Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi

Chương 98: Đại Yêu Sát Sinh Hoàn.


Tháng Chín, nắng cuối thu vẫn còn gay gắt như muốn đốt người.


Giờ nghỉ giữa buổi luyện chạy kết thúc, Tạ Lan đứng ngẩn ra dưới gốc cây ngô đồng ở cửa sân thể dục, linh hồn bay đi đâu mất.


Khối 12 mỗi ngày hai lần chạy giữa giờ, các lớp xếp hàng chỉnh tề, như thể ai cũng là cái bánh quy bị ép trong khuôn, không nhanh không chậm chạy đúng hai mươi phút.


Không phải cậu không vận động được, mà là không chịu nổi cái kiểu hành xác này. So với chạy như thế, thà chết luôn còn hơn.


Mãi đến khi Đậu Thịnh chạy đi mua nước xong quay lại, Tạ Lan mới dần hoàn hồn.


Cuộc sống đúng là không dễ. Tạ Lan thở dài một cái.


Lúc trước cậu tưởng mình được cử đi học, lớp 12 chắc sẽ dễ thở một chút, ai ngờ chương trình lớp 12 trong nước lại kinh khủng thế này.


Chẳng hạn như sáng sớm 5:50, ký túc xá phát đúng giờ bài phát thanh “Từ đơn thi đại học”.


Mỗi tối sau bữa cơm chiều, cô Hồ Tú Kiệt lại đứng chặn ngay cổng Tây, tịch thu tất cả đồ ăn vặt.


Lão Tần thì cứ một tối thứ Ba bình thường lại phát đề văn thi thật năm trước để cả lớp luyện.


Thầy Hóa thì mặc áo in bảng tuần hoàn nguyên tố nguyên tuần, sang tuần sau liền đổi sang áo in phương trình hóa học cơ bản.


Mấy chuyện đó còn chưa là gì. Có lần tối Chủ nhật quay lại trường, Tạ Lan vừa bước vào lớp học thì suýt nữa hồn bay lên trời. Cậu đứng ngây người trên bục giảng nửa phút, mắt tròn mắt dẹt nhìn xuống cả lớp, mới bàng hoàng nhận ra… tất cả nữ sinh đều cắt mái ngắn trên chân mày đúng nửa phân.


Một từ thôi, liều mạng.


Nói ngắn gọn, chính là hai chữ ngạnh hạt. Nếu không phải cô Hồ ra lệnh cấm Đậu Thịnh mang camera tới lớp 12, thì mớ dữ liệu "học sinh cấp ba ngạnh hạt chân thực ghi chép" kia chắc chắn đã tăng gấp đôi rồi.


Đếm từng ngày sống sót, cuối cùng cũng tới cuối tháng Chín, Quốc Khánh sắp tới rồi, được nghỉ ba ngày!


Đêm trước kỳ nghỉ hè, trời đổ mưa. Gió lùa qua hành lang, hất tung cả cửa phòng học đang mở, đập liên tiếp vào khung sắt. Chuông tan học tiết tự học buổi tối thứ Hai vang lên, Tạ Lan tranh thủ đi vệ sinh.


Cậu vừa định làm việc, thì bên cạnh, một anh bạn nào đó của khối A bỗng hắng giọng, mở màn đầy khí thế: "Gió vút trời cao, vượn hú bi thương, cát trắng, chim nhạn bay về..."


Người kia vừa đối mặt với tường gạch sứ vừa đọc rõ ràng từng chữ: "Cây rụng lá không dứt, sông dài cuồn cuộn trôi."


Tạ Lan ngơ ngác, "...Cậu làm gì đấy?"


"Đi vệ sinh mà để thời gian trôi qua lãng phí thì tiếc lắm, nên tớ tranh thủ học thuộc." Người kia đáp như thể chuyện đương nhiên, rồi đổi sang bài khác: "Dây lớn vang như mưa gấp, dây nhỏ nhẹ như thì thầm... âm vang lẫn lộn, như ngọc trai rơi trên mâm ngọc..."


