Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất

Chương 113

146@-

 
Lý Toàn Quang lập tức có khí thế, giọng điệu âm dương quái khí vang lên qua điện thoại: "Ai mà biết nó học từ đâu ha? Dù sao cũng không phải tôi dạy."


Sở Hoàn: "..."


Tuy rằng đã đoán được 8-9 phần là ai dạy, nhưng cậu vẫn nói qua điện thoại: "Nếu không phải cậu dạy nó câu đầu tiên, thì nó có học được câu sau không?"


Lý Toàn Quang: "?"


"Chuyện này sao có thể đổ lên đầu tôi?"


Sở Hoàn: "Chả nhẽ sai?"


Giọng Lý Toàn Quang yếu đi: "Tại tôi sợ Vô Diện bị mấy con quỷ bắt nạt chứ bộ. Cái này không trách tôi được!"


Sở Hoàn nói: "Hừ, lần này bỏ qua, lần sau mà tôi biết cậu dạy nó mấy thứ linh tinh nữa, tôi nhất định sẽ cho cậu một bài học nhớ đời."


"Thấy sắc quên bạn."


Lý Toàn Quang lầm bầm với Lý Tuyên Minh bên cạnh: "Sao ảnh không nói đại thần Chiết Chi nhỉ? Rõ ràng là ngài ấy dạy..."


Sở Hoàn định cúp máy, nhưng chợt nhớ ra một chuyện, bèn nói: "Khoan đã."


Lý Toàn Quang lập tức nhét điện thoại vào tay Lý Tuyên Minh, nhảy lùi một bước, kêu lên: "Thế cũng không cho nói hả?"


Lý Tuyên Minh cạn lời nhìn cậu ta: "..."


Sở Hoàn không ở chỗ này, sợ cái gì mà sợ?


Lý Tuyên Minh đành phải cầm điện thoại lên, hỏi Sở Hoàn: "Sao vậy?"


Sở Hoàn gõ nhẹ đầu ngón tay lên đầu gối, nói: "Hôm nay tôi được mời đi xem bệnh, gặp một đạo trưởng, tên là đạo trưởng Thanh Trúc, anh có biết người này không? Ông ta tự xưng là truyền nhân của Trương Thiên Sư, bảo là anh gặp còn phải gọi một tiếng sư thúc. Nhưng tôi nhìn thấy giống kẻ tâm thuật bất chính hơn."


"Đạo trưởng Thanh Trúc?"


Lý Tuyên Minh nhíu mày nghĩ một lúc, rồi nói: "Tôi chưa từng nghe cái tên này."


Sở Hoàn: "Vậy à, tôi hiểu rồi."


Tám phần là đạo sĩ không môn không phái, chắc chắn không phải truyền nhân của Trương Thiên Sư. Cũng có chút bản lĩnh, không biết có dám nhận đơn của Hoàng Dịch Đức hay không...


Nếu thật sự muốn kéo dài tuổi thọ, và nếu có công đức rất lớn, Thành Hoàng sẽ cân nhắc thêm thọ cho người sống dựa trên việc thiện họ làm. Có điều công đức ấy rất khó tích lũy, bác sĩ Bồ là người có nhiều công đức nhất mà Sở Hoàn từng gặp.


Chờ đã, nhắc đến công đức, Sở Hoàn nhớ tới một chi tiết mà mình đã bỏ qua.


Lúc nãy Hoàng Dịch Đức nói với cậu một câu: "Những năm qua tôi đã làm không ít việc tốt, quyên góp, xây trường tiểu học, xây cầu đắp đường... chỉ mong được sống thêm vài năm nữa."


Làm không ít việc tốt, vậy sao nhìn từ tướng mạo lại không thấy? Vì sao hiện tại ông ta bệnh nặng quấn thân, tử khí bệnh khí khắp người, sống chẳng bằng chết? Dù có thọ mệnh ngắn, thì nếu có công đức, đáng lý được chết yên lành không bệnh tật mới đúng.


Trừ khi ông ta chưa từng làm việc tốt. Hoàng Dịch Đức nói dối?


Lý Tuyên Minh thấy bên kia im lặng nửa ngày bèn hỏi: "Có chuyện gì sao?"


