Hồi Sinh Thập Niên 70: Gả Cho Đại Lão
Chương 45
182@-
Sở Vị nhìn thấy Sở Việt Xuyên đi vào, rất tự nhiên đưa hai tay ra muốn ôm anh.
Sở Việt Xuyên xoa xoa đôi bàn tay hơi lạnh, cởi áo khoác, lên giường sưởi ôm lấy Sở Vị.
Sở Vị nâng mặt Sở Việt Xuyên lên muốn hôn anh, nhưng Sở Việt Xuyên lại đè môi cậu lại.
"Vị Vị, có chuyện này anh muốn nói với em." Sở Việt Xuyên nhìn Sở Vị nói.
"Anh, còn có chuyện gì?" Sở Vị hỏi, hơi nghi hoặc một chút, nhìn ánh mắt Sở Việt Xuyên, rõ ràng là muốn hôn cậu, ban ngày nhịn một ngày, giờ này còn muốn nói chuyện gì nữa?
Là ban ngày chưa nói xong sao?
"Vị Vị, anh biết, kiếp trước đối với em rất quan trọng. Em sẽ không quên, cũng không thể quên. Nhưng đối với người và sự việc hiện tại, anh hy vọng em không mang theo gánh nặng kiếp trước như vậy. Em không phải đến để báo ơn, em mới là phúc báo của anh. Em đối với anh ở kiếp trước, cũng là phúc báo. Mất đi tất cả, em vẫn là chỗ dựa để anh sống tiếp. Mặc kệ là anh lúc đó, hay là anh hiện tại, đều hy vọng Vị Vị của anh, có thể hài lòng, có thể hạnh phúc, làm chính mình. Em có hiểu anh nói không?" Sở Việt Xuyên nói một tràng dài, ngữ khí và ánh mắt đều rất chăm chú.
Sở Việt Xuyên cũng không quen biểu đạt, những điều này là những lời thật lòng sau khi anh suy nghĩ lại gần đây.
Anh thích Sở Vị, nhưng anh không biết Sở Vị có phân biệt rõ khái niệm của mình thích Sở Vị và Sở Vị thích anh không.
Nếu chỉ là vì kiếp trước anh đối xử tốt với cậu, chỉ là muốn báo ơn, có thể đem tất cả thậm chí cả tình yêu của mình cũng cho mình, Sở Việt Xuyên nghĩ đến đều vô cùng đau lòng.
Anh không muốn Sở Vị làm khổ chính mình.
Không muốn Sở Vị chỉ vì muốn anh hài lòng, để anh hạnh phúc, mà quên đi cảm nhận của chính mình.
Sở Vị nhìn Sở Việt Xuyên ngẩn ra, cậu chưa bao giờ nghĩ tới những điều này.
"Em muốn hôn anh, em muốn anh vui, thật sao? Em có vui không? Anh hôn em, em có thích không?" Sở Việt Xuyên nhìn Sở Vị nhẹ giọng nói, ngón tay ở trên bờ môi mềm mại của Sở Vị nhẹ nhàng chạm vào.
Anh muốn xác nhận.
Nếu như khuyên Sở Vị hậu quả là Sở Vị nghĩ thông suốt rồi, rời xa anh...
Vậy thì, anh sẽ một lần nữa đoạt cậu về.
Sở Vị bị hỏi, gò má hơi ửng hồng.
Hôn Sở Việt Xuyên, tự nhiên là muốn anh vui.
Chính cậu có thích không?
"Em thích." Sở Vị dừng một chút nói.
Chuyện này có thể làm cho Sở Việt Xuyên vui, Sở Việt Xuyên hôn cậu lúc ấy, rất ôn nhu, rất thoải mái, cậu, thực ra cũng là thích...
Sở Việt Xuyên nhìn Sở Vị trong nháy mắt đỏ thêm mấy phần mặt, đưa tay sờ sờ đầu Sở Vị, khóe miệng nhếch lên.
"Vậy thì tốt. Anh biết, không thể ngay lập tức sẽ thay đổi, có thể bắt đầu từ bây giờ." Sở Việt Xuyên nói, đem Sở Vị kéo ra, ngồi trên đùi, tầm mắt cùng Sở Vị ngang tầm.
Sở Vị cảm giác trái tim mình bị đập mạnh một cái, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Sở Việt Xuyên đối diện cậu, đôi mắt đen láy sáng quắc nhìn chăm chú cậu.
Sau đó, từ từ phóng to, môi bị hôn.
Sở Vị cảm giác nụ hôn này không giống lắm với bình thường.
Hôn đặc biệt ôn nhu, lại đặc biệt có ý muốn sở hữu.
Ôm lấy đầu lưỡi cậu, chua xót tê tê.
Trong chốc lát rời môi, hai tay Sở Việt Xuyên chống ở hai bên Sở Vị, hơi thở phả vào trên mặt Sở Vị, lông mi Sở Vị khẽ run.
Tay Sở Vị đi xuống, muốn như trước kia.
Bị Sở Việt Xuyên đan tay nắm lấy cổ tay ấn tới đỉnh đầu.
"Vị Vị, anh muốn chạm vào em." Sở Việt Xuyên nói khẽ.
Đôi mắt tròn xoe của Sở Vị trợn to thêm mấy phần, vội vàng lắc đầu.
"Không cần, thật sự." Sở Vị nói, tay muốn tránh thoát ra, với sức lực của Sở Việt Xuyên, hai tay cậu cùng lúc đều không mạnh bằng một tay anh.
"Vị Vị, đừng sợ." Sở Việt Xuyên nói, cúi đầu lại hôn Sở Vị, Sở Vị không thể nói ra lời.
Bàn tay Sở Việt Xuyên, Sở Vị từng sờ qua, lòng bàn tay có một lớp chai, cho dù lên đại học lâu như vậy, cũng vẫn còn, vì viết chữ và cầm bút thử điện nhiều, chai trên đốt ngón tay ngược lại càng dày.
Bàn tay như vậy dán sát trên da, đâm đâm, lại tê tê, trên da Sở Vị trong nháy mắt nổi lên da gà.
Phần thịt mềm ở bên hông bị bàn tay như vậy vuốt nhẹ, nơi cổ họng Sở Vị tràn ra tiếng ư ư.
Nụ hôn của Sở Việt Xuyên càng ngày càng ôn nhu, hơi thở nặng nề.
Vùng da non nớt nhất tiếp xúc được với bàn tay mang vết chai, Sở Vị khẽ run lên.
Sở Vị cho rằng mình không cần.
Hơn nữa đối mặt Sở Việt Xuyên, vẫn có bóng hình kiếp trước, cậu có thể đối với Sở Việt Xuyên như vậy như vậy, Sở Việt Xuyên đối với cậu, cậu luôn cảm giác là lạ.
Lúc này, Sở Vị hô hấp không đều, trong đầu đang nổ pháo hoa, những kiêng kỵ trước kia bị đánh nát.
Da Sở Vị trắng, trên người những nơi khác cũng vậy, vào lúc này xấu hổ lên, da lộ ra một lớp phấn, màu trắng phấn.
Màu da Sở Việt Xuyên hơi đen thành màu lúa mạch.
Màu lúa mạch nâng lên màu phấn trắng, nhẹ nhàng ôm lấy.
Sắc phấn dần dần sâu sắc thêm.
Môi Sở Vị được thả ra, cái miệng to hô hấp, lồng ngực chập chùng, muốn gọi Sở Việt Xuyên, đến miệng một bên anh gọi không được.
Vành tai bị m*t, Sở Vị lần thứ hai giật mình, trên dưới thần kinh nhỏ bé đều được k*ch th*ch, Sở Vị trong lúc hoảng hốt, phảng phất bay lơ lửng trên mây.
Mãi đến khi rơi xuống, Sở Vị còn có chút hoảng hốt.
Gò má bị hôn một cách ôn nhu, trán chạm vào cái trán nóng hổi như của mình, chóp mũi bị cọ cọ.
