Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi

Chương 88: Đàn Anh.


Gió nhẹ thổi lăn tăn mặt sông, dưới ánh mặt trời nhàn nhạt sớm mai, gợn lên một mảnh lấp lánh mơ hồ.


Mới hơn năm giờ sáng, cả thành phố còn mơ màng ngái ngủ.


Lượt xem livestream lẹt đẹt chỉ mới lên bốn con số, đạn mạc thì thưa thớt như sương sớm.


- sáng sớm chào các bằng hữu họ Đậu ~


- trời má, đây là 5 giờ sáng theo giờ Bắc Kinh đúng không vậy?


- không tin vào con mắt của tui luôn


- người đi làm đã dậy rửa mặt


- người học hành đã bắt đầu ôn từ vựng


- sinh nhật vui vẻ nha, hạt đậu ~


- Tạ Lan đâu rồi?


Góc máy nghiêng nghiêng, Đậu Thịnh ngồi phía trước, mặt vẫn còn oán khí chưa tan, Tạ Lan đứng cách hai bước sau lưng, vừa ngáp vừa lết từ mép kệ sách vào khung hình.


"Cậu ấy chưa tỉnh hẳn." Đậu Thịnh nói, "Hôm qua chơi với bạn tới khuya, sáng nay bị tớ lôi dậy nên đang giận."


Anh ngáp cái rõ to, rồi gãi gãi tóc: "Tớ phát livestream chơi thôi, vài phút nữa off nha, mọi người cứ coi như tớ bật nhầm."


- trời má, lại giả bộ vô tình thân mật nữa kìa


- miêu tả cụ thể cảnh bị lôi dậy đi, cảm ơn!


- nghe nói hôm qua thần S còn comeback vì cậu ấy tổ chức sinh nhật cho cậu đó!


- vui không hả Đậu Thịnh?


Đậu Thịnh bật cười: "Muốn nói tới chuyện này thì tớ tỉnh liền nè."


Anh quay lại liếc Tạ Lan một cái, rồi cố làm ra vẻ thở dài: "Bất ngờ lớn vậy mà không thèm nói trước với tớ một câu. Giai đoạn ôn thi bận muốn xỉu, đề toán xoát tới nát não, vậy mà vẫn rảnh cải biên nhạc, thuê sân khấu bí mật diễn tập... Haiz, không nói nữa đâu, nói ra cứ như tớ đang khoe vậy á."


- bạn ơi, đúng là cậu đang khoe đấy


- lừa cẩu sáng sớm, ám sát quá nhanh


- truy tinh mạnh nhất trong lịch sử


- "truy tinh" nay đã không còn là từ của fan girl nữa


- fan nam theo đuổi ngẫu nhiên, bạn thân mà thôi (đúng không?)


Lúc này Tạ Lan lết đến gần, giọng ngái ngủ nhưng vẫn nghiêm túc:
"Đừng nói bậy với khán giả. Sáng nay tớ đâu có giận cậu."


- sáng sớm chào Lan Tể ~


- ăn sáng chưa đó?


- quà sinh nhật hoành tráng ghê


- giờ cả Youtube với Bilibili đều biết là hạt đậu được tổ chức sinh nhật siêu to rồi nha ~


Tạ Lan bị đạn mạc vây như mạng nhện, cố nheo mắt đọc chữ mà đầu như muốn nổ.


Cậu liếc sơ qua màn hình rồi phẩy tay chào qua loa, sau đó rút khỏi khung hình, nhỏ giọng nói với Đậu Thịnh: "Ngưng đi, chẳng phải nói sáng sớm đi dạo cùng nhau sao?"


"Thấy cậu mệt lả người nên tớ mới bật live. Vậy... tắt liền." Đậu Thịnh gật đầu ngay.


- ? ? ?


- Gì cơ! Gọi bọn tớ dậy xong giờ lại định bỏ mặc bọn tớ à?


- Tạ Lan, cậu đúng là nhẫn tâm ghê.


- Hạt Đậu, cậu có thể giữ chút nguyên tắc không vậy?


