Hồi Ức Đại Bàng
C13: Phải có tài thuyết phục thì mới là giám đốc
Chỉ trong chưa tới một buổi sáng, mà Jihoon đã thấy được nhiểu biểu cảm của Junkyu hơn cả chục năm cộng lại.
Junkyu sau khi được an ủi một chút thì lại chui vào chăn, không ngừng dụi đầu vào gối và mền chứa đầy tin tức tố cà phê trong đó, miệng mở một nụ cười không khác gì chú mèo nhỏ.
Jihoon thở dài, vuốt má Junkyu "Ước gì lúc nói chuyện đàng hoàng với anh, em cũng ngoan như thế này."
Junkyu nghe thế, hơi vươn vai lên, mở hờ đôi mắt "Ngoan như thế nào?"
Jihoon cúi người xuống, dán sát mũi vào má cậu mà di một đường, di tới viền môi rồi xuống dần tới cổ. Đợi đến khi Junkyu rùng mình rên khẽ, Jihoon lại giật người lại.
"Làm đủ trò mà nãy giờ vẫn chưa mắng anh lấy một câu."
Junkyu ngáp ngắn ngáp dài, xoay người một vòng, quấn chặt lấy chăn "Ừm. Muốn thấy con mèo ngoan thì câm mồm lại."
Jihoon nói sớm quá, chưa gì Junkyu đã quay trở lại làm con mèo hung dữ rồi.
Cuối cùng thì việc thuyết phục được Junkyu ở chung với anh không phải là chuyện dễ dàng, nhưng có thể cùng Jihoon đi bệnh viện kiểm tra thì cũng không đến nỗi là quá khó.
Trước khi bước vào phòng khám, tâm trạng của Junkyu vẫn còn thong thả thoải mái. Nhưng khi từ phòng khám bước ra, thì cả mặt cậu bắt đầu nhăn thành một cục, đen xì khó chịu, như thể chỉ cần động vào thôi là sẽ bị cắn ngay lập tức.
Jihoon thì trái lại, anh cầm kết quả độ tương thích của mình và Junkyu, nhìn con số 97% mà gò má cứ tự động nâng lên không kiểm soát. Vậy là cuối cùng mấy lần dụ dỗ Junkyu ở dưới nước hồi cấp ba cũng có tác dụng.
Hyunsuk ngồi trước mặt Jihoon và Junkyu, cười hề hề "Không giấu gì hai đứa, ngày xưa trường mình có một hội học sinh ủng hộ chuyện tình cảm của cả hai, anh là chủ tịch của hội đó."
Junkyu đứng bật dậy, chỉ vào tờ giấy kết quả mà nhăn mặt "Vậy ý anh là sao? Vì thích tụi em ở bên nhau quá, nên anh làm giả số liệu kiểm tra đúng không?"
Hyunsuk giật mình lùi về sau, cẩn thận chỉnh lại tà áo blouse và kéo lên kính mắt "Không hề, mặc dù chuyện anh đẩy thuyền hai đứa là thật, nhưng anh không vì mục đích riêng mà kể cả cái tâm nghề nghiệp cũng không màng."
Junkyu mặt mày đỏ lửng, thở hồng hộc không ra hơi. Đương nhiên là Hyunsuk sẽ không làm như vậy rồi. Hyunsuk lại lén nhìn hai người trước mặt mà cười cười "Dẫu sao, kết quả đã thế rồi, hãy mau chóng hoàn thành đánh dấu vĩnh viễn đi nhé!"
Jihoon đứng trước cổng bệnh viện, xoay người nhảy một vòng vui vẻ. Junkyu bước tới từ đằng sau, chống hông cau mày phán xét "Người ngoài nhìn vào, chả ai tin mày là giám đốc Eagle."
Jihoon cười cười, thoải mái bước về ngang hàng với Junkyu, vòng một cánh tay ra sau eo cậu mà giữ khư khư "Không biết cũng được, biết đây là chậu có bông là được rồi. Sao lại xưng hô sỗ sàng thế?"
