Lúc đầu có hơi trúc trắc, nhưng sau vài bước là thành thạo, toàn thân trở nên thiêng liêng trang nghiêm. Bốn con mắt vàng trên mặt nạ tỏa sáng rực rỡ, khiến người bên dưới không dám nhìn thẳng.
Theo sự dẫn dắt của cậu, mười hai Thần thú cũng bắt đầu hành động, giương cung đào lên bắn về phía xa. Đám dịch quỷ bị đuổi ra khỏi đám đông. Lũ đàn bà da trắng kỳ lạ biến thành rắn, kiến, côn trùng, chó hoang gầy trơ xương...
"Tôi nhìn thấy rồi."
Sở Hoàn cúi người nhặt cây cung đào dưới đất, đặt một mũi tên lên dây cung rồi bắn lên trời. Mũi tên không rơi xuống, trên nền trời đêm xuất hiện tia sáng vàng.
"Giáp Tác ăn Hung, Phí Vị ăn Hổ, Hùng Bá ăn Mị... phàm khiến mười hai thần đuổi theo hung ác, lột da ngươi, xé xương ngươi, róc thịt ngươi, móc phổi ruột ngươi, nếu ngươi không chạy, sẽ trở thành lương thực cho bọn ta!"
"Mày không mau rời đi thì sẽ thành đồ ăn!"
Trong tiếng hát lanh lảnh của bọn trẻ, mũi tên ánh vàng nổ tung giữa không trung, hóa thành vô số điểm sáng vàng như sao băng bay khắp nơi. Ở những nơi người thường không nhìn thấy, từng mũi tên vàng rơi xuống, ghim chặt đám dịch quỷ xuống mặt đất.
"Sao băng hả? Đó là sao băng hả?"
"Là pháo hoa. Có trình diễn pháo hoa luôn?"
"Biết vậy đã mang theo máy ảnh."
Bên kia, đám đạo sĩ và hòa thượng đang đuổi theo Bồ Tụng đều dừng chân, đồng loạt ngoái đầu nhìn, trên mặt đều là vẻ kinh ngạc giống nhau.
"Phúc sinh vô lượng Thiên Tôn."
"A di đà Phật! Cái này..."
Sắc mặt Lý Tuyên Minh bất biến, chỉ nói: "Là Sở Hoàn."
"Ồ ồ ồ ồ, thật không thể tin được..."
"Đi thôi."
Lý Tuyên Minh nói nghe nhẹ nhàng, nhưng thực ra đòn vừa rồi đã rút cạn thể lực của Sở Hoàn. Cậu cảm nhận rõ sự yếu ớt của cơ thể mình, cánh tay mềm nhũn như mì sợi, đến cung đào cũng không cầm nổi, rơi thẳng xuống đất.
"Phù..."
Giữ vững được vài giây, cậu rốt cuộc vẫn gối quỵ xuống. May mà chân tay dài, lúc quỳ xuống vẫn cố gắng giữ lưng thẳng, tư thế trông vẫn đẹp. Đám người xem bên dưới tưởng đây là một phần trong nghi lễ, những người đứng bên cạnh cậu cũng nghĩ vậy.
"Ồ ồ ồ, Sở Công, nhóc Hoàn kiệt sức rồi kìa! Tội nghiệp biết bao!"
Trong một góc đám đông, một ông lão thấp bé nói với người đàn ông đứng bên cạnh: "Cái mặt nạ này đã yên lặng nhiều năm, tích tụ nguyện lực mạnh mẽ, e là sẽ mê hoặc tâm trí của nhóc Hoàn nhà ta đấy."
Người đàn ông đội mũ không thấy rõ mặt, yên lặng đứng đó, khác biệt với đám đông hưng phấn xung quanh.
Sở Trạch Dương chăm chú nhìn bóng lưng của Sở Hoàn, nói: "Nó sẽ không bị ảnh hưởng."
"Đương nhiên, nhóc Hoàn nhà ta sao có thể bị thứ này mê hoặc được."
Chân Bán Tiên vuốt râu, nói: "Không ngờ 'nhân họa' lại là kiểu 'nhân họa' như thế này. Chín đời làm thiện, công đức viên mãn, nửa bước thành tiên... đáng tiếc đáng tiếc."
