Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Chương 132
180@-
Âm sai nói xong, cả đám im lặng.
Về tình về lý đều có thể thông cảm. Làm gì có ai chịu nổi chuyện tiền mình gửi vào "ngân hàng âm phủ" tự dưng bốc hơi chứ?
"Đạo trưởng, sao vậy? Không được hả?" Từ Hải Bác thấy mọi người đều im lặng, trong lòng sốt ruột, không nhịn được quay sang hỏi Sở Hoàn.
Sở Hoàn đáp: "Thật ra tôi không phải đạo sĩ... Âm Sai đại nhân nói, kho tiền âm phủ của họ vì nhiều lý do đã giải thể rồi, giờ không nhận ký gửi nữa."
Lý Toàn Quang ngạc nhiên nhìn cậu: "Nhiều lý do?"
Sở Hoàn: "...Một lý do."
"Há há."
"Giải thể rồi thì tôi biết làm sao bây giờ?!"
Từ Hải Bác kêu lên, lúc này anh ta không có tâm trạng tìm hiểu vì sao "công ty" của người ta đóng cửa, anh ta chỉ quan tâm đến việc làm sao để gửi được tiền!
"Giải thể thì mở lại không được à? Có cầu ắt có cung, tái khởi động công ty được mà? Đã có bài học trước, lần này khẳng định sẽ làm ăn phát đạt."
Vương Tuấn Phát cũng nghi hoặc nói. Theo ý ông ta, có tiền mà không kiếm là đồ ngốc.
Từ Hải Bác: "Đúng đó, có thể mở lại không?"
Âm sai nghe vậy, rất hiền hòa đáp lại: "Mở lại kho không phải chuyện tôi quyết được. Tôi phải xin chỉ thị từ mười hai vị Thần quản kho phía trên."
Địa phủ có tổng cộng mười hai kho, đánh số theo mười hai địa chi. Mỗi người sinh vào can chi nào thì gửi vào kho tương ứng, ví dụ người sinh giờ Tý thì gửi ở kho thứ nhất, người sinh giờ Thìn thì là kho thứ tư.
"Làm phiền âm sai đại nhân rồi."
Lý Tuyên Minh lập tức dâng rượu thịt cho âm sai, còn đốt ngựa giấy để giúp âm sai tiện di chuyển.
Sở Hoàn nhấn mạnh: "Vị trai chủ này chỉ muốn gửi chút tài sản âm phủ để dùng sau khi qua đời, không liên quan đến chuyện chuyển kiếp."
Trước đây, gửi kho không chỉ để dùng sau khi chết, mà còn liên quan đến kiếp sau. Nhưng giờ chuyển kiếp đã tự động hóa, tuyệt đối không được dính dáng tới chuyện luân hồi.
"Tôi hiểu. Tôi đi xin chỉ thị đây."
Âm sai cưỡi ngựa giấy rời đi, nửa tiếng sau trở lại, dẫn theo một người đàn ông da trắng, không râu, đội mũ kỳ quái. Phía sau còn có hai tiểu lại đi cùng, một người đeo bút giấy bên hông, người kia đeo bàn tính.
Âm sai giới thiệu với mọi người: "Vị này là đại nhân Trương Thiên An, thuộc Kho thứ ba."
Trương Thiên An nhìn một vòng, rồi đi thẳng tới trước mặt Lý Tuyên Minh: "Là các ngươi muốn gửi kho?"
Lý Tuyên Minh đáp: "Đúng vậy."
Trương Thiên An gật đầu, nói thẳng: "Chỉ gửi tài sản âm phủ, có thể."
Sở Hoàn nghe thế, quay đầu nói với Từ Hải Bác: "Đại nhân đồng ý rồi."
"Thật sao? Tốt quá!"
Từ Hải Bác lập tức phấn khởi, hai mắt sáng rực.
Nhưng Trương Thiên An nói tiếp: "Có điều kho này đã lâu không dùng, xuống cấp nghiêm trọng. Nhân sự thì kẻ đi đầu thai, kẻ bị điều tới nơi khác... Giờ phải điều động lại từ đầu."
Lý Tuyên Minh nói: "Không sao, trai chủ nguyện ý hỗ trợ chi phí."
Mấy khoản này vốn có quy định từ trước, chia làm "tặng kho" và "xây kho". "Tặng kho" là để thưởng cho các kho lại, còn "xây kho" đúng như tên, là tiền dùng để tu sửa kho bãi.
Trương Thiên An nói: "Thế thì còn gì bằng. Có điều lần này là tu sửa ban đầu, nên chi phí sẽ hơi nhiều."
Sở Hoàn thuật lại với Từ Hải Bác, người sau không thành vấn đề, lập tức gật đầu đồng ý.
Thái độ dứt khoát của anh ta khiến Trương Thiên An vui ra mặt, bầu không khí trở nên thân thiện.
"Vậy thì bắt đầu nhé?"
Lý Tuyên Minh gật đầu. Địa phủ đã chính thức chấp thuận đơn gửi kho của họ, có thể tiến hành nghi lễ tiếp theo.
Đã gửi tiền, tất nhiên phải kiểm kê tài sản. Từ Hải Bác đã chuẩn bị đầy đủ tiền bạc, chất đầy trên xe tải chờ sẵn bên ngoài. Anh ta gọi điện một cái, lập tức có người chuyển hàng vào.
Nhân công khuân vác biết thứ mình vận chuyển là gì, những thùng giấy đựng tiền vàng mã, trên thùng còn dán niêm phong, kèm theo cả đống đồ nhìn phát là biết không phải chuẩn bị cho người sống, y như đang chuẩn bị tang lễ long trọng. Ai ngờ theo xe đến nơi, họ mới phát hiện không phải làm đám ma, mà là làm đạo tràng.
Cả bọn đã đứng ngoài bàn tán một lúc lâu, không ai biết ông chủ định làm gì mà lập đàn pháp lớn đến thế, đồ đạc nhiều đến mức phải chở bằng xe tải.
"Đi nào đi nào, ông chủ bảo chúng ta mang hết đồ vào, nhanh chân lên!"
Tổ trưởng vừa dập máy chỉ đạo liền quay sang thúc giục nhóm người khác bắt tay vào làm.
Vì trong thùng toàn là tiền giấy vàng mã và đủ loại đồ giấy nên không nặng, ai cũng có thể ôm một thùng đi vào.
Trên đường đi, đám người khuân vác vẫn tám chuyện rôm rả:
"Mấy món này nhìn chất lượng ghê, chắc mắc tiền lắm?"
"Tất nhiên, nhìn phát là biết đặt làm riêng."
"Thứ này mà cũng đặt riêng, đúng là nhà giàu có khác."
Người bình thường đi mua vàng mã toàn ghé bừa mấy tiệm nhỏ lẻ bên đường, mua vài xấp cho có lệ, chủ yếu là để yên lòng.
"Nhiều thế này, mấy ông đoán là đốt cho ai, nhìn y như hàng thật..."