Sở Vị hé mở mí mắt, liền nhìn thấy đôi mắt đen bóng của Sở Việt Xuyên, cùng với khóe miệng hơi cong lên.
Nhiệt độ trên mặt Sở Vị lại tăng thêm một chút, một lần nữa nhắm mắt lại.
Gò má truyền tới một nụ hôn ẩm ướt nóng, rất nhanh nguồn nhiệt rời đi, trong chốc lát khăn mặt ấm áp đến rồi.
Sở Việt Xuyên cho Sở Vị lau dưới dùng chăn bọc kín, một lần nữa khi trở về, Sở Vị còn nhắm hai mắt, chỉ là gò má hồng hồng, lông mi đang run rẩy, còn chưa ngủ.
Sở Việt Xuyên vén chăn lên đem Sở Vị ôm vào trong lồng ngực.
Nhìn thấy Sở Vị đ*ng t*nh, Sở Việt Xuyên cảm giác đáy lòng có một luồng lửa đang nhảy lên, so với đơn thuần anh cùng Sở Vị hôn môi thì sự phân bố hormone quá nhiều tình cảm thì cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Sở Vị như là bị bắt nạt con mèo nhỏ, núp ở trong lồng ngực Sở Việt Xuyên, vẫn là ngượng ngùng không mở mắt ra, chỉ là đầu cọ cọ ở ngực Sở Việt Xuyên, cách một lớp áo đơn có thể cảm giác được lông mi của cậu đang chớp động.
Sở Việt Xuyên vỗ về lưng Sở Vị, một lúc lâu sau, con mèo bị kinh sợ mới một lần nữa tìm về linh hồn thất lạc của mình.
"Có muốn uống chút nước không?" Nhìn thấy Sở Vị mở mắt ra, Sở Việt Xuyên cánh tay dài duỗi ra cầm bình giữ ấm lại đây.
Sở Vị l**m l**m môi, liền từ trên tay Sở Việt Xuyên uống vào mấy ngụm nước ấm có nhiệt độ vừa phải.
Trên môi dính nước, càng đẹp mắt, Sở Việt Xuyên cúi đầu hôn một chút, bàn tay đặt tại bên hông Sở Vị, kéo hướng về bên cạnh mình, xương hông đụng vào nhau.
Sở Việt Xuyên khẽ hít một hơi.
Sở Vị cảm giác yết hầu dường như lại khô khốc.
"Anh, anh..." Sở Vị muốn nói điều gì, Sở Việt Xuyên đến gần Sở Vị.
"Vừa nãy như vậy, anh rất vui, như vậy ôm em, anh cũng rất vui. Cái gì cũng đừng nghĩ, nhắm mắt lại, ngủ." Sở Việt Xuyên nhẹ giọng nói.
Sở Vị nhìn Sở Việt Xuyên mí mắt giật giật, đưa tay khoát lên lưng Sở Việt Xuyên, tìm vị trí thoải mái nhắm hai mắt lại.
Hai người không nói gì, nhưng cảm giác quan hệ so với trước đây thân mật hơn.
Sáng ngày thứ hai, Sở Việt Xuyên luộc sủi cảo đã làm từ một ngày trước để làm điểm tâm, sắp luộc xong thì Sở Việt Xuyên trở về phòng gọi Sở Vị dậy.
Sở Vị là bị hôn tỉnh lại, vị bạc hà rất tỉnh táo, mở mắt ra nhìn thấy mặt Sở Việt Xuyên.
"Chưa đánh răng!" Sở Vị lập tức che miệng lại.
"Vẫn là thơm, không thối." Sở Việt Xuyên đến gần cố ý ngửi một cái nói.
Sở Vị đẩy mặt Sở Việt Xuyên, bị Sở Việt Xuyên đè xuống lại hôn một chút, Sở Vị trốn muốn chui vào chăn.
"Không đùa em nữa, tỉnh rồi chứ? Dậy rửa mặt, sủi cảo đã đang luộc." Sở Việt Xuyên đem người từ trong chăn lôi ra ngoài nói.
Mặt Sở Vị đỏ hồng, ừm một tiếng, ở trong chăn vươn vai, bị Sở Việt Xuyên kéo lên.
Sở Vị rửa mặt xong, phát hiện trời vẫn chưa sáng hẳn, chỉ có cậu và Sở Việt Xuyên dậy, những người còn lại đều vẫn đang ngủ.
Sở Việt Xuyên chỉ luộc sủi cảo của hai người.
"Chỉ hai chúng ta thôi sao?" Sở Vị bưng lên bát sủi cảo nóng hổi hỏi Sở Việt Xuyên.
"Ừm, lát nữa anh dẫn em đi hóa vàng mã, anh đã nói với ông Tạ rồi, chúng ta đi sớm về sớm." Sở Việt Xuyên nói với Sở Vị.
Sở Vị dừng lại hướng Sở Việt Xuyên gật đầu cúi đầu ăn sủi cảo.
Bên này có một tập tục, mùng một Tết Nguyên Đán phải lên mộ hóa vàng mã.
Hai năm trước đều là Sở Việt Xuyên một mình tự làm cái đại lễ đi sớm thắp hương, năm nay Sở Việt Xuyên muốn dẫn Sở Vị đi.
Sau khi ăn xong, Sở Việt Xuyên lấy ra mũ khăn quàng cổ của Sở Vị cho Sở Vị đeo thật kín, chỉ lộ ra đôi mắt.
"Mượn xe đạp của anh Đống, em ngồi phía sau, nắm chặt anh." Đi ra ngoài thì Sở Việt Xuyên đẩy chiếc xe đạp để Sở Vị tới ngồi lên, trong thôn hiện tại cũng là ở đội vận tải công xã Lý Đống Vũ có chiếc xe đạp.
Phần mộ cha Sở Việt Xuyên khoảng cách gần, mộ mẹ xa một chút, Sở Việt Xuyên một mình đến thì đi bộ, mang Sở Vị đi, vẫn là đi xe đạp tốt hơn một chút.
"Sẽ lạnh, anh cũng đeo khăn quàng cổ kín rồi." Sở Vị sửa sang lại khăn quàng cổ cho Sở Việt Xuyên.
Sở Việt Xuyên hướng Sở Vị nheo mắt cười, mặc kệ Sở Vị chỉnh sửa.
Sở Vị ngồi ở ghế sau xe đạp ôm lấy eo Sở Việt Xuyên, có thể cảm giác được cơ thể Sở Việt Xuyên căng thẳng lại thả lỏng.
Trốn ở sau lưng rộng rãi của Sở Việt Xuyên, Sở Vị không cảm giác được gió lạnh, chỉ là hơi có một chút xóc nảy.
Trên đường sẽ gặp phải một vài người cũng dậy sớm đi thắp hương.
Mấy năm trước, những người hóa vàng mã đều là lén lút, vào lúc này hơi hơi nới lỏng một chút, gặp mặt cũng đều sẽ chào hỏi.
Sở Việt Xuyên trước tiên mang Sở Vị đi tới nghĩa địa của cha, dọn dẹp cỏ dại ở dưới, ngồi xổm xuống châm lửa gấp thỏi vàng, Sở Vị cùng Sở Việt Xuyên ngồi xổm ở một chỗ, ngăn trở gió, nắm cành cây chọc lấy để thỏi vàng cháy đầy đủ.
"Cha, tiền cha nhận lấy, muốn mua gì thì mua, không đủ báo mộng cho con, con lại đốt cho cha. Trong nhà bên này mọi thứ đều tốt, ông nội đi lại nói chuyện đều trôi chảy. Năm nay con mang đối tượng đến rồi. Chính là Vị Vị đã đề cập với cha trước đó. Cha xem một chút, con nói không sai chứ, cậu ấy đẹp trai chứ? Ông nội nói con là phúc khí đã tu luyện tám đời, đúng không nào? Vị Vị rất giỏi, là trạng nguyên của huyện chúng ta, cùng con là một trường đại học..." Sở Việt Xuyên nói khẽ, phảng phất trước mặt nấm mồ có thể nghe hiểu.