- Lạnh lùng, ác quỷ, ha ha.



Đậu Thịnh làm như không nhìn thấy màn hình tràn ngập tình cảm thắm thiết kia, chỉ cười nhạt, đưa camera ra phía sau, hướng thẳng ra mặt sông.


"Livestream sáng sớm thế này mệt muốn xỉu luôn, mọi người cùng nói bye bye với con sông này đi."


-- Mọi người đều biết, cái gọi là "sáng sớm" của cậu chỉ dài đúng năm phút.


-- ???


-- Tớ quỳ xuống bái chân bà nội cậu thật đấy.


-- Lão tử chỉ muốn dùng dép quật nát đầu cậu thôi.


-- Cậu dám off đấy à???


Mấy dòng đạn mạc đe dọa vừa hiện ra thì màn hình đã tối đen.


Đậu Thịnh xác nhận lại điện thoại: "Báo cáo, tôi đã thực hiện mệnh lệnh, off rồi nhé!"


Tạ Lan liếc anh một cái rồi quay đầu nhìn ra mặt sông.


Mặt trời bên kia bờ đã gần như lên hẳn, ánh sáng phản chiếu trên toà nhà cao nhất trong thành phố, một nửa chói loá trong nắng sớm, nửa còn lại vẫn chìm trong bóng mờ - rất đẹp.


"Bọn họ đi rồi hả?"


"Ừm, bốn người gọi chung một chiếc xe."


Tạ Lan vô thức thở phào, ngập ngừng nói: "Đi sớm thế... còn tính gọi họ ở lại ăn sáng cơ mà."


Đậu Thịnh lập tức cười tươi rói: "Tạ Lan, tiểu bằng hữu, cậu có thể làm bộ giả vờ hơn tí nữa được không?"


Tạ Lan nhíu mày: "Rõ ràng thế à?"


"Cậu không bằng dán luôn bốn chữ 'Rốt cuộc đi rồi' to tướng lên trán cho rồi." Đậu Thịnh cười không ngậm miệng được, tiện tay kéo lấy bàn tay đang buông thõng của Tạ Lan, mười ngón tay đan xen tự nhiên: "Đừng nghĩ nữa. Đợi đến khai giảng trở lại, tất cả mọi người sẽ không nhắc lại đâu."


Tạ Lan nghe vậy, vành tai hơi đỏ lên.


Lúc này gió sớm lướt qua mặt, mang theo chút hơi nóng, may mà chỉ là chút ít.


Ven sông yên tĩnh, mấy người chạy bộ buổi sáng lướt qua bọn họ, nhưng chẳng ai rút tay ra.


"Anh Trung kể có một lời đồn." Đậu Thịnh bỗng nhiên nói, "Nếu kéo tay người ta ở bờ sông này, sẽ vĩnh viễn không buông nhau ra nữa."


Tạ Lan hơi sững lại: "Chuyện kiểu đó mà cậu cũng tin à?"


Miệng thì nói vậy, nhưng tay cậu vẫn theo phản xạ siết chặt hơn.


Đậu Thịnh một tay kéo bạn trai, một tay vác túi, nheo mắt lại dưới ánh nắng mới, khóe môi vẫn treo nụ cười nhè nhẹ.


"Không bao lâu nữa là tới đợt làm nhạc lần hai rồi nhỉ, bao giờ bắt đầu thế?"


Tạ Lan nghĩ ngợi một chút: "Chắc tầm tháng Mười. Khi đó việc phối hợp giữa thi đầu vào và kỳ khảo thí đi học chắc là kết thúc rồi."


"Vậy thì vẫn còn kha khá thời gian rảnh. Hay là tụi mình làm một dự án lớn luôn đi." Đậu Thịnh đề xuất.


"Làm cái gì cơ?"


Anh móc điện thoại ra, đưa cho Tạ Lan xem đơn đặt hàng trên Taobao là mấy bộ cosplay và phục trang diễn xuất, một số màu sắc rất chói lóa.