Có người chợt nhớ đến tin tức đọc được gần đây, lên tiếng: "Không chừng liên quan đến mấy người vừa bị bắt trên báo đó, nghe nói lúc bắt được, mấy vị cao tăng ở chùa Hoàng Long cũng tới hiện trường, tìm thấy hài cốt trẻ con..."
"Hài cốt?! Lẽ nào là hiến tế?"
"Cái đó thì khó nói... Có nhớ hồi xây cầu XX không? Dưới sông có con rồng, xây bao nhiêu lần cũng sập. Lần cuối còn chết hai người, mãi đến khi có người mách cho, họ lén thả đồ cúng xuống sông mới không gặp chuyện nữa."
"À, người cúng sau này phất lên, giờ thành đại gia rồi đấy."
"Sao chuyện tốt thế này không đến lượt tôi nhỉ?"
Nghe bọn họ càng nói càng thái quá, tổ trưởng quay đầu quát: "Mở mắt nhìn đây là đâu, nói linh tinh không sợ bị mấy thứ đó ám hả?"
Bị mắng một câu, mọi người lập tức im thin thít.
Lúc ở ngoài thì không thấy gì, nhưng vừa vào trong, ai nấy đều cảm nhận được không khí bên trong có gì đó khác thường. Rõ ràng đường rất trống trải, nhưng lại có cảm giác xung quanh đứng đầy người, ánh mắt đổ dồn hết lên người họ.
Bọn họ im lặng tới mức thở nhẹ đi, đặt đồ xong là vội vã chạy ra ngoài.
Đúng là có rất nhiều ánh mắt đang nhìn họ. Ngoài các quan kho ở địa phủ, còn có lực sĩ mà Lý Tuyên Minh mượn từ Thành Hoàng bản địa, để chút nữa hỗ trợ vận chuyển số tiền âm phủ vừa được đốt.
Tất cả đều đang nhìn chằm chằm nhóm nhân công.
Sau khi đồ đạc chuyển hết vào, đám khuân vác rất biết điều chủ động lui ra ngoài.
Sở Hoàn sững sờ nhìn đống đồ vừa chuyển vào chất thành một ngọn núi nhỏ, nói với Từ Hải Bác: "Anh chuẩn bị nhiều thế???"
Thật ra từ lúc đội vận chuyển xuất hiện, cậu đã bắt đầu kinh ngạc rồi. Không ngờ Từ Hải Bác còn thuê hẳn một đội khuân vác chuyên nghiệp!
Từ Hải Bác nói: "Tại đồ cồng kềnh thôi, chứ tôi thấy vẫn chưa đầy đủ."
Sở Hoàn: "Đỉnh thật..."
Lý Toàn Quang kêu lên: "Anh nói thế này là chưa đầy đủ á? Anh mà không nói, tôi còn tưởng anh định không đầu thai luôn ấy!"
Lý Tuyên Minh bước ra chủ trì lễ đốt đồ. Trời vốn đã nóng, lại thêm lửa bốc lên hừng hực chiếu đỏ mặt mọi người, khiến mấy người sống đều toát mồ hôi.
Rất nhanh sau đó, đống vật phẩm được chuyển hóa thành tài sản âm phủ. Hai tiểu lại đi theo Trương Thiên An bắt đầu hành động, một người mở thùng kiểm kê và đọc số, người còn lại dùng giấy bút ghi chép lại từng khoản.
Một số loại vàng mã chất lượng kém sẽ không thể lưu thông ở địa phủ. Loại tốt nhất là vàng thỏi được gấp thủ công cùng lòng thành kính. Quần áo giấy nếu làm ẩu thì không mặc được, nhà giấy làm tệ thì không khác gì "nhà rơm" dưới âm phủ, không ai ở nổi.
May mắn thay, những món đồ này đều do Từ Hải Bác cẩn thận chuẩn bị, nên không món nào bị loại bỏ.
Sau khi hai tiểu lại thống kê xong xuôi, họ báo cáo số liệu cho Lý Tuyên Minh.
Lý Tuyên Minh thẩm tra đối chiếu cùng Từ Hải Bác, Từ Hải Bác nghe xong thì gật đầu nói: "Đúng, chừng đó là chính xác."
"Vậy thì tốt."
Tiếp theo là bước phân chia tiền tặng kho và xây kho, Trương Thiên An mỉm cười báo cho Lý Tuyên Minh hai con số.
Sở Hoàn nghe xong thì hít sâu một hơi, quay sang nói với Từ Hải Bác: "Đắt cắt cổ..."
Tổng hai khoản này cộng lại gần bằng hai phần năm số tiền chuẩn bị, vậy mà trước đây bọn thủ kho còn th*m nh*ng thêm?
Từ Hải Bác thấy phản ứng của cậu thì hoảng hốt, cứ tưởng là đồ mình chuẩn bị có vấn đề, vội vàng hỏi: "Sao thế? Có chuyện gì không ổn à?"
Sau khi được Sở Hoàn thì thầm giải thích, Từ Hải Bác nhẹ cả người, còn an ủi: "Không sao, dù sao cũng là doanh nghiệp độc quyền mà."
Vương Tuấn Phát cũng xoa bụng, rộng lượng nói: "Doanh nghiệp độc quyền thì thu phí cao chút cũng bình thường. Lại còn có hậu thuẫn chính thức, như vậy người ta mới yên tâm."
Giống như mọi người luôn tin rằng ngân hàng nhà nước không thể phá sản, đối với những đơn vị có gốc rễ "chính thống", mọi người đều rất yên tâm.
Sở Hoàn nghe vậy, mặt mũi méo mó: "..."
Cậu rất muốn nói: Mấy người chưa trải sự đời, chính thống không đáng tin như tưởng tượng đâu!
Vì Từ Hải Bác không có ý kiến gì với chi phí tặng kho và xây kho, nên Lý Tuyên Minh bắt đầu soạn giấy hợp đồng âm dương.
Thứ này có sẵn mẫu biểu, chỉ cần chép theo là được nên viết rất nhanh. Sau khi viết xong, hắn giao cho đôi bên kiểm tra, xác nhận xem có chỗ nào sai sót hay mơ hồ không.
Vương Tuấn Phát và Từ Hải Bác cùng xem, xem được một lúc, Vương Tuấn Phát bỗng thốt lên: "Hợp đồng này nhìn không chính quy cho lắm..."
"Chỗ tiền đưa cho thủ kho... tính ra là tiền công nhỉ? Sao không được ghi rõ vào hợp đồng? Cả tiền xây kho cũng thế, không thấy đề cập gì luôn."
Đây là chuyện quan trọng, nếu họ đã trả tiền mà không có ghi chép gì, sau này lỡ bị nói là chưa trả thì biết kêu ai? Không ghi rõ rất dễ dẫn đến tranh chấp, nhất là khi lời nói không bằng văn bản.
Làm kinh doanh, họ sợ nhất là kiểu rủi ro mập mờ thế này.
Từ Hải Bác hỏi Lý Tuyên Minh: "Đạo trưởng, mấy khoản chi này có thể ghi rõ vào được không?"
Lý Tuyên Minh còn chưa kịp nói, Trương Thiên An đã lên tiếng trước: "Nên ghi, tránh để về sau xảy ra tranh cãi không đáng có."
