Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Chương 139
100@-
Chiều hôm sau, Sở Hoàn nhận được tin đoàn Nuo đã đến thành phố C.
Cậu có phần tò mò về đoàn Nuo. Nuo là một loại vũ đạo tế lễ, người múa Nuo ngày xưa là tế sư, vu sư. Bản thân các Đoan Công cũng là vu, thậm chí việc nhảy Đoan Công cũng có thể xem là một hình thức nhảy Nuo. Lúc nhà họ Lâu mời Sở Hoàn nhảy Đoan Công, cậu cũng đeo mặt nạ.
Họ đều lên đồng thỉnh thần, dùng điệu múa để mua vui cho thần linh và con người, nên có thể coi là "đồng nghiệp".
Lý Tuyên Minh từng tiếp xúc với bọn họ, vậy nên hắn dẫn Sở Hoàn đi xem thử, tiện thể giới thiệu để làm quen. Lỡ như nghi thức có xảy ra sự cố gì hay gặp nguy hiểm, thì Sở Hoàn có thể ra tay ứng cứu.
"Họ ở đây. Tôi nghe nhân viên nói họ đã đến từ bốn giờ chiều."
Lý Tuyên Minh dẫn Sở Hoàn đến nơi ở của đoàn Nuo. Hắn đẩy cửa ra, ánh sáng chói lóa từ trong phòng hắt ra. Cửa mở càng rộng, ánh sáng càng sáng mạnh, khung cảnh bên trong dần hiện rõ trước mắt.
Lý Toàn Quang kinh ngạc há miệng: "Oa, chỗ này rộng quá, họ mang theo nhiều đồ thế."
Vì lần này là chính quyền thành phố C mời họ đến để múa Nuo trừ dịch, thời gian gấp rút nên đương nhiên không thể đón tiếp sơ sài.
Sở Hoàn nhìn vào trong, phát hiện không gian rất lớn, bên trong đặt mấy cái rương to dày chắc, còn được cố định bằng khung gỗ bên ngoài, bảo vệ lớp trong.
Trong phòng còn vài người đi tới đi lui, lục lọi sắp xếp đồ đạc, ai nấy đều bận rộn luôn tay luôn chân, nhưng nhìn kỹ, sẽ thấy ánh mắt họ đờ đẫn, là kiểu đờ đẫn do quá mức căng thẳng và lo lắng.
Cậu đếm thử, bên trong có tám người.
Nghe tiếng mở cửa, tám người đồng loạt ngẩng lên nhìn về phía bọn họ, tay dừng động tác, im lặng nhìn chằm chằm, cảnh tượng có hơi quái dị.
Sở Hoàn: "..."
c** nh* giọng hỏi Lý Tuyên Minh: "Họ không cho người ngoài vào lúc chuẩn bị hả?"
Nhảy Đoan Công không có kiêng kỵ gì, không rõ bên Nou có khác biệt gì không.
Lý Tuyên Minh thoáng nghi hoặc: "Họ không nói gì..."
"Tôi biết anh!"
Hắn chưa nói xong thì có một người chạy đến.
Người đó đứng trước mặt Lý Tuyên Minh, nói: "Anh là đạo sĩ đúng không, họ Lý, Lý gì nhỉ?"
"Lý Tuyên Minh."
"Đúng rồi, Lý Tuyên Minh."
Nhiếp Quý Sênh căng thẳng hỏi: "Anh tới tìm tôi là có chuyện gì? Chẳng lẽ thời gian tổ chức bị đẩy sớm lên sớm?"
Lý Tuyên Minh nói: "Không phải."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
Gương mặt Nhiếp Quý Sênh thả lỏng, đáy mắt nặng lo âu.
Lần này anh ta đến thay bố mình. Lúc nhận được cuộc gọi, cả đoàn còn không ngờ sẽ được giao nhiệm vụ gian khổ đến thế. Ngoài những buổi tế định kỳ vào dịp Tết ra, bình thường họ chỉ nhảy Nuo để cúng khi xây nhà, trị bệnh, hoặc hỷ sự... Không ngờ lần này lại là nghi lễ Nuo theo hình thức "Phương Tương Thị trừ dịch"!
Phương Tương Thị là nghi thức Nuo cổ xưa nhất, mà nghi lễ hiện giờ họ đang diễn khác xa thời đó.
Anh ta là người xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ của đoàn. Bố anh ta là trưởng đoàn, anh ta theo bố học nghề từ lúc còn nhỏ xíu, bắt đầu lên sân khấu từ tuổi thiếu niên, đến giờ đã diễn hơn mười năm, là người kế thừa chính thức.
