Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất

Chương 100

191@-

 
"Ngủ đông?"


Sở Hoàn nhìn cô gái, nghiêm túc hỏi: "Ý cô nói ngủ đông là kiểu đến mùa đông, nhiệt độ hạ xuống thì tìm chỗ nằm yên, không ăn không uống, nằm suốt mấy tháng liền?"


Cô gái trẻ mỉm cười với cậu, đáp: "Đúng, là kiểu ngủ đông như anh nói."


Sở Hoàn: "...Xin phép cho tôi hỏi, bác sĩ đang ngủ đông tên gì?"


"Tên là Bạch Vô Diện."


Sở Hoàn bừng tỉnh. Họ Bạch, vậy chắc bác sĩ là con nhím. Nhưng đã thành tinh sao vẫn phải ngủ đông?


"Hiện giờ tụi tôi đang gặp tình huống khẩn cấp, cô có cách nào gọi nó dậy để khám bệnh không?"


Nếu đợi một tháng e là Hứa Nhất Đạo trong bụng Hạ Duy đã hút cạn anh ta, rồi chui ra khỏi bụng anh ta luôn rồi.


Hạ Duy vội vàng gật đầu lia lịa: "Đúng đúng! Tình huống của tôi cấp bách lắm rồi, hu hu, cứu người là quan trọng nhất!"


"Ừm..."


Cô gái nhìn Sở Hoàn rồi nói: "Không phải là không được. Vấn đề là tôi không biết bác sĩ ngủ đông ở đâu, các anh phải tự đi đào lên."


Sở Hoàn: "???"


"Đào lên?"


Hai mươi phút sau, mọi người cầm xẻng đứng trước một mảnh rừng nhỏ, hai mặt nhìn nhau.


Khu rừng nhỏ này có cây cối xanh tốt, mặt đất phủ lá rụng dày, các bụi cây thấp và dấu vết côn trùng hoạt động, hệ sinh thái vô cùng phong phú, đúng chuẩn môi trường mà một con nhím sẽ thích.


Cô gái tên là Ôn Xảo Xảo, Bạch Vô Diện là gia thần mà nhà cô cung phụng, nói đúng hơn là hợp tác đôi bên cùng có lợi...


Ông nội của Ôn Xảo Xảo là một lang y, năm xưa lên núi hái thuốc từng cứu Bạch Vô Diện một mạng. Bạch tiên chuyên bảo hộ sức khỏe con người, thế là hai bên hợp tác mở một phòng khám trị bệnh cứu người.


Cứu người là việc thiện tích công đức. Theo lời Ôn Xảo Xảo thì hình dạng của Bạch Vô Diện là một con nhím trắng, thân thể to béo bất thường, mỗi chiếc gai trên người đều tỏa ra ánh sáng thánh khiết dịu dàng, không khác gì một con nhím thánh thần.


Cô miêu tả khoa trương quá nên không ai tin.


"Chính là ở đây, bác sĩ thích ngủ đông ở chỗ này nhất."


Ôn Xảo Xảo vung tay lớn tiếng nói với họ: "Mọi người tìm kỹ một chút chắc chắn sẽ thấy."


Sở Hoàn đảo mắt nhìn quanh. Nói là "rừng nhỏ" là so với rừng trên núi thôi, chứ diện tích thực tế không nhỏ tí nào. Nhím là loài thích ngủ đông trong các đống lá khô, tầng lá mục, bụi cây và khe đá... tức là họ phải bới tung hết mặt đất ở đây lên.


Cậu im lặng nửa ngày, sau đó hỏi Ôn Xảo Xảo: "Thế rốt cuộc tại sao thành tinh rồi mà vẫn phải ngủ đông?"


"Bác sĩ Bạch nói mình đã tiếp xúc với loài người suốt nửa năm, nếu không ngủ đông thì sẽ chết."


Thôi được rồi... Nhím vốn là loài hiền lành nhút nhát, lại sống đơn độc, trừ mùa giao phối thì gần như không bao giờ giao tiếp với đồng loại.


"Mọi người cố lên nha!"


