Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Chương 104
190@-
Sở Hoàn: "..."
Con quỷ này oán niệm chuyện "đi làm thuê" nặng thật, lại còn lười biếng tiêu cực. Cũng may là nó không tích cực làm việc, nếu không nhà Chu Mẫn ăn khổ rồi.
Con quỷ đó lướt qua bên cạnh người đàn ông, rồi lại quay về cái hũ kia. Cảm giác lạnh lẽo khiến người đàn ông rùng mình, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Chu Mẫn thì không cảm thấy gì, mờ mịt hỏi họ: "Mọi người đang nhìn gì thế?"
Sở Hoàn cười cười với người đàn ông trung niên, sau đó mới quay sang nói với cô: "Thấy một thứ không sạch sẽ, nhưng nó đi rồi."
Chu Mẫn nghe xong sợ đến run cả người, hạ giọng hỏi: "Là ma, ma hả? Nó đi rồi hả? Đi đâu rồi?"
"Đương nhiên là quay về nơi nó đến..."
Câu nói nhẹ bâng, nhưng người đàn ông phía sau đổ mồ hôi như mưa, nhanh chóng quay về nhà, vội vàng đóng cửa lại.
Sở Hoàn và Lý Tuyên Minh theo Chu Mẫn vào nhà.
Bối Bối co rúm trong ổ của nó, đầu vùi vào dưới chân, nhìn kỹ còn thấy cơ thể nó đang run lên.
"Nhà cô dán thần giữ cửa tốt đấy."
Chu Mẫn nhìn con chó như vậy thì đau lòng, xoa đầu nó rồi lấy ít đồ ăn vặt đặt cạnh, nói với Sở Hoàn: "Khi mẹ tôi đi mua câu đối dán Tết, ông chủ cửa hàng cho tặng cho, mang về tiện tay dán luôn."
Nói xong cô mới nhận ra điều gì đó, ngẩng đầu hỏi: "Thật sự có tác dụng?"
Sở Hoàn: "Tất nhiên là có."
Ngũ Tự* cổ xưa có Môn Thần, trong số đó có Thần Đồ và Uất Lũy, chuyên cai quản ra vào, trừ tà bệnh. Vì có cửa nên quỷ không dễ làm hại người. "Quỷ gõ cửa" là để dụ người ra ngoài, hoặc mê hoặc chủ nhà để được cho phép vào.
"Từ từ!"
Chu Mẫn nghĩ ra chuyện nghiêm trọng hơn, đứng bật dậy, hét lên: "Nghĩa là con quỷ đó muốn vào nhà tôi???"
Sở Hoàn: "Đại loại vậy."
"Trời ơi, trời ơi trời ơi......"
Chu Mẫn vừa kinh ngạc vừa hoảng loạn, mãi sau mới hỏi: "Vì sao con quỷ đó bám theo tôi?"
Cô có làm gì đâu? Sao lại bị quỷ bám theo?
Lý Tuyên Minh: "Cô có biết gì về người đàn ông đối diện nhà mình không?"
Chu Mẫn: "Biết. Chú ấy là đồng nghiệp của bố tôi, tên là Mã Quảng Tài. Hồi nhỏ nhà tôi với nhà họ quan hệ tốt, sau này bố tôi phát hiện chú ấy hay nói xấu sau lưng nên bớt thân."
"Anh muốn nói con quỷ đó liên quan đến chú Mã à... Nhưng mà không đúng, sao chú ấy lại hại nhà tôi? Bố tôi với chú ấy đều sắp nghỉ hưu rồi mà?"
Cô không hiểu nổi. Trước kia họ cạnh tranh trong công ty, nhưng giờ cả hai sắp về hưu, không còn mối quan hệ cạnh tranh, đâu cần ác đến mức tìm quỷ hại người như vậy?
Sở Hoàn: "Đó là do cô thấy 'bình thường', chứ trong mắt người ta, phỏng chừng nhà cô đã là 'kẻ thù' lâu rồi."
"Con quỷ đó là từ nhà ông ta ra, vừa rồi bọn tôi cũng thấy trong nhà ông ta thờ một quỷ đàn. Quỷ đàn là vật chứa quỷ. Sau khi được cúng tế, con quỷ sẽ ra ngoài giúp làm điều xấu."
"Chú Mã sao lại làm chuyện đó?!"
Chu Mẫn tức đến đỏ mặt. Dù gì cũng quen biết bao năm, vậy mà lại lén giở trò độc ác thế này?!
Cô ngồi xuống ghế, thở hắt ra. Sau khi nghe điện thoại một lúc, cô thất thần quay sang Sở Hoàn, nói: "Tôi hiểu rồi."
"Vừa rồi bố tôi gọi điện, nói con trai chú Mã nhậu xong đi đánh nhau, đánh người ta trọng thương, bị tạm giữ. Chú Mã có đến mượn tiền nhà tôi, lúc mượn không nói là để làm gì, nên bố tôi không cho mượn..."
Sở Hoàn nhướng mày, nói: "Nên người ta ghi hận trong lòng."
Chu Mẫn im lặng, cuối cùng chỉ hỏi: "Vậy bây giờ phải làm sao?"
Lý Tuyên Minh nói: "Bắt con quỷ đó là được."
"Được, lần này cảm ơn hai anh."
......
"Làm vậy thật sự ổn chứ?"
Chu Mẫn ôm Bối Bối đứng ở cửa. Bối Bối tội nghiệp rên lên hai tiếng, mặt cô cũng cực kỳ căng thẳng, hỏi hai người bên cạnh.
"Thử trước đã, tôi nghĩ chắc là có tác dụng."
Sở Hoàn còn chưa nói hết câu, thì nam quỷ từ trong nhà Mã Quảng Tài trôi ra, trực tiếp hướng về phía họ.
Bối Bối cảm nhận được quỷ đang đến gần, tiếng rên trong miệng lập tức im bặt, nó kẹp chặt đuôi, hận không thể chui tọt vào người Chu Mẫn, cơ thể run cầm cập.
"Cún con, ngoan nào, hôm nay lại ra ngoài rồi, tao nhớ mày lắm á."
Nam quỷ người ướt sũng đứng trước mặt Chu Mẫn, trên mặt mang nụ cười kỳ dị, vươn tay định xoa đầu con border collie.
Bối Bối: "Ư ử."
Chu Mẫn cảm nhận được không khí khác thường, cơ thể cứng đờ.
Sở Hoàn và Lý Tuyên Minh đồng thời ra tay, cả hai cùng bước lên một bước, một trái một phải chắn trước con quỷ.
Nam quỷ phát hiện hành động của họ, không tránh né gì, rất bình thản xoa đầu Bối Bối hai cái, rồi mới quay đầu nhìn họ.
"À, thì ra hai người là đạo sĩ."
Dù đối mặt với hai đạo sĩ, gương mặt con quỷ vẫn giữ biểu cảm bình thản như thể không màng sống chết, còn rất lịch sự hỏi: "Hai người đến để xử lý tôi hả?"
