Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi
Chương 46: Lời Mời.
“Cẩn thận dưới chân!”
Đậu Thịnh loạng choạng đứng dậy, vỗ mở công tắc đèn trong phòng. Ánh sáng đột ngột bật lên, Tạ Lan theo phản xạ nhắm mắt né đi, chân chỉ còn cách mặt đất vài milimet, miễn cưỡng thắng lại được.
Phải mất một lúc lâu cậu mới từ từ mở mắt ra, cúi đầu nhìn xuống sàn nhà.
“...”
Đúng nghĩa là một cảnh tượng thê thảm của nhân gian.
Một bát bún ốc gần như đã được “bày triển lãm” trên nửa cái sàn còn lại của phòng – nước lèo, topping, hành, tỏi, ớt, rau… đủ cả hồng vàng xanh đen trắng trộn lại như mớ hỗn độn thời tiền sử, nhìn thôi đã muốn cảm thán nhân sinh.
Video "nửa đêm nửa hôm gọi dậy ăn đồ nặng mùi" kiểu này trên YouTube cũng không thiếu, thường là couple hoặc bạn cùng phòng troll nhau. Tạ Lan trước giờ cũng từng xem qua không ít, nhưng “mức độ hardcore” như thế này thì đúng là lần đầu tận mắt chứng kiến.
Chứng kiến lần đầu, lại còn được thể hiện lần đầu.
Chú mèo con đang nằm nhoài trên gối cũng ngóc đầu dậy, cái mũi hồng nhỏ run lên như radar, rồi cả người cứng đờ.
Ngay sau đó, Tạ Lan trơ mắt nhìn nó ọe một cái, nhảy “bụp” xuống giường, bám sát tường như ninja rồi vèo một cái chuồn khỏi căn phòng kinh hoàng này.
Mãi đến khi bóng nó biến mất, Tạ Lan mới dần hoàn hồn lại.
Đậu Thịnh vẫn đang đứng ngay mép giường, chỉ cần Tạ Lan nhích chân là có thể đạp trúng.
“Đậu Thịnh!!”
Tạ Lan cuối cùng cũng phản ứng kịp, vừa giận vừa hoảng, túm lấy tay áo cậu kia: “Cậu có tin là tớ đấm cậu một phát không?!”
“Ấy ấy!” Đậu Thịnh bị kéo bất ngờ, kêu lên: “Tớ đứng không vững mà!”
Quá muộn.
Tạ Lan hoàn toàn không nhận ra là Đậu Thịnh đang chỉ trụ bằng một chân. Cú kéo đó khiến anh mất thăng bằng, cả người ngã sấp xuống giường. Tạ Lan thì bị đập trúng, hoàn toàn không kịp đỡ, chỉ kịp thấy gương mặt Đậu Thịnh che khuất ánh đèn trắng trên trần, đường viền lưng sáng ấy cứ thế áp sát, mỗi lúc một gần...
Rầm! Hai người cùng ngã lên giường, mặt đối mặt.
Đậu Thịnh cố gắng nghiêng người dịch ra một khoảng, nhưng vẫn đè nửa th*n d*** lên người Tạ Lan. Phần xương hông của anh đập thẳng vào eo Tạ Lan, cứng đến mức đau điếng.
Tạ Lan sững người, nhất thời không thốt ra lời nào.
Áo ngủ của Đậu Thịnh cọ lên cánh tay cậu, mềm mại dễ chịu, nhưng chính vì vậy lại càng khiến phần xương hông đè vào eo nổi bật lên, cứng và nhức nhối. Không chỉ là cảm giác đau, mà còn khiến người ta khó nói thành lời, hơi bứt rứt kiểu gì đó. Ngoài xương hông ra, điều khiến Tạ Lan khó xử nhất chính là một chân của Đậu Thịnh đang nghiêng g*** h** ch*n mình, còn cái chân kia thì nằm cạnh, gần như dính vào chân cậu.
