Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất

Chương 129

174@-

 
Âm sai tỏ vẻ 'hóa ra là vậy', nói: "Bảo sao đám hồn phách có Phật quang. Tên pháp sư đến từ nước T này quá ngang ngược! Mấy cậu cố gắng chống đỡ, ta lập tức báo cáo lên trên, dẫn người tới cứu viện!"


"Nhớ là đừng có chết, nếu chết thì cố giữ thân xác nguyên vẹn!"


Nếu cơ thể nguyên vẹn và chưa chết quá lâu thì có thể hồi sinh.


Sở Hoàn nói: "Ngài nhanh lên nhé!"


"Được..."


Dứt lời, bóng dáng âm sai biến mất.


Nhìn đám tiểu quỷ đang bò trên trần nhà, dưới đất, trên giá kệ... Sở Hoàn siết chặt con dao găm sừng trâu trong tay, vẻ mặt dần trở nên nghiêm trọng.


Số lượng của chúng không ít.


Nhưng điều khiến mọi người bất ngờ là đám tiểu quỷ đó chỉ bao vây họ, mặt mày vui tươi hớn hở, không có ý định tấn công. Thậm chí có một con bò đến trước mặt Sở Hoàn, nằm ngửa ra đất, lộ cái bụng tròn vo, ánh mắt mong đợi nhìn cậu.


Nếu không biết thân phận thật sự của mấy đứa này, thì trông nó chẳng khác gì một bé con dễ thương đang làm nũng cả.


"..."


Sở Hoàn cảnh giác lùi lại một bước, hỏi: "Nó muốn gì vậy?"


Thấy Sở Hoàn tránh ra, tiểu quỷ kia lập tức hiện vẻ thất vọng, mím môi muốn khóc.


Lý Tuyên Minh nhìn thoáng qua nó, nói: "Chắc là muốn cậu bế nó."


Sở Hoàn: "???"


"Nhưng tôi đâu phải mẹ nó?"


Lý Toàn Quang thò đầu ra sau kệ gỗ, nói: "Chúng chết sớm, rất thiếu thốn tình thương của mẹ. Tiểu quỷ được người ta mang về đều được nuôi như con cái, cần phải yêu thương chăm sóc đầy đủ mới ngoan ngoãn nghe lời. Dù sao thì có đứa trẻ nào từ chối mẹ mình đâu?"


Lý Tuyên Minh cũng nói: "Vấn đề là đám tiểu quỷ chưa định hình tính cách, dễ ghen tị. Nếu không được chiều theo ý, hoặc phát hiện người thờ phụng không toàn tâm toàn ý, thì sẽ gây hại cho người thờ cúng."


"Nói chung là kiểu tính khí trẻ con."


"Đúng rồi." Lý Toàn Quang hớn hở đề nghị với Sở Hoàn: "Hay là anh bế thử nó xem? Có khi nó coi anh là mẹ rồi phản chủ luôn thì sao!"


Bọn họ trước đó từng chạm trán với đám tiểu quỷ này, vô cùng rắc rối. Chúng vốn là thai nhi chưa ra đời hoặc trẻ con chết yểu biến thành, linh tính chưa tán, hồn thể thuần khiết, bị tên trọc đặt trước tượng Phật, tắm mình trong ánh sáng Phật pháp.


Miễn dịch gần hết bùa chú đã đành, lại còn rất khó chơi.


Sở Hoàn: "Tôi là nam!"


Bạch Vô Diện tròn mắt, đầy cảnh giác như trẻ con sợ bị giành cha mẹ, hét lên: "Sở Hoàn! Không được nuôi chúng! Tôi không thích chúng nó!"


Lý Toàn Quang nói thêm: "Nam thì sao chứ? Dù gì anh cũng đâu bị thiệt... Biết đâu có tác dụng thật thì sao?"


Sở Hoàn bất lực im lặng, nhưng cậu cảm thấy hình như cũng có lý.


Đám tiểu quỷ vẫn chỉ vây quanh họ, không có hành động tấn công, càng lúc càng nhiều đứa lặng lẽ bò về phía Sở Hoàn.


Đứa đầu tiên nằm trước mặt cậu có tính khí bá đạo vô cùng, cứ có con nào lại gần là nó vung tay đấm đá túi bụi.


