Hồi Sinh Thập Niên 70: Gả Cho Đại Lão

Chương 41

162@-

 
Sở Vị thấy Sở Việt Xuyên đi ra ngoài, vội vàng xuống giải quyết vấn đề, rửa tay xong thì lập tức chui vào chăn.


“Anh, em xong rồi.” Sở Vị gọi, Sở Việt Xuyên đi vào bưng chậu nước và bô ra ngoài.


Sở Vị thở thật sâu vài hơi mới cảm thấy khá hơn một chút. Lúc này Sở Vị mới nhớ ra vật Sở Việt Xuyên đã đeo vào tai mình, đưa tay tháo xuống xem xét tỉ mỉ, đó là một chiếc máy trợ thính dạng đeo vành tai giống như sau này.


“Anh, cái này anh mua à? Nó đắt lắm phải không?” Sở Vị thấy Sở Việt Xuyên đi vào thì hỏi.


“Không phải, là anh cùng với vị bác sĩ lần trước phối máy trợ thính cho em cùng nhau nghiên cứu. Cái này được điều chỉnh dựa trên thông số của em, mai em đeo cả hai bên thử xem. Đợi có phiên bản cải tiến hơn thì anh lại đưa cho em thử.” Sở Việt Xuyên nói.


Ban đầu còn có chút khó chịu, sợ cái thứ nhỏ bé này làm Sở Việt Xuyên tốn nhiều tiền, giờ nó lập tức trở nên thân thương hơn rất nhiều trong mắt Sở Vị.


“Là anh làm à, anh giỏi quá!” Sở Vị trân trọng cầm vật đó trong lòng bàn tay nói.


“Có ích cho em là tốt rồi. Hiện tại pin còn hơi nhỏ, chỉ dùng được sáu tiếng, vẫn đang nghiên cứu loại tốt hơn.” Sở Việt Xuyên nói.


“Anh, không cần gấp đâu, có cái này là tốt lắm rồi, không giống cái hộp nặng nề như vậy, cũng không cần dây tai nghe dài thế.” Sở Vị nói, cẩn thận đặt đồ vật lên bàn.


Sở Vị nhìn thấy ánh mắt của Sở Việt Xuyên, cảm giác anh vẫn muốn ôm và hôn cậu, nghĩ đến đôi môi sưng tấy và cái lưỡi nói năng không còn lưu loát, cậu đành dập tắt ý nghĩ đó, để mai rồi tính.


“Anh, em buồn ngủ rồi, ngủ trước đây, anh đóng cửa tắt đèn nhé.” Sở Vị cuốn chăn, trở về vị trí của mình nhìn Sở Việt Xuyên nói.


Sở Việt Xuyên thấy Sở Vị chui vào chăn thì có chút mất mát, lồng ngực và trên môi đều trống rỗng. Sở Vị thấy tâm trạng Sở Việt Xuyên thay đổi, rồi lại thấy anh ngoan ngoãn đóng cửa tắt đèn, không hiểu sao thấy có chút ngốc nghếch.


Sở Việt Xuyên nằm trong chăn của mình, khoảng cách với Sở Vị gần đến mức có thể nghe được hơi thở và ngửi thấy mùi hương của cậu. Anh rất muốn lại gần Sở Vị một chút nữa.


“Anh, có phải anh lạnh lắm không, muốn chui vào chăn của em à?” Giọng Sở Vị đột nhiên truyền đến.


“…Không, không có, anh không lạnh.” Sở Việt Xuyên vội vàng nói. Anh không muốn chui vào chăn của Sở Vị, chỉ là muốn ôm cậu vào lòng…


Trong bóng tối, Sở Việt Xuyên nghe thấy tiếng động, sau đó, cảm giác chăn của mình bị vén ra một góc, một cơ thể mềm mại và ấm áp vô cùng tiến lại gần anh, cuộn vào.


“Anh, anh không lạnh, em lạnh.” Sở Vị nói khẽ, không nghe được thì cũng biết Sở Việt Xuyên nói gì, trêu người thật thà có thể làm người thật thà sợ hãi. Không còn cách nào, người chủ động đảm đương vẫn là cậu.


