Hồi Sinh Thập Niên 70: Gả Cho Đại Lão

Chương 27

147@-

 
Sáng sớm, Sở Vị bị khát mà tỉnh giấc.


Dưới người, chiếc giường đất rất nóng, chăn cũng rất nóng, cảm giác như toàn bộ lượng nước trong cơ thể đã bị bốc hơi, cổ họng cậu khô rát vô cùng.


Sở Vị ngồi dậy nhìn xung quanh, Sở Việt Xuyên đã dậy và ra ngoài. Bên cạnh, ông nội Sở và Sở Thanh đều đạp chăn ra vì quá nóng.


Chiếc giường chắc chắn là do Sở Việt Xuyên đốt, nhưng sao lại đốt nóng đến thế?


Sở Vị đắp chăn lại cho ông nội Sở và Sở Thanh, rồi mặc quần áo chỉnh tề đi ra ngoài xem. Lỗ đốt củi của giường đất vẫn còn củi đang cháy, Sở Vị vội vàng gạt hết củi ra.


Giường sưởi không biết đốt bao lâu, với nhiệt độ như vậy, ông nội Sở và Sở Thanh đều bị nóng đến bốc hỏa, huống chi là Sở Việt Xuyên.


Sở Vị rửa mặt xong, uống một chén nước ấm lớn. Cổ họng đang nóng rát mới dễ chịu hơn một chút. Cậu cũng chuẩn bị nước ấm cho ông nội Sở và Sở Thanh.


Lúc Sở Vị đang làm cơm, Sở Việt Xuyên trở về.


Anh đã đi bổ không ít củi, lại mượn một chiếc xe cải tiến hai bánh để chuẩn bị đi chợ.


Sở Vị nhìn thấy Sở Việt Xuyên đỡ trán. Anh rõ ràng đang bốc hỏa, môi khô nứt nẻ.


Sở Vị chuẩn bị một chén nước có pha kim ngân hoa giải nhiệt, đưa cho Sở Việt Xuyên.


(Cây kim ngân hoa là một loại dược liệu quý bởi nó mang lại rất nhiều lợi ích cho sức khỏe con người.)


"Anh, anh đốt giường sưởi nóng quá, hôm nay mọi người đều có cảm giác bốc hỏa. Cổ họng ông nội và em trai đều không quá thoải mái." Sở Vị viết cho Sở Việt Xuyên.


Sở Việt Xuyên nhận lấy chén nước, uống một hơi hết sạch.


Anh thực sự rất nóng.


Thế nhưng tối qua, Sở Vị cứ dán vào anh để sưởi ấm, anh chỉ có thể đốt giường sưởi nóng, Sở Vị mới hơi an phận nằm xuống.


Buổi tối Sở Việt Xuyên cả đêm không đắp chăn, miệng khô lưỡi khô.


"Không cần đốt nóng như vậy đâu. Ông nội có chút cao huyết áp, quá nóng không tốt cho sức khỏe của ông. Em trai và anh đều thể nhiệt, đều sẽ không thoải mái. Buổi tối trước khi ngủ đốt một lúc là được rồi." Sở Vị thấy Sở Việt Xuyên uống xong nước thì lại viết.


"Ừm, anh biết rồi. Hôm qua anh đốt mạnh quá, sau này sẽ không thế nữa." Sở Việt Xuyên gật đầu.


Thể chất của Sở Vị không giống những người kia. Muốn lấy việc cậu không lạnh làm tiền đề, những người khác đều bị nóng đến bốc hỏa.


Sở Việt Xuyên cũng không nghĩ tới, sẽ thành ra như vậy.


Một lát sau, ông nội Sở và Sở Thanh dậy. Sở Việt Xuyên đi vào, hai người đều than vãn với anh, buổi tối nóng chết đi được, lúc này dậy cổ họng cũng khô khốc.


Sở Việt Xuyên gãi đầu, đáp lại rằng buổi tối sẽ không đốt nóng như vậy nữa.


Ăn cơm xong, Sở Vị đi đến nhà dì Lý xin nghỉ một ngày. Hôm đó cậu không thể đến đội bộ để dán hộp diêm cùng mọi người.


