Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi
Chương 82: Tân Sinh.
"Tớ không có ý bới móc." Lý Việt Ninh hơi cứng mặt lại, "Tớ chỉ thấy bất ngờ. Trước giờ Tạ Lan đâu từng nói gì về trình độ thật sự của cậu ấy."
Đậu Thịnh nghe thế cười nhạt, giọng mỉa mai hơn: "Thành tích kiểu gì cũng phải đứng trên sân khấu mà thông báo hết à? Tớ tưởng mấy đứa học đấu loại đều có sổ riêng trong đầu ấy chứ. Quách Nhuệ Trạch với tụi nó mỗi ngày đều gọi Tạ Lan là cao thủ trong các cao thủ, thi đấu thành ra như vậy, tám chín phần là bị người khác chơi chiêu gì đó. Dù nói là nói đùa, nhưng mà đề nào cũng nói, ngày nào cũng bàn, cậu không từng nghĩ tự mình hỏi thử à? Làm sao? Nắm được chút 'cục diện thiên hạ' rồi sinh ra ảo giác quyền lực, không nỡ buông xuống hả?"
Bên kia đang chơi đoán rượu đến nửa vòng, Cảnh Thụy đập bàn gọi: "Việt Ninh, cậu chơi không đấy? Một mình tớ không lại nổi tụi nó đâu!"
"Không chơi." Lý Việt Ninh siết chặt tay, chống xuống bàn đứng dậy, ánh mắt vẫn không rời Đậu Thịnh - "Tớ đi vệ sinh."
Xa Tử Minh còn chẳng biết bên này đang đầy mùi thuốc súng, vui vẻ ngoái lại chỉ tay: "Vệ sinh ở đằng kia kìa!"
Phòng riêng có cả nhà vệ sinh bên trong, vừa đủ cho hai người.
Tạ Lan nhìn theo bóng lưng Lý Việt Ninh, ngập ngừng giây lát rồi cũng đứng dậy: "Tớ đi nói chuyện với cậu ấy."
Đậu Thịnh khịt mũi, "Tự nghĩ không thông, thì có gì để mà nói?"
Tạ Lan đập nhẹ lên vai anh hai cái, Đậu Thịnh khựng lại một chút, sau đó bĩu môi: "Thôi được rồi, có gì thì gọi tớ."
Trong nhà vệ sinh, hai buồng riêng đều trống, Lý Việt Ninh đứng thẫn thờ trước gương.
Tạ Lan vừa bước vào, cậu lập tức cúi đầu mở vòi nước.
Tạ Lan đi đến bên cạnh, khẽ thở dài: "Nếu cậu là tớ, cậu sẽ chủ động nói hết với mọi người sao?"
"Tớ cũng không chủ động nói đâu, nhưng cậu có quá nhiều cơ hội để nói thật rồi còn gì." Lý Việt Ninh vừa xoa tay với xà phòng, vừa đột nhiên ngẩng đầu nhìn: "Cậu sợ bị nói là thầy thiên vị nên mới giữ kín à?"
Tạ Lan siết nhẹ lòng bàn tay: "Ý cậu là gì?"
"Yên tâm." Lý Việt Ninh nhếch môi cười mỉa: "Tớ không phải kiểu người vô duyên đi trách móc chuyện đó. Loại quan tâm này cũng không có gì sai. Chỉ là tớ thấy, có gì cứ thẳng thắn với nhau thì tốt hơn."
Cậu nói rồi lau tay, xoay người định rời đi. Tạ Lan cũng xoay người: "Việt Ninh."
Lý Việt Ninh quay lại: "Gì nữa?"
Tạ Lan nhìn cậu ta một lúc lâu, rồi nhẫn nại giải thích:
"Kỳ trước trong nhóm tụi tớ, tớ đứng đầu. Phương pháp huấn luyện của thầy tớ nhìn từ ngoài vào thì hơi quá mức, nên mới khiến tớ rớt hạng thê thảm như vậy. Thành tích lúc đó khi đem ra đấu loại rõ ràng là không phản ánh thực lực thật. Cảnh Thụy từng hỏi rồi, Ngô Khánh lớp cậu cũng từng hỏi, chỉ là tụi nó không coi trọng mấy chuyện này thôi."
Lý Việt Ninh bật cười: "Ý cậu là tớ hẹp hòi?"
Tạ Lan thở dài: "Tớ không nói như vậy. Tự cậu biết rõ trong lòng mà. Ai cũng có mục tiêu, nên để ý người khác là bình thường. Tớ hiểu cậu. Và chuyện này, thật sự không có đúng sai rõ ràng."
Lý Việt Ninh nhìn cậu chằm chằm một lúc, rồi thở dài, dùng sức xoa mặt mình hai cái.
"Tùy cậu thôi." Cậu ngừng lại giây lát, rồi ấn chốt cửa: "Tớ không giỏi bằng người khác thì không có gì để nói. Vừa nãy nói hơi quá, cậu coi như chưa từng nghe."
Đợi cậu ta đi rồi, Tạ Lan mới mở vòi nước, vốc nước lạnh rửa mặt đang nóng bừng của mình, thở dài.
Lão Mã giúp cậu là đúng, Đới Hữu che chở lão Mã cũng không sai, bản thân cậu cũng không cố tình che giấu. Có vài người lén hỏi, cậu cũng từng khéo léo nói là mình đang điều chỉnh nhịp độ, thành tích dạo gần đây không phản ánh đúng thực lực.