Nhưng quy mô lần này cùng với tính nghiêm trọng của sự việc, anh ta chưa từng gặp qua. Dịch quỷ, là dịch quỷ thật đấy...
Sở Hoàn đứng bên cạnh Lý Tuyên Minh quan sát người đàn ông này. Tóc ngắn, thân hình rắn rỏi, tứ chi thon dài, khoảng ba mươi tuổi, ăn mặc gọn gàng, phong cách dứt khoát.
"Chào anh, tôi là Sở Hoàn, làm Đoan Công." Cậu chủ động giới thiệu.
"Đoan Công?"
Nhiếp Quý Sênh nghe vậy thì mắt sáng lên: "Tôi là Nhiếp Quý Sênh. Cậu là Đoan Công thì có biết nhảy Đoan Công không?"
Sở Hoàn đáp: "Biết một chút, nhưng chắc chắn không bằng bên các anh."
"Bên tôi... không ghê gớm gì đâu, không phải lần nào cũng có thể thỉnh thần giáng."
Nhiếp Quý Sênh nở nụ cười khổ với cậu. Đây là nguyên nhân anh ta lo lắng nhất. Không ai có thể cam đoan chắc chắn việc "thỉnh thần" sẽ thành công.
Ngoài ra, nghi lễ Nuo phát triển đến nay đã khác biệt rất nhiều so với thuở ban đầu.
Vì quá lo, Nhiếp Quý Sênh không kiềm được mà thao thao bất tuyệt với bọn họ.
Nghi lễ trừ dịch ban đầu của Phương Tương Thị chỉ có một người đóng vai Phương Tương Thị, đeo mặt nạ bốn mắt vàng, tay bọc da gấu, dẫn theo trăm dân đuổi tà trừ dịch.
Về sau theo thời gian phát triển, nghi lễ dần biến đổi, số lượng người trong đội Nuo ngày càng nhiều. Nhân vật Phương Tương Thị không chỉ tăng từ một người lên bốn người mà đi cùng còn có 12 Thần Thú, mỗi Thần Thú cầm roi gai trong tay. Ngoài ra đoàn Nuo còn bổ sung thêm những vai như Chung Quỳ, Phán Quan, Diêm Vương... và 120 đứa bé từ 10–12 tuổi đóng vai "Trẫn tử", nghĩa là trẻ con đánh trống, vừa gõ trống vừa hát bài đuổi quỷ. Có thời kỳ số lượng Trẫn tử lên đến 500 người.
Người trong đội Nuo cầm chổi làm từ cành đào quét uế, người khác thì cầm cung gỗ đào, mũi tên, trống đất... Cung tên làm từ gỗ đào, mũi tên làm từ cành táo gai. Nếu thực sự có thể thỉnh được Phương Tương Thị, thì những mũi tên trong nghi lễ sẽ bắn chết dịch quỷ bốn phương.
Nhưng mấy cái đó chỉ có ở nghi lễ Nuo cấp quốc gia. Chưa nói đến 120 Trẫn tử, riêng đoàn Nuo của họ là cố định 8 người, cho dù có giản lược thế nào đi nữa, chỉ để một người đóng Phương Tương Thị, thì số còn lại cũng không đủ để làm 12 Thần Thú.
Nhiếp Quý Sênh rầu rĩ: "Chúng tôi chưa từng tổ chức nghi lễ Nuo lớn như vậy, số người không đủ... Mặt nạ Phương Tương Thị, mặt nạ Mười Hai Thần Thú... không đủ thời gian làm, lỡ xảy ra chuyện thì..."
Anh ta biết làm sao bây giờ!
Lý Tuyên Minh an ủi: "Yên tâm, đoàn Nuo Tam Dương đang trên đường đến đây. Hơn nữa sẽ có vài diễn viên phụ trợ sẽ hỗ trợ các anh."
Sở Hoàn: "Diễn viên phụ trợ?"
Vậy cũng được hả?
Lý Tuyên Minh nói: "Trước kia ngoài Phương Tương Thị là vu sư, thì Mười Hai Thần Thú chỉ là vũ công đeo mặt nạ."
Sở Hoàn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Lý Toàn Quang cũng an ủi Nhiếp Quý Sênh: "Hơn nữa đã có người đi thương lượng, giúp các anh mượn mặt nạ Phương Tương Thị, là cái trưng bày trong bảo tàng á! Bằng đồng, bốn mắt vàng, nghe nói là đồ cổ đấy!"
Nhiếp Quý Sênh: "......"
Sở Hoàn động viên: "Thả lỏng đi, cho dù không mời được Phương Tương Thị, chỉ cần nhảy Nuo cũng đủ dọa đám dịch quỷ bỏ chạy."
