Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Chương 115
162@-
Sở Hoàn không đi lấy bánh, mà bước thẳng đến trước mặt Hoàng Bảo Trân, nói: "Chào cô, tôi tên là Sở Hoàn."
Hoàng Bảo Trân nghi hoặc nhìn cậu: "Có chuyện gì ạ?"
"Tôi muốn nói chuyện một chút, về bố cô..."
Lời còn chưa dứt, sắc mặt Hoàng Bảo Trân lập tức thay đổi, mắng sa sả vào mặt cậu: "Cút, tôi không muốn gặp ông ta!"
"Tôi đã nói rồi, trừ khi ông ta nằm trong quan tài, còn không thì đừng hòng gặp mặt tôi."
"Ha, cứ tới tìm tôi mãi, sắp chết rồi à? Giờ mới phát hiện mấy đứa con chính quy kia không chịu mặc áo tang cho mình nên nhớ ra còn có tôi sao? Kêu ông ta tự đến cầu xin tôi đi!"
"Còn dám nói tôi bất hiếu, nếu tôi bất hiếu thì để ông trời đánh chết tôi luôn đi, để tôi xem ông trời đánh chết tôi trước hay đánh chết ông ta trước! Tốt nhất là đánh chết cả hai, để chúng tôi cùng xuống gặp Diêm Vương mà nói cho ra lẽ!"
"Hoàng Dịch Đức chết là đáng đời!"
Sở Hoàn sợ hãi nhìn cô, không nhịn được lùi lại một bước. Sức chiến đấu cao dữ vậy?!!
Tề Triêu Dương thì thầm bên tai cậu: "Cô ấy rất hận Hoàng Dịch Đức, hôm qua cô ấy cũng mắng y chang như vậy, nghe nói cuối cùng trợ lý của Hoàng Dịch Đức bị mắng đến độ phải lăn ra khỏi cửa."
Sở Hoàn nói: "Thấy rồi..."
Một lúc lâu sau, Hoàng Bảo Trân mắng đến mệt, cô nhìn hai người bị mắng đến rúm ró đứng trước mặt, cau mày nói: "Sao còn chưa cút? Mang lời của tôi về nói với Hoàng Dịch Đức, nói với ông ta rằng 'trên đầu ba thước có thần linh', tôi chờ ngày ông ta xuống mồ!"
Sở Hoàn thở phào, cẩn thận nói: "Hoàng Dịch Đức đúng là sắp chết, chúng tôi không phải người của ông ta..."
Hoàng Bảo Trân: "Vậy hai người là ai?"
Sở Hoàn do dự: "Có thể gọi là người qua đường chính nghĩa?"
Hoàng Bảo Trân: "???"
Hai phút sau, Sở Hoàn và Tề Triêu Dương ngồi cạnh chiếc bàn tròn trong tiệm bánh.
Hoàng Bảo Trân đặt một cái bánh kem dâu trước mặt Sở Hoàn, một cái bánh việt quất trước mặt Tề Triêu Dương, còn đưa cho mỗi người một chai sữa.
"Xin lỗi nhé, lúc nãy lỡ mắng hai anh."
Cô ngồi xuống đối diện Sở Hoàn, mặt đầy hối lỗi: "Sao hai người không nói sớm là không phải người của Hoàng Dịch Đức?"
Tề Triêu Dương nhỏ giọng nói: "Cô có cho bọn tôi cơ hội đâu..."
"Thì tại hôm qua có người tới tìm tôi, tôi hơi bị k*ch th*ch."
Sở Hoàn xúc một thìa bánh kem bỏ vào miệng, vị ngọt thanh không ngấy khiến cậu hơi nheo mắt. Hoàng Bảo Trân có thiên phú làm bánh phết.
Hoàng Bảo Trân thở dài một cái, rồi hứng thú nhìn Sở Hoàn hỏi: "Lúc nãy anh nói ông ta sắp chết? Mai chết luôn hả?"
Sở Hoàn ngẩng lên nhìn cô: "Chưa đến mức đó, nhưng bây giờ đang bệnh nặng."
Hoàng Bảo Trân nghe xong lập tức hưng phấn kêu lên: "Thế thì tốt quá!"
Sở Hoàn: "Nhưng ông ta không muốn chết."
"Dĩ nhiên là không muốn chết, nhưng đó là báo ứng của ông ta!"
"Chính vì ông ta không muốn chết nên mới tìm đến cô, đó cũng là lý do bọn tôi đến đây."
Sắc mặt Hoàng Bảo Trân thay đổi, cô hỏi ngay: "Ý anh là gì? Ông ta muốn tôi hiến tạng à?"
Trong đầu cô đã hiện ra cảnh bị cưỡng ép mổ lấy nội tạng. Cô tin Hoàng Dịch Đức làm được chuyện đó, ông ta là loại người như thế đấy!
Sở Hoàn đặt thìa bánh xuống, nói: "Chắc không phải, ông ta sắp hết thọ mệnh, muốn sống tiếp thì phải dùng đến mấy phương pháp không được khoa học cho lắm."
Hoàng Bảo Trân: "...Không được khoa học cho lắm?"
Sở Hoàn nghiêm túc nhìn cô, hỏi: "Cô tin vào ma quỷ thần linh không?"
Hoàng Bảo Trân cũng nhìn chăm chăm vào cậu, vài giây sau đáp: "Đừng tưởng anh đẹp trai là tôi sẽ không báo cảnh sát anh truyền bá mê tín dị đoan."
Tề Triêu Dương kéo áo Sở Hoàn, thì thầm: "Sở Hoàn, đừng ra vẻ nữa, ra vẻ bị cảnh sát bắt đấy."
Sở Hoàn: "Rồi rồi."
Sở Hoàn nhìn ra ngoài một cái, sau đó quay đầu lại nói với cô: "Buổi tối cô có nghe thấy tấm bảng quảng cáo của tiệm ăn sáng bên kia phát ra tiếng va đập lạ thường không?"
"Hả?"
Hoàng Bảo Trân cũng vô thức quay đầu nhìn ra ngoài. Ở bên trái đường có một quán ăn sáng, trên biển hiệu viết dòng chữ: "Ngũ Cốc Tạp Lương – Ăn Sáng".