Công việc dán hộp diêm bên kia còn cần thời gian mới có thể hoàn thành, cũng chính là có thể kịp bán vào chợ phiên lần sau.


"Tôi thấy họ đều rất có khả năng, chỉ cần có người trông chừng là được. Hôm nay tôi cũng đi chợ. Đến lúc đó cậu không biết đi nhà ai mua gì, thì đến tìm tôi nhé." Dì Lý nói với Sở Vị.


Sở Vị gật đầu liên tục.


Sở Vị trở về nhà Sở, chỉ thấy Tống Dực Dương đã đến rồi. Sở Việt Xuyên đang xếp gọn những thảo dược muốn mang đi bán lên xe. Một bên, Sở Thanh nước mắt lưng tròng, nhìn thấy Sở Vị lập tức chạy tới kéo tay cậu.



"Em cũng muốn đi chợ, đi tập hợp..." Sở Thanh nhìn Sở Vị nói tội nghiệp.


Đứa nhỏ mấy ngày nay đều rất ngoan, ở nhà trông ông nội, không mấy khi ra ngoài chơi.


"Cho em trai đi cùng đi." Sở Vị mang Sở Thanh đến trước mặt Sở Việt Xuyên.


"Ừm. Vậy tất cả mọi người đi đi." Sở Việt Xuyên thấy vẻ mặt Sở Vị không từ chối, liền gật đầu nói.


Sở Vị thấy Sở Việt Xuyên nói xong, còn phản ứng một chút, chỉ nhìn thấy anh từ trong nhà giúp ông nội Sở đi ra.


Muốn đi chợ đất, Triệu Mộng Tây là người thích tham gia náo nhiệt, căn bản không quan tâm thân phận của mình có bị người khác biết hay không, lúc này đã chuẩn bị sẵn sàng muốn đi.


Sở Thanh cũng đi, cả ngày ông nội Sở sẽ không có ai bên cạnh, sẽ rất bất tiện.


Sở Việt Xuyên trải một nửa chiếc chăn lên xe cải tiến hai bánh, nửa còn lại đắp lên người ông nội Sở.


Khóa cửa chính, tất cả mọi người đồng thời tập hợp.


Hơn nữa có Tống Dực Dương đi cùng, không khí rất náo nhiệt ngay từ khi chưa xuất phát.


Hôm đó nhiệt độ tuy thấp hơn một chút, thế nhưng không có gió, mặt trời chói chang, khí trời khá tốt.


Vị trí chợ gần hơn so với công xã một chút, vẫn là cần trước tiên xuống dốc, lại đi một đoạn đường bằng phẳng mới có thể đến.


Khi xuống dốc, Sở Việt Xuyên để Sở Thanh lên xe cải tiến hai bánh. Triệu Mộng Tây cũng lên xe.


"Em không đi, em không muốn đặc biệt." Sở Việt Xuyên bảo Sở Vị lên xe, nhưng cậu lắc đầu rồi viết.


Trước đây, Sở Việt Xuyên khẳng định cho rằng cậu là con gái, nên hễ động một chút là bảo cậu lên xe.


Bây giờ cậu không lên xe, cậu muốn chứng minh mình là một người đàn ông!


"Chúng ta đi nhanh, em theo không kịp đâu." Sở Việt Xuyên nói, rất muốn đem người kéo lên xe.


"Cùng tiến lên!" Sở Vị viết vài chữ, ánh mắt kiên định.


"Nào, cậu ấy không tin, chúng ta đi trước, xem cậu ấy có đuổi kịp không." Tống Dực Dương cười nói.


"..." Sở Việt Xuyên không lên tiếng, kéo xe đi nhanh xuống dốc.


Tống Dực Dương muốn cùng Sở Việt Xuyên đổi lại kéo xe, cũng bước nhanh theo sau. Khi đi ngang qua Sở Vị, anh vỗ vỗ vai Sở Vị, hô "Cố lên" rồi chạy.


