Hồi Ức Đại Bàng

C46: Sức chịu đựng của giám đốc

147@-

"Ta không ngờ cháu lại muốn gặp ta sớm như vậy. Nhất là sau lần cuối cùng, cuộc nói chuyện của chúng ta đã không được ổn lắm."

Junkyu khép nép ngồi gọn trong phòng khách của Chủ tịch, ngước đầu nhìn Chủ tịch và cả Phu nhân đang ngồi trước mặt, một tiếng cũng không dám nói ra. Mihyun thấy vậy thì quay sang mắng Haesoo mấy câu: "Ông làm gì mà doạ thằng bé ghê thế?"

Haesoo cũng không chịu thua, "Ai doạ gì nó? Lần trước nó doạ tôi một trận hú hồn thì có?"

Junkyu không có gì để giải thích, cũng không có ý định muốn giảo biện. Lần trước cậu vô lễ với Chủ tịch là thật, mà Chủ tịch chọc cậu cũng là thật, biết nói gì thêm bây giờ? Chí ít thì bây giờ Junkyu biết, là rất có khả năng Haesoo muốn Jihoon làm đám cưới trong năm nay.

Mihyun thở dài một hơi với Haesoo, rồi quay sang nhìn Junkyu cười cười. "Lâu lắm rồi mới gặp Junkyu, vẫn xinh trai như ngày nào nhỉ?"

Junkyu ngại ngùng gật đầu mấy cái, môi cũng tự động mấp máy ra tiếng dạ tiếng vâng. "Phu nhân vẫn trẻ như gái hai mươi ạ."

"Nghe bảo cháu quay lại với Jihoon rồi?" Mihyun vừa nói câu này vừa sáng mắt, giống như câu trả lời của Junkyu ngay lúc này sẽ quyết định cảm xúc của bà trong cả ngày. Nếu Junkyu trả lời là có, thì cả nhà sẽ rộ lên tiếng cười giòn tan. Còn nếu không, thì Chủ tịch hôm nay sẽ bị ăn hành.

"Vâng, tụi cháu quay lại rồi ạ."

Mihyun đưa tay lên che miệng, cười hô hô mấy tiếng. Haesoo lại bảo "Tốt!" một câu rất gọn nhẹ.

"Thật ra, cháu..." Junkyu đột ngột nói, thẳng lưng dậy mà nhìn hai người trước mặt, "định sẽ cầu hôn Jihoon."

Mihyun lại được một dịp cười to hơn, đưa tay ra đập vào ngực Haesoo mấy cái. Haesoo mím môi, cầm lấy tay Mihyun đang đánh mình mấy cú không nhẹ nhàng chút nào, rồi quay sang Junkyu bảo "Cháu chắc chưa?"

"Dạ. Chắc ạ."

"Cháu có biết điều này nghĩa là gì không?"

"Là Jihoon sẽ đủ điều kiện để được lên làm Phó Chủ tịch ạ?"



"Ồ!" Bây giờ đến lượt Haesoo cười, cơ mặt nhăn nhó dần thả lỏng, khoé môi cao lên. "Junkyu không bao giờ làm ta hết bất ngờ."

Mihyun đứng dậy, bảo mình cần lấy một vài thứ, sau đó chuồn đi đâu mất. Khi chỉ còn mỗi Junkyu và Chủ tịch, Junkyu lại quay sang tiếp tục: "Nên cháu muốn mượn chủ tịch cái du thuyền của nhà mình."

Haesoo đang đưa chén trà lên nhấp, nghe Junkyu nói vậy thì xém chút nữa là sặc. Đặt ly trà xuống bàn, ông gật gật đầu ra vẻ đã hiểu, như thể bây giờ Junkyu muốn gì ông cũng có thể chiều. "Được. Gì nữa không?"

Junkyu lắc đầu, nhún vai. "Kế hoạch chỉ có vậy thôi ạ."

Mihyun lúc này cũng vừa kịp từ trong nhà bước ra lại, thoăn thoắt lại gần, nói giọng nhỏ nhẹ. "Sao chỉ có như vậy được. Còn nhẫn đính hôn nữa?"