Cơ thể Sở Việt Xuyên căng thẳng, anh rụt lại, cảm giác lúng túng và căng thẳng hơn cả Sở Vị. Điều này khiến Sở Vị thấy khá hơn một chút, cậu đưa tay xoa cổ Sở Việt Xuyên, rồi xoa mặt anh.


“Anh, trước mặt em, anh không cần phải kiềm chế, càng không cần căng thẳng, anh thả lỏng một chút…” Sở Vị nói rồi lại đến gần Sở Việt Xuyên hơn một chút, kết quả là chạm vào…


“…” Lúc này Sở Vị cứng người lại.


“Không cần cảm thấy ngại, chuyện này rất bình thường, chứng tỏ anh là một người trưởng thành khỏe mạnh. Hiện tượng này, em có thể giúp anh làm dịu, tin vào sự chuyên nghiệp của em.” Chỉ một lát sau, theo sự lảng tránh của Sở Việt Xuyên, Sở Vị bình tĩnh lại, nói khẽ, giọng điệu rất nghiêm túc và trịnh trọng, cậu muốn đảm nhận vai trò “người lớn tuổi” hướng dẫn. Dù sao thì, cậu cũng lớn tuổi hơn Sở Việt Xuyên ở thời điểm này vài tuổi.


Sở Việt Xuyên ban đầu cảm thấy rất xấu hổ, bị Sở Vị ôm như thế, liền… cảm thấy không quá tôn trọng Sở Vị. Lúc này nghe Sở Vị nói, anh bị cậu nói cho sững sờ, Sở Vị đang nói gì vậy?


Sở Vị không ngờ việc này lại mệt hơn cả việc bẻ ngô, lại đau nhức, bàn tay đỏ ửng, toàn bộ tay cứ như không phải của mình.


Sở Việt Xuyên bưng nước nóng đến, dùng khăn mặt của mình cẩn thận lau tay cho Sở Vị. Sở Vị dựa vào gối, mắt lấp đầy hơi nước.


Người kia lại hôn cậu, còn đặc biệt dùng sức, Sở Vị cảm giác ngày mai môi cậu nhất định không thể gặp người được nữa.


Mặc dù rất mệt, nhưng nhìn thấy đôi mắt lấp lánh của Sở Việt Xuyên, Sở Vị cảm giác như thể chính mình cũng được thỏa mãn vậy.


Sở Việt Xuyên rửa sạch tay cho Sở Vị, rồi đặt hai bàn tay cậu vào lòng bàn tay mình, hôn lên mu bàn tay, lòng bàn tay, rồi cả các đầu ngón tay.


Sở Vị ngượng ngùng, tay cũng rụt lại, vừa rồi một lần như thế, bàn tay non mềm đã bị dày vò, đau rát.


Sở Vị bị hôn đến ngứa, mặt lại nóng lên. Cậu rụt tay ra, nhưng vẫn bị ôm chặt trong lòng bàn tay Sở Việt Xuyên và hôn thêm một cái nữa.


“Vị Vị, có phải anh làm em đau rồi không! Em không muốn sao? Anh có thể…” Sở Việt Xuyên nhìn Sở Vị nói, rồi tiến lại gần cậu.


“Không có, hoàn toàn không có.” Sở Vị vội vàng nắm tay Sở Việt Xuyên nói, giọng có chút run rẩy.



Sở Việt Xuyên nhớ đến chuyện Sở Vị nói với thím Lý, cùng với chẩn đoán của Tạ Tân Nho và Sở Vị, tay anh dừng lại, lòng đau xót.


Sở Vị của anh sao lại đáng thương đến thế?


Sở Việt Xuyên tiến lại gần Sở Vị hôn lên môi cậu, hôn rất dịu dàng.


“Anh, đau…” Sở Vị gọi một tiếng Sở Việt Xuyên, chỉ vào môi mình, sợ Sở Việt Xuyên lại như lúc nãy.


“Đừng sợ, không hôn nữa, em ngủ đi, anh sẽ làm cho em thoải mái ngay thôi…” Sở Việt Xuyên xoa sau gáy Sở Vị an ủi. Anh cảm giác Sở Vị vẫn còn sợ anh.


Trước đây anh vẫn luôn kiềm chế cũng là sợ làm Sở Vị bị tổn thương, dọa cậu. Vừa rồi vẫn là quá kích động, nhất thời quên mình, hôn quá mạnh bạo.


