Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất

Chương 108

188@-

 
"Thành Hoàng tuần du, xá..."


Âm thanh thê lương truyền đi rất xa, chẳng mấy chốc đã thu hút thêm nhiều du hồn kéo đến. Một số du hồn chưa thể đầu thai nhưng khao khát được chuyển sinh nay nhận được lệnh ân xá của Thành Hoàng, bắt đầu đi về hướng Âm phủ.


Đội ngũ quỷ quái đi tuần ngày càng dài, kéo thành một đường dài ngoằn ngoèo trên con đường lớn. Tuy số lượng đông, nhưng tất cả đều rất quy củ.


Có Thành Hoàng, không có con quỷ nào dám quậy phá, càng không xảy ra cảnh ai đó vô tình đụng phải Bách Quỷ Dạ Hành rồi bị ăn tươi nuốt sống.


Sở Hoàn ngồi trong một chiếc xe lừa tinh xảo, di chuyển theo dòng quỷ quái. Nhìn qua cậu không quá đặc biệt, bởi trong đoàn còn có những hồ quỷ ngồi trên các cỗ xe xinh đẹp thơm ngát; quỷ quái cao lớn như Chiết Chi cũng không hiếm gặp.


Nhưng nếu nhìn kỹ, có thể nhận ra xe của Sở Hoàn là loại độc nhất vô nhị, chế tác vô cùng tinh xảo. Các quỷ quái khác cũng giữ một khoảng cách nhất định với họ.


"Hí!"


Con lừa già khỏe khoắn tuấn tú, ngẩng đầu ưỡn ngực bước đi, thái độ như kiểu bá chủ thiên hạ.


Sở Hoàn ngồi một lúc thì bắt đầu ngồi không yên, lại vén rèm lên nhìn sang phía Chiết Chi, hỏi: "Chiết Chi, tại sao chúng ta cũng đi diễu hành trong này vậy?"


Cậu lộ mặt, các quỷ quái xung quanh lập tức tò mò liếc về phía cậu.


Sở Hoàn còn nghe thấy tiếng họ tám chuyện.


"Là một tên đẹp trai."


"Đàn ông mà ngồi xe?"


"Đàn ông sao không được ngồi xe, có xe cho ngồi thì tôi cũng ngồi! Xe đó đẹp thật..."


"Ờ thì cũng đúng, hề hề."


"Chúng mày xấu như vậy mà mơ ngồi xe, nghĩ hay lắm. Nhìn kìa, tên kia chắc chắn là vợ của con quỷ kia rồi."


"..."


Chiết Chi vừa di chuyển chậm rãi vừa hỏi: "Không vui à?"


Sở Hoàn đáp: "Không phải..."


Vui thì cũng vui, nhưng mà cảm giác ngồi trong xe kiểu này... cứ kỳ kỳ.


Chiết Chi giải thích: "Xung quanh có quá nhiều quỷ quái, âm khí và uế khí hỗn loạn. Nếu em vô tình bị nhiễm, chắc chắn sẽ ốm nặng một trận. Ngồi trong xe thì sẽ tránh được."


"Hửm?"


Sở Hoàn nhìn chiếc mặt nạ đồng đỏ trên gương mặt Chiết Chi. Cậu cảm thấy nghe thì có lý, nhưng không hiểu sao vẫn thấy là lạ. Mặt Chiết Chi bị che nên không đoán ra biểu cảm, cuối cùng cậu đành giữ nghi hoặc trong lòng.


"Hay là ngài cũng lên đây ngồi đi?"


Một mình ngồi thấy ngại, chứ hai người cùng ngại thì còn gì phải ngại!


Cậu vừa dứt lời, bóng người bên ngoài đã biến mất, bên cạnh cậu xuất hiện thêm một người.


Lý Toàn Quang thấy cảnh này, túm lấy tay áo Lý Tuyên Minh, kích động nói: "Sư huynh, huynh nhìn kìa! Họ ngồi cạnh nhau! Họ đang hẹn hò đó!"


Lý Tuyên Minh: "..."


