Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Chương 122
210@-
Vương Chí giờ không còn tin lời Sở Hoàn nữa. Sở Hoàn vừa đến không bao lâu, đại nhân Vô Thường liền bất ngờ xuất hiện, sao hắn ta có thể chuyện tin này không liên quan đến cậu.
"Vô Thường đại nhân cũng đến đây."
Sở Hoàn: "..."
Chuyện này hơi khó giải thích.
Cậu giơ một tay lên, thề thốt: "Tôi thật sự không nói gì hết! Chắc là do gần đây xuất hiện ác quỷ nên đại nhân mới đến, chứ không phải đến tra xét bên mọi người. Chẳng lẽ bên mọi người tham ô hủ bại?"
Vương Chí nói: "Không đến mức đó, nhưng bọn tôi bị hù một trận. Vô Thường đại nhân đi dạo một vòng, bảo bọn tôi làm việc thiếu tích cực... Haiz, dạo này ai cũng tích cực bắt hồn mà, không biết đại nhân nói thiếu tích cực là sao."
"Có khi ngài ấy tiện miệng nói vậy thôi." Sở Hoàn thở phào nhẹ nhõm. May mà không phải chuyện gì to tát, nếu không danh tiếng của cậu lại bị ảnh hưởng.
Hoàng Bảo Trân nghe tiếng Sở Hoàn nói chuyện với ai đó, nhưng không nhìn thấy âm sai, khẽ hỏi: "Em tôi đến chưa?"
Cô vừa lên tiếng, sắc mặt Vương Chí trở nên nghiêm túc, quay lại với chủ đề chính: "Vụ án của Hoàng Dịch Đức và Hoàng Bảo Thụ đã được xử lý xong. Hoàng Dịch Đức bị kết án 60 năm ở địa ngục đá mài, sau đó sẽ đầu thai vào súc sinh đạo. Còn Hoàng Bảo Thụ, tuy phạm vào tội đại nghịch bất đạo vì giết cha, nhưng lúc sinh thời đã phụng dưỡng Hoàng Dịch Đức nhiều năm, coi như đã trả hết ơn sinh thành. Sau cùng giết Hoàng Dịch Đức là có lý do chính đáng. Lần này trở về, ngoài việc gặp lại người thân, cậu ta được âm phủ cho phép quay lại báo thù hai pháp sư dân gian đã hại chết mình."
Nói xong, hắn ta nghiêng người sang bên. Phía sau hắn ta xuất hiện một cánh cửa lớn bằng đồng xanh, trên cửa khắc hai cái đầu quỷ dữ tợn. Cánh cửa từ từ mở ra, làn khói xám lạnh lẽo bốc lên, mấy bóng người từ bên trong bước ra.
Hoàng Bảo Trân thấy được cánh cửa này, căng thẳng không dám thở. Đến khi mấy bóng người lờ mờ xuất hiện, ánh mắt cô lập tức bị hút chặt lấy.
Là em trai, cô thấy em trai!
"Em ơi!"
Cô gọi nhỏ một tiếng, rồi gọi thêm một lần nữa: "Em ơi!"
Tiếng sau nghẹn ngào hơn tiếng trước, cuối cùng nức nở.
Hoàng Bảo Thụ cũng rất kích động, lập tức bay đến phía cô, trên người vẫn còn xiềng xích. Nhưng vì cậu bé không phải ác quỷ nên Âm Sai không kiềm chế gắt gao, dây xích tự động dài ra.
"Chị ơi!"
Cậu bé nhào vào lòng Hoàng Bảo Trân. Cô đón lấy cậu bé, òa khóc.
"Lỗi của chị, là lỗi của chị..."
Hoàng Bảo Thụ đưa tay lên sờ mặt cô, nói: "Không phải lỗi của chị, em biết chị vẫn nhớ em."
Sở Hoàn liếc nhìn Hoàng Bảo Thụ, phát hiện ánh mắt cậu bé lúc này đã sáng sủa, minh mẫn hơn nhiều.
"Mẹ đâu chị?"
Hoàng Bảo Trân khựng lại một chút, rồi làm như không có gì, nói: "Chị mang bánh đến cho em nè, giờ chị làm bánh giỏi lắm. Chị nhớ em thích vị xoài..."
Hoàng Bảo Thụ không thuận theo, nghiêm túc gọi một tiếng: "Chị."
Hoàng Bảo Trân cắn môi, khó nén buồn bã: "Mẹ mơ thấy em bị Hoàng Dịch Đức hại chết, mơ thấy cảnh em bị giết. Sau đó không bao lâu thì mẹ qua đời."
Nghe đến đây, hai hốc mắt Hoàng Bảo Thụ biến thành hai hốc đen, quanh thân tỏa ra khí đen. Hai Âm Sai đứng phía sau lập tức biến sắc, quấn chặt xích quanh cổ tay rồi kéo lại.
"Đừng em!"
Hoàng Bảo Trân nâng cằm cậu lên, nói vội: "Hoàng Dịch Đức đã chết, chúng ta đã báo thù. Em không được nổi điên, cũng không được mất lý trí, em còn phải đi đầu thai!"
"..."
Hoàng Bảo Thụ đứng bất động, một lúc lâu sau mới bật ra tiếng khóc của quỷ.
Vương Chí đứng bên cạnh lau khóe mắt, nói với Sở Hoàn: "Thật là đáng thương, thật là cảm động..."
"..."
Sở Hoàn nhìn hắn ta, vẻ mặt dần trở nên phức tạp. Ban đầu cậu có chút xúc động, nhưng giờ sự xúc động ấy đã bị kinh hãi cuốn sạch.
"Đại nhân, ngài đa sầu đa cảm quá..."
Bên kia, Hoàng Dịch Đức bị luồng âm khí bùng phát của Hoàng Bảo Thụ dọa sợ. Sau khi trở thành quỷ, ông ta cảm nhận rõ rệt được sự đáng sợ của Hoàng Bảo Thụ. Cậu bé có thể dễ dàng xé xác ông ta thành mảnh nhỏ.
Ông ta trốn ra sau lưng âm sai, nhưng nhanh chóng bị họ thô bạo kéo ra.
Lý Tuyên Minh đến gần ông ta, hỏi: "Hoàng Dịch Đức, phương thuốc kia là ai cho ông?"
Trên người Hoàng Dịch Đức vẫn còn thương tích, thân thể lở loét thê thảm. Ông ta u ám trả lời: "Tại sao tôi phải nói cho các người biết?"
Lý Toàn Quang thấy thái độ ông ta như vậy, lập tức trừng mắt: "Này, ý ông là sao?"
Hoàng Dịch Đức: "Trừ khi các người để tôi đi đầu thai luôn, hơn nữa để tôi đầu thai thành người giàu có."
Lý Tuyên Minh cười lạnh: "Nằm mơ đi!"
"Vậy thì đừng mong tôi nói gì. Tôi chưa bao giờ làm chuyện lỗ vốn."
"Sao thế? Ổng không chịu nói à?"
Sở Hoàn thấy bên bọn họ giằng co, bèn bước lại.
"Ừ."
"Hừ." Hoàng Dịch Đức hừ lạnh một tiếng. Dù sao bây giờ ông ta đã chết, lợn chết không sợ nước sôi. Chưa kể ông ta vẫn nhớ vụ Sở Hoàn từng nói thẳng là mình lừa ông ta.
Sở Hoàn thấy ông ta cứng đầu như vậy, tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi: "Đừng nói ông nghĩ mình chết rồi thì chúng tôi không làm gì được ông. Chẳng lẽ ông không biết là người dưới địa phủ trọng nhân tình?"
Hoàng Dịch Đức: "..."