Một khoảng cách “không nên vượt qua” bị xóa bỏ trong chớp mắt. Gần quá, gần đến nỗi Tạ Lan nghe rõ tiếng thở gấp của Đậu Thịnh ngay bên tai, ngửi được mùi dầu gội bạc hà còn vương lại trên tóc cậu ấy.
Phải đến tận mấy giây sau, Đậu Thịnh mới gượng gạo chống tay lên đệm, cong gối để nâng người dậy.
Anh lùi một bước, khụ nhẹ một tiếng rồi cúi đầu nhỏ giọng nói: “Xin lỗi nha… Tớ mới bị trẹo chân một chút, không đứng vững...”
Trong phòng rơi vào một sự im lặng ngại ngùng đến mức muốn chôn luôn cả người xuống đất.
Phải một lúc sau, đại não của Tạ Lan mới chịu khởi động lại.
“Chân bị trẹo à?” Tạ Lan ngồi xuống, nhìn mắt cá chân và cổ tay của Đậu Thịnh. “Không sao thật chứ?”
Đậu Thịnh lắc đầu: “Chân tớ không sao, cậu mới là người bị đè, tay có sao không?”
“Tay?” Tạ Lan theo phản xạ cúi xuống nhìn “cánh tay trọng thương” của mình.
Trong phòng im lặng vài giây, sau đó Đậu Thịnh khẽ cong môi cười, Tạ Lan vừa liếc thấy vẻ mặt anh, khóe miệng cũng bất giác cong theo.
Đậu Thịnh bật cười trước, Tạ Lan chỉ biết thở dài bất đắc dĩ rồi cũng cười theo.
“Cậu đúng là đầu óc có vấn đề, mau đi viện kiểm tra đi, nhớ nhờ bác sĩ băng đầu giùm luôn nha.” Tạ Lan nghiến răng nghiến lợi, “Còn nữa, mấy ngày tới ngủ cho cẩn thận vào!”
Đậu Thịnh ấy lên một tiếng: “Tớ cũng đâu ngờ làm cậu hoảng thế… Cậu đừng nhúc nhích, để tớ dọn cái đống dưới sàn đã.”
Nói rồi, anh khập khiễng đi ra ngoài. Đợi Đậu Thịnh đi rồi, nụ cười trên mặt Tạ Lan lập tức biến mất, ngồi trên giường, bắt đầu… đơ người.
Một lớp mỏng vải đen dính sát lưng, vùng eo vừa rồi bị xương hông Đậu Thịnh ép trúng vẫn còn hơi tê và nóng. Nhân lúc anh chưa quay lại, Tạ Lan nhanh chóng vén áo ba lỗ lên nhìn thử.
— Không đỏ, không sưng, không một dấu vết. Cái cảm giác kỳ quặc đó là từ đâu ra vậy trời?
Chưa được bao lâu, Đậu Thịnh đã quay lại. Tay trái xách cây lau nhà, tay phải cầm xô nước, áo ngủ đã cởi ra, trên người chỉ còn mỗi chiếc áo ba lỗ đen giống hệt Tạ Lan. Anh tập tễnh bước vào, đặt xô nước xuống đất cái “rầm”, rồi đeo bao tay nilon, cúi người nhặt từng mảnh rác, sau đó bắt đầu lau.
Thường ngày nhìn qua như công tử bột, nhưng lúc bắt tay vào làm thì chẳng chút chần chừ. Chiếc áo ba lỗ dính sát đường nét cơ thể, bờ vai phải ngay trước mắt Tạ Lan, cơ tay và bắp vai theo chuyển động cây lau nhà mà nhấp nhô lên xuống, từng đường cơ hiện lên rõ mồn một.