Rồi cậu ta quay qua, thành khẩn hỏi: "Ôi trời, anh em ơi, xin lỗi nhé, có phải bị tớ làm loạn nên không đi được không?"


Tạ Lan vẫn ngẩn người.


"Vậy để tớ đổi bài giúp cậu nhé." Người kia nói tiếp: "Bỗng ngân bình xé mặt sông, thiết kỵ lao ra đao thương vang..."


"Thôi, không cần." Tạ Lan im lặng kéo quần lên, quay đầu đi thẳng, mặt lạnh như tiền.


Về lại chỗ ngồi, vừa ngồi xuống, Đậu Thịnh đã đặt bút xuống, cười hỏi: "Ổn không đấy, Nhị Miêu?"



Tạ Lan thở dài: "Tớ muốn trốn khỏi cái kh*ng b* cấp ba này quá rồi."


"Biết tại sao không?" Xa Tử Minh nghiêng đầu lại, vẻ mặt thần bí: "Bởi vì cậu được cử đi học, nên cái khổ này với cậu không cần thiết, nó mới thấy khổ. Còn bọn tớ là mấy thằng Hoàng Cái đang chịu đòn chung, chịu khổ vui vẻ lắm, hiểu chưa?"


"Hoàng Cái?" Tạ Lan càng rối, "Nghe như tên lưu manh nào đấy? Có nghĩa gì?"


"Đủ rồi!" Đậu Thịnh vội kéo Tạ Lan ngồi xuống, "Nhịn chút đi, sắp được nghỉ rồi."


Tiếng chuông vào lớp vang lên, tiếng giày cao gót của cô Hồ Tú Kiệt vang dội trong hành lang.


Tạ Lan tranh thủ nghiêng đầu hỏi nhỏ Đậu Thịnh: "Mai quay đúng không?"


Đậu Thịnh gật đầu: "Đội phục trang, đạo cụ chuẩn bị xong hết rồi. Mấy cảnh quay cần chốt cũng lên xong luôn. Ba ngày nghỉ này tranh thủ đẩy hết ba tổ cảnh."


Tạ Lan nghe xong hít sâu một hơi, gật đầu nói: "Ok."


Cậu biết, Đậu Thịnh rất để tâm đến video này, một đoạn hoạt hình như lăng kính vạn hoa. Điều mà cậu không ngờ, là cậu ta để tâm tới mức ấy.


Soạn nhạc, sửa lại kịch bản xong xuôi, Đậu Thịnh bắt đầu liên hệ với ekip. Dựng cảnh, phục trang, hóa trang, đạo diễn hình ảnh, chỉ đạo võ thuật, hậu kỳ và kỹ xảo, tất cả đều mời studio chuyên nghiệp nhất. Hôm đó Tạ Lan dùng iPad của Đậu Thịnh để tra bản thảo, lúc đang lướt thì màn hình đột nhiên hiện thông báo: trong thẻ vừa bị trừ hơn tám chục ngàn.


Cậu giật mình suýt ném cả iPad, vội quay sang hỏi, Đậu Thịnh lại chỉ bình tĩnh nói: “À, đặt cọc trước cho người ta thôi.”


Tạ Lan chết lặng vài giây. Cậu chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ được tận mắt thấy cảnh làm video mà đập cả trăm ngàn vào.


Lớp 12 học tối, tự học tiết 4 kết thúc lúc mười giờ rưỡi, về đến nhà là hơn mười một. Tạ Lan tắm xong, mở hé cửa phòng tắm rồi đứng đó sấy tóc, mơ hồ nghe được tiếng Đậu Thịnh đang gọi điện thoại ngoài phòng khách.


Bản năng khiến cậu hạ tốc độ máy sấy xuống mức thấp nhất.


“Cảnh tuyết phải làm thật luôn, không làm giả bằng hậu kỳ, chứ không thì nhìn quá gượng… Ừm, phần mặt trăng có thể làm hậu kỳ được.”


“Ngày mai có bao nhiêu máy quay? … Dựng cẩu xong chưa? … Ok, vậy bọn tớ khoảng bảy giờ sáng có mặt.”


Đậu Thịnh cúp máy, nghiêng người ra gọi: “Thiếu hiệp, tóc cậu sấy xong chưa đấy?”