Đèn trước gương quá sáng, khiến đầu óc Tạ Lan hơi choáng. Hai ly rượu mạnh lúc nãy dường như bắt đầu ngấm.
Cậu vịn bồn rửa tay, cố giữ thăng bằng, thì cửa bị đẩy ra. Đậu Thịnh đi vào, hỏi: "Không khuyên nổi à?"
"Tớ cũng không biết là khuyên được hay không nữa." Tạ Lan nhấn huyệt thái dương: "Rượu này nặng thật."
Đậu Thịnh bật cười khẽ, "Tớ đã bảo đừng uống nhanh mà. Tửu lượng không có, lại còn ham thử rượu mạnh."
Vừa nói anh vừa bóp vai Tạ Lan, giọng thấp xuống: "Mặt đỏ hết rồi."
Tạ Lan ngẩng lên, trong gương, cậu thiếu niên hai má đỏ ửng, đôi mắt đen hơi đờ đẫn. Tóc mái lòa xòa dính nước. Cậu lắc đầu nhẹ, cố gắng lấy lại tỉnh táo.
Ngón tay Đậu Thịnh đặt trên vai cậu, khẽ gõ lên xương quai xanh.
"Tớ vừa nghe lại bài 'Kiếm Bảy' bản đồng nhân đó." Khóe môi anh nhếch lên, "Là viết cho Kiếm Bảy thật à, hay viết cho tớ đấy?"
Tạ Lan liếc anh: "Có ý định tranh giành với nam chính hoạt hình luôn hả?"
Đậu Thịnh cũng uống hơi nhiều, mắt cụp xuống, dựa cả người lên vai Tạ Lan.
"Đương nhiên là có chứ." Giọng anh trong cơn say hơi trầm đi, mang chút từ tính: "Cậu, viết bài cho tớ đi... Tớ nghĩ đến nát óc cũng không nghĩ ra nổi cái gì hay."
"Hả?"
Tạ Lan hơi run người, ánh mắt dừng lại trên gò má anh: "Không nghĩ ra cái gì cơ?"
Đậu Thịnh vùi đầu cười một lúc, rồi lẩm bẩm một lúc lâu: "Cậu đang nghĩ cái gì thế?"
Tạ Lan liếc anh một cái: "Cậu nói thử xem?"
"Cái hôm tiền bối lên tiếng ấy, bản thân thì không học tốt, lại cứ ráng phá người khác." Đậu Thịnh thở dài như thể có chuyện lạ đời, ngồi thẳng dậy, chỉnh lại cổ áo sơ mi hơi xộc xệch: "Tớ trong đầu thì chỉ có mấy ý nghĩ đơn thuần thôi. SilentWaves mà viết bài cho tớ, với tâm hồn non nớt của tớ thì, nó ý nghĩa lắm luôn á, cậu không hiểu đâu."
"?"
Đậu Thịnh vừa xả nước lạnh lên cổ tay, vừa huýt sáo khe khẽ giai điệu là bản "Kiếm khí đúng hạn".
Bạn trai cậu tiếng huýt sáo nhẹ như gió, giai điệu đơn giản lẫn theo tiết tấu âm phù, lại như móng vuốt mèo nhỏ, cào đến tận đáy lòng khiến Tạ Lan ngứa ngáy không yên.
Tạ Lan từ một bên lặng lẽ kéo lấy tay áo Đậu Thịnh, huých nhẹ vào khuỷu tay anh: "Vậy tớ hỏi thật nhé, nếu SilentWaves viết ca khúc cho cậu, tớ cũng viết cho cậu, thì bài nào với cậu quan trọng hơn?"
Tiếng huýt sáo dừng lại. "Hả?"
Tạ Lan mặt không đổi sắc, ánh mắt đầy cố chấp: "Trả lời đi, cái nào cậu coi trọng hơn?"
Phòng rửa tay thoáng chốc rơi vào yên tĩnh, chỉ còn tiếng nước tí tách rơi xuống từ vòi.
Đậu Thịnh nhìn cậu một lúc rất lâu, rồi bỗng cúi đầu bật cười khe khẽ: "Nghĩ gì mà sâu sắc vậy. Cậu quên à, tớ đã từng nói rồi mà, tớ nói rất đàng hoàng rõ ràng, ngay trên mái nhà, kiểu móc tim móc phổi đấy. Cậu mà quên rồi thì bạn trai tớ đau lòng thật sự luôn đấy."
Tạ Lan khựng lại.
Dĩ nhiên là cậu nhớ. Rất lâu trước rồi, cái hồi còn ngốc nghếch thầm mến một ngôi sao kéo violin nào đó, chính cậu cũng từng ghen âm ỉ trong lòng, rồi vụng trộm gửi một bản "Butterfly" do chính tay mình soạn gửi cho Đậu Thịnh.
Hôm đó, Đậu Thịnh ngồi trên lan can mái nhà, chân lắc lư trong gió đêm, nói: "Không ai kéo hay hơn cậu bây giờ đâu."
Tạ Lan trong nháy mắt hơi xuất thần, hoàn hồn lại thì sống mũi và ánh mắt Đậu Thịnh đã gần ngay trước mặt. Hơi thở hai người đan xen nhau, nhàn nhạt mùi rượu thoảng qua.
Đậu Thịnh giơ tay nâng sau gáy cậu, cúi đầu hôn xuống.