Chẳng mấy chốc, đám tiểu quỷ hỗn chiến ngay trước mặt Sở Hoàn. Đứa cắn tai, đứa kéo tóc, có điều thân hình mũm mĩm, tứ chi ngắn củn, nên trông không máu me mà chỉ thấy đáng yêu.


Sở Hoàn nhìn Lý Tuyên Minh, ngơ ngác hỏi: "Chúng nó làm gì vậy?"


Lý Tuyên Minh cũng nhìn cảnh trước mắt, cũng thắc mắc: "Trước đó bọn tôi gặp đám này, chúng nó nghe theo lời pháp sư quấn lấy bọn tôi. Lúc đó chúng cực kỳ dữ dằn, không ngoan ngoãn như thế này..."


Lúc ấy, chúng vô cùng hung tợn, phần lớn bùa chú đều vô hiệu, cứ bò lên người là dùng mấy cái răng nhỏ như hạt gạo cắn xé da thịt.


Lý Toàn Quang nói: "Sở Hoàn, chúng nó thật sự rất thích anh đó!"



Viên Ích Phương cũng kinh ngạc nói: "Kỳ lạ, Sở Hoàn nhìn chẳng dịu dàng gì, thế mà lại được lũ trẻ con thích như vậy."


Khoan đã!


Sở Hoàn nhìn đám tiểu quỷ, đột nhiên nhớ đến một chuyện vô cùng quan trọng, lập tức sững người. Cậu nhớ đến thân phận của mẹ mình... Lẽ nào cái đó ảnh hưởng đến cậu?!


Cậu gượng cười, nói: "Chắc là vì tôi đẹp trai."


May mà những người khác không rảnh tiếp tục bàn xem tại sao Sở Hoàn lại được đám tiểu quỷ yêu thích, bởi vì tên pháp sư kia đã tìm đến tận cửa.


Bên ngoài vang lên tiếng tụng kinh đều đều, âm thanh len lỏi vào tai họ, khiến người nghe dần trống rỗng tâm trí, thậm chí vô thức muốn tụng theo.


"Má ơi, âm hiểm quá. Gã định độ hóa bọn mình hả?"


Sở Hoàn thoáng thất thần, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại.


"Gã rất tinh thông Phật pháp, cẩn thận."


Lý Tuyên Minh từng giao thủ với tên pháp sư này nên phản ứng nhanh hơn Sở Hoàn một chút. Hắn cầm kiếm, mở cửa xông ra ngoài.


Sở Hoàn chạy theo ra ngoài, vừa khéo thấy tên pháp sư chậm rãi bước ra từ con hẻm bên cạnh.


Gã để đầu trọc, nhìn còn khá trẻ, mặc áo cà sa kỳ lạ, nửa thân trên để trần, làn da sẫm màu che kín kinh văn. Kỳ lạ là mấy dòng chữ đó trông không giống viết lên, mà như khắc vào da thịt.


Gã vừa đi vừa tụng kinh, nét mặt trang nghiêm, y như một vị cao tăng thực thụ.


Sở Hoàn: "Nhìn ra dáng thật, bảo sao lừa người giỏi thế."


"Ừ, gã rất mạnh."


Lý Tuyên Minh xoay kiếm, nói: "Tôi lên trước, cậu cẩn thận."


"Cẩn thận cái gì?"


"Cẩn thận tránh đòn của tôi."


Sở Hoàn: "???"


Cậu chưa kịp phản ứng thì trước mặt chỉ còn tàn ảnh của Lý Tuyên Minh. Cậu thấy hắn lao tới xuất chiêu, lưỡi kiếm vung về phía tên hòa thượng, nhưng gã vẫn đứng yên bất động. Trên người gã hiện ra một lớp ánh sáng vàng như tấm khiên chắn, chặn hết đòn tấn công.


Lớp chắn bị kiếm ép lõm xuống một chút, Sở Hoàn vừa nghĩ lớp bảo vệ không cầm cự được bao lâu thì giây tiếp theo, trước mặt cậu hiện ra một đường sọc dọc.


Đường sọc chuyển động, như thể có vật gì đó đang lao đến chém vào cậu.


Đồng tử Sở Hoàn co rút lại, vung dao sừng trâu lên chắn, quả nhiên cảm giác được có vật đè nặng lên dao. Lực phản chấn khiến tay cậu tê dại, phải lùi hẳn một bước mới gạt đi được.


Cùng lúc đó, Lý Tuyên Minh bị đánh bật về sau một bước.


