Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi
Chương 48: Động Thái Áp Phích Quảng Cáo
Nữ sinh lớp Mười Hai nghe Đậu Thịnh nói xong thì sững người một lúc lâu.
"Có người thích á?" Cô nàng tỏ vẻ không thể tin nổi: "Ngày nào cũng lẫn trong đám con trai, vậy mà cũng gọi là có người thích hả?"
Đậu Thịnh nhàn nhạt đáp, "Làm sao mà lẫn với cả đám được, chỉ có một người thôi, là cậu ấy. Cảm ơn nhé. Mỗi ngày tớ đều dính lấy cậu ấy, nên mới muốn thay cậu ấy cảnh giác chút, nhìn xem có ai để ý cậu ấy không."
Cô nàng cau mày, im lặng hồi lâu, có vẻ đang cân nhắc xem lời Đậu Thịnh nói có đáng tin hay không. Một lúc sau, cô ta lưỡng lự hỏi: "Người thích cậu ấy là ngoài trường à?"
Đậu Thịnh không trả lời nữa, chỉ mỉm cười nhìn đối phương, cho đến khi khiến người ta cảm thấy khó chịu mà lườm một cái rồi bỏ đi.
Trước khi đi, cô gái còn quay đầu lại, nghiêm túc nói với Tạ Lan: "Tớ thật sự thấy cậu đẹp trai lắm luôn á. Nếu muốn tìm bạn gái trong trường thì có thể tìm tớ nha. Tớ là Trần Quý Nhàn, lớp 12."
Tạ Lan: "... Được, cảm ơn."
Chờ cô nàng đi khuất, nét mặt vô cảm của Tạ Lan mới dần dần hiện lên vẻ hoang mang.
c** nh* giọng hỏi Đậu Thịnh: "‘Người thích’ là... cái gì vậy?"
"..."
Đậu Thịnh suýt trượt chân, không kịp chuẩn bị mà bật cười, rồi dựa cả người lên vai Tạ Lan, "Cậu sao lúc nãy không hỏi luôn đi? Suýt nữa làm người ta tưởng cậu là trai thẳng kỳ quặc."
Tạ Lan bị đẩy lệch sang bên hai bước, vẫn cố chấp nói: "Là... kiểu bạn trai bạn gái á hả? Thế mà cậu dám tự tiện bịa ra một người thích tớ?"
"Thì sao nào?" Đậu Thịnh đứng thẳng dậy, mắt cong cong, tiện tay nghịch mấy chiếc lá gần đó, "Lẽ nào cậu còn thật sự muốn suy nghĩ thử hả? Ơ này, cậu từng yêu ai bao giờ chưa?"
Tạ Lan bị hỏi ngược lại, không nói được gì, tiếp tục chậm rãi đi về phía trước. Một cơn gió nhẹ lướt qua, rõ ràng trời khá mát, nhưng cậu lại thấy hơi nóng trong lòng.
Đậu Thịnh cũng không hỏi thêm, chỉ khẽ cười, đi song song bên cạnh cậu. Ống tay áo của hai người thỉnh thoảng chạm nhẹ vào nhau, phát ra tiếng sột soạt nhè nhẹ.
Một lúc lâu sau, Tạ Lan mới lên tiếng: "Chưa từng."
Hai năm đầu cấp ba, đầu óc cậu chỉ toàn là dàn nhạc giao hưởng, mấy chuyện tình cảm vớ vẩn chẳng có hứng thú gì. Sau đó Tiêu Lãng Tịnh bị bệnh, cậu cứ chạy giữa bệnh viện với trường học, chuyện yêu đương càng chẳng liên quan gì đến mình.
Đậu Thịnh bật cười khẽ: "Vậy chẳng phải trùng hợp à, tớ cũng chưa từng."
Tạ Lan sững người, ngạc nhiên quay đầu lại nhìn anh: "Cậu chưa từng?"
Đến người chậm chạp nhất cũng có thể cảm nhận được Đậu Thịnh ở lớp nổi cỡ nào. Không nói đâu xa, chỉ mới hơn một tháng nhập học, Tạ Lan đã nghe không biết bao nhiêu cô gái thì thầm về Đậu Thịnh trong căng tin, ngoài hành lang.
Đậu Thịnh thở dài một hơi: "Hồi cấp hai không phải vì chuyện của ba tớ mà tớ tiêu cực mất một hai năm còn gì."
"Vậy lên cấp ba thì sao?" Tạ Lan truy hỏi.