Junkyu à lên một tiếng, tự gãi đầu mình, rõ ràng là cậu quên luôn cả thứ quan trọng nhất khi phải cầu hôn. Mihyun thấy vậy thì chẳng tỏ ra hoang mang, chìa ra một cái hộp nhỏ mà nói "Nhẫn nhà ta truyền từ nhiều đời. Mặc dù không giống gu thẩm mỹ bây giờ, nhưng có giá trị ý nghĩa rất cao."

Junkyu lại dạ dạ vâng vâng mà định đưa tay ra nhận lấy chiếc hộp. Nhưng vừa chạm vào nó chưa được một giây, cậu đã vội rụt tay lại, lắp bắp "Thế còn Jeongwoo và Doyoung thì sao ạ? Nhỡ hai đứa cũng muốn cử hành hôn lễ thì sao?"

"Jeongwoo đâu có ý định kết hôn ngay." Haesoo bất ngờ nói, làm Junkyu ngơ ngác mà quay lại nhìn. "Thằng bé còn nhỏ, lại còn quen Doyoung chưa lâu, còn lâu lắm mới cưới."

Nếu đã biết Jeongwoo không có ý định kết hôn sớm, vậy không phải thử thách lần này vốn đã có kết quả là cho Jihoon thành công rồi sao? Junkyu càng nghĩ càng chẳng hiểu được ông chủ tịch này, chỉ được cái màu mè là giỏi.

Haesoo giống như nhận thấy ánh mắt Junkyu đặt lên mình có phần nghiêm túc, cũng hơi chột dạ mà thanh minh: "Ý này không phải là ta muốn. Là mẹ nó nhất quyết muốn Jihoon sớm rước được người về nhà."

Vừa nói ông vừa liếc nhẹ qua Mihyun, làm bà cũng cười cười mà bảo: "Junkyu à, không cần phải cảm thấy áp lực. Nếu cháu chưa muốn làm đám cưới ngay, thì cứ để Jihoon được bổ nhiệm trước. Trong thời gian đó, thì hai đứa tranh thủ làm một nhóc cũng được."

Junkyu nghe vậy không khỏi không hoảng hồn, mồ hôi tự động tuôn dài dọc hai trán. Câu trước bảo không cần áp lực, câu sau nói bóng nói gió chuyện muốn có cháu bồng. Haesoo đập bàn mấy cái, bảo sẽ thu xếp vụ du thuyền cho Junkyu sau, rồi tiễn cậu ra khỏi nhà. Lúc Junkyu đi rồi, ông mới gọi một cuộc gọi cho trợ lý, nhanh chóng phân bổ: "Chuẩn bị vài giấy tờ cho cuộc họp với ban lãnh đạo tháng này đi."

Junkyu bước ra khỏi biệt thự nhà họ Park thì trời cũng vừa ửng nắng. Kể từ ngày về với Jihoon, hôm nào thời tiết cũng ấm áp chan hoà đến như thế này. Lúc ngồi nằm phơi mình trên du thuyền cũng vậy, Junkyu nheo mắt nhìn đám mây bồng bềnh trên đỉnh đầu, thích thú khi tìm ra được vài tia nắng lung linh xuyên qua tầng tầng lớp lớp của nó, bỗng cảm thấy sao đám mây cũng thật giống một chiếc gối êm ái, làm Junkyu thấy bản thân mình quá đỗi buồn ngủ.


Thế là cậu nằm xuống ghế, chợp mắt một chút, không nói không rằng, để du thuyền chạy về tới đất liền, rồi mặc kệ Jihoon giận dỗi một mình rời khỏi nơi này trước. Khi anh đi, Junkyu còn không quên gọi lại châm chọc:


"Giận thật đấy à?"

Jihoon không định trả lời, nhưng vẫn quay lại mà hằm hằm nói, "Còn phải hỏi? Em liệu mà dỗ anh đi. Không thì tối nay đừng hòng ngủ chung."