Junkyu mạnh bạo gạt phăng cánh tay đang để trên eo mình ra, xoay người nhìn Jihoon đăm đăm "Tôi xin lỗi vì cách xưng hô có phần không phù hợp. Hình như giám đốc Park có gì đó nhầm lẫn với tôi, chậu có bông là như thế nào được?"
Jihoon ầy lên một tiếng, định đưa tay ra chạm vào Junkyu một lần nữa, thì liền bị cậu đánh một cái vào tay, khiến anh giật mình rụt tay lại. "Thế kết quả kiểm tra đã đạt đến độ tương thích như thế rồi? Em nói vậy là sao?"
Junkyu bực mình tằng hắng một cái "Giám đốc Park, xin hãy chú ý xưng hô, kẻo người ngoài nghe được sẽ tưởng tôi có ý định trèo cao vào hào môn. Còn việc tương thích 97% cũng không có gì đáng bận tâm, tôi có thể tự mình giải quyết mà không cần nhờ đến giám đốc."
Jihoon bày ra biểu cảm ngơ ngác, giơ hai tay trước mặt "Sao mà không bận tâm được. Em có biết mình đang nói gì không? Độ tương thích đạt cỡ này, lại đã đánh dấu tạm thời, thì sau này em sẽ phải sống dựa vào tin tức tố của anh cả đời. Muốn tìm bạn đời khác cũng không được, có khi lại gây nên bài xích với mùi của các Alpha khác luôn đấy?!"
Junkyu đứng nhịp nhịp chân, lơ đễnh đáp lời "Vẫn có thể làm phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể mà?!"
Jihoon đứng hình mất mấy giây. Vì lý gì mà Junkyu lại ghét anh đến thế? Thà cắt bỏ tuyến thể, không còn khả năng sinh con nữa, chỉ vì không muốn chung sống với anh?
Xe riêng của Jihoon cũng vừa đáp trước cổng bệnh viện, Jihoon vội vàng kéo tay Junkyu vào bên trong để nói chuyện cho rõ ràng. Nhưng Junkyu ngoài miệng một câu tôi, hai câu giám đốc, nhưng hành động lại chẳng có vẻ gì là muốn vâng lời tí nào. Xém chút nữa là Jihoon đã phải quay về nhà để thay áo mới, vì Junkyu cứ nhè miệng mình ra mà cố tình cắn vào tay anh. Jihoon lại vì đau mà thả tay Junkyu ra, chỉnh lại tay áo mà quát lên:
"Ngày xưa đáng yêu đến thế, sao bây giờ lại hung dữ như thế này?"
Junkyu nghe vậy càng bực mình gấp đôi, đạp chân Jihoon một cái, gằn giọng "Thấy ngày xưa đáng yêu thì xuyên không về lúc đó mà yêu." Rồi cậu chạy một mạch ra ngoài đường, bắt taxi đi thẳng.
Jihoon lắc đầu chui vào xe, nói với tài xế "Đuổi theo chiếc xe taxi đó đi!" Rồi chống tay lên đùi và suy nghĩ. Thật ra Junkyu lúc nào cũng vậy, lúc còn nhỏ cũng không hề hiền lành một chút nào, hoặc là không hiền lành với Jihoon một chút nào. Nhưng sau này lúc hai đứa yêu nhau, thì Jihoon cũng chưa nhìn thấy dáng vẻ nhăn nhó của cậu thêm lần nào nữa. Lúc nào cũng hết mực dễ thương.
Nhưng Jihoon đúng là có hơi coi thường phiên bản trưởng thành của Junkyu rồi. Ngày xưa lập ra bản kế hoạch vĩ đại, lúc nào cũng cho rằng nó sẽ thành công, nên đến khi bây giờ gặp lại rồi, anh cứ nghĩ mình có thể tiếp tục hoàn thành bản kế hoạch đó mà không gặp bất kỳ trở ngại nào. Bây giờ Junkyu lại tỏ ra khó khăn như thế, buộc Jihoon phải mở iPad lên vẽ nhanh một bản kế hoạch mới trong vòng ba mươi phút đi đường.