Sở Hoàn xoa cằm: "Ông quên tôi có quen biết với người ở dưới đó rồi à?"
Sắc mặt Hoàng Dịch Đức thay đổi, cảnh giác hỏi: "Ý cậu là gì?"
"Thì ý trên mặt chữ."
Sở Hoàn quay sang hai âm sai bên cạnh, mỉm cười: "Các vị đại nhân, không biết có thể làm phiền chút không, bọn tôi muốn dạy dỗ ổng một trận."
"Chuyện nhỏ chuyện nhỏ."
"Bọn tôi muốn đánh ổng từ lâu rồi. Tên này còn tàn nhẫn hơn đám quỷ chúng tôi! Ngay cả con trai mình mà cũng dám ra tay!"
Hai Âm Sai đứng sang một bên nhường chỗ. Hoàng Dịch Đức nhìn trái nhìn phải, mặt mày hoảng loạn hét lên: "Các người muốn làm gì, muốn làm gì?!"
Sở Hoàn: "Đánh ông."
Lý Tuyên Minh sửa ống tay áo, ánh mắt nhìn ông ta không hiền chút nào.
Hoàng Dịch Đức vội kêu lên: "Tôi nói, tôi nói!"
"Sớm thế này thì có phải tốt không."
Lý Toàn Quang nhìn ông ta, tiếc rẻ nói: "Sao ông không kiên trì thêm chút nữa?"
Hoàng Dịch Đức không còn tâm trí cãi nhau, vội vàng nói: "Khi đó tôi bệnh rất nặng, bệnh viện không cứu được, đang lúc tuyệt vọng thì có một người tìm đến tôi. Người đó nói trong tay có một đơn thuốc có thể cứu mạng tôi."
"Là một người đàn ông, tướng mạo rất bình thường, bảo dưỡng tốt nên nhìn không rõ tuổi tác, vừa giống hai mươi mấy vừa giống hơn bốn mươi. Tôi chỉ nhớ người đó có đeo một túi thuốc màu xanh, toàn thân nồng nặc mùi thuốc bắc."
"Sau khi đưa đơn thuốc, người đó liền đi mất."
Sở Hoàn nhíu mày: "Đàn ông? Có nói tên không?"
"Không."
Lý Tuyên Minh hỏi tiếp: "Ông không hỏi tại sao muốn cứu ông à?"
Hoàng Dịch Đức: "Tôi có hỏi. Người đó chỉ nói là làm việc tốt. Người đó thường xuyên làm việc thiện, còn nói làm người thì nên tích đức, làm nhiều việc tốt."
Ông ta ngẫm nghĩ rồi nói thêm: "Lúc nói câu đó, vẻ mặt của người đó rất kỳ."
"Hửm?" Sở Hoàn hỏi: "Kỳ thế nào?"
"Hình như có hơi căm hận."
"Ồ."
Sở Hoàn thoáng trầm ngâm. Chẳng lẽ người kia từng gặp chuyện gì, nên muốn trả thù xã hội?
Hoàng Dịch Đức nhìn bọn họ, nói: "Tôi nói xong rồi, các người tha cho tôi đi."
"Được, dù gì ông cũng phải ngồi tù dưới địa phủ sáu mươi năm." Sở Hoàn cười với ông ta: "Nếu ông dám lừa chúng tôi, chúng tôi sẽ tìm ông tính sổ."
Trên mặt Hoàng Dịch Đức đầy vẻ tuyệt vọng.
Chuyện bên này xem như xong xuôi, nhưng Hoàng Bảo Thụ và Hoàng Bảo Trân vẫn đang trò chuyện, hai người lưu luyến không nỡ xa nhau. Cuối cùng sau vài lần Âm Sai nhắc nhở, họ mới bịn rịn buông tay.
"Em nhất định phải cố gắng nhé, sớm ngày đầu thai."
"Vâng."
Các Âm Sai thu xích sắt, lôi Hoàng Dịch Đức và Hoàng Bảo Thụ quay về bên cạnh họ, rồi chia làm hai hướng.
Hoàng Dịch Đức bị đưa về địa phủ chịu hình, Hoàng Bảo Thụ được âm sai hộ tống đi báo thù hai pháp sư đã giết mình.
Hoàng Bảo Trân nhìn bóng dáng em trai tan biến trong màn sương, tâm trạng nhẹ nhõm đi nhiều, trên mặt hiện lên nụ cười vui vẻ.
"Tốt quá."
Em trai cô cuối cùng cũng thoát khỏi bể khổ.
Nhóm Sở Hoàn đốt lễ cảm ơn các âm sai trong miếu Thành Hoàng, thắp một nén nhang cho Thành Hoàng rồi đi ra ngoài.
Trời đã tối, thế nhưng quảng trường bên ngoài còn náo nhiệt hơn lúc họ vào. Một nhóm các dì đang bật nhạc tập khiêu vũ, lũ trẻ chạy đuổi nhau ầm ĩ.
Lý Tuyên Minh nhìn sang góc, phát hiện đám "thầy bói" vẫn chưa tan ca, ngồi rình ở một góc chờ khách.
Sở Hoàn nói: "Giờ chúng ta có thể qua đó xem."
Hoàng Bảo Trân nhìn họ thắc mắc: "Xem gì cơ?"
Lý Tuyên Minh đã đi về phía đó, những người còn lại đi theo sau.
Sở Hoàn giải thích với Hoàng Bảo Trân: "Cô nhìn đám người phía trước đi, toàn là lừa đảo cả. Thầy giỏi thực sự sao có thể ra đây bày sạp vỉa hè... Lừa tiền còn đỡ, đáng sợ là họ bịa chuyện lung tung, khiến người ta tin nhầm, rồi lỡ duyên hoặc chậm trễ chữa bệnh."
Hoàng Bảo Trân gật đầu: "Đúng thật."
Lúc đi ngang qua hai người, Sở Hoàn nghe thấy vài từ quen tai, không nhịn được dừng bước.
"Ông xem bây giờ tỷ lệ sinh thấp như vậy, đầu thai chắc chắn phải chờ lâu. Hồn phách bình thường phải đợi vài năm. Nếu ông tin tôi, tôi đảm bảo giúp con trai ông đầu thai sớm, vào nhà giàu... Chỉ cần tiền đến nơi, tôi lập tức sắp xếp cho chen hàng."
Đầu thai chen hàng?
Sở Hoàn quay đầu nhìn, thấy bên kia là một gã đàn ông mặt mày gian xảo, đang lôi kéo một ông cụ.
"Ông yên tâm đi, tôi có quan hệ ở dưới. Chỉ cần có tiền, việc gì cũng lo được, cho con trai ông đầu thai vào nhà giàu không thành vấn đề."
Vừa nói, gã vừa chỉ về phía miếu Thành Hoàng.
Nghe đến đây, Sở Hoàn không nhịn nổi nữa, hỏi: "Anh có quan hệ ở dưới hả?"
Tên kia cực kỳ cảnh giác, trừng mắt nói: "Cậu nghe lén bọn tôi nói chuyện?"
"Quan hệ của anh không nói cho anh biết dưới âm phủ giờ đang truy quét tệ nạn hả?"
"..."
Sở Hoàn quay sang ông cụ, nói: "Cụ ơi, đừng tin người này bịa đặt. Việc đầu thai có quy trình nghiêm ngặt lắm, anh ta lấy tư cách gì chen hàng chứ."
Ánh mắt tên kia lập tức trở nên hung hăng, hạ giọng chửi rủa: "Cùng nghề? Đụ má mày đến phá sạp của tao đúng không?!"