Cô gái vẫy tay cổ vũ: "Tôi tin mọi người sẽ làm được."


Hạ Duy thấy sắc mặt mọi người không ổn, lập tức r*n r*: "Đại sư, đạo trưởng, mọi người đừng bỏ rơi tôi! Tôi vẫn còn sống! Tôi muốn sống!!"


"Haizz..."


Sở Hoàn thở dài một tiếng thật dài.


Tiếc là Bạch Vô Diện đang ngủ đông, nếu không họ có thể dựa vào yêu khí của nó để xác định vị trí. Giờ thì đúng kiểu mò kim đáy bể.


"Đi thôi."


Mọi người tản ra, bắt đầu bới đống lá khô, bụi cây. May mà vận may không quá tệ, hơn nửa tiếng sau, Lý Toàn Quang ở phía xa bỗng hét to: "Tôi tìm thấy rồi!"


Cậu ta nhìn con nhím trắng vừa bị đào lên trước mặt, vừa to vừa béo, hoàn toàn phù hợp với miêu tả của Ôn Xảo Xảo, lập tức phấn khởi quay đầu hét lên với mọi người: "Tôi tìm thấy nó rồi!"


"Thật á?!"


Sở Hoàn vui mừng ra mặt, cầm xẻng chạy thẳng về phía bên kia.


Cậu tới nơi nhìn xem, thấy một nửa tổ ngủ đông được đắp bằng cành cây nhỏ và lá khô đã bị đào tung, phía bên kia mặt đất có một cục trắng trắng đang nằm, trên lưng đầy gai nhọn, lộ ra một mảng bụng.



Bình thường nhím cuộn tròn không thấy được phần bụng, có điều con nhím này... hơi bị thừa cân.


Lý Toàn Quang ngồi xổm sờ mấy cái gai của Bạch Vô Diện, nói: "Con nhím mập thật đấy, nhìn đáng yêu ghê."


Hạ Duy kích động muốn sờ nhưng không dám, liên tục lẩm bẩm: "Là nó à? Là nó à? Nó là bác sĩ hả?!"


Sở Hoàn cảm thấy rất giống, nhím bình thường đâu có to thế này, lại còn sạch sẽ như vậy, bèn nói: "Tôi nghĩ là đúng nó rồi."


"Ủa? Mọi người tìm được nhanh vậy?"


Ôn Xảo Xảo chạy tới từ phía sau, cười tươi: "Mọi người may mắn thật đấy."


Hạ Duy lập tức thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt rút được gánh nặng. Cuối cùng cũng tìm được bác sĩ.


Ôn Xảo Xảo ôm Bạch Vô Diện lên, cả nhóm quay trở lại phòng nghỉ phía sau phòng khám.


Con nhím mập được đặt lên một tấm đệm mềm, Ôn Xảo Xảo xếp quanh nó mấy chiếc đĩa, lần lượt bày lên nào là sâu gạo, sâu đại mạch, sâu tăng lực, rồi cà rốt cắt miếng, việt quất tươi, cuối cùng khui một hộp thức ăn ướt cho mèo.


Lý Toàn Quang tò mò hỏi: "Nhím cũng ăn pate mèo hả?"


"Ăn chứ, còn ăn cả hạt mèo nữa."


"Ồ..."


Cậu ta ra vẻ trầm ngâm, rồi quay sang nhìn Lý Tuyên Minh.


Lý Tuyên Minh vừa nhìn là biết cậu ta đang nghĩ gì, nói luôn: "Nhím là động vật được bảo vệ."


Sở Hoàn nhìn vòng thực phẩm vây quanh Bạch Vô Diện mà sốc ngang, hỏi: "Nó cần ăn nhiều vậy sao?"


Ôn Xảo Xảo gật đầu: "Lúc bình thường còn ăn nhiều hơn. Lần này bị mọi người cưỡng ép đánh thức giữa chừng, chắc dạ dày sẽ hơi khó chịu."


Sở Hoàn: "..."


Thế này mà gọi là 'hơi khó chịu'?


Trong phòng nhiệt độ cao hơn bên ngoài một chút, còn bật điều hòa để tăng nhiệt, chưa bao lâu sau khi nhiệt độ ấm lên, Bạch Vô Diện bắt đầu có phản ứng.