Sở Hoàn phục hồi lại tinh thần, nhìn thoáng qua người trợ lý của Hoàng Dịch Đức đang lái xe phía trước, nói với Lý Tuyên Minh: "Bên tôi có chút việc, để lát nữa nói tiếp."


"Được."



Sau khi cúp máy, Sở Hoàn nói với Tề Triêu Dương: "Kết bạn liên lạc đi. Sau này có thể chia sẻ kinh nghiệm nuôi nhím, tiện trao đổi thông tin."


Tề Triêu Dương mừng rỡ nhìn cậu, vừa lục tìm điện thoại vừa nói: "Cậu thật sự sẵn lòng chỉ tôi cách nuôi nhím??"


Sở Hoàn: "Tất nhiên."


"Thế thì tốt quá!"


Tề Triêu Dương sau khi kết bạn với Sở Hoàn thì nhìn về phía Bạch Vô Diện, nét mặt mơ mộng khát khao, không biết là đang nghĩ cái gì.


Bạch Vô Diện liếc anh ta một cái, rồi nghiêng người, quay lưng về phía anh ta.


Sở Hoàn tra cứu tin tức về Hoàng Dịch Đức trên mạng. Quả nhiên là doanh nhân nổi tiếng, thông tin đầy rẫy khắp nơi.


Hoàng Dịch Đức và người vợ đầu có một đứa con trai. Sau này ông ta ngoại tình, ly hôn với vợ cả, con theo ông ta, tên là Hoàng Anh Nghĩa. Sau ly hôn, ông ta nhanh chóng cưới người vợ thứ hai, người vợ này sinh cho ông ta một trai một gái. Ngoài hai đứa con với vợ thứ hai, tin đồn còn nói ông ta có một đứa con riêng bên ngoài.


Ngoài mấy chuyện đó, còn đầy rẫy các tin tức ông ta làm từ thiện.


Đúng như ông ta nói, ông ta quả thực đã làm không ít chuyện tốt, từ chuyện nhỏ đến lớn đều có dấu vết quyên góp, xây trường học miễn phí, làm đường cho vùng núi...


Nếu đều là thật, vậy sao ông ta lại thê thảm đến mức này?


Bên cạnh, Tề Triêu Dương đang cố lấy lòng Bạch Vô Diện, giọng the thé hỏi: "Chào em, em tên là Bạch Vô Diện phải không? Bình thường em thích ăn gì vậy?"


Bạch Vô Diện nhỏ giọng nói: "Gì cũng ăn."


Tề Triêu Dương lập tức khen: "Giỏi quá! Em ăn được mọi thứ luôn!"


Sở Hoàn nghe thấy câu này, quay đầu lại nhìn anh ta, sắc mặt kỳ quái. Các đệ tử xuất mã bây giờ đều kỳ lạ như vậy sao? Khoa trương hơn cả cậu nữa, cậu chẳng chiều Vô Diện tới mức đó đâu.


Bạch Vô Diện: "Bình thường thôi."


Tề Triêu Dương nở nụ cười kiểu ông chú b**n th** tiêu chuẩn, tiếp tục hỏi: "Vậy bình thường em thích chơi gì?"


Bạch Vô Diện đáp: "Đi theo Sở Hoàn, giúp người ta khám bệnh."


"Woa, còn thích khám bệnh giúp người khác nữa, lợi hại quá đi!"


Tề Triêu Dương tỏ ra vô cùng khâm phục, lại còn chân thành khen ngợi.


Sở Hoàn càng nghe càng thấy có gì đó sai sai, ánh mắt nhìn Tề Triêu Dương dần trở nên sắc bén. Không phải tên này định giành con với cậu đấy chứ?


Cậu nhớ đệ tử xuất mã có môn phái khá phức tạp, không chỉ phụng dưỡng một vị tiên gia. Không lẽ người này để mắt tới Bạch Vô Diện?


"Tề Triêu Dương." Sở Hoàn gọi một tiếng.


"Hả?"


Tề Triêu Dương ngơ ngác quay đầu lại, hỏi: "Sao vậy?"


"Anh để mắt tới Bạch Vô Diện?" Sở Hoàn nheo mắt lại, giọng nguy hiểm hỏi.