Sở Hoàn: "Đúng vậy."
"Tôi chỉ dọa chó một chút thôi, có đến mức bị đánh tan hồn phách không?"
Sở Hoàn: "Không đến mức đó..."
"Ồ, vậy thì tốt."
Nam quỷ giơ tay lên trước mặt họ, nói: "Vậy hai người muốn làm gì thì làm đi, làm xong tôi còn về báo cáo. Haiz, mong lần này tôi có thể xin nghỉ một tháng."
Sở Hoàn: "..."
Quỷ kiểu gì mà tùy tiện dữ vậy? Không phản kháng gì luôn???
"Anh làm việc kiểu vậy đó hả?"
"Ừ."
Lý Tuyên Minh cũng hơi cạn lời, đưa tay dán một lá bùa lên người nam quỷ, mà hắn ta thật sự không nhúc nhích gì.
Thật ra con quỷ này có chút bản lĩnh, âm khí trên người rất nặng. Lá bùa vừa dán lên liền phát ra tiếng xèo xèo, âm khí tiêu tán, lớp da ướt sũng kia bắt đầu khô lại, thậm chí còn xuất hiện các vệt cháy đen như bị thiêu.
Hắn ta cảm nhận được đau đớn, nét mặt méo mó vặn vẹo, một lúc sau dường như đã quen, vẻ mặt trở về trạng thái nửa sống nửa chết ban đầu.
Hắn ta còn nói với Lý Tuyên Minh: "Dán thêm một lá nữa đi, một lá cảm giác không đủ, lần này tôi muốn nghỉ hẳn một tháng."
Lý Tuyên Minh chưa từng gặp yêu cầu nào vô lý như vậy, trầm mặc một lát rồi dán thêm cho hắn ta một lá bùa nữa.
Tiếng xèo xèo lại vang lên, mặt con quỷ méo xệch nói: "Cảm ơn."
Lý Tuyên Minh: "Không có gì."
Sở Hoàn nhìn hắn ta, cuối cùng không nhịn được lên tiếng: "Tôi nghĩ nên nói cho anh một chuyện. Quỷ bà chết rồi."
"..."
Cơ thể nam quỷ khựng lại, nhìn chằm chằm Sở Hoàn hai giây, sau đó bình tĩnh mở miệng phun ra một từ: "Đệt."
"Sao cậu không nói sớm?"
Sở Hoàn: "Anh có hỏi đâu."
Nam quỷ lập tức quay sang Lý Tuyên Minh hỏi: "Xin lỗi đạo trưởng, tôi đổi ý rồi. Anh có thể gỡ mấy lá bùa này xuống giúp tôi không?"
Lý Tuyên Minh: "..."
Lý Tuyên Minh đưa tay tháo lá bùa trên người nam quỷ xuống.
Nam quỷ vặn vẹo người một cái, âm khí trên người lập tức bốc lên một lớp dày, những vết thương do bùa thiêu cháy lúc nãy cũng từ từ khôi phục.
Sở Hoàn nheo mắt nhìn. Con quỷ này rõ ràng đang giả heo ăn thịt hổ, thực lực thật sự mạnh hơn nhiều so với những gì vừa thể hiện.
"Vậy là hai người định đi tìm lão già còn lại?"
Sở Hoàn: "Ừ."
Nam quỷ nở nụ cười kỳ quái, nói với bọn họ: "Vậy thì hay quá."
Chu Mẫn thấy trước mặt mình đột nhiên xuất hiện một người đàn ông lạ, hai mắt cô lập tức trợn tròn: "Quỷ..."
Nam quỷ vẫy tay với cô, nói: "Xin lỗi nhé, dạo này đã làm phiền mọi người rồi."
Chu Mẫn: "..."
Cô nhìn Sở Hoàn, lại nhìn con quỷ trước mặt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sở Hoàn nói: "Đây chính là con quỷ kia."
Nam quỷ lại vươn tay xoa đầu Bối Bối, nói: "Cún ngoan, sau này mày sẽ không gặp được tao nữa, mày có nhớ tao không?"
Bối Bối: "Ư ử."
Nó sợ đến mức suýt tè, mà con quỷ nhìn thấy nó như thế càng cười kỳ dị đáng sợ hơn.
"Tí thì quên một việc."
Nam quỷ sực nhớ ra gì đó, vừa dứt lời thì thân ảnh cũng biến mất ngay tại chỗ.
Ánh mắt Sở Hoàn chuyển đến cánh cửa lớn đóng kín phía đối diện, rất nhanh sau đó, bên trong vang lên tiếng đồ đạc đổ vỡ, tiếp đến là tiếng hét thảm của đàn ông.
"Có quỷ! Có quỷ aaaa!!"
Mã Quảng Tài bị cảnh tượng trước mắt dọa đến mức muốn tè ra quần. Vừa nãy quỷ đàn trước mặt rung lên dữ dội, sau đó tự rơi xuống đất vỡ toang.
Một cục chất lỏng đỏ như máu nổ tung ngay trước mặt gã. Máu, nội tạng, nửa cái đầu, ngón tay... nhầy nhụa rơi khắp sàn, còn hơi động đậy, chậm rãi bò về phía chân gã.
Quỷ đàn vỡ, quỷ bên trong tới tìm gã!!
Mã Quảng Tài quay đầu mở cửa, vừa la hét vừa chạy về phía thang máy.
Sau khi cửa mở, Sở Hoàn cũng thấy cảnh tượng quỷ đàn vỡ vụn bên trong.
Nam quỷ lại xuất hiện trước mặt bọn họ, nói: "Được rồi, đi thôi."
Sở Hoàn khó hiểu, hỏi hắn ta: "Đã có thể tự do rời khỏi quỷ đàn, tại sao lúc trước còn giúp bọn họ làm chuyện đó?"
Nam quỷ đáp: "Hồi mụ già kia còn sống, hai người họ cộng lại tôi đánh không lại. Nhưng bây giờ chỉ còn lão già, tôi thấy mình có thể thử."
"Hồi trước họ tìm đến tôi, nói là muốn thuê tôi làm âm binh, bảo là sẽ có nhà ở, có đồng phục, rượu thịt càng không thiếu, còn hứa sẽ cúng bái thường xuyên, nghiêm túc lắm, thậm chí còn đưa cho tôi một bản hợp đồng hẳn hoi, tôi nhìn qua còn thấy họ rất chuyên nghiệp."
Sở Hoàn biết hắn ta nói âm binh là kiểu "dưỡng binh mã", chính là nuôi dưỡng quỷ lính, nghiêm chỉnh hơn nhiều so với nuôi tiểu quỷ. Một số đạo sĩ hoặc pháp sư cũng có nuôi binh mã, cần phải huấn luyện, cấp lương thực, thi thoảng được nghỉ lễ, phát thưởng.