Xe dừng lại trước cổng công ty YJ, Junkyu đi xuống sải bước dài như thể không muốn ai đuổi kịp. Jihoon vừa xuống cũng phải chạy vội theo, trước khi Junkyu vào được tới cổng công ty, đã liền bị Jihoon kéo tay lại mà dùng dằng.
"Anh sẽ nói nhanh thôi!"
Junkyu nghe vậy thì đảo mắt một vòng, thôi cố vùng vẫy nữa, quay mặt lại đối diện với Jihoon, chờ đợi anh trình bày.
"Trước hết, nếu anh muốn có số em, thì chỉ cần nhờ Doyoung điều tra một chút là được, nhưng anh lại không làm thế. Anh thật sự rất muốn có số em do chính em đưa, có được không?"
Junkyu là kiểu mềm không ăn, mà cứng cũng không ăn nốt. Vì vậy Jihoon nói ra câu này cũng không dám hi vọng gì, đành nói tiếp câu kế.
"Thứ hai, chuyện tương thích thật sự không đơn giản như em nghĩ, nhất là đối với người phân hoá lần hai. Nếu làm phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể, có thể sẽ mất mạng."
"Vậy ý anh muốn nói ở đây là gì?"
"Ý anh là, về nhà anh đi, rồi mình cùng nghĩ cách giải quyết."
Junkyu khó khăn dậm chân tại chỗ, chống tay lên hông mà ra vẻ trầm ngâm. Một lúc sau cậu mới ghé sát vào tai Jihoon, thì thầm "Thế à? Anh đây cóc cần nhé!"
Junkyu nói xong thì ngửa người ra lại, mỉm cười ranh ma, đưa tay về phía xe Jihoon mà dõng dạc "Mời giám đốc Park về cho, không tôi gọi bảo vệ."
"Được," Jihoon chỉ một tay vào mặt Junkyu, "Oắt con, đồ đáng yêu, hãy đợi đấy!"
Jihoon quay mặt rời đi rồi thì Junkyu mới lầm bầm mấy câu mà quay đầu lại "Chửi kiểu gì thế không biết?" Lúc ngửa mặt lên đã thấy giám đốc Yoon đang đứng trên tầng hai nheo mắt nhìn mình. Junkyu nhíu mày gật đầu một cái nhẹ, chỉnh lại tây trang rồi bước về phía thang máy.
Jihoon chui vào xe, đưa tay lên miệng mà cắn chặt, vừa cắn vừa rên rỉ nén tiếng hét to trong lòng. Cái tên Junkyu này đúng là không thể nào nói lý lẽ được, càng nói lại càng bướng. Cậu tài xế Junghwan quay đầu lại hỏi "Giám đốc, đi đâu tiếp đây?"
Jihoon đập mạnh tay vào ghế ngồi "Tìm một nhà tình thương cho thú cưng bị bỏ rơi. Hôm nay tôi sẽ nhận nuôi một em mèo."
Junghwan không thắc mắc gì thêm, ngoan ngoãn đánh lái, đạp ga chạy thẳng. Chưa đầy mấy tiếng đồng hồ sau, Jihoon đã bước ra khỏi một trạm cứu hộ chó mèo, với một em mèo nhỏ nhỏ gầy gầy trên tay, cùng một đống thứ đồ lỉnh kỉnh theo sau đó.
Jihoon nhẹ nhàng đặt bé mèo vào lồng nhỏ, bé kêu meo meo liên tục, Jihoon quay lại nhìn Junghwan mà hỏi "Đáng yêu không?"
Junghwan gật gật "Dạ đáng yêu, mà em cứ tưởng sếp thích cún hơn mèo."
Jihoon tặc lưỡi "Tôi thích gì đâu có quan trọng, nhà tôi thích gì mới là yếu tố tiên quyết."