Sở Vị nghe Sở Việt Xuyên nói, mặt đỏ hồng, thật sự rất xấu hổ.
Từ trong lời nói của Sở Việt Xuyên, Sở Vị cũng biết, Sở Việt Xuyên mấy năm trước viếng mộ thì cũng đã nhắc qua cậu với cha anh.
Sở Việt Xuyên nói một lúc nhìn về phía Sở Vị.
"Chào Bác Sở. Cháu là Sở Vị. Chúng cháu rất tốt, bác đừng lo lắng. Anh đối với cháu rất tốt, anh cũng rất giỏi, anh biết sửa tivi, còn làm cho cháu máy trợ thính, còn..." Sở Vị nhìn về phía nấm mồ cũng rất chăm chú nói vài câu.
Đợi Sở Vị nói xong, hai người im lặng một lúc, Sở Việt Xuyên đem Sở Vị kéo lên.
"Cha, chúng con đi trước." Sở Việt Xuyên quay về nấm mồ lại nói một câu, kéo Sở Vị rời đi.
Sở Việt Xuyên tiếp tục mang Sở Vị đi tới mộ mẹ Sở, tương tự giới thiệu chào hỏi.
Tuy rằng chỉ là quay về nấm mồ nói vài câu, Sở Vị nhưng có loại cảm giác gặp phụ huynh.
Quan hệ của hai người cũng chính thức hơn nhiều.
Đợi bọn họ trở lại nhà Sở, ông nội Tạ bọn họ mới vừa dậy.
Sở Việt Xuyên đi luộc sủi cảo cho những người còn lại, cho Sở Vị rót nước nóng uống.
Tạ Tân Nho xem Sở Vị rất tỉnh táo, đôi mắt nhìn so với hôm qua còn sáng, mặt đỏ bừng, âm thầm lắc đầu, nhưng cũng là yên lòng.
Ăn cơm xong, Tạ Tân Nho châm cứu cho Sở Vị, Chung Vũ Quân đến tìm Sở Việt Xuyên chơi đùa.
Đội sản xuất có cái gì muốn làm, cũng sẽ tìm đến Sở Việt Xuyên và Sở Vị bọn họ thương lượng.
Trước đây là Sở Vị hiến kế, sau đó mọi người đồng lòng hiệp lực, đồng thời muốn điểm mấu chốt, nói ra được hay không, lại cùng nhau thảo luận.
Sở Vị đang châm cứu nghe được Chung Vũ Quân nói không quá tán thành, làm pháo, quá nguy hiểm.
"Vũ Quân, ý tưởng này của cậu không sai. Thế nhưng, đội chúng ta không có ai có kinh nghiệm, an toàn là vấn đề rất lớn. Pháo không phải thứ khác, dính đến thuốc súng, làm không cẩn thận sẽ chết người. Anh cảm thấy giai đoạn hiện tại, chúng ta vẫn là đem những điều hiện có làm tốt làm to mới là chính sự. Bây giờ có thể đốt pháo, cũng phải nhắc nhở chú Chung phải chú ý một chút khi nổ pháo, đừng nổ tới tay." Sở Vị còn chưa nói, Sở Việt Xuyên nói trước.
Nghe được Sở Việt Xuyên đề nghị, Sở Vị yên tâm.
Pháo xác thực rất nguy hiểm, kiếp trước còn nghe nói gần đó có một cái xưởng pháo nhỏ xảy ra chuyện.
Nhiều việc có thể kiếm tiền, loại này vẫn để cho bộ ngành chính quy đi làm tốt hơn.
Chung Vũ Quân muốn nói lại thôi, còn có một chút không cam lòng.
Sở Việt Xuyên sợ Chung Vũ Quân chưa từ bỏ ý định, lại lời nói ý vị sâu xa nói vài câu.
"Có việc không nguy hiểm có thể kiếm tiền, cần gì phải đi làm những cái nguy hiểm?" Sở Việt Xuyên nói.
"Còn có chuyện gì là chúng ta có thể làm?" Chung Vũ Quân khổ não.
"Nếu hiện tại nới lỏng ra rất nhiều, cái đó tiết nguyên tiêu đèn lồng khẳng định cũng có thể dùng, làm đèn lồng không phải rất tốt sao? Anh biết một loại làm đèn màu nguyên lý, có thể làm mang công tắc điện tử đèn lồng, làm mấy cái ở tiết nguyên tiêu thời điểm thử xem, được năm thứ hai chúng ta làm tiếp nhiều hơn chút." Sở Việt Xuyên nghĩ một lúc cùng Chung Vũ Quân đề nghị.
Chung Vũ Quân vừa nghe, đôi mắt sáng lên mấy phần, truy hỏi Sở Việt Xuyên chi tiết nhỏ.
Sở Việt Xuyên vừa nói như thế, Chung Vũ Quân triệt để quên mất chuyện pháo, cùng Sở Việt Xuyên trò chuyện một lúc, hấp tấp trở lại tìm vật liệu đi, để Sở Việt Xuyên dạy hắn làm.
Đào Câu từ sau khi làm mấy cái nghề phụ cải thiện cuộc sống, mọi người đối với việc này cũng rất nóng lòng, nghe nói có điểm mấu chốt mới, mấy người trẻ tuổi cảm thấy hứng thú đều dồn dập chạy đến nhà Sở bên này xem náo nhiệt.
Sở Vị cũng thích náo nhiệt, châm cứu xong uống thuốc, tụ tập lại đây đồng thời xem.
Sở Việt Xuyên chế tác đèn màu, theo công tắc, đèn nhỏ nhấp nháy.
Nguyên lý rất đơn giản, Sở Việt Xuyên biểu thị sau đó nói rồi nguyên lý, mấy người trẻ tuổi đến nhà Sở rất nhanh đã học được, đều rất hưng phấn, mang theo ánh mắt sùng bái xem Sở Việt Xuyên.
Sở Vị nhìn vẻ chăm chú của Sở Việt Xuyên, cảm giác Sở Việt Xuyên lại đẹp trai, muốn hôn nhẹ anh.
Khụ, trước mặt mọi người tự nhiên là không thể, chỉ l**m l**m môi mình.
"Anh, loại này không đơn thuần có thể đặt ở trong đèn lồng, nếu có thể làm thiếp điểm, có thể đặt ở trong thiệp chúc mừng, mang chút âm nhạc, còn có thể đặt ở trên giày trên quần áo, nhấn một cái liền sáng, trẻ con yêu thích." Sở Vị đưa ra ý kiến của bản thân, trong nháy mắt khai thác dòng suy nghĩ, Sở Việt Xuyên cũng chịu đến dẫn dắt.
"Chờ anh tìm được đèn nhỏ hơn một chút, đến thời điểm hỗ trợ nhập vật liệu về. Mọi người có thể nghĩ xem làm cái gì, làm thế nào, không cần ham nhiều." Sở Việt Xuyên nói.
Ở nhà Sở Việt Xuyên dạy mọi người sau, lại bị Chung Vũ Quân kéo đi tìm Chung Mậu Tùng nói, Sở Vị không theo tham gia trò vui, chỉ là đợi đến buổi chiều trời gần đen Sở Việt Xuyên mới trở về.
"Anh, sao giờ mới về?" Sở Vị cho Sở Việt Xuyên rót nước nóng rửa mặt hỏi.
Hai người quan hệ gần gũi hơn nhiều, tuy nói Sở Việt Xuyên mới đi nửa ngày, Sở Vị cảm giác đã đi hồi lâu như thế.