Lúc hai người cùng ngã xuống giường, pha đập đó giống như đánh bật trong đầu Tạ Lan một mớ liên tưởng quái đản. Cậu tự dưng thấy mình bắt đầu “nhận thức lại” bộ khung xương của Đậu Thịnh, hay nói trắng ra là... thấy tò mò về cơ thể anh. Tầm mắt cứ vô thức trượt từ hông xuống chân, rồi từ đùi lên eo, vai và xương quai xanh...
Tạ Lan bỗng phát hiện quanh xương quai xanh của Đậu Thịnh phủ một lớp đỏ nhạt, lên thêm chút nữa, cả gáy và vành tai đều ửng hồng.
“Cậu... bị sốt à?” Câu hỏi bật ra không đầu không đuôi.
Mà thật ra là... chính cậu thấy mình mới bị nóng.
Có khi mùa hè sắp đến thật. Rõ ràng đã khuya lắm rồi, mà vẫn thấy nóng người kỳ lạ.
Động tác của Đậu Thịnh khựng lại một chút.
Nhưng chỉ vài giây sau anh lại tiếp tục lau, nhúng cây lau nhà vào nước rồi trả lời tỉnh bơ: “Tớ thấy bình thường mà. Cậu bị nóng à?”
Tạ Lan không đáp, ánh mắt lại dừng trên cái chân đang cố bám lực mà không vững của Đậu Thịnh. Cậu mở miệng: “Cậu nghỉ đi, để tớ làm cho.”
“Không cần.” Đậu Thịnh lập tức lắc đầu, định vươn tay đẩy Tạ Lan nằm xuống lại, nhưng khi tay còn chưa chạm đến vai cậu thì khựng lại, do dự một chút rồi rút tay về, chỉ nhẹ giọng nói: “Chân tớ chỉ hơi trẹo, không sao thật. Tay cậu mới cần giữ, đừng lăn xăn nữa.”
Tạ Lan đành ngồi im trên giường, nhìn anh lau xong nửa phòng, rồi xách xô đi thay nước.
Tiếng nước ào ào từ phòng vệ sinh vọng ra, như kéo người ta ra khỏi cái tình huống kỳ cục vừa rồi.
Đầu óc Tạ Lan vẫn còn mơ màng. Theo thói quen, cậu mở điện thoại lên.
Trang đầu Bilibili đang nổi bật là video mới của “Diệp Thâm Thiếu Gia” – một video tham gia hoạt động yêu cầu sáng tạo nội dung. Tiêu đề video là: “Tớ dồn tâm làm một bữa cơm, cuối cùng lại bị đánh tơi tả”. Mánh câu view khá nặng, nhưng dữ liệu hiển thị lại rất ổn – mới đăng 4 tiếng đã gần 200 nghìn lượt xem, là một trong những video hiệu suất tốt nhất của Diệp Thâm gần đây.
Tiếng nước dừng lại. Tạ Lan lập tức nhét điện thoại lại dưới gối.
ZCậu có chút thấp thỏm, mà cảm giác đó lại chẳng liên quan gì đến video mới của công tử Đêm Thần. Chỉ là… không rõ vì sao, luôn cảm thấy lưng mình có gì đó là lạ.
Có lẽ là do vừa nãy bị cái xương hông của Đậu Thịnh đè trúng nên đến giờ vẫn còn thấy tê tê nóng nóng. Không rõ là đau hay ngứa, chỉ biết là không thoải mái chút nào.
Đậu Thịnh xách đống đồ vừa quay lại, đặt cái thùng nước xuống, vừa lau vừa hỏi: "À đúng rồi, mấy cái video kiểu ‘deepfake prank’ này, cậu từng xem chưa?"
"Ừm." Tạ Lan liếc nhìn anh, giọng bình thản: "Nhưng tớ chưa từng diễn bao giờ."
Đậu Thịnh cười khẽ hai tiếng: "Thật ra kiểu video này khó làm lắm. Phản ứng tự nhiên của người bị prank rất khó kiểm soát. Như lúc nãy, cậu tỉnh sớm hơn tớ nghĩ, còn phản ứng cũng mạnh hơn, suýt nữa thì đập banh cả hiệu quả rồi. Tuy nói vậy, nhưng cũng không đủ để dựng thành video hoàn chỉnh."