Cơ thể nó dần dần thả lỏng, duỗi móng ra, cái mũi tròn tròn trông như mũi heo cũng thò ra.


Nó lần lượt ngửi qua các đĩa thức ăn, chọn sâu đại mạch ăn trước, miệng nhóp nhép nhai trông cực kỳ dễ thương. Dáng vẻ thản nhiên không màng thế sự ấy như có ma lực kỳ lạ, khiến ai nấy đều dán mắt nhìn không rời, đến độ ngây người lúc nào không hay.


Trong phòng, ngoài tiếng nhai của nó, chỉ còn lại tiếng thở khẽ khàng của mấy người đang nhìn.


Đến khi nó ăn xong sâu đại mạch, duỗi móng ra định lấy cà rốt thì Sở Hoàn mới bừng tỉnh.


Cậu nhìn Bạch Vô Diện bằng ánh mắt kinh hãi. Thật đáng sợ, cảm giác như thời gian vừa rồi biến mất luôn vậy, cậu hoàn toàn không hề nhận ra.


Chờ đến khi ăn no, Bạch Vô Diện mới đứng dậy nói với Lý Toàn Quang: "Xin chào, có thể giúp tôi lấy mấy thứ trên lưng xuống được không? Tay tôi hơi ngắn."


Nghe giọng là một thanh niên điềm đạm, nói năng cực kỳ lễ phép.


Lý Toàn Quang: "Ơ, không tự lấy được hả? Sao lại không lấy được nhỉ..."


Lý Tuyên Minh kéo cậu ta ra, cúi đầu nói với Bạch Vô Diện: "Xin lỗi."


Mọi người nhìn lại mới phát hiện, chẳng biết từ lúc nào Lý Toàn Quang đã cắm mấy quả việt quất vào lưng Bạch Vô Diện.


Chờ gỡ việt quất ra xong, Bạch Vô Diện quay sang nói với cả nhóm: "Cảm ơn."


Nó... nó vậy mà còn cảm ơn người khác?


Sở Hoàn cảm thấy con nhím này tốt tính quá mức.


Bạch Vô Diện hóa thành hình người, diện mạo giống y như giọng nói, một thanh niên hiền lành dịu dàng, đôi mắt tròn nhìn bọn họ, lên tiếng hỏi: "Các anh tìm tôi để khám bệnh à?"


"Đúng vậy."


Bị đào ra khỏi giấc ngủ đông mà nó không giận chút nào...


Sở Hoàn nhìn nó, giọng nói bất giác dịu xuống: "Là người này, bác sĩ xem giúp nhé."


Cậu đẩy Hạ Duy tới trước. Hạ Duy căng thẳng đứng đối diện với Bạch Vô Diện.


Bạch Vô Diện đứng dậy, đưa tay s* s**ng trên người Hạ Duy, nói: "Bị quỷ nhập. Một thể hai hồn, đồng sinh cộng tử."



"Ơ, không đúng... Lấy dương đổi âm, là mối quan hệ cung phụng, quỷ đoạt xác người."


"Hơi phiền..."


Sắc mặt Bạch Vô Diện dần trở nên nghiêm túc, cuối cùng ngẩng đầu nhìn những người còn lại, nói: "Phải đợi đến ban đêm mới được. Đợi đến khi âm khí thịnh, và quỷ khí bên trong chiếm ưu thế, lúc đó mới có thể tìm ra điểm kết nối, kéo con quỷ ký sinh trong cơ thể ra ngoài. Kiểu ký sinh này khá giống 'thai quỷ'."


"Ừ, nghe theo bác sĩ."


Chuyên gia chính là chuyên gia, lời Bạch Vô Diện nói không ai phản bác.


Thấy mọi người đều đồng ý, sắc mặt Bạch Vô Diện dịu lại. Nhóm người này có vẻ không giống những con người ngang ngược thô lỗ khác.


Vì phải chờ đến tối, nên họ không chen chúc trong phòng nhỏ nữa, ra ngoài phòng chính chờ.