"Chú Chung lâm thời kêu mấy cái cán bộ đến mở hội thương lượng phương án. Muốn trước ở tiết nguyên tiêu làm ra một nhóm trước, nguyên liệu, thợ khéo người đều muốn chuẩn bị. Còn có máy xay bột nối mạch điện thì, muốn đơn độc đi, phía sau mấy ngày còn có khó khăn. Đại học ngày 22 khai giảng, vừa vặn là tiết nguyên tiêu sau một ngày, chúng ta cũng không thể còn kém một ngày mới đi học, đến đề mấy ngày trước đi, anh kế hoạch mùng mười đi, không còn lại mấy ngày, có thể giúp đỡ bận bịu gì liền giúp một chút." Sở Việt Xuyên rửa sạch tay mặt, đưa tay s* s**ng dưới đầu Sở Vị.
"Em biết rồi. Em cũng chuẩn bị tốt hơn một chút." Sở Vị hướng Sở Việt Xuyên lộ ra nụ cười, ấm áp.
Sở Việt Xuyên ở sau đầu Sở Vị tay dùng lực xoa, đem đầu Sở Vị xoa bóp lại muốn hôn một cái, bất quá nghe đến phía sau âm thanh, nhịn xuống, cổ họng lăn lăn, buông ra đầu Sở Vị.
Sở Vị trước một giây còn có chút mặt đỏ có chút chờ mong, sau một giây liền ôm cái bụng cười lên.
"Anh, cái đèn nhấp nháy kia, em cũng muốn." Sở Thanh hùng hục chạy tới.
"Được, làm cho em!" Sở Việt Xuyên tức giận vỗ vỗ đầu Sở Thanh.
Buổi tối ăn cơm xong, sau khi rửa mặt, Sở Vị cùng Sở Việt Xuyên trở về phòng, rất tự nhiên ôm nhau, cùng nhau hôn môi.
Hôn một lúc lâu, Sở Vị mượn tay chân mềm, bị Sở Việt Xuyên đặt ở trong chăn nóng hầm hập, chỉ chừa mặt trên một cái áo trong.
Sở Vị có chút không dễ chịu xoa xoa chân, Sở Việt Xuyên đụng tới cậu thì lại tách ra.
Sở Vị nhắm hai mắt lại, chỉ cần Sở Việt Xuyên đồng ý, cậu cũng có thể.
Nụ hôn của Sở Việt Xuyên chậm rãi dời xuống.
Áo trong của Sở Vị bị xốc lên nửa bên.
Tay Sở Vị không khỏi chộp vào trên cánh tay căng thẳng của Sở Việt Xuyên.
Nụ hôn kia đang tiếp tục, chỉ là vị trí tiếp tục đi xuống.
Khi Sở Vị bị Sở Việt Xuyên nâng lên, hôn một cái, Sở Vị giật mình.
"Sở Việt Xuyên, anh đừng nhúc nhích!" Sở Vị không khỏi kêu nhỏ.
Tiếng gọi Sở Việt Xuyên này, không có để Sở Việt Xuyên ngẩng đầu, trái lại hôn môi càng dùng sức.
Sở Vị thấp giọng hừ một tiếng, há mồm miệng lớn hô hấp, trong đôi mắt một mảnh ướt át, lông mi đều dính giọt nước, trên mặt sắc đỏ càng nặng.
"Sở - Sở Việt Xuyên!" Sở Vị không biết nói cái gì, chỉ kêu ra miệng tên Sở Việt Xuyên, lại thấp lại mềm, như là làm nũng vừa giống như là cầu cứu.
Tay không có chỗ mượn lực, chỉ biết nắm chặt tóc Sở Việt Xuyên.
...
Sở Việt Xuyên súc miệng trở về muốn hôn nhẹ Sở Vị, nhưng là xem Sở Vị mắt rưng rưng, nước mắt treo ở gò má, giống như con mèo nhỏ bị bắt nạt tàn nhẫn đang rúc trong chăn, đôi mắt ướt nhẹp, không có tiêu cự.
"Vị Vị, sao khóc, vừa nãy, em không thích, cảm giác không tốt sao?" Sở Việt Xuyên có chút sốt sắng lau nước mắt cho Sở Vị, hỏi.
Sở Vị hoàn hồn nhìn về phía Sở Việt Xuyên, nhíu mày không nói lời nào.
"Anh xem một chút, sẽ không là..." Sở Việt Xuyên còn coi chính mình không kinh nghiệm, lại sức lực không chính xác, hàm răng lạc đến Sở Vị vẫn là làm sao.
Sở Vị đưa tay đè lại Sở Việt Xuyên, bị anh hàm đến.
"Không có, chính là, chính là, quá mức sinh lý bình thường nên mới khóc!" Sở Vị bất đắc dĩ giải thích, nói xong cũng nhô lên gò má chuẩn bị đem đầu che đậy, không để ý tới Sở Việt Xuyên.
Phản ứng lại Sở Việt Xuyên đến gần kéo chăn, hôn môi Sở Vị.
Sở Vị cảm giác mình trở nên đa sắc.
Mấy ngày sau, ban ngày Sở Việt Xuyên bận rộn ở bên ngoài, buổi tối về, hai người thân mật.
Mỗi lần Sở Vị đều bị Sở Việt Xuyên làm cho mơ mơ màng màng.
Ngày thứ hai mới nhớ ra chỉ là một phía của mình.
Sở Việt Xuyên dường như không cần cậu hỗ trợ.
Chỉ là mỗi ngày phục vụ cậu.
Chờ buổi tối muốn phục vụ Sở Việt Xuyên, lại bị mê hoặc đi.
Sở Vị nghi ngờ chất Bá trong máu của Sở Việt Xuyên đã có tác dụng, anh càng ngày càng biết.
Sức kháng cự của Sở Vị đối với Sở Việt Xuyên càng ngày càng kém.
Người khác đều là quen rồi thì mất cảm giác.
Sở Vị thì ngược lại.
Như mở ra thế giới mới, tìm thấy một việc đặc biệt đáng mong đợi và thú vị.
Vừa bí ẩn, vừa xấu hổ.
Sở Việt Xuyên đã mua vé mùng mười, ngày mùng chín, bọn họ thu dọn xong đồ đạc, người trong đội đến không ít để nói lời từ biệt.
" Xuyên, tôi cùng đội đã thương lượng rồi, lương thực của cậu tuy rằng đã chuyển vào trong thành, nhưng bên này vẫn sẽ cho cậu ký công điểm, đến lúc đó cậu xem là đổi thành tiền, phiếu lương, hay là lương thực. Cậu cũng đừng khách sáo với tôi, những cống hiến của cậu đối với đội sản xuất chúng ta mọi người đều nhìn thấy. Sau đó những vật liệu cậu nói, khẳng định không rẻ, muốn tìm được cũng không phải đơn giản như vậy, cứ coi như chúng tôi trả thù lao, cũng là mang lại phiền phức cho cậu. Thanh niên trí thức Sở cũng như cậu, sau này có gì đến giúp đội chúng tôi, liền cho các cậu đều ký công điểm." Chung Mậu Tùng đặc biệt tìm Sở Việt Xuyên để nói.
Chung Mậu Tùng là người rất công bằng công chính, ông sợ bạc đãi Sở Việt Xuyên và Sở Vị, làm như vậy, phù hợp với một vài quan niệm quản lý tiên tiến của đời sau.
Tuy nói Sở Vị và Sở Việt Xuyên làm những việc đó cho đội sản xuất, cũng không hy vọng được bao nhiêu lần báo đáp, thế nhưng Chung Mậu Tùng vừa nói như thế, cũng làm cho hai bên đều thoải mái.
"Cảm ơn chú Chung. Chúng cháu đi rồi, gốc rễ vẫn ở Đào Câu, nghỉ đông và nghỉ hè chỉ cần rảnh sẽ về. Đội sản xuất có chuyện gì, chúng cháu nhất định sẽ giúp đỡ." Sở Vị trước tiên với Sở Việt Xuyên cười híp mắt nói.
Sở Vị sợ Sở Việt Xuyên ngốc nghếch từ chối.
Sở Việt Xuyên xem Sở Vị đáp lại liền không nói gì.
