Hội Chứng Lệ Thuộc Pheromone

Chương 46

Thế tôi có thể trái chút kỷ luật với cậu không?

Những lời này đi cùng ý vị xâm lược nào đó trong mắt màu hổ phách của Ngư Lam, không cần đoán cũng biết hắn muốn làm cái gì.

Đơn giản là ít việc… còn quá mức hơn cả cắn cổ.

Chu Miên không cự tuyệt cũng không nói đồng ý, ánh mắt lấp ló dưới hàng mi dài lại lộ ra chút ý dụ dỗ như thể sẽ luôn luôn dung túng, thỏa mãn hắn bất kể hắn làm gì.

Ngư Lam coi im lặng là đồng ý. Hắn như thể bị mê hoặc, đợi hai giây rồi bắt đầu hôn lung tung lên.

Giáo bá không dám trực tiếp hôn lên môi Chu Miên.

Thơm thơm mặt, lại chỉ dám chạm chạm khóe môi, xúc cảm mềm mại được phóng đại gấp trăm lần.

Chủ tịch Chu thơm quá, hương hoa đào nở rộ lệnh cả trái tim lẫn linh hồn đều lay động không thôi.

Không phải Ngư Lam chưa từng được thân cận với chủ tịch Chu như vậy, nhưng hình như lần này anh… đặc biệt thơm hơn bình thường.

Ngư Lam nuốt nước miếng hai cái.

Hắn hôn Chu Miên, mà Chu Miên cũng không đẩy hắn ra.

Bên tai còn vang vọng tiếng gió thổi, tiếng hít thở của Chu Miên, còn cả tiếng tim hắn đập như muốn phá lồng ngực ra nữa.

Kỳ thực nụ hôn này rất ngắn, đại khái khoảng —- hai giây.

Nhưng Ngư Lam lại cảm thấy tựa hồ đã trôi qua thật lâu. Lúc Ngư Lam buông Chu Miên ra, đến đầu ngón tay cũng tê dại.

Người bị moa moa còn chưa làm sao, người chơi lưu manh lại đỏ mặt trước.

Cả người Ngư Lam cứng đờ, chỉ có khuôn mặt vẫn không ngừng đỏ lên.

Vốn chỉ có lỗ tai hơi hồng hồng, sau lại tràn đến cả mặt, rồi lan theo cổ xuống dưới, cả người hắn cứ phừng phừng.

Ngư Lam xoay người chạy.

—- Tiếp tục đối mặt với Chu Miên như vậy, khả năng hắn sẽ bốc hơi tại chỗ mất.

Ngư Lam chạy về ký túc xá, một tay hắn chống trên bồn rửa tay, một tay vốc nước lạnh vào mặt.

Nhưng vẫn nóng lắm, thân nhiệt mãi không hạ xuống.

Những đụng chạm ngắn ngủi cùng xúc cảm thân mật đó không ngừng hiện lên trong đầu hắn.

Nguyện ý tiếp xúc với hắn, không kháng cự hắn hôn môi.

Hẳn là Chu Miên… cũng thinh thích hắn đúng không?

Ngư Lam ngẩng đầu nhìn nam sinh trong gương.

Da mặt trắng nõn, đường nét kiêu ngạo sắc bén, đẹp trai không góc chết.

Là kiểu mẫu anh tuấn soái khí ai đi qua thấy cũng phải động tâm.

Ngư Lam nghĩ: Chắc chắn là Chu Miên thích hắn.


Bị hắn hôn rồi, về sau… chính là Alpha của hắn.

Ngư Lam lại tát nước vào mặt lần nữa, không quá bình tĩnh đi ra ngoài.

Hắn lấy hộp nhỏ trong túi, đặt trên bàn rồi mở nắp ra, lấy một hạt dưa bỏ vào miệng.

Hạt dưa chủ tịch Chu bóc vỏ ăn ngon hơn tự hắn bóc.