Sở Hoàn lắc lắc tay, hỏi: "Lúc nãy là anh chém tôi đấy à?"


Lý Tuyên Minh: "Ừ, gã có thể chuyển hướng đòn tấn công của tôi."


"??? Thế cũng được á?!"


Sự thật chứng minh không những làm được, mà còn làm cực kỳ tốt. Toàn bộ đòn đánh của Lý Tuyên Minh nhắm vào tên hòa thượng, đều bị chuyển sang phía Sở Hoàn.


Sở Hoàn kinh hãi nhìn các đường sọc dọc dày đặc bao trùm lấy mình, lạnh lẽo sắc bén. Cậu không kịp suy nghĩ, vội quay đầu bỏ chạy!


"Tôi có biết võ đâu aaaaaa!"


Cậu không biết kiếm thuật, không đỡ nổi!


Lý Tuyên Minh sốt ruột, cắn răng nói: "Cậu ráng chịu đòn chút, tôi phá pháp trận xong sẽ cứu cậu."


"Mất bao lâu?!"


"Cố gắng cầm cự... Cố gắng!"



Hoa văn trên bùa sáng lên, hai con hổ lớn lao ra khỏi bùa. Một con đứng chắn trước người Sở Hoàn, con còn lại ngẩng đầu gầm một tiếng, há to miệng lao tới phía trước!


Trước mặt Lý Tuyên Minh bỗng xuất hiện một cái mồm hổ há to dữ tợn, giật mình cả kinh.


Lý Toàn Quang từ trong nhà chạy ra, thấy bọn họ đã đánh nhau, sốt ruột hét lớn: "Hai người cẩn thận! Đừng có đánh chết người nhà trước!"


Sở Hoàn thở hổn hển giơ tay ra hiệu "tạm dừng" với Lý Tuyên Minh.


Lý Tuyên Minh thu kiếm, lùi lại hai bước.


Sở Hoàn bước lên phía trước, đối mặt với tên hòa thượng một lúc rồi rút ra một lá bùa, dán lên lớp kết giới ánh vàng bao quanh người gã.


Sau đó cậu quay đầu nhìn Lý Tuyên Minh, quả nhiên thấy vài tia sét lấp lóe trên đầu hắn, nhưng vì hắn không phải tà vật hay yêu quái, nên bùa lôi không có tác dụng, chỉ lách tách vài cái rồi biến mất.


Lý Tuyên Minh sờ lên đầu mình, sờ được một tay đầy tro bụi.


Sở Hoàn: "..."


"Tôi chỉ thử xem sao, hóa ra bùa này cũng bị chuyển hướng... cái này đúng là mai rùa hàng real!"


Lý Tuyên Minh nói: "Cho nên trước đó mới để gã chạy thoát."


Sở Hoàn sờ cằm, cảm thấy pháp thuật này không chỉ phòng thủ vững chắc mà còn rất âm hiểm. Nếu mạnh tay không phá được kết giới, có khi sẽ đâm chết đồng đội trước.


Tên hòa thượng yên lặng nhìn họ, thấy họ mãi không tấn công, bèn mỉm cười nói: "%*......&"


Đáng tiếc là bọn họ chẳng hiểu gì. Mà không hiểu cũng không sao, bởi vì vừa nói xong, mấy đứa tiểu quỷ trong nhà lũ lượt ùa ra!


Phần lớn bọn chúng chưa đến tuổi biết đi, chỉ có thể bò trên đất, nhưng dù chỉ bò thì cũng bò cực nhanh.


Đợi đến khi tất cả tụ lại nơi khoảng sân trống trước nhà, Sở Hoàn mới nhận ra số lượng bọn chúng tầm hai ba chục đứa.


Tên hòa thượng chỉ tay về phía nhóm Sở Hoàn, nói một câu gì đó, bọn tiểu quỷ liền bò về phía họ.


Sở Hoàn biến sắc: "Đến."


Lý Tuyên Minh lập tức nâng kiếm nghênh chiến, một chiêu đánh bay một đứa, nhưng số lượng quá đông, chẳng mấy chốc bóng dáng đã bị lũ tiểu quỷ vây kín.


Lúc bọn chúng nhào tới, Sở Hoàn hơi hoảng, bùa chú gần như vô dụng. Nhưng rất nhanh, cậu phát hiện mình lo hơi thừa, vì bọn tiểu quỷ này thật sự rất thích cậu. Chúng cắn tay cậu, nhưng chỉ dùng mấy cái răng sữa bé xíu mài mài cho vui.