Hồi Sinh Thập Niên 70: Gả Cho Đại Lão
Sở Vị nhìn thấy Sở Việt Xuyên đi vào, rất tự nhiên đưa hai tay ra muốn ôm anh.
Sở Việt Xuyên xoa xoa đôi bàn tay hơi lạnh, cởi áo khoác, lên giường sưởi ôm lấy Sở Vị.
Sở Vị nâng mặt Sở Việt Xuyên lên muốn hôn anh, nhưng Sở Việt Xuyên lại đè môi cậu lại.
"Vị Vị, có chuyện này anh muốn nói với em." Sở Việt Xuyên nhìn Sở Vị nói.
"Anh, còn có chuyện gì?" Sở Vị hỏi, hơi nghi hoặc một chút, nhìn ánh mắt Sở Việt Xuyên, rõ ràng là muốn hôn cậu, ban ngày nhịn một ngày, giờ này còn muốn nói chuyện gì nữa?
Là ban ngày chưa nói xong sao?
"Vị Vị, anh biết, kiếp trước đối với em rất quan trọng. Em sẽ không quên, cũng không thể quên. Nhưng đối với người và sự việc hiện tại, anh hy vọng em không mang theo gánh nặng kiếp trước như vậy. Em không phải đến để báo ơn, em mới là phúc báo của anh. Em đối với anh ở kiếp trước, cũng là phúc báo. Mất đi tất cả, em vẫn là chỗ dựa để anh sống tiếp. Mặc kệ là anh lúc đó, hay là anh hiện tại, đều hy vọng Vị Vị của anh, có thể hài lòng, có thể hạnh phúc, làm chính mình. Em có hiểu anh nói không?" Sở Việt Xuyên nói một tràng dài, ngữ khí và ánh mắt đều rất chăm chú.
Sở Việt Xuyên cũng không quen biểu đạt, những điều này là những lời thật lòng sau khi anh suy nghĩ lại gần đây.
Anh thích Sở Vị, nhưng anh không biết Sở Vị có phân biệt rõ khái niệm của mình thích Sở Vị và Sở Vị thích anh không.
Nếu chỉ là vì kiếp trước anh đối xử tốt với cậu, chỉ là muốn báo ơn, có thể đem tất cả thậm chí cả tình yêu của mình cũng cho mình, Sở Việt Xuyên nghĩ đến đều vô cùng đau lòng.
Anh không muốn Sở Vị làm khổ chính mình.
Không muốn Sở Vị chỉ vì muốn anh hài lòng, để anh hạnh phúc, mà quên đi cảm nhận của chính mình.
Sở Vị nhìn Sở Việt Xuyên ngẩn ra, cậu chưa bao giờ nghĩ tới những điều này.
"Em muốn hôn anh, em muốn anh vui, thật sao? Em có vui không? Anh hôn em, em có thích không?" Sở Việt Xuyên nhìn Sở Vị nhẹ giọng nói, ngón tay ở trên bờ môi mềm mại của Sở Vị nhẹ nhàng chạm vào.
Anh muốn xác nhận.
Nếu như khuyên Sở Vị hậu quả là Sở Vị nghĩ thông suốt rồi, rời xa anh...
Vậy thì, anh sẽ một lần nữa đoạt cậu về.
Sở Vị bị hỏi, gò má hơi ửng hồng.
Hôn Sở Việt Xuyên, tự nhiên là muốn anh vui.
Chính cậu có thích không?
"Em thích." Sở Vị dừng một chút nói.
Chuyện này có thể làm cho Sở Việt Xuyên vui, Sở Việt Xuyên hôn cậu lúc ấy, rất ôn nhu, rất thoải mái, cậu, thực ra cũng là thích...
Sở Việt Xuyên nhìn Sở Vị trong nháy mắt đỏ thêm mấy phần mặt, đưa tay sờ sờ đầu Sở Vị, khóe miệng nhếch lên.
"Vậy thì tốt. Anh biết, không thể ngay lập tức sẽ thay đổi, có thể bắt đầu từ bây giờ." Sở Việt Xuyên nói, đem Sở Vị kéo ra, ngồi trên đùi, tầm mắt cùng Sở Vị ngang tầm.
Sở Vị cảm giác trái tim mình bị đập mạnh một cái, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Sở Việt Xuyên đối diện cậu, đôi mắt đen láy sáng quắc nhìn chăm chú cậu.
Sau đó, từ từ phóng to, môi bị hôn.
Sở Vị cảm giác nụ hôn này không giống lắm với bình thường.
Hôn đặc biệt ôn nhu, lại đặc biệt có ý muốn sở hữu.
Ôm lấy đầu lưỡi cậu, chua xót tê tê.
Trong chốc lát rời môi, hai tay Sở Việt Xuyên chống ở hai bên Sở Vị, hơi thở phả vào trên mặt Sở Vị, lông mi Sở Vị khẽ run.
Tay Sở Vị đi xuống, muốn như trước kia.
Bị Sở Việt Xuyên đan tay nắm lấy cổ tay ấn tới đỉnh đầu.
"Vị Vị, anh muốn chạm vào em." Sở Việt Xuyên nói khẽ.
Đôi mắt tròn xoe của Sở Vị trợn to thêm mấy phần, vội vàng lắc đầu.
"Không cần, thật sự." Sở Vị nói, tay muốn tránh thoát ra, với sức lực của Sở Việt Xuyên, hai tay cậu cùng lúc đều không mạnh bằng một tay anh.
"Vị Vị, đừng sợ." Sở Việt Xuyên nói, cúi đầu lại hôn Sở Vị, Sở Vị không thể nói ra lời.
Bàn tay Sở Việt Xuyên, Sở Vị từng sờ qua, lòng bàn tay có một lớp chai, cho dù lên đại học lâu như vậy, cũng vẫn còn, vì viết chữ và cầm bút thử điện nhiều, chai trên đốt ngón tay ngược lại càng dày.
Bàn tay như vậy dán sát trên da, đâm đâm, lại tê tê, trên da Sở Vị trong nháy mắt nổi lên da gà.
Phần thịt mềm ở bên hông bị bàn tay như vậy vuốt nhẹ, nơi cổ họng Sở Vị tràn ra tiếng ư ư.
Nụ hôn của Sở Việt Xuyên càng ngày càng ôn nhu, hơi thở nặng nề.
Vùng da non nớt nhất tiếp xúc được với bàn tay mang vết chai, Sở Vị khẽ run lên.
Sở Vị cho rằng mình không cần.
Hơn nữa đối mặt Sở Việt Xuyên, vẫn có bóng hình kiếp trước, cậu có thể đối với Sở Việt Xuyên như vậy như vậy, Sở Việt Xuyên đối với cậu, cậu luôn cảm giác là lạ.
Lúc này, Sở Vị hô hấp không đều, trong đầu đang nổ pháo hoa, những kiêng kỵ trước kia bị đánh nát.
Da Sở Vị trắng, trên người những nơi khác cũng vậy, vào lúc này xấu hổ lên, da lộ ra một lớp phấn, màu trắng phấn.
Màu da Sở Việt Xuyên hơi đen thành màu lúa mạch.
Màu lúa mạch nâng lên màu phấn trắng, nhẹ nhàng ôm lấy.
Sắc phấn dần dần sâu sắc thêm.
Môi Sở Vị được thả ra, cái miệng to hô hấp, lồng ngực chập chùng, muốn gọi Sở Việt Xuyên, đến miệng một bên anh gọi không được.
Vành tai bị m*t, Sở Vị lần thứ hai giật mình, trên dưới thần kinh nhỏ bé đều được k*ch th*ch, Sở Vị trong lúc hoảng hốt, phảng phất bay lơ lửng trên mây.
Mãi đến khi rơi xuống, Sở Vị còn có chút hoảng hốt.
Gò má bị hôn một cách ôn nhu, trán chạm vào cái trán nóng hổi như của mình, chóp mũi bị cọ cọ.
Sở Vị hé mở mí mắt, liền nhìn thấy đôi mắt đen bóng của Sở Việt Xuyên, cùng với khóe miệng hơi cong lên.