Tạ Lan nghe tai nọ lọt tai kia, đầu óc cứ lơ lửng. Ánh mắt thì lại không kiềm được mà dõi theo từng đường nét mặt bên của Đậu Thịnh, thất thần.
Đậu Thịnh chống cây lau nhà xuống sàn, tiếp tục nói: "Hay là mình quay theo kịch bản gốc đi? Cậu tỉnh lại giữa chừng lúc tớ đang ăn, cứ làm theo sẵn thôi. Diễn cũng không sao, đến cuối video mình ghép đoạn thật vào, nói rõ cho mọi người trước là diễn, sau là phản ứng thật. Cậu thấy sao?"
Tạ Lan hơi sững người:
"Cậu... định dùng cả đoạn hồi nãy?"
Chỉ cần nghĩ đến cảnh hai người nằm đè lên nhau, thậm chí là cảm giác lúc bị Đậu Thịnh nửa người đè lên, là đầu óc Tạ Lan lại nóng ran. Không phải đoạn video khiến cậu bối rối, mà là mớ cảm giác mơ hồ kia cứ kéo về theo trí nhớ.
Tạ Lan ngập ngừng một lúc: "Thật ra… nghĩ lại thấy hơi kỳ. Mình tìm cách khác đi."
"Vậy cũng được." Đậu Thịnh khẽ thở dài, giọng vẫn nhẹ nhàng: "Vậy tớ để riêng lại cho cậu xem thôi, chỉnh đẹp một chút rồi gửi."
"...Không cần nhiệt tình vậy đâu." Tạ Lan hơi cứng người.
Đậu Thịnh tiếp tục cặm cụi lau, kéo tới tận bên cửa sổ rồi tiện tay mở ra.
Đêm nay thời tiết hơi oi, không có lấy một cơn gió. Cửa sổ mở ra chẳng giúp gì nhiều cho cái mùi trong phòng.
Anh liếc ra ngoài một cái rồi lẩm bẩm: "Phòng này bốc mùi quá. Hay đêm nay sang phòng tớ ngủ đi."
Hả?
Da đầu Tạ Lan lập tức căng cứng. Cậu vội vàng xua tay: "Không cần không cần. Tớ ngủ ở phòng mình là được. Tớ không thấy mùi gì hết."
Không rõ do cậu nói hơi gấp hay sao mà không khí trong phòng bỗng trầm xuống. Lúng túng lan nhẹ ra, như không ai muốn chạm vào.
Đậu Thịnh khựng lại một chút rồi khẽ nói “Vậy cũng được”, tiếp tục lau nốt phần còn lại. Tạ Lan nhìn anh giẫm chân xuống sàn cẩn thận, lau một vòng rất nhanh, rồi lại đi thay nước lần nữa.
Sàn nhà cuối cùng cũng sạch bong, sáng bóng lên dưới ánh đèn, soi rõ cái bóng dáng cao gầy kiên cường kia.
Đậu Thịnh xách thùng lên nói: "Vậy tớ đổi kiểu quay cho video kia. Cậu ngủ đi nhé."
Anh về phòng, lấy thêm một túi mì "Vua Lẩu", xách theo camera rồi xuống lầu.
Tạ Lan ngẩn người: "Phải quay ngay đêm nay hả? Cậu định quay gì?"
"Ăn đó." Đậu Thịnh quay đầu lại, cười như không:
"Quay cảnh ăn một mình, không nói tiếng nào. Tớ vừa nghĩ ra chủ đề: ‘Đêm khuya, thiếu niên cải tạo âm thầm ăn phấn’. Có khi còn hút thêm cả đợt fan mới. Tớ lặng lẽ quay, cậu ngủ đi."
Tạ Lan không hiểu sao lại cảm thấy có gì đó sai sai.
