Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi
Chương 79: Bạn Trai.
Dù có ô cũng chẳng để làm gì, rước người về xong, sáu thằng con trai ai cũng ướt như chuột lột, nước mưa chảy tong tỏng theo tụi nó vào tận ký túc xá.
Chú kỹ thuật viên vừa mới sửa xong cái công tắc điện, Tạ Lan tranh thủ đi tắm, xong đâu đấy cũng gần mười hai giờ mới lết lên giường.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cậu lập tức cảm thấy có gì đó sai sai.
Câu đầu tiên vừa mở miệng: "Chào buổi sáng," mới nói được hai chữ đầu thì giọng đã khản đặc, chữ cuối cùng thì không còn ra nổi âm thanh.
Đậu Thịnh hoảng hốt vươn tay sờ trán cậu: "Nhiệt độ còn ổn... đầu có đau không?"
Tạ Lan lắc lắc đầu mệt mỏi: "Không đau."
Chỉ là hơi choáng choáng, kiểu buồn ngủ rũ rượi.
Mua đồ ăn sáng xong đi vào lớp, vốn định nằm gục xuống bàn chờ huấn luyện viên tới, ai ngờ vừa ngồi xuống đã thấy không khí có gì đó bất thường. Trên bục giảng chen chúc một đám người, bàn tán rôm rả, thỉnh thoảng còn có người liếc nhìn về phía cậu.
Lý Việt Ninh vừa vứt rác đồ ăn sáng xong thì vô tình nhìn trúng ánh mắt Tạ Lan.
Cậu ta hơi cười gượng: "Không có gì đâu, một hai lần thôi, có chấn động thì cũng là bình thường mà."
Hả?
Tạ Lan đầu óc mơ mơ màng màng, mất một lúc mới tiêu hóa được. Chắc là kết quả bài thi hôm qua được công bố rồi.
Đậu Thịnh ghé sát thấp giọng hỏi: "Muốn đi xem không?"
Tạ Lan chẳng còn sức lực, thở dài: "Không đi đâu... cậu giúp tớ chụp lại cái bảng điểm."
Đậu Thịnh hấp tấp chạy lên bục giảng, len lỏi trong đám đông rồi nhanh tay chụp một tấm ảnh gửi về.
Đậu Thịnh đứng nhất, 94 điểm.
Cảnh Thụy đứng nhì, 90.
Lý Việt Ninh và Đới Hữu cùng hạng ba, 82.
Đề kiểm tra có 15 câu, Tạ Lan chỉ làm được 7. Cậu tự biết sức mình thế nào, lướt một cái qua hàng đầu rồi lướt thẳng xuống cuối danh sách.
Tổng cộng 82 người làm bài, cậu xếp hạng 78, được 38 điểm. Tức là trong 7 câu làm được, có ít nhất một câu sai.
Cậu nghẹn họng.
Tạ Lan thở dài một tiếng, chẳng còn tâm trạng mà gục xuống ngủ, lấy tập đề hôm qua chưa xem hết ra coi lại.
Ngoài cửa lớp đột nhiên có một luồng gió lạnh lùa vào, Cảnh Thụy cầm theo cái bánh mì chạy vào, ngồi phịch xuống ghế.
Lý Việt Ninh nhích vào trong nhường chỗ: "Tớ gửi bảng điểm cho cậu rồi đó."
Cảnh Thụy vừa cắn bánh vừa lúng búng: "Cảm ơn, thấy rồi."
Lý Việt Ninh hỏi: "Cậu sai câu nào vậy?"
Cảnh Thụy còn đang nhét đồ ăn vào miệng, lắc đầu: "Không rõ, chắc dính bẫy thôi. Chờ thầy cô giảng đi."
Cậu ta đúng kiểu coi cái miệng như hố không đáy, nhét ăn vào như muốn nghẹt thở, vừa nhai vừa đứng dậy định đi lấy nước, vừa quay đầu lại thì đụng ngay ánh mắt Tạ Lan.
