Hồi Sinh Thập Niên 70: Gả Cho Đại Lão

Chương 34

173@-

 
Sở Vị kiếp trước từng cưỡi trên cổ Sở Việt Xuyên.


Đó là chuyện trước khi sáu tuổi.


Sau đó lớn hơn, hiểu chuyện, biết chân của Sở Việt Xuyên không tốt, không chịu được sức nặng, ôm cũng không cho Sở Việt Xuyên ôm.


Lúc ấy còn nhỏ, Sở Việt Xuyên ôm cậu, để cậu cưỡi trên cổ anh, đối với Sở Việt Xuyên tràn đầy tình cảm quấn quýt.


Hiện tại, thêm cả tuổi tác kiếp trước, cậu đã hơn hai mươi tuổi, lại bị Sở Việt Xuyên nâng ngồi cao trên vai rộng.


Sở Việt Xuyên một tay đỡ eo Sở Vị để phòng cậu ngã, tay còn lại cũng lơ lửng ở một bên.


An toàn không thành vấn đề.


Tầm nhìn cực kỳ tốt, vượt qua đám người đông đúc một mảng đen kịt, màn hình lớn phía trước cột trên cây to nhìn rất rõ ràng.


Chỉ là, nhiệt độ từ vai và má của Sở Việt Xuyên truyền đến, cùng với bàn tay lớn đỡ ở sau lưng, cũng khiến Sở Vị cảm thấy rất khó chịu.


Ngại ngùng.


"Anh, em xuống, không nên như vậy, em lớn rồi..." Sở Vị cúi đầu nói với Sở Việt Xuyên.


Sở Việt Xuyên đưa tay vỗ vỗ eo Sở Vị, tay không còn lại vẫy vẫy, sau đó chỉ vào bộ phim phía trước, ra hiệu cậu tiếp tục xem.


Độ cao này, Sở Vị cũng không tiện tự mình nhảy xuống, không được Sở Việt Xuyên buông ra, chỉ có thể ngoan ngoãn xem.


Đơn giản là lúc này mọi người đều đang xem phim, hơn nữa xung quanh đen kịt, ngược lại cũng không ai chú ý đến cậu.


Bộ phim là "Hồng Sắc Nương Tử Quân", cốt truyện là truyện cười, Sở Vị trước đây đã xem qua, hiện tại lại xem một lần, kiểu diễn xuất thuần phác và cốt truyện đó, vẫn có sức hấp dẫn.


Không biết từ lúc nào Sở Vị đã xem một lúc lâu.


"Anh, hơi lạnh, ngồi eo cũng không thoải mái, anh để em xuống đi." Khi giữa chừng nghỉ ngơi, Sở Vị vội vàng cúi đầu nói với Sở Việt Xuyên, lúc này Sở Việt Xuyên mới thả Sở Vị xuống.


Hiện tại chính là mùa hạ, nhiệt độ buổi tối không thấp, nhưng Sở Vị thân thể yếu, Sở Việt Xuyên không dám lơ là.


Lúc đến đây đã sợ quá muộn sẽ hạ nhiệt độ, Sở Việt Xuyên mang theo một chiếc áo khoác đặt trong túi xách của Sở Vị, anh đeo giúp.


Sở Việt Xuyên lấy áo khoác trong túi ra khoác thêm cho Sở Vị, sau đó lấy ly giữ nhiệt trong túi ra cho cậu uống nước.


Sở Vị uống mấy ngụm nước, nhìn xung quanh một chút, người xung quanh vẫn là một mảng đen kịt, nếu Sở Việt Xuyên không lại nâng cậu, cậu cũng đừng mong xem phim nữa.


"Anh, ngồi trên vai anh không thoải mái, hay chúng ta leo lên cái cây kia xem đi." Sở Vị nói với Sở Việt Xuyên, cậu cũng không muốn lại bị Sở Việt Xuyên cõng để xem nữa.


Sở Việt Xuyên nghe Sở Vị nói, nhìn xung quanh một chút, gần màn hình nhất ở sân gặt lúa đều đã có người leo lên, chỉ có ở ngoại vi có một cây hòe già vẫn còn trống.