Trong lúc hôn, anh khẽ chạm trán vào trán Tạ Lan, giọng nhỏ như gió:
"Chính là cậu đấy, người tớ từng chờ đợi, cũng là người yêu trước mắt tớ bây giờ. Chỉ là cậu thôi. Cậu còn muốn tớ nói coi trọng đến mức nào nữa?"
Chậc. Tạ Lan nghe tiếng thở dài nho nhỏ trong lòng chính mình, lại là cái kiểu dễ mềm lòng trước sự dịu dàng được dỗ dành như vậy.
Cậu túm lấy vạt áo trước ngực Đậu Thịnh. Đậu Thịnh thuận thế cúi người xuống, ép anh ngồi lên bồn rửa tay, lưng chạm vào mặt gương sáng bóng sau lưng. Ánh đèn trong gương rọi lên mặt Đậu Thịnh, từng đường nét góc cạnh như được ánh sáng ôm lấy, rạng rỡ đến chói mắt.
Đậu Thịnh nghiêng đầu Tạ Lan về một bên, để cậu có thể thấy rõ hình ảnh phản chiếu trong gương, hai má đỏ bừng, ánh mắt ngơ ngác nhưng sâu trong con ngươi đen tuyền là cả một biển rung động.
"Đừng nhắm mắt."
Đậu Thịnh ngậm lấy môi cậu, khe khẽ nỉ non, giọng trầm thấp pha chút trêu chọc: "Cậu nhìn gương kỹ như thế, lại sợ thấy mình trong đó à?"
Tạ Lan thở gấp nhẹ, từng nhịp hô hấp phả bên tai mang theo hơi nóng. Tay cậu đặt lên eo Đậu Thịnh, chậm rãi di chuyển như do dự, như tìm cảm giác quen thuộc.
Đậu Thịnh dừng nụ hôn lại, có vẻ hơi do dự, ánh mắt nghiêng qua nhìn cậu, không rõ là đang hỏi hay đang chờ một tín hiệu xác nhận.
"Cậu dạy tớ nhé?" Tạ Lan theo bản năng liếc nhìn cánh cửa đã khóa, cổ họng khẽ giật một cái. Cậu nắm lấy vạt áo Đậu Thịnh, giọng nói trầm xuống: "Tớ chưa từng làm chuyện này..."
...
Bên ngoài, mấy chục vòng rượu đã qua, tiếng trò chuyện huyên náo cũng dần lắng xuống. Cảnh Thụy bị hạ gục hoàn toàn, uống đến mức nằm gục luôn trên bàn, ngủ không biết trời đất là gì nữa.
Lý Việt Ninh vừa hồi toà chưa bao lâu đã nói phải về làm bài, trong phòng lúc này thì người nằm ngang ngã dọc, chẳng ai buồn để ý cậu ta đi lúc nào. Xa Tử Minh và Vu Phi đều gục mặt xuống bàn, sống dở chết dở. Đới Hữu với Vương Cẩu thì đang cầm que kem tỉnh rượu, cả phòng rơi vào một trận im lặng hiếm hoi.
Một lúc sau, Vu Phi bỗng ngẩng đầu khỏi bàn, cau mày liếc về phía nhà vệ sinh.
"Đệt, hạt đậu với Tạ Lan bị táo bón tập thể à? Tớ sắp nín chết rồi, để tớ đi hỏi một câu."
Nói xong liền đứng dậy, lúc đi ngang qua Xa Tử Minh thì vô tình đụng vào ghế của cậu ta một phát.
Phát này như bật công tắc Xa Tử Minh bị đụng phát tỉnh luôn, lời Vu Phi vừa nói cũng lọt hết vào tai, đầu óc như nổ một cái "bùm".
Câuh theo phản xạ quay phắt lại nhìn cánh cửa nhà vệ sinh đang đóng kín. Cơn say biến mất hơn nửa.
"Cá Trích!" Xa Tử Minh hét lên như bị điện giật.
Vu Phi suýt trợn trắng mắt, suýt trượt chân, quay đầu chửi: "Cậu bị ma nhập à? Gọi bố làm gì?"
Vương Cẩu và Đới Hữu cũng đồng loạt quay lại nhìn, mắt sáng rỡ như thấy cọng cỏ cứu mạng, nhưng Xa Tử Minh thì chẳng còn tâm trạng đâu mà để ý. Tim cậu ta đập thình thịch như trống trận, loay hoay mãi vẫn không nghĩ ra được cách nào hay ho để ngăn chặn "thảm hoạ".
Đúng lúc nguy cấp, ánh mắt Xa Tử Minh quét qua thấy Cảnh Thụy vẫn đang nằm gục trên bàn như xác chết.
"Nhìn Cảnh Thụy mau!" Cậu quýnh lên, đập mạnh vào đùi mình, suýt khóc luôn, "Xem Cảnh Thụy! Có khi nào chết luôn rồi không?!"
"Hả?" Vu Phi giật bắn người, quay đầu nhìn.
Cảnh Thụy gục đầu xuống bàn, bất động, không phát ra tiếng nào.
Cả căn phòng lặng như tờ. Bốn người nhìn chằm chằm vào cái gáy kia, không ai dám nhúc nhích.
Đới Hữu liếc nhìn Vương Cẩu. Vương Cẩu trả lại ánh mắt tuyệt vọng.
"Ợc." Cảnh Thụy đột nhiên ợ một tiếng cực kỳ khó chịu, rồi tiếp tục ngủ.
"..."