Giờ nghe Sở Hoàn nói, trong đầu cô chợt hiện lại vài chuyện trước kia. Đúng là có mấy lần tan làm muộn đi ngang qua đó, cô từng nghe thấy tiếng bộp bộp va chạm rất kỳ quái, nhưng mỗi lần ngẩng đầu nhìn thì chẳng thấy gì cả.
Trước đây cô cứ nghĩ là chuột, nhưng ngẫm lại thì thân hình chuột chắc chắn không thể tạo ra tiếng động lớn đến vậy... Nếu không phải chuột, vậy là cái gì?
Hoàng Bảo Trân rùng mình, hít một hơi lạnh, hỏi: "Anh nói là..."
Sở Hoàn gật đầu, nói: "Tòa nhà đó từng có người nhảy lầu, lúc rơi xuống đập trúng tấm bảng đó, rồi biến thành quỷ, không chịu đi đầu thai."
"Nếu cô không tin, tôi có thể đưa cô một lá bùa, tối nay cô có thể ra đó xem thử... À, nửa cái chân của anh ta vẫn còn treo trên tấm bảng ấy."
Hoàng Bảo Trân: "..."
Sở Hoàn lấy ra một lá bùa đưa cho cô, còn dặn thêm: "Dù cô có tin lời tôi hay không, thì việc Hoàng Dịch Đức tìm đến cô cũng không phải chuyện gì tốt. Đừng nhận bất cứ thứ gì từ ông ta, càng không được đồng ý bất kỳ điều gì."
Hoàng Bảo Trân bán tín bán nghi nhận lấy lá bùa Sở Hoàn đưa.
"Tôi biết rồi, vốn dĩ tôi cũng chẳng định đồng ý gì với ông ta."
Sở Hoàn đứng dậy nói: "Vậy bọn tôi đi trước. Đây là số điện thoại của tôi, có chuyện gì thì liên lạc."
"Ừ."
Hoàng Bảo Trân đứng trước cửa tiệm nhìn theo bóng lưng hai người họ rời đi, đến khi không còn thấy nữa, cô cúi đầu nhìn lá bùa trong tay, mày nhíu chặt.
*
Lúc Hoàng Dịch Đức nhận được cuộc gọi từ đạo trưởng Thanh Trúc, ông ta vừa uống xong bát thuốc Bồ Tụng bưng tới. Nghe xong nội dung trong điện thoại, suýt chút nữa ông ta nôn sạch bát thuốc đắng ra ngoài.
"Cái gì? Ông bị cảnh sát bắt vì tuyên truyền mê tín phong kiến???"
Đồ ngu! Đúng là một thằng ngu!
Hoàng Dịch Đức ôm ngực, suýt tắt thở, không thể tin nổi mình lại mời về một thằng ngu đến thế để chữa bệnh cho mình.
Bồ Tụng vội vàng nói: "Ông Hoàng, giờ ông không thể tức giận!"
Lúc này đạo trưởng Thanh Trúc cũng tức đến mức muốn hộc máu, hét vào điện thoại: "Là hai người hôm qua làm! Chính họ báo cảnh sát tố tôi!"
Gã đâu có nói mình sống hơn trăm tuổi, cũng chẳng bảo mình là thần tiên gì hết. Gã chỉ là diễn sâu quá mức, khiến mấy ông bà già tự tưởng tượng ra thôi.
Lần này vì gã chưa lừa tiền ai, nên cảnh sát chỉ cảnh cáo giáo dục rồi thả ra.
Hoàng Dịch Đức: "Ai làm?"
"Cái thằng Đoan Công và đệ tử xuất mã, hai đứa nó đi cùng nhau! Chắc chắn là ghen tị với năng lực của tôi!"
"Hai đứa đó?"
Nét mặt Hoàng Dịch Đức bình tĩnh lại, nói: "Sao họ làm vậy..."
Hôm qua ông ta tự thấy mình rất lịch sự với Sở Hoàn và Tề Triêu Dương, tiễn họ về còn gửi thêm tiền cảm ơn, sao lại chọc giận họ được? Chẳng lẽ bọn họ phát hiện ra điều gì? Không đúng, cũng có thể là thằng ngu này đắc tội họ!
Đạo trưởng Thanh Trúc tiếp tục nói: "Ông Hoàng yên tâm, nhất định là do ghen ghét thôi, năng lực của tôi rõ như ban ngày."
Trong đầu Hoàng Dịch Đức lúc này có quá nhiều thứ phải suy nghĩ, cơn giận cũng dịu đi. Ông ta chưa rõ vì sao hai người kia làm như vậy, nhưng giờ ông ta cần tính toán lại cho kỹ.
"Được rồi, ông không có chuyện gì thì đừng lảng vảng ngoài đó nữa. Ba đứa con tôi đều đã về nhà."
"Ông Hoàng, tôi sẽ lập tức đến biệt thự."
Cúp máy xong, đạo trưởng Thanh Trúc chỉnh lại áo bào, gọi hai đạo đồng của mình lên xe, đến biệt thự của Hoàng Dịch Đức.
Hoàng Dịch Đức quay đầu ra hiệu cho trợ lý bên cạnh, một người đàn ông gật đầu rồi rời đi. Chẳng bao lâu sau, anh ta dẫn ba người trẻ tuổi quay trở lại.
Ba người đó đều là thanh niên trẻ tuổi, trên khuôn mặt họ có nét tương đồng với Hoàng Dịch Đức, rõ là có quan hệ huyết thống thân thiết.
Họ lần lượt đứng trước mặt ông ta, bất kể là thật lòng hay giả tạo, trên gương mặt ai nấy đều hiện vẻ lo lắng sâu sắc.
Hoàng Dịch Đức đánh giá từng người một, không biết đang nghĩ gì, không nói một lời.
Ông ta không mở miệng, những người khác cũng không dám cất tiếng, bầu không khí trong phòng trở nên im ắng, ba người dần lộ vẻ hoang mang.
"Bố, sức khỏe của bố vẫn ổn chứ?"
Không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng Hoàng Anh Nghĩa lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng kỳ quái.
"Phương pháp trị liệu trước kia không còn hiệu quả, nên bây giờ bố phải thay đổi cách chữa trị..."