Sở Việt Xuyên gói chặt chăn cho Sở Vị, hôn lên trán cậu, rồi đứng dậy đi dọn dẹp đồ đạc. Sở Vị nhìn Sở Việt Xuyên rời đi, má phồng lên, nhưng khóe miệng lại không nhịn được cong lên.


Cậu còn tưởng rằng Sở Việt Xuyên biết cậu là con trai nên không thích hôn cậu, nhưng vừa rồi anh vẫn hôn, không cần phải nói, là vô cùng thích. Vậy thì, trước đây là anh cố nhịn. Làm sao anh nhịn được nhỉ?


Sở Vị hé mắt nhìn về phía cửa, Sở Việt Xuyên rất nhanh quay lại, đóng chặt cửa.


Sở Việt Xuyên nằm về chăn của mình, Sở Vị không quá tình nguyện phồng má.


“Anh, ôm ngủ đi…” Sở Vị nói.


“Đợi đã, người anh lạnh, làm ấm lên rồi ôm em…” Sở Việt Xuyên sợ hãi nói, xoa xoa bàn tay đã bị đông lạnh một chút ở bên ngoài.


Đợi Sở Việt Xuyên làm ấm người một lúc, Sở Vị như một con mèo chui vào chăn của anh, nằm gọn trong lồng ngực anh.


“Anh, lần này em thật sự buồn ngủ… cũng không có sức nữa…” Sở Vị lẩm bẩm nói với Sở Việt Xuyên, tự tìm một tư thế thoải mái nhắm mắt lại ngủ ngay lập tức.


Sở Việt Xuyên nhìn Sở Vị ngủ không hề đề phòng trong lồng ngực, ngẩn người ra.


Sở Vị ngủ rất ngon, nhưng Sở Việt Xuyên thì tạm thời không thể ngủ được. Đầu Sở Vị tựa vào hõm vai Sở Việt Xuyên, tay khoác lên eo anh, chân và đùi đặt vào chân Sở Việt Xuyên để sưởi ấm, hoàn toàn không biết tư thế này của mình lại trêu chọc Sở Việt Xuyên đến nhường nào.


Sở Việt Xuyên từ từ hít thở vài hơi, để mình gạt đi những tạp niệm. Ôm Sở Vị như thế này, nghe tiếng thở nhẹ nhàng của cậu, luôn có cảm giác như đang mơ.


Sở Vị tự nhiên ỷ lại và thân mật như thế, thậm chí còn tự tay “giải quyết khó khăn” cho anh. Hè này, nếu Sở Vị rủ anh ngủ cùng thì có phải đã có thể sớm được như thế này rồi không?


Sở Việt Xuyên lại hôn l*n đ*nh đầu Sở Vị, ôm chặt cậu vào ngực mình.


Không biết qua bao lâu, Sở Việt Xuyên cũng ngủ thiếp đi.


Tuyết lại rơi suốt một đêm, đến sáng sớm mới tạnh.


Khi Sở Vị tỉnh dậy, Sở Việt Xuyên đã không còn trong chăn. Giường sưởi rất nóng, nên chăn rất ấm áp, chỉ là hơi khô.


Sở Vị nằm trong chăn một lúc, rồi từ từ mặc quần áo. Nghĩ đến Sở Việt Xuyên có thể đã đi nấu cơm, Sở Vị động tác nhanh hơn một chút, cổ tay còn có chút đau, cậu khẽ rên lên. Vừa lúc đó, rèm cửa mở ra, Sở Việt Xuyên từ ngoài đi vào, bưng theo một bình nước nóng.


Thấy Sở Vị cau mày khó chịu cài cúc áo, bình nước trên tay Sở Việt Xuyên lập tức đặt xuống, anh xoa tay, nắm lấy tay Sở Vị hôn một cái, rồi giúp cậu cài cúc.


“Mấy giờ rồi, anh đã dậy rồi sao?” Sở Vị mặc Sở Việt Xuyên cài cúc cho mình, vô cùng thích ứng với cách ở chung hiện tại. Cậu vẫn còn nhớ kiếp trước Sở Việt Xuyên đã giúp cậu tắm rửa, thay quần áo.


“Em tự xem đi. Cái này, cho em, xem giờ cho tiện.” Sở Việt Xuyên nghe Sở Vị hỏi, cài xong cúc cuối cùng, nghiêng người đến túi sau lưng lấy ra một cái hộp, từ bên trong lấy ra một chiếc đồng hồ mới tinh.