Sở Hoàn cũng trông thấy bọn họ. Thấy biểu cảm trên mặt Lý Toàn Quang, cậu nhướng mày với cậu ta một cái, rồi quay sang nói gì đó với Chiết Chi.


Bóng dáng Chiết Chi nghiêng sang, hai người cùng nhìn về phía Lý Toàn Quang.


Sở Hoàn vẫn thấy chưa đã ghiền. Cậu vươn tay đẩy chiếc mặt nạ của Chiết Chi lên một chút, để lộ đôi môi của ngài, rồi ghé tới hôn một cái rõ kêu.


Chiết Chi thấy cậu định lui lại thì giữ cậu lại, thành thạo câu lấy đầu lưỡi cậu, hôn sâu hơn.


Lý Toàn Quang thấy hai người họ hôn nhau thì hét lên: "A a a sư huynh, họ đang xà nẹo kìa!"


Lý Tuyên Minh: "...Đệ có cần phải nhìn không?"


Lý Toàn Quang ấm ức: "Nhưng họ quá bắt mắt..."


Mọi người đi theo lộ trình diễu hành. Sau khi đi qua con phố vắng, bên đường xuất hiện nhân viên của miếu Thành Hoàng, đạo sĩ từ các đạo quán địa phương cũng chạy đến nơi.



Bọn họ duy trì trật tự trên đường, đề phòng có người vô tình va phải kiệu của Thành Hoàng, đồng thời hỗ trợ siêu độ cho những du hồn quanh đó.


Có điều hành động này phần lớn là phản xạ có điều kiện, bởi ai nấy trên mặt đều hiện vẻ mơ hồ. Dù gì thì hôm nay không phải ngày lễ, cũng chẳng phải dịp trọng đại gì, Thành Hoàng đột ngột tuần du không thông báo trước, làm họ nhận được tin mà không dám tin.


Sau khi nhận tin, thậm chí bọn họ không kịp thay đồ, vội vàng chạy đến đây, sợ có biến cố gì xảy ra.


Một đạo trưởng trông thấy Lý Tuyên Minh, cảm thấy hơi quen mặt, nhìn kỹ mới nhận ra, vội vàng chạy đến hỏi: "Đạo hữu Lý, chuyện này là thế nào vậy?"


Lý Tuyên Minh đáp: "Là thế này, hôm qua bọn tôi thấy một tờ tờ rơi quảng cáo..."


Hắn tóm tắt lại tình hình, nói xong thì thấy mấy đạo hữu trước mặt đồng loạt hít sâu một hơi: "Bách Quỷ Dạ Hành? Bọn nó dám nghĩ vậy luôn!"


Lý Toàn Quang nói: "Chúng không chỉ dám nghĩ, mà còn làm thật."


"Chả trách Thành Hoàng đột nhiên đi tuần. Nhiều quỷ như vậy, không biết chúng sẽ làm ra chuyện gì."


"Đúng, đúng."


Hạ Duy vẫn theo sau bọn họ, mặt đầy chấn động nhìn cảnh tượng trước mắt, thốt lên: "Thật choáng ngợp, đám quỷ này... mấy con quỷ này..."


Khung cảnh bây giờ nhìn qua không còn đáng sợ nữa, mà trở nên tráng lệ kỳ ảo, khiến người ta sững sờ. Những chiếc đèn lồng phát sáng lấp lánh, quỷ hỏa và hồ hỏa chập chờn, quỷ quái muôn hình vạn trạng, xấu có đẹp có.


Hình như anh ta vừa nhìn thấy một góc nhỏ của thế giới khác.


Cùng lúc đó, phòng livestream của anh ta chạy một loạt dấu hỏi chấm.


"Tôi cũng cảm thấy mình bị điên rồi, hình như tôi vừa thấy đèn lồng xuất hiện giữa đường, còn tự trôi được nữa... chắc tôi thức khuya quá rồi, phải đi ngủ thôi..."


"Ông thấy mỗi đèn lồng thôi á? Không thấy có mấy cái bóng nữa hả?"


"Có bóng à? Sao tôi không thấy nhỉ."


"Nhiều bóng lắm! Không phải bóng dưới đất đâu, là bóng dáng biết bay ấy. Ánh sáng trên đường cứ sai sai sao ấy."