Cây hòe già đó dường như khó leo, cành cao, người bình thường sẽ không tốn sức đó để leo.


Sở Vị đề nghị, Sở Việt Xuyên liền mang Sở Vị đến đó.


Sở Vị chưa từng leo cây, nhìn từ xa cảm thấy có thể leo, ai ngờ đến gần, cây rất to, vỏ cây vừa thô ráp, căn bản không thể leo lên được.


"Hay là thôi đi. Có xem phim hay không cũng được." Sở Vị không leo lên được, quay đầu lại nói với Sở Việt Xuyên một cách lúng túng.


"Anh đưa em lên." Sở Việt Xuyên nói, cong một chân lên, khoanh hai tay đặt lên đùi, ra hiệu Sở Vị đạp lên.


Sở Vị do dự một chút, vẫn đi đến.


Việc cậu có xem hay không không quan trọng, nhưng Sở Việt Xuyên chưa từng xem, cậu không lên thì Sở Việt Xuyên cũng sẽ không lên.


Sở Vị chỉ cần bám vào cây, tay Sở Việt Xuyên đưa lên, trực tiếp đưa Sở Vị đến độ cao có thể với tới cành, Sở Vị bám vào cái cành cây to nhất ở dưới cùng để ngồi, trước sau không bị che, Sở Vị ôm chặt thân cây, nhìn xuống Sở Việt Xuyên ở phía dưới.


Sở Việt Xuyên tự mình leo lên, cũng chỉ mấy giây, cũng đã ở trên cây.


Sở Việt Xuyên vừa lên đến, Sở Vị liền không lo lắng nữa, có cảm giác an toàn.



Sở Việt Xuyên cánh tay che ở sau lưng Sở Vị, lại bẻ một cành cây nhỏ có rễ và lá, quét một vòng xung quanh để đuổi muỗi.


Hai người lúc này mới yên tĩnh cùng nhau xem phim.


Sở Vị vừa xem phim, vừa lén nhìn Sở Việt Xuyên bên cạnh.


Cảm giác không khí này rất kỳ diệu, tâm tình cũng rất tốt.


Phim kết thúc, khi xuống, Sở Việt Xuyên đi xuống trước, ở phía dưới đón Sở Vị.


Sở Vị bám vào cành cây đi xuống, người được đón, tay cũng buông cành cây ra, từ trên cây xuống.


Hai người đi ngược dòng người để tìm những người khác, rất nhanh thì gặp Tống Dực Dương và mọi người.


"Hai người các cậu chạy đi đâu hẹn hò vậy? Phim kết thúc rồi." Tống Dực Dương nhìn thấy hai người thì nói.


"Vừa nãy đi ra ngoài thì không vào được, ở bên ngoài xem. Chúng tớ đi đón ông nội." Sở Vị nói với Tống Dực Dương, trên mặt có chút đỏ lên.


Cái gì mà hẹn hò, rõ ràng là xem phim một cách đàng hoàng...


Tống Dực Dương phụ trách chuyển ghế đưa hai cô gái trở về, Sở Vị và Sở Việt Xuyên đi tìm hai ông lão và Sở Thanh, cùng nhau về nhà Sở.


Một buổi chiếu phim hiếm hoi, khiến mọi người có thêm chủ đề, tâm tình cũng không tệ.


"Sở Vị, vừa nãy em đi rồi, có ba cô gái đến ngồi ở xung quanh chúng tôi chờ em đó. Bây giờ em không biết được hoan nghênh như thế nào đâu. Anh nói này, em không thích những người đó, có nghĩ đến, em thích cô gái nào không?" Đến nhà Sở, Tống Dực Dương để ghế xong hỏi Sở Vị.


Sở Việt Xuyên giúp ông nội Sở vào nhà xong đứng ở cửa nhìn về phía Sở Vị.


"Không có, chưa từng nghĩ đến. Đợi sau hai mươi tuổi rồi nghĩ đi, bây giờ vẫn cứ làm việc và học tập." Sở Vị dừng lại một chút nói.