Chắc ánh nhìn của Tạ Lan u oán quá, cổ Cảnh Thụy bỗng giật một cái, suýt nữa ngã gục xuống bàn cậu.
Tạ Lan vội vàng kéo bút với bài thi về sau, cảnh giác như thể phòng kẻ địch xâm nhập.
Cảnh Thụy hoảng loạn xua tay: "Anh em, tớ tự làm mình nghẹn, không có ý gì khác! Một hai lần thi có gì đâu, đừng căng quá!"
Tạ Lan thở dài: "Không có căng. Tớ cũng không nghĩ cậu có ý gì... chỉ tưởng cậu muốn nôn."
"Ồ, tớ ăn kiểu vội vội vàng vàng thôi." Cảnh Thụy nhẹ nhõm thở phào. "Không nói nữa, huấn luyện viên tới rồi kìa."
Chắc lão Mã đã dặn trước, huấn luyện viên Khang chẳng đả động gì tới điểm số của Tạ Lan, dạy nhanh, nói gọn, không phê bình, coi như buông tha.
Buổi học hôm đó cường độ còn khủng hơn hôm trước, mỗi câu đề đều bị soi đến nát bét, còn bắt phải suy ra đủ hướng. Tạ Lan vừa nghe giảng vừa tranh thủ làm lại đề, tế bào não bị vắt tới chết gấp mấy lần người khác. Cứ nhìn mấy ký hiệu xoắn xoắn đó nguyên một ngày, mắt cậu muốn lồi ra luôn.
Ráng chịu tới khi làm xong bài kiểm tra buổi tối, Tạ Lan thấy mình như sắp lìa đời.
Đậu Thịnh lo lắng nhìn cậu, hỏi nhỏ: "Cậu ổn không đấy?"
"Tớ muốn uống nước lạnh," Tạ Lan uể oải, "Muốn uống ca-cao sữa đá thiệt lạnh thiệt lạnh..."
Đậu Thịnh lưỡng lự: "Cậu bị cảm rồi mà còn uống lạnh được sao?"
Tạ Lan ánh mắt vô hồn: "Trong người tớ như có một ngọn lửa độc đang thiêu đốt, phải cần Huyền Ngọc từ chín tầng mây mới giải nổi."
"..."
Đậu Thịnh ngớ ra mấy giây rồi khẽ cười bất lực: "Thôi được rồi. Cậu về ký túc xá với Xa Tử Minh đi, tớ ra ngoài mua."
Tạ Lan rũ rượi gật đầu: "Ừm."
Xa Tử Minh và mấy người khác lúc này vẫn còn đang tranh cãi vụ đề cuối cùng trong bài thi về hàm số và khoảng xác định. Mấy bạn trường chuyên và học sinh trường thí nghiệm D thị cũng nhập hội, gần chục người cãi nhau tới bật nắp não, mà vẫn chưa ra được kết quả.
Quách Nhuệ Trạch tức tới đập bàn một cái, liếc thấy Tạ Lan đang sống dở chết dở phía trước, liền gọi: "Đại thần! Cậu có tính xét x bằng 0 không?"
Tạ Lan ngẩn ra: "Cười chết, tớ còn chưa làm tới câu đó."
"Hả?" Quách Nhuệ Trạch đơ người, "Không làm hết đề? Cậu sao thế, như biến thành người khác rồi. Tớ còn tưởng cậu mấy hôm nay luyện đề dễ ợt ấy chứ!"
Tạ Lan cười khẽ, định kể cho tụi nó nghe truyền thuyết tính toán cổ đại của Mã thị kèm với hàm số học, cho tụi nó mở mang tí não, thì Đới Hữu ho khan một tiếng.
"Cậu ấy bị cảm, không khỏe lắm," Đái Hữu lạnh nhạt nói, "Đợi mai thầy giảng, khỏi cãi nhau nữa."
Quách Nhuệ Trạch nghe vậy lại nhìn Tạ Lan một cái, ánh mắt kinh ngạc: "Thế à... thôi được, giải tán đi."
Cả đám tản ra, Tạ Lan chậm rãi đi sau cùng.