Lý Toàn Quang nghe thế, lập tức rút ra chứng chỉ đạo sĩ, nói lớn: "Ai cùng nghề với anh? Chúng tôi là dân chuyên nghiệp!"
"Đạo sĩ!"
Tên kia giật mình hét lên, lập tức quay người bỏ chạy. Nhưng Lý Toàn Quang nhanh như cắt đuổi theo đè gã xuống đất.
Hơn mười phút sau, cảnh sát chạy tới. Trước sự chứng kiến của đám đông, họ bắt vài người đi.
"Lại có người bị lừa?"
"Tin mấy người này thà vào miếu thắp nhang cho Thành Hoàng còn hơn."
"Lần này hy vọng nhốt bọn nó lâu một chút."
Đám đông chỉ trỏ bàn tán về phía họ.
Tên bị Sở Hoàn vạch trần không cam lòng, ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm cậu.
Sở Hoàn nhìn lại gã, quay đầu nói với vị âm quan không biết đã đứng cạnh mình từ lúc nào: "Đại nhân, tôi hiểu vì sao Vô Thường đại nhân lại nói mọi người làm việc thiếu tích cực rồi. Những kẻ này làm xấu thanh danh của mọi người ngay ngoài cửa, thế mà mọi người mắt nhắm mắt mở bỏ qua."
Vương Chí cũng nhìn về phía đó, mỉm cười cảm ơn Sở Hoàn: "Thì ra là vậy, xin thụ giáo."
Mấy người trên xe cảnh sát bỗng thấy sống lưng lạnh toát.
Sau khi dọn dẹp sạch đám lừa đảo, tâm trạng của Lý Tuyên Minh sảng khoái hẳn.
Cả bọn về nghỉ ngơi một đêm. Hôm sau tỉnh dậy, Sở Hoàn không thấy bóng dáng Vô Diện đâu. Cậu đi tìm thử, phát hiện nó đang ở trong phòng Lý Tuyên Minh chơi máy tính bảng.
Lý Tuyên Minh đang gọi điện hỏi thăm chuyện thầy thuốc Đông y, hỏi các đạo hữu khác xem có ai từng gặp vị bác sĩ này chưa.
Vô Diện ngẩng đầu lên thấy Sở Hoàn đến, gọi: "Sở Hoàn."
"Sao cưng chạy qua đây?"
Sở Hoàn cúi đầu nhìn màn hình máy tính bảng, thấy nội dung là sách y khoa, toàn là tên các loại dược liệu.
"Dậy sớm để học à?"
Sở Hoàn hơi nghi hoặc, trước giờ chưa từng thấy Vô Diện siêng năng như vậy.
Bạch Vô Diện ấm ức nhìn về phía Lý Tuyên Minh.
Sở Hoàn: "..."
"Lý Tuyên Minh bắt cưng học hả?"
Bạch Vô Diện gật đầu.
Sở Hoàn nói với Lý Tuyên Minh: "Lý đạo trưởng, anh sốt ruột tìm người cũng không cần bóc lột Vô Diện thế này chứ?"
Lý Tuyên Minh nhìn cậu, nói đúng bốn chữ: "Nó bị béo phì."
Sở Hoàn: "À... thật ra..."
"Nó béo lên rất nhiều, chỉ biết ăn không chịu vận động."
Sở Hoàn chột dạ cúi gằm đầu. Đối mặt với đôi mắt đen láy của Vô Diện, cậu rất muốn nói gì đó, nhưng trước sự thật phũ phàng, cậu không phản bác nổi.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên cứu cậu khỏi tình huống khó xử.
"Để tôi nghe máy cái đã, Vô Diện ngoan, nghe lời đạo trưởng nhé."
Sở Hoàn cầm điện thoại rời đi. Không còn cảm giác bị ánh mắt u oán của Vô Diện dõi theo nữa, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
"Alo, đại sư, tôi là Thạch Bằng Trình đây! Giờ anh có rảnh không?"
Là người quen gọi đến, Thạch Bằng Trình. Thật ra thì không thân lắm, nhưng Thạch Bằng Trình là kiểu "vua xã giao", ngay hôm đầu tiên kết bạn đã thả tim hết toàn bộ bài đăng của Sở Hoàn, mỗi ngày đều gửi tin nhắn dù Sở Hoàn có trả lời hay không, rất giỏi tự nói chuyện một mình.
Giọng nói như sấm nổ vang lên từ điện thoại khiến Sở Hoàn phải giơ máy ra xa, sau đó nói: "Rảnh, có chuyện gì không? Lũ ma quỷ lại tìm cậu gây chuyện à?"
"Ấy không phải, bọn tôi đã sửa sang lại mộ phần cho bọn họ rồi, sửa đẹp lắm luôn! Mấy con ma đó còn về báo mộng cảm ơn tụi tôi, bảo năm sau rảnh thì đến mộ họ đào rau dại chơi..."
Sở Hoàn thấy cậu ta sắp nói sang chuyện khác, vội cắt lời: "Rồi rồi, vậy cậu tìm tôi là vì chuyện gì?"
"À là vầy, tôi có một người bạn, hình như bị ma ám, muốn nhờ anh xem thử. Nếu anh rảnh thì tốt quá. Tôi thấy không ai giỏi bằng anh cả."
Sở Hoàn: "Được."
"Vậy tí nữa tôi tới đón nhé? Bạn tôi bị hành mấy hôm nay, tôi ngủ lại nhà cô ấy cũng không ăn thua."
"Ừ."
Cúp máy xong, Sở Hoàn quay về nói với Bạch Vô Diện: "Có người bị ma ám, tôi nhận lời rồi, chuẩn bị đi xem thử. Vô Diện ở đây học hành cho tốt nhé."
Bạch Vô Diện ngoan ngoãn gật đầu: "Anh nhớ về sớm nha."
Lúc sắp đi, Sở Hoàn còn nói với Lý Tuyên Minh: "Dù là giảm cân thì cũng phải từ từ, giảm nhanh quá không tốt cho sức khỏe..."
Lý Tuyên Minh: "Nó mới đọc sách chưa đến một tiếng đồng hồ."
"Vô Diện ơi, có đói không? Muốn ăn trái cây, sâu mạch hay bánh quy nào?"
Lý Tuyên Minh lập tức quay đầu lại, nghiêm mặt nói với Lý Toàn Quang: "Cấm cho nó ăn."
Lý Toàn Quang giật mình, vội lùi ra xa khỏi Vô Diện: "Đệ đâu có cho nó ăn, đệ chỉ hỏi thôi!"
Sở Hoàn: "..."
Chuyện Vô Diện béo lên không phải lỗi của mình cậu, ok?
Chưa bao lâu, Thạch Bằng Trình đã lái xe đến nơi.
Cậu ta vừa thấy Sở Hoàn liền khen: "Đại sư, hôm nay trông anh đẹp trai quá!"
Sở Hoàn liếc chiếc mũ đỏ rực trên đầu cậu ta, bình thản nói: "Cậu cũng vậy."
"He he~"
Thạch Bằng Trình khởi động xe, vừa lái vừa nói: "Tôi chở anh đến chỗ bạn tôi luôn nhé. Con ma mà cô ấy gặp có hơi khác với con ma ở nhà tôi, hình như nó không sợ tôi."
Bạn của Thạch Bằng Trình tên là Văn Diệu Hạm, gia cảnh khá tốt, học đại học ở thành phố Q, sau khi tốt nghiệp thì ở lại làm việc. Gia đình cô mua cho một căn hộ, sau khi công việc ổn định cô có bạn trai, tình cảm khá suôn sẻ.