Nhiệt độ trên mặt Sở Vị lại tăng thêm một chút, một lần nữa nhắm mắt lại.
Gò má truyền tới một nụ hôn ẩm ướt nóng, rất nhanh nguồn nhiệt rời đi, trong chốc lát khăn mặt ấm áp đến rồi.
Sở Việt Xuyên cho Sở Vị lau dưới dùng chăn bọc kín, một lần nữa khi trở về, Sở Vị còn nhắm hai mắt, chỉ là gò má hồng hồng, lông mi đang run rẩy, còn chưa ngủ.
Sở Việt Xuyên vén chăn lên đem Sở Vị ôm vào trong lồng ngực.
Nhìn thấy Sở Vị đ*ng t*nh, Sở Việt Xuyên cảm giác đáy lòng có một luồng lửa đang nhảy lên, so với đơn thuần anh cùng Sở Vị hôn môi thì sự phân bố hormone quá nhiều tình cảm thì cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Sở Vị như là bị bắt nạt con mèo nhỏ, núp ở trong lồng ngực Sở Việt Xuyên, vẫn là ngượng ngùng không mở mắt ra, chỉ là đầu cọ cọ ở ngực Sở Việt Xuyên, cách một lớp áo đơn có thể cảm giác được lông mi của cậu đang chớp động.
Sở Việt Xuyên vỗ về lưng Sở Vị, một lúc lâu sau, con mèo bị kinh sợ mới một lần nữa tìm về linh hồn thất lạc của mình.
"Có muốn uống chút nước không?" Nhìn thấy Sở Vị mở mắt ra, Sở Việt Xuyên cánh tay dài duỗi ra cầm bình giữ ấm lại đây.
Sở Vị l**m l**m môi, liền từ trên tay Sở Việt Xuyên uống vào mấy ngụm nước ấm có nhiệt độ vừa phải.
Trên môi dính nước, càng đẹp mắt, Sở Việt Xuyên cúi đầu hôn một chút, bàn tay đặt tại bên hông Sở Vị, kéo hướng về bên cạnh mình, xương hông đụng vào nhau.
Sở Việt Xuyên khẽ hít một hơi.
Sở Vị cảm giác yết hầu dường như lại khô khốc.
"Anh, anh..." Sở Vị muốn nói điều gì, Sở Việt Xuyên đến gần Sở Vị.
"Vừa nãy như vậy, anh rất vui, như vậy ôm em, anh cũng rất vui. Cái gì cũng đừng nghĩ, nhắm mắt lại, ngủ." Sở Việt Xuyên nhẹ giọng nói.
Sở Vị nhìn Sở Việt Xuyên mí mắt giật giật, đưa tay khoát lên lưng Sở Việt Xuyên, tìm vị trí thoải mái nhắm hai mắt lại.
Hai người không nói gì, nhưng cảm giác quan hệ so với trước đây thân mật hơn.
Sáng ngày thứ hai, Sở Việt Xuyên luộc sủi cảo đã làm từ một ngày trước để làm điểm tâm, sắp luộc xong thì Sở Việt Xuyên trở về phòng gọi Sở Vị dậy.
Sở Vị là bị hôn tỉnh lại, vị bạc hà rất tỉnh táo, mở mắt ra nhìn thấy mặt Sở Việt Xuyên.
"Chưa đánh răng!" Sở Vị lập tức che miệng lại.
"Vẫn là thơm, không thối." Sở Việt Xuyên đến gần cố ý ngửi một cái nói.
Sở Vị đẩy mặt Sở Việt Xuyên, bị Sở Việt Xuyên đè xuống lại hôn một chút, Sở Vị trốn muốn chui vào chăn.
"Không đùa em nữa, tỉnh rồi chứ? Dậy rửa mặt, sủi cảo đã đang luộc." Sở Việt Xuyên đem người từ trong chăn lôi ra ngoài nói.
Mặt Sở Vị đỏ hồng, ừm một tiếng, ở trong chăn vươn vai, bị Sở Việt Xuyên kéo lên.
Sở Vị rửa mặt xong, phát hiện trời vẫn chưa sáng hẳn, chỉ có cậu và Sở Việt Xuyên dậy, những người còn lại đều vẫn đang ngủ.
Sở Việt Xuyên chỉ luộc sủi cảo của hai người.
"Chỉ hai chúng ta thôi sao?" Sở Vị bưng lên bát sủi cảo nóng hổi hỏi Sở Việt Xuyên.
"Ừm, lát nữa anh dẫn em đi hóa vàng mã, anh đã nói với ông Tạ rồi, chúng ta đi sớm về sớm." Sở Việt Xuyên nói với Sở Vị.
Sở Vị dừng lại hướng Sở Việt Xuyên gật đầu cúi đầu ăn sủi cảo.
Bên này có một tập tục, mùng một Tết Nguyên Đán phải lên mộ hóa vàng mã.
Hai năm trước đều là Sở Việt Xuyên một mình tự làm cái đại lễ đi sớm thắp hương, năm nay Sở Việt Xuyên muốn dẫn Sở Vị đi.
Sau khi ăn xong, Sở Việt Xuyên lấy ra mũ khăn quàng cổ của Sở Vị cho Sở Vị đeo thật kín, chỉ lộ ra đôi mắt.
"Mượn xe đạp của anh Đống, em ngồi phía sau, nắm chặt anh." Đi ra ngoài thì Sở Việt Xuyên đẩy chiếc xe đạp để Sở Vị tới ngồi lên, trong thôn hiện tại cũng là ở đội vận tải công xã Lý Đống Vũ có chiếc xe đạp.
Phần mộ cha Sở Việt Xuyên khoảng cách gần, mộ mẹ xa một chút, Sở Việt Xuyên một mình đến thì đi bộ, mang Sở Vị đi, vẫn là đi xe đạp tốt hơn một chút.
"Sẽ lạnh, anh cũng đeo khăn quàng cổ kín rồi." Sở Vị sửa sang lại khăn quàng cổ cho Sở Việt Xuyên.
Sở Việt Xuyên hướng Sở Vị nheo mắt cười, mặc kệ Sở Vị chỉnh sửa.
Sở Vị ngồi ở ghế sau xe đạp ôm lấy eo Sở Việt Xuyên, có thể cảm giác được cơ thể Sở Việt Xuyên căng thẳng lại thả lỏng.
Trốn ở sau lưng rộng rãi của Sở Việt Xuyên, Sở Vị không cảm giác được gió lạnh, chỉ là hơi có một chút xóc nảy.
Trên đường sẽ gặp phải một vài người cũng dậy sớm đi thắp hương.
Mấy năm trước, những người hóa vàng mã đều là lén lút, vào lúc này hơi hơi nới lỏng một chút, gặp mặt cũng đều sẽ chào hỏi.
Sở Việt Xuyên trước tiên mang Sở Vị đi tới nghĩa địa của cha, dọn dẹp cỏ dại ở dưới, ngồi xổm xuống châm lửa gấp thỏi vàng, Sở Vị cùng Sở Việt Xuyên ngồi xổm ở một chỗ, ngăn trở gió, nắm cành cây chọc lấy để thỏi vàng cháy đầy đủ.
"Cha, tiền cha nhận lấy, muốn mua gì thì mua, không đủ báo mộng cho con, con lại đốt cho cha. Trong nhà bên này mọi thứ đều tốt, ông nội đi lại nói chuyện đều trôi chảy. Năm nay con mang đối tượng đến rồi. Chính là Vị Vị đã đề cập với cha trước đó. Cha xem một chút, con nói không sai chứ, cậu ấy đẹp trai chứ? Ông nội nói con là phúc khí đã tu luyện tám đời, đúng không nào? Vị Vị rất giỏi, là trạng nguyên của huyện chúng ta, cùng con là một trường đại học..." Sở Việt Xuyên nói khẽ, phảng phất trước mặt nấm mồ có thể nghe hiểu.