"Được."
Lý Tuyên Minh cầm bút, viết lại từ đầu. Mới viết được một lúc thì phía bên kia lại vang lên tiếng thảo luận.
"Không ổn, hợp đồng này không chính quy!"
"Nếu sau này xảy ra mất mát tiền của thì xử lý thế nào? Có bồi thường không? Những điều đó đều không thấy ghi... Chưa kể không thấy mục chi tiêu, tiền lương với phí xây kho là một lần hay nhiều lần? Sau này có phải nộp thêm không?"
Gương mặt Trương Thiên An thoáng khựng lại.
Sở Hoàn vội lên tiếng giải thích: "Đại nhân thông cảm, bây giờ dương gian bọn tôi cái gì cũng phải minh bạch, rõ ràng từng khoản mục."
"Ta hiểu, nếu vậy thì chúng ta ngồi xuống bàn bạc kỹ hơn đi."
Trương Thiên An rất coi trọng lần gửi kho này. Vì đây không chỉ là một nguồn thu nhập mới, mà còn là một khởi đầu. Nếu người này về truyền miệng, sau này có thể rất nhiều người khác cũng muốn gửi tài sản xuống âm phủ.
Cho nên lần đầu tiên vô cùng quan trọng.
Từ Hải Bác không hiểu xảy ra chuyện gì. Đến khi anh ta ngẩng đầu khỏi tờ giấy thì thấy trước mặt xuất hiện thêm một người.
Thấy cái mũ kỳ quặc trên đầu người đó cùng gương mặt trắng bệch, anh ta đơ mặt: "Tôi thấy phần này nên bổ sung thêm..."
Vương Tuấn Phát thấy anh ta đột nhiên im bặt, bèn thúc cùi chỏ một cái, hỏi: "Này, sao không nói nữa?"
"Ma ma ma ma..."
Vương Tuấn Phát: "?"
Ông ta ngẩng đầu nhìn, cũng thấy ngay một gương mặt trắng bệch, cơ thể lập tức run bắn, không nhịn được hét to: "Ma ma ma ma..."
Sở Hoàn nói với họ: "Ma gì mà ma? Đây là quan kho của Kho Tào, đại nhân Trương Thiên An đấy."
"Ồ ồ ồ."
Hai người kia gật đầu lia lịa, gương mặt vẫn trống rỗng như cũ, không biết là có nghe hiểu gì không.
Trương Thiên An hỏi hai người họ: "Hai ngươi có ý kiến gì với nội dung trên tờ âm dương thiếp này à?"
"Không... không phải là có ý kiến, chỉ cảm thấy nó chưa đủ đầy đủ thôi."
Vương Tuấn Phát thoại nhìn nhát gan, nhưng miệng chẳng ngán ai, nói: "Có nhiều lỗ hổng quá. Tôi nghe nói các ngài từng phá sản một lần, chắc là liên quan đến hợp đồng này..."
Trương Thiên An nói: "Vậy hai ngươi có đề xuất gì?"
"Phải thêm một số nội dung..."
Vương Tuấn Phát không ngờ cái vị gọi là "quan kho" này lại dễ nói chuyện như vậy, bèn cẩn thận trình bày đề nghị của mình. Ban đầu thì không sao, cho đến khi ông ta nhắc đến một điều khoản thì bị ngắt lời:
"Ý anh là, nếu sau khi anh chết mà vì lý do gì đó không thể đến lấy tài sản đã gửi, thì số tiền âm đó có thể do người anh chỉ định thừa kế?"
"Ta cho rằng điều đó không hợp lý. Nếu không thể đến nhận thì khoản tiền đó nên thuộc về Kho Tào bọn ta."
Càng bàn càng sâu, giọng nói của đôi bên cũng lớn dần lên.
Trên mặt Vương Tuấn Phát và Từ Hải Bác không còn chút sợ hãi nào nữa, thay vào đó là sự quyết liệt giành giật từng tấc lợi ích. Đằng sau Trương Thiên An cũng tụ thêm mấy âm sai, hai bên cứ thế tranh luận ầm ĩ!
"Số tiền tặng kho này các ngươi phải chi trả định kỳ mới đúng. Nhỡ anh sống thêm mấy chục năm nữa, thì chẳng phải bọn ta cũng phải trông kho cho anh mấy chục năm sao? Với từng đó thời gian, chừng ấy tiền căn bản không đủ!"
"Chuyện đó không thành vấn đề, nhưng nếu là định kỳ thì phải giảm phí chứ."
"Giảm bao nhiêu? Với lại phí thuê lực sĩ vận chuyển hàng hóa, sao chỉ một mình bọn ta gánh?"
Vương Tuấn Phát đã vào chế độ đàm phán thương mại.
So với bầu không khí "Náo nhiệt" bên đó, ba người ngơ ngác đứng bên cạnh trông lạnh lẽo và cô đơn đến lạ.
Sở Hoàn ngơ ngác nhìn họ, hỏi Lý Tuyên Minh: "Họ đang làm gì vậy?"
Lý Tuyên Minh: "..."
Hắn không biết, nghe không hiểu.
Lý Toàn Quang lại vô cùng phấn khích: "Rõ thế còn gì! Họ đang thương lượng với âm sai á! Không ngờ gan to đến thế!"
Hai người Vương Tuấn Phát và Từ Hải Bác dù cố gắng đến mấy thì cuối cùng vẫn bị lép vế. Sở Hoàn thấy Vương Tuấn Phát bất ngờ hét lớn: "Đợi đã!"
Rồi rút khỏi cuộc tranh luận, bước qua một bên móc điện thoại ra gọi: "Luật sư Vương, đến đây nhanh lên. Tôi cần cô soạn một bản hợp đồng."
Sở Hoàn: "???"
Cái gì cơ? Luật sư???
Vương Hảo Hảo, tốt nghiệp từ đại học chính pháp danh tiếng nhất cả nước, sau khi tốt nghiệp gia nhập văn phòng luật lớn nhất thành phố P, hành nghề hơn chục năm, chuyên môn vững vàng, uy tín cao trong ngành.
Cô hợp tác với Vương Tuấn Phát đã nhiều năm, quan hệ rất tốt. Vì thế sau khi nhận được cuộc gọi kỳ quặc này, cô vội vàng dẫn theo trợ lý đến đây.
Kiểu tóc gọn gàng, kính gọng mảnh trên mặt, mặc âu phục chỉnh tề, tay xách cặp da đen. Với phong cách sắc sảo chững chạc, sự xuất hiện của cô hoàn toàn lệch pha với bầu không khí nơi này.
"Anh Vương?"
Vương Hảo Hảo xứng danh luật sư vàng, dù thấy Vương Tuấn Phát và Từ Hải Bác cầm giấy lảm nhảm với không khí như mấy kẻ thần kinh, mặt cô vẫn chẳng biến sắc.
"Anh cần tôi gọi 120 hay 110?"
Vương Tuấn Phát "ơ" một tiếng, rồi mới nhận ra hình như luật sư Vương không nhìn thấy, thử hỏi: "Luật sư Vương, cô không nhìn thấy à?"