Chỉ là, đạo sĩ và pháp sư nuôi binh mã vốn không phải để hại người. Nếu dùng để làm việc tốt, những quỷ binh này còn có thể tích công đức.
Sở Hoàn nhìn nam quỷ với ánh mắt có phần đồng cảm. Cứ tưởng được đi làm "lính chính quy", ai ngờ ký hợp đồng xong mới biết, hóa ra là lính đánh thuê tư nhân chuyên làm chuyện xấu.
"Rồi anh bị lừa?"
"Đúng vậy, tôi bị lừa."
Nam quỷ nói: "Hóa ra bản hợp đồng đó là khế ước bán thân. Bọn họ có chút thủ đoạn, có được khế ước là khống chế được tôi."
"Tôi chưa từng thấy ai keo kiệt như vậy, chẳng trách chỉ biết dùng khế ước để trói buộc chúng tôi. Bình thường chút thịt gà thịt vịt cũng không nỡ cúng, nếu thật sự nuôi binh mã thì chắc tụi nó bỏ chạy sạch. Làm công thì thôi đi, còn muốn luyện hóa tôi..."
Nam quỷ lầm bầm không dứt: "Nên tôi chỉ nhận mấy việc kiểu "gây rối" đơn giản, thế mà cứ bắt tôi đi giết người, cho tôi có tí tiền lẻ. Có quỷ mới làm cho họ... À không, tôi là quỷ thật, nhưng cho dù là quỷ cũng không muốn làm chuyện đó."
"Giết người có thể mạnh lên, nhưng mà tôi mạnh lên để làm gì chứ? Để hại thêm nhiều người sao? Năng lực càng mạnh, việc càng nhiều, việc càng nhiều thì chết càng sớm, mà có làm ra tiền cũng chẳng cầm được. Lúc còn sống tôi làm trâu làm ngựa đủ rồi, đến lúc chết bị lừa đi làm trâu làm ngựa tiếp. Không, cái này còn không bằng làm trâu làm ngựa nữa kìa."
"Haiz, tôi vốn chỉ định sống mơ màng qua ngày. Nay bà già kia chết rồi, lão già kia chắc chắn không đè nổi từng ấy con quỷ, tôi có thể tranh thủ lấy lại khế ước bán thân của mình."
Lý Tuyên Minh hỏi: "Lão già đó đang ở đâu?"
"Tôi biết, tôi dẫn hai người đi..."
Giọng nói lạnh như băng của nam quỷ vang lên khiến người nghe rùng mình ớn lạnh.
......
Được nam quỷ dẫn đường, bọn họ đi thẳng đến nơi lão già đang ẩn náu.
Theo lời nam quỷ, lão già là chồng của quỷ bà, hai vợ chồng hợp thành một cặp song sát, đẻ ra được một đứa con trai ngốc.
Thằng con bẩm sinh có tật, mặt mũi quái dị, có lẽ là báo ứng vì hai vợ chồng ác quá hóa nghiệp.
Cũng vì thế mà sau khi quỷ bà chết, lão già vội vàng sai quỷ đi báo thù.
"Tới rồi."
Nơi lão già trốn là trong một khu chung cư cũ nát. Trước khi bước vào, Sở Hoàn không ngờ ở thành phố hoa lệ lại có khu nhà tồi tàn đến thế.
Người ở bên trong rất ít, tường bong tróc, tay vịn cầu thang rỉ sét, quảng cáo dán bừa bãi khắp nơi... Nhìn qua là biết chỗ dễ có ma quỷ lảng vảng.
Quả nhiên, ở cuối hành lang tối om, có một bóng người lặng lẽ đứng đó.
Sở Hoàn cảm nhận được âm khí cực mạnh từ người đó. Cậu lập tức rút ra một tấm bùa Ngũ Lôi, cảnh giác nhìn sang.
Cái bóng từ từ tiến lại gần, thân hình càng lúc càng quen mắt.
Sở Hoàn nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, mắt dần trừng to. Đó chẳng phải là "chị đại quỷ" nóng nảy lần trước sao!
Có điều, Hạ Nghênh xuất hiện ở đây cũng không lạ lắm. Dù gì trước đó quỷ bà đã ép chị quỷ đi làm thuê, còn đến tìm đúng vào lúc sắp sinh con. Chị quỷ tất nhiên là muốn báo thù.
Hạ Nghênh bước tới, tay xách theo một tiểu quỷ, nhìn bọn họ bằng ánh mắt nghi hoặc.
Con tiểu quỷ trông vẫn rất hung dữ. Nó mặc bộ đồ liền thân màu đỏ, nhìn kỹ thì là kiểu đồ cho bé gái, thêu mấy quả dâu tây, là một bộ đồ rất dễ thương, nhưng khoác lên người tiểu quỷ chỉ càng trông ghê rợn.
Tiểu quỷ mở to đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm về phía họ, ánh mắt mang theo mấy phần oán khí. Nó nhớ đám người trước mặt là lý do khiến nó vừa chào đời đã bị đánh tơi tả.
Trước đó từng gặp nhau một lần, Hạ Nghênh biết Sở Hoàn và Lý Tuyên Minh là người của Bạch Vô Diện. Bạch Vô Diện từng có ơn với cô ta, mà đã là người của Bạch Vô Diện thì cô cảm thấy cần phải chiếu cố.
"Các cậu đến đây làm gì?" Cô ta hỏi.
"Bắt người."
Hạ Nghênh: "Có nhiều quỷ lắm, các cậu cẩn thận."
Sở Hoàn nhìn cánh cửa tỏa ra âm khí nồng nặc trước mặt, gật đầu nói: "Tôi biết."
Nói xong, Hạ Nghênh ôm tiểu quỷ bay vào trong, nam quỷ cũng biến mất theo.
Lý Tuyên Minh không nói không rằng, đá văng cửa xông vào, Sở Hoàn cũng nhanh chóng theo sau.
Trong phòng rất tối, chỉ có hai cây nến lập lòe. Vì âm khí quá nặng, ánh nến trông yếu ớt mờ mịt.
Sở Hoàn ngửi thấy mùi bụi mốc và tanh nhẹ của máu trong không khí. Cậu đảo mắt nhìn quanh căn phòng. Hàng loạt dãy giá gỗ dựa sát tường, trên đó đặt rất nhiều hũ. Chính giữa căn phòng trải một tấm thảm đen, trên thảm vương vãi cơm thừa canh cặn, bên cạnh có một cái chậu sắt.
Cơm canh nhạt nhẽo, trong chậu sắt có ít tro tàn cháy hết.
Góc tối trong phòng bỗng vang lên tiếng th* d*c nặng nề, kèm theo giọng đàn ông lầm bầm: "Làm gì? Bọn mày định làm gì? Chán sống rồi hả? Tao sẽ mổ chúng mày ra, chặt bằng dao, băm bằng dao..."
Sở Hoàn tiến lên vài bước, nhìn thấy một lão già đang nằm nửa người trên sàn.