"Cấp ba à..." Đậu Thịnh híp mắt lại trong gió, "Cấp ba cũng không tính. Nhưng mà bây giờ thì có thích một người rồi."
Tạ Lan khựng lại, định nói gì đó nghiêm túc thì đã bị Đậu Thịnh cắt ngang.
Cậu có chút bất đắc dĩ, thở ra một hơi, "Cậu nên thực tế một chút đi, cái cô minh tinh kia có biết cậu thích cô ấy không?"
"Chắc là tạm thời chưa biết đâu. Chờ tớ chắc chắn được năm mươi phần trăm, tớ sẽ tỏ tình luôn." Đậu Thịnh vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa tiện tay móc trong túi ra cái gì đó nhét vào tay Tạ Lan: "Đi thôi, tan học nhanh lên."
Tạ Lan vốn định khuyên ngăn cái ý tưởng tỏ tình với minh tinh đầy hoang đường ấy, nhưng lại bị cảm giác cứng cứng tròn tròn trong lòng bàn tay làm cho phân tâm. Cúi đầu nhìn thử, hóa ra là cái miếng kính tròn tròn trên bàn học của Đậu Thịnh.
Đậu Thịnh luôn thích sưu tầm mấy thứ nhỏ nhặt kỳ quặc, thỉnh thoảng lại lén đưa cho cậu một món trước có lần đưa lá ngô đồng, đậu sô cô la, tiền xu linh tinh gì đó.
Tạ Lan hơi bất lực, giơ miếng kính lên soi thử một cái, "Cậu có thể đừng lúc nào cũng dúi cho tớ mấy thứ linh tinh được không?"
"Đồ hay mới đưa cậu chứ bộ." Đậu Thịnh cười cười, "Không biết quý đồ tốt còn trách tớ."
Video bún ốc của Đậu Thịnh cuối cùng cũng được tung ra vào tối thứ Sáu.
Tạ Lan xem video mà Đậu Thịnh đăng mãi đến tối thứ Sáu mới thấy.
Ban đầu cậu tưởng Đậu Thịnh chỉ đang rảnh rỗi nên nghịch ngợm, về nhà ăn cơm xong mới mở lên xem thì phát hiện anh đúng là có đầu tư thật.
Mở đầu video là một đoạn phim tài liệu, hình ảnh là khu rừng trúc sâu trong núi, nhạc nền du dương nhẹ nhàng, giọng nam dẫn chuyện đều đều vang lên:
“Từ phía đông tỉnh Chiết Giang, đi về hướng tây nam 1500 km, là rừng trúc mùa hè giữa vùng Liễu Châu. A Đậu là người Quảng Tây, lớn lên giữa rừng trúc, sống nhờ vào những đọt măng ngọt to béo...”
Máy quay chuyển cảnh, hướng về một người đàn ông đang đốn măng, nhưng đoạn này bị Đậu Thịnh chỉnh sửa lại, anh vẽ một hình người nguệch ngoạc đè lên mặt người đàn ông trong video gốc, thi thoảng còn lượn lượn dao vào bụi trúc. Phần lời thuyết minh cũng bị thay bằng giọng Đậu Thịnh nói theo kiểu không đầu không đuôi:
“Tháng sáu bắt đầu, đến khoảng tháng chín là mùa đốn măng, măng càng mềm, càng nhẵn, càng quý.”
Phần bình luận bay đầy dấu chấm hỏi, Tạ Lan xem đến đơ người.
Hình ảnh bỗng tối sầm, trên màn hình hiện lên ánh mắt rã rời của Tạ Lan trong đêm đó, vài dòng chữ trắng hiện dần ra:
"Đêm khuya, thiếu niên lao động cải tạo – A Đậu – lê cái chân bệnh tật vừa làm xong việc nhà. Hắn không thể chờ đợi nổi, dùng phần măng vừa đốn được, nấu cho mình một bữa tối tuyệt đỉnh."
-– Cười ngất, chuyên gia măng Quảng Tây, A Đậu!
–-Tập mới ‘Đầu lưỡi Trung Quốc’: đặc biệt về A Đậu
— Đạo diễn có tâm, quyền cước ra tay chuẩn bài
Máy quay lại chuyển, là một hành lang dài hai bên dựng cảnh giả, cuối hành lang là ánh sáng trắng chói mắt. Trong tai nghe truyền đến tiếng th* d*c của Đậu Thịnh, ạn mặc áo T-shirt trắng dính bụi, hai tay đút túi quần thể thao, lảo đảo bước về phía ánh sáng...