Sở Vị kinh ngạc nhìn chiếc đồng hồ bạc trắng trong tay Sở Việt Xuyên. Đồng hồ đeo tay hiện tại vẫn rất khó có được, đặc biệt là loại trông tinh xảo và nhỏ nhắn như thế này.


“Nhìn xem mấy giờ rồi?” Sở Việt Xuyên đưa mặt đồng hồ cho Sở Vị xem.


Sở Vị không nhìn vị trí kim chỉ, mà trước hết nhìn thấy chữ “love” bằng phông hoa văn bên trong mặt đồng hồ. Sở Vị cảm giác đây là lời tỏ tình của Sở Việt Xuyên với mình.


Sở Vị ngẩng mắt nhìn Sở Việt Xuyên, anh đang nghiêm túc và trịnh trọng. Anh trai cậu từ bao giờ lại lãng mạn như thế này rồi!


“Anh, em thấy rồi…” Sở Vị nói, rồi tiến lại gần hôn lên mặt Sở Việt Xuyên.


Mặt Sở Việt Xuyên vừa từ bên ngoài vào còn hơi lạnh, bị đôi môi ấm áp của cậu chạm vào, anh giật mình, cả đồng tử cũng run lên.



Sở Việt Xuyên nhìn đôi mắt cong cong của Sở Vị, không nhịn được tiến lại gần muốn hôn môi cậu.


Sở Vị lại vừa sợ lại vừa thích trêu chọc, bị Sở Việt Xuyên đột ngột áp sát nhanh chóng hôn lên môi, tim đập nhanh hơn lại có chút thẹn thùng, lùi lại, tay chặn trên môi Sở Việt Xuyên.


“Anh, em muốn đi đánh răng… Anh dậy sớm thế, không phải là lén lút đi làm bữa sáng chứ?” Sở Vị nói khẽ, ngón tay bị Sở Việt Xuyên hôn.


“Không có, tuyết tạnh rồi, anh đi quét tuyết trước. Dư Vi Hồng các cô ấy đang làm bữa sáng. Không cần vội, vẫn chưa xong đâu.” Sở Việt Xuyên nói, tay đặt đồng hồ vào cổ tay trái Sở Vị, rồi lấy thuốc rượu nhẹ nhàng xoa bóp cổ tay phải cho cậu.


Sở Vị lắc lắc cổ tay trái, cẩn thận xem chiếc đồng hồ, không giấu nổi sự vui sướng.


“Đỡ hơn chút nào chưa?” Sở Việt Xuyên xoa cổ tay Sở Vị hỏi.


“Tốt hơn rồi, không sao… Thiếu luyện tập, vận động nhiều là được.” Sở Vị tiện miệng nói, nói xong thì mặt cậu đỏ bừng.


“Em muốn xuống rửa mặt đây!” Sở Vị không đợi Sở Việt Xuyên nói chuyện, lập tức nói, trượt xuống khỏi giường sưởi, đi giày vào.


Sở Việt Xuyên đỡ Sở Vị xuống, ôm trọn vào lòng, vỗ vỗ lưng cậu rồi buông ra.


“Rửa mặt ngay trong phòng đi, nước nóng chuẩn bị sẵn rồi, đánh răng thì nhổ vào trong thùng, ngoài kia lạnh lắm…” Sở Việt Xuyên nói, trực tiếp sắp xếp xong cho Sở Vị.


Sở Vị rửa mặt xong trong phòng, Sở Việt Xuyên lấy chiếc máy trợ thính đã thử hôm qua đeo cho cậu. Tóc Sở Vị hơi dài, buông ra che lại, nhìn không kỹ thì không thấy, lại đội thêm mũ thì che hoàn toàn, còn có thể bảo vệ được nữa.


“Em đeo thử xem, chỗ nào không thoải mái thì nói với anh.” Sở Việt Xuyên nói với Sở Vị.


Sở Vị cong mắt gật đầu. Chiếc máy trợ thính đã được cải tiến, không chỉ nhỏ hơn, âm thanh nghe cũng rõ ràng hơn.


Khi định ra ngoài, Sở Vị nghĩ đến đôi môi còn hơi sưng của mình, nên đeo thêm khẩu trang.