Cậu ngoái đầu nhìn về hướng cổng trường mấy lần.
Trời tối đen, không thấy rõ có ai đang từ phía đó trở về người bạn trai vừa mới đi mua đồ uống cho cậu.
Có lẽ vì bị bệnh, giữa một đám người quen, cậu lại cảm thấy hơi cô độc.
Đới Hữu chậm lại vài bước, thấp giọng nói: "Đừng tự đi nói với người ta là đề của cậu khác."
"Hả?" Tạ Lan quay đầu lại, mệt mỏi hỏi: "Sao vậy?"
Đới Hữu giải thích: "Thầy Mã nói chăm sóc mỗi người, nghe thì đúng, nhưng kiểu đặc cách thế này..."
Tạ Lan ngơ ngác một lúc mới hiểu: "Nhưng cách này, với tớ cũng tính là một kiểu chăm sóc mà."
"Ừ. Với người khác thì vô nghĩa." Đới Hữu gật đầu, rồi lại lùi ra sau thêm chút nữa, nói nhỏ: "Lớp mình người đủ kiểu, sau này đều là đối thủ trong thi cử. Thầy Mã có lòng tốt, đừng để thầy ấy bị đâm sau lưng."
Tạ Lan sững người một lúc.
Cậu không ngờ còn có cả chuyện này. Nghĩ ngợi một hồi, thấy đúng là có lý, liền thở dài: "Cảm ơn."
"Không có gì." Đới Hữu gật đầu, "Cậu hỏi thêm Hạt Đậu đi, cậu ấy chắc cũng nghĩ vậy."
"Ừm."
Đới Hữu chạy vèo hai bước, nhập hội ngay với đám học sinh top để tiếp tục bàn đề. Tạ Lan nhìn bóng lưng cậu ta, đột nhiên có cảm giác bị gây áp lực.
Đới Hữu ấy à, tâm lý tinh tế, hay quan sát, suy nghĩ cũng khá toàn diện.
Xem ra cậu và Đậu Thịnh sau này phải cẩn thận hơn trong ký túc xá, chứ không thì trước sau gì cũng bị lộ.
Đậu Thịnh hôm nay đến phòng sớm hơn bọn họ, mua cả kem cacao sữa và thuốc cảm.
Vừa thấy Tạ Lan, anh lập tức giới hạn chỉ cho uống nửa chai sữa, uống xong mới được uống thuốc, xong xuôi rồi mới thả cho Tạ Lan lên giường nghỉ.
Tạ Lan vừa chui vào chăn đã mở ngay app đọc truyện, định lên tiên giới trị liệu tâm linh, ai ngờ mới đọc được vài dòng đầu đã thấy chóng mặt quay cuồng.
- Có khi bị lão Mã ép luyện đề đến mức phải bỏ cả tiểu thuyết mất.
"Chóng mặt thì đừng đọc nữa." Đậu Thịnh ở đầu bên kia lan can thò tay qua xoa đầu cậu một cái. "À mà, hôm nay tập hoạt hình đó ra tập mới rồi, nhưng mà tốc độ đọc tiểu thuyết của cậu chắc phải vượt trước kha khá luôn ấy."
Tạ Lan như được đại xá, lập tức mở app Bilibili: "Vượt trước cũng đâu sao, xem luôn!"
Vừa vào app, điện thoại đã bắt đầu lag. Chưa kịp nhìn đến inbox, danh sách thông báo đã tự động hiện lên, refresh liên tục.
Từng dòng bình luận, tin nhắn mới hiện liên tục, nhảy lên như mưa:
- Lan Tể, cậu biến mất lâu quá rồi!
- Không có video mới mấy tuần rồi nha!
- Livestream tạm cũng được mà!
- Trời ơi ông chú UP ơi, nay có update gì không?
- Tui bắt đầu nghi cậu bị quấn chăn rồi vứt luôn tài khoản đấy!
- Tới mức thi cử mà cũng phải bốc hơi vậy hả?