Đậu Thịnh rõ ràng đang cười, nhưng Tạ Lan lại cảm thấy tâm trạng anh hơi khác. Bởi vì Đậu Thịnh hôm nay nói nhiều hơn hẳn, còn giải thích kỹ từng chút một. Thường ngày, anh chẳng nói nhiều như vậy, trừ khi là khi bực tức hay tâm sự gì đó.
"À đúng rồi." Đậu Thịnh như chợt nhớ ra: "Phòng cậu vẫn phải mở cửa tản mùi. Nếu không muốn sang phòng tớ thì qua phòng khách ngủ, còn hai phòng trống sạch sẽ."
Tạ Lan sững người, trong đầu như văng vẳng lại câu: “Không muốn đến phòng tớ ngủ…”
Giọng câu đó so với bình thường rõ ràng thấp hơn hẳn.
Đậu Thịnh cúi đầu lắp tripod, như thể lơ đãng hỏi: "Tớ luộc thêm một gói nữa, cậu ăn không? Thử đi, bún ốc là di sản văn hóa phi vật thể Quảng Tây đấy."
"Không ăn đâu." Tạ Lan buột miệng: "Tớ ngồi xem cậu quay là được."
Đậu Thịnh cười: "Cũng được. Tớ sẽ chừa lại một ít cho cậu."
Trong bếp nhanh chóng vang lên tiếng nước sôi. Tạ Lan đứng bên cửa, nhìn Đậu Thịnh bận rộn chỉnh camera, đổi đủ góc quay để ghi lại từng bước nước sôi, cho phở vào, tung lên, quay cận cảnh, sau đó lại nhấc nồi nước khác, nêm gia vị rồi trụng lại một lần nữa.
Từng động tác đều thành thạo, liền mạch. Khi quay người vứt rác, Tạ Lan để ý thấy cậu ấy bỏ qua một gói gia vị, không dùng mà ném thẳng vào thùng rác.
Nồi bún rất nhanh đã sôi sùng sục, hơi nóng bốc lên mù mịt. Đậu Thịnh bưng bát ra bàn, kê lên một chiếc hộp để lấy góc quay, rồi bắt đầu ăn.
Không một lời thoại. Anh không nhìn vào camera, cũng không nói lấy một câu. Chỉ chăm chú ăn.
Tạ Lan đứng nhìn từ xa, nhìn những ngón tay gầy cầm đũa, nhìn xương cổ tay chuyển động, nhìn yết hầu lên xuống theo từng ngụm nước nóng.
Không hiểu sao cậu cũng thấy hơi đói.
Ước chừng ba đến năm phút sau, Đậu Thịnh hít sâu một hơi, đứng dậy ra tủ lạnh lôi ra một lon Coca có đá, lắc lư trở lại trước camera, tay khui lon “bụp” một tiếng, khí ga phì ra, rồi ngửa đầu tu ừng ực.
Một lon anh uống hết trong mười giây. Sau đó tiện tay bóp bẹp cái lon, khoái chí vươn vai đánh một cái rõ to.
Anh ngẩng đầu nhìn thẳng vào ống kính, đặt lon lên bàn, rồi không chần chừ gì mà nhấn nút dừng ghi hình.
Một video, không thoại, góc quay tuỳ hứng, nhưng lại đầy cảm giác đời thường, lại còn có khí chất thiếu niên rõ ràng.
“Xong việc rồi.” Đậu Thịnh vỗ tay cái “bép”, đứng dậy gom chén đũa mang đi nhét vào máy rửa bát, quay đầu hỏi: “Cậu không ngủ à?”
“Ngủ.” Tạ Lan hoàn hồn lại, ngừng một chút rồi nói thêm: “Tớ ngồi đây một lát, chờ phòng tản bớt mùi đã, cậu cứ ngủ trước đi.”
Đậu Thịnh nghe xong, như thể định nói gì, khựng lại mấy lần rồi cuối cùng chỉ gật đầu, “Vậy cậu nhớ lên phòng sớm sớm chút nha.”