Ai ngờ Bạch Vô Diện vừa xuất hiện, những người đang xếp hàng bên ngoài liền phấn khích ùa vào trong.


"Bác sĩ Bạch về rồi!"


"Lần này bác sĩ Bạch về sớm ghê! Sớm hơn cả tháng so với mấy lần trước!"


"Bác sĩ Bạch, mau xem giúp tôi với, vai tôi bị gì vậy, tay giơ không nổi luôn!"


Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, nhóm Sở Hoàn thấy Bạch Vô Diện bị đám người vây lấy, nhìn như một sinh vật nhỏ bé, đáng thương, bất lực.


Lúc này Ôn Xảo Xảo bước ra, nói với đám đông: "Khám bệnh phải xếp hàng! Xếp hàng, xếp hàng! Ai chen ngang là tôi không cho khám đâu!"


Cô là một cô gái gầy yếu, trông dễ bị bắt nạt, thành ra chẳng mấy ai nghe lời.


Thấy Bạch Vô Diện bị vây tới mức tái mặt, Sở Hoàn bước ra, nói lớn: "Mọi người không nghe thấy à? Muốn khám bệnh thì phải xếp hàng!"


Đám người đó im lặng một lát, quay đầu nhìn cậu một cái. Phát hiện không quen biết, họ lại tiếp tục vây lấy Bạch Vô Diện, miệng không ngừng gọi "bác sĩ Bạch, bác sĩ Bạch!"


Lông mày Lý Tuyên Minh cũng nhíu lại, nói với họ: "Làm ơn trật tự xếp hàng."


"..."


Gương mặt hắn nghiêm lại trông đáng sợ hơn Sở Hoàn. Đám người đúng kiểu chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, thấy vậy dần dần chịu xếp hàng tử tế.


Chỉ phải đối mặt với một người mỗi lần, sắc mặt Bạch Vô Diện khá hơn nhiều. Nó cảm kích nhìn Sở Hoàn và Lý Tuyên Minh một cái, rồi quay sang người bệnh trước mặt nói: "Chú bị sao vậy?"


"Vai tôi đau..."


Còn chưa khám xong cho đám người, bên ngoài lại có người chạy vào, trên tay bế một bé gái, vừa chạy vừa lo lắng hét: "Bác sĩ! Bác sĩ! Mau xem giúp con tôi! Con bé bị hóc xương gà!"


Thấy Bạch Vô Diện không xoay xở kịp, Sở Hoàn liền bước qua hỗ trợ. Dù gì Đoan Công bọn cậu cũng biết chữa bệnh.


Bé gái rúc trong lòng bố mình, sắc mặt tái nhợt sợ sệt.


Cậu chặn người đàn ông lại, hỏi: "Con bé bị hóc xương gà?"


"Đúng đúng! Con bé ăn cánh gà tôi mua cho, đang ăn ngon lành thì bị một thằng bé hàng xóm chọc phá, không cẩn thận nuốt phải một mẩu xương gà..."


Sở Hoàn cúi xuống nói với bé gái: "Nào, há miệng ra cho anh xem."


Bé gái rất ngoan, lập tức há miệng ra.


Sở Hoàn rọi đèn vào kiểm tra, xác nhận đúng là bị hóc xương gà, quay đầu nói với Lý Toàn Quang: "Đi lấy cho tôi một ly nước."


Lý Toàn Quang lập tức đi rót một ly nước, đưa cho cậu.


Sở Hoàn cúi đầu niệm chú vào ly nước: "Trên trời gà vàng gáy, dưới đất gà cỏ gáy. Hai gà hợp thành một, cửu long xuống biển, yết hầu hóa biển xanh."


Cậu niệm đi niệm lại vài lần, sau đó đưa ly nước cho bé gái, nói: "Uống đi, uống xong là khỏi."


Bé gái hơi sợ hãi, cổ họng vẫn còn mắc xương, chỉ nuốt nước bọt thôi đã thấy cảm giác nghẹn đau.


Sở Hoàn nháy mắt với cô bé, nói: "Tin anh được không?"