Sở Vị nghe Sở Việt Xuyên nói, mặt đỏ hồng, thật sự rất xấu hổ.
Từ trong lời nói của Sở Việt Xuyên, Sở Vị cũng biết, Sở Việt Xuyên mấy năm trước viếng mộ thì cũng đã nhắc qua cậu với cha anh.
Sở Việt Xuyên nói một lúc nhìn về phía Sở Vị.
"Chào Bác Sở. Cháu là Sở Vị. Chúng cháu rất tốt, bác đừng lo lắng. Anh đối với cháu rất tốt, anh cũng rất giỏi, anh biết sửa tivi, còn làm cho cháu máy trợ thính, còn..." Sở Vị nhìn về phía nấm mồ cũng rất chăm chú nói vài câu.
Đợi Sở Vị nói xong, hai người im lặng một lúc, Sở Việt Xuyên đem Sở Vị kéo lên.
"Cha, chúng con đi trước." Sở Việt Xuyên quay về nấm mồ lại nói một câu, kéo Sở Vị rời đi.
Sở Việt Xuyên tiếp tục mang Sở Vị đi tới mộ mẹ Sở, tương tự giới thiệu chào hỏi.
Tuy rằng chỉ là quay về nấm mồ nói vài câu, Sở Vị nhưng có loại cảm giác gặp phụ huynh.
Quan hệ của hai người cũng chính thức hơn nhiều.
Đợi bọn họ trở lại nhà Sở, ông nội Tạ bọn họ mới vừa dậy.
Sở Việt Xuyên đi luộc sủi cảo cho những người còn lại, cho Sở Vị rót nước nóng uống.
Tạ Tân Nho xem Sở Vị rất tỉnh táo, đôi mắt nhìn so với hôm qua còn sáng, mặt đỏ bừng, âm thầm lắc đầu, nhưng cũng là yên lòng.
Ăn cơm xong, Tạ Tân Nho châm cứu cho Sở Vị, Chung Vũ Quân đến tìm Sở Việt Xuyên chơi đùa.
Đội sản xuất có cái gì muốn làm, cũng sẽ tìm đến Sở Việt Xuyên và Sở Vị bọn họ thương lượng.
Trước đây là Sở Vị hiến kế, sau đó mọi người đồng lòng hiệp lực, đồng thời muốn điểm mấu chốt, nói ra được hay không, lại cùng nhau thảo luận.
Sở Vị đang châm cứu nghe được Chung Vũ Quân nói không quá tán thành, làm pháo, quá nguy hiểm.
"Vũ Quân, ý tưởng này của cậu không sai. Thế nhưng, đội chúng ta không có ai có kinh nghiệm, an toàn là vấn đề rất lớn. Pháo không phải thứ khác, dính đến thuốc súng, làm không cẩn thận sẽ chết người. Anh cảm thấy giai đoạn hiện tại, chúng ta vẫn là đem những điều hiện có làm tốt làm to mới là chính sự. Bây giờ có thể đốt pháo, cũng phải nhắc nhở chú Chung phải chú ý một chút khi nổ pháo, đừng nổ tới tay." Sở Vị còn chưa nói, Sở Việt Xuyên nói trước.
Nghe được Sở Việt Xuyên đề nghị, Sở Vị yên tâm.
Pháo xác thực rất nguy hiểm, kiếp trước còn nghe nói gần đó có một cái xưởng pháo nhỏ xảy ra chuyện.
Nhiều việc có thể kiếm tiền, loại này vẫn để cho bộ ngành chính quy đi làm tốt hơn.
Chung Vũ Quân muốn nói lại thôi, còn có một chút không cam lòng.
Sở Việt Xuyên sợ Chung Vũ Quân chưa từ bỏ ý định, lại lời nói ý vị sâu xa nói vài câu.
"Có việc không nguy hiểm có thể kiếm tiền, cần gì phải đi làm những cái nguy hiểm?" Sở Việt Xuyên nói.
"Còn có chuyện gì là chúng ta có thể làm?" Chung Vũ Quân khổ não.
"Nếu hiện tại nới lỏng ra rất nhiều, cái đó tiết nguyên tiêu đèn lồng khẳng định cũng có thể dùng, làm đèn lồng không phải rất tốt sao? Anh biết một loại làm đèn màu nguyên lý, có thể làm mang công tắc điện tử đèn lồng, làm mấy cái ở tiết nguyên tiêu thời điểm thử xem, được năm thứ hai chúng ta làm tiếp nhiều hơn chút." Sở Việt Xuyên nghĩ một lúc cùng Chung Vũ Quân đề nghị.
Chung Vũ Quân vừa nghe, đôi mắt sáng lên mấy phần, truy hỏi Sở Việt Xuyên chi tiết nhỏ.
Sở Việt Xuyên vừa nói như thế, Chung Vũ Quân triệt để quên mất chuyện pháo, cùng Sở Việt Xuyên trò chuyện một lúc, hấp tấp trở lại tìm vật liệu đi, để Sở Việt Xuyên dạy hắn làm.
Đào Câu từ sau khi làm mấy cái nghề phụ cải thiện cuộc sống, mọi người đối với việc này cũng rất nóng lòng, nghe nói có điểm mấu chốt mới, mấy người trẻ tuổi cảm thấy hứng thú đều dồn dập chạy đến nhà Sở bên này xem náo nhiệt.
Sở Vị cũng thích náo nhiệt, châm cứu xong uống thuốc, tụ tập lại đây đồng thời xem.
Sở Việt Xuyên chế tác đèn màu, theo công tắc, đèn nhỏ nhấp nháy.
Nguyên lý rất đơn giản, Sở Việt Xuyên biểu thị sau đó nói rồi nguyên lý, mấy người trẻ tuổi đến nhà Sở rất nhanh đã học được, đều rất hưng phấn, mang theo ánh mắt sùng bái xem Sở Việt Xuyên.
Sở Vị nhìn vẻ chăm chú của Sở Việt Xuyên, cảm giác Sở Việt Xuyên lại đẹp trai, muốn hôn nhẹ anh.
Khụ, trước mặt mọi người tự nhiên là không thể, chỉ l**m l**m môi mình.
"Anh, loại này không đơn thuần có thể đặt ở trong đèn lồng, nếu có thể làm thiếp điểm, có thể đặt ở trong thiệp chúc mừng, mang chút âm nhạc, còn có thể đặt ở trên giày trên quần áo, nhấn một cái liền sáng, trẻ con yêu thích." Sở Vị đưa ra ý kiến của bản thân, trong nháy mắt khai thác dòng suy nghĩ, Sở Việt Xuyên cũng chịu đến dẫn dắt.
"Chờ anh tìm được đèn nhỏ hơn một chút, đến thời điểm hỗ trợ nhập vật liệu về. Mọi người có thể nghĩ xem làm cái gì, làm thế nào, không cần ham nhiều." Sở Việt Xuyên nói.
Ở nhà Sở Việt Xuyên dạy mọi người sau, lại bị Chung Vũ Quân kéo đi tìm Chung Mậu Tùng nói, Sở Vị không theo tham gia trò vui, chỉ là đợi đến buổi chiều trời gần đen Sở Việt Xuyên mới trở về.
"Anh, sao giờ mới về?" Sở Vị cho Sở Việt Xuyên rót nước nóng rửa mặt hỏi.
Hai người quan hệ gần gũi hơn nhiều, tuy nói Sở Việt Xuyên mới đi nửa ngày, Sở Vị cảm giác đã đi hồi lâu như thế.
"Chú Chung lâm thời kêu mấy cái cán bộ đến mở hội thương lượng phương án. Muốn trước ở tiết nguyên tiêu làm ra một nhóm trước, nguyên liệu, thợ khéo người đều muốn chuẩn bị. Còn có máy xay bột nối mạch điện thì, muốn đơn độc đi, phía sau mấy ngày còn có khó khăn. Đại học ngày 22 khai giảng, vừa vặn là tiết nguyên tiêu sau một ngày, chúng ta cũng không thể còn kém một ngày mới đi học, đến đề mấy ngày trước đi, anh kế hoạch mùng mười đi, không còn lại mấy ngày, có thể giúp đỡ bận bịu gì liền giúp một chút." Sở Việt Xuyên rửa sạch tay mặt, đưa tay s* s**ng dưới đầu Sở Vị.