Tề Triêu Dương: "???"


Thấy vẻ mặt Sở Hoàn, anh ta biết mình bị hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Không có, không phải! Tôi chỉ muốn thân thiết với Bạch tiên một chút, xem làm sao để lấy lòng tiên gia thôi!"


Sở Hoàn: "Hửm?"



Tề Triêu Dương nói tiếp: "Cậu biết đó, tôi là đệ tử, muốn mời tiên gia hạ sơn giúp mình, phải có đường chủ sắp xếp, để một vị tiên gia đi cùng. Nhưng nếu tiên gia không ưa tôi, thì tôi chẳng có ai giúp cả."


Thì ra là vậy. Sở Hoàn đã hiểu, hóa ra họ không phải kiểu một người một tiên cố định, phải cạnh tranh với nhau. Tề Triêu Dương muốn tăng khả năng cạnh tranh của mình.


"Hơn nữa Bạch Vô Diện thật sự rất kiên cường! Vừa rồi cái dáng vẻ đó có thể sánh ngang với nhà họ Hồ luôn rồi!"


Sở Hoàn: "Anh nói hơi lố rồi..."


"Không hề lố!"


Tề Triêu Dương bắt đầu một tràng tán dương dài dòng dành cho Bạch Vô Diện, thỉnh thoảng so sánh với tình hình của các nhà khác.


*


Sau khi bọn họ rời đi, Hoàng Dịch Đức nhìn mấy người còn lại trong phòng – bác sĩ Bồ và đạo trưởng Thanh Trúc, ánh mắt u ám khó lường.


Đạo trưởng Thanh Trúc vẫn giữ bộ dáng cao thâm khó đoán, đứng đó nhìn ông ta, còn Bồ Tụng thì suy tư tự hỏi.


Về đạo trưởng Thanh Trúc, Hoàng Dịch Đức có biết một chút. Tự xưng là truyền nhân của Trương Thiên Sư Trương Đạo Lăng, tinh thông thuật dưỡng sinh. Nhưng thân phận thật của gã chẳng qua chỉ là đệ tử của một lão đạo vô danh trong núi, sư phụ chết rồi, gã mới xuất thế.


Tài ăn nói lợi hại hơn bản lĩnh. Sau khi xuất thế, gã lập tức tạo danh thế, thu nhận vài đệ tử, được không ít người sùng bái.


Gã là người chỉ biết lợi, nhưng Hoàng Dịch Đức thích kiểu người như vậy. Ông ta có tiền, kẻ chỉ biết lợi thì mới dễ dùng.


Còn Bồ Tụng, đúng là một danh y, tính tình thật thà, lấy việc cứu người làm sứ mệnh, nhưng suy cho cùng chỉ là một người bình thường. Hoàng Dịch Đức không mong dựa vào Bồ Tụng để cứu mạng, ông ta chỉ muốn Bồ Tụng giúp mình giảm bớt đau đớn, điều dưỡng cơ thể, hiện tại mục tiêu này đã đạt được.


Mục tiêu kỳ vọng ban đầu của ông ta là Bạch Vô Diện và Tề Triêu Dương. Dù gì cũng là Bạch tiên, mấy yêu quái này luôn có cách. Sở Hoàn là vật đi kèm, vốn dĩ ông ta định mời Bạch Vô Diện, sau khi biết Bạch Vô Diện bị Sở Hoàn mang đi, ông ta cho người điều tra Sở Hoàn.


Không ngờ Sở Hoàn lại là một bất ngờ ngoài dự đoán. Theo tài liệu điều tra, năng lực của Sở Hoàn mạnh hơn đạo trưởng Thanh Trúc, thân phận là Đoan Công, tinh thông vu thuật, làm việc rất kín tiếng. Pháp sư trước được ông ta thuê nói rằng, có được tin từ một âm sai dưới âm phủ rằng Sở Hoàn có chút quan hệ với bên dưới, mà còn không phải quan hệ đơn giản, tốt nhất là có thể mời được Sở Hoàn ra tay.


Dù gì thì nếu có quan hệ với "bên dưới",chuyện chết rồi hoàn dương còn có thể làm được, thì chuyện sống thêm vài năm có là gì?