"..."


Cậu nhìn đám "đồng tử", lại nhìn tên hòa thượng trước mặt, bỗng linh quang lóe lên. Cậu ôm một tiểu quỷ đang bám trên người mình, nói: "Bé ngoan, bé có thể giúp anh một chuyện không?"


Tiểu quỷ đó không ngờ mình sẽ được hưởng đãi ngộ này, ngơ ngác nhìn gương mặt dịu dàng của Sở Hoàn, vài giây sau mới "a a" gọi hai tiếng, còn vươn bàn tay mũm mĩm muốn sờ mặt cậu.


Hiệu quả thật nè!


Sở Hoàn cúi xuống, hớn hở dụi nhẹ vào tay nó, thì thầm: "Tên đó muốn làm hại anh. Bé giúp anh dạy dỗ tên đó được không? Anh thích bé lắm á."


"A a!"


Tiểu quỷ phẫn nộ hét lên, rồi nhanh như chớp lao ra. Nó nhẹ nhàng xuyên qua lớp kết giới kim quang, lao tới cào mắt tên hòa thượng.


Tên hòa thượng không ngờ đám tiểu quỷ phản chủ ngay tại trận, suýt thì bị móc mắt, tới mức gã phải ngừng niệm chú.


Sở Hoàn: "!"


Hiệu quả tức thì luôn!


Cậu lập tức ôm thêm một đứa nữa, cúi đầu áp má lên má nó, nói ngọt: "Bé dễ thương quá, anh vừa nhìn đã thích bé rồi... Tên đó muốn giết anh, bé giúp anh nha?"


"Đôi mắt của bé to quá đi, như trái nho vậy á, bé giúp anh nha?"


Mấy con còn lại không cần cậu nói đã tự xông lên tấn công tên hòa thượng, chỉ vì muốn được Sở Hoàn thương yêu.


Lý Toàn Quang nhìn cảnh tượng trước mặt mà sững sờ, nắm chặt lấy tay Bạch Vô Diện: "Nhìn đi! Tôi nói rồi mà, Sở Hoàn làm được! Vô Diện, Sở Hoàn đúng là một người mẹ tốt!!!!"



Viên Ích Phương an ủi nó: "Đừng lo, con một luôn được yêu thương nhất."


"&*%@&......!"


Sở Hoàn nghe thấy một tiếng hét phẫn nộ, sau đó tất cả tiểu quỷ bám trên người tên hòa thượng đều biến mất, cơ thể gã chi chít các vết thương nhỏ, đôi mắt u ám nhìn họ chằm chằm, rồi bắt đầu nói một tràng dài.


Sở Hoàn nghe được nửa đoạn, không nhịn được ngắt lời: "Anh lảm nhảm gì đấy? Tụi tôi nghe không hiểu."


A Tán Thiện im lặng hai giây, rồi lục lọi trên người, móc ra một cái máy phiên dịch, nói vào đó một câu, máy phiên dịch lại cho họ: "Tôi nguyện ý rời khỏi nơi này, và sẽ không bao giờ quay lại, mong các người để tôi đi."


Sở Hoàn tròn mắt kinh ngạc nhìn thiết bị trong tay gã: "Anh còn mang theo máy phiên dịch?!"


"Hoa ngữ, khó quá."


Sở Hoàn: "Ờ, cũng đúng."


Lý Tuyên Minh lạnh lùng từ chối: "Anh không được rời đi."


Sở Hoàn tiếp lời: "Anh nghĩ đẹp quá ha? Giết bao nhiêu người ở chỗ tụi tôi mà còn muốn chạy?"


A Tán Thiện nhìn họ, thở dài nhắm mắt lại, gương mặt từ bi: "Vậy thì tôi chỉ có thể giết các người."


Sở Hoàn cau mày nhìn gã.


A Tán Thiện ngồi xếp bằng tại chỗ, bắt đầu tụng kinh. Những dòng kinh văn được khắc trên cơ thể gã tỏa ra ánh sáng vàng kim, một cái bóng lớn kỳ dị dần hiện ra sau lưng, cái bóng đó cũng ngồi xếp bằng giống gã, cao đến hai ba tầng lầu, có bốn khuôn mặt và tám cánh tay, vàng chóe lóa mắt, phật quang rực rỡ, tràn ngập cảm giác uy nghi thần thánh.