Cậu thật sự chưa từng nghĩ đến mình thích mẫu người nào.


Kiếp trước đến hiện tại, học nói chuyện, đi học, thi đại học, chiếm rất nhiều thời gian của cậu, trong cuộc sống của cậu, quan trọng nhất chính là những người thân cận nhất như Sở Việt Xuyên và Tống Dực Dương.


Trong số nữ giới cũng có bạn học thân cận, nhưng cũng chỉ là bạn học.


Có lẽ cậu cũng chưa gặp được người thích hợp.


"Em sao lại giống Xuyên vậy, hai người các em đều muốn làm hòa thượng sao. Lại còn không có chút xao động tuổi dậy thì nào sao?" Tống Dực Dương dùng cánh tay đụng vào Sở Vị, hạ thấp giọng hỏi.


"... Tống Dực Dương, muộn rồi, cậu không về được sao?" Sở Vị còn chưa nói, Sở Việt Xuyên đã đi ra nói, nhìn về phía Tống Dực Dương một cách không tán thành.


Nhìn vẻ mặt nhiều chuyện lại ám muội của Tống Dực Dương, câu nói này khi Tống Dực Dương hỏi Sở Việt Xuyên còn trắng trợn hơn.


"Khà khà, thôi, tớ không hỏi nữa, về trước đây." Tống Dực Dương vẫy tay nói một câu rồi đi.


Sở Vị nhìn vẻ mặt của hai người, đoán được Tống Dực Dương đang nói gì.


Dù sao cũng đã học qua môn sinh lý, quen thuộc cấu tạo và đặc tính của cơ thể.


Đối với những thứ sinh lý này, Sở Vị không có gì phải ngại ngùng.


Nhưng, cái gọi là hormone, Sở Vị cảm thấy mình ở phương diện này là thiếu sót, có lẽ là do thân thể yếu.


Kiếp trước đã hơn hai mươi tuổi, cũng chưa từng có chút kích động nào, đếm trên đầu ngón tay có thể ra.


"Đừng để ý đến anh ta. Em có bị muỗi cắn không? Có muốn bôi thuốc không?" Sở Việt Xuyên đến trước mặt Sở Vị nói.


"Có..." Nhìn thấy Sở Việt Xuyên trước mắt, Sở Vị bĩu môi, chỉ vào một bên cổ, và trên cánh tay, bị cắn.


Lúc đi đã bôi thuốc chống muỗi, nhưng có lẽ thời gian quá lâu, hết tác dụng, hai người lại ở trên cây, vẫn bị cắn mấy lần.


Sở Việt Xuyên lấy thuốc mỡ giảm sưng ngứa mà Tạ Tân Nho đã cho, bôi vào đầu ngón tay rồi bôi cho Sở Vị.


"Cảm ơn anh." Cảm giác được thuốc mỡ mát lạnh, Sở Vị nheo mắt cười.


Thời gian không còn sớm, mọi người cũng đều buồn ngủ, lần lượt đi tắm rửa.



Bình thường mọi người tắm rửa xong hết, Sở Việt Xuyên mới đi tắm.


Sở Vị tắm xong nằm xuống, vốn dĩ rất mệt muốn ngủ, không hiểu sao lại nhớ lại cảnh Sở Việt Xuyên nâng mình lên khi xem phim, còn có cảnh đưa cậu lên cây, đón cậu xuống.


Luôn cảm giác trên eo còn có một bàn tay tồn tại, ngủ có chút không thoải mái.


Nhưng cơ thể quá mệt, trong sự không thoải mái cũng ngủ thiếp đi.


Trong mơ mơ màng màng, Sở Vị nằm mơ, trong mơ Sở Việt Xuyên cách cậu rất gần, bàn tay lớn đặt lên eo cậu, con ngươi đen chăm chú nhìn cậu, giống hệt ánh mắt ngày đó muốn hôn cậu.