Cơ thể lão già gầy khô, trên bề mặt da thịt không ngừng lồi lên, có cái là bàn tay, có cái là khuôn mặt người, có cái là cẳng chân... Trông như thể một cái áo da người bị nhồi nhét vài người, họ đang cố chui ra ngoài, nhưng lớp da đàn hồi vẫn chưa rách, nên tạm thời chưa thoát được.
Lão già đang chịu phản phệ, ông ta không thể trấn áp nổi đám quỷ. Vốn dĩ đã thiếu một người, trước đó còn cưỡng ép cắt đứt liên hệ với bé gái, lại thêm bản thân bị thương...
"Là bọn mày!"
Lão già vừa trông thấy Lý Tuyên Minh, đồng tử co rút lại, giận dữ quát: "Là mày giết Thục Phương!"
Trên mặt Lý Tuyên Minh không biểu lộ cảm xúc, nghiêm túc đáp: "Bà ta bị con quỷ mình nuôi phản phệ mà chết."
"Là mày... là mày giết Thục Phương!"
Vì quá kích động, lão già phun ra một ngụm máu lớn.
Hạ Nghênh cạn sạch kiên nhẫn. Cô ta xách con trai mình như vung quả bóng, ném thẳng về phía lão già, nói: "Giết thì giết. Ông làm gì được?"
Tiểu quỷ điều chỉnh tư thế giữa không trung, uyển chuyển đáp xuống ngực lão già, nhe hàm răng trắng nhọn hoắt cười toe toét với ông ta.
Trong phòng đột nhiên xuất hiện vô số bóng ma, chúng lần lượt bay ra từ những cái hũ đặt khắp nơi, toàn bộ đổ dồn ánh mắt lên lão già, ma âm thì thào vang lên khắp nơi:
"Đã nói là làm âm binh..."
"Chúng ta phải cướp lại khế ước bán thân..."
"Đúng vậy, cướp lại, cướp lại..."
Sở Hoàn và Lý Tuyên Minh còn chưa ra tay thì lão già đã bị đám ma quỷ ùa lên bao phủ. Tiếng nhai nuốt khe khẽ xen lẫn tiếng hét thảm vang lên ở góc phòng, nhưng rất nhanh, tiếng hét im bặt, chỉ còn tiếng nhai thịt chóp chép.
Thấy tình hình có vẻ không ổn, Sở Hoàn lập tức lấy ra mấy tờ tiền vàng, niệm chú mời âm sai đến.
Quả nhiên, sau khi lão già bị ăn sạch cả xác lẫn hồn, đám ma mới chịu giải tán. Chúng hò reo:
"Tự do rồi! Tự do rồi!"
"Chạy thôi!"
Một vài con vừa mới rục rịch muốn bỏ chạy thì bị mấy âm sai cầm dây câu hồn từ bên ngoài tiến vào, chặn đứng.
"Âm sai!?"
"Sao lại có âm sai đến đây!?"
"Là bọn họ!!"
Chỉ chốc lát sau, chúng đã tìm được mục tiêu: hai người sống duy nhất trong phòng.
Sở Hoàn cười ngọt ngào với bọn họ, vẫy vẫy mấy tấm bùa trong tay: "Hi mấy bạn."
Đám quỷ: "..."
Một lúc sau, có con gan lớn rón rén đề nghị: "Chúng ta đông người... có thể xông ra ngoài!"
Nhưng sau khi chúng liếc qua mấy lá bùa trong tay Sở Hoàn, rồi nhìn thanh kiếm trong tay Lý Tuyên Minh, không một con nào dám lên tiếng nữa.
"Làm gì? Định làm gì đấy?"
"Muốn kháng lệnh bắt giữ hả?"
"Tất cả đứng yên!"
Mấy âm sai mặt mày nghiêm nghị, vung dây câu hồn quất cho mấy con nhảy nhót nhất vài phát, lập tức khống chế được hiện trường.
Thấy không còn gì đáng lo, Sở Hoàn bắt đầu đi quanh phòng xem xét.
Ngoài đống hũ ra, trong góc phòng còn có một cái bàn gỗ. Trên bàn đặt một xấp giấy, dày cỡ bằng một đốt ngón tay của cậu. Cậu tò mò bước tới nhìn thử, phát hiện trên đó là nội dung của khế ước thuê mướn.
Cậu kinh ngạc kêu lên: "Nhiều hợp đồng thế??"
Nhìn độ dày này, chẳng lẽ hai ông bà già định ký hợp đồng với toàn bộ quỷ trong thành phố, thu gom binh mã để làm hoàng đế một phương?
"Không phải."
Nam quỷ ban nãy không biết từ đâu lò dò xuất hiện, trôi lơ lửng bên cạnh Sở Hoàn, giọng nói lạnh buốt vang lên bên tai: "Chỗ này, tất cả, gộp lại mới là một bản hợp đồng."
Sở Hoàn: "???"
"Đó là lý do vì sao tôi ký khế ước bán thân đấy. Mấy cái thỏa thuận người dùng và chính sách quyền riêng tư dài ngoằng... Xấp giấy tờ bọn họ làm dài thườn thượt, lúc tôi ký tên không đọc kỹ từng trang..."
Nam quỷ oán niệm chất chồng, cả gương mặt bị bao phủ trong làn sương đen ngòm.
Sở Hoàn: "..."
Cậu nhìn chồng giấy tờ trước mặt, im lặng mất hai giây, rồi nói với hắn ta: "Cái này không thể trách anh được."
Dù gì thì lúc đăng nhập mấy cái ứng dụng, cậu cũng chưa từng bấm vào xem kỹ thỏa thuận người dùng và chính sách riêng tư dài dòng...
Sở Hoàn âm thầm tự kiểm điểm một phen. Quay đầu lại thì thấy mấy con quỷ từng gây tội giết người đều đã bị dây câu hồn trói lại, giờ đang bị lôi ra ngoài từng đợt một. Phần lớn trên mặt đều hiện vẻ hối hận và day dứt.
Cậu nhìn cảnh tượng trước mắt, đột nhiên thấy quen quen, khá giống mấy cảnh cảnh sát triệt phá hang ổ đa cấp trong bản tin thời sự... Khoan đã, nơi này vốn dĩ chính là một tổ chức đa cấp mà.
Mấy con quỷ này đa phần đều bị dụ dỗ bằng đãi ngộ tốt của âm binh, một phần nhỏ là bị cưỡng ép lừa vào. Đúng chuẩn mô hình truyền bá đa cấp kiểu mới trong giới âm hồn!
————————————-
Note:
Ngũ Tự: Nghĩa là "năm vị thần" hoặc "gia thần" trong nhà.Môn Thần là những vị thần được thờ ở cửa, có tác dụng trấn giữ, ngăn chặn các linh hồn và ma quỷ xâm nhập vào nhà. Trong truyền thống Trung Hoa, Thần Đồ và Uất Lũy là thần trấn cửa nổi bật nhất.
Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Sở Hoàn: "..."