“Cạch”, cửa mở. Nhạc nền bỗng nhiên vui vẻ hẳn lên, ghép liền đoạn anh đêm đó đang luộc bún ốc.
–– Mẹ nó, loại video nhảm nhí này mà tớ lại bị đánh gục vì bóng lưng
—- A Đậu đúng là giấu đồ
-– Bị què rồi hả? Đậu chiến thương?
-– Sao què thế kia? Lo ghê á
-– Quay từ sau nhìn tới mà cười muốn chết
-– Hành lang này dựng xịn ghê, có vibe ghê
Tạ Lan nhìn mà không cảm xúc, chỉ muốn bật cười lạnh.
Cứ tưởng hai bên tường dựng giả thì hắn không nhận ra, ai ngờ đó chính là hành lang ký túc xá. Cuối ánh sáng trắng bên phải chính là... toilet.
Cũng thật biết lừa fan ăn mì.
Cả đoạn luộc bún quay không nhiều, Tạ Lan cũng là lần đầu thấy bản cắt dựng hoàn chỉnh. Ngôn ngữ hình ảnh của Đậu Thịnh rất mạnh, từ khi bắt đầu luộc bún, vừa căng vừa điêu luyện, đến đoạn thiếu niên cúi đầu ăn bún không nói câu nào, mọi thứ đều mượt mà. Trong nhà ăn, ánh đèn sáng trưng, người và cảnh đều yên tĩnh đến mức mỗi tiếng va chạm giữa đũa và bát đều nghe rõ mồn một. Cảm giác đêm khuya ăn bún được kéo căng đến đỉnh.
Tạ Lan nhìn video đó, nhớ lại đêm đó mình có hơi sốt nhẹ, nhưng vẫn ráng quay hết một lèo, tay còn cầm điện thoại, cảnh quay không bị cắt đoạn nào, không đổi góc quay, mượt mà đến đáng sợ.
–– Đói bụng quá
-– Chốt đơn liền
-– Tớ mê xem trai đẹp ăn cơm ghê á
-– Trước đó nữa, tớ cũng vậy
-– Hầu kết của A Đậu ngon quá à.
-– Một tay mở bún mà làm tớ muốn bùng nổ cảm xúc
-– AAA nghe tiếng carbon dioxide thoát ra từ cổ họng ổng xong muốn xỉu!
Tạ Lan kéo thanh tiến độ lùi lại, chỉnh phần bình luận còn lại xuống mức một phần tư, để hiện rõ cổ họng Đậu Thịnh.
Cái hầu kết đó đúng là... rất hút mắt. Rất nổi bật nhưng không quá sắc cạnh, lúc trượt lên xuống dưới làn da mỏng manh thì tràn đầy sức sống.
Sau khi chỉnh bình luận xuống, lại thấy vài dòng mới bị che lúc nãy:
–– srds, tô bún này hơi ít không?
-– Cũng thấy vậy, hình như chưa ăn đã no
-– Có phải chừa lại tí… cho ai kia không đó?
-– Video này sao không có NM cameo gì vậy? Hơi hụt
-– Quay từ sau nhìn tới mà chỉ muốn cười rũ rượi
Tạ Lan biết rất rõ tiếp theo sẽ là gì, da đầu bắt đầu tê rần, nhưng vẫn rất thành thạo kéo lại chế độ bình luận "không giới hạn".
Ngay khoảnh khắc Đậu Thịnh đặt bát bún xuống bàn vui vẻ, màn hình tối sầm.
Tạ Lan tim đập mạnh: tới rồi.
Quả nhiên, nhạc nền biến mất. Hình ảnh trở nên kỳ quái: hành lang tối thui phủ sơn bóng, máy quay rung lắc, Đậu Thịnh dùng một tay kẹp bát bún dưới ánh đèn, tay còn lại cầm máy quay, lén lút bước vào phòng Tạ Lan.
Phần bình luận bùng nổ. Dòng “ha ha ha ha” khổng lồ kích hoạt chế độ đạn mạc siêu cấp, một loạt chữ nhỏ lao vèo qua màn hình.