Quỷ là loại ưa bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh. Như Chung Quỳ vậy, mặt mũi dữ tợn, tay không xé ác quỷ, có rất nhiều quỷ vừa nghe tên đã bỏ chạy.
"Nói cũng đúng..."
Nhưng chuyện không xảy ra trên người họ, miệng nói suông thì ai mà chẳng nhẹ nhàng! Làm sao mà thả lỏng được!
Nhiếp Quý Sênh u uất nhìn bọn họ, rồi lặng lẽ quay về chỗ, thầm nghĩ: đám người này chả hiểu gì cả...
Như lời Lý Tuyên Minh nói, những vật dụng mà Nhiếp Quý Sênh nhắc đến rất nhanh đã được chuẩn bị xong. Đoàn Nuo thứ hai cũng đã đến nơi.
Nghe nói vì một vài lý do, hai đoàn không ưa nhau lắm, nhưng trong tình hình hiện tại thì mọi mâu thuẫn đều phải tạm gác lại. Bởi vì đã xuất hiện một bệnh nhân nhiễm "xà ôn" bước vào giai đoạn nặng tương tự như Ngô Chí Toàn.
Bệnh nhân hôn mê ho ra máu, được xe cấp cứu chở đến bệnh viện, sau khi kiểm tra xong liền được chuyển tới chỗ Viên Ích Phương.
Dù nhóm Sở Hoàn đã kịp thời trừ tà, g**t ch*t "con rắn" trên người bệnh nhân, nhưng vẫn không thể cứu nổi, giờ chỉ còn trông cậy vào thuốc thang kéo dài mạng sống.
Xảy ra chuyện như vậy, tiến độ bên kia phải gấp rút hơn. Ngày hôm sau, Sở Hoàn nhận được thông báo, công tác chuẩn bị nghi lễ Nuo đã hoàn tất. Cậu là nhân viên trọng điểm, được Lý Tuyên Minh phân vào đội an ninh, phụ trách đảm bảo an toàn. Tất nhiên, Lý Tuyên Minh cũng ở trong đội này.
Buổi lễ bắt đầu vào sáu giờ tối. Tuy rằng còn sớm, nhưng sau bữa trưa, Sở Hoàn đã thu dọn đồ đạc, cùng Bạch Vô Diện xuất phát.
Hai người vừa bước ra khỏi cửa thì nghe thấy tiếng gọi phấn khích ở ngoài cổng: "Đi thôi, hai cậu lề mề quá đấy, xe đón chờ nãy giờ rồi!"
Sở Hoàn ngẩng đầu nhìn, là Viên Ích Phương.
Nghĩ lại thì cũng đúng, hoạt động như vậy làm sao ông cụ chịu bỏ lỡ cơ hội hóng hớt được.
Viên Ích Phương già rồi mà mặc áo sơ mi hoa lòe loẹt, trên mặt đeo kính râm to tổ bố, không biết định tỏ vẻ cool ngầu với ai.
Sở Hoàn liếc ông một cái, bị chiếc áo sơ mi hoa sặc sỡ kia chói mù mắt. Cậu nheo mắt lại, hỏi: "Bác sĩ Viên, sao ông lại ở đây?"
"Tại sao tôi không thể ở đây? Nghe nói chỗ đó có rất nhiều nữ tình nguyện viên xinh đẹp, thấy cậu bận rộn quá nên tôi rủ nhím mập đi ngắm gái chung. Chẳng phải nó chưa 'cai sữa' à? Tôi giúp cậu trông nom nó cho, khà khà."
Nói xong, ông ta còn cười hề hề đáng khinh, không biết là đang cười việc Bạch Vô Diện chưa "cai sữa", hay là nghĩ đến mấy cô gái xinh đẹp, hoặc cũng có thể là cả hai.
Sở Hoàn nghe thấy tiếng cười bỉ ổi đó liền cau mày, nói với ông: "Ông đừng có dạy hư Vô Diện nhà tôi."
Viên Ích Phương bất mãn kêu lên: "Cái gì mà dạy hư! Thích gái đẹp là bản năng con người! Ngắm gái đẹp có thể kéo dài tuổi thọ!"
Sở Hoàn cạn lời: "Nhưng Vô Diện nhà tôi đâu phải người."
Viên Ích Phương kéo lấy tay Bạch Vô Diện, phấn khích nói: "Thì nó đi xem gái đẹp với tôi, tôi có thể dắt nó đến sở thú xem mấy con nhím đẹp. Đi mau đi mau!"
Sở Hoàn: "..."
"Nhím đẹp cái đầu ông! Vô Diện, đừng nghe ông ấy, cưng còn nhỏ."