Chuyện lạ bắt đầu xảy ra từ tuần trước. Ban đầu cũng giống nhà Thạch Bằng Trình, nhà cửa bỗng nhiên lộn xộn dù không ai đụng vào, trong phòng có âm thanh kỳ quái. Sau đó mọi chuyện dần nghiêm trọng hơn. Hai ngày trước, trên người Văn Diệu Hạm và bạn trai xuất hiện các vết xước kỳ lạ, như thể bị thứ gì đó cào.
Sở Hoàn nghe xong bèn hỏi: "Vậy con ma đó có làm gì cậu không?"
Thạch Bằng Trình: "Không."
Cậu ta khẳng định: "Chắc chắn là họ yếu vía, gặp ma thì đánh cho nó phục là xong!"
Sở Hoàn: "... Cậu tưởng ai cũng giống cậu chắc?"
"Đến rồi."
Lúc này Văn Diệu Hạm đang ngồi xổm bên vệ đường, thấy xe của Thạch Bằng Trình thì kéo bạn trai là Thôi Kim Ngạn đứng dậy.
Thôi Kim Ngạn không mấy vui vẻ, miệng còn lầm bầm: "Diệu Hạm, anh thấy tốt nhất là mình nên đến miếu bái thần, mấy 'đại sư' ngoài đời mười người hết chín người là lừa đảo."
"Là đại sư do Tiểu Thạch đề cử đó, chuyện ở nhà cậu ấy đã được giải quyết êm xuôi, được kiểm chứng đàng hoàng..."
Khi Sở Hoàn xuống xe, mắt Văn Diệu Hạm lập tức sáng lên, ngữ khí cũng thay đổi: "Đại sư đẹp trai quá!"
Thôi Kim Ngạn nhìn thấy mặt Sở Hoàn thì càng thêm khó chịu. Đại sư cái đếch gì, nhìn y chang mấy cậu ấm nhà giàu.
Thạch Bằng Trình hồ hởi giới thiệu: "Đây chính là đại sư mà tớ đã kể với hai người, tên là Sở Hoàn."
"Chào anh, tôi là Văn Diệu Hạm."
"Chào cô."
Sở Hoàn không hàn huyên nhiều, nói thẳng: "Tôi đã nghe Thạch Bằng Trình kể qua tình hình, giờ chúng ta vào nhà cô xem luôn nhé?"
"Vâng, đi lối này."
Nhà của Văn Diệu Hạm ở tầng trệt, bên ngoài có một khu vườn nhỏ, được chăm sóc rất tốt, cây cối tươi xanh, nhiều loài đang nở hoa.
Mặc dù vườn có hàng rào bao quanh, nhưng phần hàng rào phủ đầy dây leo có mở một cánh cổng nhỏ, để họ có thể đi xuyên vườn vào nhà.
Vừa vào đến nơi, hai con mèo mũm mĩm đã ùa ra vây lấy bọn họ, miệng không ngừng kêu "meo meo" quanh chân Văn Diệu Hạm.
Cô ôm lấy một con, cười nói: "Tôi có nuôi mấy con mèo, với tôi chúng như người thân vậy."
"Chúng dễ thương lắm."
Sở Hoàn đưa tay vuốt đầu con mèo béo đó một cái.
Vào đến trong nhà, đúng như Văn Diệu Hạm nói, mèo đúng chuẩn là người nhà của cô. Căn nhà được thiết kế đặc biệt, nhiều không gian tiện cho mèo di chuyển và chơi đùa.
Sở Hoàn nhìn quanh một vòng, cảm nhận được trong nhà có âm khí nhàn nhạt, nhưng phần lớn tập trung quanh mấy cái kệ leo và đồ chơi mèo. Điều này hơi lạ.
Phản ứng đầu tiên của cậu là nghi ngờ có quỷ mèo quấy phá, nhưng quỷ mèo nổi tiếng dữ tợn, đâu có chuyện chỉ loanh quanh chơi đồ chơi rồi phá phách linh tinh thế này.
Nhìn thêm một lượt nữa, Sở Hoàn phát hiện âm khí tụ nhiều nhất trên trần nhà. Cậu ngẩng đầu lên, liền thấy một túi vải màu sặc sỡ treo ở giữa trần.
Vậy là đúng rồi, cậu nhận ra món này.
Sở Hoàn quay đầu hỏi Văn Diệu Hạm: "Cô nuôi Mèo quỷ thần?"
Mèo quỷ thần là một loại tín ngưỡng giống với Hoàng Tiên ở một số địa phương, là tồn tại nửa thần nửa quỷ. Mèo quỷ thần có thể truyền đời thờ phụng, cũng có thể dùng cách đặc biệt để tạo ra. Một trong các cách tạo ra là khi mèo nhà chết thì chặt đầu nó, bọc bằng lụa màu treo giữa trần nhà rồi tụng kinh suốt một trăm ngày.
"Mèo quỷ thần?"
Văn Diệu Hạm ngẩng đầu nhìn theo tay chỉ của Sở Hoàn, phản ứng lại: "À, đúng rồi. Trước đây tôi nuôi một con mèo bò sữa, nó già rồi chết. Lúc đó tôi rất đau lòng, mẹ tôi dạy tôi làm vậy, nói như thế thì mèo sẽ mãi mãi ở bên tôi."
"Ý anh là... Nháo Nháo thực sự quay về rồi??"
Văn Diệu Hạm trợn to mắt, không dám tin hỏi.
Sở Hoàn gật đầu.
"Trời đất ơi trời đất ơi..."
Cô sốc đến mức không nói nên lời, mãi một lúc sau mới bối rối hỏi: "Vậy tại sao nó cào bọn tôi? Có phải là vì bọn tôi làm gì không tốt nên nó tức giận không?"
Sở Hoàn không trả lời mà nói: "Cho tôi xem vết thương của hai người đi."
"Được ạ."
Văn Diệu Hạm xắn tay áo, trên tay cô có vài vết xước nhẹ. Nhưng trên người Thôi Kim Ngạn thì đầy thương tích, bị cào loang lổ như bàn cờ, có chỗ thậm chí đã đóng vảy.
So sánh như vậy, Văn Diệu Hạm cũng nhận ra có gì đó sai sai. Vết thương của cô giống như cảnh báo, còn vết của Thôi Kim Ngạn thì giống dạy dỗ.
Thạch Bằng Trình không kiềm được mà kêu toáng lên: "Nháo Nháo cố tình nhắm vào Thôi Kim Ngạn! Anh đắc tội với nó hả?"
Sở Hoàn nói: "Có vẻ như bạn trai cô đã làm chuyện gì đó không tốt."
Thạch Bằng Trình phản ứng còn nhanh hơn: "Anh ngoại tình???"
"Nói bậy!"
Thôi Kim Ngạn tức đỏ mặt, chỉ tay chửi họ: "Tôi một lòng một dạ với Diệu Hạm, hai người không có chứng cứ mà vu oan tôi ngoại tình?!"
Sở Hoàn: "Tôi đâu có nói anh ngoại tình."
Cậu quay sang nhìn Văn Diệu Hạm, nói: "Nếu tôi nhớ không nhầm thì mèo quỷ thần rất keo kiệt, chủ yếu là giữ tiền cho chủ nhân?"
Cậu nhớ mèo quỷ thần nổi tiếng là keo kiệt, đến uống trà ở nhà người thờ phụng nó mà còn bị tiêu chảy, huống hồ là lấy đồ của nhà nó.
Văn Diệu Hạm nhìn Thôi Kim Ngạn, ánh nhìn bối rối dần trở thành lạnh lùng sắc bén.
"Đcm, ngoại tình còn đỡ, anh dám nhắm vào tiền của tôi?!"
Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Vương Chí giờ không còn tin lời Sở Hoàn nữa. Sở Hoàn vừa đến không bao lâu, đại nhân Vô Thường liền bất ngờ xuất hiện, sao hắn ta có thể chuyện tin này không liên quan đến cậu.
"Vô Thường đại nhân cũng đến đây."
Sở Hoàn: "..."
Chuyện này hơi khó giải thích.
Cậu giơ một tay lên, thề thốt: "Tôi thật sự không nói gì hết! Chắc là do gần đây xuất hiện ác quỷ nên đại nhân mới đến, chứ không phải đến tra xét bên mọi người. Chẳng lẽ bên mọi người tham ô hủ bại?"
Vương Chí nói: "Không đến mức đó, nhưng bọn tôi bị hù một trận. Vô Thường đại nhân đi dạo một vòng, bảo bọn tôi làm việc thiếu tích cực... Haiz, dạo này ai cũng tích cực bắt hồn mà, không biết đại nhân nói thiếu tích cực là sao."
"Có khi ngài ấy tiện miệng nói vậy thôi." Sở Hoàn thở phào nhẹ nhõm. May mà không phải chuyện gì to tát, nếu không danh tiếng của cậu lại bị ảnh hưởng.
Hoàng Bảo Trân nghe tiếng Sở Hoàn nói chuyện với ai đó, nhưng không nhìn thấy âm sai, khẽ hỏi: "Em tôi đến chưa?"
Cô vừa lên tiếng, sắc mặt Vương Chí trở nên nghiêm túc, quay lại với chủ đề chính: "Vụ án của Hoàng Dịch Đức và Hoàng Bảo Thụ đã được xử lý xong. Hoàng Dịch Đức bị kết án 60 năm ở địa ngục đá mài, sau đó sẽ đầu thai vào súc sinh đạo. Còn Hoàng Bảo Thụ, tuy phạm vào tội đại nghịch bất đạo vì giết cha, nhưng lúc sinh thời đã phụng dưỡng Hoàng Dịch Đức nhiều năm, coi như đã trả hết ơn sinh thành. Sau cùng giết Hoàng Dịch Đức là có lý do chính đáng. Lần này trở về, ngoài việc gặp lại người thân, cậu ta được âm phủ cho phép quay lại báo thù hai pháp sư dân gian đã hại chết mình."
Nói xong, hắn ta nghiêng người sang bên. Phía sau hắn ta xuất hiện một cánh cửa lớn bằng đồng xanh, trên cửa khắc hai cái đầu quỷ dữ tợn. Cánh cửa từ từ mở ra, làn khói xám lạnh lẽo bốc lên, mấy bóng người từ bên trong bước ra.
Hoàng Bảo Trân thấy được cánh cửa này, căng thẳng không dám thở. Đến khi mấy bóng người lờ mờ xuất hiện, ánh mắt cô lập tức bị hút chặt lấy.
Là em trai, cô thấy em trai!
"Em ơi!"
Cô gọi nhỏ một tiếng, rồi gọi thêm một lần nữa: "Em ơi!"
Tiếng sau nghẹn ngào hơn tiếng trước, cuối cùng nức nở.
Hoàng Bảo Thụ cũng rất kích động, lập tức bay đến phía cô, trên người vẫn còn xiềng xích. Nhưng vì cậu bé không phải ác quỷ nên Âm Sai không kiềm chế gắt gao, dây xích tự động dài ra.
"Chị ơi!"
Cậu bé nhào vào lòng Hoàng Bảo Trân. Cô đón lấy cậu bé, òa khóc.
"Lỗi của chị, là lỗi của chị..."
Hoàng Bảo Thụ đưa tay lên sờ mặt cô, nói: "Không phải lỗi của chị, em biết chị vẫn nhớ em."
Sở Hoàn liếc nhìn Hoàng Bảo Thụ, phát hiện ánh mắt cậu bé lúc này đã sáng sủa, minh mẫn hơn nhiều.
"Mẹ đâu chị?"
Hoàng Bảo Trân khựng lại một chút, rồi làm như không có gì, nói: "Chị mang bánh đến cho em nè, giờ chị làm bánh giỏi lắm. Chị nhớ em thích vị xoài..."
Hoàng Bảo Thụ không thuận theo, nghiêm túc gọi một tiếng: "Chị."
Hoàng Bảo Trân cắn môi, khó nén buồn bã: "Mẹ mơ thấy em bị Hoàng Dịch Đức hại chết, mơ thấy cảnh em bị giết. Sau đó không bao lâu thì mẹ qua đời."
Nghe đến đây, hai hốc mắt Hoàng Bảo Thụ biến thành hai hốc đen, quanh thân tỏa ra khí đen. Hai Âm Sai đứng phía sau lập tức biến sắc, quấn chặt xích quanh cổ tay rồi kéo lại.
"Đừng em!"
Hoàng Bảo Trân nâng cằm cậu lên, nói vội: "Hoàng Dịch Đức đã chết, chúng ta đã báo thù. Em không được nổi điên, cũng không được mất lý trí, em còn phải đi đầu thai!"
"..."
Hoàng Bảo Thụ đứng bất động, một lúc lâu sau mới bật ra tiếng khóc của quỷ.
Vương Chí đứng bên cạnh lau khóe mắt, nói với Sở Hoàn: "Thật là đáng thương, thật là cảm động..."
"..."
Sở Hoàn nhìn hắn ta, vẻ mặt dần trở nên phức tạp. Ban đầu cậu có chút xúc động, nhưng giờ sự xúc động ấy đã bị kinh hãi cuốn sạch.
"Đại nhân, ngài đa sầu đa cảm quá..."
Bên kia, Hoàng Dịch Đức bị luồng âm khí bùng phát của Hoàng Bảo Thụ dọa sợ. Sau khi trở thành quỷ, ông ta cảm nhận rõ rệt được sự đáng sợ của Hoàng Bảo Thụ. Cậu bé có thể dễ dàng xé xác ông ta thành mảnh nhỏ.
Ông ta trốn ra sau lưng âm sai, nhưng nhanh chóng bị họ thô bạo kéo ra.
Lý Tuyên Minh đến gần ông ta, hỏi: "Hoàng Dịch Đức, phương thuốc kia là ai cho ông?"
Trên người Hoàng Dịch Đức vẫn còn thương tích, thân thể lở loét thê thảm. Ông ta u ám trả lời: "Tại sao tôi phải nói cho các người biết?"
Lý Toàn Quang thấy thái độ ông ta như vậy, lập tức trừng mắt: "Này, ý ông là sao?"
Hoàng Dịch Đức: "Trừ khi các người để tôi đi đầu thai luôn, hơn nữa để tôi đầu thai thành người giàu có."
Lý Tuyên Minh cười lạnh: "Nằm mơ đi!"
"Vậy thì đừng mong tôi nói gì. Tôi chưa bao giờ làm chuyện lỗ vốn."
"Sao thế? Ổng không chịu nói à?"
Sở Hoàn thấy bên bọn họ giằng co, bèn bước lại.
"Ừ."
"Hừ." Hoàng Dịch Đức hừ lạnh một tiếng. Dù sao bây giờ ông ta đã chết, lợn chết không sợ nước sôi. Chưa kể ông ta vẫn nhớ vụ Sở Hoàn từng nói thẳng là mình lừa ông ta.
Sở Hoàn thấy ông ta cứng đầu như vậy, tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi: "Đừng nói ông nghĩ mình chết rồi thì chúng tôi không làm gì được ông. Chẳng lẽ ông không biết là người dưới địa phủ trọng nhân tình?"
Hoàng Dịch Đức: "..."