Tạ Lan đơn giản đặt máy sấy xuống: “Ngày mai quay gì thế, cuối cùng chốt chưa?”


“Ừ, ba ngày này quay tổ 'Tuyết'. Ngày mai quay cảnh Sát Sinh Hoàn, hôm sau là Trầm Mộc, ngày cuối là Thiên Dã.” Đậu Thịnh nói.


Tạ Lan nghe vậy gật đầu. Trầm Mộc với Thiên Dã là nhân vật nam chủ trong mấy bộ quốc mạn huyền huyễn, cậu không rành lắm. Nhưng Sát Sinh Hoàn thì lại rất quen.


“Đại yêu quái Sát Sinh Hoàn hả?” Cậu nhịn không được trừng mắt nhìn Đậu Thịnh.


Đậu Thịnh cười: “Cả cái kế hoạch này tớ lo nhất chính là cảnh đó. Là nhân vật nam chủ duy nhất là yêu quái, quá 2D, nếu quay không tới thì cả video hỏng luôn.”


“Nhưng tớ thấy cậu làm được.” Tạ Lan gật đầu rất nghiêm túc. “Cậu có cái khí chất đó thật. Đừng lo.”


Cậu từng lướt qua nhiều cos Sát Sinh Hoàn trên mạng. Có người mặt quá nhọn, có người thì tà quá, thiếu khí chất tiên. Có người hai má tròn trịa, nhìn chẳng có tí cảm giác “người giấy” nào, sao nhìn cũng không đúng vibe.


Nhưng Đậu Thịnh lại hợp thật. Vốn dĩ mặt anh kiểu dạng chuẩn, cằm không dài, hai má thon góc cạnh vừa phải. Hôm trước Tạ Lan thấy Đậu Thịnh thử đội tóc giả dài màu bạc của Sát Sinh Hoàn, thậm chí còn chưa makeup, chỉ luyện tập vài cái ánh mắt thôi mà đã rất có “mùi”.


Đậu Thịnh vào phòng tắm soi gương, nhỏ giọng nói: “Nếu quay xong mà hiệu quả không tốt thì khỏi đăng luôn, tuỳ duyên vậy.”



Không đăng nữa. Mấy trăm ngàn đổ vào, rồi khỏi đăng.


Tạ Lan nhịn không được run lên một tiếng: “Cậu thật sự muốn làm vụ này từ đầu sao?”


“Lúc đó chắc… lên hứng quá.” Đậu Thịnh đối gương cười cười. “Tớ chưa từng cos, nên muốn thử một lần cho biết. Đã chơi thì chơi tới luôn. Đập tiền cũng là vì đam mê, không sao đâu.”


Tạ Lan im lặng. Cậu cũng là tay mơ trong mảng cosplay, nói quá hay thì sợ hôm sau hiệu ứng không đạt, quê mặt. Mà phản ứng bình thường quá thì lại thấy có lỗi với tâm huyết của Đậu Thịnh.


Thế là cả đêm trước ngày quay, người mất ngủ không phải Đậu Thịnh, mà là Tạ Lan.


Sáng hôm sau tới trường quay, Đậu Thịnh hoá trang mất ba tiếng, vừa bước ra, Tạ Lan sững sờ luôn tại chỗ.


Tóc dài bạc như thác đổ, áo choàng hoa tuyết phiêu dật kỳ ảo, áo giáp ánh bạc, loan đao bên vai cùng lớp da lông trắng muốt. Ở giữa trán là một vòng trăng tròn, hai má có vết máu xé dọc, rõ ràng là khí chất nam cường mạnh mẽ, mà nét mặt lại tuấn tú, lạnh lùng, mang theo vài phần phong thái tiên giới.


Chuyên viên hóa trang cười khúc khích: “Bộ này của cậu mà đăng lên là g**t ch*t bao nhiêu coser chuyên nghiệp luôn đó, xứng danh một tiếng ‘giết điện hạ’.”