Junghwan tỏ ra hơi ngơ ngác trước cụm nhà tôi định mở miệng hỏi sếp đã kết hôn rồi à, nhưng suy đi tính lại, lại thôi. Jihoon chui vào xe, ngắm nghía bé mèo một hồi "Quay lại YJ đi."
Jihoon đứng đợi trước cổng công ty YJ từ lúc năm giờ đến bảy giờ tối, mới thấy Junkyu lững thững bước từng bước ra khỏi cổng. Jihoon còn đang định vui vẻ chạy lại, ôm theo sau chú mèo con, thì bỗng chạm mắt phải cái tên Jaehyuk cũng bước ra đằng sau Junkyu. Junkyu không thấy Jihoon đến, nhưng rõ ràng Jaehyuk thì có. Hắn liếc qua nhìn anh rồi cười đểu một cái, sau đó quay lại nói gì đó với Junkyu, ôm ôm vỗ vỗ lưng rồi mới chịu tách người lên xe ra về.
Jihoon muốn điên máu, hối hả chạy lại chỗ Junkyu ngay vừa lúc cậu cũng đang quay lại. Vừa nhìn thấy Jihoon, Junkyu đã bày ra cái vẻ mặt chán ghét vô cùng, đảo mắt một vòng, giơ tay ra định bắt taxi đi về. Nhưng Jihoon đâu có làm Alpha cho vui, sức chạy điền kinh của anh chắc chắn phải nhanh hơn bất kỳ chiếc xe taxi nào đang định hốt Junkyu vào. Khi bước tới gần Junkyu, anh nhào người ôm chầm lấy cậu, hổn hển nói "Đừng đi, anh có cái này muốn cho em xem."
Junkyu đẩy người Jihoon ra "Lần này lại là gì nữa?"
Jihoon cúi đầu xuống thở thêm mấy bận nữa, mới ngửa mặt lên mỉm cười xấu xa, tay đưa lên cái lồng nhỏ. Junkyu nhướn mày gập người xuống nhìn vào bên trong, đã phải há hốc mồm trước bé mèo xám tí hin đang liếm lông trước mặt. Bé mèo quay lại, mở đôi mắt lấp lánh nhìn Junkyu kêu meo meo mấy tiếng, liền làm Junkyu nâng cao gò má, lúm đồng tiền từ từ hiện ra.
"Dễ thương không?"
Junkyu ngửa mặt lên nhìn Jihoon, cau mày, rồi lại quay xuống nhìn mèo con mà nở nụ cười, tay vô thức muốn vươn ra chạm vào chiếc lồng nhỏ "Dễ thương nhỉ? Của ai đấy?"
Jihoon vỗ ngực tự hào "Của anh."
Junkyu nhăn mặt "Anh biết nuôi mèo à?"
"Đúng là chưa nuôi bao giờ nên có chút khó khăn, nếu có người biết chăm mèo ở bên cạnh chăm em nó thì tốt quá."
Junkyu cười ha hả "Anh tính dùng con mèo để dụ tôi vào ở chung đó hả?"
Jihoon xua xua tay "Anh đã nói gì về việc bảo em dọn vào đâu."
Junkyu không tự chủ được khẽ nhếch nhẹ khoé môi lên, cúi đầu nhìn chân mình một hồi, rồi mới ngửa mặt lên nói với Jihoon.
"Có phải ngày xưa anh được làm giám đốc vì có tài thuyết phục không?"
"Giỏi hơn Jeongwoo. Sao thế? Em bị thuyết phục rồi à?"
Junkyu bật cười thành tiếng "Chắc vậy rồi?"
Nói rồi cậu cho tay vào túi quần, thong thả bước về phía xe Jihoon đang đậu ở phía bên kia đường. Jihoon vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, đứng chôn chân tại chỗ. Junkyu thấy vậy, quay đầu hỏi lớn "Không đi à?"
Hồi Ức Đại Bàng