"Nhặt lên, giết chúng đi, g**t ch*t chúng..."
Mặt nạ lại lần nữa thì thầm với Sở Hoàn, thúc giục cậu đứng dậy tiếp tục.
Sở Hoàn bị mặt nạ thúc giục đến phát bực, thở hổn hển mấy hơi, khó chịu nói: "Im lặng, không thấy tao hết sức rồi à?"
Cậu tưởng mình đang lớn tiếng quát mắng, thực tế lời thốt ra chỉ là tiếng thở yếu ớt, gần như không thành tiếng.
"Nhặt lên..."
"Nín."
Dịch quỷ đều đã bị tiêu diệt, Sở Hoàn mặc kệ tiếng thì thầm kỳ lạ bên tai. Ánh mắt cậu quét về phía xa, liền nhìn thấy "bóng đèn vàng" to đùng đang chạy trốn về phía xa, phía sau nó kéo theo vô số chấm sáng nhỏ lấp lánh.
"Bồ Tụng."
Sở Hoàn s* s**ng bên người, rất nhanh lần được cây cung đào. Cậu nhặt nó lên lần nữa, giương lên nhắm thẳng về phía Bồ Tụng.
Ngón tay cậu vẫn còn run nhẹ, nhưng nét mặt mang theo ý cười lạnh nhạt. Cậu nói: "Có thấy không, kẻ đầu sỏ chính là ông ta."
"Giết... giết ông ta."
Tiếng thì thầm kỳ lạ từ chiếc mặt nạ đổi tông, khóa chặt mục tiêu vào "bóng đèn vàng" ở đằng xa.
Một luồng sức mạnh tràn vào thân thể Sở Hoàn, tinh thần cậu rung lên, đầu ngón tay kéo căng dây cung, ánh vàng ngưng tụ lại.
Một mũi tên vô hình phóng thẳng về phía Bồ Tụng.
Ngay sau khi bắn xong, Sở Hoàn ngã xuống.
Những người xung quanh cậu bị dọa sợ, lập tức vây lại, che chắn cho cậu khỏi ánh mắt của khán giả bên dưới.
Không ít người vội vã hỏi: "Cậu không sao chứ?"
Sở Hoàn nằm dài, vẫy tay: "Không sao."
"Mọi việc gần xong rồi, mọi người cứ nhảy tiếp đi, nhảy khúc cầu phúc là được."
"À... ừ."
Lý Tuyên Minh nhìn thấy thân ảnh Bồ Tụng bị mũi tên vàng xuyên qua, nhưng không biến mất như bọn dịch quỷ.
Thân ảnh bị bắn trúng dần dần tan biến, bên cạnh có một thân ảnh mới ngưng tụ.
"Thuật thế thân!"
Thuật thế thân của Bồ Tụng đã đạt đến cảnh giới ngay cả thần nhãn cũng không thể nhìn thấu sao?
Không... không đúng, ông ta vẫn bị thương!
Lý Tuyên Minh chăm chú nhìn gương mặt trắng bệch của Bồ Tụng, rút kiếm ra, nghiêm nghị chặn trước mặt ông ta. Những người khác cũng lần lượt đuổi tới, đứng vây xung quanh.
Bồ Tụng thoạt nhìn giống như một con người bình thường. Ông ta tiếc nuối xen chút bất mãn, nói với Lý Tuyên Minh: "Ban đầu thấy các cậu có thiên phú nên tha cho một mạng, nào ngờ các cậu cứ bám riết không tha."
Lý Tuyên Minh: "Ông làm chuyện như vậy, đáng chết."
"Tôi đã làm gì?"
Bồ Tụng nói: "Tôi chỉ thương hại ông ta, cho ông ta một phương thuốc."
Lý Tuyên Minh không muốn nghe ông ta ngụy biện, ngón tay lướt qua lưỡi kiếm, máu tươi lan tràn. Hắn thấp giọng niệm: "Phi thiên khi hỏa, thần cực uy lôi!"