"..." Sở Vị mím môi. Cái ba lô trên lưng cậu nặng hơn thường ngày một chút, cậu cũng bước nhanh hơn một chút, nhưng người và xe phía trước vẫn nhỏ dần với tốc độ rõ rệt. Một lát sau, họ rẽ vào một con đường khác, bóng dáng cũng không thấy đâu nữa.


Sở Vị lại nhanh thêm mấy phần, đi được một đoạn thì cảm thấy không thở nổi, chân cũng mỏi. Đường xuống dốc so với đường dốc cảm giác còn khó đi hơn.


Họ sao lại có thể chạy nhanh như vậy?


Sở Vị đi mệt, nghĩ đến Sở Việt Xuyên đã đi thẳng không chút do dự, lát nữa Tống Dực Dương còn biết được cười nhạo cậu, liền thấy bực bội.


"Sở thanh niên trí thức à, sao cậu đi một mình thế? Nào, lên xe ngồi đi!" Sở Vị vừa dừng lại định nghỉ ngơi, một chiếc xe bò từ phía trên đi xuống, bà Lý ngồi trên xe gọi Sở Vị.


Trên xe bò đều là tập hợp phụ nữ và trẻ con, nhìn qua rất náo nhiệt.


Mọi người thấy Sở Vị, ở chỗ vốn đã rất chật chội cố gắng nhường ra một chỗ, mời cậu lên ngồi.


Sở Vị đi mệt rã rời, cũng không khách sáo với họ, cúi đầu cảm ơn sau, lập tức lên xe.



"Sao cậu lại đi chợ một mình thế? Thằng Việt Xuyên này sao có thể để cậu đi một mình?" Sở Vị vừa lên xe, liền có người nói.


Sở Vị biết họ không biết chữ, nên vẽ đồ, nói rằng họ kéo xe đi trước.


"Cái gì? Bọn nó kéo xe đi rồi, lại bỏ lại cậu một mình? Quá đáng thật đấy, lát nữa thím sẽ giúp cậu nói cho nó một trận!" Dì Lý nói.


Sở Vị gật đầu lia lịa. Đúng đấy, sao cậu nói không ngồi, anh ấy liền không cho ngồi, còn chạy, chạy nhanh thế chứ!


Ông nội Sở vẫn còn trên xe, họ không sợ làm ông bị xóc nảy à.


"Ai, kia không phải Việt Xuyên sao? Làm gì có chuyện nó bỏ lại Sở thanh niên trí thức mà không quan tâm chứ, đây không phải là quay lại đón sao?" Đoàn người nói chuyện, dì Lý chỉ về đằng trước nói.


Sở Vị quay đầu liếc nhìn, quả thực là Sở Việt Xuyên, nhưng chỉ có một mình anh, và anh đang chạy đến.


Một mình anh tìm cậu làm gì? Sợ cậu đi lạc à?


Sở Vị lập tức quay đầu nhìn về phía mọi người, ra hiệu "suỵt", cúi đầu hơi ẩn mình. Mọi người lập tức hiểu ý, dì Lý còn dùng túi vải của mình giúp Sở Vị che chắn.


"Thím ơi, có thấy Sở thanh niên trí thức không?" Sở Việt Xuyên thở hổn hển chạy tới, hỏi.


"Không thấy, cậu thanh niên trí thức nào? Cậu ra ngoài không dẫn cậu ấy à?" Dì Lý tiếp lời nói.


"... Tôi đi tìm cậu ấy!" Sở Việt Xuyên vừa nghe xong thì cuống lên, bước nhanh chạy ra ngoài.


Xuyên thấu qua khe hở có thể nhìn thấy Sở Việt Xuyên nghiêng người tìm Sở Vị. Không ngờ Sở Việt Xuyên lại chạy đi luôn, cậu vội vàng ngồi thẳng dậy. Anh đã đi ra ngoài mấy chục mét rồi.


Sở Vị cũng cuống lên, thật đáng sợ, anh chạy đi không gọi lại được, lỡ không tìm thấy mình thật thì chẳng phải anh sẽ lo đến chết sao.