Vu Phi nhăn mặt như khăn lau giẻ rách, đẩy Xa Tử Minh một cái, lầu bầu: "Cậu mỗi lần uống rượu là IQ tụt không phanh, né tôi ra đi."
Xa Tử Minh cũng bó tay. Rượu vào đúng là đầu óc thành hồ, giờ chẳng biết phải làm gì.
Ba người còn lại nhìn chằm chằm Vu Phi từng bước tiến về phía phòng vệ sinh.
Gần rồi... gần nữa rồi... chỉ còn ba, năm bước là tới.
Xa Tử Minh đã đứng dậy định bỏ trốn khỏi cái địa ngục tâm lý này, Vương Cẩu thì túm lấy cậu với Vu Phi, kéo cả hai lại. Dưới bàn, cậu còn lén xé tay áo Đới Hữu một cái.
"Phối hợp!" Vương Cẩu thì thầm gấp gáp, rồi hít sâu một hơi, chộp lấy cái muôi xúc hoa quả trong hộp kem, xúc lên một đống đá cứng như gạch rồi cho thẳng vào miệng.
Phòng rơi vào một giây yên tĩnh.
Cổ Vương Cẩu giật giật, cậu cố nuốt và không nằm ngoài dự đoán phụt!
"Khụ khụ! Khụ khụ khụ khụ khụ! Yue -- khụ khụ!!"
Vương Cẩu khụ sặc đến nỗi gần nôn ra nước mắt, tay đập bàn rầm rầm, một tay ôm ngực, nôn khan đến co quắp.
Đới Hữu nhìn mà lo đến phát rối, "Cẩu Tử cậu không sao chứ?! Ăn kem mà nghẹn thành như vầy?!"
"Vãi thật!" Xa Tử Minh sắp khóc đến nơi, túm lấy Vu Phi, kéo về phía Vương Cẩu, "Cái gì đấy? Ai đời ăn kem mà cũng nghẹn?"
Vương Cẩu mặt tái xanh như tắc kè hấp hối, vừa khụ vừa chỉ vào cái muôi xúc hoa quả.
Trên muôi còn một trái việt quất to đùng chưa kịp nuốt.
Đới Hữu nhìn thấy thì đơ mấy giây, "Nghẹn việt quất á?"
Vương Cẩu gật đầu như trống bỏi, mặt đỏ bừng.
"Xong xong xong."
Xa Tử Minh hoàn toàn tỉnh rượu, mặt cắt không còn giọt máu, run tay móc điện thoại ra: "Gọi... gọi 120... Cẩu, cậu cố lên!"
Tay run như sàng gạo, điện thoại rơi lên bàn cái "cạch", cậu nhặt lên rồi lại trượt tay rơi xuống đất.
Đới Hữu cũng cuống, "Cậu gọi 120 đi, để tớ chạy ra đón xe, bên nào nhanh hơn thì đi!"
"...Nước..." Vương Cẩu định chộp lấy chai nước, gần như quỳ gối mà trầy trật với tay.
"Không được uống nước!" Đới Hữu hét lên, "Nhịn chút đi!"
Cậu chưa kịp dứt lời thì Vương Cẩu đã ho sặc sụa, khụ như chết đến nơi.
"Mẹ kiếp, toàn lũ phế vật." Vu Phi chịu hết nổi, gạt tay Đới Hữu ra, hùng hổ nói:
"Để ông xử lý!"
"Cẩu Tử, đứng dậy!"
Vương Cẩu mặt mũi tèm nhem, nước mắt nước mũi đầm đìa, một tay vịn bàn, khẽ run đứng dậy.
Vu Phi nhanh chóng vòng ra sau lưng cậu, ra lệnh: "Cố nhịn ho. Giơ tay lên một chút."
Vương Cẩu chẳng hiểu gì, bản năng làm theo. Mới vừa nhấc tay lên vì khụ mà run, thì cậu cảm nhận rõ ràng:
Vu Phi đã vòng tay từ sau lưng, xuyên qua nách cậu, một tay nắm tay, ép mạnh vào bụng dưới.
Vu Phi khẽ nhấc đầu gối, tì vào mông cậu, rồi đột nhiên kéo giật một cái.
"Ọc --!!"
Cả người Vương Cẩu rung bần bật như bị rút xương sống.
Ngay sau đó...
"ỌC --!!"
Vu Phi gầy gò mà sức khỏe thì kinh người, lúc cấp cứu như thể cậu ta bật chế độ kéo mạnh về phía sau, một tay ấn bụng, đầu gối chặn mông Vương Cẩu, y chang như đang xử lý con diều bị gió giật mạnh, kéo qua kéo lại suýt nữa khiến người ta rách làm đôi. Không biết đã thử bao nhiêu lần, cuối cùng, một trận k*ch th*ch dữ dội khiến Vương Cẩu đột nhiên nôn ra - một cái miệng, một quả việt quất từ trong đó bay vèo ra.
Đúng lúc ấy, cửa nhà vệ sinh mở ra, Đậu Thịnh với Tạ Lan một trước một sau đi ra. Quả việt quất trải qua trăm cay nghìn đắng kia lăn đến ngay sát chân Đậu Thịnh.
"Hả?" Đậu Thịnh nhìn cảnh tượng trong phòng một cái, vẻ mặt vẫn rất điềm nhiên, "Mấy cậu đang chơi 'đu dây cứu mạng' đấy à?"
Đới Hữu: "..."
Xa Tử Minh: "..."