Vương Hảo Hảo: "Nhìn thấy cái gì?"
Vương Tuấn Phát quay sang kêu Sở Hoàn: "Đạo trưởng! Sao cô ấy không thấy được?"
Không thấy sẽ ảnh hưởng đến sức chiến đấu và khả năng phát huy đấy!
Sở Hoàn bất lực: "Vì cô ấy theo chủ nghĩa duy vật, ý chí cực kỳ kiên định."
Cậu bước đến giúp Vương Hảo Hảo khai nhãn. Cô nhìn thấy trước mặt mình bỗng xuất hiện một vài người rất kỳ lạ,cuối cùng trên mặt cô cũng hơi hiện vẻ kinh ngạc.
"Mấy người là ai vậy? Anh Vương, họ là..."
Chưa kịp nói hết câu, Vương Tuấn Phát đã cắt lời: "Mau mau mau! Mau giúp bọn tôi xem hợp đồng âm dương này đi!"
Vương Hảo Hảo theo phản xạ nhận lấy tờ giấy ông ta đưa, miệng lặp lại: "Hợp đồng âm dương???"
Hợp đồng âm dương là hành vi phạm pháp, chỉ việc một giao dịch mà lập hai bản hợp đồng, một bản dùng để trình bên ngoài, bản còn lại là bản thực tế, thường dùng để trốn thuế. Trước giờ Vương Tuấn Phát chưa từng làm chuyện phi pháp như vậy.
Sắc mặt cô nghiêm lại, định mở miệng khuyên can, thì giây tiếp theo nghe Vương Tuấn Phát nói lớn: "Là hợp đồng giữa cõi âm và cõi dương, không phải là hợp đồng âm dương à? Mau xem giúp bọn tôi, mấy người này đúng là..."
Vương Hảo Hảo: "Hợp đồng giữa cõi âm và cõi dương???"
Nghe có lý phết. Nói như vậy, đúng thật là "hợp đồng âm dương"...
Cô vẫn chưa hiểu tình hình, cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay, nội dung toàn là những thứ kỳ quặc, chẳng hiểu mô tê gì. Nhưng nghe mấy người lạ mặt trước mặt thảo luận, lông mày cô dần nhíu lại.
Cô đặt tay lên vai Vương Tuấn Phát, mỉm cười lịch sự đúng chuẩn luật sư: "Anh Vương, anh giải thích sơ qua tình hình cho tôi trước đã."
Chỉ mất hai phút, Vương Hảo Hảo đã hiểu sơ bộ tình hình, sau đó lập tức nhập cuộc. Có cô tham gia, khí thế đang tuột dốc của Vương Tuấn Phát và Từ Hải Bác nhanh chóng vực dậy.
Sở Hoàn: "..."
Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy??
Một tiếng đồng hồ sau, bọn họ vẫn chưa đàm phán xong. Sở Hoàn mệt đến mức ngồi một bên, dùng tay chọc chọc tượng thần nhỏ Chiết Chi.
Lý Toàn Quang nhìn động tác của cậu, ngơ ngác nói: "Nhìn lâu tự dưng thấy bức tượng này cũng dễ thương. Không phải tôi khen đại thần Chiết Chi dễ thương, đại thần Chiết Chi oai phong tuấn tú! Ý tôi là tượng đất do Sở Hoàn nặn trông dễ thương ghê, hì hì..."
Chiết Chi: "..."
Cơ thể tượng thần khựng lại, từ từ quay đầu nhìn về phía Lý Toàn Quang, ánh mắt lạnh lẽo phán xét!
Lý Toàn Quang: "???"
Sở Hoàn vội xoay người Chiết Chi lại, nói: "Cậu ta bị ngáo, ngài cũng biết mà..."
Lý Tuyên Minh thì tranh thủ bắt một con cô hồn lang thang bên đường và siêu độ cho nó.
Hai tiếng sau, bên kia vẫn chưa đàn phán xong.
Lý Toàn Quang quay đầu, nghiêm túc hỏi Lý Tuyên Minh: "Sư huynh, đệ có thể đặt đồ ăn ngoài không?"
Lý Tuyên Minh: "... Được."
Số lượng chữ trên văn bản âm dương thiếp càng lúc càng nhiều, đến khi đàm phán kết thúc, tờ giấy ban đầu đã biến thành một xấp giấy.
"Đạo trưởng, giúp tôi chép lại một bản đi!"
Vương Tuấn Phát cầm xấp giấy đó gọi Lý Tuyên Minh.
Lý Tuyên Minh nhìn chồng giấy: "..."
Sở Hoàn nhìn chồng giấy mà sốc: "Cố lên..."
Lần này chép âm dương thiếp, Lý Tuyên Minh mất hơn nửa tiếng, chép xong còn phải đưa cả hai bên cùng kiểm tra xem có sai sót gì không.
Sau khi xem xong, cả hai bên đều nở nụ cười hài lòng.
Phần âm thiếp được đốt tại chỗ, do Trương Thiên An thu nhận. Trước đây phần âm thiếp sẽ được cất giữ ở nơi chuyên dụng, nhưng giờ khác rồi.
Phần dương thiếp được Lý Tuyên Minh giao lại cho Từ Hải Bác, dặn phải mang theo bên người.
Hợp đồng đã hoàn thành, các lực sĩ âm giới bắt đầu giúp chuyển âm tài vào kho. Hai bên vui vẻ tạm biệt nhau, nhưng ngay khi mấy vị quan kho rời đi, Vương Tuấn Phát liền đổi sắc mặt, quay sang Sở Hoàn nói: "Chém! Quá chém! Tôi làm ăn cũng chưa từng bị chém thế này! Dù là doanh nghiệp độc quyền cũng không đến nỗi thu tiền trên dưới mọi ngóc ngách như vậy chứ!"
Sở Hoàn: "Ông chưa từng nghe câu này à? Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi."
Vương Hảo Hảo nói thêm: "Anh Vương, tôi không khuyến nghị anh hợp tác với họ. Dựa vào cách họ hành xử hôm nay, họ không phải đối tác đáng tin cậy."
Cô nhanh chóng tiếp nhận sự việc ly kỳ này, nói xong quay sang Từ Hải Bác: "Anh Từ, tôi thấy anh thân thể khỏe mạnh, không có thói quen xấu nào, chắc chắn là sống thọ. Công ty này rất có khả năng sẽ phá sản trước khi anh chết."
Từ Hải Bác gật đầu đồng tình, cũng nói: "Công ty này đã từng phá sản một lần, hôm nay xem ra rất thiếu chuyên nghiệp, hèn gì bị sập! Tôi nghi ngờ nếu không phải chúng ta bổ sung các điều khoản hôm nay, đến cuối cùng tôi mà nhận lại được một phần mười số tài sản gửi kho là đã may mắn lắm rồi!"
Sở Hoàn lắng nghe, sắc mặt trở nên vi diệu: "..."
"Anh đoán trúng rồi. Đó là lý do công ty họ từng bị phá sản."
Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Âm sai nói xong, cả đám im lặng.