Đậu Thịnh nhập vai rất nhanh, gật đầu với vẻ khí ngạo lạnh lùng của Sát Sinh Hoàn. Nhưng chỉ cần quay đầu nhìn Tạ Lan một cái là ngay lập tức quay lại dáng vẻ bình thường, mỉm cười hỏi: “Tớ đẹp trai không?”


Tạ Lan lập tức rút điện thoại ra: “Ừ, tớ chụp cái làm màn hình khóa trước.”


Bạn trai đẹp trai quá mức cho phép, đẹp tới mức Tạ Lan chỉ còn biết giữ mặt lạnh để che giấu, phía sau màn hình điện thoại là một tiếng gào rú câm lặng.


Đậu Thịnh cười đến không chịu nổi, mấy lần muốn vào lại vai nhưng cứ nhìn thấy vẻ mặt nhịn cười của Tạ Lan là lại bật cười.


“Cứ như này đi, đừng vuốt tóc nữa, cuối cùng thể nào cũng có vài tấm ảnh ra hồn.” Anh cười, sờ sờ lớp da lông trên vai áo: “Cảm giác này đã thật ấy, bụng ngô đồng nhà cậu cũng có lông mềm như vậy, màu trắng này không phí chút nào.”


Tạ Lan nhịn không nổi, cũng đưa tay ra sờ: “Cho tớ thử sờ một cái.”


Đậu Thịnh nghiêng người cho Tạ Lan sờ lên lớp lông trắng tuyết trên vai áo. Vừa mềm vừa dày, mượt như nhung. Tạ Lan sờ một hồi, trong đầu đột nhiên bật lên một ý nghĩ: đang tuốt lông mèo.


Tuốt lông đại miêu nhà mình.


“Rồi rồi, được rồi đó.” Đậu Thịnh để cho cậu sờ chán rồi mới lùi lại, rút loan đao ra khỏi vỏ với một tiếng “soạt”.


Khí thế ngút trời.


Anh lập tức thu đao lại, cúi người nhỏ giọng với Tạ Lan: “Tớ đi quay nhé, chứ cứ nhìn cậu là không diễn nổi luôn.”


Tạ Lan gật đầu: “Đi đi, tớ ngồi ngoài lều nhìn cậu.”


Phòng chụp khá trống, tổ một đang quay với phông nền là bầu trời đêm sáng trăng, tuyết bay nhè nhẹ như sương, khung cảnh vừa lạnh vừa đẹp.


Đại yêu quái sát sinh đứng dựa lưng vào ánh trăng, ngạo nghễ trên ngọn cây, một giây sau rút đao lấy đà, nhảy vút vào trước ống kính—động tác ấy kết hợp cùng hiệu ứng đặc biệt khiến người xem phải nghẹt thở.


Cảnh “xuất hiện chớp nhoáng” nhờ kỹ xảo hỗ trợ, nhưng cú lấy đà và cú đâm vào ống kính vẫn phải làm thật. Nhảy đà thì phải có sự mềm mại của một khắc, còn cú đâm thì phải lạnh lùng đến thấu xương. Chỉ hai động tác vậy mà Đậu Thịnh quay đi quay lại đến cả trăm lần. Người thường chắc máu nóng dâng trào mà vẫn chưa chắc ra được chất như cậu ấy—nhưng Đậu Thịnh thì có thể, vì lúc quay, cậu ấy cực kỳ tập trung, gần như không nhận thức được thời gian trôi.


Trưa nay Đậu Thịnh không dám ăn cơm, chỉ nhai tạm hai thanh năng lượng. Tạ Lan đứng trước cửa phòng chụp chờ mãi, đến tận chạng vạng khi phát cơm hộp mới thấy anh bước ra.


Tạ Lan chọn phần cơm nhìn có vẻ nhiều thịt nhất, định mang vào cho Đậu Thịnh.


Có một nhân viên công tác đi ngang qua lều bên cạnh, liếc vào tò mò: “Ở đây đang quay cho tiểu minh tinh nào à?”



Tạ Lan khựng lại, lắc đầu: “Không phải, bọn em quay cho vui thôi.”