Ngư Lan cảm giác hắn thực sự bị quỷ ám rồi, cách tẩu hảo nhập ma không xa nữa đâu.

Tạ Tầm Diên trở về từ tiết tự học tối liền thấy Ngư Lam ôm một hộp hạt dưa ngồi ở bàn trước: "Ố? Có hạt dưa!"

Cậu duỗi tay muốn bốc.

Ai ngờ Ngư Lam tức khắc giống sói con bảo vệ đồ ăn của mình, hắn ôm chặt hộp dưa kia vào lòng ngực, che kín mít đi, quay đầu hung tợn nhìn cậu: "Làm gì đấy!"

Tạ Tầm Diên thử thăm dò: "....Ăn hạt dưa?"

Trước giờ đồ ăn vặt của bọn họ ai ăn cũng được, nam sinh ở ký túc xá chưa bao giờ so đo mấy thứ đó.

"Cái này không được." Ngư Lam cảnh giác nhìn chằm chặp móng vuốt của cậu, vỗ cái "bốp" xuống tay đứa bạn, "Đây là của tớ."

"Người khác không được ăn."

Tạ Tầm Diên hiểu ra gì đó: "Người trong lòng tặng?"

Nhưng mà… Người trong lòng Ngư Lam… nhớ không nhầm thì hình như là… chủ tịch Chu?

Não Tạ Tầm Diên đã load xong.

Chủ tịch Chu?!

Ngư Lam hàm hàm hồ hồ không đáp, chỉ mải ôm hộp dưa của hắn bò lên giường ăn.

Sáng hôm sau, Ngư Lam đến cửa hàng tạp hóa mua giấy gấp sao.

Một dãy dài, bên trong màu gì cũng có.

Ngư Lam ngồi trên ghế lớp. Theo video hướng dẫn đêm qua thì trước hết phải gấp một nút ở đuôi, vòng giấy quanh khung năm góc kia rồi nhét vào một khe hở nhỏ.

Cuối cùng nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay bóp bóp, ngôi sao lập tức "phồng" lên.

Đây là lần đầu tiên Ngư Lan gấp mấy thứ con con kiểu này nên độ lớn năm cạnh không được đều lắm, tuy vậy vẫn miễn cưỡng nhìn ra được là hình ngôi sao.

Ngư Lan hài lòng, tiếp tục cúi đầu làm việc.

Hắn mất cả một ngày trời để gấp một vốc sao.

Sau đó chọn ra những viên hoàn chỉnh nhất, họa tiết đẹp nhất bỏ vào trong cái hộp nhỏ mà Chu Miên đưa cho hắn.

Hộp nhỏ trong suốt loang loáng đủ màu, lung linh lại hút mắt.

Hứa Gia Duyên nhìn hắn mân mê gấp giấy dưới gầm bàn cả ngày.



Hứa Gia Duyên không kiềm được nghĩ: Trùm trường rơi vào bể tình thật sự ủy mị quá trời.

Đương nhiên Hứa Gia Duyên không dám nói những câu này trước mặt Ngư Lam.

Suy cho cùng, dù trùm trường có ủy mị đi nữa thì vẫn có thể một quyền đo ván cậu

Hứa Gia Duyên chống cằm, đánh bạo đùa hắn: "Gấp nhiều sao thế, cho tớ một cái đi."

Ngư Lam nâng mắt liếc cậu một cái: "Cậu lấy làm gì?"

Hứa Gia Duyên: "Cất đi ngắm thôi, nhìn đẹp mà."

Ngư Lam đáp: "Không cho."

Quả thực hắn gấp rất nhiều sao.

Nhưng tặng cho Chu Miên bắt buộc phải là những cái đẹp nhất.

Những ngôi xiên xiên vẹo vẹo còn lại thì bị Ngư Lam cất vào cặp sách.

Buổi tối, Ngư Lam hẹn chủ tịch Chu cùng về ký túc xá.