Về tình về lý đều có thể thông cảm. Làm gì có ai chịu nổi chuyện tiền mình gửi vào "ngân hàng âm phủ" tự dưng bốc hơi chứ?
"Đạo trưởng, sao vậy? Không được hả?" Từ Hải Bác thấy mọi người đều im lặng, trong lòng sốt ruột, không nhịn được quay sang hỏi Sở Hoàn.
Sở Hoàn đáp: "Thật ra tôi không phải đạo sĩ... Âm Sai đại nhân nói, kho tiền âm phủ của họ vì nhiều lý do đã giải thể rồi, giờ không nhận ký gửi nữa."
Lý Toàn Quang ngạc nhiên nhìn cậu: "Nhiều lý do?"
Sở Hoàn: "...Một lý do."
"Há há."
"Giải thể rồi thì tôi biết làm sao bây giờ?!"
Từ Hải Bác kêu lên, lúc này anh ta không có tâm trạng tìm hiểu vì sao "công ty" của người ta đóng cửa, anh ta chỉ quan tâm đến việc làm sao để gửi được tiền!
"Giải thể thì mở lại không được à? Có cầu ắt có cung, tái khởi động công ty được mà? Đã có bài học trước, lần này khẳng định sẽ làm ăn phát đạt."
Vương Tuấn Phát cũng nghi hoặc nói. Theo ý ông ta, có tiền mà không kiếm là đồ ngốc.
Từ Hải Bác: "Đúng đó, có thể mở lại không?"
Âm sai nghe vậy, rất hiền hòa đáp lại: "Mở lại kho không phải chuyện tôi quyết được. Tôi phải xin chỉ thị từ mười hai vị Thần quản kho phía trên."
Địa phủ có tổng cộng mười hai kho, đánh số theo mười hai địa chi. Mỗi người sinh vào can chi nào thì gửi vào kho tương ứng, ví dụ người sinh giờ Tý thì gửi ở kho thứ nhất, người sinh giờ Thìn thì là kho thứ tư.
"Làm phiền âm sai đại nhân rồi."
Lý Tuyên Minh lập tức dâng rượu thịt cho âm sai, còn đốt ngựa giấy để giúp âm sai tiện di chuyển.
Sở Hoàn nhấn mạnh: "Vị trai chủ này chỉ muốn gửi chút tài sản âm phủ để dùng sau khi qua đời, không liên quan đến chuyện chuyển kiếp."
Trước đây, gửi kho không chỉ để dùng sau khi chết, mà còn liên quan đến kiếp sau. Nhưng giờ chuyển kiếp đã tự động hóa, tuyệt đối không được dính dáng tới chuyện luân hồi.
"Tôi hiểu. Tôi đi xin chỉ thị đây."
Âm sai cưỡi ngựa giấy rời đi, nửa tiếng sau trở lại, dẫn theo một người đàn ông da trắng, không râu, đội mũ kỳ quái. Phía sau còn có hai tiểu lại đi cùng, một người đeo bút giấy bên hông, người kia đeo bàn tính.
Âm sai giới thiệu với mọi người: "Vị này là đại nhân Trương Thiên An, thuộc Kho thứ ba."
Trương Thiên An nhìn một vòng, rồi đi thẳng tới trước mặt Lý Tuyên Minh: "Là các ngươi muốn gửi kho?"
Lý Tuyên Minh đáp: "Đúng vậy."
Trương Thiên An gật đầu, nói thẳng: "Chỉ gửi tài sản âm phủ, có thể."
Sở Hoàn nghe thế, quay đầu nói với Từ Hải Bác: "Đại nhân đồng ý rồi."
"Thật sao? Tốt quá!"
Từ Hải Bác lập tức phấn khởi, hai mắt sáng rực.
Nhưng Trương Thiên An nói tiếp: "Có điều kho này đã lâu không dùng, xuống cấp nghiêm trọng. Nhân sự thì kẻ đi đầu thai, kẻ bị điều tới nơi khác... Giờ phải điều động lại từ đầu."
Lý Tuyên Minh nói: "Không sao, trai chủ nguyện ý hỗ trợ chi phí."
Mấy khoản này vốn có quy định từ trước, chia làm "tặng kho" và "xây kho". "Tặng kho" là để thưởng cho các kho lại, còn "xây kho" đúng như tên, là tiền dùng để tu sửa kho bãi.
Trương Thiên An nói: "Thế thì còn gì bằng. Có điều lần này là tu sửa ban đầu, nên chi phí sẽ hơi nhiều."
Sở Hoàn thuật lại với Từ Hải Bác, người sau không thành vấn đề, lập tức gật đầu đồng ý.
Thái độ dứt khoát của anh ta khiến Trương Thiên An vui ra mặt, bầu không khí trở nên thân thiện.
"Vậy thì bắt đầu nhé?"
Lý Tuyên Minh gật đầu. Địa phủ đã chính thức chấp thuận đơn gửi kho của họ, có thể tiến hành nghi lễ tiếp theo.
Đã gửi tiền, tất nhiên phải kiểm kê tài sản. Từ Hải Bác đã chuẩn bị đầy đủ tiền bạc, chất đầy trên xe tải chờ sẵn bên ngoài. Anh ta gọi điện một cái, lập tức có người chuyển hàng vào.
Nhân công khuân vác biết thứ mình vận chuyển là gì, những thùng giấy đựng tiền vàng mã, trên thùng còn dán niêm phong, kèm theo cả đống đồ nhìn phát là biết không phải chuẩn bị cho người sống, y như đang chuẩn bị tang lễ long trọng. Ai ngờ theo xe đến nơi, họ mới phát hiện không phải làm đám ma, mà là làm đạo tràng.
Cả bọn đã đứng ngoài bàn tán một lúc lâu, không ai biết ông chủ định làm gì mà lập đàn pháp lớn đến thế, đồ đạc nhiều đến mức phải chở bằng xe tải.
"Đi nào đi nào, ông chủ bảo chúng ta mang hết đồ vào, nhanh chân lên!"
Tổ trưởng vừa dập máy chỉ đạo liền quay sang thúc giục nhóm người khác bắt tay vào làm.
Vì trong thùng toàn là tiền giấy vàng mã và đủ loại đồ giấy nên không nặng, ai cũng có thể ôm một thùng đi vào.
Trên đường đi, đám người khuân vác vẫn tám chuyện rôm rả:
"Mấy món này nhìn chất lượng ghê, chắc mắc tiền lắm?"
"Tất nhiên, nhìn phát là biết đặt làm riêng."
"Thứ này mà cũng đặt riêng, đúng là nhà giàu có khác."
Người bình thường đi mua vàng mã toàn ghé bừa mấy tiệm nhỏ lẻ bên đường, mua vài xấp cho có lệ, chủ yếu là để yên lòng.
"Nhiều thế này, mấy ông đoán là đốt cho ai, nhìn y như hàng thật..."
Có người chợt nhớ đến tin tức đọc được gần đây, lên tiếng: "Không chừng liên quan đến mấy người vừa bị bắt trên báo đó, nghe nói lúc bắt được, mấy vị cao tăng ở chùa Hoàng Long cũng tới hiện trường, tìm thấy hài cốt trẻ con..."