Tia sét nhảy nhót trên kiếm của hắn, kiếm chỉ thẳng về phía trước, ánh lôi cuồn cuộn phóng về phía Bồ Tụng.
Bồ Tụng vẫn đứng yên không nhúc nhích, tia sét đến trước mặt ông ta đột ngột tách đôi, rơi xuống hai bên người, nổ tung tạo thành hai cái hố sâu dưới đất.
"Sao lại như vậy?!"
Một đạo trưởng già bên cạnh Lý Tuyên Minh thốt lên. Tại sao sét tự động tránh né?
"Tôi không phải yêu, cũng chẳng phải quỷ, chỉ là một thầy thuốc bình thường, tia sét này vì sao lại đánh tôi?" Bồ Tụng nói.
Lý Tuyên Minh: "Ông ta có công đức hộ thân."
Nếu sét không đánh được thì trực tiếp động thủ.
Lý Tuyên Minh xách kiếm xông lên. Trên tay Bồ Tụng lúc này xuất hiện một cành cây xanh biếc, ông ta đọc chú: "Tiểu pháp tế phi kiếm, đánh giết ác nhân không để sống. Ta phụng lệnh Phi Kiếm Lão Tổ, thần binh hỏa tốc như luật lệnh!"
Cành cây trở nên cứng rắn dị thường, va chạm với kiếm của Lý Tuyên Minh vang lên tiếng kim loại leng keng.
Mấy hòa thượng bên cạnh xông lên trợ giúp, dưới tăng bào là thân thể lực lưỡng, cơ bắp cuồn cuộn.
Nếu không nói lý được, bần tăng đành phải dùng quyền cước!
"Lôi Hỏa Chân Quân, Kim Hỏa Thiên Đinh, ta nay triệu gọi các ngươi, mau giáng chân hình. Tà ma ngoại đạo, độc long yêu tinh, toàn bộ bắt giữ, đưa lên hỏa luân, thiêu thành tro bụi, vạn kiếp bất sinh!"
Mấy vị đạo trưởng áp sát bốn phía, định phong tỏa đường lui của ông ta. Dưới pháp chú lửa, ngọn lửa hừng hực bốc lên từ mặt đất, nhiệt độ xung quanh nhanh chóng tăng vọt.
Bồ Tụng mất kiên nhẫn liếc nhìn thoáng qua họ, vung nhánh cây trong tay, vài chiếc lá trên đó bỗng xuất hiện những giọt sương óng ánh.
"Nhật hoa lưu tinh, nguyệt hoa lưu quang, tảo đãng hung ác, vạn họa diệt vong. Chân quan tướng lại, uy bố lôi cương, pháp thủy tứ bố, vạn phúc lai tường."
Ngọn lửa tắt ngúm, hơi nóng nhanh chóng tan biến, trên mặt đất chỉ còn vương lại vết nước nhạt nhòa.
"Tôi không có hứng dây dưa với mấy người."
Bồ Tụng vung tay chém ngược, đánh bật Lý Tuyên Minh ra sau, rồi mở chiếc túi thuốc nhỏ bên hông. Từ túi bốc ra từng luồng khói đen, càng lúc càng dày, cuối cùng che kín cả bầu trời. Khói đen tràn về phía họ là âm khí và bệnh khí cực mạnh, trong đó có vô số sâu bọ đen li ti và khuôn mặt phụ nữ trắng bệch như tuyết, chính là nguồn gốc của dịch bệnh.
Lý Tuyên Minh suýt bị khói đen phun trúng mặt, vội vàng lùi lại mấy bước, dùng bùa hỏa ép lùi đám sương đen.
"Tôi tự cầu thành tiên, cớ gì ngăn trở tôi?"
Lý Tuyên Minh lạnh giọng: "Bây giờ không thể thành tiên nữa."
Lại có gió tanh thổi tới từ sau lưng họ. Quay đầu nhìn, mấy con ác quỷ cao lớn đã xuất hiện phía sau, mỗi con cao tới ba bốn mét, toàn thân đỏ như máu, ngang lưng đeo chuỗi đầu người. Chúng đang nhìn họ chằm chằm, ánh mắt đầy thèm khát.