Vương Cẩu mặt đỏ như gan lợn, cuối cùng cũng lấy lại được màu da người bình thường, ngồi bệt xuống ghế, ho mãi một lúc mới thở được. Uống một ngụm nước, hắn bình tĩnh hơn hẳn.
"Cái này gọi là phương pháp cấp cứu Heimlich, bọn tớ toàn mười bảy mười tám tuổi đầu rồi, còn nghẹn vì ăn việt quất, có hiểu chút kiến thức phổ thông không?" Vu Phi buông tay khỏi bụng Vương Cẩu, giũ giũ tay, bực bội nói, "Mệt muốn chết, tớ phải đi vệ sinh cái đã! Mỗi đứa đều phiền kinh khủng."
Đậu Thịnh "à" một tiếng, nhường đường cho cậu ta đi qua.
Tạ Lan đi sau Đậu Thịnh, tay áo vô thức kéo cao lên che vết đỏ mới bị bạn trai hôn mạnh quá để lại. Cậu không dám bước thẳng ra trước mặt mọi người, nên chỉ đứng từ xa liếc nhìn Vương Cẩu một cái, xác nhận cậu ta vẫn còn sống.
"Ăn kem cũng phải từ từ thôi, Cẩu Tử," Tạ Lan thở dài, "Dù có ngon đến đâu thì cũng phải ăn từ từ, giữ cái mạng lại, lần sau còn có cơ hội ăn nữa."
Vương Cẩu nghe vậy thì khựng người, quay đầu lại nhìn cậu.
... Không hiểu sao, Tạ Lan cảm thấy ánh mắt đó chất chứa rất nhiều điều.
Buồn bã, đau đớn, lại còn có một chút gì đó kiên trì khiến người khác phải xúc động.
"Cậu vất vả rồi." Lời này là Tạ Lan nói ra hoàn toàn theo bản năng, chính cậu cũng không hiểu sao lại thốt lên như vậy.
Vương Cẩu lập tức bật khóc hu hu, "Người tốt sẽ sống lâu! Tớ là người tốt mà!"
"Cậu là một Cẩu Tử tốt bụng." Đới Hữu thở dài, ánh mắt lướt qua cổ áo Tạ Lan rồi khẽ nhíu mày.
Cậu ta hơi lo lắng nhìn về phía Xa Tử Minh.
May thay, Xa Tử Minh chẳng để ý gì đến Tạ Lan cả.
Đúng thời điểm "Kiếm khí đúng hạn" lên sóng, khiến Tạ Lan không kịp trở tay. Ban đầu cậu chỉ định quay video luyện tập chơi đàn, ai ngờ video đó lại bất ngờ nổi như cồn trên B Trạm. Sau khi mở tiếng gốc ra, đoạn giai điệu kia bị các UP khác lấy làm BGM, kèm theo hàng loạt video nhại lại, fan tiểu lãnh lẫn fan hoạt hình tranh nhau nhảy top bảng hot.
Giữa lúc trời nóng như đổ lửa, Tạ Lan cũng chính thức bước vào giai đoạn nước rút trước kỳ thi đánh giá năng lực toàn tỉnh. Cậu chuyển sang chế độ "7h sáng đến 12h đêm", lão Mã gom hết toàn bộ đề thi trọng điểm của trường tỉnh cho cậu ôn luyện. Ngày nào cậu cũng ngồi lì trong lớp làm đề, chẳng quan tâm gì đến Weibo hay B Trạm.
Có mấy lần, Đậu Thịnh cầm điện thoại định nói gì đó rồi lại thôi. Nhưng cuối cùng, anh vẫn kìm được.
Tạ Lan nghe nói Lý Việt Ninh gần đây cũng học rất chăm, buổi tối còn nằm trong chăn xem đề, sáng hôm sau thức dậy còn suýt ngã khỏi giường vì mệt.
Một người vô tâm, một người cố tình cạnh tranh, cứ như vậy kéo dài tới cuối tháng Bảy - kỳ thi đánh giá năng lực cuối cùng cũng kết thúc.
Ngày hôm sau được nghỉ ngơi một ngày, chờ chấm điểm và phân lớp xong thì kết thúc giai đoạn này.
Hôm đó, nhóm Cảnh Thụy kéo nhau ra cửa hàng nướng ngoài cổng Tây trường Anh Trung. Bên trong hết chỗ ngồi, nên tám mươi học sinh rải bàn ra giữa đường, phủ kín nửa con phố giữa nắng hè cháy da.
Tạ Lan cũng đi cùng, dỡ bỏ áp lực thi cử, ăn hai xiên rồi tính rút.
Trong lúc ăn, Cảnh Thụy dẫn đầu bày trò chơi uống rượu, một nhóm người ồn ào huyên náo, còn Tạ Lan thì không uống, trong lòng chỉ nhớ đến lời hứa trước đó sau thi sẽ livestream trở lại.
Đậu Thịnh giành lấy cho bạn trai cả một mâm xiên không cay, cười hỏi: "Lần này thi sao rồi?"
Lý Việt Ninh ở bên cạnh nghe thấy liếc qua đây một cái.
Tạ Lan cũng thấy ánh mắt đó, liền thẳng thắn trả lời: "Rất ổn. Còn kiểm tra lại được hai lần."
"Đỉnh thật đấy." Đậu Thịnh cảm thán, "Tớ thì chẳng kịp kiểm tra gì cả."