“Ừm.”
Đậu Thịnh rời đi, căn bếp lại trở nên yên tĩnh. Tạ Lan bỗng nhiên cảm thấy một chút cô đơn len vào.
Cậu ngước mắt nhìn trần nhà, rồi bước tới nồi nước bên cạnh, múc phần bún ốc Đậu Thịnh để lại cho mình ra tô. Tay kia lôi điện thoại ra, vừa ăn vừa bất đắc dĩ mở cái video của công tử Đêm Thần kia lên xem.
Bún ốc lần này ăn lại khác hẳn tưởng tượng. Có vẻ như Đậu Thịnh đã không cho cái túi nước lèo “thối” vào, nên bây giờ ăn vào chỉ thấy mùi thơm, không hề nồng. Nước dùng ấm và đậm đà, bún cũng dai, hơn hẳn đống bún tệ hại của các hàng ngoài Tây Môn.
Vừa ăn, Tạ Lan vừa kéo thanh tiến độ của video Đêm Thần về đoạn giữa, tìm mấy khúc quan trọng để xem kỹ lại. Xem hết rồi, lại tua lại, xem lần nữa.
Tỉnh táo mà nói thì, hiệu ứng video của Đêm Thần đúng là rất tốt. Anh bỏ cả đống tiền để nhập mấy nguyên liệu kỳ lạ như nấm đen, chân giò hun khói từ siêu thị cao cấp, rồi dùng các loại gia vị quái đản để làm một bữa ăn đen tối tặng ba mẹ. Ý tưởng không quá đặc biệt, nhưng cách dựng rất biết điều khiển cảm xúc người xem. Chỉ tính riêng đoạn bị đánh tơi tả cuối video, cũng đủ khiến người ta cười muốn gập bụng rồi.
Tạ Lan xem hết video, nhìn cái tô trống trơn trước mặt rồi thở dài với cái điện thoại.
Nếu so video ăn bún ốc vừa rồi của Đậu Thịnh có khi bị dìm thật.
Thế thì phải làm sao bây giờ đây?
Ba giờ sáng, trời còn chưa sáng hẳn, cả căn nhà đã yên tĩnh trở lại.
Trên lầu dưới lầu chẳng nghe thấy một tiếng động nào. Hai phòng ngủ ở tầng hai đều đóng cửa kín mít, tối đen như mực.
Chỉ có Tạ Lan là chưa ngủ. Cậu bật đèn bàn ngồi trước bàn học, trên bàn đặt chiếc camera mà Đậu Thịnh để quên lại, đầu còn lại nối với chiếc iPad.
iPad cũng là của Đậu Thịnh, ban sáng để trong cặp, giờ lại vừa hay có thể dùng.
Chiếc máy tính bảng này có sẵn phần mềm chỉnh sửa đơn giản, tuy không có chuột nên thao tác hơi bất tiện, nhưng may mà đoạn tư liệu thô chỉ khoảng một phút rưỡi, dù có tỉ mẩn một chút thì cũng không quá nặng việc.
Tạ Lan chỉnh sửa rất chăm chú. Cậu cảm thấy đoạn Đậu Thịnh ăn bún ốc vừa rồi có một kiểu “động trong tĩnh” rất đẹp, yên bình nhưng lại có nét thoát ly đời thường. Nếu lấy đoạn đó làm “trứng màu” ở cuối, thì càng tương phản với phần đầu sôi động hài hước, hiệu quả video sẽ càng rõ, cảm xúc khán giả càng bùng lên. So ra thì video hài của Diệp Thâm bên cạnh cũng không còn đáng kể gì nữa.