Lúc này bé gái mới khẽ đáp một tiếng, bắt đầu nhấp từng ngụm nhỏ. Nước chảy xuống cổ họng, khúc xương như tan ra, theo dòng nước trôi tuột xuống.


Cảm giác nghẹn cổ lập tức biến mất.


Bé gái kinh ngạc mừng rỡ, ôm lấy ly nước uống cạn sạch, sau đó ngẩng đầu gọi bố.


"Ê, khỏi rồi kìa!"



Đám người không biết vây quanh từ lúc nào, nhìn thấy Sở Hoàn chỉ dùng một ly nước đã chữa khỏi bệnh, ánh mắt họ nhìn cậu khác hẳn.


"Cậu cũng là bác sĩ hả?"


"Cậu biết chữa gì vậy? Tôi bị đau răng, cậu xem giúp tôi được không? Tôi cũng muốn uống ly nước là khỏi!"


Sở Hoàn: "Đau răng thì đi khám nha sĩ. Cháu không phải nha sĩ, không biết nhổ răng."


Lý Toàn Quang thấy Sở Hoàn bị một bà cô nhiệt tình lôi kéo thì lập tức lùi về sau một bước. Đám người này đáng sợ quá.


"Vậy cậu biết chữa gì?"


"$#^%..."


Nhốn nháo một trận, phòng khám mới dần yên tĩnh trở lại. Sở Hoàn cũng mệt rã rời, chủ yếu là mệt về tinh thần.


Cậu đã giúp khám cho một người bị âm khí tụ ở cổ nên ngày nào cũng bị vẹo cổ đau nhức, một người khác chó nhà chết không nỡ rời chủ, cứ bám lấy chân khiến chủ tưởng chân mình bị phong thấp, chưa kể một đống ông bà lão đau bệnh, mà những bệnh đó vượt quá khả năng giải quyết của cậu.


Cậu rót một ly nước nóng, vừa uống vừa nghỉ, rồi nhìn Bạch Vô Diện đang ăn bánh quy đối diện, cuối cùng nhịn không nổi nữa, hỏi: "Bác sĩ Bạch, tên của bác sĩ có nghĩa là gì?"


Bạch Vô Diện, "vô diện" nghe vừa oai phong vừa huyền bí như thể cao nhân lánh đời. Nhưng tính cách của Bạch Vô Diện chẳng ăn nhập gì với cái tên đó cả.


Bạch Vô Diện nhìn cậu, giọng vẫn chậm rãi như thường: "À, tên của tôi à. Tôi thấy nhiều người làm chuyện không biết xấu hổ, tôi cũng muốn được như họ, nên để tự nhắc nhở bản thân, tôi đặt tên cho mình là Bạch Vô Diện."


Sở Hoàn: "???"


Vãi, lý do thần kỳ thật đấy. Cậu nhất thời không biết Bạch Vô Diện có đang mượn cơ hội châm chọc loài người hay không, nhưng với hiểu biết của cậu về người này, cậu cảm thấy Bạch Vô Diện đang nói thật lòng...


Lời vừa dứt, đến cả Lý Tuyên Minh cũng quay sang nhìn họ.


"Vậy bác sĩ đã làm được chưa?"


Sắc mặt Bạch Vô Diện lộ vẻ phiền muộn, nói: "Chưa. Tôi vẫn chưa hiểu con người làm sao làm được như vậy. Quả nhiên đạo hạnh của tôi còn chưa đủ..."


Sở Hoàn nhìn nó bằng ánh mắt đầy cảm thông. Chuyện này thật sự không thể trách Bạch Vô Diện được, với một con nhím nhút nhát mắc chứng sợ xã hội thì đúng là quá khó.


7 giờ tối, màn đêm buông xuống, phòng khám đóng cửa đúng giờ.


Hạ Duy nằm trên giường bệnh, để lộ bụng của mình. Vì đã đến tối nên cục lạnh lẽo trong bụng bắt đầu náo động, khiến anh ta cảm thấy như mình thật sự mang thai vậy.


Nhưng đại sư lại bảo, thứ trong bụng anh ta là một gã đàn ông trung niên... Nghĩa là anh ta đang mang thai một người đàn ông trung niên?