Sở Vị muốn gọi Sở Việt Xuyên một tiếng anh, nhưng nói không ra lời, bàn tay lớn ở sau eo lực rất lớn, như sắt thép, đè cậu xuống chặt, sau đó khuôn mặt quen thuộc kia càng ngày càng gần, cuối cùng hôn môi cậu.


Nụ hôn này lực rất lớn, giống hệt lần trước.


Quá hoang đường, Sở Vị ý thức được đây là một giấc mơ.


Nhưng nhất thời vẫn chưa tỉnh lại, giãy giụa một lúc lâu mới từ trong mơ tỉnh lại.


Sở Vị ngồi dậy, mặt nóng bừng.


Điều khiến cậu lúng túng hơn là, kiếp này lại lần đầu tiên có sự xao động tuổi dậy thì.


Hơn nữa, lại có nội dung, có đối tượng, là vì Sở Việt Xuyên!


Sở Vị che mặt cảm giác mình quá không hợp lý.


Cái nụ hôn đó, cậu và Sở Việt Xuyên nói hãy quên đi, chính mình cũng đã tự ám thị bản thân nhiều lần.


Nhưng, thứ này không phải nói quên là quên.


Lại còn đi vào trong mơ!


Không phải dạo gần đây mỗi ngày uống thuốc Đông y bồi bổ thân thể, bồi bổ lên đầu óc rồi chứ?


Sở Vị cảm thấy mặt mình nóng đến mức có thể rán trứng (ôi trời).


Nghĩ đến Sở Việt Xuyên còn đang ngủ bên cạnh, Sở Vị vội vàng gạt tay ra, dựa vào ánh trăng nhìn về phía bên cạnh, Sở Việt Xuyên không có ở bên đó ngủ.


Mùa hè quá nóng, Sở Việt Xuyên phần lớn thời gian đều mang chiếu ra ngoài ngủ.


Sở Vị hơi thở phào nhẹ nhõm, vội vàng rón rén cầm quần tắm, xuống giường đi ra ngoài phòng tắm.


Tay Sở Vị vẫn chưa chạm tới cửa phòng tắm, cửa đã từ bên trong mở ra.


Người đứng ở cửa chính là Sở Việt Xuyên, mặc quần đùi lớn và áo cộc tay, tóc đen còn hơi ướt.


"Anh, sao giờ anh mới tắm xong?" Sở Vị nhìn rõ người, giật mình, có chút chột dạ.


"Ừm, muỗi nhiều, không ngủ được, ra ngoài múc nước về chảy mồ hôi lại tắm rửa lại. Em sao lại dậy?" Sở Việt Xuyên hỏi, ngữ khí rất bình tĩnh, chỉ là giọng hơi khàn.


"Vừa mới ngủ ra mồ hôi, không thoải mái, muốn tắm một chút. Trời quá nóng. Anh, anh tắm xong chưa?" Sở Vị nói, không chú ý đến sự thay đổi âm sắc của Sở Việt Xuyên, chỉ mừng là lúc này không bật đèn, chỉ có ánh trăng, nếu không với đặc điểm da dẻ của cậu, mức độ đỏ mặt có thể khiến người ta đoán được ngay cậu đang nói dối.


"Tắm xong rồi. Anh đi xách nước nóng cho em." Sở Việt Xuyên nói, để Sở Vị đi vào, bật đèn trong sân lên, sau đó xách nước nóng cho Sở Vị.


Sở Vị đợi Sở Việt Xuyên rời đi, thở phào một hơi.


Đưa tay xoa mặt mình, để mình hơi tỉnh táo lại.


Sở Vị ở bên trong tắm xong, để che giấu, tắm cả quần áo, đi ra thì nhìn xung quanh, Sở Việt Xuyên đã nằm trên chiếc giường gỗ đơn giản ở trong sân, có lẽ đã ngủ rồi.


Sở Vị rón rén mang quần áo đi phơi, trở về phòng nằm xuống.


Một lúc lâu, tâm trạng lộn xộn mới dần dần bị sự mệt mỏi đè bẹp, một đêm không mộng.


Ngày thứ hai Sở Vị cố gắng quên chuyện đó, bận rộn thì cũng không còn bận tâm nữa.