Bồ Tụng nhìn Lý Tuyên Minh, cười nói: "Tiểu đạo sĩ, đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn chín, mất đi một. Tôi đã tìm ra con đường thành tiên của mình... Ha."
Ông ta cười một tiếng, xoay người bước vào khói đen rồi biến mất. Lý Tuyên Minh định đuổi theo nhưng bị một ác quỷ chắn ngang đường.
"..."
Đến khi họ xông ra được thì trước mặt chỉ còn con phố trống không. Lý Tuyên Minh sầm mặt, nói: "Chạy rồi."
"Ông ta còn muốn thành tiên? Ông ta thành tiên thế nào được chứ..."
Các đạo trưởng và hòa thượng dìu nhau đứng dậy, sắc mặt ai nấy đều vô cùng khó coi.
Lý Tuyên Minh nói: "Trước hết quay về đã."
Họ khập khiễng quay lại, không rõ Bồ Tụng triệu hồi đám ác quỷ kia từ đâu ra, con nào cũng gần bước vào hàng quỷ vương, phải đánh một trận sống chết mới trấn áp được. Giờ ai nấy đều mang thương tích.
Vì đám người có thân phận đặc biệt quá thê thảm, nên trên đường, người qua đường nhìn họ với ánh mắt kỳ lạ, có người còn giơ điện thoại lên chụp.
"Mấy đạo sĩ với hòa thượng này đi đánh nhau hả?"
"Họ thân thiết vậy, đánh nhau còn rủ nhau đi chung?"
"Ý tôi là đám đạo sĩ với hòa thượng này đánh nhau với ai cơ?"
"Đậu má, Phật – Đạo tranh đấu phát triển tới mức đánh offline luôn rồi hả? Nhìn máu me trên người họ kìa, đẫm máu vãi!"
Bên kia, nghi lễ trừ tà đã đi tới hồi kết. Xe dừng lại ở cuối đường Tàng Thanh.
Sở Hoàn thở hổn hển cố gắng đứng lên, giờ cậu phải cảm tạ Phương Tương Thị, cảm ơn cả mười hai thần thú, sau đó tiễn họ về.
Mọi người xung quanh đều lo lắng nhìn cậu, sợ cậu sẽ gục tiếp.
Cũng may Sở Hoàn vẫn gắng gượng được. Chỉ là khi nhảy bước cuối cùng, thân thể cậu loạng choạng, suýt nữa ngã ụp mặt.
Phản xạ đầu tiên của mọi người là đưa tay ra đỡ, nhưng rồi họ nhanh chóng hoảng sợ rụt tay về.
Họ vẫn đang đeo mặt nạ, nên họ nhìn thấy một cảnh tượng không thể tin nổi: một bàn tay trắng như ngọc bất ngờ xuất hiện giữa không trung, đặt lên mặt Sở Hoàn, tháo chiếc mặt nạ trừ tà ra.
Mặt nạ Phương Tương Thị rơi xuống đất. Có người tiếc rẻ rít lên, nhưng không ai dám động đậy.
Họ nhìn thấy bàn tay ấy ôm lấy Sở Hoàn, nhẹ nhàng v**t v* khuôn mặt cậu, rồi từ tốn đặt cậu nằm xuống đất... Đó là cái gì thế??
Sở Hoàn lúc này gần như trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, cậu khẽ gọi một tiếng: "Chiết Chi."
"Xong rồi, kết thúc rồi!"
Cậu ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người Chiết Chi, nghe thấy tiếng reo hò xung quanh, nhưng tất cả âm thanh như bị bọc trong một lớp màng, lọt vào tai chỉ toàn những âm tiết mơ hồ không rõ.
"Sở Hoàn!"
Cậu cảm thấy có người đỡ mình dậy, đặt lên giường.
"Bác sĩ! Bác sĩ! Ở đây có một người ngất xỉu và một người bị đá ném trúng đầu!"
"Có bác sĩ nào không? Mau tới xem!"
"Tôi tôi tôi, tôi là bác sĩ!" Bạch Vô Diện giơ tay chạy tới, căng thẳng kiểm tra tình trạng cơ thể của cậu, nhét cho cậu một viên thuốc.