"Hài cốt?! Lẽ nào là hiến tế?"
"Cái đó thì khó nói... Có nhớ hồi xây cầu XX không? Dưới sông có con rồng, xây bao nhiêu lần cũng sập. Lần cuối còn chết hai người, mãi đến khi có người mách cho, họ lén thả đồ cúng xuống sông mới không gặp chuyện nữa."
"À, người cúng sau này phất lên, giờ thành đại gia rồi đấy."
"Sao chuyện tốt thế này không đến lượt tôi nhỉ?"
Nghe bọn họ càng nói càng thái quá, tổ trưởng quay đầu quát: "Mở mắt nhìn đây là đâu, nói linh tinh không sợ bị mấy thứ đó ám hả?"
Bị mắng một câu, mọi người lập tức im thin thít.
Lúc ở ngoài thì không thấy gì, nhưng vừa vào trong, ai nấy đều cảm nhận được không khí bên trong có gì đó khác thường. Rõ ràng đường rất trống trải, nhưng lại có cảm giác xung quanh đứng đầy người, ánh mắt đổ dồn hết lên người họ.
Bọn họ im lặng tới mức thở nhẹ đi, đặt đồ xong là vội vã chạy ra ngoài.
Đúng là có rất nhiều ánh mắt đang nhìn họ. Ngoài các quan kho ở địa phủ, còn có lực sĩ mà Lý Tuyên Minh mượn từ Thành Hoàng bản địa, để chút nữa hỗ trợ vận chuyển số tiền âm phủ vừa được đốt.
Tất cả đều đang nhìn chằm chằm nhóm nhân công.
Sau khi đồ đạc chuyển hết vào, đám khuân vác rất biết điều chủ động lui ra ngoài.
Sở Hoàn sững sờ nhìn đống đồ vừa chuyển vào chất thành một ngọn núi nhỏ, nói với Từ Hải Bác: "Anh chuẩn bị nhiều thế???"
Thật ra từ lúc đội vận chuyển xuất hiện, cậu đã bắt đầu kinh ngạc rồi. Không ngờ Từ Hải Bác còn thuê hẳn một đội khuân vác chuyên nghiệp!
Từ Hải Bác nói: "Tại đồ cồng kềnh thôi, chứ tôi thấy vẫn chưa đầy đủ."
Sở Hoàn: "Đỉnh thật..."
Lý Toàn Quang kêu lên: "Anh nói thế này là chưa đầy đủ á? Anh mà không nói, tôi còn tưởng anh định không đầu thai luôn ấy!"
Lý Tuyên Minh bước ra chủ trì lễ đốt đồ. Trời vốn đã nóng, lại thêm lửa bốc lên hừng hực chiếu đỏ mặt mọi người, khiến mấy người sống đều toát mồ hôi.
Rất nhanh sau đó, đống vật phẩm được chuyển hóa thành tài sản âm phủ. Hai tiểu lại đi theo Trương Thiên An bắt đầu hành động, một người mở thùng kiểm kê và đọc số, người còn lại dùng giấy bút ghi chép lại từng khoản.
Một số loại vàng mã chất lượng kém sẽ không thể lưu thông ở địa phủ. Loại tốt nhất là vàng thỏi được gấp thủ công cùng lòng thành kính. Quần áo giấy nếu làm ẩu thì không mặc được, nhà giấy làm tệ thì không khác gì "nhà rơm" dưới âm phủ, không ai ở nổi.
May mắn thay, những món đồ này đều do Từ Hải Bác cẩn thận chuẩn bị, nên không món nào bị loại bỏ.
Sau khi hai tiểu lại thống kê xong xuôi, họ báo cáo số liệu cho Lý Tuyên Minh.
Lý Tuyên Minh thẩm tra đối chiếu cùng Từ Hải Bác, Từ Hải Bác nghe xong thì gật đầu nói: "Đúng, chừng đó là chính xác."
"Vậy thì tốt."
Tiếp theo là bước phân chia tiền tặng kho và xây kho, Trương Thiên An mỉm cười báo cho Lý Tuyên Minh hai con số.
Sở Hoàn nghe xong thì hít sâu một hơi, quay sang nói với Từ Hải Bác: "Đắt cắt cổ..."
Tổng hai khoản này cộng lại gần bằng hai phần năm số tiền chuẩn bị, vậy mà trước đây bọn thủ kho còn th*m nh*ng thêm?
Từ Hải Bác thấy phản ứng của cậu thì hoảng hốt, cứ tưởng là đồ mình chuẩn bị có vấn đề, vội vàng hỏi: "Sao thế? Có chuyện gì không ổn à?"
Sau khi được Sở Hoàn thì thầm giải thích, Từ Hải Bác nhẹ cả người, còn an ủi: "Không sao, dù sao cũng là doanh nghiệp độc quyền mà."
Vương Tuấn Phát cũng xoa bụng, rộng lượng nói: "Doanh nghiệp độc quyền thì thu phí cao chút cũng bình thường. Lại còn có hậu thuẫn chính thức, như vậy người ta mới yên tâm."
Giống như mọi người luôn tin rằng ngân hàng nhà nước không thể phá sản, đối với những đơn vị có gốc rễ "chính thống", mọi người đều rất yên tâm.
Sở Hoàn nghe vậy, mặt mũi méo mó: "..."
Cậu rất muốn nói: Mấy người chưa trải sự đời, chính thống không đáng tin như tưởng tượng đâu!
Vì Từ Hải Bác không có ý kiến gì với chi phí tặng kho và xây kho, nên Lý Tuyên Minh bắt đầu soạn giấy hợp đồng âm dương.
Thứ này có sẵn mẫu biểu, chỉ cần chép theo là được nên viết rất nhanh. Sau khi viết xong, hắn giao cho đôi bên kiểm tra, xác nhận xem có chỗ nào sai sót hay mơ hồ không.
Vương Tuấn Phát và Từ Hải Bác cùng xem, xem được một lúc, Vương Tuấn Phát bỗng thốt lên: "Hợp đồng này nhìn không chính quy cho lắm..."
"Chỗ tiền đưa cho thủ kho... tính ra là tiền công nhỉ? Sao không được ghi rõ vào hợp đồng? Cả tiền xây kho cũng thế, không thấy đề cập gì luôn."
Đây là chuyện quan trọng, nếu họ đã trả tiền mà không có ghi chép gì, sau này lỡ bị nói là chưa trả thì biết kêu ai? Không ghi rõ rất dễ dẫn đến tranh chấp, nhất là khi lời nói không bằng văn bản.
Làm kinh doanh, họ sợ nhất là kiểu rủi ro mập mờ thế này.
Từ Hải Bác hỏi Lý Tuyên Minh: "Đạo trưởng, mấy khoản chi này có thể ghi rõ vào được không?"
Lý Tuyên Minh còn chưa kịp nói, Trương Thiên An đã lên tiếng trước: "Nên ghi, tránh để về sau xảy ra tranh cãi không đáng có."