Trên con đường từ khu dạy học ra đến hướng khu ký túc xá, hai người đi ngang qua một hồ nhân tạo gợn sóng lăn tăn dưới ánh đèn đường.

Ngư Lam nghĩ: Đây là nơi tình yêu của hắn và Chu Miên bắt đầu.

Nhưng mà khi đó thái độ của hắn với Chu Miên vẫn rất lấc cấc, mồm chỉ nói được những lời không dễ nghe.

Thế nhưng Chu Miên lại chưa từng trở mặt với hắn

Ngư Lam nhịn không được xoa xoa mũi.

Tính chủ tịch Chu thật tốt quá.

Bọn họ đi dạo quanh hồ trong chốc lát, sân trường càng lúc càng ít người. Đa số học sinh bắt đầu về ký túc xá, bốn phía dần vắng lặng.

Ngư Lam dừng chân, nói: "Tôi có đồ muốn đưa cho cậu."

Sau đó hắn lấy hộp sao từ trong túi ra.

Chu Miên thấy rõ vật trong tay hắn.

Chiếc hộp vốn để đựng hạt dưa giờ lại chứa tầng tầng sao nhỏ.

Ngư Lam đặt hộp lên bàn tay anh, "Tặng cậu."

Hắn không biết sở thích của Chu Miên, mà thoạt nhìn Chu Miên lại chẳng thiếu thốn gì cả —- Chỉ thiếu một bạn trai thôi.

Ngư Lam tra Baidu cả đêm xem như nào mới có thể trở thành một người bạn trai.

( Baidu: nền tảng dạng như Google)

Tra Baidu toàn ra các loại kịch bản "A truy O" nhưng Ngư Lam lại đọc không hiểu. Hơn nữa, đối tượng của hắn là Chủ tịch Hội học sinh tính cách lãnh đạm trong truyền thuyết.



"Cảm ơn." Chu Miên đáp, "Tôi thích lắm."

Thanh âm của anh vẫn thanh lãnh và trầm ổn như xưa, chỉ là mảnh da giữa cổ và tai lại loáng thoáng hồng hồng.

Ngư Lam thấy thế, đồng tử hơi co lại, bỗng cảm thấy khát khô một cách vô thức.

Hắn nuốt nước miếng, nhỏ giọng hỏi: "Tôi có thể trái kỷ luật thêm lần nữa được không?"

Tuy hôm qua hắn vừa "Trái kỷ luật", giờ trái tiếp thì tần số gây án hơi cao.

Nhưng Chu Miên sẽ đồng ý.

Quả nhiên chủ tịch Chu không nói "Không được."

Ngư Lam không trực tiếp vươn người lên hôn luôn như hôm qua mà nhìn thẳng Chu Miên như thể cố chấp chờ anh đưa ra đáp án.

Chu Miên khẽ nắm chặt ngôi sao trong tay.

Một lát sau, anh nhỏ giọng: "Được."

Ngư Lam nghiêng về phía trước một chút.

Dừng một chút, hắn đột nhiên cào cào mặt, lương tâm cắn rứt: "Ờm, cái kia, có phải tôi không nên… bất kính với ủy viên kỷ luật như này không?"

Hình như lan tội yêu sớm đến người ủy viên kỷ luật là không để quy củ trường học vào mắt lắm.

Đêm hôm còn dám moa moa công khai giữa sân trường.

Là trình độ đến hiệu trưởng nghe xong cũng phải tăng huyết áp.

Chu Miên khẽ rũ hàng mi dài, tròng mắt đen thẳm nhìn hắn, giọng nói nhẹ nhàng mà rành mạch: "Hiện tại đã không phải."

Ngư Lam không hiểu, hoang mang mờ mịt: "....Hả?"

Cái gì không phải cơ?

Chu Miên nói: "Chiều nay tôi lên trường nộp đơn từ chức rồi."