Sao chứ? Dù sao Jihoon cũng là người giận, hoàn toàn có quyền nói mấy câu đó chứ sao? Nhớ lại mỗi lần Junkyu giận hờn, Jihoon cũng phải ngồi bên cạnh năn nỉ muốn gãy cả lưỡi, đứt cả hơi. Bây giờ tình thế đảo ngược rồi, Jihoon cuối cùng cũng sắp nhận lại được những gì mình xứng đáng.

"Được. Vậy anh qua nhà anh Hyunsuk ngủ đi."

Jihoon đã đi bộ tới đường cái, Junkyu cũng vừa bước lại từ phía sau. Jihoon nghe xong câu này thì đầu óc lùng bùng, sao Junkyu không chịu dỗ anh tí nào vậy?

"Sao anh phải ngủ ở nhà Hyunsuk?"

"Yoshi qua Hàn chơi một thời gian. Anh ở nhà anh Hyunsuk cùng với Yoshi cũng được chứ sao? Anh đang giận em mà? Sao có thể ở chung một chỗ được?"

Jihoon chớp chớp mắt. Đúng là anh giận em, nhưng người bị giận thường không nói câu này?

"Được." Jihoon nghiến răng, mím môi, không có ý gì là muốn nhượng bộ, "Anh sẽ ở nhà anh Hyunsuk, em đừng hòng qua bên đấy mà lôi anh về!"

Junkyu cười giòn tan. "Như vậy cũng khó quá. Nhỡ anh nhớ em thì sao?"

Jihoon bất ngờ bởi độ tự tin quá đà này của Junkyu, có phải anh chiều cậu quá sinh hư rồi phải không? Jihoon trả lời lắp bắp, "Để xem ai mới là người nhớ ai!" Rồi anh ngoắc taxi chạy đi thẳng.

Junkyu đứng lại một bên nheo mắt nhìn, vô thức lầm bầm, "Chưa gì mà đã thấy nhớ. Điên mất thôi."


-

"Vậy để anh nói lại một lần cho rõ ràng. Junkyu cầu hôn em, nhưng em không đồng ý à?"



"Junkyu cầu hôn em bằng chính kế hoạch của em. Rõ ràng là chỉ đang trêu em thôi mà? Đâu có ý muốn cầu hôn thật?"

Hyunsuk lấy gối trên sofa mà đập liên tục mấy cái vào người Jihoon, làm anh hoảng hồn mà giật thót mình tránh né. Hyunsuk vừa đánh mạnh bạo, vừa không quên chửi tục. "Cái thằng điên. Sao dám từ chối lời cầu hôn của Junkyu hả? Xong bây giờ còn đi giận ngược người ta?"

Jihoon hét toáng lên "Chứ anh muốn sao? Em còn chưa nói đến trò bắt cóc nữa đấy?"

Hyunsuk vẫn chưa chịu thua, tiếp tục đánh không ngừng vào người Jihoon đến tận khi Yoshi xuất hiện. Khi Yoshi lôi Hyunsuk nhét vào phòng ngủ rồi, hắn mới ra nhìn Jihoon, cười cười mà nói:

"Tao có thể hiểu được tâm trạng của mày."

Jihoon gật đầu. "Rõ rồi."

"Thế mày tính khi nào thì về nhà?"

"Còn khi nào nữa. Tao cũng không tính giận lâu đâu. Khi nào Junkyu qua dỗ thì tao sẽ về."

"Ồ." Yoshi mở miệng cảm thán, không quên cho ra vẻ mặt hết sức ngứa đòn. "Thế thì, tao nghĩ mày nên dọn nhiều đồ qua một chút. Đủ ở một năm chắc là được?"

Jihoon nhíu mày hoang mang, cười gượng "Cái gì vậy?"

"Tao không gặp Junkyu nhiều. Nhưng qua lời kể của anh Hyunsuk, thì tao có thể hiểu được tính của cậu ấy mà?"