"Năm nay phải làm đỉnh cao một trận, tung đòn chí mạng cuối cùng." Đậu Thịnh hưng phấn, "Tớ hôm qua lúc hát sinh nhật mới nảy ra ý tưởng muốn làm một buổi cosplay kinh điển, hỗn hợp nhiều nhân vật anime đình đám, ống kính lung linh như phim luôn. Cậu phải sửa nhiều bản nhạc thành BGM cho tớ, còn phải khảo sát địa điểm nữa, chơi không?"


Tạ Lan bỗng thấy máu nghệ sĩ nổi lên: "Ý tưởng này chất lượng cao thật. Tớ thấy khả thi đấy."


Cậu đang định lên kế hoạch chi tiết thì điện thoại rung lên.


Tạ Lan lấy ra xem, thoáng nhìn màn hình thì nụ cười trên mặt chợt khựng lại.


"Ai thế?" Đậu Thịnh nghiêng người tới gần.


"Ba tớ gọi..."


Chênh lệch múi giờ giữa London và Bắc Kinh là bảy tiếng, giờ này bên kia chắc còn chưa tới mười một giờ đêm.


Tạ Lan nhìn cái tên nhấp nháy trên màn hình, do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn nhấn nút nghe.


Đậu Thịnh vẫn nắm tay cậu, đi tiếp về phía trước, không phản ứng gì quá rõ rệt.



"Ba." Tạ Lan hạ giọng, "Có chuyện gì sao?"


Từ đầu dây bên kia có tiếng tivi vọng lại - là chương trình Dateline London của BBC chiếu vào buổi chiều. Âm thanh quen thuộc xuyên qua điện thoại vang vào tai, khiến khung cảnh trước mắt dòng sông, bàn tay bị nắm và cả Đậu Thịnh đứng bên cạnh đột nhiên trở nên xa lạ. Cảm giác lệch nhịp ấy khiến Tạ Lan hơi thất thần.


Đậu Thịnh tinh ý, đầu ngón tay siết nhẹ lấy tay cậu.


Tiếng tivi nhanh chóng được vặn nhỏ, giọng Tạ Cảnh Minh nghe khá ôn hòa: "Lâu lắm không gọi điện cho con. Con thi xong đợt thi đua học sinh giỏi quốc nội rồi đúng không? Kết quả thế nào?"


Từ lần trước Tạ Lan từ chối đề nghị trao đổi đại học qua Messenger, ông cũng không liên lạc lại, nên lần này đột ngột hỏi han khiến cậu hơi lúng túng.


Tạ Lan dừng một lúc mới đáp: "Cũng ổn."


Vừa dứt lời, đầu dây bên kia bỗng vang lên giọng một người phụ nữ, tuy rất nhỏ và bị Tạ Cảnh Minh nhanh chóng cắt ngang, nhưng Tạ Lan vẫn bắt được một nửa câu.


Cậu lập tức nhạy bén hỏi: "Hai người định đi đâu? Con nghe bà ấy... nghe thấy nhắc đến vé máy bay."


Tạ Cảnh Minh thở dài: "Ba xin nghỉ nửa tháng, định đưa dì con về trong nước đi chơi một chút. Cũng muốn hỏi xem con có rảnh vài ngày, đi ra ngoài chơi cùng ba không."


Tạ Lan khựng chân lại, cảm thấy hơi khó tin: "Com đi chơi với hai người ở trong nước á?"


"Không phải." Giọng Tạ Cảnh Minh hơi bất đắc dĩ, "Ba biết con vẫn chưa thể chấp nhận bà ấy. Nếu con chịu gặp ba, thì ba có thể tách ra vài ngày tự đi gặp con. Con về nước gần nửa năm rồi, ba vẫn không yên tâm."


Tạ Lan im lặng, Tạ Cảnh Minh tiếp lời: "Ba thấy tin nhắn con để lại, cũng không còn gì để nói nữa. Nhưng cha con mãi mãi vẫn là cha con. Con muốn học đại học ở trong nước, cũng đâu thể thật sự đoạn tuyệt liên lạc với ba được? Tạ Lan, ba đối với con tệ đến mức ấy sao? Ba không làm tròn trách nhiệm làm cha à?"