"Thật hả? Có thật không? Sao tôi không thấy gì hết."


"Là cờ của Thành Hoàng kìa! Thành Hoàng tuần du! Đây là thành phố nào thế? Hôm nay có Thành Hoàng tuần du, gặp được đúng dịp này là may lắm đó, bây giờ chạy tới còn kịp không?"


"Mấy người nhìn con phố trống trơn mà cũng thấy được lắm thứ thế? Có phải chúng ta đang xem cùng một livestream không vậy?"


"..."


Lộ trình tuần du của Thành Hoàng đi xuyên qua thành phố hướng về miếu Thành Hoàng, kéo dài suốt mấy tiếng đồng hồ. Tới khi sắp đến miếu thì mặt trăng đã treo cao trên ngọn cây.


Kiệu của Thành Hoàng dừng lại tại ngã rẽ trước miếu, âm binh rút quân, đám quỷ quái cũng tản đi. Kẻ chui xuống lòng đất, kẻ hóa thành làn khói, chẳng mấy chốc con phố đông đúc đã trở nên vắng lặng.


Sở Hoàn cũng nhảy xuống khỏi xe lừa, môi hơi sưng, chiếc xe bị kéo bởi con lừa già lập tức hóa thành một làn khói mờ rồi biến mất, chỉ còn lại con lừa đứng nguyên tại chỗ.


Chiết Chi đứng cạnh cậu. Sau khi nhảy xuống, Sở Hoàn ngẩng đầu, thấy phía trước còn có hai bóng người, một nam một nữ.


Người đàn ông chính là vị Thành Hoàng vừa rồi, quần áo lúc này trông bớt uy nghiêm hơn. Người phụ nữ có gương mặt hiền hòa đoan trang, cài trâm ngọc lộng lẫy.


Vợ chồng Thành Hoàng?


Sở Hoàn không hiểu tình huống trước mắt là gì, nên không nói gì, nghe họ nói chuyện.


Cậu nghe thấy vị Thành Hoàng khen con lừa của cậu thần tuấn, còn nói không hổ là tay nghề của cậu, đắp nặn rất tốt...


Sở Hoàn nghe mà . Cậu cảm thấy mắt của vị Thành Hoàng này hình như không được tốt, con lừa cậu nặn mà gọi là tay nghề tốt??


Chiết Chi thế mà không phản bác, còn thuận miệng khen theo.


Hai bên trò chuyện một lúc, cuối cùng Sở Hoàn cũng nghe rõ mục đích của Thành Hoàng.


"Chúng ta muốn xin một lời chúc phúc. Ta và Ngưng Hương tình cảm sâu đậm, nhưng dù yêu nhau nhiều đến đâu cũng khó tránh khỏi đôi chút sầu lo..."


Sở Hoàn tưởng Thành Hoàng đang nói với Chiết Chi, ai ngờ hai người họ đồng loạt quay sang nhìn cậu.


Cậu mờ mịt: "Tôi á?"


"Đúng vậy."


Sở Hoàn: "Vậy... tôi chúc hai người hạnh phúc viên mãn, cảm ơn vì luôn thủy chung như một."



Sau khi nhận được lời chúc phúc của Sở Hoàn, vợ chồng Thành Hoàng đều mỉm cười. Sau khi nói lời cảm tạ, thân ảnh của họ dần biến mất.


Sở Hoàn nghi hoặc quay sang nhìn Chiết Chi, hỏi: "Tình cảm của Thành Hoàng cũng cần con người chúc phúc ư?"


Chiết Chi nói, giọng còn có phần đắc ý: "Ừ, bởi vì tình cảm của chúng ta rất tốt."


Sở Hoàn: "..."


Con lừa bĩu môi, lớn tiếng thay Sở Hoàn thể hiện tâm trạng: "Ewww!"


Lý Tuyên Minh đuổi theo bọn họ. Tới nơi, Lý Tuyên Minh nói với cậu: "Sở Hoàn, các cậu không sao chứ? Đại nhân Thành Hoàng nói gì vậy?"