Sở Hoàn xoa cằm: "Ông quên tôi có quen biết với người ở dưới đó rồi à?"
Sắc mặt Hoàng Dịch Đức thay đổi, cảnh giác hỏi: "Ý cậu là gì?"
"Thì ý trên mặt chữ."
Sở Hoàn quay sang hai âm sai bên cạnh, mỉm cười: "Các vị đại nhân, không biết có thể làm phiền chút không, bọn tôi muốn dạy dỗ ổng một trận."
"Chuyện nhỏ chuyện nhỏ."
"Bọn tôi muốn đánh ổng từ lâu rồi. Tên này còn tàn nhẫn hơn đám quỷ chúng tôi! Ngay cả con trai mình mà cũng dám ra tay!"
Hai Âm Sai đứng sang một bên nhường chỗ. Hoàng Dịch Đức nhìn trái nhìn phải, mặt mày hoảng loạn hét lên: "Các người muốn làm gì, muốn làm gì?!"
Sở Hoàn: "Đánh ông."
Lý Tuyên Minh sửa ống tay áo, ánh mắt nhìn ông ta không hiền chút nào.
Hoàng Dịch Đức vội kêu lên: "Tôi nói, tôi nói!"
"Sớm thế này thì có phải tốt không."
Lý Toàn Quang nhìn ông ta, tiếc rẻ nói: "Sao ông không kiên trì thêm chút nữa?"
Hoàng Dịch Đức không còn tâm trí cãi nhau, vội vàng nói: "Khi đó tôi bệnh rất nặng, bệnh viện không cứu được, đang lúc tuyệt vọng thì có một người tìm đến tôi. Người đó nói trong tay có một đơn thuốc có thể cứu mạng tôi."
"Là một người đàn ông, tướng mạo rất bình thường, bảo dưỡng tốt nên nhìn không rõ tuổi tác, vừa giống hai mươi mấy vừa giống hơn bốn mươi. Tôi chỉ nhớ người đó có đeo một túi thuốc màu xanh, toàn thân nồng nặc mùi thuốc bắc."
"Sau khi đưa đơn thuốc, người đó liền đi mất."
Sở Hoàn nhíu mày: "Đàn ông? Có nói tên không?"
"Không."
Lý Tuyên Minh hỏi tiếp: "Ông không hỏi tại sao muốn cứu ông à?"
Hoàng Dịch Đức: "Tôi có hỏi. Người đó chỉ nói là làm việc tốt. Người đó thường xuyên làm việc thiện, còn nói làm người thì nên tích đức, làm nhiều việc tốt."
Ông ta ngẫm nghĩ rồi nói thêm: "Lúc nói câu đó, vẻ mặt của người đó rất kỳ."
"Hửm?" Sở Hoàn hỏi: "Kỳ thế nào?"
"Hình như có hơi căm hận."
"Ồ."
Sở Hoàn thoáng trầm ngâm. Chẳng lẽ người kia từng gặp chuyện gì, nên muốn trả thù xã hội?
Hoàng Dịch Đức nhìn bọn họ, nói: "Tôi nói xong rồi, các người tha cho tôi đi."
"Được, dù gì ông cũng phải ngồi tù dưới địa phủ sáu mươi năm." Sở Hoàn cười với ông ta: "Nếu ông dám lừa chúng tôi, chúng tôi sẽ tìm ông tính sổ."
Trên mặt Hoàng Dịch Đức đầy vẻ tuyệt vọng.
Chuyện bên này xem như xong xuôi, nhưng Hoàng Bảo Thụ và Hoàng Bảo Trân vẫn đang trò chuyện, hai người lưu luyến không nỡ xa nhau. Cuối cùng sau vài lần Âm Sai nhắc nhở, họ mới bịn rịn buông tay.
"Em nhất định phải cố gắng nhé, sớm ngày đầu thai."
"Vâng."
Các Âm Sai thu xích sắt, lôi Hoàng Dịch Đức và Hoàng Bảo Thụ quay về bên cạnh họ, rồi chia làm hai hướng.
Hoàng Dịch Đức bị đưa về địa phủ chịu hình, Hoàng Bảo Thụ được âm sai hộ tống đi báo thù hai pháp sư đã giết mình.
Hoàng Bảo Trân nhìn bóng dáng em trai tan biến trong màn sương, tâm trạng nhẹ nhõm đi nhiều, trên mặt hiện lên nụ cười vui vẻ.
"Tốt quá."
Em trai cô cuối cùng cũng thoát khỏi bể khổ.
Nhóm Sở Hoàn đốt lễ cảm ơn các âm sai trong miếu Thành Hoàng, thắp một nén nhang cho Thành Hoàng rồi đi ra ngoài.
Trời đã tối, thế nhưng quảng trường bên ngoài còn náo nhiệt hơn lúc họ vào. Một nhóm các dì đang bật nhạc tập khiêu vũ, lũ trẻ chạy đuổi nhau ầm ĩ.
Lý Tuyên Minh nhìn sang góc, phát hiện đám "thầy bói" vẫn chưa tan ca, ngồi rình ở một góc chờ khách.
Sở Hoàn nói: "Giờ chúng ta có thể qua đó xem."
Hoàng Bảo Trân nhìn họ thắc mắc: "Xem gì cơ?"
Lý Tuyên Minh đã đi về phía đó, những người còn lại đi theo sau.
Sở Hoàn giải thích với Hoàng Bảo Trân: "Cô nhìn đám người phía trước đi, toàn là lừa đảo cả. Thầy giỏi thực sự sao có thể ra đây bày sạp vỉa hè... Lừa tiền còn đỡ, đáng sợ là họ bịa chuyện lung tung, khiến người ta tin nhầm, rồi lỡ duyên hoặc chậm trễ chữa bệnh."
Hoàng Bảo Trân gật đầu: "Đúng thật."
Lúc đi ngang qua hai người, Sở Hoàn nghe thấy vài từ quen tai, không nhịn được dừng bước.
"Ông xem bây giờ tỷ lệ sinh thấp như vậy, đầu thai chắc chắn phải chờ lâu. Hồn phách bình thường phải đợi vài năm. Nếu ông tin tôi, tôi đảm bảo giúp con trai ông đầu thai sớm, vào nhà giàu... Chỉ cần tiền đến nơi, tôi lập tức sắp xếp cho chen hàng."
Đầu thai chen hàng?
Sở Hoàn quay đầu nhìn, thấy bên kia là một gã đàn ông mặt mày gian xảo, đang lôi kéo một ông cụ.
"Ông yên tâm đi, tôi có quan hệ ở dưới. Chỉ cần có tiền, việc gì cũng lo được, cho con trai ông đầu thai vào nhà giàu không thành vấn đề."
Vừa nói, gã vừa chỉ về phía miếu Thành Hoàng.
Nghe đến đây, Sở Hoàn không nhịn nổi nữa, hỏi: "Anh có quan hệ ở dưới hả?"
Tên kia cực kỳ cảnh giác, trừng mắt nói: "Cậu nghe lén bọn tôi nói chuyện?"
"Quan hệ của anh không nói cho anh biết dưới âm phủ giờ đang truy quét tệ nạn hả?"
"..."
Sở Hoàn quay sang ông cụ, nói: "Cụ ơi, đừng tin người này bịa đặt. Việc đầu thai có quy trình nghiêm ngặt lắm, anh ta lấy tư cách gì chen hàng chứ."
Ánh mắt tên kia lập tức trở nên hung hăng, hạ giọng chửi rủa: "Cùng nghề? Đụ má mày đến phá sạp của tao đúng không?!"
Lý Toàn Quang nghe thế, lập tức rút ra chứng chỉ đạo sĩ, nói lớn: "Ai cùng nghề với anh? Chúng tôi là dân chuyên nghiệp!"