Sở Hoàn lờ mờ thấy khuôn mặt của Bạch Vô Diện, yên tâm nhai viên thuốc. Thuốc có vị ngọt ngọt, mang mùi mật ong, cậu cảm thấy cơ thể mình ấm lên rất nhanh.
Viên Ích Phương khịt khịt mũi, ngửi được mùi thuốc liền trợn to mắt, quay đầu nói với Bạch Vô Diện: "Cậu ta khỏe mạnh thế kia, chẳng qua là bị kiệt sức, mắc cái gì cho uống thứ tốt như vậy, lãng phí quá!"
Bạch Vô Diện quay lưng, bày tỏ bất mãn: Cho Sở Hoàn uống thì sao gọi là lãng phí?
Viên Ích Phương đi một vòng, đứng trước mặt Bạch Vô Diện hỏi: "Thuốc đó còn không? Còn không? Bán cho tôi một viên được không?"
"Bác sĩ, bên này còn một bệnh nhân nữa..."
"Bệnh nhân gì?" Viên Ích Phương bị ai đó kéo một cái, quay đầu nhìn, liền thấy đầu của Nhiếp Quý Sênh bê bết máu.
Ông ta giật mình kêu lên: "Trời ơi, đầu bị thương à??? Sao không nói sớm?!"
"..."
Sở Hoàn cảm thấy cơ thể mình như ngâm trong nước ấm, toàn thân thư giãn, cuối cùng hoàn toàn thiếp đi.
Cậu thấy tình trạng mình khá hơn nhiều, chỉ còn chút mệt mỏi, vừa ngáp vừa ra khỏi phòng. Nhìn quanh mới phát hiện nơi này là khách sạn mà nhóm Nhiếp Quý Sênh ở, bên ngoài không thấy một bóng người.
Cậu đi một vòng, cuối cùng nghe thấy tiếng Lý Tuyên Minh vang lên từ phòng họp của khách sạn, bèn đẩy cửa bước vào.
Trong phòng có một đống người , toàn là gương mặt quen thuộc. Mà bộ dạng của họ lúc này còn thảm hại hơn cả cậu: có người gãy tay, người mặt mũi bầm tím, ngay cả cổ Lý Tuyên Minh cũng bị quấn vài vòng băng gạc.
Sở Hoàn: "?"
Lý Toàn Quang thấy cậu, lập tức kêu lên: "Sở Hoàn, cuối cùng anh cũng tỉnh!"
"Sở Hoàn, lần này may mà có cậu."
"Đúng vậy đúng vậy."
"Cơ thể cậu ổn chứ?"
Những người khác cũng lên tiếng chào hỏi cậu. Lần này nhờ cậu kịp thời lên thay, không chỉ trừ được dịch quỷ mà còn bắn trọng thương Bồ Tụng.
"Tôi không sao."
Sở Hoàn ngồi xuống một chỗ trống, hỏi: "Sao mọi người thành ra thế này? Bồ Tụng chạy thoát à?"
"Ừ, chạy mất rồi."
Lý Tuyên Minh bị thương ở cổ, giọng nói khàn đặc trầm hẳn so với trước: "Đạo hạnh cực cao, lại có công đức hộ thân."
Hắn nghi ngờ nếu không trúng mũi tên của Phương Tương Thị thì Bồ Tụng đã chẳng rút lui nhanh vậy.
Sở Hoàn nhíu mày: "Kiếp này do ông ta tự chọn đầu thai, nhất định là chọn chỗ tốt, mọi thứ đều thuận lợi. Một người thiện lành như thế, trời đất tự nhiên sẽ ưu ái."
Bằng không ông ta sẽ không tu luyện nhanh như vậy.
Lý Tuyên Minh nói tiếp: "Ông ta nói mình đã tìm được con đường thành tiên."
"Thành tiên?"
Sở Hoàn lẩm bẩm: "Ông ta thật sự tìm được cách luyện thuốc thành tiên? Dùng cái gì để luyện? Mấy vị thuốc ổng mua hả?"
Lý Tuyên Minh lắc đầu: "Không rõ."