Tạ Lan quay sang Lý Việt Ninh: "Việt Ninh, cậu thi thế nào?"
Lý Việt Ninh sửng sốt, "Hả?"
"Tớ hỏi cậu thi thế nào. Nhìn dạo này cậu học cũng ghê gớm mà."
Lý Việt Ninh mặt đơ ra một lúc lâu mới "à" lên một tiếng: "Tớ cũng... cũng tạm ổn."
Tạ Lan gật đầu, "Vậy thì tốt. Bọn tớ về trước đây."
Tiếng cười đùa của nhóm thiếu niên dần xa khuất giữa ánh chiều hè gay gắt.
Tạ Lan và Đậu Thịnh sóng vai đi về, hôm nay hai người mặc cùng một kiểu áo, nhìn từ sau lưng cứ như là một đôi thực thụ.
Đậu Thịnh khẽ hừ một tiếng: "Lo cho người ta à? Còn phải hỏi han nữa chứ."
Tạ Lan "à" một tiếng, rồi chậm rãi đáp: "Chuyện đó cũng có hơi ngại thật, nên mới hỏi một câu cho có."
"Có gì mà phải ngại? Ai giỏi thì người đó chọn trước, luật chơi là thế." Đậu Thịnh hừ lần nữa, giọng đầy ghen tị, "Tớ đang ghen đấy."
"Ghen hả?"
Tạ Lan tốn nửa buổi mới lôi được món này từ kho ngôn ngữ Hán cổ ra ngoài, chấn động hỏi: "Vì Lý Việt Ninh hả?"
Đậu Thịnh liếc cậu một cái, im lặng không nói gì.
"Cái này cũng được luôn á?" Tạ Lan lắc đầu không ngừng, "Nhìn ai kia lúc đối xử với bạn trai đúng kiểu coi trời bằng vung."
"Khả năng sử dụng ngôn ngữ tăng cấp rồi ha." Đậu Thịnh thở dài đau thương, "Lịch sự với người ngoài bao nhiêu thì hùng hổ với bạn trai bấy nhiêu."
Vừa dứt lời, Tạ Lan liền cộc cùi chỏ vào người anh, "Đừng có mà dương dương tự đắc kỳ quặc nữa."
Đậu Thịnh lập tức bật cười không nhịn được, đang định đùa lại Tạ Lan thêm câu nữa thì thấy Tạ Lan vội vã quay đầu nhìn về phía cổng Tây.
Bọn họ đã đi xa rồi, gần như không còn thấy bóng cổng Tây đâu nữa, trong sân trường vắng lặng chỉ còn hai người họ, ánh hoàng hôn kéo bóng cả hai dài ngoằng ra trước mặt.
Tạ Lan nhanh chóng nghiêng qua, khẽ hôn lên khóe môi Đậu Thịnh như chuồn chuồn lướt nước, rồi nói khẽ: "Đừng có mà kỳ quặc, mai tớ về nhà rồi."
Nắng chiều chiếu lên gò má cậu, ánh lên một màu ấm. Giọng Đậu Thịnh trầm xuống: "Về nhà làm gì?"
Tạ Lan quay sang, ánh mắt dừng lại trên lưng anh.
Sống lưng của thiếu niên luôn thẳng tắp, từ cổ đến cột sống rồi đến thắt lưng, đường cong tự nhiên, vừa phóng khoáng vừa bất cần.
Rõ ràng chỉ là thân hình thanh mảnh nhẹ nhàng của một cậu thiếu niên, nhưng trong mắt bạn trai lại vừa nóng bỏng vừa quyến rũ một cách kỳ lạ.
Về nhà cũng chẳng có gì đặc biệt, ngày tháng bình thường, thậm chí còn hơi tẻ nhạt.
Nhưng có bạn trai bên cạnh, những điều nhàm chán cũng hóa thành hạnh phúc một chút.
Về đến ký túc xá, Tạ Lan vốn định đếm ngược mấy ngày để xem còn bao lâu mới được "liên kết" lại, nhưng đang đếm thì lại sực nhớ ra điều gì đó.
Cậu ngẩng đầu hỏi Đậu Thịnh: "Hôm nay có phải là ngày chiếu tập cuối phần một của Không Bao Lâu Kiếm Tâm Minh Nguyệt không?"
"Cậu còn nhớ à? Tớ tưởng cậu quên luôn rồi." Đậu Thịnh lười nhác đáp, "Đúng đó, nhưng mà đừng lên Weibo."
"Weibo? Lên Weibo làm gì chứ?"
Tạ Lan gần như đã quên luôn cái app này, lập tức vào Bilibili đăng bài báo trước là tối nay sẽ livestream xem tập cuối Không Bao Lâu, rồi mới mở Weibo.
Vừa mở ra, cậu liền đóng vội.
Lại mở ra lần nữa... lại đóng vội.
Không còn cách nào khác, Tạ Lan đành mượn laptop của Đậu Thịnh, vật lộn một lúc mới nhớ được mật khẩu đăng nhập tài khoản.
Cậu nhanh chóng dọn hết các thông báo, động tác thành thạo đến mức khiến người ta xót xa.
"Hửm?" Tạ Lan bất chợt nhíu mày, "Lộc thừa tướng là ai ấy nhỉ? Nghe quen quen."
Khoảng hai tuần trước, có một nhóm người vào nhắn riêng bảo Lộc thừa tướng theo dõi cậu.
Ngay sau đó ba bốn ngày, lại có nhóm khác nói "chim gáy" cũng theo dõi cậu.