Con quỷ này oán niệm chuyện "đi làm thuê" nặng thật, lại còn lười biếng tiêu cực. Cũng may là nó không tích cực làm việc, nếu không nhà Chu Mẫn ăn khổ rồi.
Con quỷ đó lướt qua bên cạnh người đàn ông, rồi lại quay về cái hũ kia. Cảm giác lạnh lẽo khiến người đàn ông rùng mình, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Chu Mẫn thì không cảm thấy gì, mờ mịt hỏi họ: "Mọi người đang nhìn gì thế?"
Sở Hoàn cười cười với người đàn ông trung niên, sau đó mới quay sang nói với cô: "Thấy một thứ không sạch sẽ, nhưng nó đi rồi."
Chu Mẫn nghe xong sợ đến run cả người, hạ giọng hỏi: "Là ma, ma hả? Nó đi rồi hả? Đi đâu rồi?"
"Đương nhiên là quay về nơi nó đến..."
Câu nói nhẹ bâng, nhưng người đàn ông phía sau đổ mồ hôi như mưa, nhanh chóng quay về nhà, vội vàng đóng cửa lại.
Sở Hoàn và Lý Tuyên Minh theo Chu Mẫn vào nhà.
Bối Bối co rúm trong ổ của nó, đầu vùi vào dưới chân, nhìn kỹ còn thấy cơ thể nó đang run lên.
"Nhà cô dán thần giữ cửa tốt đấy."
Chu Mẫn nhìn con chó như vậy thì đau lòng, xoa đầu nó rồi lấy ít đồ ăn vặt đặt cạnh, nói với Sở Hoàn: "Khi mẹ tôi đi mua câu đối dán Tết, ông chủ cửa hàng cho tặng cho, mang về tiện tay dán luôn."
Nói xong cô mới nhận ra điều gì đó, ngẩng đầu hỏi: "Thật sự có tác dụng?"
Sở Hoàn: "Tất nhiên là có."
Ngũ Tự* cổ xưa có Môn Thần, trong số đó có Thần Đồ và Uất Lũy, chuyên cai quản ra vào, trừ tà bệnh. Vì có cửa nên quỷ không dễ làm hại người. "Quỷ gõ cửa" là để dụ người ra ngoài, hoặc mê hoặc chủ nhà để được cho phép vào.
"Từ từ!"
Chu Mẫn nghĩ ra chuyện nghiêm trọng hơn, đứng bật dậy, hét lên: "Nghĩa là con quỷ đó muốn vào nhà tôi???"
Sở Hoàn: "Đại loại vậy."
"Trời ơi, trời ơi trời ơi......"
Chu Mẫn vừa kinh ngạc vừa hoảng loạn, mãi sau mới hỏi: "Vì sao con quỷ đó bám theo tôi?"
Cô có làm gì đâu? Sao lại bị quỷ bám theo?
Lý Tuyên Minh: "Cô có biết gì về người đàn ông đối diện nhà mình không?"
Chu Mẫn: "Biết. Chú ấy là đồng nghiệp của bố tôi, tên là Mã Quảng Tài. Hồi nhỏ nhà tôi với nhà họ quan hệ tốt, sau này bố tôi phát hiện chú ấy hay nói xấu sau lưng nên bớt thân."
"Anh muốn nói con quỷ đó liên quan đến chú Mã à... Nhưng mà không đúng, sao chú ấy lại hại nhà tôi? Bố tôi với chú ấy đều sắp nghỉ hưu rồi mà?"
Cô không hiểu nổi. Trước kia họ cạnh tranh trong công ty, nhưng giờ cả hai sắp về hưu, không còn mối quan hệ cạnh tranh, đâu cần ác đến mức tìm quỷ hại người như vậy?
Sở Hoàn: "Đó là do cô thấy 'bình thường', chứ trong mắt người ta, phỏng chừng nhà cô đã là 'kẻ thù' lâu rồi."
"Con quỷ đó là từ nhà ông ta ra, vừa rồi bọn tôi cũng thấy trong nhà ông ta thờ một quỷ đàn. Quỷ đàn là vật chứa quỷ. Sau khi được cúng tế, con quỷ sẽ ra ngoài giúp làm điều xấu."
"Chú Mã sao lại làm chuyện đó?!"
Chu Mẫn tức đến đỏ mặt. Dù gì cũng quen biết bao năm, vậy mà lại lén giở trò độc ác thế này?!
Cô ngồi xuống ghế, thở hắt ra. Sau khi nghe điện thoại một lúc, cô thất thần quay sang Sở Hoàn, nói: "Tôi hiểu rồi."
"Vừa rồi bố tôi gọi điện, nói con trai chú Mã nhậu xong đi đánh nhau, đánh người ta trọng thương, bị tạm giữ. Chú Mã có đến mượn tiền nhà tôi, lúc mượn không nói là để làm gì, nên bố tôi không cho mượn..."
Sở Hoàn nhướng mày, nói: "Nên người ta ghi hận trong lòng."
Chu Mẫn im lặng, cuối cùng chỉ hỏi: "Vậy bây giờ phải làm sao?"
Lý Tuyên Minh nói: "Bắt con quỷ đó là được."
"Được, lần này cảm ơn hai anh."
......
"Làm vậy thật sự ổn chứ?"
Chu Mẫn ôm Bối Bối đứng ở cửa. Bối Bối tội nghiệp rên lên hai tiếng, mặt cô cũng cực kỳ căng thẳng, hỏi hai người bên cạnh.
"Thử trước đã, tôi nghĩ chắc là có tác dụng."
Sở Hoàn còn chưa nói hết câu, thì nam quỷ từ trong nhà Mã Quảng Tài trôi ra, trực tiếp hướng về phía họ.
Bối Bối cảm nhận được quỷ đang đến gần, tiếng rên trong miệng lập tức im bặt, nó kẹp chặt đuôi, hận không thể chui tọt vào người Chu Mẫn, cơ thể run cầm cập.
"Cún con, ngoan nào, hôm nay lại ra ngoài rồi, tao nhớ mày lắm á."
Nam quỷ người ướt sũng đứng trước mặt Chu Mẫn, trên mặt mang nụ cười kỳ dị, vươn tay định xoa đầu con border collie.
Bối Bối: "Ư ử."
Chu Mẫn cảm nhận được không khí khác thường, cơ thể cứng đờ.
Sở Hoàn và Lý Tuyên Minh đồng thời ra tay, cả hai cùng bước lên một bước, một trái một phải chắn trước con quỷ.
Nam quỷ phát hiện hành động của họ, không tránh né gì, rất bình thản xoa đầu Bối Bối hai cái, rồi mới quay đầu nhìn họ.
"À, thì ra hai người là đạo sĩ."
Dù đối mặt với hai đạo sĩ, gương mặt con quỷ vẫn giữ biểu cảm bình thản như thể không màng sống chết, còn rất lịch sự hỏi: "Hai người đến để xử lý tôi hả?"