Ánh mắt Hoàng Dịch Đức dừng lại trên gương mặt của Hoàng Anh Nghĩa, biểu cảm trên mặt ông dịu lại rõ rệt.
Hoàng Anh Nghĩa là con trai cả của ông, cũng là người ông yêu thương và kỳ vọng nhất. Mẹ cậu ta là vợ tào khang, gặp gỡ và yêu nhau từ thời đại học, sau khi kết hôn thì sinh ra Anh Nghĩa. Đã từng có quãng thời gian hạnh phúc, nhưng lòng người đổi thay, tình cảm cũng phai nhạt, ông ngoại tình và bị phát hiện, mẹ của Anh Nghĩa kiên quyết ly hôn.
Sau khi ly hôn, ông cảm thấy hối tiếc về người vợ cũ, đối với Anh Nghĩa cũng thêm phần áy náy.
"Bố nhất định phải giữ gìn sức khỏe nhé! Nhìn thấy bố như vậy, bọn con thật sự rất đau lòng. Mẹ cũng vậy, mấy hôm nay bà ấy không ăn uống gì được."
Thấy vẻ mặt ông dịu xuống, hai người còn lại cũng vội vàng phụ họa:
"Bố ơi, hay là dạo này để con ở lại chăm sóc bố nhé."
"Nếu có thể giúp bố khỏi bệnh, bọn con làm gì cũng được."
Hoàng Dịch Đức nhìn sang Hoàng Anh Tuyết vừa nói sẵn sàng làm mọi thứ, chậm rãi nói với hàm ý khó hiểu: "Con nghĩ được như vậy, bố rất vui."
Không hiểu vì sao nghe câu này, Hoàng Anh Tuyết bỗng cảm thấy hơi sợ. Cô theo phản xạ nghiêng người nép vào bên cạnh anh trai mình là Hoàng Anh Hiên.
Hoàng Anh Hiên không thấy có gì kỳ lạ, còn cười nói: "Tất nhiên rồi, bố là bố của bọn con mà."
"..."
Khi đạo trưởng Thanh Trúc bước vào phòng, cảnh tượng đập vào mắt gã là khung cảnh gia đình hòa thuận, cha từ con hiếu.
"Ông Hoàng, tôi đến rồi."
Gã bước tới trước mặt Hoàng Dịch Đức, mỉm cười, vẻ mặt mang phong thái cao nhân đắc đạo như trước.
Những người khác trong phòng đều hiếu kỳ nhìn gã
Hoàng Dịch Đức giới thiệu với họ: "Vị này là đạo trưởng Thanh Trúc, ông ấy là cao nhân, tinh thông thuật dưỡng sinh. Ông ấy có cách chữa trị bệnh cho bố, nhưng cần sự giúp sức của các con."
"Thật sao?"
Hoàng Anh Nghĩa lập tức vui mừng nhìn gã, hỏi: "Ông thật sự có cách chữa khỏi bệnh cho bố tôi?"
Thanh Trúc đạo trưởng khẽ gật đầu, rồi vẻ mặt sâu xa thần bí nói: "Thật ra bệnh tật chẳng qua là do thọ mệnh đã hết. Chỉ cần kéo dài được tuổi thọ vài năm thì bệnh tự nhiên sẽ khỏi."
"Vậy chúng tôi cần làm gì?"
Đạo trưởng Thanh Trúc: "Cho ông ấy mượn tuổi thọ. Mỗi người nhường ra hai năm, thì ông ấy sẽ được sống thêm sáu năm."
"..."
Trong phòng lập tức im bặt.
Khuôn mặt Hoàng Anh Tuyết cứng đờ. Cô cảm thấy cha mình đến bước đường cùng rồi, đến mức cầu thần bái Phật, thậm chí tin cả chuyện 'mượn thọ'?
"Bố, chuyện này..."
Cô định mở miệng phản đối, nhưng chưa kịp nói hết câu thì Hoàng Anh Hiên kéo tay cô. Cô kinh ngạc quay đầu nhìn sang, thấy sắc mặt anh trai nghiêm túc thì im miệng.
"Được, đây là điều con cái nên làm." Hoàng Anh Nghĩa gật đầu, dứt khoát đồng ý.
"Đúng đúng đúng, bọn con cũng sẵn lòng."
Hoàng Anh Hiên kéo Hoàng Anh Tuyết lại, nhanh chóng thể hiện lòng trung thành với Hoàng Dịch Đức.
Hoàng Dịch Đức mỉm cười, nhìn bọn họ nói: "Đương nhiên bố tin tưởng các con."
Đạo trưởng Thanh Trúc nói với bọn họ: "Tôi sẽ chuẩn bị đồ cho các vị, các vị mang theo đến miếu Thành Hoàng để cầu nguyện, khóc lạy trời cao, dùng lòng hiếu thảo cảm động thần linh, nói rằng các vị nguyện ý dâng tuổi thọ cho bố mình."
"Phải thực sự tự nguyện, không được có nửa phần miễn cưỡng... Nếu các vị mang lòng lừa dối thần linh mà đến, một khi bị phát hiện nhất định sẽ bị trừng phạt."
Ánh mắt sắc bén của đạo trưởng Thanh Trúc lướt qua từng gương mặt, nói tiếp: "Vậy nên trước khi đi, ba người phải suy nghĩ kỹ càng."
Mấy người đều gật đầu nói: "Tất nhiên rồi."
Thanh Trúc đạo trưởng gật đầu, rất hài lòng với thái độ của họ. "Rất tốt, quả nhiên đều là những đứa con hiếu thảo."
Hoàng Dịch Đức cũng nói với họ: "Bố sẽ ghi nhớ sự hy sinh của các con..."
......
Sở Hoàn biết được bọn họ đang làm gì từ miệng một con quỷ.
Tối hôm đó, Hoàng Bảo Trân cầm lá bùa đi tìm con quỷ đang treo trên biển quảng cáo. Kết quả là bị dọa cho một trận kinh hồn bạt vía, nửa đêm gọi điện cầu cứu Sở Hoàn. Sở Hoàn bị đánh thức bởi cuộc gọi của cô, dậy an ủi vài câu: "Con quỷ đó đã chết nhiều năm rồi, bây giờ ngoài việc lặp lại cảnh tượng trước khi chết thì không hại ai được... Cô yên tâm đi, bây giờ tin tôi nói rồi chứ?"