Loại hành vi trốn tránh ngày trước, Sở Vị cảm thấy không phải cách.



Vì sợ bị làm phiền, cũng không muốn làm lỡ những cô gái kia, Sở Vị muốn mượn miệng dì Lý để nói ra tình trạng thân thể yếu của mình, giá tiền thuốc uống mỗi ngày cũng tiết lộ ra, còn thêm lời giải thích không có h*m m**n, cố gắng loại bỏ ý nghĩ của những người đó.


Điểm này chủ yếu là do thân thể yếu dẫn đến h*m m**n ở phương diện đó rất thấp, năng lực sinh lý yếu, khả năng hoạt động thấp, sợ lạnh, v.v., ngược lại cũng không phải nói quá lên.


"Thân thể yếu, vẫn chưa thể sinh con, cái này có chữa được không?" Dì Lý nghe xong lo lắng không thôi.


"Khụ, không biết. Bây giờ mỗi ngày uống thuốc cũng phải tốn một hai đồng. Đều là trong nhà giúp đỡ. Đến lúc tai của cháu cũng phải phẫu thuật, tính toán không có một hai ngàn thì không được. Cháu không có ý nghĩ kết hôn, càng không muốn làm lỡ người khác. Dì, sau này dì đừng giới thiệu người cho cháu nữa nhé. Nếu có người hỏi thăm, dì cứ nói thẳng ra đi. Cái này cũng không mất mặt gì, thân thể của cháu vốn dĩ không tốt." Sở Vị nói với dì Lý.


Dì Lý vốn dĩ đã thương Sở Vị thân thể yếu, lần này nhìn ánh mắt của Sở Vị càng thương hơn.


Có dì Lý chống lưng, tình trạng sức khỏe của Sở Vị được lan truyền trong giới phụ nữ.


Người tìm Sở Vị thì không giảm, nhưng không phải để tìm đối tượng.


Có thêm người đưa đồ ăn cho Sở Vị, tặng đồ.


Mấy cô gái trước kia nhiệt tình theo đuổi Sở Vị, tình cảm cũng tăng lên nhiều, ngược lại quan tâm hơn đến thân thể của Sở Vị.


Sở Vị đi làm nghề phụ, đều tranh nhau giúp Sở Vị.


Điều này khiến Sở Vị có chút dở khóc dở cười.


Trước đây cậu không nói ra là không muốn người khác đồng tình, thương hại cậu, bây giờ nói ra rồi, phản ứng của mọi người, quả nhiên là như vậy.


Sở Việt Xuyên còn lo lắng sau khi mình rời đi, làm sao để phòng ngừa có người quấn lấy Sở Vị, không ngờ lại biết được tình hình của Sở Vị từ miệng người khác.


Khi tin tức truyền đến tai Sở Việt Xuyên, cách nói đã bị phóng đại thêm vài phần.


Thành ra bị bệnh ở phương diện đó, cả đời không cưới, cần dựa vào thuốc để duy trì mạng sống.


Trong ngày thường Sở Vị cũng không nói cụ thể tình trạng thân thể với Sở Việt Xuyên, Sở Việt Xuyên có hỏi Tạ Tân Nho một ít, chỉ là đại khái nói ra thân thể yếu, mỗi ngày uống thuốc quả thực rất đắt.


Chỉ là không ngờ lại là tình huống như vậy.


Ý nghĩ kiếm thật nhiều tiền của Sở Việt Xuyên càng mạnh mẽ hơn.


Phải cho Sở Vị uống thuốc tốt nhất, dưỡng cơ thể khỏe mạnh.


Trong thời gian vẫn chưa đi học, Sở Việt Xuyên tiếp tục chạy xe bên ngoài, mỗi lần đi tỉnh thành, cũng muốn mang thêm chút hàng bán ở chợ đêm tỉnh thành, cũng sẽ nhập hàng từ tỉnh thành về.


Đồng thời anh cũng đang nghiên cứu học tập một ít đồ điện gia dụng nhỏ, quen thuộc cấu tạo và phương pháp sửa chữa.