- Thông báo tìm người: Tạ Lan, biệt danh Nhị Miêu, danh hiệu quốc tế: S. Ai cung cấp manh mối sẽ được hậu tạ hậu hĩnh!
Toàn bộ đều là giục giã.
Tạ Lan mặt không biến sắc lướt từng cái, đeo tai nghe vào, chìm vào thế giới tiên hiệp của Thất Kiếm.
"Biết rồi." Tạ Lan đáp uể oải: "Tớ còn đang nghĩ nên làm nội dung gì đây."
Tập hoạt hình hôm nay đặc biệt mãn nhãn, đoạn trong truyện vốn chỉ là một cảnh bình thường luận kiếm luận đạo, mà lên phim thì cháy nổ bùng nổ luôn.
Trong phim, Kiếm Bảy bị một kiếm xuyên vai, phun máu trắng bệch, gió trời cuồn cuộn, rơi thẳng xuống vực sâu. Tạ Lan đau lòng tê dại mấy giây, đau quá thành ra điên cuồng tua đi tua lại cái đoạn chiến tổn đó, bị hình ảnh đánh gục luôn.
Đúng lúc đó, cửa phòng mở ra, Đậu Thịnh vừa tắm xong, tóc vẫn còn bốc hơi nước.
Tạ Lan lập tức bò qua đầu giường, chống cằm nhìn anh nhỏ giọng hỏi:
"Cậu từng bị ói máu chưa?"
Đậu Thịnh suýt làm rơi cái chậu rửa mặt: "Gì cơ? Cậu ói máu á?!"
Anh lập tức bước một chân lên thang giường, nhưng Tạ Lan đã vội lắc đầu, đè anh lại: "Không không, tớ chỉ tò mò hỏi chơi thôi."
Đậu Thịnh vẫn mơ màng:
"Tò mò mấy chuyện kiểu này á??"
Tạ Lan không nói gì, lại mở album có lưu mấy hình chiến tổn ra xem tiếp, ngắm kỹ nét mặt đau đớn của nhân vật chính, càng xem càng thấy xúc động.
Trong đầu cậu đột nhiên loé lên vài ý tưởng, cảm giác u ám cũng nhẹ đi nhiều. Cậu nói: "Tớ muốn làm một bài nhạc nhân vật cho Kiếm Bảy, coi như luyện soạn nhạc, tiện livestream luôn chủ nhật này."
"Hay đó." Đậu Thịnh cười nhẹ: "Tách não khỏi mấy bài toán hại não kia một chút cũng tốt mà. Đổi gió tí cho thư giãn đầu óc."
Tuần huấn luyện đầu tiên kéo dài 6 ngày, cộng thêm buổi sáng chủ nhật, là đúng 6 buổi làm bài tập hợp điểm.
Tạ Lan tuần này tiến bộ khá ổn, lần kiểm tra cuối còn vọt lên hạng 62, nhưng cũng vì huấn luyện viên Khang kéo cả điểm đấu loại vào, nên bảng thành tích của Tạ Lan sáng choang như sao trời trong đêm tối.
Cậu cũng hết cách, mặt không biểu cảm mà xem hết dữ liệu, sau đó chuẩn bị đi livestream.
Bỗng nhiên Cảnh Thụy tới gần, ghé tai nói nhỏ: "Tạ Lan, cậu làm phần hàm số không ổn lắm đúng không?"
Tạ Lan khựng lại: "Hả?"
"Tớ ngẫm kỹ rồi, chắc đầu óc cậu thiên về tư duy logic kiểu đặc biệt mạnh, chứ phần hàm số thì không ổn lắm. Loại đề hàm số này vốn không mới, nhưng lại khó cực kỳ." Cảnh Thụy vừa lẩm bẩm phân tích với chính mình, vừa bĩu môi, "Tớ cảm giác tớ cũng áp lực chẳng kém gì cậu đâu, làm đề là mệt phờ râu, nhưng riêng phần hàm số thì tớ vẫn ổn. Hay là... tụi mình bù trừ cho nhau tí?"