Sở Hoàn đáp: "Không nói gì nhiều, chỉ trò chuyện mấy câu đơn giản."


Cậu quay đầu nhìn con phố trống trơn phía sau, gọi to: "Khoan đã, cái đầu người đâu? Đừng nói hai người để mất hung thủ gây họa?"


"Không có đâu."


Lý Toàn Quang thò tay vào túi áo lục lọi, rồi lôi ra một tờ giấy nhỏ, tờ giấy biến thành một cái đầu người.


"Tôi thấy nó định nhân lúc hỗn loạn lẻn vào đám quỷ lẩn trốn, sợ nó chạy mất nên tạm thời thu lại trước."


Sở Hoàn khen: "Làm tốt lắm."


Trong lúc bọn họ vây quanh cái đầu người, mấy người đạo quán địa phương tò mò chen lại gần. Trông thấy Sở Hoàn, họ nói: "Cậu là Sở Hoàn đúng không? Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!"


Sở Hoàn nhìn họ, nói: "Mọi người biết tôi?"


Một người mặc đồ ngủ, tóc tai bù xù, tay cầm một thanh kiếm gỗ đào lên tiếng: "Tất nhiên là biết rồi. Đám âm sai nhắc đến cậu suốt, cậu quả là tấm gương cho bọn tôi noi theo. Nghe nói cậu còn kết nghĩa anh em với đại nhân Vô Thường nữa hả?"


Sở Hoàn: "..."


Mấy cha âm sai đến bao giờ mới chịu ngừng bịa chuyện về cậu hả? Cậu kết nghĩa với Vô Thường bao giờ???


"Chuyện này dài lắm, tôi không phải huynh đệ của Vô Thường... Thôi, bỏ đi."


Cậu ngẫm nghĩ một hồi, quyết định từ bỏ việc giải thích.


Ánh mắt người kia chuyển sang cái đầu người trong tay Lý Toàn Quang, hỏi: "Đạo hữu, đây là hung thủ đứng sau vụ này sao?"


Cái đầu chỉ là một cái đầu, bị Lý Toàn Quang xách lủng lẳng, nét mặt đầy vẻ sống không còn gì luyến tiếc. Nghe thấy vậy, nó hơi nhướng mí mắt lên.


Lý Toàn Quang liền nói: "Đúng, chính nó. Nó là người đã phát tờ rơi, sau đó tổ chức sự kiện này."


Cậu ta vừa nói vừa lắc cái đầu: "Này, nói chuyện đi, là do mày làm đúng không?"


Cái đầu thở dài, nói: "Haizz, việc đến nước này, tôi không còn gì để nói. Tất cả đều là lỗi của tôi... muốn chém muốn giết tùy mọi người. Ôi nhân sinh..."


Sở Hoàn nhìn nó, cạn lời: "Vốn dĩ là lỗi của mày chứ gì nữa."


"Haha, nếu vậy thì giao con quỷ này cho bọn tôi đi, bọn tôi sẽ 'giáo dục sâu sắc' cho nó."


Người cầm kiếm gỗ đào đón lấy cái đầu từ tay Lý Toàn Quang. Cái đầu trông thấy hắn ta, sắc mặt biến thành hoảng sợ: "Không, không! Tôi không muốn đi với ổng! Các người định làm gì tôi?!Đừng, dừng lại, bớ người ta, có người cưỡng ép dân quỷ!"


Người kia cười tủm tỉm, dán một lá bùa lên đầu nó. Thế giới lập tức yên tĩnh.


"Lần này thật sự cảm ơn các cậu, bọn tôi thật không ngờ sẽ xảy ra chuyện lớn đến vậy."


Lý Tuyên Minh nói: "Bọn tôi cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện này."


Sở Hoàn: "Là do đám quỷ quái đó quá rảnh rỗi."


Một tờ rơi quảng cáo không biết từ đâu xuất hiện mà tụ tập được cả đám quỷ như vậy, không phải quá rảnh thì là gì?


Nghe Sở Hoàn nói vậy, các đạo sĩ đều lộ vẻ trầm ngâm, gật đầu nói: "Quá rảnh... bọn tôi hiểu rồi..."