"Ừm, cô về nghỉ ngơi ngủ một giấc nhé."
Cậu cúp máy, đúng lúc nhìn thấy ngoài cửa sổ có một con quỷ hối hả bay qua, miệng lẩm bẩm: "Chết rồi, chết rồi, sắp trễ mất rồi!"
Sở Hoàn nghe được câu lẩm bẩm đó thì tò mò hỏi: "Sao thế? Sắp lỡ chuyến đầu thai à? Có cần tôi tiễn một đoạn không?"
Con quỷ nghe tiếng cậu, quay một vòng giữa không trung mới phát hiện ra Sở Hoàn đang đứng bên cửa sổ.
Thấy có người sống nhìn thấy mình mà không sợ, đối với quỷ là chuyện hiếm gặp, nên nó bay lại gần Sở Hoàn, nói: "Không phải, là có mấy người đang khóc lóc ở miếu Thành Hoàng ấy, nói là bố sắp chết, khóc thảm lắm luôn, gào khóc rằng không nỡ để bố chết, muốn dâng tuổi thọ của mình cho ông ta... Thành Hoàng nghe xong còn phải hiện thân, giờ đang kiểm tra lòng hiếu thảo của bọn họ, tới trễ là không xem được đâu!"
Sở Hoàn: "???"
"Cái gì cơ?"
Con quỷ lặp lại: "Có mấy người đang khóc ở miếu Thành Hoàng, nói là không nỡ để bố chết, mấy anh chị em nguyện ý dâng tuổi thọ để ông ấy sống thêm vài năm cho họ làm tròn chữ hiếu. Thành Hoàng chuẩn bị kiểm chứng lòng hiếu thảo của họ."
Sở Hoàn: "..."
Cậu quay người chạy thẳng ra ngoài, đập cửa phòng Tề Triêu Dương.
Tề Triêu Dương vẫn chưa ngủ, mở cửa ra thấy Sở Hoàn thì ngạc nhiên nói: "Sở Hoàn?"
Sở Hoàn lập tức nói: "Tôi biết rồi, đạo trưởng Thanh Trúc muốn con cái của Hoàng Dịch Đức dâng thọ cho ông ta."
"Dâng thọ á?"
Tề Triêu Dương ngẩn ra, ngạc nhiên hỏi: "Chuyện đó dễ làm vậy sao?"
Sở Hoàn đáp: "Tất nhiên là không. Bọn họ đang ở miếu Thành Hoàng, chúng ta đi xem."
"Đi đi."
"Tôi cũng đi!"
Bạch Vô Diện từ phía sau chạy theo, còn hơi mơ ngủ, đưa tay nắm lấy vạt áo của Sở Hoàn.
Sở Hoàn để nó biến về nguyên hình, rồi nhét vào trong ba lô, mang theo ra ngoài.
Cả bọn gọi xe chạy đến miếu Thành Hoàng.
Khi đến nơi, hai người xuống xe liền thấy bên ngoài miếu chật ních quỷ hồn, toàn là cô hồn dã quỷ. Chúng bám trên cổng miếu, trên tường, ai nấy đều tỏ vẻ háo hức hóng chuyện, không thấy âm sai đuổi đi.
Tề Triêu Dương rùng mình một cái, nói: "Lạnh ghê."
Sở Hoàn cũng cảm thấy lạnh. Cậu dán một lá bùa lên người, đợi cơ thể ấm lại rồi nói: "Vào trong xem."
Họ vất vả lắm mới chen được qua đám quỷ, kết quả vào đến miếu thì phát hiện bên trong cũng chật kín quỷ hồn, âm sai và âm binh, thậm chí Thành Hoàng cũng có mặt, bóng người trong chính điện đông nghịt chồng chất lên nhau.
"Nhường chút, nhường chút nào."
Sở Hoàn len lỏi lên đến hàng đầu, cuối cùng cũng nhìn rõ tình hình bên trong.
Có ba người đang quỳ trước tượng Thành Hoàng, vừa khóc vừa đưa một cái ly nhỏ hứng nước mắt dưới mí mắt, như thể đang cố gắng thu nước mắt.
Trước mặt họ đặt mấy thứ phủ vải đỏ, đoán chừng là vật tế dâng lên Thành Hoàng.
Sở Hoàn nhìn một lúc, rồi quay sang hỏi một âm sai bên cạnh: "Giờ tiến hành tới bước nào rồi?"
Âm sai đó đang xem rất chăm chú, thuận miệng đáp: "Thành Hoàng đại nhân vừa đi lấy cân, định cân lòng hiếu thảo của họ, giờ đang thu nước mắt. Chờ nước mắt thu đủ, đặt lên cân là biết có bao nhiêu phần hiếu. Ê ê ê... con nhỏ kia khóc không ra kìa!"
Sở Hoàn: "Muốn mượn thọ thì cần mấy phần hiếu thảo mới được?"
"Ít nhất là tám phần, tốt nhất là đủ mười phần."
"Ồ."
Sở Hoàn suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Mấy thứ đặt trước mặt họ là gì thế? Đồ dâng cho Thành Hoàng à?"
"Không, là gạo, trong đó còn có đòn cân và kéo... Này, sao cậu hỏi nhiều vậy? Ngay cả chuyện này cũng không biết?"
Âm sai bị hỏi đến phát bực, bất mãn nhìn sang Sở Hoàn.
Sở Hoàn cười nhẹ, nói: "Âm sai đại nhân, tôi không rành mấy chuyện này lắm."
"Người sống?"
Âm sai nhìn kỹ cậu, ngẩn người nói: "Cậu vào đây từ lúc nào? Đợi đã, cậu là ai?"
Hắn ta lập tức dí sát mặt vào Sở Hoàn, nhìn kỹ một hồi, sắc mặt bỗng thay đổi, kinh hoảng kêu lên: "Cậu là Sở Hoàn!!!"
Sở Hoàn: "..."
Cậu còn chưa kịp nói gì, âm sai đó đã quýnh quáng giải thích: "Bọn tôi làm theo đúng trình tự nha! Mấy thứ đó tuyệt đối không phải hối lộ cho Thành Hoàng! Ngài nhất định phải minh giám đó!!!"
Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Sở Hoàn không đi lấy bánh, mà bước thẳng đến trước mặt Hoàng Bảo Trân, nói: "Chào cô, tôi tên là Sở Hoàn."
Hoàng Bảo Trân nghi hoặc nhìn cậu: "Có chuyện gì ạ?"
"Tôi muốn nói chuyện một chút, về bố cô..."
Lời còn chưa dứt, sắc mặt Hoàng Bảo Trân lập tức thay đổi, mắng sa sả vào mặt cậu: "Cút, tôi không muốn gặp ông ta!"
"Tôi đã nói rồi, trừ khi ông ta nằm trong quan tài, còn không thì đừng hòng gặp mặt tôi."
"Ha, cứ tới tìm tôi mãi, sắp chết rồi à? Giờ mới phát hiện mấy đứa con chính quy kia không chịu mặc áo tang cho mình nên nhớ ra còn có tôi sao? Kêu ông ta tự đến cầu xin tôi đi!"
"Còn dám nói tôi bất hiếu, nếu tôi bất hiếu thì để ông trời đánh chết tôi luôn đi, để tôi xem ông trời đánh chết tôi trước hay đánh chết ông ta trước! Tốt nhất là đánh chết cả hai, để chúng tôi cùng xuống gặp Diêm Vương mà nói cho ra lẽ!"
"Hoàng Dịch Đức chết là đáng đời!"
Sở Hoàn sợ hãi nhìn cô, không nhịn được lùi lại một bước. Sức chiến đấu cao dữ vậy?!!
Tề Triêu Dương thì thầm bên tai cậu: "Cô ấy rất hận Hoàng Dịch Đức, hôm qua cô ấy cũng mắng y chang như vậy, nghe nói cuối cùng trợ lý của Hoàng Dịch Đức bị mắng đến độ phải lăn ra khỏi cửa."
Sở Hoàn nói: "Thấy rồi..."
Một lúc lâu sau, Hoàng Bảo Trân mắng đến mệt, cô nhìn hai người bị mắng đến rúm ró đứng trước mặt, cau mày nói: "Sao còn chưa cút? Mang lời của tôi về nói với Hoàng Dịch Đức, nói với ông ta rằng 'trên đầu ba thước có thần linh', tôi chờ ngày ông ta xuống mồ!"
Sở Hoàn thở phào, cẩn thận nói: "Hoàng Dịch Đức đúng là sắp chết, chúng tôi không phải người của ông ta..."
Hoàng Bảo Trân: "Vậy hai người là ai?"
Sở Hoàn do dự: "Có thể gọi là người qua đường chính nghĩa?"
Hoàng Bảo Trân: "???"
Hai phút sau, Sở Hoàn và Tề Triêu Dương ngồi cạnh chiếc bàn tròn trong tiệm bánh.
Hoàng Bảo Trân đặt một cái bánh kem dâu trước mặt Sở Hoàn, một cái bánh việt quất trước mặt Tề Triêu Dương, còn đưa cho mỗi người một chai sữa.
"Xin lỗi nhé, lúc nãy lỡ mắng hai anh."
Cô ngồi xuống đối diện Sở Hoàn, mặt đầy hối lỗi: "Sao hai người không nói sớm là không phải người của Hoàng Dịch Đức?"
Tề Triêu Dương nhỏ giọng nói: "Cô có cho bọn tôi cơ hội đâu..."
"Thì tại hôm qua có người tới tìm tôi, tôi hơi bị k*ch th*ch."
Sở Hoàn xúc một thìa bánh kem bỏ vào miệng, vị ngọt thanh không ngấy khiến cậu hơi nheo mắt. Hoàng Bảo Trân có thiên phú làm bánh phết.
Hoàng Bảo Trân thở dài một cái, rồi hứng thú nhìn Sở Hoàn hỏi: "Lúc nãy anh nói ông ta sắp chết? Mai chết luôn hả?"
Sở Hoàn ngẩng lên nhìn cô: "Chưa đến mức đó, nhưng bây giờ đang bệnh nặng."
Hoàng Bảo Trân nghe xong lập tức hưng phấn kêu lên: "Thế thì tốt quá!"
Sở Hoàn: "Nhưng ông ta không muốn chết."
"Dĩ nhiên là không muốn chết, nhưng đó là báo ứng của ông ta!"
"Chính vì ông ta không muốn chết nên mới tìm đến cô, đó cũng là lý do bọn tôi đến đây."
Sắc mặt Hoàng Bảo Trân thay đổi, cô hỏi ngay: "Ý anh là gì? Ông ta muốn tôi hiến tạng à?"
Trong đầu cô đã hiện ra cảnh bị cưỡng ép mổ lấy nội tạng. Cô tin Hoàng Dịch Đức làm được chuyện đó, ông ta là loại người như thế đấy!
Sở Hoàn đặt thìa bánh xuống, nói: "Chắc không phải, ông ta sắp hết thọ mệnh, muốn sống tiếp thì phải dùng đến mấy phương pháp không được khoa học cho lắm."
Hoàng Bảo Trân: "...Không được khoa học cho lắm?"
Sở Hoàn nghiêm túc nhìn cô, hỏi: "Cô tin vào ma quỷ thần linh không?"
Hoàng Bảo Trân cũng nhìn chăm chăm vào cậu, vài giây sau đáp: "Đừng tưởng anh đẹp trai là tôi sẽ không báo cảnh sát anh truyền bá mê tín dị đoan."
Tề Triêu Dương kéo áo Sở Hoàn, thì thầm: "Sở Hoàn, đừng ra vẻ nữa, ra vẻ bị cảnh sát bắt đấy."
Sở Hoàn: "Rồi rồi."
Sở Hoàn nhìn ra ngoài một cái, sau đó quay đầu lại nói với cô: "Buổi tối cô có nghe thấy tấm bảng quảng cáo của tiệm ăn sáng bên kia phát ra tiếng va đập lạ thường không?"
"Hả?"
Hoàng Bảo Trân cũng vô thức quay đầu nhìn ra ngoài. Ở bên trái đường có một quán ăn sáng, trên biển hiệu viết dòng chữ: "Ngũ Cốc Tạp Lương – Ăn Sáng".