Cũng may dì Lý có giọng nói lớn, hô một tiếng, xe của Sở Việt Xuyên phanh gấp lại quay về.


Sở Việt Xuyên chạy về đến thở hổn hển, trán đầy mồ hôi. Nhìn thấy Sở Vị ngồi trong xe thì thở phào nhẹ nhõm.


"Cậu xem cậu kìa, cái đầu to thế, mà chả có tí đầu óc nào. Bọn tôi vừa trêu cậu thôi đấy, lại đi bỏ mặc Sở thanh niên trí thức một mình đi bộ. Các cậu giỏi thật đấy." Dì Lý nói với Sở Việt Xuyên.


Sở Vị ban đầu nhìn Sở Việt Xuyên đang thở hổn hển, vì trò đùa vừa nãy của mình mà có chút áy náy. Nhưng khi thấy dì Lý nói, cậu lại không nhịn được cười.


Anh trai cậu hồi trẻ, sao mà ngốc nghếch thế không biết, đúng là khờ thật.


Thật sự, nói có đầu óc nhưng lại không có.


Cậu tính toán gì với anh ấy chứ.


"Em đi với dì Lý. Các anh đi trước đi, đến chợ rồi hội hợp." Sở Vị viết một hàng chữ cho Sở Việt Xuyên.


"Ừm, vậy anh đi trước đây. Đợi ở ngã ba nhé, còn phải đi công xã bán thảo dược bốc thuốc." Sở Việt Xuyên nói với Sở Vị.


Sở Việt Xuyên vừa đi, mọi người lại trò chuyện sôi nổi.


"Việt Xuyên này thật thà lắm, ai mà lấy được nó thì sướng cả đời." Dì Lý lại khen Sở Việt Xuyên.


Sở Vị gật đầu liên tục biểu thị tán thành.


"Đúng thế, mười dặm tám thôn này, có ai khỏe như Việt Xuyên, lại thật thà như nó không." Một thím khác cũng lên tiếng tán dương.


Sở Vị lập tức giơ ngón cái biểu thị "nói đúng lắm".


"Vậy cũng muốn Việt Xuyên có thể coi trọng đã. Cái cô ở nhà nó, tôi thấy rồi, xinh thật sự đấy." Có một thím đã gặp Triệu Mộng Tây nói xen vào.



Sở Vị không gật đầu nữa. Mấy ngày nay cậu không thấy Triệu Mộng Tây có thái độ gì đặc biệt với Sở Việt Xuyên, ngược lại nói chuyện với Tống Dực Dương rất vui vẻ, có thể thấy tính cách của cô ấy vẫn rất hướng ngoại.


Tuy cậu không có ý kiến gì với Triệu Mộng Tây, thế nhưng Triệu Mộng Tây cái gì cũng không biết làm, cậu có chút đau đầu.


Triệu Mộng Tây cần một người che chở, chăm sóc.


Sở Việt Xuyên, hắn đã chăm sóc nhiều người như vậy, Sở Vị hi vọng có một người có thể chăm sóc hắn, sẽ thương hắn.


Bất quá chuyện như vậy, không phải cậu nghĩ một chút liền nói thích hợp không thích hợp.


Khả năng Triệu Mộng Tây bây giờ còn nhỏ, sẽ từ từ lớn lên, trưởng thành.


Hay là Sở Việt Xuyên chính là người yêu thích chăm sóc người khác.


Những chuyện này đều cần phải suy nghĩ kĩ, cũng không phải gấp là được.


Mọi người trò chuyện, dì Lý đụng một cái Sở Vị hỏi cậu có nhận ra điều gì không. Sở Vị lắc đầu, tiện thể để dì Lý đi hỏi thăm ý kiến của Sở Việt Xuyên.


Mọi người bên này trò chuyện, cho đến chợ, Sở Vị chăm chú nhìn một chút, lại vẽ một vài thứ hỏi những vấn đề để hiểu rõ hơn về chợ.


Rất nhanh, họ đến ngã rẽ đã hẹn với Sở Việt Xuyên. Sở Việt Xuyên và những người còn lại đang đợi. Sở Vị xuống xe, cùng dì Lý vẫy tay tạm biệt.