"Chim gáy"...
Hai chữ này khiến Tạ Lan trong lòng giật mình, nhớ ra hình như là từ trong văn cổ. Sau một tháng bị toán học tẩy não, cậu đã gần như quên sạch rồi.
Sao lại trùng hợp như vậy chứ...
Trong lúc Tạ Lan còn đang khổ sở truy tìm ký ức, Đậu Thịnh giải thích: "Lộc thừa tướng là tổng đạo diễn của Không Bao Lâu, mấy hôm trước bên studio thông báo bị Thiên Nhai Say Mê thu nhận, mà 'chim gáy' chính là người đứng đầu Thiên Nhai Say Mê."
"Chim gáy!" Tạ Lan như được cứu sống, "Đúng rồi, là 'chim gáy'! Tớ nhớ ra rồi. 'Quan quan sư cưu, quân tử hảo cầu'!"
"Cậu nuốt mất nửa câu rồi. Phải là: Quan quan sư cưu, tại hà chi châu; yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu." Đậu Thịnh vẫy tay, "Thôi cái đó không quan trọng, mau về nhà check lại đi, cậu đã mất hút mấy ngày rồi đó."
Tạ Lan ừm một tiếng, lần lượt mở lại hai trang cá nhân để xem tình hình.
Lộc thừa tướng vẫn đang đăng rất năng suất trong mục hậu kỳ Không Bao Lâu, liên tục repost các video fanmade và sản phẩm nhị chế (re-edit), lần nào cũng tag Tạ Lan, nhưng mấy ngày qua cậu bế quan không online nên đều bỏ lỡ.
Fan còn đùa trên Weibo, cá cược xem bao giờ Tạ Lan mới hồi phục trạng thái "đại thần".
"Chim gáy" thì có vẻ thần bí hơn hẳn, bài gần nhất là ba tháng trước khoe món ăn do con gái làm, còn bài trước đó là từ năm ngoái, lúc công bố hoạt hình mới của Thiên Nhai Say Mê.
Weibo tuy ít bài nhưng phần mô tả giới thiệu lại rất nổi bật mấy năm nay các dự án nổi đình nổi đám của Thiên Nhai Say Mê hầu như đều do hắn dẫn dắt.
Sau khi xem xong, Tạ Lan đi tắm, sấy tóc rồi ngồi trước máy tính chuẩn bị livestream.
Vừa phát sóng xong, khán giả đã ào vào ngay. Cậu vừa chào hỏi fan qua đạn mạc, vừa chỉnh lại tiêu đề và mô tả phòng livestream.
Hôm nay, tiêu đề là:
Tớ thi xong rồi, cùng xem tập cuối Không Bao Lâu nha, hơi bị không nỡ đó
- Lan Tể, nửa tháng không gặp, nhớ muốn xỉu luôn~
- Cưng ơi, cậu còn cao hơn nữa rồi đó nha~
Tạ Lan nhìn qua đạn mạc, lắc đầu nói: "Tớ ngồi yên một chỗ mà mấy cậu cũng nhìn ra cao hơn hả?"
- Nói lại! Tể ơi, ngay cả cỏ trên mộ tớ cũng cao lên rồi nè~
"..."
Tạ Lan liếc sang bên cạnh, giọng lạnh nhạt:
"Đừng post mấy thứ hù dọa như vậy, Đậu đang ngồi cạnh, sợ là doạ vỡ cả gan đậu."
Vừa dứt lời, tay Đậu Thịnh đã chạm lên gáy cậu, ở góc khuất không vào khung hình, ngón tay luồn vào cổ áo, nhẹ nhàng cọ cọ: "Nói thêm câu nữa thử coi?"
Lan Tể đỏ mặt
- Mua! Tay cậu đang làm gì trên gáy Tạ Lan đấy!
- Tui gãy chân rồi á, Đậu!!!
- Đậu Đậu, mau mặc đồ cho quả đậu đi!!
- Cảnh sát ơi đến bắt người này nè!
"Tay?" Đậu Thịnh vẫn ung dung giơ tay lên, trong tay không cầm gì cả, nhưng lại cực kỳ tự nhiên xoa đầu Tạ Lan một cái, "Chẳng làm gì hết, chỉ là động tác nhỏ giữa bạn trai với nhau thôi."
Tạ Lan lập tức ngắt lời: "Là đang làm nhiệm vụ giả vờ có bạn trai thôi."
Đậu Thịnh không nói gì thêm, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cùng livestream, còn tiện miệng nhàn nhạt bảo với đám đạn mạc: "Ước ao hả? Đám FA các cậu ngày nào cũng tới ăn vạ trước mặt tôi với cái level sử thi này, tan ra hộ cái đi."
- Cậu muốn chết hay sống đây Đậu Thịnh ơi
- Không phải nói chứ, cái màn giả làm bạn trai này cũng được hơn một tháng rồi, chưa chịu ngừng nữa hả??
- Cười chết, bài viết người ta gửi đều hết hạn rồi, hai cậu vẫn còn đang livestream tình thú
- Cười muốn té ghế, ai đó căn bản không giả vờ nổi nữa luôn á
"Đừng nói bậy nữa." Tạ Lan liếc cái ống kính, thấy mình đỏ cả vành tai mà phải làm bộ như không thấy gì, vội nhấn chuột vào mục hoạt hình, "Mọi người tới đủ rồi đúng không, cùng nhau yên lặng xem tập cuối nha. Bộ này kiểu như giáo trình tỉnh ngộ cho tớ luôn ấy, tớ có cảm tình lắm... Hở?"