Nghĩ tới đây, nước mắt Hạ Duy lại lăn dài.


Bạch Vô Diện đứng bên cạnh, đưa tay xoa lên bụng anh ta. Tay nó tỏa ra ánh sáng trắng, cục âm khí dưới ánh sáng cuộn trào mạnh mẽ, rất nhanh đẩy phồng bụng của Hạ Duy.


Một khuôn mặt đàn ông nổi hẳn lên trên làn da, mặt mày hiện rõ giữa vùng bụng bị đẩy căng, chính là Hứa Nhất Đạo.


Khuôn mặt đó không ngừng biến đổi các loại biểu cảm dữ tợn. Thật lòng mà nói, cảnh tượng này vừa ghê rợn vừa kinh tởm, đến cả Sở Hoàn cũng chịu không nổi, lập tức lui khỏi phòng.


Cậu vừa ra ngoài không lâu, Lý Toàn Quang và Lý Tuyên Minh cũng bước ra theo. Câu đầu tiên Lý Toàn Quang nói với cậu là: "Mặt gã mọc ra từ bụng thật."


Sở Hoàn: "..."


Một lúc sau, Trần Nhĩ cũng đi ra. Anh ta im lặng ngồi xuống bên cạnh Sở Hoàn, mãi sau mới nói: "Bụng tách ra rồi."


Bốn chữ ngắn ngủi chứa quá nhiều thông tin.


"Á!"


Trần Nhĩ ra ngoài chưa được bao lâu, bên trong vang lên tiếng hét thảm thiết của Hạ Duy, nghe giọng có vẻ đang phải chịu cơn đau không thể chịu nổi.


Lý Toàn Quang cảm thán: "Nghe thôi đã thấy đau hộ..."


"Ừ..."


Tiếng hét thảm bên trong còn chưa dứt, bên ngoài có một luồng âm khí dày đặc chợt xộc vào.


Ngay khoảnh khắc cảm nhận được âm khí, Sở Hoàn lập tức bật dậy khỏi ghế, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía ngoài cửa.


Chẳng lẽ Hứa Nhất Đạo vẫn còn hậu chiêu???


Luồng âm khí ập tới, Sở Hoàn ném một lá bùa chắn nó lại.


Nó ngừng lại, trước mặt họ xuất hiện một nữ quỷ bụng chửa vượt mặt. Cả người cô ta đầy máu me, bụng nhô cao, bị bào thai bên trong đạp tới méo mó, như thể đứa trẻ không chờ nổi nữa muốn chui ra ngay.



Sở Hoàn ngẩn người, phản ứng đầu tiên là: Cái tên Hứa Nhất Đạo đúng là không phải người! Nữ quỷ sắp sinh đến nơi rồi còn bắt làm công việc nguy hiểm thế này!


Nữ quỷ sợ hãi nhìn họ, nói: "Tôi đến tìm bác sĩ để sinh con..."


"À, cô sinh con..."


Sở Hoàn còn chưa kịp phản ứng, nữ quỷ đột nhiên biến sắc, nói: "Bác sĩ đâu... bác sĩ đâu rồi... Bụng tôi... Bụng tôi đau quá!"


"Thật sự sắp sinh hả?!" Sở Hoàn bị dọa nhảy dựng. Cậu chưa từng gặp tình huống nào thế này, vội quay đầu nhìn về phía Lý Tuyên Minh, phát hiện ánh mắt hắn hơi dại ra.


"Cô chờ chút đã!"


Cậu hoảng loạn chạy đến bên nữ quỷ, tay chân luống cuống: "Cô chờ chút, bác sĩ đang làm phẫu thuật, khi nào xong sẽ ra liền. Cô cố nhịn một chút..."


Nữ quỷ vì đau đớn mà bùng phát âm khí, nghe cậu nói vậy, cô ta giận dữ mắng: "Sinh con mà nhịn được hả?! Cậu thử nhịn xem! Đệt!"


Sở Hoàn câm nín, lập tức kéo Lý Tuyên Minh qua, nói nhanh: "Đạo trưởng Lý, giao cho anh đấy! Tôi tin anh làm được!"