Viên Ích Phương: "Nhỏ cái rắm! Nó còn lớn tuổi hơn tôi! Cậu thật sự nghĩ nó chưa cai sữa chắc. Lẹ lên!"
Trong lúc ông cụ mắng mỏ om sòm, Sở Hoàn đành lên cùng một chiếc xe với ông.
Trên đường đi, Sở Hoàn nhìn thấy bên đường đã dựng lên vài tấm bảng quảng cáo về buổi biểu diễn Nuo.
Lúc lướt qua lần đầu, cậu còn tưởng mình nhìn nhầm. Bảng quảng cáo nháy mắt vụt qua, đến lần thứ hai cậu mới thấy rõ hơn. Nhân lúc đèn đỏ, cậu hiếu kỳ lấy điện thoại ra chụp lại, xem kỹ hơn.
Trên bảng quảng cáo là ảnh của đoàn Nuo Nhiếp Quý Sênh, kèm theo giới thiệu về đoàn của họ. Cuối cùng còn ghi rõ họ sẽ biểu diễn Nuo hí tại đây.
Dĩ nhiên, thông báo không nhắc gì đến dịch quỷ, mà viện cớ một lễ hội văn hóa nào đó.
Thông báo ghi thời gian biểu diễn là 6 giờ chiều, địa điểm ở một hội quán. Sau màn biểu diễn tại hội quán, họ sẽ đi dọc theo đường Tàng Thanh để thực hiện nghi thức trừ tà đuổi dịch.
Góc thông báo có bản đồ thành phố C. Sở Hoàn thấy đường Tàng Thanh là đường trục chính kéo dài theo hướng Bắc–Nam xuyên suốt cả thành phố. Điểm khởi đầu trừ tà là ở phía Nam, sau đó tiến về phía Bắc. Tuy nhiên do đoạn đường quá dài, nên đến lúc đó khả năng cao họ sẽ thực hiện nghi lễ trên xe di động. Buổi biểu diễn hoàn toàn miễn phí và khuyến khích người dân tới xem.
Cẩn thận nhìn bản đồ, cậu nhận ra địa điểm tổ chức và tuyến đường đã được nghiên cứu, bố trí kỹ lưỡng.
Khi đến nơi, Sở Hoàn phát hiện số người có mặt đông hơn dự đoán. Tiền Chiêu thấy cậu tới thì nhanh chóng dúi cho một tấm thẻ công tác, rồi biến mất tiêu.
Sở Hoàn đeo thẻ lên, đảo mắt một vòng quanh nhóm nhân viên đang bận rộn chuẩn bị, không thấy gương mặt quen thuộc nào. Không thấy Nhiếp Quý Sênh, cũng không thấy Lý Tuyên Minh. Chỉ thấy mỗi Lý Toàn Quang đang lượn lờ khắp sân.
Cậu liền bước đến, túm lấy Lý Toàn Quang hỏi: "Chuẩn bị xong chưa?"
Lý Toàn Quang nhìn cậu, mất hai giây mới nhớ ra Sở Hoàn là ai, đáp: "Trừ việc có người bị bỏng miệng vì cháo buổi sáng, một người bước hụt té cầu thang, một người đến nơi mới phát hiện quên mang đồ diễn, và vài ba sự cố vặt vãnh khác... thì chắc là ổn."
Sở Hoàn: "..." Thế mà gọi là ổn á??
Cậu cảm thấy bất ổn, hỏi tiếp: "Nhiếp Quý Sênh đâu? Tôi chưa thấy anh ta."
Nhiếp Quý Sênh là nhân vật quan trọng nhất trong nghi lễ hôm nay, chỉ cần anh ta giữ bình tĩnh thì mọi chuyện sẽ ổn... nhỉ?
Lý Toàn Quang kinh ngạc nói: "Nhiếp Quý Sênh á? Ảnh đi vệ sinh từ một tiếng trước, giờ còn chưa ra nữa hả? Không lẽ xảy ra chuyện rồi?!"
Cậu ta kéo tay Sở Hoàn chạy thẳng tới nhà vệ sinh, sau đó đứng ngoài kêu to: "Nhiếp Quý Sênh! Anh có ở trong đó không? Anh không sao chứ!"
Một lúc lâu sau, giọng của Nhiếp Quý Sênh yếu ớt vang lên từ một phòng vệ sinh: "Không sao... tôi không sao... bị tiêu chảy thôi..."
Lý Toàn Quang hít một hơi, la lên: "Sao anh lại bị tiêu chảy đúng lúc này?! Anh cố nhịn đi!"
"Tôi đang cố nè, nhưng cái mông tôi không nghe lời..."
"Ráng gồng lên!"
Sở Hoàn: "..."
Hai người này điên rồi.
Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Chiều hôm sau, Sở Hoàn nhận được tin đoàn Nuo đã đến thành phố C.
Cậu có phần tò mò về đoàn Nuo. Nuo là một loại vũ đạo tế lễ, người múa Nuo ngày xưa là tế sư, vu sư. Bản thân các Đoan Công cũng là vu, thậm chí việc nhảy Đoan Công cũng có thể xem là một hình thức nhảy Nuo. Lúc nhà họ Lâu mời Sở Hoàn nhảy Đoan Công, cậu cũng đeo mặt nạ.
Họ đều lên đồng thỉnh thần, dùng điệu múa để mua vui cho thần linh và con người, nên có thể coi là "đồng nghiệp".
Lý Tuyên Minh từng tiếp xúc với bọn họ, vậy nên hắn dẫn Sở Hoàn đi xem thử, tiện thể giới thiệu để làm quen. Lỡ như nghi thức có xảy ra sự cố gì hay gặp nguy hiểm, thì Sở Hoàn có thể ra tay ứng cứu.
"Họ ở đây. Tôi nghe nhân viên nói họ đã đến từ bốn giờ chiều."
Lý Tuyên Minh dẫn Sở Hoàn đến nơi ở của đoàn Nuo. Hắn đẩy cửa ra, ánh sáng chói lóa từ trong phòng hắt ra. Cửa mở càng rộng, ánh sáng càng sáng mạnh, khung cảnh bên trong dần hiện rõ trước mắt.
Lý Toàn Quang kinh ngạc há miệng: "Oa, chỗ này rộng quá, họ mang theo nhiều đồ thế."
Vì lần này là chính quyền thành phố C mời họ đến để múa Nuo trừ dịch, thời gian gấp rút nên đương nhiên không thể đón tiếp sơ sài.
Sở Hoàn nhìn vào trong, phát hiện không gian rất lớn, bên trong đặt mấy cái rương to dày chắc, còn được cố định bằng khung gỗ bên ngoài, bảo vệ lớp trong.
Trong phòng còn vài người đi tới đi lui, lục lọi sắp xếp đồ đạc, ai nấy đều bận rộn luôn tay luôn chân, nhưng nhìn kỹ, sẽ thấy ánh mắt họ đờ đẫn, là kiểu đờ đẫn do quá mức căng thẳng và lo lắng.
Cậu đếm thử, bên trong có tám người.
Nghe tiếng mở cửa, tám người đồng loạt ngẩng lên nhìn về phía bọn họ, tay dừng động tác, im lặng nhìn chằm chằm, cảnh tượng có hơi quái dị.
Sở Hoàn: "..."
c** nh* giọng hỏi Lý Tuyên Minh: "Họ không cho người ngoài vào lúc chuẩn bị hả?"
Nhảy Đoan Công không có kiêng kỵ gì, không rõ bên Nou có khác biệt gì không.
Lý Tuyên Minh thoáng nghi hoặc: "Họ không nói gì..."
"Tôi biết anh!"
Hắn chưa nói xong thì có một người chạy đến.
Người đó đứng trước mặt Lý Tuyên Minh, nói: "Anh là đạo sĩ đúng không, họ Lý, Lý gì nhỉ?"
"Lý Tuyên Minh."
"Đúng rồi, Lý Tuyên Minh."
Nhiếp Quý Sênh căng thẳng hỏi: "Anh tới tìm tôi là có chuyện gì? Chẳng lẽ thời gian tổ chức bị đẩy sớm lên sớm?"
Lý Tuyên Minh nói: "Không phải."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
Gương mặt Nhiếp Quý Sênh thả lỏng, đáy mắt nặng lo âu.
Lần này anh ta đến thay bố mình. Lúc nhận được cuộc gọi, cả đoàn còn không ngờ sẽ được giao nhiệm vụ gian khổ đến thế. Ngoài những buổi tế định kỳ vào dịp Tết ra, bình thường họ chỉ nhảy Nuo để cúng khi xây nhà, trị bệnh, hoặc hỷ sự... Không ngờ lần này lại là nghi lễ Nuo theo hình thức "Phương Tương Thị trừ dịch"!
Phương Tương Thị là nghi thức Nuo cổ xưa nhất, mà nghi lễ hiện giờ họ đang diễn khác xa thời đó.
Anh ta là người xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ của đoàn. Bố anh ta là trưởng đoàn, anh ta theo bố học nghề từ lúc còn nhỏ xíu, bắt đầu lên sân khấu từ tuổi thiếu niên, đến giờ đã diễn hơn mười năm, là người kế thừa chính thức.
Nhưng quy mô lần này cùng với tính nghiêm trọng của sự việc, anh ta chưa từng gặp qua. Dịch quỷ, là dịch quỷ thật đấy...