"Đạo sĩ!"
Tên kia giật mình hét lên, lập tức quay người bỏ chạy. Nhưng Lý Toàn Quang nhanh như cắt đuổi theo đè gã xuống đất.
Hơn mười phút sau, cảnh sát chạy tới. Trước sự chứng kiến của đám đông, họ bắt vài người đi.
"Lại có người bị lừa?"
"Tin mấy người này thà vào miếu thắp nhang cho Thành Hoàng còn hơn."
"Lần này hy vọng nhốt bọn nó lâu một chút."
Đám đông chỉ trỏ bàn tán về phía họ.
Tên bị Sở Hoàn vạch trần không cam lòng, ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm cậu.
Sở Hoàn nhìn lại gã, quay đầu nói với vị âm quan không biết đã đứng cạnh mình từ lúc nào: "Đại nhân, tôi hiểu vì sao Vô Thường đại nhân lại nói mọi người làm việc thiếu tích cực rồi. Những kẻ này làm xấu thanh danh của mọi người ngay ngoài cửa, thế mà mọi người mắt nhắm mắt mở bỏ qua."
Vương Chí cũng nhìn về phía đó, mỉm cười cảm ơn Sở Hoàn: "Thì ra là vậy, xin thụ giáo."
Mấy người trên xe cảnh sát bỗng thấy sống lưng lạnh toát.
Sau khi dọn dẹp sạch đám lừa đảo, tâm trạng của Lý Tuyên Minh sảng khoái hẳn.
Cả bọn về nghỉ ngơi một đêm. Hôm sau tỉnh dậy, Sở Hoàn không thấy bóng dáng Vô Diện đâu. Cậu đi tìm thử, phát hiện nó đang ở trong phòng Lý Tuyên Minh chơi máy tính bảng.
Lý Tuyên Minh đang gọi điện hỏi thăm chuyện thầy thuốc Đông y, hỏi các đạo hữu khác xem có ai từng gặp vị bác sĩ này chưa.
Vô Diện ngẩng đầu lên thấy Sở Hoàn đến, gọi: "Sở Hoàn."
"Sao cưng chạy qua đây?"
Sở Hoàn cúi đầu nhìn màn hình máy tính bảng, thấy nội dung là sách y khoa, toàn là tên các loại dược liệu.
"Dậy sớm để học à?"
Sở Hoàn hơi nghi hoặc, trước giờ chưa từng thấy Vô Diện siêng năng như vậy.
Bạch Vô Diện ấm ức nhìn về phía Lý Tuyên Minh.
Sở Hoàn: "..."
"Lý Tuyên Minh bắt cưng học hả?"
Bạch Vô Diện gật đầu.
Sở Hoàn nói với Lý Tuyên Minh: "Lý đạo trưởng, anh sốt ruột tìm người cũng không cần bóc lột Vô Diện thế này chứ?"
Lý Tuyên Minh nhìn cậu, nói đúng bốn chữ: "Nó bị béo phì."
Sở Hoàn: "À... thật ra..."
"Nó béo lên rất nhiều, chỉ biết ăn không chịu vận động."
Sở Hoàn chột dạ cúi gằm đầu. Đối mặt với đôi mắt đen láy của Vô Diện, cậu rất muốn nói gì đó, nhưng trước sự thật phũ phàng, cậu không phản bác nổi.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên cứu cậu khỏi tình huống khó xử.
"Để tôi nghe máy cái đã, Vô Diện ngoan, nghe lời đạo trưởng nhé."
Sở Hoàn cầm điện thoại rời đi. Không còn cảm giác bị ánh mắt u oán của Vô Diện dõi theo nữa, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
"Alo, đại sư, tôi là Thạch Bằng Trình đây! Giờ anh có rảnh không?"
Là người quen gọi đến, Thạch Bằng Trình. Thật ra thì không thân lắm, nhưng Thạch Bằng Trình là kiểu "vua xã giao", ngay hôm đầu tiên kết bạn đã thả tim hết toàn bộ bài đăng của Sở Hoàn, mỗi ngày đều gửi tin nhắn dù Sở Hoàn có trả lời hay không, rất giỏi tự nói chuyện một mình.
Giọng nói như sấm nổ vang lên từ điện thoại khiến Sở Hoàn phải giơ máy ra xa, sau đó nói: "Rảnh, có chuyện gì không? Lũ ma quỷ lại tìm cậu gây chuyện à?"
"Ấy không phải, bọn tôi đã sửa sang lại mộ phần cho bọn họ rồi, sửa đẹp lắm luôn! Mấy con ma đó còn về báo mộng cảm ơn tụi tôi, bảo năm sau rảnh thì đến mộ họ đào rau dại chơi..."
Sở Hoàn thấy cậu ta sắp nói sang chuyện khác, vội cắt lời: "Rồi rồi, vậy cậu tìm tôi là vì chuyện gì?"
"À là vầy, tôi có một người bạn, hình như bị ma ám, muốn nhờ anh xem thử. Nếu anh rảnh thì tốt quá. Tôi thấy không ai giỏi bằng anh cả."
Sở Hoàn: "Được."
"Vậy tí nữa tôi tới đón nhé? Bạn tôi bị hành mấy hôm nay, tôi ngủ lại nhà cô ấy cũng không ăn thua."
"Ừ."
Cúp máy xong, Sở Hoàn quay về nói với Bạch Vô Diện: "Có người bị ma ám, tôi nhận lời rồi, chuẩn bị đi xem thử. Vô Diện ở đây học hành cho tốt nhé."
Bạch Vô Diện ngoan ngoãn gật đầu: "Anh nhớ về sớm nha."
Lúc sắp đi, Sở Hoàn còn nói với Lý Tuyên Minh: "Dù là giảm cân thì cũng phải từ từ, giảm nhanh quá không tốt cho sức khỏe..."
Lý Tuyên Minh: "Nó mới đọc sách chưa đến một tiếng đồng hồ."
"Vô Diện ơi, có đói không? Muốn ăn trái cây, sâu mạch hay bánh quy nào?"
Lý Tuyên Minh lập tức quay đầu lại, nghiêm mặt nói với Lý Toàn Quang: "Cấm cho nó ăn."
Lý Toàn Quang giật mình, vội lùi ra xa khỏi Vô Diện: "Đệ đâu có cho nó ăn, đệ chỉ hỏi thôi!"
Sở Hoàn: "..."
Chuyện Vô Diện béo lên không phải lỗi của mình cậu, ok?
Chưa bao lâu, Thạch Bằng Trình đã lái xe đến nơi.
Cậu ta vừa thấy Sở Hoàn liền khen: "Đại sư, hôm nay trông anh đẹp trai quá!"
Sở Hoàn liếc chiếc mũ đỏ rực trên đầu cậu ta, bình thản nói: "Cậu cũng vậy."
"He he~"
Thạch Bằng Trình khởi động xe, vừa lái vừa nói: "Tôi chở anh đến chỗ bạn tôi luôn nhé. Con ma mà cô ấy gặp có hơi khác với con ma ở nhà tôi, hình như nó không sợ tôi."
Bạn của Thạch Bằng Trình tên là Văn Diệu Hạm, gia cảnh khá tốt, học đại học ở thành phố Q, sau khi tốt nghiệp thì ở lại làm việc. Gia đình cô mua cho một căn hộ, sau khi công việc ổn định cô có bạn trai, tình cảm khá suôn sẻ.