"Được."
Lý Tuyên Minh cầm bút, viết lại từ đầu. Mới viết được một lúc thì phía bên kia lại vang lên tiếng thảo luận.
"Không ổn, hợp đồng này không chính quy!"
"Nếu sau này xảy ra mất mát tiền của thì xử lý thế nào? Có bồi thường không? Những điều đó đều không thấy ghi... Chưa kể không thấy mục chi tiêu, tiền lương với phí xây kho là một lần hay nhiều lần? Sau này có phải nộp thêm không?"
Gương mặt Trương Thiên An thoáng khựng lại.
Sở Hoàn vội lên tiếng giải thích: "Đại nhân thông cảm, bây giờ dương gian bọn tôi cái gì cũng phải minh bạch, rõ ràng từng khoản mục."
"Ta hiểu, nếu vậy thì chúng ta ngồi xuống bàn bạc kỹ hơn đi."
Trương Thiên An rất coi trọng lần gửi kho này. Vì đây không chỉ là một nguồn thu nhập mới, mà còn là một khởi đầu. Nếu người này về truyền miệng, sau này có thể rất nhiều người khác cũng muốn gửi tài sản xuống âm phủ.
Cho nên lần đầu tiên vô cùng quan trọng.
Từ Hải Bác không hiểu xảy ra chuyện gì. Đến khi anh ta ngẩng đầu khỏi tờ giấy thì thấy trước mặt xuất hiện thêm một người.
Thấy cái mũ kỳ quặc trên đầu người đó cùng gương mặt trắng bệch, anh ta đơ mặt: "Tôi thấy phần này nên bổ sung thêm..."
Vương Tuấn Phát thấy anh ta đột nhiên im bặt, bèn thúc cùi chỏ một cái, hỏi: "Này, sao không nói nữa?"
"Ma ma ma ma..."
Vương Tuấn Phát: "?"
Ông ta ngẩng đầu nhìn, cũng thấy ngay một gương mặt trắng bệch, cơ thể lập tức run bắn, không nhịn được hét to: "Ma ma ma ma..."
Sở Hoàn nói với họ: "Ma gì mà ma? Đây là quan kho của Kho Tào, đại nhân Trương Thiên An đấy."
"Ồ ồ ồ."
Hai người kia gật đầu lia lịa, gương mặt vẫn trống rỗng như cũ, không biết là có nghe hiểu gì không.
Trương Thiên An hỏi hai người họ: "Hai ngươi có ý kiến gì với nội dung trên tờ âm dương thiếp này à?"
"Không... không phải là có ý kiến, chỉ cảm thấy nó chưa đủ đầy đủ thôi."
Vương Tuấn Phát thoại nhìn nhát gan, nhưng miệng chẳng ngán ai, nói: "Có nhiều lỗ hổng quá. Tôi nghe nói các ngài từng phá sản một lần, chắc là liên quan đến hợp đồng này..."
Trương Thiên An nói: "Vậy hai ngươi có đề xuất gì?"
"Phải thêm một số nội dung..."
Vương Tuấn Phát không ngờ cái vị gọi là "quan kho" này lại dễ nói chuyện như vậy, bèn cẩn thận trình bày đề nghị của mình. Ban đầu thì không sao, cho đến khi ông ta nhắc đến một điều khoản thì bị ngắt lời:
"Ý anh là, nếu sau khi anh chết mà vì lý do gì đó không thể đến lấy tài sản đã gửi, thì số tiền âm đó có thể do người anh chỉ định thừa kế?"
"Ta cho rằng điều đó không hợp lý. Nếu không thể đến nhận thì khoản tiền đó nên thuộc về Kho Tào bọn ta."
Càng bàn càng sâu, giọng nói của đôi bên cũng lớn dần lên.
Trên mặt Vương Tuấn Phát và Từ Hải Bác không còn chút sợ hãi nào nữa, thay vào đó là sự quyết liệt giành giật từng tấc lợi ích. Đằng sau Trương Thiên An cũng tụ thêm mấy âm sai, hai bên cứ thế tranh luận ầm ĩ!
"Số tiền tặng kho này các ngươi phải chi trả định kỳ mới đúng. Nhỡ anh sống thêm mấy chục năm nữa, thì chẳng phải bọn ta cũng phải trông kho cho anh mấy chục năm sao? Với từng đó thời gian, chừng ấy tiền căn bản không đủ!"
"Chuyện đó không thành vấn đề, nhưng nếu là định kỳ thì phải giảm phí chứ."
"Giảm bao nhiêu? Với lại phí thuê lực sĩ vận chuyển hàng hóa, sao chỉ một mình bọn ta gánh?"
Vương Tuấn Phát đã vào chế độ đàm phán thương mại.
So với bầu không khí "Náo nhiệt" bên đó, ba người ngơ ngác đứng bên cạnh trông lạnh lẽo và cô đơn đến lạ.
Sở Hoàn ngơ ngác nhìn họ, hỏi Lý Tuyên Minh: "Họ đang làm gì vậy?"
Lý Tuyên Minh: "..."
Hắn không biết, nghe không hiểu.
Lý Toàn Quang lại vô cùng phấn khích: "Rõ thế còn gì! Họ đang thương lượng với âm sai á! Không ngờ gan to đến thế!"
Hai người Vương Tuấn Phát và Từ Hải Bác dù cố gắng đến mấy thì cuối cùng vẫn bị lép vế. Sở Hoàn thấy Vương Tuấn Phát bất ngờ hét lớn: "Đợi đã!"
Rồi rút khỏi cuộc tranh luận, bước qua một bên móc điện thoại ra gọi: "Luật sư Vương, đến đây nhanh lên. Tôi cần cô soạn một bản hợp đồng."
Sở Hoàn: "???"
Cái gì cơ? Luật sư???
Vương Hảo Hảo, tốt nghiệp từ đại học chính pháp danh tiếng nhất cả nước, sau khi tốt nghiệp gia nhập văn phòng luật lớn nhất thành phố P, hành nghề hơn chục năm, chuyên môn vững vàng, uy tín cao trong ngành.
Cô hợp tác với Vương Tuấn Phát đã nhiều năm, quan hệ rất tốt. Vì thế sau khi nhận được cuộc gọi kỳ quặc này, cô vội vàng dẫn theo trợ lý đến đây.
Kiểu tóc gọn gàng, kính gọng mảnh trên mặt, mặc âu phục chỉnh tề, tay xách cặp da đen. Với phong cách sắc sảo chững chạc, sự xuất hiện của cô hoàn toàn lệch pha với bầu không khí nơi này.
"Anh Vương?"
Vương Hảo Hảo xứng danh luật sư vàng, dù thấy Vương Tuấn Phát và Từ Hải Bác cầm giấy lảm nhảm với không khí như mấy kẻ thần kinh, mặt cô vẫn chẳng biến sắc.
"Anh cần tôi gọi 120 hay 110?"
Vương Tuấn Phát "ơ" một tiếng, rồi mới nhận ra hình như luật sư Vương không nhìn thấy, thử hỏi: "Luật sư Vương, cô không nhìn thấy à?"