-– Tui chỉ muốn nói! Hóa ra đốn măng là đây
— Bữa ăn đêm (hoa rơi) kiêm cả “chặt đầu”
— Ổng không thể chờ nổi, dùng đọt măng vừa đốn để... Ngủm luôn
-– Nhìn bóng lưng Tạ Lan đang nằm đắp chăn, còn chưa biết chuyện gì sắp xảy ra
-– Yếu đuối, bất lực, lại hơi hài hài
-– Tạ Lan: M* có thằng đang nấu bún cạnh giường tôi.
-– Tạ Lan: Tất cả là tại Miêu Miêu, sao cậu ăn bún ở đây???
Bình luận cứ thế trôi ào ào, cho đến khi Tạ Lan đá một cú đuổi ra ngoài, bình luận nổ tung. Những mảnh chữ lung tung chồng lên nhau, không ai đọc ra ai.
Tạ Lan cười đến cứng mặt, không dám tua lại, chỉ vội kéo tới đoạn cuối, khúc ending bất hủ của Đậu Thịnh.
-– Ba cái liền tay nào
-– Donate donate
-– Các ông đừng quên ba bước combo
-– Xem xong cái này tối nay vui quá, huhu
-– Cuối tuần bắt đầu rồi! Tui cũng đi luộc bún ốc đây
-– Xem bún ốc lúc nửa đêm vui ghê
-– Cày lên đề xuất nào!
Video này đúng là view lên rất nhanh, nội dung lố lăng nhưng lại hợp gu. Mới vài tiếng mà tình hình đã vượt cả những video được đầu tư bài bản.
Dù là like hay donate cũng đều bị chìm vào biển dữ liệu, Tạ Lan vẫn thành tâm like, rồi chia sẻ video về dòng trạng thái cá nhân, caption ngắn gọn:
@Tạ Lan NM: Lạnh lùng.
Đăng xong, cậu đặt điện thoại xuống đi tắm. Khi ra, bài đăng đã bị cày nát bằng meme và comment ảnh chế.
Bức ảnh bị cắt từ đoạn cậu tung cú đá trong video, phối với đủ loại caption:
-– Ăn bún nữa đi! Tui thách á!
-– Đừng làm tao phải ra tay
– Đ* mẹ mày
– Ăn luôn cái chân tôi đi này
Tạ Lan vừa kéo vừa cười, chưa đầy một lúc đã save được cả chục cái meme. Nhưng vừa kéo tiếp, đã thấy top comment bị thay bằng loạt câu:
“Lan Tể, ra xem trang đầu!”
Trang đầu?
Cậu biết video mới của Đậu Thịnh vừa lên là đã leo top, nhưng phản ứng lần này có vẻ không phải vì video. Tạ Lan lui ra xem dòng trạng thái, liếc một cái.
Trang đầu trưng to một tấm poster quảng bá cho đợt hoạt động mùa hè mới – chủ đề là “Âm nhạc làm rung động lòng người.”
Tạ Lan ngơ ngác vài giây, mới nhớ ra hồi trước có người bên ban tổ chức đến hỏi ý xin dùng hình ảnh của Đậu Thịnh và cậu làm poster chủ đề. Lúc đó Đậu Thịnh bảo là phúc lợi cho gương mặt thân quen, Tạ Lan gật đại, sau đó chẳng ai nhắc lại nên cũng quên luôn.
Cho đến khi thấy poster này.
Ảnh của Đậu Thịnh là cảnh anh trong video, gương mặt đẹp trai nhìn camera, ánh mắt uể oải. Ảnh của Tạ Lan là cắt từ buổi biểu diễn hôm đó, cậu ôm violin, tay cầm cung nhẹ đặt trên dây đàn, mỉm cười hiền lành.
Đây là poster động. Hai ảnh cứ chớp qua chớp lại. Có khoảnh khắc cả hai nghiêng đầu, tóc trùng lên nhau, má gần như chạm nhau, tay cậu cầm cung kéo chắn vai trái của Đậu Thịnh, nhìn như cả hai như đang dựa sát vào nhau.
Cửa phòng khẽ vang lên tiếng gõ, Đậu Thịnh dựa vào cửa cười, giơ điện thoại:
“Thấy poster chưa? Đợt hoạt động lần này làm có tâm thật á.”
Tạ Lan “ồ” một tiếng, thản nhiên nói: “Chuyển động hơi loạn, kiểu này là chủ đề âm nhạc hả?”
“Ừ, hoạt động này cậu chắc chắn phải đi đấy nhé.” Đậu Thịnh cười, “À, mẹ tớ mới gọi về hỏi muốn ăn khuya gì.”