Sở Hoàn: "Đúng vậy."
"Tôi chỉ dọa chó một chút thôi, có đến mức bị đánh tan hồn phách không?"
Sở Hoàn: "Không đến mức đó..."
"Ồ, vậy thì tốt."
Nam quỷ giơ tay lên trước mặt họ, nói: "Vậy hai người muốn làm gì thì làm đi, làm xong tôi còn về báo cáo. Haiz, mong lần này tôi có thể xin nghỉ một tháng."
Sở Hoàn: "..."
Quỷ kiểu gì mà tùy tiện dữ vậy? Không phản kháng gì luôn???
"Anh làm việc kiểu vậy đó hả?"
"Ừ."
Lý Tuyên Minh cũng hơi cạn lời, đưa tay dán một lá bùa lên người nam quỷ, mà hắn ta thật sự không nhúc nhích gì.
Thật ra con quỷ này có chút bản lĩnh, âm khí trên người rất nặng. Lá bùa vừa dán lên liền phát ra tiếng xèo xèo, âm khí tiêu tán, lớp da ướt sũng kia bắt đầu khô lại, thậm chí còn xuất hiện các vệt cháy đen như bị thiêu.
Hắn ta cảm nhận được đau đớn, nét mặt méo mó vặn vẹo, một lúc sau dường như đã quen, vẻ mặt trở về trạng thái nửa sống nửa chết ban đầu.
Hắn ta còn nói với Lý Tuyên Minh: "Dán thêm một lá nữa đi, một lá cảm giác không đủ, lần này tôi muốn nghỉ hẳn một tháng."
Lý Tuyên Minh chưa từng gặp yêu cầu nào vô lý như vậy, trầm mặc một lát rồi dán thêm cho hắn ta một lá bùa nữa.
Tiếng xèo xèo lại vang lên, mặt con quỷ méo xệch nói: "Cảm ơn."
Lý Tuyên Minh: "Không có gì."
Sở Hoàn nhìn hắn ta, cuối cùng không nhịn được lên tiếng: "Tôi nghĩ nên nói cho anh một chuyện. Quỷ bà chết rồi."
"..."
Cơ thể nam quỷ khựng lại, nhìn chằm chằm Sở Hoàn hai giây, sau đó bình tĩnh mở miệng phun ra một từ: "Đệt."
"Sao cậu không nói sớm?"
Sở Hoàn: "Anh có hỏi đâu."
Nam quỷ lập tức quay sang Lý Tuyên Minh hỏi: "Xin lỗi đạo trưởng, tôi đổi ý rồi. Anh có thể gỡ mấy lá bùa này xuống giúp tôi không?"
Lý Tuyên Minh: "..."
Lý Tuyên Minh đưa tay tháo lá bùa trên người nam quỷ xuống.
Nam quỷ vặn vẹo người một cái, âm khí trên người lập tức bốc lên một lớp dày, những vết thương do bùa thiêu cháy lúc nãy cũng từ từ khôi phục.
Sở Hoàn nheo mắt nhìn. Con quỷ này rõ ràng đang giả heo ăn thịt hổ, thực lực thật sự mạnh hơn nhiều so với những gì vừa thể hiện.
"Vậy là hai người định đi tìm lão già còn lại?"
Sở Hoàn: "Ừ."
Nam quỷ nở nụ cười kỳ quái, nói với bọn họ: "Vậy thì hay quá."
Chu Mẫn thấy trước mặt mình đột nhiên xuất hiện một người đàn ông lạ, hai mắt cô lập tức trợn tròn: "Quỷ..."
Nam quỷ vẫy tay với cô, nói: "Xin lỗi nhé, dạo này đã làm phiền mọi người rồi."
Chu Mẫn: "..."
Cô nhìn Sở Hoàn, lại nhìn con quỷ trước mặt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sở Hoàn nói: "Đây chính là con quỷ kia."
Nam quỷ lại vươn tay xoa đầu Bối Bối, nói: "Cún ngoan, sau này mày sẽ không gặp được tao nữa, mày có nhớ tao không?"
Bối Bối: "Ư ử."
Nó sợ đến mức suýt tè, mà con quỷ nhìn thấy nó như thế càng cười kỳ dị đáng sợ hơn.
"Tí thì quên một việc."
Nam quỷ sực nhớ ra gì đó, vừa dứt lời thì thân ảnh cũng biến mất ngay tại chỗ.
Ánh mắt Sở Hoàn chuyển đến cánh cửa lớn đóng kín phía đối diện, rất nhanh sau đó, bên trong vang lên tiếng đồ đạc đổ vỡ, tiếp đến là tiếng hét thảm của đàn ông.
"Có quỷ! Có quỷ aaaa!!"
Mã Quảng Tài bị cảnh tượng trước mắt dọa đến mức muốn tè ra quần. Vừa nãy quỷ đàn trước mặt rung lên dữ dội, sau đó tự rơi xuống đất vỡ toang.
Một cục chất lỏng đỏ như máu nổ tung ngay trước mặt gã. Máu, nội tạng, nửa cái đầu, ngón tay... nhầy nhụa rơi khắp sàn, còn hơi động đậy, chậm rãi bò về phía chân gã.
Quỷ đàn vỡ, quỷ bên trong tới tìm gã!!
Mã Quảng Tài quay đầu mở cửa, vừa la hét vừa chạy về phía thang máy.
Sau khi cửa mở, Sở Hoàn cũng thấy cảnh tượng quỷ đàn vỡ vụn bên trong.
Nam quỷ lại xuất hiện trước mặt bọn họ, nói: "Được rồi, đi thôi."
Sở Hoàn khó hiểu, hỏi hắn ta: "Đã có thể tự do rời khỏi quỷ đàn, tại sao lúc trước còn giúp bọn họ làm chuyện đó?"
Nam quỷ đáp: "Hồi mụ già kia còn sống, hai người họ cộng lại tôi đánh không lại. Nhưng bây giờ chỉ còn lão già, tôi thấy mình có thể thử."
"Hồi trước họ tìm đến tôi, nói là muốn thuê tôi làm âm binh, bảo là sẽ có nhà ở, có đồng phục, rượu thịt càng không thiếu, còn hứa sẽ cúng bái thường xuyên, nghiêm túc lắm, thậm chí còn đưa cho tôi một bản hợp đồng hẳn hoi, tôi nhìn qua còn thấy họ rất chuyên nghiệp."
Sở Hoàn biết hắn ta nói âm binh là kiểu "dưỡng binh mã", chính là nuôi dưỡng quỷ lính, nghiêm chỉnh hơn nhiều so với nuôi tiểu quỷ. Một số đạo sĩ hoặc pháp sư cũng có nuôi binh mã, cần phải huấn luyện, cấp lương thực, thi thoảng được nghỉ lễ, phát thưởng.
Chỉ là, đạo sĩ và pháp sư nuôi binh mã vốn không phải để hại người. Nếu dùng để làm việc tốt, những quỷ binh này còn có thể tích công đức.