Ngón tay Tạ Lan lướt trên màn hình như kéo violin, nhẹ nhàng mà linh hoạt. Cậu chọn một bản nhạc nền tươi vui, chèn vào vài hiệu ứng âm thanh như tiếng lục lạc, rồi thêm vào đúng hai khoảnh khắc cậu duỗi người uể oải. Đến đoạn cuối, khi cậu ngồi bật dậy, Tạ Lan còn thêm vào hiệu ứng "đầu to" cho cả cậu và Đậu Thịnh, thêm vòng sáng trắng quanh tô bún, rồi vẽ thêm vài tia phát sáng khoa trương, làm tô bún như được "thăng cấp". Nhịp video cũng được đẩy lên theo từng đũa bún đưa vào miệng, cuối cùng làm thành một đoạn trứng màu hai phút gọn gàng.
Khi mọi thứ hoàn tất, trời đã gần bốn giờ.
Tạ Lan xoay người duỗi lưng, rồi đơn giản vào phòng tắm tắm sơ cho tỉnh táo.
Nước ấm xối lên người, nhưng cậu vẫn cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Thật ra cậu cũng chẳng rõ mình đang làm gì nữa. Cậu không hề ghét việc Đậu Thịnh đến gần, nhưng có những khoảnh khắc lướt qua rất nhanh, cậu lại thấy mình muốn chạy trốn theo phản xạ. Không thể kiểm soát được. Có lẽ như Đậu Thịnh nói, là kiểu quan hệ giữa mèo lớn và mèo nhỏ — mèo nhỏ tới địa bàn của mèo lớn, tuy bằng lòng được l**m lông, nhưng đến khi bị tiến lại gần thật, vẫn sẽ rùng mình theo bản năng.
Hơn nữa cái tư thế lúc ngã hồi nãy... đúng là hơi kỳ thật.
Tạ Lan không muốn nhớ lại cái ký ức quái quái đó nữa.
Cậu sấy khô tóc, từ phòng tắm bước ra, tiện tay cầm lấy chiếc iPad kia.
Nghĩ ngợi một chút, cậu ôm luôn cái gối của mình theo.
Ý đồ: sẽ ngủ luôn ở phòng khách.
4 giờ 30 sáng.
Gần như ngay lập tức, trong phòng vang lên tiếng đáp tỉnh táo: “Chưa, có chuyện gì vậy?”
Giọng tỉnh lạ thường, thậm chí còn tỉnh hơn lúc Đậu Thịnh sang phòng Tạ Lan quay video. Rõ ràng là chẳng có dấu hiệu gì của buồn ngủ cả.
Tạ Lan hơi khựng lại, chưa kịp phản ứng gì thì bên trong lại vang lên: “Bún ốc ăn xong rồi à? Không đủ à?”
Hả?
Tạ Lan ngơ ra mấy giây, rồi lấy lại âm lượng bình thường: “Tớ có ăn bún ốc đâu. Chỉnh xong rồi. Cậu không ngủ thì tớ vào nhé?”
Trong phòng không có tiếng đáp lại. Tạ Lan định đưa tay đẩy cửa, thì nghe tiếng động nhẹ của Đậu Thịnh bước từ giường xuống, vài giây sau, cửa được mở ra, Đậu Thịnh cùng ánh trăng phía sau lặng lẽ hiện ra trước mặt cậu.
Không gian xung quanh tối tăm, khiến đôi mắt Đậu Thịnh có vẻ yên tĩnh và hơi buồn. Nhưng khi ánh mắt rơi xuống cái gối trong tay Tạ Lan, con ngươi cậu khẽ run lên như vừa bắt được một tia sáng.
Đậu Thịnh khẽ hỏi: “Sao vậy?”
Tạ Lan lầm bầm, bước vào phòng, vừa nói vừa phá vỡ không khí do dự: “Tớ mất ngủ, phòng bên mùi kỳ quá, nằm không yên. Nên nghĩ hay là qua đây... chen ngủ một tí.”
Đậu Thịnh cứ đứng đờ ở cửa, phải mất một lúc mới khép cửa lại.