Là Phật thật?


Sở Hoàn nheo mắt nhìn bóng Phật, quay sang hỏi Lý Tuyên Minh: "Đây là Phật gì vậy?"


Cậu không rành về Phật giáo, chỉ thấy hình dáng này trông quen quen.


Lý Tuyên Minh đáp: "Đây là tượng Tứ Diện Phật. Tuy gọi là Phật, nhưng thực chất không phải là Phật, mà là một vị thần được tín đồ tôn xưng như vậy. Ở nước T, ông ta là hộ pháp của Phật giáo, là thần bản địa của nước T."


"Hả?"


Lý Toàn Quang nói với Sở Hoàn: "Nghe bảo ông ta thích phụ nữ, đặc biệt là xem phụ nữ nhảy múa!"


Sở Hoàn: "Hạ lưu dữ vậy?!"


"Trong nước ít người tin, nhưng ở nước T, người ta rất tín ngưỡng ông ta, hương khói rất thịnh!"


Phật tượng đã hiển hiện. Khuôn mặt hướng về phía họ nửa cười nửa giận. Ngoài tượng Phật vàng rực, ánh sáng xung quanh hầu như biến mất, chỉ còn lại màu đen đặc thuần túy.


Không khí quanh họ trở nên ngột ngạt, Sở Hoàn cảm thấy khó thở: "...Tôi cảm nhận được rồi."


Tám cánh tay của tượng Phật cử động, từng luồng sáng b*n r* từ lòng bàn tay.


"Chạy mau!"


Sở Hoàn cảm thấy mình chưa từng chạy nhanh như vậy, chạy xa rồi mới dám ngoái đầu nhìn lại, nơi cậu vừa đứng đã bị nung chảy thành một cái hố to.


Viên Ích Phương bị Lý Toàn Quang kéo chạy, nhìn những hố to trên mặt đất mà rú lên thảm thiết: "Cái sàn nhà của tôi!"


"Lo giữ mạng đi, còn tiếc sàn gì nữa!"


"TIỀN ĐÓ! TOÀN TIỀN ĐÓ!!"


Sở Hoàn la lớn về phía Lý Tuyên Minh: "Sao viện binh còn chưa tới nữa?!"


Âm sai đi lâu lắm rồi, lẽ ra đã sớm quay lại rồi chứ!


Lý Tuyên Minh ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt không chút ánh sáng, nói: "Bầu trời bị che phủ, bọn họ không vào được!"


"Vậy làm sao bây giờ????"


Sở Hoàn nhìn đống bùa, phát hiện hầu hết đều đã tối màu, ngoại trừ bùa lôi thì tất cả đều vô dụng, cậu thấp giọng chửi một câu.



Lý Tuyên Minh ngẩng đầu nói: "Để tôi dẫn đường cho họ!"


Sở Hoàn: "Ngon!"


Nhưng đúng lúc đó, một luồng kim quang chính xác bắn về phía họ, hai người phải tách ra né theo hai hướng khác nhau, câu chú Lý Tuyên Minh đang niệm bị đánh gãy giữa chừng.


Tình thế không ổn, Sở Hoàn xoay người ném lão lừa ra ngoài, nói với Lý Tuyên Minh: "Anh lên lưng nó thi pháp đi!"


"Ó ó ó!"


Lừa già hào hứng đá móng, ngẩng đầu hí vang.


Lý Tuyên Minh: "..."


Đã tới nước này, tuy cảm thấy hơi kỳ cục, hắn vẫn leo lên lưng lừa.


Lừa già phóng vừa nhanh vừa ổn định, Lý Tuyên Minh ngồi trên lưng nó niệm chú thành công.


"Nguyệt phủ Thái Âm, chiếu tỏ quang minh, huyền huyền u hiển, hạo hạo dục âm, ngô thủ chân khí, dị chi bàng tinh, sinh chi giả cát, niệm chi giả xương, Thái *m đ* Quân luật lệnh xích, nguyện giáng chân khí, trợ ngô chân nhân!"


Lời vừa dứt, trên bầu trời đen đặc không trăng không sao xuất hiện một vầng trăng tròn trắng tinh.


Mặt trăng hiện ra, sắc mặt A Tán Thiện liền thay đổi. Tượng Phật sau lưng gã giơ cả tám cánh tay lên, như muốn che khuất ánh trăng, nhưng ánh trăng rực sáng, đổ tràn xuống như dòng nước, tạo thành một vệt sáng bạc chói mắt.