Tạ Lan thở dài bất lực: "Đừng có bù gì hết, tớ chỉ muốn cày thêm phần ngữ văn thôi."
Cảnh Thụy khựng lại một chút, "Cày ngữ văn làm gì? Ê, đừng đi mà, tớ nói nghiêm túc á. Hai đứa mình cùng nhau ôn luyện, chắc chắn sẽ lên trình. Tớ không phải muốn ganh đua gì, chỉ là thật sự muốn tiến bộ."
Cậu ta nói rất chân thành, mà Tạ Lan thì hơi áy náy.
Nhưng cậu vẫn lắc đầu, rồi xách cặp cùng Đậu Thịnh đi ra ngoài. Cảnh Thụy vẫn lẽo đẽo theo sau.
"Cậu tin tớ đi, phần hàm số cứ để tớ lo, tớ có hẳn một bộ tư duy giải đề riêng, có thể carry cậu đấy!"
"..." Tạ Lan hơi hoảng, thì ra động từ tiếng Anh giờ cũng được đè lên như thế, đúng là kỳ diệu thật.
Cảnh Thụy tiếp tục nói như lên đồng: "Tớ thấy dạo gần đây cậu toàn xem hoạt hình trong giờ nghỉ trưa, nói không khách sáo nha, tỉnh huấn luyện sắp đến rồi đó. Cậu làm bài kiểu đó mà còn được điểm cao, không thể lãng phí được! Phần hàm số này chỉ cần bắt trúng cách làm là kéo điểm vèo vèo. Anh em, tin tớ đi! Nếu cậu không tin, tớ đưa cậu xem sổ tay hàm số của tớ trước. Thấy ổn thì mình make a deal luôn."
"..." Tạ Lan thật sự chỉ muốn xin cậu ta đừng nói tiếng Anh nữa.
Đậu Thịnh mặt lạnh như tiền, lặng lẽ đi bên cạnh. Cảnh Thụy vẫn theo đến tận ngoài cổng. Tạ Lan cuối cùng cũng chịu thua.
Cậu nhìn Cảnh Thụy bằng ánh mắt như sắp hiến thân, "Nếu tớ nói là đề toán tớ được phát không giống với đề cậu, nên tớ sai không phải vì tớ dốt mà là vì đề nó khác, cậu tin không?"
Cảnh Thụy trợn mắt, đơ ra nguyên năm giây.
"Anh em à!" Cậu ta như chợt bừng tỉnh đại ngộ, "Cậu thật sự không thể xem mấy phim hoạt hình trung nhị như vậy nữa đâu! Gì mà sai là do thế giới chứ không phải do ta, tỉnh lại đi! Đây là thi toán, là đề kiểm tra! Sai thì là sai! Sai là do cậu, hiểu chưa?!"
"Phụt."
Tạ Lan nghiêng mặt, mắt ánh lên tia lẫm liệt.
Đậu Thịnh bên cạnh đang cười rũ thì giả vờ hắng giọng rồi phẩy tay: "Không cười nữa, vừa nãy bị mèo cào cổ họng thôi. Hai cậu tiếp tục."
Tạ Lan: "..."
Vừa về đến ký túc xá, mẹ Đậu Thịnh dì Triệu Văn Anh - gọi điện tới. Nói là mua được hai bức tranh quý, mà thầy Mã đang nghỉ phép nên bảo Đậu Thịnh tranh thủ về nhà lấy hộ.
Thế là Tạ Lan đành một mình ở ký túc xá livestream.
Đới Hữu với Vương Cẩu đang ngồi trên giường chơi game. Vu Phi về nhà rồi, Xa Tử Minh chán quá nên cũng chạy qua nhập hội.
Tạ Lan chỉnh lại góc máy cẩn thận để không quay trúng ai, rồi mới bật livestream.
Vừa ấn nút phát, bình luận đã bắt đầu tuôn lên như đạn.
- aaaa Lan Tể bất ngờ xuất hiện!!
- Lâu quá không gặp, chiều vui vẻ nha!
- S tụt ngựa lần trước đến giờ tớ rình cậu mãi mới thấy livestream lại!