Bên ngoài tuyết quả nhiên đã tạnh, tuyết trong sân thậm chí trên mái nhà đều đã được dọn sạch, ánh sáng rất sáng, không khí qua khẩu trang hít vào cũng có chút lạnh buốt, so với hôm qua còn thấp hơn một chút.


Sở Vị đến phòng bếp xem, Dư Vi Hồng và Triệu Mộng Tây đang bận rộn. Sở Vị xắn tay áo muốn tham gia cùng họ, Sở Việt Xuyên đã đi đến trước một bước.


“Cần làm gì, em nói anh làm.” Sở Việt Xuyên nói.


Sở Vị gật đầu buông tay áo xuống, để Sở Việt Xuyên xử lý nước bẩn rửa rau.


“Vị Vị, sao cậu thế, cổ tay lại xức thuốc rượu? Hôm qua thái rau hay làm gì mà bị thương cổ tay à?” Dư Vi Hồng nhìn Sở Vị hỏi, cô ấy vẫn khá tinh ý.


“…Không sao, hôm qua xoa bóp cho anh nên dùng sức quá, sáng sớm xoa thuốc rượu.” Sở Vị nói xong thì muốn giấu mình đi, may mà đeo khẩu trang nên không nhìn thấy sắc mặt.


Sở Việt Xuyên liếc nhìn Sở Vị, bưng chậu nước bẩn ra ngoài đổ. Dư Vi Hồng đến xem cổ tay Sở Vị, xác nhận không có vấn đề gì mới yên tâm.


“Vị Vị, cậu đeo đồng hồ đẹp thật đấy! Trước đây sao không thấy cậu đeo?” Triệu Mộng Tây đến gần, lập tức nhìn thấy chiếc đồng hồ ở cổ tay Sở Vị.


“Anh trai mua cho!” Sở Vị hào phóng đưa tay trái ra cho hai người xem.


“Hai người các cậu quan hệ tốt thật đấy, ghen tị đỏ cả mắt…” Triệu Mộng Tây nhìn chiếc đồng hồ tinh xảo nói quá lên.


Quan hệ của Sở Vị và Sở Việt Xuyên như người thân, hai cô gái chỉ ghen tị chứ không nghĩ nhiều.


“Anh trai còn làm cho tớ máy trợ thính mới nữa, các cậu không thấy đâu đúng không? Xem này, chính là cái này… Có lợi hại không? Công nghệ cao đấy!” Sở Vị lại hất mũ lên một chút cho hai người xem.


“Lợi hại, lợi hại quá!” Triệu Mộng Tây cảm thán, trong lòng chua xót, Sở Việt Xuyên giỏi giang như thế, nhưng đáng tiếc không phải của mình.


Khi Sở Vị đang khoe khoang, Sở Việt Xuyên đi vào, thấy Sở Vị cười mắt cong cong, khóe miệng nhếch lên, tâm trạng anh càng tốt hơn, cảm giác những việc đã bận rộn ngày đêm trước đó đều vô cùng đáng giá.


Bữa sáng của Triệu Mộng Tây các cô làm gần xong, Sở Việt Xuyên theo sự chỉ huy của Sở Vị giúp một lúc, rồi có thể ăn cơm.


Sở Vị đến xem Tạ Tân Nho và ông nội Sở, dìu họ ra ăn cơm.


“Xem này, anh trai tặng, còn có cái này…” Sở Vị đi cùng Tạ Tân Nho đến bếp, chỉ cho Tạ Tân Nho xem, cố ý chỉ vào chữ love bằng phông hoa văn bên ngoài.


“Tôi nghĩ cậu ta có thể không biết từ này đâu. Mèo mù vớ được chuột chết rồi còn vui thế!” Tạ Tân Nho dội gáo nước lạnh vào Sở Vị, sao lại là cái đầu óc yêu đương thế này chứ? Xem mắt to vui đến sắp không thấy đâu nữa rồi.



“Vậy cậu hỏi cậu ta xem.” Tạ Tân Nho nói.


Sở Vị không nói gì nữa, dìu Tạ Tân Nho vào, mọi người ăn cơm.


Thấy Tống Dực Dương đến ăn cơm, Sở Vị lại khoe với Tống Dực Dương chiếc đồng hồ mới và máy trợ thính mới của mình.