Đến kỳ nghỉ hè, giấy báo trúng tuyển của Sở Việt Xuyên vẫn chưa về.


Có người nói phải năm sau khai giảng.


Suất đã được quyết định, bình thường sẽ không xảy ra vấn đề.


Sở Vị và họ cũng không sốt ruột, Sở Việt Xuyên có thể ở lại thêm nhiều ngày cũng tốt.


Đúng là nhà Tống Dực Dương đã sắp xếp trước cho Tống Dực Dương một công việc, Tống Dực Dương có thể về thành phố trước.


Nhưng Tống Dực Dương lúc này ở Đào Hoa Câu làm "nhân viên tiêu thụ" rất vui vẻ, tạm thời không trở về thành phố, vẫn tiếp tục làm thanh niên trí thức ở Đào Hoa Câu.


Sở Vị có không ít điểm quan trọng về nghề phụ, nhưng dựa theo tình hình hiện tại, nguyên liệu hạn chế quy mô, cùng Tống Dực Dương và họ bàn bạc, trước tiên cứ mở rộng quy mô nghề phụ hiện tại, làm cho tốt, không cần tham lam.


Chủ yếu làm ba loại, đậu hũ, miến, nhà máy nhang muỗi, cùng một loại có thể làm nhiều, còn có thể phát triển các sản phẩm xung quanh, nhà máy đậu hũ thêm đậu phụ bì, đậu phụ khô, đậu phụ trúc, v.v., miến cũng thêm các loại miến khác, nhang muỗi thêm các loại hương vị, còn có thuốc xịt chống muỗi, v.v.


Sau khi quy mô mở rộng, nhân viên được đưa vào càng nhiều, trụ sở của đội không đủ chỗ chứa, cũng không có nhà nào có nhiều nhà như vậy.


Vào kỳ nghỉ hè, cán bộ đội bàn bạc xây nhà xung quanh trụ sở đội, Sở Việt Xuyên và họ đi giúp mấy ngày, xây hai dãy nhà, chuyên dùng để làm nhà máy của đội.


Xây nhà còn dư lại một ít vật liệu, Sở Vị cảm thấy cũng không tệ mà lại rẻ, liền để Sở Việt Xuyên mua về.


Nhà Sở ở hơi đông người, đặc biệt là căn phòng của Sở Việt Xuyên và họ, ở năm người.


Xây nhà mới tốn nhiều tiền như vậy, cũng không có lời, họ bàn bạc xây thêm một phòng nhỏ.



Có những người khác trong đội giúp đỡ, căn phòng này xây xong rất nhanh, sau đó lắp cửa sổ, xây giường, tu sửa, dán giấy dán tường, v.v., sau một tháng khô ráo, là có thể ở được.


"Ông Tạ, ông ở phòng nhỏ đó một mình nhé?" Sở Vị bàn bạc với Tạ Tân Nho.


Tạ Tân Nho coi như ở trong trại cải tạo đào giếng, cũng là một người một phòng.


Sở Vị luôn cảm thấy oan ức ông lão.


"Ta ở rất tốt, không cần chuyển. Cháu vào ở đi, cháu dị ứng với bụi, một mình ở tốt hơn." Tạ Tân Nho vẫy tay, kiên quyết không chuyển.


"Ở cùng Xuyên đi, hai người nên ở cùng nhau, trước kia không có nhiều phòng, bây giờ có rồi, đương nhiên là để hai người ở." Ông nội Sở nói.


Sở Vị đỡ trán, nhìn về phía Sở Việt Xuyên.


Từ khi điều trị có hiệu quả, dần dần hồi phục, ông nội Sở nói chuyện cũng rõ ràng hơn nhiều, chỉ là đầu vẫn còn hơi lẫn lộn, kiên quyết cho rằng, Sở Vị và Sở Việt Xuyên là vợ chồng.


Ông lão bị lẫn, mọi người đều không coi là chuyện lớn.


Nhưng mỗi lần nói Sở Vị đều cảm thấy nóng mặt.