- Không thấy violin, hôm nay không đàn à?
- Cái background này là trong ký túc xá hả?
- Hạt Đậu đâu? Hạt Đậu biến mất rồi?
- Cười chết, giả bạn trai không ở đây sao?
Tạ Lan vừa mở iPad, vừa mở phần mềm soạn nhạc đơn giản, trả lời một vài câu hỏi lẻ tẻ từ đạn mạc.
"Cậu ấy về nhà một chuyến rồi. Hôm nay không chơi violin đâu, ai muốn nghe thì đợi hôm khác nhé."
"Thời gian này lớp ôn thi kín mít, chỉ rảnh mỗi chiều chủ nhật nên tranh thủ phát livestream chút."
"Video kia của cậu ấy... tớ cũng không biết nói sao, chờ cậu ấy đăng rồi các cậu xem nhé."
Người xem ngày càng nhiều, các bình luận giả bộ bạn trai cũng bắt đầu xuất hiện dày đặc. Tạ Lan cảm thấy chột dạ, bèn nghiêng máy quay xuống một chút để không lộ mặt.
"Hôm nay tớ muốn viết một bản gốc, coi như livestream tự học nhé."
- Quá tuyệt vời luôn!
- Làm gì cũng được, bọn tớ dễ chiều lắm!
- Đây là app gì thế?
- Nhìn chuyên nghiệp ghê!
"Phần mềm là Cubasis." Tạ Lan vừa làm vừa đáp: "Tớ cũng mới mò được vài lần thôi, trước giờ toàn improvise bằng violin, chỉnh sửa tí xíu cho vui chứ chưa viết tử tế bao giờ."
- tùy chỉnh chút xíu
- đang mò thôi
- Lan Tể khiêm tốn vl, mẹ không hiểu gì nhưng mẹ vẫn xem
Tạ Lan đeo tai nghe vào, "Toàn mấy đoạn vụn vặt thôi, không công bố ra ngoài. Các cậu tự mở nhạc nền mà nghe, hoặc nghe bạn cùng phòng tớ chơi game cũng được."
Chắc là bị Đậu Thịnh ảnh hưởng, cậu ngày càng thả lỏng hơn khi livestream, đăng bài hay gì cũng tùy hứng, miễn bản thân thoải mái là được.
Tuần này cậu lượm lặt được vài đoạn giai điệu, giờ gom lại chỉnh sửa. Vừa sửa vừa ngân nga vài câu, lâu lâu lại tra hợp âm, rồi tìm kiếm gì đó bên cạnh, cứ thế làm suốt hơn hai tiếng đồng hồ.
Lúc trạng thái vẫn còn ổn, cậu viết xong chủ đề chính, điệp khúc cũng hoàn một nửa. Nghỉ tay chút, vừa nhìn sang màn hình thì thấy lượt xem đã lên tới cả triệu.
Cậu không ngờ livestream kiểu này lại có nhiều người xem đến thế, nên buông ly nước, cười nói: "Tán gẫu chút nha, đợi tớ làm nốt rồi xuống."
- Tán gẫu được không? Mới làm xong bài tập nè!
- Lúc nãy máy quay bị cháy nhẹ nha, định giúp cậu xem đoạn giai điệu. Tớ cũng học sáng tác nhạc.
- Hạt Đậu bao giờ về thế?
Tạ Lan liếc đồng hồ: "Cũng sắp rồi..."
Vừa dứt lời thì cửa phòng bị đẩy ra.
Đậu Thịnh bước vào, điện thoại vẫn đang mở. Trên điện thoại phát ra giọng Tạ Lan vừa nói xong: "Cũng sắp rồi..."
Cái âm thanh đó bị thiết bị livestream bắt lại, vang vọng mấy lần trong căn phòng như tiếng vọng hồn ma.
Xa Tử Minh bật cười: "Ôi chao, chơi kiểu này vui phết đấy!"
Đậu Thịnh liếc cậu ta cái sắc lẹm, không nhịn được lườm: "Tránh ra, đừng ngồi chỗ tớ."