“Chà, đẹp trai vậy.” Người kia ngó thêm lần nữa, cười nói: “Gương mặt này đóng phim thần tượng vẫn ổn đấy, gu nam chính hiện giờ là kiểu có nét như vậy đó.”


Tạ Lan biết Đậu Thịnh chẳng mấy hứng thú với nghề diễn viên, nhưng vẫn nhịn không được hỏi: “Phim thần tượng là phim kiểu gì?”


“Nam chính với nữ chính yêu đương này, cảnh hôn này, ôm ôm hôn hôn, nâng lên cao cao ấy mà.” Người kia thuận miệng đáp.


“…” Tạ Lan đột nhiên sa sầm mặt, “Nhưng thứ duy nhất cậu ấy thích chỉ là quay video thôi… còn có vuốt mèo.”


Nhân viên kia cười phá lên: “Tôi cũng thích vuốt mèo.”


Tạ Lan nhìn cô ấy xách cơm rời đi, một lúc sau, khẽ tsk một tiếng.


Loại cảm giác bị người khác vô tình “xâm lấn biên giới” này khiến người ta thấy khó chịu, dù rõ ràng chẳng có chuyện gì quá đáng, nhưng vẫn không tài nào ngó lơ được.


Tạ Lan thở dài, quay người bưng hai hộp cơm vào trong.


Đậu Thịnh quay xong rồi, đang đứng trước màn hình máy tính tranh luận kịch liệt với thầy hậu kỳ. Tạ Lan đi ngang qua, liếc qua vài giây đầu clip, mỗi cảnh đều đẹp như CG của studio chuyên nghiệp, cực kỳ ấn tượng.


“Thế nào?” cậu hỏi.


Đậu Thịnh ngắt ngón tay ra hiệu “OK”, cười nói: “Xong rồi, đi thay đồ rồi ăn cơm.”


Anh cảm ơn đội ngũ kỹ thuật vất vả làm việc, lưu lại tệp trên máy, sau đó khập khiễng rời đi.


Tạ Lan ngẩn người, lập tức đuổi theo: “Chân bị gì rồi?”


“Cuối cú nhảy vừa nãy hơi trẹo tí thôi.” Đậu Thịnh bĩu môi, “Không sao đâu, còn chưa nặng bằng lúc chơi bóng đâu.”


Nói thì nói vậy, nhưng hôm nay mới là ngày đầu tiên, trong khi hai ngày tiếp theo còn nhiều động tác khó hơn. Tạ Lan không dám tưởng tượng Đậu Thịnh sẽ phải kéo theo cái chân đau để diễn tiếp.


Đậu Thịnh tự rót nước, thay bộ T-shirt với quần bò quen thuộc, tháo tóc giả, lớp trang điểm vẫn chưa tẩy, rồi ra ngoài ngồi phịch xuống ghế nhỏ bắt đầu ăn.


Hộp cơm hôm nay khá dầu, có cả bánh ngọt, nhưng Đậu Thịnh ăn ngon lành, rõ ràng là đang rất đói. Tạ Lan đưa cái đùi gà của mình qua, anh gặm sạch chỉ trong hai miếng, sau đó gắp miếng bánh ngọt đưa lại cho Tạ Lan.


Tạ Lan nhìn thấy cổ chân Đậu Thịnh chỗ bị cosplay buộc vải đã trắng bệch vì mồ hôi, cánh tay còn mấy vết bầm và xước.


“Cậu liều quá.” Cậu hơi đau lòng, vừa xoa chân bạn trai vừa lẩm bẩm, “Sớm biết thế lúc chọn chủ đề đã cẩn thận hơn rồi.”


Đậu Thịnh nuốt cơm, cười tươi: “Tớ thấy cực kỳ đáng! Quay mấy cái này còn vui hơn tưởng tượng nhiều. Sớm biết thế phải kéo cậu quay chung mới đúng.”


Phòng thay đồ không có ai, Tạ Lan nghiêng đầu, hôn nhẹ một cái lên má anh, “Ăn nhanh đi.”


Đậu Thịnh hai bên má phồng lên, vừa nhai vừa dùng môi dán lại má Tạ Lan một chút, “Ừm.”