Tạ Lan cầm điện thoại mà không lên tiếng, quay đầu nhìn ra phía mặt sông.


Nắng sớm chói chang, Đậu Thịnh theo bản năng xoay người lại, đứng chắn trước mặt cậu, che đi ánh sáng chói kia.


Một lúc lâu sau, Tạ Lan mới nhỏ giọng đáp: "Con về nước vì muốn làm điều con muốn, không phải để cắt đứt quan hệ với ba."


Tạ Cảnh Minh như trút được gánh nặng, thở dài một hơi: "Ba với Elizabeth mùng tám sẽ về nước, trước ghé qua vài thành phố khác, khoảng mười hai mười ba thì tranh thủ tới gặp con. Con nếu muốn gặp thì sớm nói với ba, ba không ép. À đúng rồi, ba cũng đã trao đổi với dì Triệu rồi, học phí và sinh hoạt phí đến khi con tốt nghiệp đại học ba sẽ lo hết. Con cứ yên tâm mà học."


Cúp máy.


Đậu Thịnh nhỏ giọng hỏi: "Muốn tới gặp cậu hả?"


Tạ Lan thở ra một hơi, giơ điện thoại lắc lắc: "Ừ, muốn tới."


"Dẫn theo cái dì kia luôn à?" Đậu Thịnh hỏi.


Tạ Lan lắc đầu: "Ông ấy chưa điên tới mức biểu diễn màn đó trước mặt tớ đâu. Chắc chỉ là đơn thuần muốn gặp tớ thôi."


Cậu rất hiểu Tạ Cảnh Minh, cũng vì vậy mà cực kỳ rõ ràng: những lời ông ấy vừa nói đều là sự thật.


Mà lời thật mới khó xử lý, vì từ chối không nổi.


Đậu Thịnh cười hờ hững: "Tới thì tới chứ. Tớ với cậu cùng nhau đi tiếp, mà bồi là được."


"Mà bồi là gì cơ?" Tạ Lan ngơ ngác.


"Tròn bổn phận chủ nhà." Đậu Thịnh đáp, "Ý là đường này là tớ mở, cây này là tớ trồng, muốn đi qua thì để lại con trai ngươi."


Tạ Lan càng mờ mịt, "'Tròn bổn phận chủ nhà' là nghĩa này thật á?"


"Thật mà." Đậu Thịnh mặt dày không biết ngượng, rồi còn bổ sung: "Mà đừng viết mấy câu này vào bài văn nhé."


Tạ Lan: "..."


Hai đứa vẫn tay trong tay đi tiếp mấy bước, Đậu Thịnh hỏi: "Ba cậu có chấp nhận nổi kiểu quan hệ tụi mình không?"


Tạ Lan suy nghĩ một chút, "Chắc chắn không vui đâu, nhưng chắc cũng không tới mức không chấp nhận nổi. Ổng... dù gì cũng là người chủ động lại gần trước, quan niệm thì hơi bị Tây hóa rồi."


"Vậy thì được." Đậu Thịnh thở phào, "Thế thì càng không có gì phải xoắn, để ổng yên tâm mà tới đây, tớ gặp một cái cho."


Tạ Lan không đáp, khẽ nói, "Nghe cứ như muốn đánh nhau ấy."


"Không tới mức đó đâu." Đậu Thịnh cười nhàn nhạt, "Nếu mà ổng bắt nạt cậu, tớ sẽ xin ổng đừng làm vậy."


"..."


Tạ Lan thở dài, do dự nửa ngày vẫn nhắn lại cho Tạ Cảnh Minh một cái ký hiệu "vâng".


---


Tạ Cảnh Minh nhanh chóng xác định lịch trình. Tạ Lan giúp ổng đặt vé máy bay khứ hồi từ thành phố S đến H thị, còn đặt sẵn khách sạn.



Tối trước ngày Tạ Cảnh Minh đến, Tạ Lan đang vừa chat với Bùi Thanh về nhạc, vừa than thở chuyện học, thì bất ngờ nhận được cuộc gọi từ thầy Mã.