Bạch Vô Thường đang dắt theo đại đội âm binh chạy vòng vòng bên ngoài tìm kiếm, ngẩng đầu thấy vệt sáng rõ rệt đó, lập tức mừng rỡ phất tay hô lớn: "Đi! Mau lên!"


Thấy phía xa cuối cùng cũng hiện ra bóng người mờ mờ, Sở Hoàn hét lên với Lý Tuyên Minh: "Họ tìm được chúng ta rồi!"


"Huynh đệ tốt, ta tới đây!!"


Bóng người thoắt đến trước mắt, Sở Hoàn chưa bao giờ cảm thấy chiếc mũ cao của Bạch Vô Thường lại khiến người ta an tâm như thế, cảm động nói: "Vô Thường đại nhân! Ngài quả là anh ruột của tôi!!"


Âm binh phía sau Bạch Vô Thường dưới sự dẫn dắt của Hắc Vô Thường lập tức bao vây bức tượng Tứ Diện Phật. Phật tượng dịu lại, tám cánh tay nhẹ nhàng xoè ra, hoàn toàn không còn dáng vẻ hung tợn ban nãy.


"Hừ!"


Sở Hoàn thấy nhiều sợi xích từ bốn phương tám hướng phóng về phía tượng Phật, không phải xích bình thường, vì chúng trói được tượng.


Cậu hoàn toàn yên tâm, không quên tranh thủ mách tội với Bạch Vô Thường: "Vô Thường đại nhân, tên này là người nước ngoài, không biết điều chút nào. Lén đưa quỷ ngoại quốc vào chưa đủ, còn điều khiển đám quỷ đó đi giết người, coi thường pháp luật âm giới!"


Sắc mặt Bạch Vô Thường uy nghiêm: "Thành Hoàng địa phương đã sớm nghi ngờ, vài hồn phách bị giết oan tới kiện cáo, vất vả mãi mới bắt được hung quỷ thì phát hiện không có tên trong sổ sinh tử... Lần này nhất định phải khiển trách ngoại giao!"


"Đúng!"


Sở Hoàn ngạc nhiên: "Âm phủ cũng có khiển trách ngoại giao ư?"


"Đương nhiên."


"Các ngài bắt kịp thời đại quá..."


Tượng thần bị xích khóa chặt, cơ thể dần dần biến hình, cuối cùng dưới lực xiết của xích, biến thành một khối méo mó như đống đất nặn bị vò nhàu, mấy cánh tay và khuôn mặt dính vào nhau, vẻ thần thánh nghiêm trang biến thành một thứ quái dị đáng ghê tởm.


A Tán Thiện bất tỉnh nằm sõng soài trên đất, máu đen rỉ ra từ những dòng kinh văn trên cơ thể, đồng thời hàng loạt tiểu quỷ từ trong người gã tràn ra, bò về phía Sở Hoàn.


Chúng vừa bò vừa kêu: "A a!" "Mẹ ơi, mẹ ơi!" "Ba ba!" như một bầy ếch con ồn ào.


Sở Hoàn có linh cảm bất ổn: "..."


Lý Toàn Quang còn nói: "Hồi nãy bọn nó giúp đỡ anh, anh phải đối xử tốt với chúng đó! Tụi nó cũng tội nghiệp lắm..."


Bạch Vô Diện cuối cùng cũng chen được đến bên cạnh Sở Hoàn, nghiêm túc nói: "Sở Hoàn, tôi không thích tụi nó, đại thần Chiết Chi cũng không thích tụi nó. Chúng ta đừng nuôi tụi nó."


Sở Hoàn biết vì sao Bạch Vô Diện không thích chúng, Bạch Vô Diện thích cuộc sống đơn giản, nhưng cậu hơi bất ngờ vì sao nó biết Chiết Chi cũng không thích.


Cậu quay sang hỏi: "Sao cưng biết Chiết Chi không thích?"


Bạch Vô Diện cúi đầu không nhìn cậu, chỉ dùng mũi chân nghịch đất.


Chiết Chi xuất hiện bên cạnh Sở Hoàn, nhìn đám tiểu quỷ bò loạn khắp nơi gọi "mẹ ơi ba ơi" loạn cả lên, thái độ phức tạp nói: "Hoàn à, nhiều quá..."
 


Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất Story Chương 129
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...