Giờ nghe Sở Hoàn nói, trong đầu cô chợt hiện lại vài chuyện trước kia. Đúng là có mấy lần tan làm muộn đi ngang qua đó, cô từng nghe thấy tiếng bộp bộp va chạm rất kỳ quái, nhưng mỗi lần ngẩng đầu nhìn thì chẳng thấy gì cả.
Trước đây cô cứ nghĩ là chuột, nhưng ngẫm lại thì thân hình chuột chắc chắn không thể tạo ra tiếng động lớn đến vậy... Nếu không phải chuột, vậy là cái gì?
Hoàng Bảo Trân rùng mình, hít một hơi lạnh, hỏi: "Anh nói là..."
Sở Hoàn gật đầu, nói: "Tòa nhà đó từng có người nhảy lầu, lúc rơi xuống đập trúng tấm bảng đó, rồi biến thành quỷ, không chịu đi đầu thai."
"Nếu cô không tin, tôi có thể đưa cô một lá bùa, tối nay cô có thể ra đó xem thử... À, nửa cái chân của anh ta vẫn còn treo trên tấm bảng ấy."
Hoàng Bảo Trân: "..."
Sở Hoàn lấy ra một lá bùa đưa cho cô, còn dặn thêm: "Dù cô có tin lời tôi hay không, thì việc Hoàng Dịch Đức tìm đến cô cũng không phải chuyện gì tốt. Đừng nhận bất cứ thứ gì từ ông ta, càng không được đồng ý bất kỳ điều gì."
Hoàng Bảo Trân bán tín bán nghi nhận lấy lá bùa Sở Hoàn đưa.
"Tôi biết rồi, vốn dĩ tôi cũng chẳng định đồng ý gì với ông ta."
Sở Hoàn đứng dậy nói: "Vậy bọn tôi đi trước. Đây là số điện thoại của tôi, có chuyện gì thì liên lạc."
"Ừ."
Hoàng Bảo Trân đứng trước cửa tiệm nhìn theo bóng lưng hai người họ rời đi, đến khi không còn thấy nữa, cô cúi đầu nhìn lá bùa trong tay, mày nhíu chặt.
*
Lúc Hoàng Dịch Đức nhận được cuộc gọi từ đạo trưởng Thanh Trúc, ông ta vừa uống xong bát thuốc Bồ Tụng bưng tới. Nghe xong nội dung trong điện thoại, suýt chút nữa ông ta nôn sạch bát thuốc đắng ra ngoài.
"Cái gì? Ông bị cảnh sát bắt vì tuyên truyền mê tín phong kiến???"
Đồ ngu! Đúng là một thằng ngu!
Hoàng Dịch Đức ôm ngực, suýt tắt thở, không thể tin nổi mình lại mời về một thằng ngu đến thế để chữa bệnh cho mình.
Bồ Tụng vội vàng nói: "Ông Hoàng, giờ ông không thể tức giận!"
Lúc này đạo trưởng Thanh Trúc cũng tức đến mức muốn hộc máu, hét vào điện thoại: "Là hai người hôm qua làm! Chính họ báo cảnh sát tố tôi!"
Gã đâu có nói mình sống hơn trăm tuổi, cũng chẳng bảo mình là thần tiên gì hết. Gã chỉ là diễn sâu quá mức, khiến mấy ông bà già tự tưởng tượng ra thôi.
Lần này vì gã chưa lừa tiền ai, nên cảnh sát chỉ cảnh cáo giáo dục rồi thả ra.
Hoàng Dịch Đức: "Ai làm?"
"Cái thằng Đoan Công và đệ tử xuất mã, hai đứa nó đi cùng nhau! Chắc chắn là ghen tị với năng lực của tôi!"
"Hai đứa đó?"
Nét mặt Hoàng Dịch Đức bình tĩnh lại, nói: "Sao họ làm vậy..."
Hôm qua ông ta tự thấy mình rất lịch sự với Sở Hoàn và Tề Triêu Dương, tiễn họ về còn gửi thêm tiền cảm ơn, sao lại chọc giận họ được? Chẳng lẽ bọn họ phát hiện ra điều gì? Không đúng, cũng có thể là thằng ngu này đắc tội họ!
Đạo trưởng Thanh Trúc tiếp tục nói: "Ông Hoàng yên tâm, nhất định là do ghen ghét thôi, năng lực của tôi rõ như ban ngày."
Trong đầu Hoàng Dịch Đức lúc này có quá nhiều thứ phải suy nghĩ, cơn giận cũng dịu đi. Ông ta chưa rõ vì sao hai người kia làm như vậy, nhưng giờ ông ta cần tính toán lại cho kỹ.
"Được rồi, ông không có chuyện gì thì đừng lảng vảng ngoài đó nữa. Ba đứa con tôi đều đã về nhà."
"Ông Hoàng, tôi sẽ lập tức đến biệt thự."
Cúp máy xong, đạo trưởng Thanh Trúc chỉnh lại áo bào, gọi hai đạo đồng của mình lên xe, đến biệt thự của Hoàng Dịch Đức.
Hoàng Dịch Đức quay đầu ra hiệu cho trợ lý bên cạnh, một người đàn ông gật đầu rồi rời đi. Chẳng bao lâu sau, anh ta dẫn ba người trẻ tuổi quay trở lại.
Ba người đó đều là thanh niên trẻ tuổi, trên khuôn mặt họ có nét tương đồng với Hoàng Dịch Đức, rõ là có quan hệ huyết thống thân thiết.
Họ lần lượt đứng trước mặt ông ta, bất kể là thật lòng hay giả tạo, trên gương mặt ai nấy đều hiện vẻ lo lắng sâu sắc.
Hoàng Dịch Đức đánh giá từng người một, không biết đang nghĩ gì, không nói một lời.
Ông ta không mở miệng, những người khác cũng không dám cất tiếng, bầu không khí trong phòng trở nên im ắng, ba người dần lộ vẻ hoang mang.
"Bố, sức khỏe của bố vẫn ổn chứ?"
Không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng Hoàng Anh Nghĩa lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng kỳ quái.
"Phương pháp trị liệu trước kia không còn hiệu quả, nên bây giờ bố phải thay đổi cách chữa trị..."
Ánh mắt Hoàng Dịch Đức dừng lại trên gương mặt của Hoàng Anh Nghĩa, biểu cảm trên mặt ông dịu lại rõ rệt.