Đột nhiên, một người đập tay lên trán, nói: "Khoan đã! Các cậu nói ông ta định luyện thuốc? Tôi nghe nói ở Bảo tàng thành phố M bị mất một món đồ, không biết có liên quan đến ông ta không."
Sở Hoàn nhìn về phía người kia, hỏi: "Mất món gì?"
"Một cái đỉnh mặt tứ diện, rèn ra để tế Thần Nông. Vì vụ mất trộm quá kỳ quái nên cảnh sát không tìm ra manh mối, có nhờ bên đạo hữu giúp điều tra. Giờ nghĩ lại, rất có thể là do Bồ Tụng trộm mất..."
"Đỉnh Thần Nông?"
Thần Nông nếm trăm loại thảo dược, là thần nông nghiệp và y dược. Sở Hoàn nghe xong thì khẳng định: "Chắc chắn là ông ta làm. Trước đây chỉ là suy đoán, nhưng giờ xem ra, ông ta thật sự muốn luyện tiên dược!"
"Sao có thể làm được?"
"Đây đâu phải thời thượng cổ, làm gì còn tiên thảo mọc đầy đất? Luyện tiên dược kiểu gì?"
"Giờ thuốc men gần như chẳng còn linh khí."
Mọi người thảo luận một hồi, bất kể là đạo sĩ hay hòa thượng, ai cũng thấy con đường thành tiên của ông ta nghe không đáng tin chút nào.
Sở Hoàn suy nghĩ một lát, lại hỏi: "Mọi người xem phương thuốc ông ta viết trước đây chưa?"
"Dùng phương pháp Thải sinh chiết cát, tức là cắt lấy sinh khí người sống làm thuốc chính, để kéo dài tuổi thọ cho người khác. Nếu đã có thể kéo dài tuổi thọ... thì cũng có thể giúp ông ta thành tiên?"
"Cái gì?"
Trên mặt mọi người đồng loạt hiện vẻ khiếp sợ, nhưng nghĩ lại thì thấy Sở Hoàn nói cũng có lý. Con người vốn là chúa tể muôn loài...
"A di đà phật."
Một hòa thượng già xoay tràng hạt trong tay, niệm một câu Phật hiệu.
Cuối buổi họp, sắc mặt ai nấy đều vô cùng trầm trọng.
Sở Hoàn cùng Lý Tuyên Minh ra ngoài, tiện miệng hỏi: "Cổ anh bị sao vậy?"
Lý Toàn Quang đứng bên cạnh gào ầm lên: "Sư huynh tôi suýt nữa thì bị cắt cổ! Hôm qua lúc họ về, làm tôi sợ gần chết! Nếu dao cứa sâu thêm một chút nữa là cắt trúng động mạch rồi!"
"Bồ Tụng quá độc ác!"
Hôm qua cậu ta hoảng điếng người. Ban đầu thấy Lý Tuyên Minh trở về với đầy máu trên người, cậu ta chưa nhận ra là bị thương ở đâu, đến lúc kiểm tra mới thấy trên cổ có một vết cắt dài.
Lý Tuyên Minh nói: "Ông ta gọi ra mấy con ác quỷ, toàn là loại sắp thành Quỷ vương."
Sở Hoàn nhíu mày: "Mạnh vậy? Thảo nào..."
"..."
Đi được một đoạn, Sở Hoàn sực nhớ ra: "Nhiếp Quý Sênh đâu?"
Lý Toàn Quang đáp: "Hình như vẫn còn trong bệnh viện, hôm qua bị đập đầu đúng không?
"Chưa tỉnh à?"
"Không rõ lắm..."
Mọi người hơi lo về vết thương trên đầu của Nhiếp Quý Sênh nên quyết định ghé bệnh viện xem sao. Tới nơi, họ hỏi được số phòng, đến nơi thấy trong phòng bệnh có không ít người.
Nhóm người trong đoàn múa Nuo ngồi một bên, Viên Ích Phương thì đang cãi nhau với bác sĩ.
"Cái gì mà cho cậu ta ăn bậy bạ, đó là thuốc tôi nấu!"