Hộp cơm bị ăn sạch không còn một hạt gạo, Đậu Thịnh vỗ bụng, bất ngờ kêu “a” một tiếng.


“Chờ tớ tí nha, tớ còn phải bàn thêm một chi tiết nhỏ với hậu kỳ, xong sẽ dắt cậu đi ăn đồ nướng!”


Tạ Lan cứng đờ tay đang cầm đũa, “Còn ăn nướng nữa hả?”



“Ừ.” Đậu Thịnh liếc hộp cơm, “Cái này mới là… món khai vị.”


Tạ Lan: “…”


Một hộp cơm to tướng mà gọi là… món khai vị, cũng được đấy.


Đậu Thịnh đi ra ngoài, Tạ Lan thở dài, mang theo chút phẫn uất ném hai hộp cơm rỗng vào thùng rác.


Không phải cậu thiên vị đâu, nhưng xin hỏi B Trạm còn có UP nào xứng với danh “bách đại” hơn Đậu Thịnh nữa không?


Cậu mở giao diện điền form của bên dữ liệu đại thần, ẩn danh gửi một dòng:


– thông khí quất miêu: Nếu cuối cùng “bách đại” không thuộc về Tạ Lan và hạt đậu, B Trạm thật sự sớm muộn gì cũng sẽ đóng băng thôi.


Post xong, cậu lại kéo xuống đọc tiếp bình luận.


---


– “Đối với Tạ Lan thì tôi có thiện cảm, nhưng nếu cậu ấy muốn lấy danh hiệu bách đại bằng cách cầm đi Hạt Đậu, tôi cảm thấy không xứng đáng lắm.”


Tạ Lan bấm like thật mạnh.


– “Nói nhỏ thôi, nền tảng cấp bách đại phải cân nhắc rất nhiều yếu tố. Tạ Lan là người Anh một nửa, chưa chắc được trao đâu.”


Có chuyện này à? Vậy thì… tốt quá rồi.


Tạ Lan lập tức thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cũng bấm like cái bình luận đó.


Cậu kéo xuống tiếp, gom hết comment chê mình trước đó ra, lần lượt… bấm like tất cả.


Rốt cuộc cũng cảm thấy trong lòng dễ chịu trở lại.


Kéo cửa bước ra ngoài, nhân viên đã rút đi quá nửa, Đậu Thịnh vẫn đang kéo người phụ trách dự án bàn chuyện lịch trình.


“Phong hoa tuyết nguyệt” chia thành bốn tổ, dịp Quốc Khánh ba ngày quay xong tổ “Tuyết”, ba tổ còn lại lần lượt xác định vào cuối tháng 10, giữa tháng 11 và đầu tháng 12.


Như vậy, một tháng sau là có thể làm xong hậu kỳ, kịp đăng bài, vừa đúng không lỡ thời gian bách đại.


Thời gian rất gấp, chủ yếu vì học sinh lớp 12 quá bận. Hơn nữa đến tháng 11, Tạ Lan còn phải đi trại đông bên Anh, không thể ở bên bạn trai suốt được.


Đang thở dài trong lòng, đột nhiên cậu nghe thấy tiếng điện thoại trong túi Đậu Thịnh rung lên.


Tạ Lan đang phân vân có nên giúp cậu ấy nghe không, thì tiếng chuông tắt.


Ngay sau đó, điện thoại của chính cậu vang lên.


Là… Lão Mã.


Tạ Lan nhìn hình đại diện tươi cười của Lão Mã hiện lên màn hình, trong lòng đột nhiên dâng lên một dự cảm khó tả.


Cậu hắng giọng, quay người ra phía sau nghe máy: “Thầy ơi, có chuyện gì ạ?”


“Đợt thi hai có kết quả rồi!” Lão Mã giọng đầy phấn khích, “Em với Đậu Thịnh đồng hạng nhất tỉnh! Thầy thật không ngờ luôn đấy! Đậu Thịnh đâu? Gọi em ấy nghe máy đi, còn phải chuẩn bị thi vòng tiếp theo nữa!”


Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi Truyện Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi Story Chương 98: Đại Yêu Sát Sinh Hoàn.
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...