Lý Tuyên Minh ngơ ngác: "...Tôi không biết đỡ đẻ?"


"A a a!"


Nữ quỷ lại gào lên thảm thiết, ngồi bệt xuống đất.


Bên trong có người hét, bên ngoài cũng có người hét, tình hình loạn không thể tả. Mà ngay giữa cơn hỗn loạn lại có thêm người đến.


Một bà lão lặng lẽ bước vào. Bà ta mặc đồ vải thô, vẻ mặt hiền từ giả tạo rõ rệt.


Sở Hoàn quay đầu liếc nhìn, lập tức nhận ra âm khí trên người bà ta nồng nặc kinh người, nửa người nửa quỷ, tay cầm vài sợi dây, đầu dây là mấy con quỷ bị buộc chặt.


Cậu nhận ra, người đến là một quỷ bà.


Quỷ bà chuyên nuôi quỷ hại người, nhốt quỷ trong hũ. Người tìm đến bà ta có thể mua hũ chứa quỷ, mang về cúng vài ngày, rồi bỏ vào đó mảnh giấy ghi tên họ, sinh thần bát tự của kẻ thù. Con quỷ trong hũ sẽ thay người đó đi hại đối phương.


Quỷ bà đến đây làm gì?


"Cút đi, tôi không đi theo bà!"


Nữ quỷ vừa trông thấy quỷ bà liền nổi giận, chỉ tay mắng bà ta: "Bà đây làm quỷ đang yên đang lành, mắc gì phải đi giúp bà hại người hả???"


Thì ra là vậy, Sở Hoàn lập tức hiểu ra. Quỷ bà này tới để bắt nữ quỷ, nữ quỷ này chết thảm, một xác hai mạng, âm khí cực hung. Nếu cô ta sinh xong đứa trẻ thì sẽ biến thành cặp mẹ con quỷ lừng danh.


Gương mặt quỷ bà vẫn giữ nguyên nụ cười hiền từ giả tạo, bà ta chậm rãi nói: "Sao lại không biết nghe lời thế?"


Nữ quỷ là một kẻ nóng tính, trực tiếp lao lên đánh nhau với quỷ bà. Cô ta thật sự rất hung dữ, đánh nhau với mấy con quỷ bị trói mà không hề lép vế.


Sở Hoàn nhìn cảnh tượng trước mắt, sợ ngây người: "Khoan đã, cô không sinh con hả!"


Không biết từ lúc nào, tiếng hét thảm trong phòng đã ngừng. Bạch Vô Diện vừa làm xong ca mổ bước ra, đứng ở cửa, thấy cảnh hỗn loạn trước mặt thì thoáng ngây ra.


"Có chuyện gì vậy?"


Nữ quỷ vừa xé nát một con tiểu quỷ trên tay quỷ bà lập tức bay đến trước mặt Bạch Vô Diện: "Bác sĩ, tôi cần sinh con."


Bạch Vô Diện gật đầu, đáp: "Ừ."


Quỷ bà cũng bước tới, gương mặt hung dữ, trừng mắt quát vào mặt nó: "Cút!"


Bạch Vô Diện bình tĩnh gật đầu, đáp: "Ừ."


Rồi biến thành một con nhím, cuộn tròn lại thành quả cầu gai, lăn một cái đi mất.


Sở Hoàn nhìn theo nó: "???"


Cậu không thể tin nổi, quay đầu nhìn Ôn Xảo Xảo đang trốn ở góc. Ôn Xảo Xảo nặng nề gật đầu: "Đúng vậy, bác sĩ là như thế đấy. Hễ bị bắt nạt là sẽ biến thành một con nhím, chui về tổ, cuộn tròn lại khóc đến mức nước mắt làm ướt hết gai trên người."


Sở Hoàn nghẹn họng: "..."


Dù sao cũng là yêu quái mà, có cần thảm đến thế không!


————————-


Lời tác giả:


Bạch Vô Diện: Bảo tôi cút? OK (Ngoan ngoãn cút đi xa.)


 


Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất Story Chương 100
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...