Sở Hoàn đứng bên cạnh Lý Tuyên Minh quan sát người đàn ông này. Tóc ngắn, thân hình rắn rỏi, tứ chi thon dài, khoảng ba mươi tuổi, ăn mặc gọn gàng, phong cách dứt khoát.
"Chào anh, tôi là Sở Hoàn, làm Đoan Công." Cậu chủ động giới thiệu.
"Đoan Công?"
Nhiếp Quý Sênh nghe vậy thì mắt sáng lên: "Tôi là Nhiếp Quý Sênh. Cậu là Đoan Công thì có biết nhảy Đoan Công không?"
Sở Hoàn đáp: "Biết một chút, nhưng chắc chắn không bằng bên các anh."
"Bên tôi... không ghê gớm gì đâu, không phải lần nào cũng có thể thỉnh thần giáng."
Nhiếp Quý Sênh nở nụ cười khổ với cậu. Đây là nguyên nhân anh ta lo lắng nhất. Không ai có thể cam đoan chắc chắn việc "thỉnh thần" sẽ thành công.
Ngoài ra, nghi lễ Nuo phát triển đến nay đã khác biệt rất nhiều so với thuở ban đầu.
Vì quá lo, Nhiếp Quý Sênh không kiềm được mà thao thao bất tuyệt với bọn họ.
Nghi lễ trừ dịch ban đầu của Phương Tương Thị chỉ có một người đóng vai Phương Tương Thị, đeo mặt nạ bốn mắt vàng, tay bọc da gấu, dẫn theo trăm dân đuổi tà trừ dịch.
Về sau theo thời gian phát triển, nghi lễ dần biến đổi, số lượng người trong đội Nuo ngày càng nhiều. Nhân vật Phương Tương Thị không chỉ tăng từ một người lên bốn người mà đi cùng còn có 12 Thần Thú, mỗi Thần Thú cầm roi gai trong tay. Ngoài ra đoàn Nuo còn bổ sung thêm những vai như Chung Quỳ, Phán Quan, Diêm Vương... và 120 đứa bé từ 10–12 tuổi đóng vai "Trẫn tử", nghĩa là trẻ con đánh trống, vừa gõ trống vừa hát bài đuổi quỷ. Có thời kỳ số lượng Trẫn tử lên đến 500 người.
Người trong đội Nuo cầm chổi làm từ cành đào quét uế, người khác thì cầm cung gỗ đào, mũi tên, trống đất... Cung tên làm từ gỗ đào, mũi tên làm từ cành táo gai. Nếu thực sự có thể thỉnh được Phương Tương Thị, thì những mũi tên trong nghi lễ sẽ bắn chết dịch quỷ bốn phương.
Nhưng mấy cái đó chỉ có ở nghi lễ Nuo cấp quốc gia. Chưa nói đến 120 Trẫn tử, riêng đoàn Nuo của họ là cố định 8 người, cho dù có giản lược thế nào đi nữa, chỉ để một người đóng Phương Tương Thị, thì số còn lại cũng không đủ để làm 12 Thần Thú.
Nhiếp Quý Sênh rầu rĩ: "Chúng tôi chưa từng tổ chức nghi lễ Nuo lớn như vậy, số người không đủ... Mặt nạ Phương Tương Thị, mặt nạ Mười Hai Thần Thú... không đủ thời gian làm, lỡ xảy ra chuyện thì..."
Anh ta biết làm sao bây giờ!
Lý Tuyên Minh an ủi: "Yên tâm, đoàn Nuo Tam Dương đang trên đường đến đây. Hơn nữa sẽ có vài diễn viên phụ trợ sẽ hỗ trợ các anh."
Sở Hoàn: "Diễn viên phụ trợ?"
Vậy cũng được hả?
Lý Tuyên Minh nói: "Trước kia ngoài Phương Tương Thị là vu sư, thì Mười Hai Thần Thú chỉ là vũ công đeo mặt nạ."
Sở Hoàn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Lý Toàn Quang cũng an ủi Nhiếp Quý Sênh: "Hơn nữa đã có người đi thương lượng, giúp các anh mượn mặt nạ Phương Tương Thị, là cái trưng bày trong bảo tàng á! Bằng đồng, bốn mắt vàng, nghe nói là đồ cổ đấy!"
Nhiếp Quý Sênh: "......"
Sở Hoàn động viên: "Thả lỏng đi, cho dù không mời được Phương Tương Thị, chỉ cần nhảy Nuo cũng đủ dọa đám dịch quỷ bỏ chạy."
Quỷ là loại ưa bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh. Như Chung Quỳ vậy, mặt mũi dữ tợn, tay không xé ác quỷ, có rất nhiều quỷ vừa nghe tên đã bỏ chạy.
