Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi

Chương 32: Trong Gió.


Tạ Lan tra Baidu một vòng mới hiểu được “Thiếp thiếp” nghĩa là gì.


Thì ra đây là cách xưng hô thân mật, nghe đã thấy ngọt rồi, chưa nói đến cả hình lẫn âm đều dễ thương không chịu được. Cái từ này phát âm còn hơi líu lưỡi một chút, khiến Tạ Lan xem xong loạt đánh giá đang hot thì không nhịn được cũng đọc theo một lần: “Thiếp thiếp.”


Và rồi phần bình luận bắt đầu loạn thành một bãi — “Ha ha ha”, “555”, “A a a” — đám fan còn đặt cho cảnh này cái tên chung là "Gáy."


— Hạt Đậu thật sự là mặt trời chân lý chói qua tim tớ!


— JK mặc quần bò đứng trước mặt cậu ấy cũng chẳng đáng nhắc tới!


— Video hợp tác đó chỉ cần Đậu Thịnh xuất hiện là đủ, còn BGM thì rõ ràng là của Tạ Lan chứ ai!


— Lan cưng, mẹ đây khóc vì con 555


— Một người học violin & soạn nhạc chuyên nghiệp như tớ phải nói câu này: Tạ Lan thật sự có đỉnh của chớp...


— Đỉnh nóc kịch tràn +1, không cần khoe, ai hiểu thì hiểu


— Tim tui bị bóp nghẹt rồi, một tác phẩm đẳng cấp như này lại chỉ dùng để lăn lộn trong một đoạn BGM đậu đậu thôi á? Không hổ là Đậu nhà tui!


— Cho tui gửi một lời tiên tri ở đây: suốt năm nằm trong top 100 chắc luôn, hai cục cưng đều nằm trong bảng!


Tạ Lan lướt qua đống bình luận tung hoa đó rất nhanh, cuối cùng cũng tìm được video phân tích mà cậu muốn xem.


— Quá choáng luôn, ai dám nói Hạt Đậu là thất bại thì tui trở mặt ngay lập tức!! Nói đơn giản thì đây là góc nhìn của một cậu trai bị cả thế giới cho là “bất lương” và cái cách cậu ấy nhìn lại thế giới. Trong video, gương mặt người qua đường bị làm mờ theo những kiểu khác nhau ý, người xa xa thì lạnh tanh như khói, còn người tiến lại gần thì mặt mũi vặn vẹo, người ngoài thì lạnh nhạt, người thân thì thô bạo, đây chính là cách cậu ấy cảm nhận. Ngoài ra, cách quay ống kính cũng chia làm hai loại nữa, trong góc nhìn “người qua đường”, cậu ấy tức giận, cử chỉ cường điệu, còn đoạn nhạc nền lúc đó lại là bản tam tấu cổ điển nhẹ nhàng vui tai, ngụ ý rõ ràng đây thật ra là lúc cậu ấy đang nịnh nọt người khác, hoàn toàn không có cái gọi là phản nghịch như mọi người tưởng tượng. Mà khi góc máy chuyển sang “người không phải người qua đường”, mọi người sẽ thấy cậu ấy mặc cùng bộ đồ nhưng khí chất và hành vi lại hoàn toàn khác! Cuối cùng, cậu thiếu niên cởi bỏ áo khoác bẩn, gột sạch mái tóc rối, từ hình tượng phản nghịch trở về nguyên bản, khiến người ta phải thốt lên: “Chỉ có mình mới biết mình là ai.” 5555, Đậu nhà mị là định mệnh! Và đoạn chuyển cảnh cuối, BGM đỉnh đỉnh chóp luôn! Lan bé cưng! Mẹ yêu cục cưng quá trời!


Đọc một đoạn phân tích dài toàn thuật ngữ lạ hoắc, Tạ Lan phải vừa xem vừa tra từ điển, mới đọc xong được sau khoảng mười phút.


Sau khi đọc xong thì hơi bất ngờ, cậu không nghĩ có người có thể phân tích sâu sắc đến thế cho một video ngắn.


Trong bài post còn có cả hàng đống comment phân tích chi tiết, từ từng góc máy, màu sắc mang ý nghĩa gì, tay chân nhân vật ra sao... Tạ Lan xem mất tận nửa tiếng mà vẫn chưa hết lời khen.


Thứ khiến cậu để ý nhất là một comment ngắn được lặp đi lặp lại:


— Cảnh cậu thiếu niên soi gương rồi quay đầu đi, lúc đó trời đang mưa, nhìn qua cửa sổ xe, nước mưa chảy trên kính lại vô tình tránh qua đúng hình một chiếc lá. Có ai giải thích được không?


Tạ Lan ngẩn người. Tối qua lúc ngồi lén lút trong phòng học xem, cậu lại bỏ sót mất chi tiết này!


Cậu lập tức tua lại video xem lần nữa, cuối cùng ở khung cửa sổ lúc trời mưa bắt xe, đúng là có một khung hình, trong đó Đậu Thịnh thật sự làm rơi một mảnh lá cây.