“Anh Xuyên giỏi quá, tôi cũng muốn trở thành nữ rồi gả cho anh Xuyên!” Tống Dực Dương nói quá lên.


“Không muốn cậu.” Sở Việt Xuyên ghét bỏ nói, Tống Dực Dương vồ tới muốn ôm, bị Sở Việt Xuyên đẩy ra, Sở Vị ở một bên cười hài lòng, giúp Sở Việt Xuyên đẩy Tống Dực Dương.


Bắt đầu ăn cơm, Sở Vị tháo khẩu trang xuống, cúi đầu ăn cơm, dù sao cũng không ai chú ý đến môi cậu.


Ăn cơm xong dọn dẹp một chút, Sở Vị nghĩ muốn hỏi Sở Việt Xuyên, kéo anh vào phòng.


“Chữ này đọc thế nào?” Sở Vị chỉ vào chữ tiếng Anh phông hoa văn trên mặt đồng hồ hỏi Sở Việt Xuyên.


“Cái này… Là chữ gì?” Sở Việt Xuyên hơi lúng túng.


“…Đây là chữ tiếng Anh, anh không nhận ra sao?” Sở Vị gần như đã hiểu.


“Tiếng Anh anh chỉ biết chữ cái, anh tưởng đây là hoa văn…” Sở Việt Xuyên nói.


Sở Vị nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Sở Việt Xuyên, nghĩ đến bối cảnh giáo dục của anh. Anh vào đại học đã dành nhiều thời gian như vậy để nghiên cứu và sửa chữa các thiết bị điện, cải tạo máy trợ thính, làm gì có thời gian học tiếng Anh.


Vừa rồi Sở Việt Xuyên bảo cậu xem mấy giờ thì là thật sự muốn cậu xem giờ, không phải bảo cậu xem chữ đó, là cậu đã suy nghĩ quá nhiều.


Biết là lãng phí tình cảm, nhưng lại thấy buồn cười, cậu tiến lại gần Sở Việt Xuyên, nắm mặt anh, hôn lên trán anh rồi cười.


Sở Việt Xuyên không biết Sở Vị cười gì, chỉ cảm thấy cậu cười thật đẹp, định ôm Sở Vị để hôn thì bên ngoài vang lên tiếng gọi của Sở Thanh.


“Anh, anh! Đi chơi tuyết đi!” Sở Thanh vừa hô vừa chạy vào.


Sở Vị vội vàng đẩy Sở Việt Xuyên ra.


“Vào nhà phải gõ cửa.” Sở Việt Xuyên lườm Sở Thanh đang hớn hở, rất muốn xách đứa bé này ra ngoài.


“Anh Vị nói không cần gõ.” Sở Cảnh Thanh bị Sở Việt Xuyên lườm thì rụt lại, đến trước mặt Sở Vị.


“Từ giờ trở đi phải gõ cửa.” Sở Việt Xuyên nói.


“Anh đừng hung dữ với em ấy, em bảo em ấy không gõ mà. Tuyết rơi như đã hứa rồi, muốn đi ra ngoài trượt tuyết, nặn người tuyết chơi.” Sở Vị che chở Sở Thanh nói.


“Em không sợ lạnh à? Bị cảm thì làm sao?” Sở Việt Xuyên không nói Sở Thanh nữa, chỉ là không tán thành lắm.


“Năm nay em cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi, không sao đâu, em mặc dày, sẽ chú ý.” Sở Vị nói.


Trước đây Sở Vị thể chất yếu, lại sợ lạnh, tuyết rơi thì chỉ ở trong phòng. Sau khi cơ thể được điều dưỡng lâu như vậy, cảm thấy tốt hơn, nên khi tuyết rơi cậu đã đồng ý với Sở Thanh muốn ra ngoài chơi cùng.


“Em sẽ bảo vệ anh Vị.” Sở Thanh lập tức nói.


Sở Thanh kéo Sở Vị ra ngoài, Sở Việt Xuyên cầm khăn quàng cổ của Sở Vị đi theo sát, trước khi Sở Vị ra ngoài thì quàng khăn cho cậu.


Tuyết tạnh, mọi người cũng đều ra ngoài hoạt động, người chơi đùa, người dọn tuyết.