Hoàng Anh Nghĩa là con trai cả của ông, cũng là người ông yêu thương và kỳ vọng nhất. Mẹ cậu ta là vợ tào khang, gặp gỡ và yêu nhau từ thời đại học, sau khi kết hôn thì sinh ra Anh Nghĩa. Đã từng có quãng thời gian hạnh phúc, nhưng lòng người đổi thay, tình cảm cũng phai nhạt, ông ngoại tình và bị phát hiện, mẹ của Anh Nghĩa kiên quyết ly hôn.
Sau khi ly hôn, ông cảm thấy hối tiếc về người vợ cũ, đối với Anh Nghĩa cũng thêm phần áy náy.
"Bố nhất định phải giữ gìn sức khỏe nhé! Nhìn thấy bố như vậy, bọn con thật sự rất đau lòng. Mẹ cũng vậy, mấy hôm nay bà ấy không ăn uống gì được."
Thấy vẻ mặt ông dịu xuống, hai người còn lại cũng vội vàng phụ họa:
"Bố ơi, hay là dạo này để con ở lại chăm sóc bố nhé."
"Nếu có thể giúp bố khỏi bệnh, bọn con làm gì cũng được."
Hoàng Dịch Đức nhìn sang Hoàng Anh Tuyết vừa nói sẵn sàng làm mọi thứ, chậm rãi nói với hàm ý khó hiểu: "Con nghĩ được như vậy, bố rất vui."
Không hiểu vì sao nghe câu này, Hoàng Anh Tuyết bỗng cảm thấy hơi sợ. Cô theo phản xạ nghiêng người nép vào bên cạnh anh trai mình là Hoàng Anh Hiên.
Hoàng Anh Hiên không thấy có gì kỳ lạ, còn cười nói: "Tất nhiên rồi, bố là bố của bọn con mà."
"..."
Khi đạo trưởng Thanh Trúc bước vào phòng, cảnh tượng đập vào mắt gã là khung cảnh gia đình hòa thuận, cha từ con hiếu.
"Ông Hoàng, tôi đến rồi."
Gã bước tới trước mặt Hoàng Dịch Đức, mỉm cười, vẻ mặt mang phong thái cao nhân đắc đạo như trước.
Những người khác trong phòng đều hiếu kỳ nhìn gã
Hoàng Dịch Đức giới thiệu với họ: "Vị này là đạo trưởng Thanh Trúc, ông ấy là cao nhân, tinh thông thuật dưỡng sinh. Ông ấy có cách chữa trị bệnh cho bố, nhưng cần sự giúp sức của các con."
"Thật sao?"
Hoàng Anh Nghĩa lập tức vui mừng nhìn gã, hỏi: "Ông thật sự có cách chữa khỏi bệnh cho bố tôi?"
Thanh Trúc đạo trưởng khẽ gật đầu, rồi vẻ mặt sâu xa thần bí nói: "Thật ra bệnh tật chẳng qua là do thọ mệnh đã hết. Chỉ cần kéo dài được tuổi thọ vài năm thì bệnh tự nhiên sẽ khỏi."
"Vậy chúng tôi cần làm gì?"
Đạo trưởng Thanh Trúc: "Cho ông ấy mượn tuổi thọ. Mỗi người nhường ra hai năm, thì ông ấy sẽ được sống thêm sáu năm."
"..."
Trong phòng lập tức im bặt.
Khuôn mặt Hoàng Anh Tuyết cứng đờ. Cô cảm thấy cha mình đến bước đường cùng rồi, đến mức cầu thần bái Phật, thậm chí tin cả chuyện 'mượn thọ'?
"Bố, chuyện này..."
Cô định mở miệng phản đối, nhưng chưa kịp nói hết câu thì Hoàng Anh Hiên kéo tay cô. Cô kinh ngạc quay đầu nhìn sang, thấy sắc mặt anh trai nghiêm túc thì im miệng.
"Được, đây là điều con cái nên làm." Hoàng Anh Nghĩa gật đầu, dứt khoát đồng ý.
"Đúng đúng đúng, bọn con cũng sẵn lòng."
Hoàng Anh Hiên kéo Hoàng Anh Tuyết lại, nhanh chóng thể hiện lòng trung thành với Hoàng Dịch Đức.
Hoàng Dịch Đức mỉm cười, nhìn bọn họ nói: "Đương nhiên bố tin tưởng các con."
Đạo trưởng Thanh Trúc nói với bọn họ: "Tôi sẽ chuẩn bị đồ cho các vị, các vị mang theo đến miếu Thành Hoàng để cầu nguyện, khóc lạy trời cao, dùng lòng hiếu thảo cảm động thần linh, nói rằng các vị nguyện ý dâng tuổi thọ cho bố mình."
"Phải thực sự tự nguyện, không được có nửa phần miễn cưỡng... Nếu các vị mang lòng lừa dối thần linh mà đến, một khi bị phát hiện nhất định sẽ bị trừng phạt."
Ánh mắt sắc bén của đạo trưởng Thanh Trúc lướt qua từng gương mặt, nói tiếp: "Vậy nên trước khi đi, ba người phải suy nghĩ kỹ càng."
Mấy người đều gật đầu nói: "Tất nhiên rồi."
Thanh Trúc đạo trưởng gật đầu, rất hài lòng với thái độ của họ. "Rất tốt, quả nhiên đều là những đứa con hiếu thảo."
Hoàng Dịch Đức cũng nói với họ: "Bố sẽ ghi nhớ sự hy sinh của các con..."
......
Sở Hoàn biết được bọn họ đang làm gì từ miệng một con quỷ.
Tối hôm đó, Hoàng Bảo Trân cầm lá bùa đi tìm con quỷ đang treo trên biển quảng cáo. Kết quả là bị dọa cho một trận kinh hồn bạt vía, nửa đêm gọi điện cầu cứu Sở Hoàn. Sở Hoàn bị đánh thức bởi cuộc gọi của cô, dậy an ủi vài câu: "Con quỷ đó đã chết nhiều năm rồi, bây giờ ngoài việc lặp lại cảnh tượng trước khi chết thì không hại ai được... Cô yên tâm đi, bây giờ tin tôi nói rồi chứ?"