“Cậu... chẳng phải nói là không đến ngủ à?” Giọng hỏi nghe có vẻ trách, nhưng cuối câu lại hơi cong lên, như đang cố nhịn cười.
Tạ Lan không để ý, ném cái gối thẳng lên giường. Bịch một tiếng.
Cậu ôm gối lùi về phía đầu giường sát cửa sổ, vỗ vỗ chỗ bên cạnh rồi nói: “Tớ thấy đoạn vừa rồi quay cũng hay đấy chứ. Cắt ra xài làm đoạn kết cũng được, kiểu thay đổi tâm trạng từ đầu đến cuối ấy, khán giả rất thích mấy đoạn tương phản như vậy.”
“Cắt ra?” Đậu Thịnh hơi ngơ: “Không phải cậu nói không dùng sao?”
“Giờ lại thấy có thể dùng.” Tạ Lan thản nhiên, tiện tay ném cái iPad lên gối của Đậu Thịnh: “Xem đi.”
Nói rồi cậu kéo chăn đắp lên người, ngáp một cái: “Không cần cảm ơn đâu.”
Đậu Thịnh im lặng một lúc lâu, cúi đầu xem lại đoạn tư liệu.
“Thấy sao?” Tạ Lan hỏi.
“Ừm… Rất tốt. Rất chuyên nghiệp, kiểu có thể ghép vào luôn cũng được.”
Nghe vậy, khóe môi Tạ Lan khẽ nhếch lên. Cậu lại hỏi nhỏ: “Cậu buồn ngủ không?”
“Không buồn.” Đậu Thịnh thở dài – “Thật ra ban đầu nghĩ là đêm nay cùng lắm làm thêm nửa tiếng thôi, ai ngờ lằng nhằng đến tận giờ. Cậu cũng giằng co theo cả đêm.”
Tạ Lan chần chừ một chút, rồi nhỏ giọng đề nghị: “Nếu cậu không buồn ngủ… hay là dậy cắt video luôn đi?”
Đậu Thịnh: “???”
Tạ Lan nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Đăng bài phải giành thời gian mà… kiểu như đặc thù nghề nghiệp á.”
Đậu Thịnh cầm iPad, im lặng một lúc lâu, bắt được trọng điểm: “Giành thời gian? Có người đăng trước rồi à?”
Vừa nói, cậu mở app Bilibili, trang chủ hiện vẫn đang đề cử video của Đêm Thần. Đậu Thịnh nhướn mày, tiện tay bấm xem.
Không bật tiếng, chỉ thấy Diệp Thâm Thiếu Gia đang biểu diễn kịch câm. Đậu Thịnh mặt không cảm xúc, xem vài giây rồi tua nhanh, xem thêm một đoạn, lại tua tiếp. Cách cậu xem gần như y hệt cách Tạ Lan lúc nãy quan sát từng nhịp video.
Tạ Lan nói: “Cái này đúng là buồn cười thật, nhưng từ đầu đến cuối cảm xúc đều đều. Tớ nghĩ là chỉ cần cậu…”
Đậu Thịnh bất ngờ cười khẽ: “Không sao đâu.”
Tạ Lan sững lại: “Không sao gì cơ?”
“À, tớ hiểu rồi.” – Đậu Thịnh thả iPad sang bên, ánh mắt đầy ý cười: “Lần này cứ đăng đoạn ăn bún ốc là được rồi. Không cần cố gắng nhét thêm đoạn cậu không thích. Dù gì thì tớ với Diệp Thâm vẫn hay tranh nhau top video, nhưng không nhất thiết lần nào cũng phải hơn nhau từng ly một. Với lại tớ thắng lâu rồi.”
Nói xong, anh vươn tay xoa nhẹ lên đầu Tạ Lan, giọng trầm xuống: “Từ rất lâu trước, tớ đã thắng rồi.”
Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi
Đánh giá:
Truyện Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi
Story
Chương 46: Lời Mời.
10.0/10 từ 44 lượt.