Sở Vị cùng Sở Thanh đi ném tuyết, Sở Việt Xuyên mang theo bình giữ nhiệt đi theo bảo vệ.


Lúc đầu không ai ném trúng Sở Vị, đều bị Sở Việt Xuyên đỡ lại. Sở Vị cảm thấy không đúng, Sở Việt Xuyên chơi quá nghiêm túc.


Sở Vị và Sở Thanh cùng nặn một quả cầu tuyết lớn ném Sở Việt Xuyên, ném xong thì chạy.


Sở Việt Xuyên bị ném đầy người, thấy Sở Vị cười chạy đi, anh rũ tuyết trên người xuống. Còn chưa đuổi theo, lại bị Sở Vị và Sở Thanh liên tục ném, lần này Sở Việt Xuyên đã có chuẩn bị nên né được. Sở Vị tiếp tục ném.


Sở Việt Xuyên thấy Sở Vị chơi đùa vui vẻ, nặn một quả cầu tuyết nhỏ ném tới. Sở Vị và Sở Thanh kéo nhau chạy trốn, vẫn bị ném trúng. Hai người phản công, kéo Sở Việt Xuyên cùng chơi.



Chơi một lúc, người của đội sản xuất gọi Sở Việt Xuyên, Sở Việt Xuyên gọi Sở Vị và Sở Thanh trở về uống nước, lau mồ hôi.


“Nghỉ ngơi một chút, đừng để bị cảm lạnh. Anh đi dọn tuyết, có việc thì gọi anh. Chăm sóc tốt anh Vị.” Sở Việt Xuyên nói với hai người.


Sở Vị chơi hơi mệt nên dẫn Sở Thanh đi nghỉ.


Chỉ trong một lát sáng, chuyện mấy người ở Đào Câu thi đỗ đại học và nhận được giấy báo trúng tuyển đã lan truyền.


Sở Vị đến đội sản xuất sưởi ấm tiện thể nghe ngóng, thì nghe thấy mọi người bàn tán, thấy Sở Vị thì ai cũng tỏ vẻ tiếc nuối. Mấy người chỉ có Sở Vị vẫn chưa nhận được giấy báo trúng tuyển.


“Tiếc thật, lúc trước anh thanh niên trí thức Sở nhường chỉ tiêu cho Xuyên, lần này không đỗ thì sao làm, lại lỡ thời gian…”


“Tiểu Sở kèm cho mấy người học, dạy họ làm bài, có phải vì thế mà cậu ấy không ôn tập được không?”


“Chắc chắn hôm đó cơ thể không thoải mái. Các cô đừng nói nữa. Cứ coi như không biết đi. Kẻo lại khiến cậu ấy đau lòng.”


Mấy thím nhìn thấy Sở Vị thì nghiêng người nói mấy câu, biết Sở Vị sẽ đọc khẩu hình, nên tách khỏi tầm nhìn của cậu thì cậu không thấy được. Chỉ là các thím không biết hôm nay Sở Vị đeo máy trợ thính “vô hình”, nghe thấy hết những gì họ nói.


Sở Vị không để ý, hôm nay tâm trạng cậu tốt. Thi không đỗ thì lỡ nửa năm cũng không sao, chỉ là sẽ nửa năm không gặp được Sở Việt Xuyên, nhất định sẽ rất nhớ.


Sở Vị bị kéo đến trước bếp lò ngồi, người này nhét cho cậu bánh hồng, người kia nhét cho cậu hạt dưa, đậu phộng, dỗ dành Sở Vị vui vẻ.


Sở Vị cùng Sở Thanh vui vẻ ăn uống nghỉ ngơi một lúc rồi lại ra ngoài chơi.


Sở Việt Xuyên ở ngoài cùng mọi người quét tuyết thì cũng nghe thấy mọi người bàn tán. Mấy người chưa nhận được giấy báo trúng tuyển thì một người khóc lóc cả buổi sáng, một người cả đêm không ngủ, đều rất buồn. Sở Vị chưa nhận được giấy báo nhưng vẫn bình thản, trong lòng chắc chắn không dễ chịu.


Sở Việt Xuyên không muốn lại phải xa Sở Vị nữa. Anh không tin Sở Vị thi không đỗ toàn quốc. Nếu thật sự không đỗ, anh sẽ nghĩ cách đưa Sở Vị đi cùng.