"Nói cũng đúng..."
Nhưng chuyện không xảy ra trên người họ, miệng nói suông thì ai mà chẳng nhẹ nhàng! Làm sao mà thả lỏng được!
Nhiếp Quý Sênh u uất nhìn bọn họ, rồi lặng lẽ quay về chỗ, thầm nghĩ: đám người này chả hiểu gì cả...
Như lời Lý Tuyên Minh nói, những vật dụng mà Nhiếp Quý Sênh nhắc đến rất nhanh đã được chuẩn bị xong. Đoàn Nuo thứ hai cũng đã đến nơi.
Nghe nói vì một vài lý do, hai đoàn không ưa nhau lắm, nhưng trong tình hình hiện tại thì mọi mâu thuẫn đều phải tạm gác lại. Bởi vì đã xuất hiện một bệnh nhân nhiễm "xà ôn" bước vào giai đoạn nặng tương tự như Ngô Chí Toàn.
Bệnh nhân hôn mê ho ra máu, được xe cấp cứu chở đến bệnh viện, sau khi kiểm tra xong liền được chuyển tới chỗ Viên Ích Phương.
Dù nhóm Sở Hoàn đã kịp thời trừ tà, g**t ch*t "con rắn" trên người bệnh nhân, nhưng vẫn không thể cứu nổi, giờ chỉ còn trông cậy vào thuốc thang kéo dài mạng sống.
Xảy ra chuyện như vậy, tiến độ bên kia phải gấp rút hơn. Ngày hôm sau, Sở Hoàn nhận được thông báo, công tác chuẩn bị nghi lễ Nuo đã hoàn tất. Cậu là nhân viên trọng điểm, được Lý Tuyên Minh phân vào đội an ninh, phụ trách đảm bảo an toàn. Tất nhiên, Lý Tuyên Minh cũng ở trong đội này.
Buổi lễ bắt đầu vào sáu giờ tối. Tuy rằng còn sớm, nhưng sau bữa trưa, Sở Hoàn đã thu dọn đồ đạc, cùng Bạch Vô Diện xuất phát.
Hai người vừa bước ra khỏi cửa thì nghe thấy tiếng gọi phấn khích ở ngoài cổng: "Đi thôi, hai cậu lề mề quá đấy, xe đón chờ nãy giờ rồi!"
Sở Hoàn ngẩng đầu nhìn, là Viên Ích Phương.
Nghĩ lại thì cũng đúng, hoạt động như vậy làm sao ông cụ chịu bỏ lỡ cơ hội hóng hớt được.
Viên Ích Phương già rồi mà mặc áo sơ mi hoa lòe loẹt, trên mặt đeo kính râm to tổ bố, không biết định tỏ vẻ cool ngầu với ai.
Sở Hoàn liếc ông một cái, bị chiếc áo sơ mi hoa sặc sỡ kia chói mù mắt. Cậu nheo mắt lại, hỏi: "Bác sĩ Viên, sao ông lại ở đây?"
"Tại sao tôi không thể ở đây? Nghe nói chỗ đó có rất nhiều nữ tình nguyện viên xinh đẹp, thấy cậu bận rộn quá nên tôi rủ nhím mập đi ngắm gái chung. Chẳng phải nó chưa 'cai sữa' à? Tôi giúp cậu trông nom nó cho, khà khà."
Nói xong, ông ta còn cười hề hề đáng khinh, không biết là đang cười việc Bạch Vô Diện chưa "cai sữa", hay là nghĩ đến mấy cô gái xinh đẹp, hoặc cũng có thể là cả hai.
Sở Hoàn nghe thấy tiếng cười bỉ ổi đó liền cau mày, nói với ông: "Ông đừng có dạy hư Vô Diện nhà tôi."
Viên Ích Phương bất mãn kêu lên: "Cái gì mà dạy hư! Thích gái đẹp là bản năng con người! Ngắm gái đẹp có thể kéo dài tuổi thọ!"
Sở Hoàn cạn lời: "Nhưng Vô Diện nhà tôi đâu phải người."
Viên Ích Phương kéo lấy tay Bạch Vô Diện, phấn khích nói: "Thì nó đi xem gái đẹp với tôi, tôi có thể dắt nó đến sở thú xem mấy con nhím đẹp. Đi mau đi mau!"
Sở Hoàn: "..."
"Nhím đẹp cái đầu ông! Vô Diện, đừng nghe ông ấy, cưng còn nhỏ."
Viên Ích Phương: "Nhỏ cái rắm! Nó còn lớn tuổi hơn tôi! Cậu thật sự nghĩ nó chưa cai sữa chắc. Lẹ lên!"