Vừa xem xong video kia, đầu Tạ Lan toàn là bún ốc.
Nhưng cậu chỉ nhẹ nhàng đáp: “Bún hoặc mì gạo đều được.”
“Vậy để tớ tự luộc hai gói bún ốc nhé, không cho măng chua.” Đậu Thịnh nói, lê dép đi ra ngoài, tiện tay khép cửa, “Đừng quên lưu cái đoạn ảnh poster làm kỷ niệm nha, hai ba ngày nữa là đổi rồi đó.”
Tạ Lan lẩm bẩm: “Tớ không có hứng mấy.”
“Rồi rồi.” Giọng Đậu Thịnh vọng lại từ đầu cầu thang, “Thế để tớ lưu lại gửi cho cậu!
Đậu Thịnh vừa đi khỏi, Tạ Lan mới thở phào, lật điện thoại lên xem. Trên giao diện ứng dụng đang hiện to tấm poster quảng bá cho hoạt động mùa hè – đúng cái đã lên trang đầu kia.
Trang hoạt động được thiết kế nền tối, phía trên là loạt video âm nhạc đang trending dạo gần đây. Video của Tạ Lan trong buổi hòa nhạc mùa hè được ghim làm nội dung nổi bật nhất, đè cả lên mấy video của các UP chủ lớn nổi tiếng, ngay bên dưới là phần thông báo tuyển bản thảo chủ đề.
— Hè đến rồi, nắng nhẹ gió mát, có bài hát nào khiến tim cậu rung động không?
— Chia sẻ một bài nhạc khiến cậu thấy vui vẻ, nghe chung với người ấy nhé!
— Hãy để giai điệu ghi lại từng nhịp tim của hai người.”
Chủ đề đợt này: “Âm nhạc khiến lòng người rung động.”
UP chủ chỉ cần đính hashtag chủ đề là có thể gửi bài. Hạn cuối là ngày 9 tháng 5. Mười bài có tương tác cao nhất sẽ được nền tảng đẩy mạnh lưu lượng trong tháng, top 3 còn được một phần quà “bí mật đặc biệt” nữa nha ~
Ngay dưới thông báo, vẫn là ảnh động của Tạ Lan và Đậu Thịnh trong poster, ánh mắt gần như chạm nhau.
Tạ Lan nhìn chằm chằm vài giây, rồi kéo thanh thông báo cá nhân xuống, lặng lẽ bấm vào một đoạn video cắt từ clip “luộc bún đêm khuya”.
Chỉ ba giây sau, cậu ấn dừng, cắt đúng đoạn Đậu Thịnh ôm tô bún tiến vào phòng với vẻ mặt rón rén, sau đó gửi đoạn đó vào một app chỉnh ảnh. Tùy tiện chọn hiệu ứng, chỉnh tí khung, ghép text, cuối cùng xuất ra thành một biểu cảm động kiểu GIF.
Làm xong, Tạ Lan tiện tay mở khung chat với Đậu Thịnh, gửi qua.
Văn Hóa Phục Hưng: Gửi tặng cậu cái GIF cao cấp.
Một giây sau, Đậu Thịnh đang luộc bún dưới lầu lập tức gửi lại biểu cảm đáp lại – hai con mèo mập đang cụng ly bia, hai móng vuốt nhỏ nâng cốc lên chạm vào nhau, cực kỳ khí thế.
RJJSD: Cụng ly nào!
Tác giả có lời muốn nói:
Hai quả đản đang nằm ườn trên ghế sofa xem một bộ phim tài liệu về trứng gà.
Người gõ bàn phím đi ngang qua phòng khách, mũi khẽ giật giật, nghi ngờ hỏi: “Ủa, ai đang uống rượu đấy?”
Lập tức nổi giận: “Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, không được uống rượu nha!!”
Đậu Đản ngồi yên không nhúc nhích, thản nhiên nâng ly lên. Lại Đản hí hửng cụng một phát với nó.
Coong!
Người gõ bàn phím tức giận gào lên: “Hai đứa có nghe lời tôi nói không hả!”
Đậu Đản ngáp dài, uể oải đáp: “Đây là... rượu đản. Ngọt mà, không có cồn đâu.”
Lại Đản nhỏ giọng phụ họa: “Con người la to quá trời luôn á...”
Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi
Đánh giá:
Truyện Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi
Story
Chương 48: Động Thái Áp Phích Quảng Cáo
10.0/10 từ 44 lượt.