Jihoon cười mà như không cười. Miệng ngoài mặt thì cong lên, mà trong lòng thì như một đống hổ đốn. Anh vừa nhận ra mình đã làm một việc hết sức ngu người. Vừa khước từ lời cầu hôn của Junkyu, vừa bỏ cậu lại một chỗ như vậy nữa? Bảo sao Junkyu chẳng có tâm trạng mà dỗ dành anh, còn đuổi anh hẳn sang nhà Hyunsuk mà ngủ. Nghĩ lại, không phải Junkyu từng có lần ghen lồng ghen lộn với Hyunsuk hay sao? Đuổi anh qua nhà Hyunsuk thế này, thì khác nào đang nói rằng "Anh đi cho khuất mắt tôi, đi mà về với tình yêu đích thực của anh đấy, đi mà cưới người ta luôn đi?"


Bỗng dưng da gà da vịt trên người Jihoon nổi lên thành một hàng dài, rùng mình mà co quắp lại, quay sang nhìn Yoshi cầu cứu, "Chết tao rồi."

Yoshi gật gật đầu. "Đáng đời."


Jihoon chạy về lại nhà mình vào lúc nửa đêm.

Lúc anh vừa mở cửa bước vào, đã thấy một mùi hương hoa nhè nhẹ xông thẳng vào lỗ mũi. Jihoon nhát gừng bước vào căn hộ Penthouse của mình, thấy nó được bao bọc bởi hàng dài cánh hoa hồng xếp gọn gàng xuống dưới nền đất, đường mà anh đang đi cũng xếp đầy nến lung linh.

Junkyu vẫn còn mặc âu phục lẫn giày tây, nằm ngay bên trong nền hoa hồng được xếp thành hình trái tim ngay chính giữa phòng khách, nghe thấy tiếng động thì vội vàng ngửa mặt lên mà nhìn, nhíu nhẹ hàng chân mày khi phát hiện ra người gây ra tiếng là Jihoon.

"Hết giận rồi à?"

Junkyu nói giọng nhẹ tựa như lông hồng, vậy mà không hiểu sao Jihoon lại thấy sợ hãi, chầm chậm tiến lại gần chỗ Junkyu, ngồi xuống bên cạnh cậu mà nói: "Anh xin lỗi."

"Anh xin lỗi cái gì?"

"Tất cả, tất cả là lỗi của anh. Cái nhẫn đâu? Đưa anh, để anh cầu hôn lại."

Junkyu chán chường lôi ra từ trong túi áo một hộp nhung màu đỏ, dúi thẳng vào tay của Jihoon, vẫn không có ý định ngồi dậy khỏi cái nệm hoa hồng của mình.

"Em định nằm thế à?"

"Thế này thoải mái."

Jihoon chớp chớp mắt. Tình cảnh lúc này thật không đúng như kế hoạch của anh một chút nào. Jihoon không phải kiểu thích tuỳ tiện như thế này, đến cả cầu hôn cũng phải có chiến lược rõ ràng. Vậy mà giờ đây, anh phải cầu hôn Junkyu khi cậu đang chán nản nằm nhìn lên trần nhà, với không gian lãng mạng được tạo nên bởi chính cậu.

Jihoon mở chiếc hộp nhung ra cái chóc, định mấp máy môi mở lời, nhưng mấp máy cả phút liền vẫn không nói được câu nào cả. Junkyu thấy vậy thì cũng hơi sốt ruột, ngồi dậy hẳn mà cau mày nhìn Jihoon.

"Anh bị ngốc đấy à?"

Jihoon giống như suy nghĩ được điều gì, đột ngột đóng hộp nhẫn lại, tiến đến phía trước, luồn một tay xuống dưới chân Junkyu, một tay đỡ lấy lưng cậu, sau đó nhấc bổng cậu lên, bế cậu bước ra thẳng lối vào.



Hồi Ức Đại Bàng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hồi Ức Đại Bàng Truyện Hồi Ức Đại Bàng Story C46: Sức chịu đựng của giám đốc
10.0/10 từ 42 lượt.
loading...