Kết quả, Sở Hoàn và Tề Triêu Dương đều từ chối ông ta.


Hoàng Dịch Đức không cam lòng, nhưng hiện tại không còn cách nào.


Bồ Tụng đã tính xong phương thuốc, nói với Hoàng Dịch Đức: "Hoàng tiên sinh, đơn thuốc tôi đã nghĩ xong rồi, giờ tôi sẽ viết cho ông. Một vài vị thuốc khá quý, có thể cần ông bỏ thời gian và tiền bạc để tìm mua."


"Được."


Hoàng Dịch Đức yếu ớt mỉm cười, nói: "Bác sĩ Bồ ở lại đây một thời gian nhé, cơ thể tôi ngày một yếu hơn..."


Trên mặt Bồ Tụng hiện vẻ khó xử, không nói gì.


Hoàng Dịch Đức lại nói: "Tôi biết bác sĩ lo cho những bệnh nhân tìm đến khám bệnh. Tôi có thể sắp xếp cho bác sĩ một nơi thuận tiện để khám chữa."


Bồ Tụng lúc này mới thả lỏng, gật đầu nói: "Vậy thì còn gì bằng."


Có người đưa bút và giấy tới, Bồ Tụng nhận lấy cúi xuống bàn viết đơn thuốc.


Lúc này Hoàng Dịch Đức mới quay sang nói với đạo trưởng Thanh Trúc đang đứng chờ: "Đạo trưởng Thanh Trúc, khụ khụ..."


Nói được vài chữ, ông ta lại bắt đầu ho sặc sụa. Những người đứng bên cạnh vội muốn tiến lên dùng thuốc, nhưng đạo trưởng Thanh Trúc ngăn lại: "Để bần đạo làm."


Đạo trưởng Thanh Trúc giữ tư thái chuẩn chỉnh, quỳ xuống trước mặt Hoàng Dịch Đức, hai tay liên tục vuốt từ ngực trước ra sau lưng ông ta.


Cơn ho nhanh chóng dịu xuống, Hoàng Dịch Đức nhìn gã, hỏi: "Lúc trước đạo trưởng nói bệnh tôi rất khó trị, vậy có nghĩa là vẫn còn cách?"



Đạo trưởng Thanh Trúc gật đầu, cười nói: "Hoàng tiên sinh là người phú quý, lại làm bao nhiêu việc tốt như vậy, tuy là khó, nhưng bần đạo nhất định sẽ dốc hết sức mình."


Hoàng Dịch Đức nhìn chằm chằm gã, không nói lời nào.


Bị ánh mắt u ám ấy nhìn, trong lòng đạo trưởng Thanh Trúc hơi bất an, không nhịn được thầm chửi: Đệt mẹ nó, lão già này đúng là tà môn!


Lúc gương mặt gã suýt nữa không giữ nổi nụ cười, rốt cuộc vẻ mặt của Hoàng Dịch Đức cũng dịu đi, nói:"Tất nhiên là tôi tin tưởng đạo trưởng Thanh Trúc. Không biết đạo trưởng có suy tính gì không?"


Đạo trưởng Thanh Trúc thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói với ông ta: "Không biết Hoàng tiên sinh đã từng nghĩ tới chuyện mượn thọ chưa?"


Hoàng Dịch Đức trầm ngâm một lúc rồi gật đầu: "Mượn thọ? Tôi từng nghe qua."


Rất nhiều nơi đồn đại rằng, người già sống lâu là do "ăn" thọ mệnh của lớp trẻ trong nhà, đó là một loại "mượn thọ". Người già không chết bị coi là điềm gở, ngày xưa còn bị xử phạt.


Đạo trưởng Thanh Trúc nói: "Tôi nói không phải loại mượn thọ ấy, tuy nhiên cũng có điểm tương đồng."


"Cách tôi nói là để người thân trực hệ của ông, với lòng hiếu thảo chân thành, đến miếu dâng hương và nguyện cầu tự nguyện dâng ra một phần thọ mệnh để ông tiếp tục sống, thần linh cảm động thì sẽ đáp ứng nguyện vọng của họ. Đó là mượn thọ."