Chuyện lạ bắt đầu xảy ra từ tuần trước. Ban đầu cũng giống nhà Thạch Bằng Trình, nhà cửa bỗng nhiên lộn xộn dù không ai đụng vào, trong phòng có âm thanh kỳ quái. Sau đó mọi chuyện dần nghiêm trọng hơn. Hai ngày trước, trên người Văn Diệu Hạm và bạn trai xuất hiện các vết xước kỳ lạ, như thể bị thứ gì đó cào.
Sở Hoàn nghe xong bèn hỏi: "Vậy con ma đó có làm gì cậu không?"
Thạch Bằng Trình: "Không."
Cậu ta khẳng định: "Chắc chắn là họ yếu vía, gặp ma thì đánh cho nó phục là xong!"
Sở Hoàn: "... Cậu tưởng ai cũng giống cậu chắc?"
"Đến rồi."
Lúc này Văn Diệu Hạm đang ngồi xổm bên vệ đường, thấy xe của Thạch Bằng Trình thì kéo bạn trai là Thôi Kim Ngạn đứng dậy.
Thôi Kim Ngạn không mấy vui vẻ, miệng còn lầm bầm: "Diệu Hạm, anh thấy tốt nhất là mình nên đến miếu bái thần, mấy 'đại sư' ngoài đời mười người hết chín người là lừa đảo."
"Là đại sư do Tiểu Thạch đề cử đó, chuyện ở nhà cậu ấy đã được giải quyết êm xuôi, được kiểm chứng đàng hoàng..."
Khi Sở Hoàn xuống xe, mắt Văn Diệu Hạm lập tức sáng lên, ngữ khí cũng thay đổi: "Đại sư đẹp trai quá!"
Thôi Kim Ngạn nhìn thấy mặt Sở Hoàn thì càng thêm khó chịu. Đại sư cái đếch gì, nhìn y chang mấy cậu ấm nhà giàu.
Thạch Bằng Trình hồ hởi giới thiệu: "Đây chính là đại sư mà tớ đã kể với hai người, tên là Sở Hoàn."
"Chào anh, tôi là Văn Diệu Hạm."
"Chào cô."
Sở Hoàn không hàn huyên nhiều, nói thẳng: "Tôi đã nghe Thạch Bằng Trình kể qua tình hình, giờ chúng ta vào nhà cô xem luôn nhé?"
"Vâng, đi lối này."
Nhà của Văn Diệu Hạm ở tầng trệt, bên ngoài có một khu vườn nhỏ, được chăm sóc rất tốt, cây cối tươi xanh, nhiều loài đang nở hoa.
Mặc dù vườn có hàng rào bao quanh, nhưng phần hàng rào phủ đầy dây leo có mở một cánh cổng nhỏ, để họ có thể đi xuyên vườn vào nhà.
Vừa vào đến nơi, hai con mèo mũm mĩm đã ùa ra vây lấy bọn họ, miệng không ngừng kêu "meo meo" quanh chân Văn Diệu Hạm.
Cô ôm lấy một con, cười nói: "Tôi có nuôi mấy con mèo, với tôi chúng như người thân vậy."
"Chúng dễ thương lắm."
Sở Hoàn đưa tay vuốt đầu con mèo béo đó một cái.
Vào đến trong nhà, đúng như Văn Diệu Hạm nói, mèo đúng chuẩn là người nhà của cô. Căn nhà được thiết kế đặc biệt, nhiều không gian tiện cho mèo di chuyển và chơi đùa.
Sở Hoàn nhìn quanh một vòng, cảm nhận được trong nhà có âm khí nhàn nhạt, nhưng phần lớn tập trung quanh mấy cái kệ leo và đồ chơi mèo. Điều này hơi lạ.
Phản ứng đầu tiên của cậu là nghi ngờ có quỷ mèo quấy phá, nhưng quỷ mèo nổi tiếng dữ tợn, đâu có chuyện chỉ loanh quanh chơi đồ chơi rồi phá phách linh tinh thế này.
Nhìn thêm một lượt nữa, Sở Hoàn phát hiện âm khí tụ nhiều nhất trên trần nhà. Cậu ngẩng đầu lên, liền thấy một túi vải màu sặc sỡ treo ở giữa trần.
Vậy là đúng rồi, cậu nhận ra món này.
Sở Hoàn quay đầu hỏi Văn Diệu Hạm: "Cô nuôi Mèo quỷ thần?"
Mèo quỷ thần là một loại tín ngưỡng giống với Hoàng Tiên ở một số địa phương, là tồn tại nửa thần nửa quỷ. Mèo quỷ thần có thể truyền đời thờ phụng, cũng có thể dùng cách đặc biệt để tạo ra. Một trong các cách tạo ra là khi mèo nhà chết thì chặt đầu nó, bọc bằng lụa màu treo giữa trần nhà rồi tụng kinh suốt một trăm ngày.
"Mèo quỷ thần?"
Văn Diệu Hạm ngẩng đầu nhìn theo tay chỉ của Sở Hoàn, phản ứng lại: "À, đúng rồi. Trước đây tôi nuôi một con mèo bò sữa, nó già rồi chết. Lúc đó tôi rất đau lòng, mẹ tôi dạy tôi làm vậy, nói như thế thì mèo sẽ mãi mãi ở bên tôi."
"Ý anh là... Nháo Nháo thực sự quay về rồi??"
Văn Diệu Hạm trợn to mắt, không dám tin hỏi.
Sở Hoàn gật đầu.
"Trời đất ơi trời đất ơi..."
Cô sốc đến mức không nói nên lời, mãi một lúc sau mới bối rối hỏi: "Vậy tại sao nó cào bọn tôi? Có phải là vì bọn tôi làm gì không tốt nên nó tức giận không?"
Sở Hoàn không trả lời mà nói: "Cho tôi xem vết thương của hai người đi."
"Được ạ."
Văn Diệu Hạm xắn tay áo, trên tay cô có vài vết xước nhẹ. Nhưng trên người Thôi Kim Ngạn thì đầy thương tích, bị cào loang lổ như bàn cờ, có chỗ thậm chí đã đóng vảy.
So sánh như vậy, Văn Diệu Hạm cũng nhận ra có gì đó sai sai. Vết thương của cô giống như cảnh báo, còn vết của Thôi Kim Ngạn thì giống dạy dỗ.
Thạch Bằng Trình không kiềm được mà kêu toáng lên: "Nháo Nháo cố tình nhắm vào Thôi Kim Ngạn! Anh đắc tội với nó hả?"
Sở Hoàn nói: "Có vẻ như bạn trai cô đã làm chuyện gì đó không tốt."
Thạch Bằng Trình phản ứng còn nhanh hơn: "Anh ngoại tình???"
"Nói bậy!"
Thôi Kim Ngạn tức đỏ mặt, chỉ tay chửi họ: "Tôi một lòng một dạ với Diệu Hạm, hai người không có chứng cứ mà vu oan tôi ngoại tình?!"
Sở Hoàn: "Tôi đâu có nói anh ngoại tình."
Cậu quay sang nhìn Văn Diệu Hạm, nói: "Nếu tôi nhớ không nhầm thì mèo quỷ thần rất keo kiệt, chủ yếu là giữ tiền cho chủ nhân?"
Cậu nhớ mèo quỷ thần nổi tiếng là keo kiệt, đến uống trà ở nhà người thờ phụng nó mà còn bị tiêu chảy, huống hồ là lấy đồ của nhà nó.
Văn Diệu Hạm nhìn Thôi Kim Ngạn, ánh nhìn bối rối dần trở thành lạnh lùng sắc bén.
"Đcm, ngoại tình còn đỡ, anh dám nhắm vào tiền của tôi?!"
Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Đánh giá:
Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Story
Chương 122
10.0/10 từ 15 lượt.