"Điểm thi thử có rồi, đến trường một chuyến."


Lão Mã nói ngắn gọn, giọng hơi nghiêm túc.


Tạ Lan muốn hỏi thêm nhưng không mở miệng ra nổi, đành cùng Đậu Thịnh vội vàng chạy đến trường.


Trên đường thì không thấy căng, nhưng vừa tới cửa văn phòng, Tạ Lan đột nhiên chùn bước.


Thái độ của lão Mã làm cậu hơi lăn tăn, nhớ lại mấy câu hỏi trống mà mình trả lời khá tự tin, đột nhiên lại thấy hồi hộp.


"Không sao đâu." Đậu Thịnh bóp nhẹ tay cậu một cái, "Nếu mà cậu làm bài không tốt, lão Mã kiểu gì cũng sẽ tự tới nhà an ủi rồi, không làm căng như này đâu."


Tạ Lan gật đầu, hít một hơi, rồi gõ cửa.


"Mời vào."


Bên trong vang lên một giọng nam trẻ trung, nghe khá tùy ý, cỡ chừng hai mấy tuổi.


Tạ Lan hơi ngẩn người, quay đầu nhìn Đậu Thịnh dò hỏi, Đậu Thịnh cũng đơ ra.


Có tiếng bước chân vang lên từ bên trong, rồi cửa được kéo ra.


Một cậu nam sinh cao gầy, gương mặt có nét lạnh nhạt, nhưng giọng nói thì ấm áp: "Tạ Lan với Đậu Thịnh đúng không?" Cậu ta cười nhẹ, quay đầu vào phòng nói: "Thầy ơi, các bạn đến rồi."


Thầy Mã từ trong đáp: "Vào luôn đi, đừng ngại."


Nam sinh kia quay lại chỗ ngồi bên bàn, nói với Tạ Lan: "Hai cậu cứ nói chuyện với thầy nhé, tôi chỉ về thăm thầy thôi."


Chắc là học sinh cũ của thầy Mã. Tạ Lan hiểu ý, lễ phép gật đầu.


Đậu Thịnh hơi nghi ngờ hỏi: "Hà Tu?"


Hà Tu?


Tạ Lan lập tức nhìn về phía nam sinh kia.


Hà Tu hơi ngạc nhiên, "Cậu gặp tôi rồi à?"


Đậu Thịnh rất thẳng, "Trong tủ kính ở hành chính."


Hà Tu lập tức bật cười, "Chuẩn luôn."


Thầy Mã cũng cười theo: "Đám học sinh giờ ai chẳng quen mặt em, ảnh treo trong trường mãi không gỡ."


"Nghe như em chết rồi ấy..." Hà Tu thở dài, "Thầy đúng là giỏi chọn từ, mà lại hay chê văn mấy đứa không hay."


Tạ Lan giật mình, quay sang nhìn thầy Mã với ánh mắt như cú mèo năm lớp 4.


Thầy Mã hơi ngại cười, "Haizz, điểm thi thử có rồi, toán với lý đều vào vòng hai rồi đó. Thầy đặc biệt đến thành phố nghe chấm mới dám khẳng định, Tạ Lan lần này thi rất ổn."


"Đúng là rất ổn." Hà Tu gật đầu, quay sang Tạ Lan mỉm cười: "Tôi vừa được nghỉ hè, về chơi được mấy hôm, đúng lúc bị kéo đi làm nhiệm vụ chiêu sinh, tiện thể ghé thăm các hậu bối cấp ba."


Tạ Lan nghe xong vẫn hơi mơ hồ, nhưng cậu chỉ quan tâm điểm số, liền hỏi: "Có thể biết cụ thể điểm không ạ?"


"Thường thì điểm thi thử không công khai đâu." Thầy Mã ngập ngừng một chút, "Nhưng mà lần này đặc biệt, các trường đều biết rồi."


Tạ Lan lập tức hỏi: "Bao nhiêu điểm ạ?"