"Em chuyển đi. Đông người bụi nhiều." Sở Việt Xuyên nhìn hai ông lão, cũng đồng ý nhường căn phòng này cho Sở Vị.


Sở Vị không thể làm trái lời mọi người, cuối cùng mọi người giúp Sở Vị dọn đồ đạc đến, Sở Vị vào ở phòng mới.


Vào mùa hè, Sở Việt Xuyên đều ngủ ở bên ngoài, trừ phi trời mưa mới trở lại ngủ, nhưng đều là ngủ ở bên cạnh ông nội Sở.


Khi học kỳ mới bắt đầu, Sở Việt Thanh được đưa đến trường học để học lớp trước cấp, đến tháng Mười thì giấy báo trúng tuyển của Sở Việt Xuyên cuối cùng cũng đã về.


Trường học là trường đại học Giao thông Hải Thị không xa Phượng Thành.


Trường này ở đời sau là trường học xếp hạng thứ mười trong nước, vẫn rất tốt.


Sở Vị không ngờ Sở Việt Xuyên lên đại học lại tốt như vậy, lại còn ở Hải Thị, một thành phố cấp một ở đời sau.


Sở Vị nhớ đến nhà Tạ Tân Nho ở thành phố Hải Thị, sau khi Sở Vị nhường suất đại học cho Sở Việt Xuyên không lâu, Tạ Tân Nho đã viết một lá thư để Sở Việt Xuyên đi công xã ký rồi gửi về.


Sở Vị muốn hỏi Tạ Tân Nho, suy nghĩ một chút, vẫn không đi hỏi.


Bất kể đi đâu, Sở Vị đều muốn mang Tạ Tân Nho theo, Tạ Tân Nho cũng là người thân của cậu.


Hiện tại Sở Việt Xuyên đi Hải Thị, đó là quê hương của Tạ Tân Nho, khoảng cách Phượng Thành nơi Sở Vị ở cũng rất gần, đến lúc Sở Vị thi đại học có thể trực tiếp thi vào cùng trường đại học với Sở Việt Xuyên.


Như vậy rất tốt.


Tạ Tân Nho không có h*m m**n gì khác, chỉ là kén ăn.


Sở Vị liền cố gắng nâng cao mức sống của mọi người, làm thêm một số món ăn ngon khác nhau.


Qua năm sau, Sở Vị chuẩn bị đồ đạc cho Sở Việt Xuyên đi học.


Chăn, quần áo, giày, v.v., những thứ để mặc, còn có thịt khô, dưa muối, trứng gà, v.v., những thứ để ăn.


Đầu tháng Ba năm 1977, Sở Việt Xuyên đeo hành lý lên chuyến tàu hỏa đi về phía nam để đi học.


Trước khi đi, Sở Vị ngoài việc chuẩn bị một đống đồ đạc cho Sở Việt Xuyên, còn đưa cho Sở Việt Xuyên một tờ giấy nhỏ.


"Anh, đến trường nhất định phải ăn uống đầy đủ, đừng để mình bị đói. Đợi anh nghỉ về, em có thể lại muốn đo lường, không được gầy hơn so với ghi chép của em."


"Cuộc sống không phải lúc nào cũng bận rộn, anh có thể thích hợp thả lỏng một chút. Ví dụ như hẹn hò."


"Giúp em đi xem biển cả, khi viết thư nói cho em biết nó trông như thế nào."


"Rảnh rỗi thì làm quen với xung quanh nhiều hơn, đợi em đến anh phải dẫn em đi xem những thứ thú vị và ăn những món ngon nha."


"... ..."


Trên chuyến tàu ầm ầm, Sở Việt Xuyên cúi đầu nhìn nét chữ ngay ngắn của Sở Vị, ánh mắt dừng lại, khóe miệng hơi cong lên.


 


Hồi Sinh Thập Niên 70: Gả Cho Đại Lão
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hồi Sinh Thập Niên 70: Gả Cho Đại Lão Truyện Hồi Sinh Thập Niên 70: Gả Cho Đại Lão Story Chương 34
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...