Sở Hoàn nhìn sắc mặt bọn họ, trong lòng thắp một nén nhang cho đám quỷ ở thành phố H.


Bầu trời phía xa đã sắp sáng, bọn họ không nấn ná quá lâu, ai nấy lần lượt quay về.


Trên đường trở về, nhóm Sở Hoàn trông thấy Hạ Duy đang đứng bên lề đường. Trên người Hạ Duy vốn đã nặng âm khí, sau trận này, âm khí càng dày đặc hơn.


"Hạ Duy?"



Hạ Duy đang ngơ ngác nhìn tài khoản của mình vừa tăng thêm hai trăm nghìn người theo dõi, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thực tế, sau khi nhìn thấy cái đầu người, anh ta đã quên luôn việc đang livestream.


Tài khoản đầy ắp tin nhắn riêng, toàn hỏi anh ta đang ở đâu, vụ Thành Hoàng tuần du là sao. Chẳng lẽ đây chính là cái mà đạo trưởng kia gọi là "bảo toàn vận may"? Anh ta xui xẻo cả đêm, nên bây giờ gặp may?


Nghe thấy giọng của Sở Hoàn, Hạ Duy ngơ ngác ngẩng đầu lên.


Sở Hoàn nói với anh ta: "Anh nên đi lễ chùa nhiều hơn, rồi đổi nghề đi. Lần sau nếu lại gặp chuyện, chưa chắc sẽ gặp may mắn đâu."


Lần này đúng lúc gặp bọn họ, không thì anh ta đã sớm bị đám quỷ đánh bạc đó nuốt sống rồi. Nếu còn tiếp tục làm livestream kiểu này, với thể chất hiện tại của anh ta, chắc chắn sẽ lại gặp quỷ.


Mà gặp quỷ không phải lần nào cũng có người tới cứu.


Hạ Duy nuốt nước bọt, nói: "Được, tôi biết rồi."


"Ừm."


Sở Hoàn chỉ nhắc nhở một câu rồi bỏ đi. Còn về sau Hạ Duy có tiếp tục livestream vì tiền hay không thì không phải chuyện cậu lo nữa. Mỗi người một số mệnh, nếu cuối cùng chết vì cái nghề đó thì là số anh ta.


Lúc bọn họ về đến nơi, Bạch Vô Diện đã dậy. Thấy họ về, nó chun mũi, nói: "Mọi người về rồi, trên người toàn mùi ghê quá."


Sở Hoàn ôm nó lên, xoa xoa cái bụng mềm oặt của nó, nói: "Có chuyện xảy ra, gặp rất nhiều quỷ quái."


Lý Toàn Quang sáng rực hai mắt, kêu lên: "Cho tôi sờ với, tôi cũng muốn sờ!"


"Ừ." Bạch Vô Diện ngoan ngoãn để cho họ sờ.


Sau khi v**t v* đã đời, họ định lên ngủ một giấc.


Đêm qua thức trắng, Sở Hoàn mệt rũ người. Cậu nói với Bạch Vô Diện: "Bác sĩ đi khám đi, chiều bọn tôi qua tìm."


Bạch Vô Diện gật đầu: "Được."


Tới bốn giờ chiều, Sở Hoàn mới bị tiếng cồn cào trong bụng đánh thức, ngáp một cái rồi sang gọi Lý Toàn Quang và Lý Tuyên Minh dậy. Ba người cùng ra ngoài kiếm cái gì ăn.


Ăn uống no nê, bọn họ mới chậm rãi đi tới phòng khám của Bạch Vô Diện.


Phòng khám của Bạch Vô Diện vẫn đông đúc như mọi khi. Họ chào nó một tiếng rồi ngồi lên mấy cái ghế ngoài cửa. Đám ông bà lớn tuổi dường như đã biến chỗ này thành nơi giao lưu xã hội, bên ngoài phòng khám toàn là ghế ngồi.


Mấy ông bà ngày thường sau khi mua thuốc cao dán chó thì tụ tập ở đây tán gẫu, chia sẻ bệnh tình các kiểu.