Gã cười nhẹ, tự tin nói tiếp: "Tôi nghĩ con cái của Hoàng tiên sinh chắc hẳn cũng không muốn cha mình ra đi sớm như vậy."


Cho dù con cháu của Hoàng Dịch Đức không thật lòng muốn, thì ông ta cũng tin Hoàng Dịch Đức có cách khiến bọn họ cam tâm tình nguyện.


"Con cái tôi..."


Lông mày Hoàng Dịch Đức hơi nhíu lại, rất nhanh lại hỏi: "Vậy nếu mượn được thọ rồi, chất lượng cuộc sống của tôi có tiếp tục như thế này không, nằm liệt trên giường, bệnh tật đầy mình?"


Quả nhiên đúng như đạo trưởng Thanh Trúc nghĩ, Hoàng Dịch Đức không phản đối, chỉ hỏi một vấn đề khác.


Nghe ông ta hỏi, đạo trưởng Thanh Trúc lại chửi thầm trong lòng. Sắp chết đến nơi rồi mà còn quan tâm tới chất lượng cuộc sống? Yêu cầu nhiều quá vậy?


Nhưng gã không biểu hiện ra ngoài, mỉm cười nói: "Hoàng tiên sinh cứ giữ được mạng trước đã, những chuyện còn lại, bần đạo sẽ từ từ nghĩ cách."


Hoàng Dịch Đức gật đầu, quay đầu nói với người bên cạnh: "Đi gọi bọn họ về."


"Vâng."


Bọn họ là ai thì không cần nói.


Nụ cười trên mặt đạo trưởng Thanh Trúc càng rạng rỡ hơn.


Hoàng Dịch Đức lại quay sang đạo trưởng Thanh Trúc: "Nghe nói đạo trưởng vẫn chưa tìm được nơi ở thích hợp, tôi có một bất động sản ở công viên Thiên Hà, đạo trưởng tạm nghỉ chân ở đó nhé."


Đạo trưởng Thanh Trúc khẽ gật đầu, trong lòng rất hài lòng, trên mặt vẫn tỏ ra bình thản: "Công viên Thiên Hà cảnh sắc thanh tĩnh, đúng là nơi lý tưởng cho người tu đạo như chúng tôi..."


......


"Sở Công, Bạch tiên sinh, chúng ta đến nơi rồi."


Trợ lý lái xe phía trước nghe bọn họ trò chuyện về yêu quái đến mức mê mẩn, nhưng đã tới khách sạn của Sở Hoàn, hắn đành tiếc nuối dừng xe lại.


Sở Hoàn nói với Tề Triêu Dương: "Vậy bọn tôi vào trước đây."


Tề Triêu Dương trò chuyện chưa đã thèm, nhìn ra ngoài thì phát hiện Sở Hoàn cũng đang ở khách sạn, liền mừng rỡ nói: "Hóa ra hai người ở khách sạn, vậy tôi cũng dọn sang đây luôn."


"Đợi tôi với nhé, lát nữa tôi qua tìm hai người."


Anh ta còn nói với Bạch Vô Diện: "Bạch Vô Diện, tôi sẽ mang quà cho em."



Bạch Vô Diện gật đầu: "Ừ."


Sở Hoàn và Bạch Vô Diện xuống xe, trợ lý của Hoàng Dịch Đức lái xe đưa Tề Triêu Dương đi.


Trên đường về phòng, Sở Hoàn gọi điện cho Lý Tuyên Minh.


"A lô, Lý đạo trưởng."


Cậu vào thẳng vấn đề: "Hôm nay tôi gặp một khách hàng, thọ mệnh đã tận, bệnh nặng sắp chết, mấy năm trước từng ăn một viên thuốc, miễn cưỡng sống thêm được vài năm. Bây giờ không cam tâm nên mới tìm đến tôi. Nhưng tôi phát hiện một chuyện rất kỳ lạ: ông ta nói làm rất nhiều việc thiện, nhưng nhìn bề ngoài hoàn toàn không giống người tích được công đức..."


Lý Tuyên Minh nói ngay: "Rất đơn giản, ông ta cũng làm không ít việc ác."