"Điểm tuyệt đối." Trên mặt thầy Mã lập tức hiện lên mấy nếp nhăn khi cười, "Hơn nữa chỉ có một mình em được điểm tuyệt đối, không ai đồng điểm cả. Mấy năm nay gần như chưa từng có ai làm được như vậy."


Tạ Lan cuối cùng cũng nhẹ nhõm thở ra một hơi thật dài, rồi hỏi tiếp: "Thế còn Đậu Thịnh?"


Thầy Mã đáp: "Hạng hai, nhưng chưa rõ cụ thể bao nhiêu điểm."


Ngay từ lúc nghe Tạ Lan được điểm tuyệt đối, ánh mắt Đậu Thịnh đã không giấu nổi ý cười. Anh đưa tay đặt lên vai Tạ Lan: "Vậy là ổn rồi, tớ chỉ cần theo sát Tạ Lan là mãn nguyện rồi."


"Có chí khí chút đi!" Thầy Mã cau mày, thở dài, rồi từ ngăn kéo lấy ra hai xấp tài liệu, "Khai giảng xong là thi lần hai, thời gian rất gấp. Hà Tu đã tổng hợp lại đề thi các năm gần đây của trường T, cả hệ tuyển sinh đặc biệt lẫn hệ gửi đi du học, rất quý, hai em tranh thủ xem kỹ."


Đậu Thịnh lập tức nhận lấy, vừa lật vừa hỏi:
"Gọi bọn em tới là vì mấy thứ này à? Người khác có bản sao không?"


"Ai cũng có, mấy đứa khác mai quay lại lấy. Vương Cẩu thì tôi gửi cho cậu ấy rồi." Thầy Mã nói tiếp, "Ngoài chuyện này, Hà Tu còn muốn nói chuyện riêng với Tạ Lan một chút."


"Nói chuyện riêng với em á?" Tạ Lan ngạc nhiên, không hiểu học trưởng này có chuyện gì cần bàn với mình.



Hà Tu đứng dậy: "Ra hành lang nhé?"


Đậu Thịnh hỏi: "Sm nghe ké được không?"


"Tùy." Hà Tu đáp, "Nhưng thật ra cũng không liên quan lắm đến cậu."


Đậu Thịnh vẫn theo bản năng đi mấy bước ra cửa, đứng ở đó vừa trông chừng vừa buôn chuyện với thầy Mã.


Tạ Lan đứng ngoài hành lang, bên cửa sổ. Ban đầu đầu óc còn mơ hồ, đến khi Hà Tu nhắc tới AMC thì cậu mới lập tức tỉnh táo lại.


Trước đây thầy Mã từng nói, các trường đại học trong nước rất coi trọng chuyện này.


Hà Tu nói là "tán gẫu", nhưng toàn hỏi về mấy vấn đề xoay quanh thi toán.


Hỏi Tạ Lan bắt đầu học AMC từ khi nào, trường công giáo Winchester huấn luyện ra sao, có từng tham gia trại huấn luyện quốc tế chưa, v.v...


Tạ Lan đều trả lời cặn kẽ từng câu. Hà Tu không nói nhiều, chủ yếu là nghe, thỉnh thoảng gật đầu, lúc Tạ Lan nói đến khác biệt tư duy khi ra đề giữa AMC và các đề trong nước thì Hà Tu phụ họa thêm mấy câu.


"Những bạn lọt vào top đầu liên kết tỉnh có thể tham gia trại đông. Trại đông sẽ chọn ra đội quốc gia, đại diện Trung Quốc đi IMC, cũng giống như quy trình bên Anh của cậu." Cuối cùng Hà Tu tổng kết, rồi cười hỏi:
"Trường T và P đều mạnh về toán, cậu có thiên hướng chọn trường nào chưa?"


Tạ Lan không hiểu cậu ta hỏi vậy là có ý gì, chỉ đáp thật: "Em muốn vào trường T."


"Vậy à." Hà Tu nhẹ nhõm rõ rệt, "Thế thì tôi không cần hỏi thêm gì nữa. Thi lần hai cố gắng nhé."