Đạn mạc bùng nổ.
- Ơ kìa, hạt đậu về chưa vậy?
- Hạt đậu vào rồi, nhường máy cho tớ coi cái.
- Nhìn nè!
- Tớ vừa nghe thấy tiếng hạt đậu!
- Tớ sốt ruột quá, hạt đậu đâu rồi?
Xa Tử Minh lầm bầm mấy câu rồi đứng dậy, cái mông chưa nóng chỗ đã ngồi thụp xuống đất, tiếp tục cắm đầu chơi game.
"Ôi trời, hai cậu đợi tớ vô trận đã!" Cậu ta la lên.
Đới Hữu không nói, chỉ buông một câu: "Cậu đúng là vô dụng thật sự."
Vương Cẩu cũng góp lời: "Có cậu hay không cũng thế thôi."
Xa Tử Minh: "..."
"Đến rồi đây." Anh lười biếng đáp một tiếng.
Anh đặt cốc nước xuống, đi thẳng đến sau lưng Tạ Lan, tiện tay chỉnh lại góc quay camera, đè tay lên vai Tạ Lan, rồi cúi xuống, khẽ xoa xoa đỉnh đầu cậu ta một cái: "Bạn trai phát sóng trực tiếp thấy vui không đấy?"
Trong khung hình livestream, hai người vừa đứng vừa ngồi xuống, động tác của Đậu Thịnh cúi người xuống vô cùng tự nhiên mà cũng rất thân mật, khoảng cách giữa hai người gần đến mức gần như không tồn tại.
Hai má Tạ Lan hơi đỏ lên, yết hầu khẽ động mấy lần, cậu ậm ừ một tiếng đầy mất tự nhiên.
"Cũng... cũng ổn." Giọng c** nh* đến mức gần như không nghe thấy.
Ngay lập tức, đạn mạc trên màn hình nổ tung tại chỗ.
- Trời má! Cái hố gì đây!
- Hạt đậu cậu đúng là trai sống nhà người ta!!!
- Mấy cảnh sau này định để vậy luôn hả? Căng dữ!
- Diễn vậy có hơi mượt quá không???
- Ủa? Có định lôi luôn offer Học viện Điện ảnh ra không?
- Bạn! Trai! Trời ơi a a a a a a!!!
Phòng livestream như phát nổ thành pháo hoa, mấy đứa đang chơi game phía sau cũng bất ngờ im bặt.
Tạ Lan nhìn dòng đạn mạc bắt đầu lag thành từng cụm từng cụm, tai đỏ lên như muốn bốc cháy, cậu vội vàng nói thật nhanh: "Cái này là dàn dựng để cắt video, cố tình á. Máy sắp hết pin rồi, tớ log out trước nha!"
Dòng "A a a" vẫn chưa dứt, loạt phản đối việc cậu đột ngột tắt livestream còn chưa hiện ra hết, Tạ Lan đã tranh thủ tạm biệt mấy câu, dứt khoát tắt sóng.
Đậu Thịnh cười nhẹ, đứng dậy ngáp một cái rồi quay về chỗ mình ngồi.
"Tớ nguyên cả buổi trưa ngồi xem cậu livestream kéo team, nhìn chuyên nghiệp lắm. Mẹ tớ bảo về nhà làm gì tớ cũng chả rõ."
"Mua tranh gì à?" Tạ Lan hỏi.
"Ờ, một bức vẽ lan, một bức thư pháp gì đó, tớ cũng chẳng hiểu có đáng giá không. À, tớ mang về đống đồ ăn vặt nè."
Vừa nói, Đậu Thịnh vừa lôi ra một loạt đồ từ balo: socola, thịt bò khô, bánh quy, toàn là hàng đóng gói rời. Anh đứng dậy tiện tay quăng vài gói lên bàn của Đới Hữu và Vương Cẩu, còn mấy gói khác thì ném luôn cho Xa Tử Minh. Tất cả phần còn lại được anh đút gọn vào trong tủ của Tạ Lan.