Hắn đã gặp chuyện thế này rất nhiều. Trước kia từng có một oan hồn hiện về hại người, sau khi bắt được mới biết oan hồn đó từng bị giết trong một vụ cướp rồi chôn xác. Vì không thấy được kẻ thù nên không thể báo thù, linh hồn cứ quanh quẩn mãi nơi chết.


Sau khi xử lý oan hồn, hắn chỉ cảnh sát đến chỗ chôn xác. Cuối cùng tra ra được hung thủ, một người đàn ông luôn làm việc thiện sau vụ giết người, do quá sợ báo ứng nên cố làm người tốt để chuộc tội. Trước khi bị bắt, người ngoài ai cũng tưởng gã là một người thật thà, lương thiện.


Sở Hoàn trầm ngâm, lẩm bẩm: "Nói có lý. Còn viên thuốc kia..."


Lý Tuyên Minh chắc chắn: "Cũng chẳng phải thứ gì tốt đẹp."


Nói đến đây, Sở Hoàn nhớ lại việc mình luôn để ý đến viên thuốc đó. Cậu có linh cảm rằng Hoàng Dịch Đức không phải không biết gì, mà cố tình giấu họ. Có lẽ là do chưa đủ tin tưởng họ, hoặc sợ tác dụng phụ của thuốc quá lớn, muốn tìm được phương pháp điều trị tốt hơn. Nếu không có thì mới quay lại tìm viên thuốc kia.


Sở Hoàn nói: "Anh nói đúng, để tôi điều tra ông ta."


Xem rốt cuộc Hoàng Dịch Đức đã làm gì, và viên thuốc kia là thứ gì.


"Ừ."


Nói chuyện xong với Lý Tuyên Minh, Sở Hoàn gần như chắc chắn Hoàng Dịch Đức không phải người tốt. Ngón tay cậu vuốt cạnh điện thoại, ánh mắt sâu xa.


Còn cái tên đạo trưởng Thanh Trúc kia nữa, cũng không phải hạng người gì tử tế, chắc chắn sẽ không giữ nguyên tắc như bọn họ, vì tiền mà cấu kết với nhau là chuyện có khả năng rất cao.


Có điều nhìn thái độ của Hoàng Dịch Đức, có vẻ vẫn định tiếp tục liên lạc với cậu. Đến lúc đó Sở Hoàn sẽ quan sát thêm một chút.


Nghĩ thông rồi, Sở Hoàn mở cửa phòng, Bạch Vô Diện theo sau cũng bước vào. Ban đầu Sở Hoàn định đặt hai phòng, nhưng Bạch Vô Diện kiên quyết không muốn một con nhím sống riêng một mình, nên cuối cùng ở chung với nhau.


Bạch Vô Diện ngồi phịch xuống ghế sofa, bật tivi lên, rồi cầm đồ ăn vặt bắt đầu gặm.


Sở Hoàn từ nhà vệ sinh đi ra, nhìn thấy cảnh đó thì ngẫm nghĩ một chút, rồi cũng ngồi xuống bên cạnh nó, định bụng tâm sự vài câu.


Cậu nói: "Vô Diện, hôm nay cưng làm rất tốt, nhưng có vài chỗ vẫn cần chú ý."


Bạch Vô Diện nghe thế liền quay đầu nhìn cậu.


Sở Hoàn nhìn vào mắt nó, nói: "Lúc nãy tôi không cho cưng nói hết, là vì cưng định nói những câu như 'bố tôi là Sở Hoàn, mẹ tôi là Chiết Chi'. Sau này nhớ sửa lại một chút, chỉ cần nói bọn tôi là bạn của cưng là được rồi."


"Lời Chiết Chi dạy không phải câu nào cũng nghe theo nhé..."


Bạch Vô Diện mờ mịt nhìn cậu, nói: "Không phải như vậy."


"Không phải?"


Sở Hoàn nghi hoặc. Chẳng lẽ cậu trách nhầm Chiết Chi? Thật sự do Bạch Vô Diện tự suy diễn ra?


Bạch Vô Diện nghiêm túc nói: "Ngài ấy bảo tôi nói là: bố tôi là Chiết Chi, mẹ tôi là Sở Hoàn."


"Anh là mẹ tôi."


Sở Hoàn: "............?"
 


Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất Story Chương 113
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...