Sở Hoàn nhìn nam quỷ với ánh mắt có phần đồng cảm. Cứ tưởng được đi làm "lính chính quy", ai ngờ ký hợp đồng xong mới biết, hóa ra là lính đánh thuê tư nhân chuyên làm chuyện xấu.
"Rồi anh bị lừa?"
"Đúng vậy, tôi bị lừa."
Nam quỷ nói: "Hóa ra bản hợp đồng đó là khế ước bán thân. Bọn họ có chút thủ đoạn, có được khế ước là khống chế được tôi."
"Tôi chưa từng thấy ai keo kiệt như vậy, chẳng trách chỉ biết dùng khế ước để trói buộc chúng tôi. Bình thường chút thịt gà thịt vịt cũng không nỡ cúng, nếu thật sự nuôi binh mã thì chắc tụi nó bỏ chạy sạch. Làm công thì thôi đi, còn muốn luyện hóa tôi..."
Nam quỷ lầm bầm không dứt: "Nên tôi chỉ nhận mấy việc kiểu "gây rối" đơn giản, thế mà cứ bắt tôi đi giết người, cho tôi có tí tiền lẻ. Có quỷ mới làm cho họ... À không, tôi là quỷ thật, nhưng cho dù là quỷ cũng không muốn làm chuyện đó."
"Giết người có thể mạnh lên, nhưng mà tôi mạnh lên để làm gì chứ? Để hại thêm nhiều người sao? Năng lực càng mạnh, việc càng nhiều, việc càng nhiều thì chết càng sớm, mà có làm ra tiền cũng chẳng cầm được. Lúc còn sống tôi làm trâu làm ngựa đủ rồi, đến lúc chết bị lừa đi làm trâu làm ngựa tiếp. Không, cái này còn không bằng làm trâu làm ngựa nữa kìa."
"Haiz, tôi vốn chỉ định sống mơ màng qua ngày. Nay bà già kia chết rồi, lão già kia chắc chắn không đè nổi từng ấy con quỷ, tôi có thể tranh thủ lấy lại khế ước bán thân của mình."
Lý Tuyên Minh hỏi: "Lão già đó đang ở đâu?"
"Tôi biết, tôi dẫn hai người đi..."
Giọng nói lạnh như băng của nam quỷ vang lên khiến người nghe rùng mình ớn lạnh.
......
Được nam quỷ dẫn đường, bọn họ đi thẳng đến nơi lão già đang ẩn náu.
Theo lời nam quỷ, lão già là chồng của quỷ bà, hai vợ chồng hợp thành một cặp song sát, đẻ ra được một đứa con trai ngốc.
Thằng con bẩm sinh có tật, mặt mũi quái dị, có lẽ là báo ứng vì hai vợ chồng ác quá hóa nghiệp.
Cũng vì thế mà sau khi quỷ bà chết, lão già vội vàng sai quỷ đi báo thù.
"Tới rồi."
Nơi lão già trốn là trong một khu chung cư cũ nát. Trước khi bước vào, Sở Hoàn không ngờ ở thành phố hoa lệ lại có khu nhà tồi tàn đến thế.
Người ở bên trong rất ít, tường bong tróc, tay vịn cầu thang rỉ sét, quảng cáo dán bừa bãi khắp nơi... Nhìn qua là biết chỗ dễ có ma quỷ lảng vảng.
Quả nhiên, ở cuối hành lang tối om, có một bóng người lặng lẽ đứng đó.
Sở Hoàn cảm nhận được âm khí cực mạnh từ người đó. Cậu lập tức rút ra một tấm bùa Ngũ Lôi, cảnh giác nhìn sang.
Cái bóng từ từ tiến lại gần, thân hình càng lúc càng quen mắt.
Sở Hoàn nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, mắt dần trừng to. Đó chẳng phải là "chị đại quỷ" nóng nảy lần trước sao!
Có điều, Hạ Nghênh xuất hiện ở đây cũng không lạ lắm. Dù gì trước đó quỷ bà đã ép chị quỷ đi làm thuê, còn đến tìm đúng vào lúc sắp sinh con. Chị quỷ tất nhiên là muốn báo thù.
Hạ Nghênh bước tới, tay xách theo một tiểu quỷ, nhìn bọn họ bằng ánh mắt nghi hoặc.
Con tiểu quỷ trông vẫn rất hung dữ. Nó mặc bộ đồ liền thân màu đỏ, nhìn kỹ thì là kiểu đồ cho bé gái, thêu mấy quả dâu tây, là một bộ đồ rất dễ thương, nhưng khoác lên người tiểu quỷ chỉ càng trông ghê rợn.
Tiểu quỷ mở to đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm về phía họ, ánh mắt mang theo mấy phần oán khí. Nó nhớ đám người trước mặt là lý do khiến nó vừa chào đời đã bị đánh tơi tả.
Trước đó từng gặp nhau một lần, Hạ Nghênh biết Sở Hoàn và Lý Tuyên Minh là người của Bạch Vô Diện. Bạch Vô Diện từng có ơn với cô ta, mà đã là người của Bạch Vô Diện thì cô cảm thấy cần phải chiếu cố.
"Các cậu đến đây làm gì?" Cô ta hỏi.
"Bắt người."
Hạ Nghênh: "Có nhiều quỷ lắm, các cậu cẩn thận."
Sở Hoàn nhìn cánh cửa tỏa ra âm khí nồng nặc trước mặt, gật đầu nói: "Tôi biết."
Nói xong, Hạ Nghênh ôm tiểu quỷ bay vào trong, nam quỷ cũng biến mất theo.
Lý Tuyên Minh không nói không rằng, đá văng cửa xông vào, Sở Hoàn cũng nhanh chóng theo sau.
Trong phòng rất tối, chỉ có hai cây nến lập lòe. Vì âm khí quá nặng, ánh nến trông yếu ớt mờ mịt.
Sở Hoàn ngửi thấy mùi bụi mốc và tanh nhẹ của máu trong không khí. Cậu đảo mắt nhìn quanh căn phòng. Hàng loạt dãy giá gỗ dựa sát tường, trên đó đặt rất nhiều hũ. Chính giữa căn phòng trải một tấm thảm đen, trên thảm vương vãi cơm thừa canh cặn, bên cạnh có một cái chậu sắt.
Cơm canh nhạt nhẽo, trong chậu sắt có ít tro tàn cháy hết.
Góc tối trong phòng bỗng vang lên tiếng th* d*c nặng nề, kèm theo giọng đàn ông lầm bầm: "Làm gì? Bọn mày định làm gì? Chán sống rồi hả? Tao sẽ mổ chúng mày ra, chặt bằng dao, băm bằng dao..."
Sở Hoàn tiến lên vài bước, nhìn thấy một lão già đang nằm nửa người trên sàn.