Sở Việt Xuyên trong đầu ngay lập tức nảy ra những suy đoán này. Anh cũng không nghĩ nhiều nữa mà theo đội vận tải đi dọn dẹp con dốc về Đào Câu, vận chuyển hàng xuống. Dọn dẹp xong con đường, những thứ mà đội sản xuất đã làm mấy ngày nay có thể được chuyển đi, cũng có thể xuống công xã, xem còn có giấy báo nào khác không, tra điểm của Sở Vị.


Sở Vị buổi trưa về nghỉ ngơi một chút, cùng Triệu Mộng Tây các cô ấy làm xong bữa trưa, Sở Việt Xuyên vẫn chưa về, thím Lý đến một chuyến, họ mới biết Sở Việt Xuyên đã theo đội vận tải đi.


“Thằng Xuyên này thật thà quá, quan hệ lương thực của nó đã chuyển đi rồi, không có công điểm mà vẫn bỏ sức như thế.” Thím Lý nói với Sở Vị.


Sở Vị biết Sở Việt Xuyên phải đến chiều mới về thì có chút đau lòng, hôm qua đã mệt mỏi cả ngày, lại không biết nghỉ ngơi một chút.


“Con yên tâm, nhất định phải ghi nợ cho cái thằng nhà tôi. Đến lúc nó đi rồi, con cũng có thể đến lĩnh…” Thím Lý nói rồi vỗ vỗ miệng mình. “Thím nói linh tinh, qua Tết sẽ thanh toán hết. Vị Vị ngoan và tốt như thế, nhất định phải cùng đi đại học!” Thím Lý nói.


“Vâng, thím nói đúng ạ.” Sở Vị cười híp mắt nói, lại càng khiến thím Lý đau lòng hơn.


Buổi trưa ăn cơm xong Sở Vị đến đội sản xuất giúp đỡ làm việc, đến hơn ba giờ chiều thì Sở Việt Xuyên theo người của đội sản xuất trở về.


Sở Vị đang bận rộn, bị Sở Việt Xuyên tìm thấy và gọi ra ngoài.


“Anh, sao thế?” Sở Vị thấy Sở Việt Xuyên vội vàng, mắt lại sáng lấp lánh không biết xảy ra chuyện gì.


Sở Việt Xuyên tách mọi người ra, trực tiếp ôm lấy Sở Vị xoay một vòng.


“Em thi đỗ rồi, điểm là toàn huyện đứng đầu. Xã trưởng của công xã cầm giấy báo của em nói muốn tự tay đưa cho em, còn muốn biểu dương và khen thưởng em, đường thông rồi chúng ta đến ngay!” Sở Việt Xuyên nói, trong mắt tràn đầy kiêu hãnh và vui sướng.


Biết Sở Vị thi đỗ đại học, Sở Việt Xuyên còn vui hơn cả mình đỗ đại học. Sở Vị thở phào nhẹ nhõm, cũng vui sướng lên, thấy trán Sở Việt Xuyên đổ mồ hôi, cậu lấy tay lau cho anh.


“Anh là muốn xem thành tích và tìm giấy báo nên xuống đó đúng không? Anh có mệt không?” Sở Vị nhìn Sở Việt Xuyên nói.


“Biết sớm một chút thì sớm vui sớm một chút.” Sở Việt Xuyên nói.


Sở Vị nhìn vẻ mặt Sở Việt Xuyên lại muốn hôn cậu.


Bên ngoài có người gọi hai người, nói là người của công xã đến tìm họ, Sở Vị và Sở Việt Xuyên nhanh chóng ra ngoài gặp người.


Biết Sở Vị thi đỗ, mọi người đều vui lây. Nhà họ Sở đến tối ăn cơm vẫn náo nhiệt, Sở Vị và Sở Việt Xuyên buổi chiều đều không có nhiều thời gian gần gũi, mãi đến khi ăn cơm tối xong, người ngủ người đi, yên tĩnh lại mới rảnh rỗi.


Sở Vị về phòng, lập tức bị Sở Việt Xuyên ôm lấy.


 


Hồi Sinh Thập Niên 70: Gả Cho Đại Lão
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hồi Sinh Thập Niên 70: Gả Cho Đại Lão Truyện Hồi Sinh Thập Niên 70: Gả Cho Đại Lão Story Chương 41
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...