Trong lúc ông cụ mắng mỏ om sòm, Sở Hoàn đành lên cùng một chiếc xe với ông.
Trên đường đi, Sở Hoàn nhìn thấy bên đường đã dựng lên vài tấm bảng quảng cáo về buổi biểu diễn Nuo.
Lúc lướt qua lần đầu, cậu còn tưởng mình nhìn nhầm. Bảng quảng cáo nháy mắt vụt qua, đến lần thứ hai cậu mới thấy rõ hơn. Nhân lúc đèn đỏ, cậu hiếu kỳ lấy điện thoại ra chụp lại, xem kỹ hơn.
Trên bảng quảng cáo là ảnh của đoàn Nuo Nhiếp Quý Sênh, kèm theo giới thiệu về đoàn của họ. Cuối cùng còn ghi rõ họ sẽ biểu diễn Nuo hí tại đây.
Dĩ nhiên, thông báo không nhắc gì đến dịch quỷ, mà viện cớ một lễ hội văn hóa nào đó.
Thông báo ghi thời gian biểu diễn là 6 giờ chiều, địa điểm ở một hội quán. Sau màn biểu diễn tại hội quán, họ sẽ đi dọc theo đường Tàng Thanh để thực hiện nghi thức trừ tà đuổi dịch.
Góc thông báo có bản đồ thành phố C. Sở Hoàn thấy đường Tàng Thanh là đường trục chính kéo dài theo hướng Bắc–Nam xuyên suốt cả thành phố. Điểm khởi đầu trừ tà là ở phía Nam, sau đó tiến về phía Bắc. Tuy nhiên do đoạn đường quá dài, nên đến lúc đó khả năng cao họ sẽ thực hiện nghi lễ trên xe di động. Buổi biểu diễn hoàn toàn miễn phí và khuyến khích người dân tới xem.
Cẩn thận nhìn bản đồ, cậu nhận ra địa điểm tổ chức và tuyến đường đã được nghiên cứu, bố trí kỹ lưỡng.
Khi đến nơi, Sở Hoàn phát hiện số người có mặt đông hơn dự đoán. Tiền Chiêu thấy cậu tới thì nhanh chóng dúi cho một tấm thẻ công tác, rồi biến mất tiêu.
Sở Hoàn đeo thẻ lên, đảo mắt một vòng quanh nhóm nhân viên đang bận rộn chuẩn bị, không thấy gương mặt quen thuộc nào. Không thấy Nhiếp Quý Sênh, cũng không thấy Lý Tuyên Minh. Chỉ thấy mỗi Lý Toàn Quang đang lượn lờ khắp sân.
Cậu liền bước đến, túm lấy Lý Toàn Quang hỏi: "Chuẩn bị xong chưa?"
Lý Toàn Quang nhìn cậu, mất hai giây mới nhớ ra Sở Hoàn là ai, đáp: "Trừ việc có người bị bỏng miệng vì cháo buổi sáng, một người bước hụt té cầu thang, một người đến nơi mới phát hiện quên mang đồ diễn, và vài ba sự cố vặt vãnh khác... thì chắc là ổn."
Sở Hoàn: "..." Thế mà gọi là ổn á??
Cậu cảm thấy bất ổn, hỏi tiếp: "Nhiếp Quý Sênh đâu? Tôi chưa thấy anh ta."
Nhiếp Quý Sênh là nhân vật quan trọng nhất trong nghi lễ hôm nay, chỉ cần anh ta giữ bình tĩnh thì mọi chuyện sẽ ổn... nhỉ?
Lý Toàn Quang kinh ngạc nói: "Nhiếp Quý Sênh á? Ảnh đi vệ sinh từ một tiếng trước, giờ còn chưa ra nữa hả? Không lẽ xảy ra chuyện rồi?!"
Cậu ta kéo tay Sở Hoàn chạy thẳng tới nhà vệ sinh, sau đó đứng ngoài kêu to: "Nhiếp Quý Sênh! Anh có ở trong đó không? Anh không sao chứ!"
Một lúc lâu sau, giọng của Nhiếp Quý Sênh yếu ớt vang lên từ một phòng vệ sinh: "Không sao... tôi không sao... bị tiêu chảy thôi..."
Lý Toàn Quang hít một hơi, la lên: "Sao anh lại bị tiêu chảy đúng lúc này?! Anh cố nhịn đi!"
"Tôi đang cố nè, nhưng cái mông tôi không nghe lời..."
"Ráng gồng lên!"
Sở Hoàn: "..."
Hai người này điên rồi.
Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Đánh giá:
Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Story
Chương 139
10.0/10 từ 15 lượt.