Tạ Lan bóc một viên socola, ngậm vào miệng, đang định với tay lấy iPad thì bỗng khựng lại.
Cậu chợt nhận ra trong ký túc xá im lặng đến đáng sợ, đến cả Đậu Thịnh lúc chia đồ ăn vặt cũng chẳng ai hé miệng.
Cẩn thận ngẫm lại, sự im lặng này hình như bắt đầu từ câu "bạn trai" lúc nãy.
Tim Tạ Lan như lỡ một nhịp, theo bản năng quay sang nhìn Xa Tử Minh. Xa Tử Minh đang đơ người, bị ánh mắt cậu khóa chặt hồi lâu mới giật mình phản ứng.
"Ahaha!" Xa Tử Minh luống cuống xé đại một gói bánh quy, chẳng buồn nhìn, tống luôn vào miệng nhồm nhoàm nhai, "Cảm ơn! A ha ha ha! Thơm quá trời luôn á!"
Trên giường, hai đứa vẫn đang cắm đầu cày game nghe vậy mới nhận ra có gì đó sai sai. Đới Hữu đặt điện thoại xuống, nói, "Tớ đúng là đang đói mà. Cẩu Tử, cậu ăn không?"
Vương Cẩu gật đầu, "Ăn chứ. Cậu tiện tay lấy giúp tớ luôn đi, cảm ơn nhiều. Với lại cảm ơn Hạt Đậu nha! Lúc nãy trong đội cứ lo combat không quan tâm cậu gì cả."
Đậu Thịnh vẫn đang nhai thịt bò khô, không nói câu nào, quay sang liếc Xa Tử Minh một phát ánh mắt đầy "sát khí".
Rất nhanh, không khí trong ký túc xá lại trở về như cũ. Đới Hữu và Vương Cẩu tiếp tục cày game như chưa hề có cuộc "cách mạng nhỏ", Vương Cẩu ăn bánh quy xong còn khát nước, quay sang gọi Đậu Thịnh đưa nước hộ.
Tạ Lan hỏi, "Mấy cậu vừa nãy đánh ra sao?"
Đới Hữu không ngẩng đầu, "Thắng nhanh, vừa rồi teamwork không tệ, không có Xa Tử Minh cũng đủ sức gánh."
Vương Cẩu cũng gật đầu theo, "Chơi game phải nghiêm túc. Không thể như Xa Tử Minh đâu."
Tạ Lan thở phào nhẹ nhõm, quay lại sắp xếp lại file nhạc đang soạn, nhưng nghĩ lại vẫn cảm thấy căng thẳng và hồi hộp phát hoảng.
Cậu trầm ngâm một lúc, rồi âm thầm nhắn tin riêng cho Xa Tử Minh:
sau giờ ngọ cây nho băng: Cậu diễn lộ quá rồi đấy.
Cherry: ?
sau giờ ngọ cây nho băng: Lúc trước nói giả vờ làm bạn trai để "chiêu mộ fan", là kiểu cậu cười đến vui vẻ nhất. Vừa rồi đột nhiên không cười nữa, Đới Hữu với Vương Cẩu thể nào chả nghi ngờ. May mà lần này hai đứa nó không để ý.
Cherry: ... Nhưng tớ thật sự không cười nổi mà.
sau giờ ngọ cây nho băng: Gắng gượng một chút đi. Bây giờ chưa phải lúc để công khai với cả ký túc xá.
Xa Tử Minh ngồi chồm hổm bên bàn của Đậu Thịnh, thở dài một tiếng, như thể não đang bốc cháy.
Tạ Lan đặt điện thoại xuống, nghiêng người nhìn sang phía cậu bạn, rất nghiêm túc gật đầu một cái.
"Trông cậy vào cậu cả đấy."
Khóe miệng Xa Tử Minh giật giật, ráng nặn ra một nụ cười nhưng nhìn còn khó coi hơn khóc.
Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi
Đánh giá:
Truyện Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi
Story
Chương 79: Bạn Trai.
10.0/10 từ 44 lượt.