Cuối hành lang, cửa nhà vệ sinh bỗng mở ra kẽo kẹt. Hà Tu lập tức liếc nhìn về phía đó.


Tạ Lan cũng theo bản năng quay đầu. Một nam sinh cao to khác từ bên trong bước ra, lười nhác chạy vài bước rồi nhảy lên sờ tay vào trần.


"Tôi phải đi rồi." Hà Tu nói, "Đi xếp hàng với bạn ăn lẩu. Trường T ký kết năm nay vào tháng Chín, hẹn gặp lại."


Hà Tu bước nhanh qua người Tạ Lan: "Có gì cứ nhắn qua WeChat nhé."


Tạ Lan đầu óc còn đang quay cuồng. Đợi đến khi Hà Tu và cậu nam sinh kia cùng nhau xuống lầu rồi, cậu mới quay sang hỏi Đậu Thịnh: "Hà Tu làm gì vậy?"


Đậu Thịnh "à" một tiếng:
"Thầy Mã nói với tớ cậu ấy là trợ lý tuyển sinh của trường T năm nay, chắc tới tìm hiểu tình hình của cậu thôi."


Tạ Lan ừ một tiếng: "Thế thầy Mã còn chuyện gì khác không?"


"Hết rồi, về thôi." Đậu Thịnh vo đống tài liệu nhét vào túi, lẩm bẩm: "Thầy Mã đúng là, rất thích thừa nước đục thả câu."


Tối nay trời có vẻ sắp mưa, gió nóng hầm hập thổi vào người như có sóng cuộn.


Trời đã tối hẳn, Tạ Lan và Đậu Thịnh cùng nhau đi về phía cổng tây. Đi được nửa đường, chú Tiểu Mã nhắn tin bảo đường phía tây kẹt xe, muốn vòng xe tới đón ở cổng đông.


Cổng đông là khu vực đường lớn, phía trên có cầu vượt cho người đi bộ, bên kia cầu là dãy quán ăn san sát.


Hai người quay đầu đi ngược lại, Đậu Thịnh vừa đi vừa lướt phần mềm bình luận: "Hay là mình ăn mừng luôn một bữa đi? Chúc mừng cậu thắng trận mở màn?"


"Tùy thôi." Tạ Lan nói, "Cho tớ xem mấy đề trong tài liệu với."


"Xem gì giờ, về nhà rồi coi tiếp." Đậu Thịnh lầm bầm:
"Đi đêm nhiều hỏng mắt đấy."


Tạ Lan đành chịu, định gọi lại cho chú Tiểu Mã thì bất chợt khựng lại, theo bản năng kéo tay áo Đậu Thịnh.


"Sao đấy?" Đậu Thịnh ngẩng đầu.


Tạ Lan nhỏ giọng nói: "Nhìn trên cầu kìa."


Hà Tu và cậu bạn nam lúc nãy đang đi lên bậc thang của cầu.


Cậu bạn đó đang cầm một cây kem dở dang, đưa phần còn lại lên môi Hà Tu.


Hà Tu đón lấy cắn một miếng, nuốt xuống xong thì nghiêng đầu hôn một cái lên mặt cậu kia.


Hai người nhanh chóng khuất bóng sau lan can cao trên cầu.


Tạ Lan vẫn còn đang đờ người, thì bên cạnh nghe tiếng Đậu Thịnh khẽ "xì": "Hóa ra tin đồn là thật."


"Gì mà thật?" Tạ Lan hỏi ngay.


Đậu Thịnh nghĩ một chút:
"Hà Tu là thần học sinh từ Anh về, điểm gần tuyệt đối khi thi đại học. Có tin đồn cậu ấy có bạn trai, học cùng lớp."


Tạ Lan: "..."


Trong đầu cậu chợt hiện ra lời dặn dò thâm sâu của thầy Mã:


"Trò chuyện với Hà Tu đi, cả về học hành lẫn cuộc sống."


Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi Truyện Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi Story Chương 88: Đàn Anh.
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...