Sở Hoàn nhìn điện thoại một lúc, nói với họ: "Tôi phải về rồi, hai người thì sao?"


Lý Toàn Quang đang uống sữa chua mua ở cửa hàng tiện lợi gần đó, hỏi cậu: "Anh định chừng nào đi?"


"Chắc mai, thời tiết cũng ấm lên rồi."


Sở Hoàn ngáp dài: "Mùa xuân buồn ngủ ghê, về ngủ một giấc."


Bạch Vô Diện từ trong đi ra, nghe thấy họ đang bàn chuyện rời đi, lập tức đi đến cạnh Sở Hoàn, yên lặng đứng nhìn họ.


"Hai người thì sao, định đi đâu tiếp?"


Lý Tuyên Minh và Lý Toàn Quang thường đi đây đi đó, chỗ nào có chuyện là đến đó. Mà thật ra là bọn họ đi đến đâu, chỗ đó có chuyện thì đúng hơn.


Lý Toàn Quang uống hết sữa chua, ném hộp vào thùng rác: "Tụi tôi về đạo quán. Sắp tới Thanh Minh rồi, đạo quán phải tổ chức đại lễ siêu độ, sẽ rất bận, người cũng đông. Lúc đó anh có thể đến chơi."


"Ừ ha, sắp tới Thanh Minh... Chơi thì thôi, tôi lười lắm."


Sở Hoàn vừa nói vừa xoay đầu lại, phát hiện Bạch Vô Diện không biết đã đứng sau lưng từ bao giờ, giờ đang tròn xoe đôi mắt, lặng lẽ nhìn cậu chăm chú.


Sở Hoàn: "?"


Bạch Vô Diện không nói gì, cứ im ỉm nhìn cậu, ánh mắt dần dần hiện vẻ mong đợi.


Sở Hoàn không hiểu ánh mắt của nó, thử hỏi: "Muốn đi theo tôi à?"


Bạch Vô Diện phấn khích gật đầu: "Đi!"


Sở Hoàn: "Thật sự muốn theo tôi về sao?"


Bạch Vô Diện nghiêm túc gật đầu xác nhận.


Sở Hoàn nhìn nó, nói: "Thôi được."



Vốn dĩ Bạch Vô Diện là yêu quái, không thể ở một chỗ quá lâu. Không già, không chết, người ta kiểu gì cũng sinh nghi. Bình thường nó lười di chuyển, dùng ảo thuật thay đổi dung mạo để mình già đi từ từ, sau đó lấy danh nghĩa "con trai" của mình mà xuất hiện.


Thế nên giờ theo Sở Hoàn rời đi chẳng vấn đề gì.


Có điều nó muốn đi thì phải xử lý tài sản. May là bây giờ mấy việc đó làm rất tiện. Một số bất động sản cố định, nó để lại cho Ôn Xảo Xảo. Mà không tính thì thôi, tính ra mà giật mình. Giờ Sở Hoàn mới biết Bạch Vô Diện là đại gia ngầm!


Tiền tích cóp không biết bao nhiêu năm. Bạch Vô Diện định "hiếu kính" cho Sở Hoàn một ít, nhưng Sở Hoàn đau lòng từ chối nó.


Dân cư xung quanh sau khi nghe tin Bạch Vô Diện sắp đi thì cảm giác như trời sập. Bác sĩ Bạch sắp rời đi!


Ai ở khu này mà không biết tay nghề của bác sĩ Bạch cao siêu cơ nào, lại còn rẻ. Nhiều bệnh viện không chẩn đoán được, bác sĩ Bạch đều trị khỏi. Ngay cả cao dán mà bác sĩ Bạch bán cũng là hàng thật chính hiệu – đúng là cao da chó, ba miếng mười đồng, hiệu quả cực tốt.


"Bác sĩ Bạch, sao tự nhiên lại đi thế? Đột ngột quá, bọn tôi chưa kịp chuẩn bị gì cả!"


"Phải đấy, bác sĩ đi rồi thì bọn tôi biết đi đâu khám bệnh đây?"


"Cao dán này sau này không mua được nữa à? Thiếu nó tôi không sống nổi!"