Ngư Lam bị những lời này chấn động đùng đùng, mãi một lúc lâu sau đại não mới chậm rãi phục hồi chức năng lại. Cuối cùng hắn đã hiểu thấu tầng ẩn ý dưới câu nói kia của Chu Miên.

Chu Miên từ chức vị trí ủy viên kỷ luật.

Đầu ngón tay, lòng bàn tay rồi đến toàn bộ cánh tay, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể Ngư Lam đều run rẩy.

Nếu, hắn không lý giải sai ý tứ của Chu Miên thì —-

Ngư Lam nhịn không được tiến một bước về phía trước, hỏi từng chữ từng chữ một: "Từ nay về sau, tôi trái kỷ luật lúc nào cũng được đúng không?"

Chu Miên nhẹ giọng đáp: "Đúng vậy."

Ngư Lam nghe thấy tiếng lý trí vốn chưa từng kiên định hoàn toàn chia năm xẻ bảy.

Ngư Lam mất khống chế, hắn bức thiết phải làm chút gì đó.



Hắn không dám trực tiếp hôn… môi Chu Miên.

Nhưng hiện tại dám.

Trong lòng bỗng nhiên sinh ra vô số dũng khí.

Ngư Lam tóm lấy cổ áo Chu Miên, bốn cánh môi dán sát vào nhau.

Môi Chu Miên thực mềm, lại thơm hương hoa đào nhàn nhạt.

Là hương vị hắn tha thiết mơ ước, cũng là người hắn muốn bắt lấy.

Ngư Lam cảm thấy cả người hắn run lên mất không chế, nhưng hắn không cách nào dừng lại được, trước mắt như có trời pháo hoa nổ tung rực rỡ.

Ngư Lam nhắm hai mắt lại.

Hắn trúc trắc, cố chấp gia tăng nụ hôn này.

Giáo bá là nhóc gà tiểu học ngây thơ vừa rơi vào lưới tình, đương nhiên không biết cách hôn sâu. Hắn chỉ biết dựa vào bản năng đi thân cận Chu Miên, lộn xộn hôn lấy người trong lòng.

Vốn dĩ chỉ là hôn ngoài môi, vì dùng sức quá mức mà hai bờ môi gắt gao dán bên nhau.

Nhưng Chu Miên khẽ hé môi ra.

Ngư Lam không kịp phòng ngừa, hắn đột nhiên hôn tới một chỗ càng mềm mại, càng ướt át hơn…

Lông mi Chu Miên run lên, không thầy dạy cũng hiểu, hắn thò đầu lưỡi vào dò xét.

Hắn không biết cách hôn, nhưng bản năng Alpha sẽ dẫn dắt hắn biết càng nhiều thứ hơn.

Ánh trăng trời thu mờ ảo lại dịu dàng.

Hai bóng người quấn quýt đổ trên mặt đất.

Hồi lâu sau, Ngư Lam hơi lui ra sau, buông lỏng nắm tay ra.

Cổ áo vốn được gập quy củ của Chu Miên bị hắn giằng đến lộn xộn.

Ngư Lam cảm giác người hắn nóng phừng lên như bị nấu chín.

Hắn cúi đầu lau môi.

Khoang miệng cùng đầu lưỡi đều tràn ngập vị pheromone ngọt ngào của Chu Miên.

Nhận thức này khiến xương cốt Ngư Lam tê rần.

"Tôi…" Gương mặt Ngư Lam đỏ bừng, giọng nói nghẹn lại, thanh âm run run: "Tôi thích cậu."

Hắn lặp lại lần nữa: "Chu Miên, tôi thích cậu."

Chu Miên nhẹ nhàng nhấp môi dưới.

Môi răng quẩn quanh một hương rượu vừa ngọt vừa cay.

"Tôi biết mà."

Hội Chứng Lệ Thuộc Pheromone
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hội Chứng Lệ Thuộc Pheromone Truyện Hội Chứng Lệ Thuộc Pheromone Story Chương 46
10.0/10 từ 35 lượt.
loading...