Con chuột vừa trỏ vào bảng xếp hạng là cậu ngẩn người luôn.
Khu hoạt hình, bảng quốc sản, đứng đầu bảng Không Bao Lâu Kiếm Tâm Minh Nguyệt.
Số người theo dõi: 408 vạn.
- Không ngờ tới đúng không!!
- Trong lúc cậu vắng mặt nửa tháng, bé phá phiên nhà chúng ta lật bảng nghịch tập luôn rồi
- Cười xỉu, bộ đứng top bảng này là bộ có hoạt hình sản xuất sơ sài nhất đấy
"Top 1 cơ à." Tạ Lan thở dài cảm khái.
Đoán chắc kiếm được tiền rồi, bìa cũng được thay mới, đẹp hơn hồi trước nhiều. Trên bìa là cảnh bảy thanh kiếm ngự không phi hành, ống tay áo tung bay, mặt mũi thiếu niên khí phách sáng ngời.
Dưới ánh trời rực sáng ấy, ánh mắt hắn dừng lại ở nhân vật quen thuộc phía sau, càng nhìn càng thấy giống người kia.
Tạ Lan dịu giọng xuống: "Tớ chụp màn hình lại cái đã, kỷ niệm một chút."
Vừa nói xong, màn hình bỗng nhiên xuất hiện loạt hiệu ứng quà tặng đặc biệt.
Cảm ơn "Con Chim Gáy" đã tặng Phi Thuyền Tivi Nhỏ!
Cảm ơn "Con Chim Gáy" đã tặng Phi Thuyền Tivi Nhỏ!
Cảm ơn "Con Chim Gáy" đã tặng Phi Thuyền Tivi Nhỏ!
...
Thông báo hệ thống chạy liên tục khiến Tạ Lan ngơ ra, lướt lên trên kiểm tra lại mới phát hiện không phải bug, là có người đang điên cuồng tặng mười mấy món quà cấp cao nhất.
Cậu lướt xuống dưới cái chuỗi tặng quà vẫn chưa dừng lại.
- ? ? ? ? ?
- What the heck, là Con Chim Gáy thật kìa?!
- Đại lão đánh úp!!
- Kim chủ ba ba vào xem Lan Tể rồi!!
- Aaaa! Nhà sản xuất đến xem livestream của bé Tể rồi kìaaaa!
"Xì, gì đây chứ." Đậu Thịnh chẳng biết từ đâu móc điện thoại ra, "Đây là muốn cướp vị trí đứng đầu bảng của tớ à?"
Tạ Lan vội đè tay anh lại: "Bình tĩnh, đừng manh động."
Người ta đã spam gần trăm lần, quà đã trị giá cả trăm ngàn, bảng vàng của Đậu Thịnh rơi sạch.
"Đừng có xúc động." Tạ Lan hết sức tỉnh táo, "Chia đài phát sóng hòa bình."
Đậu Thịnh: "..."
- Phụt ha ha ha ha ha ha
- Có bạn trai biết giữ ví là đây đó Đậu!!
- Cậu không còn là cái cục đậu vàng biết đốt tiền như trước nữa rồi ha ha
- Aaaaaa hai người này hạnh phúc quá đi mất!!
- Cảnh tượng này làm tớ muốn thương cảm cho đại lão Con Chim Gáy luôn ấy
- Nín đi, đại lão nhà người ta có vợ có nhà rồi nhá
Đến lượt thứ 99, tặng quà mới ngừng.
Con Chim Gáy mang hiệu ứng cực oách gửi đạn mạc: Rốt cục lên sóng được rồi, thay mặt Lộc Thừa Tướng đến chi một chút phí đại diện hình ảnh cho Không Bao Lâu.
- 23333333
- Cười chết, kim chủ ba ba tự thân ra tay luôn rồi!
- Hương thơm sợ ngõ hẹp là có thật, 400W lượt theo dõi thì mấy đồng này là chuyện nhỏ!
- Tới đi! Tặng luôn cái combo 999 phát đi!!
Con Chim Gáy: Tạ Lan đồng học, xem thử tin nhắn riêng đi, muốn hợp tác một chút.
Con Chim Gáy: Cát-xê cao, tôn trọng sáng tạo, sếp nhà tôi không khẩu nghiệp, Bilibili đang cực kỳ thiếu người như cậu.
Tạ Lan giật mình.
Phản ứng đầu tiên của cậu là Con Chim Gáy chắc nghe được tin đồn trong nội bộ rồi, biết mình và Linh Tê tan rã thật sự.
Còn tự nhiên nội hàm người ta thế này ngay trong livestream, đúng là không phải người nghiêm túc.
Cũng may là khán giả phổ thông chắc không hiểu mấy câu ẩn ý này, chỉ người trong nghề mới nhận ra.
Tạ Lan còn chưa kịp thở ra, sau lưng đã vang lên một tiếng cười khẽ.
Đậu Thịnh nghiêng người tới trước, tiện tay khoác vai hắn, cười khẽ nói với đạn mạc: "Hay là cậu báo luôn số căn cước cho đạo diễn ngồi phòng bên kia luôn đi cho rồi."
Tạ Lan: "..."
Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi
Đánh giá:
Truyện Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi
Story
Chương 82: Tân Sinh.
10.0/10 từ 44 lượt.