"Ông đây có giấy phép hành nghề hẳn hoi, ai nói là lang băm? Tôi là danh y quốc gia!"
"Cậu ta chắc chắn sắp tỉnh lại..."
Thấy nhóm Sở Hoàn bước vào, người trong đoàn Nuo đang ngồi ủ rũ đều ngẩng đầu nhìn lên. Khi nhìn đến Sở Hoàn, tất cả đều mang theo vẻ kính nể.
Người này không phải người bình thường.
Sở Hoàn khẽ gật đầu với họ, rồi chuyển sang nhìn người nằm trên giường bệnh.
Đầu của Nhiếp Quý Sênh bị đập một cú khá mạnh. Hôm qua Sở Hoàn không có thời gian giúp băng bó, giờ vết thương đã được xử lý ổn thỏa, bị quấn băng dày cộp.
Gương mặt tái nhợt, hô hấp đều đặn, không rõ vì sao chưa tỉnh.
"Anh ấy không sao chứ?"
Sở Hoàn hỏi một người bên cạnh.
"Bác sĩ nói là chấn động não nhẹ, ngoài ra không có vấn đề gì nghiêm trọng. Còn lý do tại sao chưa tỉnh lại thì chưa rõ, dù sao cũng bị tổn thương ở đầu."
Trong lúc họ đang nói chuyện, Nhiếp Quý Sênh trên giường đột nhiên chớp mắt.
Lý Toàn Quang thấy vậy liền kêu: "Tỉnh rồi, anh ấy tỉnh rồi! Mắt anh ấy vừa động đậy!"
Mọi người liền nhanh chóng xúm lại, chăm chú nhìn anh ta.
Nhiếp Quý Sênh quả thật đã tỉnh lại. Sau khi chớp chớp mắt, anh ta đưa tay xoa đầu rồi từ từ ngồi dậy, gương mặt ngơ ngác hoang mang.
Sở Hoàn hỏi anh ta: "Anh biết mình là ai không?"
Những người khác cũng nhao nhao lên:
"Cảm thấy thế nào rồi?"
"Đầu còn đau không?"
"Mười hai cộng bốn bằng bao nhiêu?"
Sở Hoàn nhìn vẻ mặt ngờ nghệch kia, bèn giơ ba ngón tay, hỏi: "Đây là mấy?"
Nhiếp Quý Sênh: "..."
Thấy anh ta chẳng có phản ứng gì, Sở Hoàn hít mạnh một hơi, dự đoán tồi tệ nhất đã xảy ra. Cậu quay đầu nhìn Lý Tuyên Minh: "Chẳng lẽ anh ta ngu luôn rồi?"
Lý Tuyên Minh nghiêm trọng không kém: "Trông giống lắm..."
Sở Hoàn lập tức quay đầu kêu Viên Ích Phương: "Ông già Viên! Y thuật của ông có vấn đề. Ông chữa người ta thành ngốc luôn rồi!"
"Vớ vẩn!"
Viên Ích Phương nhảy dựng lên, chỉ tay mắng: "Cho dù cả lũ có ngu hết thì cậu ta cũng không thể ngu!"
"Thế tại sao lại thế này?"
Viên Ích Phương đáp: "Cậu ta vốn không thông minh lắm, chỉ chưa hoàn hồn thôi."
"Thật không?"
Sở Hoàn nhìn lại mặt Nhiếp Quý Sênh, quả nhiên sau vài giây, trên gương mặt ngơ ngác kia cuối cùng cũng hiện ra biểu cảm khác.
Anh ta nhìn quanh một vòng, rồi hỏi: "Kết thúc rồi à?"
Nghe anh ta nói chuyện bình thường, Sở Hoàn nhẹ cả người: "Ừ, kết thúc rồi."
"Ồ..."
Nhiếp Quý Sênh gật đầu, bỗng nghẹn ngào, úp mặt xuống chăn, gào khóc ấm ức: "Hu hu hu, tôi nhảy tệ đến mức đó sao? Có người ném đá vào tôi!!!"
"Có người ném đá vào tôi!!!"
Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Đánh giá:
Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Story
Chương 141
10.0/10 từ 15 lượt.