"Ừm, cô về nghỉ ngơi ngủ một giấc nhé."
Cậu cúp máy, đúng lúc nhìn thấy ngoài cửa sổ có một con quỷ hối hả bay qua, miệng lẩm bẩm: "Chết rồi, chết rồi, sắp trễ mất rồi!"
Sở Hoàn nghe được câu lẩm bẩm đó thì tò mò hỏi: "Sao thế? Sắp lỡ chuyến đầu thai à? Có cần tôi tiễn một đoạn không?"
Con quỷ nghe tiếng cậu, quay một vòng giữa không trung mới phát hiện ra Sở Hoàn đang đứng bên cửa sổ.
Thấy có người sống nhìn thấy mình mà không sợ, đối với quỷ là chuyện hiếm gặp, nên nó bay lại gần Sở Hoàn, nói: "Không phải, là có mấy người đang khóc lóc ở miếu Thành Hoàng ấy, nói là bố sắp chết, khóc thảm lắm luôn, gào khóc rằng không nỡ để bố chết, muốn dâng tuổi thọ của mình cho ông ta... Thành Hoàng nghe xong còn phải hiện thân, giờ đang kiểm tra lòng hiếu thảo của bọn họ, tới trễ là không xem được đâu!"
Sở Hoàn: "???"
"Cái gì cơ?"
Con quỷ lặp lại: "Có mấy người đang khóc ở miếu Thành Hoàng, nói là không nỡ để bố chết, mấy anh chị em nguyện ý dâng tuổi thọ để ông ấy sống thêm vài năm cho họ làm tròn chữ hiếu. Thành Hoàng chuẩn bị kiểm chứng lòng hiếu thảo của họ."
Sở Hoàn: "..."
Cậu quay người chạy thẳng ra ngoài, đập cửa phòng Tề Triêu Dương.
Tề Triêu Dương vẫn chưa ngủ, mở cửa ra thấy Sở Hoàn thì ngạc nhiên nói: "Sở Hoàn?"
Sở Hoàn lập tức nói: "Tôi biết rồi, đạo trưởng Thanh Trúc muốn con cái của Hoàng Dịch Đức dâng thọ cho ông ta."
"Dâng thọ á?"
Tề Triêu Dương ngẩn ra, ngạc nhiên hỏi: "Chuyện đó dễ làm vậy sao?"
Sở Hoàn đáp: "Tất nhiên là không. Bọn họ đang ở miếu Thành Hoàng, chúng ta đi xem."
"Đi đi."
"Tôi cũng đi!"
Bạch Vô Diện từ phía sau chạy theo, còn hơi mơ ngủ, đưa tay nắm lấy vạt áo của Sở Hoàn.
Sở Hoàn để nó biến về nguyên hình, rồi nhét vào trong ba lô, mang theo ra ngoài.
Cả bọn gọi xe chạy đến miếu Thành Hoàng.
Khi đến nơi, hai người xuống xe liền thấy bên ngoài miếu chật ních quỷ hồn, toàn là cô hồn dã quỷ. Chúng bám trên cổng miếu, trên tường, ai nấy đều tỏ vẻ háo hức hóng chuyện, không thấy âm sai đuổi đi.
Tề Triêu Dương rùng mình một cái, nói: "Lạnh ghê."
Sở Hoàn cũng cảm thấy lạnh. Cậu dán một lá bùa lên người, đợi cơ thể ấm lại rồi nói: "Vào trong xem."
Họ vất vả lắm mới chen được qua đám quỷ, kết quả vào đến miếu thì phát hiện bên trong cũng chật kín quỷ hồn, âm sai và âm binh, thậm chí Thành Hoàng cũng có mặt, bóng người trong chính điện đông nghịt chồng chất lên nhau.
"Nhường chút, nhường chút nào."
Sở Hoàn len lỏi lên đến hàng đầu, cuối cùng cũng nhìn rõ tình hình bên trong.
Có ba người đang quỳ trước tượng Thành Hoàng, vừa khóc vừa đưa một cái ly nhỏ hứng nước mắt dưới mí mắt, như thể đang cố gắng thu nước mắt.
Trước mặt họ đặt mấy thứ phủ vải đỏ, đoán chừng là vật tế dâng lên Thành Hoàng.
Sở Hoàn nhìn một lúc, rồi quay sang hỏi một âm sai bên cạnh: "Giờ tiến hành tới bước nào rồi?"
Âm sai đó đang xem rất chăm chú, thuận miệng đáp: "Thành Hoàng đại nhân vừa đi lấy cân, định cân lòng hiếu thảo của họ, giờ đang thu nước mắt. Chờ nước mắt thu đủ, đặt lên cân là biết có bao nhiêu phần hiếu. Ê ê ê... con nhỏ kia khóc không ra kìa!"
Sở Hoàn: "Muốn mượn thọ thì cần mấy phần hiếu thảo mới được?"
"Ít nhất là tám phần, tốt nhất là đủ mười phần."
"Ồ."
Sở Hoàn suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Mấy thứ đặt trước mặt họ là gì thế? Đồ dâng cho Thành Hoàng à?"
"Không, là gạo, trong đó còn có đòn cân và kéo... Này, sao cậu hỏi nhiều vậy? Ngay cả chuyện này cũng không biết?"
Âm sai bị hỏi đến phát bực, bất mãn nhìn sang Sở Hoàn.
Sở Hoàn cười nhẹ, nói: "Âm sai đại nhân, tôi không rành mấy chuyện này lắm."
"Người sống?"
Âm sai nhìn kỹ cậu, ngẩn người nói: "Cậu vào đây từ lúc nào? Đợi đã, cậu là ai?"
Hắn ta lập tức dí sát mặt vào Sở Hoàn, nhìn kỹ một hồi, sắc mặt bỗng thay đổi, kinh hoảng kêu lên: "Cậu là Sở Hoàn!!!"
Sở Hoàn: "..."
Cậu còn chưa kịp nói gì, âm sai đó đã quýnh quáng giải thích: "Bọn tôi làm theo đúng trình tự nha! Mấy thứ đó tuyệt đối không phải hối lộ cho Thành Hoàng! Ngài nhất định phải minh giám đó!!!"
Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Đánh giá:
Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Story
Chương 115
10.0/10 từ 15 lượt.