"Em biết rồi. Em cũng chuẩn bị tốt hơn một chút." Sở Vị hướng Sở Việt Xuyên lộ ra nụ cười, ấm áp.
Sở Việt Xuyên ở sau đầu Sở Vị tay dùng lực xoa, đem đầu Sở Vị xoa bóp lại muốn hôn một cái, bất quá nghe đến phía sau âm thanh, nhịn xuống, cổ họng lăn lăn, buông ra đầu Sở Vị.
Sở Vị trước một giây còn có chút mặt đỏ có chút chờ mong, sau một giây liền ôm cái bụng cười lên.
"Anh, cái đèn nhấp nháy kia, em cũng muốn." Sở Thanh hùng hục chạy tới.
"Được, làm cho em!" Sở Việt Xuyên tức giận vỗ vỗ đầu Sở Thanh.
Buổi tối ăn cơm xong, sau khi rửa mặt, Sở Vị cùng Sở Việt Xuyên trở về phòng, rất tự nhiên ôm nhau, cùng nhau hôn môi.
Hôn một lúc lâu, Sở Vị mượn tay chân mềm, bị Sở Việt Xuyên đặt ở trong chăn nóng hầm hập, chỉ chừa mặt trên một cái áo trong.
Sở Vị có chút không dễ chịu xoa xoa chân, Sở Việt Xuyên đụng tới cậu thì lại tách ra.
Sở Vị nhắm hai mắt lại, chỉ cần Sở Việt Xuyên đồng ý, cậu cũng có thể.
Nụ hôn của Sở Việt Xuyên chậm rãi dời xuống.
Áo trong của Sở Vị bị xốc lên nửa bên.
Tay Sở Vị không khỏi chộp vào trên cánh tay căng thẳng của Sở Việt Xuyên.
Nụ hôn kia đang tiếp tục, chỉ là vị trí tiếp tục đi xuống.
Khi Sở Vị bị Sở Việt Xuyên nâng lên, hôn một cái, Sở Vị giật mình.
"Sở Việt Xuyên, anh đừng nhúc nhích!" Sở Vị không khỏi kêu nhỏ.
Tiếng gọi Sở Việt Xuyên này, không có để Sở Việt Xuyên ngẩng đầu, trái lại hôn môi càng dùng sức.
Sở Vị thấp giọng hừ một tiếng, há mồm miệng lớn hô hấp, trong đôi mắt một mảnh ướt át, lông mi đều dính giọt nước, trên mặt sắc đỏ càng nặng.
"Sở - Sở Việt Xuyên!" Sở Vị không biết nói cái gì, chỉ kêu ra miệng tên Sở Việt Xuyên, lại thấp lại mềm, như là làm nũng vừa giống như là cầu cứu.
Tay không có chỗ mượn lực, chỉ biết nắm chặt tóc Sở Việt Xuyên.
...
Sở Việt Xuyên súc miệng trở về muốn hôn nhẹ Sở Vị, nhưng là xem Sở Vị mắt rưng rưng, nước mắt treo ở gò má, giống như con mèo nhỏ bị bắt nạt tàn nhẫn đang rúc trong chăn, đôi mắt ướt nhẹp, không có tiêu cự.
"Vị Vị, sao khóc, vừa nãy, em không thích, cảm giác không tốt sao?" Sở Việt Xuyên có chút sốt sắng lau nước mắt cho Sở Vị, hỏi.
Sở Vị hoàn hồn nhìn về phía Sở Việt Xuyên, nhíu mày không nói lời nào.
"Anh xem một chút, sẽ không là..." Sở Việt Xuyên còn coi chính mình không kinh nghiệm, lại sức lực không chính xác, hàm răng lạc đến Sở Vị vẫn là làm sao.
Sở Vị đưa tay đè lại Sở Việt Xuyên, bị anh hàm đến.
"Không có, chính là, chính là, quá mức sinh lý bình thường nên mới khóc!" Sở Vị bất đắc dĩ giải thích, nói xong cũng nhô lên gò má chuẩn bị đem đầu che đậy, không để ý tới Sở Việt Xuyên.
Phản ứng lại Sở Việt Xuyên đến gần kéo chăn, hôn môi Sở Vị.
Sở Vị cảm giác mình trở nên đa sắc.
Mấy ngày sau, ban ngày Sở Việt Xuyên bận rộn ở bên ngoài, buổi tối về, hai người thân mật.
Mỗi lần Sở Vị đều bị Sở Việt Xuyên làm cho mơ mơ màng màng.
Ngày thứ hai mới nhớ ra chỉ là một phía của mình.
Sở Việt Xuyên dường như không cần cậu hỗ trợ.
Chỉ là mỗi ngày phục vụ cậu.
Chờ buổi tối muốn phục vụ Sở Việt Xuyên, lại bị mê hoặc đi.
Sở Vị nghi ngờ chất Bá trong máu của Sở Việt Xuyên đã có tác dụng, anh càng ngày càng biết.
Sức kháng cự của Sở Vị đối với Sở Việt Xuyên càng ngày càng kém.
Người khác đều là quen rồi thì mất cảm giác.
Sở Vị thì ngược lại.
Như mở ra thế giới mới, tìm thấy một việc đặc biệt đáng mong đợi và thú vị.
Vừa bí ẩn, vừa xấu hổ.
Sở Việt Xuyên đã mua vé mùng mười, ngày mùng chín, bọn họ thu dọn xong đồ đạc, người trong đội đến không ít để nói lời từ biệt.
" Xuyên, tôi cùng đội đã thương lượng rồi, lương thực của cậu tuy rằng đã chuyển vào trong thành, nhưng bên này vẫn sẽ cho cậu ký công điểm, đến lúc đó cậu xem là đổi thành tiền, phiếu lương, hay là lương thực. Cậu cũng đừng khách sáo với tôi, những cống hiến của cậu đối với đội sản xuất chúng ta mọi người đều nhìn thấy. Sau đó những vật liệu cậu nói, khẳng định không rẻ, muốn tìm được cũng không phải đơn giản như vậy, cứ coi như chúng tôi trả thù lao, cũng là mang lại phiền phức cho cậu. Thanh niên trí thức Sở cũng như cậu, sau này có gì đến giúp đội chúng tôi, liền cho các cậu đều ký công điểm." Chung Mậu Tùng đặc biệt tìm Sở Việt Xuyên để nói.
Chung Mậu Tùng là người rất công bằng công chính, ông sợ bạc đãi Sở Việt Xuyên và Sở Vị, làm như vậy, phù hợp với một vài quan niệm quản lý tiên tiến của đời sau.
Tuy nói Sở Vị và Sở Việt Xuyên làm những việc đó cho đội sản xuất, cũng không hy vọng được bao nhiêu lần báo đáp, thế nhưng Chung Mậu Tùng vừa nói như thế, cũng làm cho hai bên đều thoải mái.
"Cảm ơn chú Chung. Chúng cháu đi rồi, gốc rễ vẫn ở Đào Câu, nghỉ đông và nghỉ hè chỉ cần rảnh sẽ về. Đội sản xuất có chuyện gì, chúng cháu nhất định sẽ giúp đỡ." Sở Vị trước tiên với Sở Việt Xuyên cười híp mắt nói.
Sở Vị sợ Sở Việt Xuyên ngốc nghếch từ chối.
Sở Việt Xuyên xem Sở Vị đáp lại liền không nói gì.
Hồi Sinh Thập Niên 70: Gả Cho Đại Lão
Đánh giá:
Truyện Hồi Sinh Thập Niên 70: Gả Cho Đại Lão
Story
Chương 45
10.0/10 từ 27 lượt.