Cơ thể lão già gầy khô, trên bề mặt da thịt không ngừng lồi lên, có cái là bàn tay, có cái là khuôn mặt người, có cái là cẳng chân... Trông như thể một cái áo da người bị nhồi nhét vài người, họ đang cố chui ra ngoài, nhưng lớp da đàn hồi vẫn chưa rách, nên tạm thời chưa thoát được.
Lão già đang chịu phản phệ, ông ta không thể trấn áp nổi đám quỷ. Vốn dĩ đã thiếu một người, trước đó còn cưỡng ép cắt đứt liên hệ với bé gái, lại thêm bản thân bị thương...
"Là bọn mày!"
Lão già vừa trông thấy Lý Tuyên Minh, đồng tử co rút lại, giận dữ quát: "Là mày giết Thục Phương!"
Trên mặt Lý Tuyên Minh không biểu lộ cảm xúc, nghiêm túc đáp: "Bà ta bị con quỷ mình nuôi phản phệ mà chết."
"Là mày... là mày giết Thục Phương!"
Vì quá kích động, lão già phun ra một ngụm máu lớn.
Hạ Nghênh cạn sạch kiên nhẫn. Cô ta xách con trai mình như vung quả bóng, ném thẳng về phía lão già, nói: "Giết thì giết. Ông làm gì được?"
Tiểu quỷ điều chỉnh tư thế giữa không trung, uyển chuyển đáp xuống ngực lão già, nhe hàm răng trắng nhọn hoắt cười toe toét với ông ta.
Trong phòng đột nhiên xuất hiện vô số bóng ma, chúng lần lượt bay ra từ những cái hũ đặt khắp nơi, toàn bộ đổ dồn ánh mắt lên lão già, ma âm thì thào vang lên khắp nơi:
"Đã nói là làm âm binh..."
"Chúng ta phải cướp lại khế ước bán thân..."
"Đúng vậy, cướp lại, cướp lại..."
Sở Hoàn và Lý Tuyên Minh còn chưa ra tay thì lão già đã bị đám ma quỷ ùa lên bao phủ. Tiếng nhai nuốt khe khẽ xen lẫn tiếng hét thảm vang lên ở góc phòng, nhưng rất nhanh, tiếng hét im bặt, chỉ còn tiếng nhai thịt chóp chép.
Thấy tình hình có vẻ không ổn, Sở Hoàn lập tức lấy ra mấy tờ tiền vàng, niệm chú mời âm sai đến.
Quả nhiên, sau khi lão già bị ăn sạch cả xác lẫn hồn, đám ma mới chịu giải tán. Chúng hò reo:
"Tự do rồi! Tự do rồi!"
"Chạy thôi!"
Một vài con vừa mới rục rịch muốn bỏ chạy thì bị mấy âm sai cầm dây câu hồn từ bên ngoài tiến vào, chặn đứng.
"Âm sai!?"
"Sao lại có âm sai đến đây!?"
"Là bọn họ!!"
Chỉ chốc lát sau, chúng đã tìm được mục tiêu: hai người sống duy nhất trong phòng.
Sở Hoàn cười ngọt ngào với bọn họ, vẫy vẫy mấy tấm bùa trong tay: "Hi mấy bạn."
Đám quỷ: "..."
Một lúc sau, có con gan lớn rón rén đề nghị: "Chúng ta đông người... có thể xông ra ngoài!"
Nhưng sau khi chúng liếc qua mấy lá bùa trong tay Sở Hoàn, rồi nhìn thanh kiếm trong tay Lý Tuyên Minh, không một con nào dám lên tiếng nữa.
"Làm gì? Định làm gì đấy?"
"Muốn kháng lệnh bắt giữ hả?"
"Tất cả đứng yên!"
Mấy âm sai mặt mày nghiêm nghị, vung dây câu hồn quất cho mấy con nhảy nhót nhất vài phát, lập tức khống chế được hiện trường.
Thấy không còn gì đáng lo, Sở Hoàn bắt đầu đi quanh phòng xem xét.
Ngoài đống hũ ra, trong góc phòng còn có một cái bàn gỗ. Trên bàn đặt một xấp giấy, dày cỡ bằng một đốt ngón tay của cậu. Cậu tò mò bước tới nhìn thử, phát hiện trên đó là nội dung của khế ước thuê mướn.
Cậu kinh ngạc kêu lên: "Nhiều hợp đồng thế??"
Nhìn độ dày này, chẳng lẽ hai ông bà già định ký hợp đồng với toàn bộ quỷ trong thành phố, thu gom binh mã để làm hoàng đế một phương?
"Không phải."
Nam quỷ ban nãy không biết từ đâu lò dò xuất hiện, trôi lơ lửng bên cạnh Sở Hoàn, giọng nói lạnh buốt vang lên bên tai: "Chỗ này, tất cả, gộp lại mới là một bản hợp đồng."
Sở Hoàn: "???"
"Đó là lý do vì sao tôi ký khế ước bán thân đấy. Mấy cái thỏa thuận người dùng và chính sách quyền riêng tư dài ngoằng... Xấp giấy tờ bọn họ làm dài thườn thượt, lúc tôi ký tên không đọc kỹ từng trang..."
Nam quỷ oán niệm chất chồng, cả gương mặt bị bao phủ trong làn sương đen ngòm.
Sở Hoàn: "..."
Cậu nhìn chồng giấy tờ trước mặt, im lặng mất hai giây, rồi nói với hắn ta: "Cái này không thể trách anh được."
Dù gì thì lúc đăng nhập mấy cái ứng dụng, cậu cũng chưa từng bấm vào xem kỹ thỏa thuận người dùng và chính sách riêng tư dài dòng...
Sở Hoàn âm thầm tự kiểm điểm một phen. Quay đầu lại thì thấy mấy con quỷ từng gây tội giết người đều đã bị dây câu hồn trói lại, giờ đang bị lôi ra ngoài từng đợt một. Phần lớn trên mặt đều hiện vẻ hối hận và day dứt.
Cậu nhìn cảnh tượng trước mắt, đột nhiên thấy quen quen, khá giống mấy cảnh cảnh sát triệt phá hang ổ đa cấp trong bản tin thời sự... Khoan đã, nơi này vốn dĩ chính là một tổ chức đa cấp mà.
Mấy con quỷ này đa phần đều bị dụ dỗ bằng đãi ngộ tốt của âm binh, một phần nhỏ là bị cưỡng ép lừa vào. Đúng chuẩn mô hình truyền bá đa cấp kiểu mới trong giới âm hồn!
————————————-
Note:
Ngũ Tự: Nghĩa là "năm vị thần" hoặc "gia thần" trong nhà.Môn Thần là những vị thần được thờ ở cửa, có tác dụng trấn giữ, ngăn chặn các linh hồn và ma quỷ xâm nhập vào nhà. Trong truyền thống Trung Hoa, Thần Đồ và Uất Lũy là thần trấn cửa nổi bật nhất.
Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Đánh giá:
Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Story
Chương 104
10.0/10 từ 15 lượt.