"Cứ tưởng cậu sẽ cứng đầu đến chết chứ, cuối cùng vẫn phải lên xe à?" Tống Dực Dương nhìn thấy Sở Vị thì cười nói.


Sở Vị không thèm để ý đến anh ta, chỉ nhìn thấy ông nội Sở đang nói gì đó, có vẻ lẩm bẩm mắng mỏ.


"Ông nội mắng suốt dọc đường, cũng không biết nói gì, nhìn có vẻ mắng rất dữ." Tống Dực Dương không hề biết Sở Vị ghét mình, tiến lên lại nói.


"Ông nội, ông nhìn này, cậu ấy về rồi này? Không lừa ông đâu, cậu ấy ngồi xe đấy, ngồi xe bò đấy, tốt hơn xe của chúng tôi nhiều!" Tống Dực Dương lại cùng ông nội Sở cao giọng nói.


Ông nội Sở trừng mắt nhìn Tống Dực Dương, gọi Sở Vị lên xe.


Sở Vị một đường ngồi xe cũng không mệt, nhưng ông nội Sở đã gọi, cậu cũng không khách sáo nữa. Chỉ cần không nhìn thì sẽ không nghe thấy, sẽ không biết Tống Dực Dương đang nói gì.


Sở Việt Xuyên nhìn Sở Vị lên xe, sau đó đem khăn quàng cổ kéo đến tận mắt, có chút buồn cười.


Tống Dực Dương dường như đã nhận ra Sở Vị tức giận, vươn tay đẩy khăn quàng cổ của cậu ra, Sở Vị nhíu mày.


"Buổi chiều cậu về điểm thanh niên trí thức ăn cơm!" Sở Vị cúi đầu viết.


Chưa đợi Tống Dực Dương nói gì, anh ta nhìn thấy chữ viết của Sở Vị thì lập tức "chột dạ".


"Không muốn, không được! Tôi mới cứng đầu, tôi mới mạnh miệng..." Tống Dực Dương lập tức chịu thua.


Sở Vị quay đầu không thèm để ý đến anh ta nữa. Tống Dực Dương lại chuyển tới một bên khác, cùng Sở Vị chơi đùa không còn biết trời đâu đất đâu.


"..." Sở Việt Xuyên cảm giác không buồn cười  chút nào.


"Được rồi, đi rồi!" Sở Việt Xuyên nói, cũng không ngừng, trực tiếp kéo xe rời đi.


Tống Dực Dương biết Sở Vị chỉ đùa, nhưng vẫn rất vui vẻ trêu chọc cậu.


Triệu Mộng Tây nhìn Tống Dực Dương, rồi lại nhìn Sở Việt Xuyên đang cúi đầu kéo xe.


Tính cách của hai người này rõ ràng, ngoại hình và nhân phẩm đều rất tốt đẹp.


Về điều kiện, Tống Dực Dương vẫn tốt hơn một chút, nghe nói sắp về thành phố.



Nhưng Sở Việt Xuyên mới là đối tượng đính ước mà ông nội cô nói...


Đoàn người sắp tới công xã.


Trước tiên đi đến trạm y tế để bán thảo dược. Lần này là thành quả của Sở Việt Xuyên sau mấy ngày liên tục hái thuốc, thu nhập tốt hơn nhiều so với mấy hào lần trước, tổng cộng bán được hơn năm đồng, thu hoạch không tệ.


Thuốc của ông nội Sở và Sở Vị mỗi người được một tháng, tất cả đều do Sở Việt Xuyên trả tiền.


Sở Vị thấy Sở Việt Xuyên kiếm được tiền, cậu cũng để anh trả, không đáng bao nhiêu tiền.


Sở Vị từ dì Lý và những người khác biết rằng ở chợ không bán đồ sứ thô, chỉ có ở hợp tác xã. Vì vậy, cậu đến đây trước để mua bát.


Họ không mua thịt nên đi thẳng vào. Sở Vị dưới sự dẫn đường của Sở Việt Xuyên và Tống Dực Dương, cuối cùng cũng vào được trong hợp tác xã.