Nói chính xác thì, là một mảnh lá ngô đồng, giống hệt với đường viền lá ngô đồng mà Đậu Thịnh tiện tay vẽ trên bìa vở.


Tạ Lan dừng mắt trên tờ giấy, trong lòng mơ hồ có một cảm giác khó diễn tả.


Đậu Thịnh rất thích ngô đồng, luôn tiện tay thêm vài yếu tố liên quan ở khắp nơi, như thể đã thành thói quen. Mà mảnh lá ngô đồng này lại xuất hiện ngay ở đoạn mà thiếu niên quay trở về từ thời kỳ phản nghịch, có chút trùng hợp kỳ lạ.


Tạ Lan chợt nhớ ra trước đây từng đọc một quyển sách, đại khái nói rằng, những chi tiết được cố ý làm mờ hoặc ẩn giấu trong ống kính điện ảnh, thường là cách mà đạo diễn ngầm tiết lộ thông điệp.


Cốc cốc.


Tạ Lan thoáng thất thần, "Vào đi."


Đậu Thịnh một tay cầm điện thoại, một tay ôm hộp kem nhân, đầu tóc bù xù, vẻ mặt vẫn còn ngái ngủ bước vào.


Anh lơ đễnh nói: "Tớ tới học bù đây, không trả nổi bài. Cậu hôm đó cũng ngủ quá sâu giấc rồi đấy?"


Tạ Lan ngồi trên giường, hơi cạn lời, "Tớ đang xem video mà."


"Video gì cơ?" Đậu Thịnh nhướng mày, rồi bỗng như chợt nhớ ra, "Ồ, tớ quên béng luôn, sao rồi, dữ liệu ổn chứ?"


Chậc.


Tạ Lan chẳng buồn vạch trần anh, cũng lười hỏi xem anh có mua được bỉm người lớn hay không.


"Tớ đang xem bình luận, mọi người hiểu video cũng khá tốt."


Đậu Thịnh nghe vậy thì nhàn nhạt cong môi cười một cái, "Có vài cái nói cũng tạm được."


Tạ Lan tiếp tục lướt màn hình, "Sơ tâm thức tỉnh là có ý gì thế?"


"A... Cái đó hả."


Đậu Thịnh khui hộp, bốc viên kem nhân ném thẳng vào miệng, hai bên má phồng lên vì nuốt chỗ bơ đó.


Tạ Lan ngẩng đầu, "Hả?"


"Không có gì, chỉ là dạo gần đây lại nhặt lại tí nhiệt huyết ban đầu khi làm video thôi, trước đó chẳng phải vì vụ thi bách đại năm ngoái nên hơi xuống tinh thần à."


Tạ Lan không nhịn được hỏi, "Vậy lúc đầu cậu làm video vì gì?"



Đậu Thịnh không trả lời, vẫn đứng trước giường Tạ Lan ăn kem, ăn từng viên rất nghiêm túc.


Chờ mãi không thấy anh trả lời, Tạ Lan dần thấy khó hiểu.


"Ủa, mấy viên kem này là cậu mang cho tớ ăn hả?" Tạ Lan nhíu mày, hạ giọng, "Tớ cứ tưởng là mang cho tớ chứ?"


Đậu Thịnh đang bốc viên cuối cùng thì tay hơi khựng lại.


"Cũng có thể chia sẻ mà." Anh nói rồi đưa viên kem đó tới sát mép Tạ Lan, "Tớ có rửa tay rồi."


Hương bơ ngọt ngào tiến lại gần, viên kem mềm mại lướt nhẹ qua môi Tạ Lan.


Tạ Lan sững người rồi mới nhận lấy, ăn luôn, lớp bơ đặc quánh bao lấy từng viên kem tan chảy.


Đậu Thịnh lầm bầm: "Sơ tâm thì đơn giản thôi, chỉ là muốn lan tỏa niềm vui với sự nhẹ nhõm. Trước đây tớ buồn, xem video người khác thấy được chữa lành. Giờ tớ vui rồi, cũng muốn chữa lành người khác."


Tạ Lan “À” một tiếng, "Cũng đúng, nhiều người bắt đầu làm video cũng vì lý do này."


Cậu chỉ tiện miệng nói vậy, không ngờ Đậu Thịnh nghe xong lại nhíu mày.


"Gì mà nhiều người?!" Đậu Thịnh không hài lòng, lầm bầm: "Sơ tâm của tớ là độc nhất vô nhị đấy nhé! Thôi, nói cậu cũng không hiểu, đi học đây."


Tạ Lan ngơ ra, "Có câu nào không hiểu đâu? Không phải muốn truyền bá niềm vui sao?"


"Cậu không hiểu!" Đậu Thịnh nghiêm mặt đáp.


Lớp học huấn luyện và phòng học ngữ văn cơ sở nằm sát nhau, trên đường đi Đậu Thịnh vẫn bận rộn gọi đám người dậy xem video, đi ngang qua cửa phòng học của Tạ Lan, đầu cũng không thèm quay lại mà chỉ buông một câu "bye bye".


Tạ Lan cạn lời, cũng hùa theo "bye bye" một tiếng, rồi quay người bước vào lớp.