Vương Hảo Hảo: "Nhìn thấy cái gì?"
Vương Tuấn Phát quay sang kêu Sở Hoàn: "Đạo trưởng! Sao cô ấy không thấy được?"
Không thấy sẽ ảnh hưởng đến sức chiến đấu và khả năng phát huy đấy!
Sở Hoàn bất lực: "Vì cô ấy theo chủ nghĩa duy vật, ý chí cực kỳ kiên định."
Cậu bước đến giúp Vương Hảo Hảo khai nhãn. Cô nhìn thấy trước mặt mình bỗng xuất hiện một vài người rất kỳ lạ,cuối cùng trên mặt cô cũng hơi hiện vẻ kinh ngạc.
"Mấy người là ai vậy? Anh Vương, họ là..."
Chưa kịp nói hết câu, Vương Tuấn Phát đã cắt lời: "Mau mau mau! Mau giúp bọn tôi xem hợp đồng âm dương này đi!"
Vương Hảo Hảo theo phản xạ nhận lấy tờ giấy ông ta đưa, miệng lặp lại: "Hợp đồng âm dương???"
Hợp đồng âm dương là hành vi phạm pháp, chỉ việc một giao dịch mà lập hai bản hợp đồng, một bản dùng để trình bên ngoài, bản còn lại là bản thực tế, thường dùng để trốn thuế. Trước giờ Vương Tuấn Phát chưa từng làm chuyện phi pháp như vậy.
Sắc mặt cô nghiêm lại, định mở miệng khuyên can, thì giây tiếp theo nghe Vương Tuấn Phát nói lớn: "Là hợp đồng giữa cõi âm và cõi dương, không phải là hợp đồng âm dương à? Mau xem giúp bọn tôi, mấy người này đúng là..."
Vương Hảo Hảo: "Hợp đồng giữa cõi âm và cõi dương???"
Nghe có lý phết. Nói như vậy, đúng thật là "hợp đồng âm dương"...
Cô vẫn chưa hiểu tình hình, cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay, nội dung toàn là những thứ kỳ quặc, chẳng hiểu mô tê gì. Nhưng nghe mấy người lạ mặt trước mặt thảo luận, lông mày cô dần nhíu lại.
Cô đặt tay lên vai Vương Tuấn Phát, mỉm cười lịch sự đúng chuẩn luật sư: "Anh Vương, anh giải thích sơ qua tình hình cho tôi trước đã."
Chỉ mất hai phút, Vương Hảo Hảo đã hiểu sơ bộ tình hình, sau đó lập tức nhập cuộc. Có cô tham gia, khí thế đang tuột dốc của Vương Tuấn Phát và Từ Hải Bác nhanh chóng vực dậy.
Sở Hoàn: "..."
Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy??
Một tiếng đồng hồ sau, bọn họ vẫn chưa đàm phán xong. Sở Hoàn mệt đến mức ngồi một bên, dùng tay chọc chọc tượng thần nhỏ Chiết Chi.
Lý Toàn Quang nhìn động tác của cậu, ngơ ngác nói: "Nhìn lâu tự dưng thấy bức tượng này cũng dễ thương. Không phải tôi khen đại thần Chiết Chi dễ thương, đại thần Chiết Chi oai phong tuấn tú! Ý tôi là tượng đất do Sở Hoàn nặn trông dễ thương ghê, hì hì..."
Chiết Chi: "..."
Cơ thể tượng thần khựng lại, từ từ quay đầu nhìn về phía Lý Toàn Quang, ánh mắt lạnh lẽo phán xét!
Lý Toàn Quang: "???"
Sở Hoàn vội xoay người Chiết Chi lại, nói: "Cậu ta bị ngáo, ngài cũng biết mà..."
Lý Tuyên Minh thì tranh thủ bắt một con cô hồn lang thang bên đường và siêu độ cho nó.
Hai tiếng sau, bên kia vẫn chưa đàn phán xong.
Lý Toàn Quang quay đầu, nghiêm túc hỏi Lý Tuyên Minh: "Sư huynh, đệ có thể đặt đồ ăn ngoài không?"
Lý Tuyên Minh: "... Được."
Số lượng chữ trên văn bản âm dương thiếp càng lúc càng nhiều, đến khi đàm phán kết thúc, tờ giấy ban đầu đã biến thành một xấp giấy.
"Đạo trưởng, giúp tôi chép lại một bản đi!"
Vương Tuấn Phát cầm xấp giấy đó gọi Lý Tuyên Minh.
Lý Tuyên Minh nhìn chồng giấy: "..."
Sở Hoàn nhìn chồng giấy mà sốc: "Cố lên..."
Lần này chép âm dương thiếp, Lý Tuyên Minh mất hơn nửa tiếng, chép xong còn phải đưa cả hai bên cùng kiểm tra xem có sai sót gì không.
Sau khi xem xong, cả hai bên đều nở nụ cười hài lòng.
Phần âm thiếp được đốt tại chỗ, do Trương Thiên An thu nhận. Trước đây phần âm thiếp sẽ được cất giữ ở nơi chuyên dụng, nhưng giờ khác rồi.
Phần dương thiếp được Lý Tuyên Minh giao lại cho Từ Hải Bác, dặn phải mang theo bên người.
Hợp đồng đã hoàn thành, các lực sĩ âm giới bắt đầu giúp chuyển âm tài vào kho. Hai bên vui vẻ tạm biệt nhau, nhưng ngay khi mấy vị quan kho rời đi, Vương Tuấn Phát liền đổi sắc mặt, quay sang Sở Hoàn nói: "Chém! Quá chém! Tôi làm ăn cũng chưa từng bị chém thế này! Dù là doanh nghiệp độc quyền cũng không đến nỗi thu tiền trên dưới mọi ngóc ngách như vậy chứ!"
Sở Hoàn: "Ông chưa từng nghe câu này à? Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi."
Vương Hảo Hảo nói thêm: "Anh Vương, tôi không khuyến nghị anh hợp tác với họ. Dựa vào cách họ hành xử hôm nay, họ không phải đối tác đáng tin cậy."
Cô nhanh chóng tiếp nhận sự việc ly kỳ này, nói xong quay sang Từ Hải Bác: "Anh Từ, tôi thấy anh thân thể khỏe mạnh, không có thói quen xấu nào, chắc chắn là sống thọ. Công ty này rất có khả năng sẽ phá sản trước khi anh chết."
Từ Hải Bác gật đầu đồng tình, cũng nói: "Công ty này đã từng phá sản một lần, hôm nay xem ra rất thiếu chuyên nghiệp, hèn gì bị sập! Tôi nghi ngờ nếu không phải chúng ta bổ sung các điều khoản hôm nay, đến cuối cùng tôi mà nhận lại được một phần mười số tài sản gửi kho là đã may mắn lắm rồi!"
Sở Hoàn lắng nghe, sắc mặt trở nên vi diệu: "..."
"Anh đoán trúng rồi. Đó là lý do công ty họ từng bị phá sản."
Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Đánh giá:
Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Story
Chương 132
10.0/10 từ 15 lượt.