Bát sứ thô một cái hai hào. Sở Vị mua mười cái, bao gồm hai cái bát tô lớn nhất. Ngoài ra, còn có cốc men tráng dùng để uống nước, mấy cái đĩa đựng thức ăn, hai cái ấm đun nước, cái lớn để ủ canh, cái nhỏ để sắc thuốc.


Tống Dực Dương thấy Sở Vị chọn bát lớn, biết cậu chọn bát lớn nhất cho mình và Sở Việt Xuyên, nên rất ngoan ngoãn làm "người vận chuyển".


Sở Vị chủ yếu là sợ đồ gốm có kim loại nặng. Hiện tại cũng không có dụng cụ đo lường, nên mua đồ sứ thô vẫn tốt hơn một chút.


Chỉ cần đồ ăn vào miệng sạch sẽ, những phương diện khác liền không cần chú ý.


Mua xong những thứ này, mọi người cùng đi đến chợ đất, ở đó còn náo nhiệt hơn khu hợp tác xã một chút.


Chỗ rộng, người cũng đông, rộn ràng, cảnh tượng náo nhiệt hiếm thấy.


Sở Vị giao nhiệm vụ bán kẹo m*t cho Tống Dực Dương và Sở Thanh. Sở Thanh đến làm "người quảng cáo", chỉ cần đứng bên cạnh ăn là được. Tống Dực Dương gọi vài tiếng, quay đầu lại rất nhiều người.


Tống Dực Dương được giao nhiệm vụ "xấu hổ" này, vui vẻ hớn hở, cũng không sĩ diện, đứng tại chỗ liền rao bán.


Triệu Mộng Tây thấy ngại, đi theo Sở Vị và những người khác xem đồ gốm.


Đồ gốm rẻ hơn đồ sứ thô rất nhiều.


Ở quầy bán đồ gốm, Sở Vị lại chọn không ít.


Sở Việt Xuyên không nghĩ ra Sở Vị sao lại cần mua nhiều bát, chậu nhỏ như vậy. Trong nhà đã có rất nhiều rồi.


Nhưng Sở Vị đã chọn, anh liền giúp trả tiền vận chuyển.


Sở Vị có dự định riêng của mình, cậu muốn mua để muối dưa, ngâm rau củ, cả chậu rửa chân, rửa mặt, rồi cả bình giữ nhiệt ban đêm nữa...


Sở Vị bên này đem những thứ đồ này mua lại sau, Tống Dực Dương bên kia cũng bán xong tổ ong kẹo que.


"Đông người, trẻ con lại nhiều, bán chạy thật!" Tống Dực Dương chạy đến, đắc ý nói, đem một đống tiền xu và tiền giấy cho Sở Vị.


Tiền không nhiều lắm, chủ yếu là xu. Sở Vị xua tay, bảo Sở Việt Xuyên nhận tiền.


"Xin hỏi, chúng ta bước tiếp theo phải làm gì? Xin chỉ thị." Tống Dực Dương đưa đồ cho Sở Việt Xuyên sau đó đàng hoàng trịnh trọng hỏi Sở Vị.


"Làm khảo sát thị trường, nhìn chợ trên có bao nhiêu đồ vật có thể buôn bán, cái gì dễ bán nhất, nếu chúng ta đến chợ, bán cái gì tốt nhất." Sở Vị cho Tống Dực Dương nhìn những gì mình viết.


"Được rồi!" Tống Dực Dương đáp không do dự.


Sở Việt Xuyên liếc nhìn cũng yên lặng ghi nhớ trong lòng.


Sở Việt Xuyên: Như thế này càng bốc hỏa


Em ấy bò lên, ô ô ô, sau khi hạ nhiệt độ cảm giác sống lại.
 


Hồi Sinh Thập Niên 70: Gả Cho Đại Lão
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hồi Sinh Thập Niên 70: Gả Cho Đại Lão Truyện Hồi Sinh Thập Niên 70: Gả Cho Đại Lão Story Chương 27
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...