Mấy ông bà cụ kéo tay Bạch Vô Diện, nhét đồ vào túi nó, còn cố lay động nó bằng tình cảm chân thành.


Nhưng Bạch Vô Diện rất kiên quyết, chỉ nghiêm túc nói: "Tôi muốn đổi nơi sinh sống. Sau này mọi người có thể đến bệnh viện khám bệnh. Công thức làm cao dán tôi đã đưa cho Xảo Xảo, sau này cô ấy sẽ tiếp tục bán."


"Vậy bác sĩ định đi đâu? Sau này chúng tôi muốn tìm bác thì làm sao?"


Bạch Vô Diện: "Mọi người có thể gọi điện cho tôi..."


Ngoài các ông bà già, tối đến khi đám quỷ biết tin nó sắp rời đi, biểu cảm của chúng y như bị sét đánh.


Quỷ tụi nó chẳng được ai ngó ngàng. Trừ mấy vị Bạch Tiên như Bạch Vô Diện có tính tình tốt, thì còn ai quan tâm sống chết của bọn nó? Bạch Vô Diện đi rồi, sau này ai vá lại cơ thể cho tụi nó đây?


Một đám quỷ níu lấy Bạch Vô Diện mà gào khóc, mỗi tội không có nước mắt, há miệng tru lên thôi, khiến người qua đường nghe thấy tưởng chỗ này có ma quậy.


À không, đúng là có ma quậy thật.


"Bác sĩ Bạch, bác sĩ đi rồi có còn nhớ đến tụi tôi không?"


"Bác sĩ Bạch, ngoài bác sĩ ra không ai đối xử tốt với tụi tôi ... Bác sĩ sẽ mãi ở trong tim tụi tôi!"


Sở Hoàn không nhìn nổi nữa, nói với tụi nó: "Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, bác sĩ chưa có chết."


Một con quỷ đau thương chỉ tay vào cậu: "Anh đã cướp bác sĩ Bạch đi rồi, bây giờ khóc cũng không cho tụi tôi khóc. Anh... anh quá đáng thật đấy!"


Sở Hoàn lấy ra một bó nhang, châm lửa đốt.


Vừa ngửi thấy mùi nhang, sắc mặt đám quỷ lập tức thay đổi, kéo đến quanh cậu nịnh nọt: "Bác sĩ Bạch theo anh là quá chuẩn, tụi tôi yên tâm cực kỳ!"


Sở Hoàn: "Bọn mày lật mặt lẹ thế?!"


Dù sao thì cuối cùng Sở Hoàn cũng lái xe chở Bạch Vô Diện về nhà. Đến trước cổng, cậu xuống xe trước, Bạch Vô Diện căng thẳng đi theo sát phía sau.


"Nhóc Hoàn."


Sở Trạch Dương đang ngồi phơi nắng ngoài sân, biết hôm nay Sở Hoàn về nên tiện ngẩng đầu lên chào một câu, nhưng vừa ngẩng đầu thì thấy bên cạnh Sở Hoàn còn có một người lạ.


Ông nghi hoặc nhìn sang con trai.


Sở Hoàn cười với ông, đẩy Bạch Vô Diện về phía Sở Trạch Dương, rồi nói: "Bố, mau đến xem cháu trai bố này, tính tình ngoan lắm!"


Sở Trạch Dương chầm chậm quay đầu về phía Bạch Vô Diện: "..."


Bạch Vô Diện nhìn người trước mặt, không hiểu mô tê gì, nhưng vẫn nghe lời gọi một tiếng: "Ông ơi."


Sở Hoàn thề là trong đời cậu chưa từng thấy gương mặt ông bô nhà mình có biểu cảm kiểu trời long đất lở, đơ máy tại chỗ như thế.


Sở Trạch Dương ôm ngực, mãi lâu sau mới gian nan mở miệng: "Hai đứa làm kiểu gì mà... sao lại ra một con nhím?!"


Sau đó ông như thể đã chấp nhận hiện thực, nhắm mắt nói: "Thôi vậy."


Sở Hoàn: "..."


"???"


"Bố!!!"


 


Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất Story Chương 108
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...