Thầy Mã đang ngồi cạnh bục giảng, thấy cậu vào thì mắt sáng lên, "Sáng sớm tốt lành."


"Sớm ạ, thầy." Tạ Lan đáp nhanh, rồi bước về chỗ ngồi quen thuộc.


Buồn ngủ quá, tối qua ngủ không ngon, hôm nay mí mắt cứ đánh nhau.


Cậu cúi đầu ngáp một cái, vừa bỏ cặp xuống định ngồi thì bỗng khựng lại.


Tạ Lan quay ngoắt đầu nhìn về phía bục giảng, thầy Mã vẫn đang ngồi đó, nhưng cậu lại lờ mờ thấy có gì đó sai sai, liếc quanh bạn học trong lớp.


Không lẽ nhầm? Toàn là người từng gặp nhưng chẳng quen, không có nhóm lớp bốn đầu mèo hay đám ưng, đây rõ ràng là lớp ngữ văn cơ sở.


Thầy Mã ngồi trước bục giảng, cười híp mắt nhìn Tạ Lan, trong ánh mắt lấp lánh.


Tạ Lan nghi ngờ mình vừa thấy được cái gì gọi là “tình thương của cha” trong mắt ông.


"Thầy…?"


Thầy Mã nâng cốc giữ nhiệt lên uống một ngụm, "Không có gì, tôi chỉ đến nhìn em một chút."


Tạ Lan: "?"


Tiếng giày cao gót của cô giáo ngữ văn vang lên ngoài hành lang, thầy Mã đứng dậy cười nói: "Thành tích kỳ thi phân cấp trong thành phố vẫn đang tổng hợp, phải đợi đến thứ Hai mới công bố được. Nhưng tôi nghe nói có một thí sinh hắc mã xuất hiện, là học sinh trường Anh Trung."


Tạ Lan cau mày khó hiểu, "Hắc mã là gì vậy? Xông vào tổ chấm thi cắn bài à? Nên không công bố được điểm hả?"


Anh Trung nuôi ngựa hả?


Thầy Mã cứng họng.


"Không phải." Ông viết đầy vẻ bối rối trên mặt, "‘Hắc mã’ nghĩa là thí sinh thể hiện xuất sắc một cách bất ngờ, khiến ai cũng không ngờ tới. Hoặc là một người mọi người chưa từng để ý. Đây là ví dụ thôi."


Tạ Lan chợt ngộ ra, "À, em không rành mấy ví dụ này. Lần sau thầy có thể nói rõ hơn chút được không?"


"Được... Tôi chỉ có linh cảm học sinh đó là em, còn nghe nói điểm thi khiến tổ chấm ngạc nhiên, nên tôi đến nhìn em một cái." Thầy Mã thở dài sâu sắc. Ông vỗ vai Tạ Lan mấy cái, nói rất chân thành: "Cố gắng học ngữ văn cho tốt, toán thì đừng lo, có vấn đề thì cứ hỏi. À, ban đầu tôi định ngồi đợi ở phòng bên, nhưng thôi, em tập trung ôn ngữ văn đi, cố gắng kéo điểm lên, đừng để bị kéo lại."


Tạ Lan: "Vâng, thưa thầy."


Lão Mã nâng bình giữ ấm, ánh mắt trầm mặc bước tới cửa. Vừa hay cô dạy Ngữ văn bước vào, ngạc nhiên nói:


“Ủa chà, thầy Mã? Thầy lạc lớp rồi à?”


Lão Mã khẽ thở dài, kéo cô ấy lại, hạ giọng nói mấy câu. Cô Ngữ văn hơi ngạc nhiên liếc nhìn Tạ Lan một cái:


“Được, được rồi, yên tâm ha, tôi sẽ coi em ấy như học sinh lớp mình mà để ý.”


Lão Mã nghiêm túc gật đầu.


Tạ Lan không hiểu gì, chỉ đành trở về chỗ ngồi xuống.


Một nửa tiết Ngữ văn trôi qua, Tạ Lan nhận được một tin nhắn:



Bạn học Tạ Lan thân mến: Hoan nghênh bạn gia nhập CLB Biện luận của Anh Trung! Buổi huấn luyện đầu tiên sẽ diễn ra vào thứ Tư, từ 5h đến 6h chiều, tại phòng 303 toà nhà Thí nghiệm. Hoạt động lần này bao gồm làm quen, chia nhóm và thảo luận đề tài. Chủ đề lần này: “Liệu ký hiệu giới tính có nên tồn tại?” Nếu xác nhận tham gia, xin vui lòng phản hồi “1”.


Tạ Lan đọc xong liền vội vã gửi lại số 1.


Đây coi như là hoạt động đầu tiên cậu tham gia ở một câu lạc bộ học sinh trong nước, cậu rất trân trọng. Cậu ghi lại đề tài vào vở, dự định mai sẽ dành thời gian chuẩn bị trước một chút.


Lúc ăn trưa, cả nhóm nhỏ cũng đang bàn về video sáng nay.


“Cái tốc độ tăng view này hù người thật đấy!”


Xa Tử Minh vừa vẽ phấn bảng vừa ôm điện thoại, nói mơ hồ: “Mới vài tiếng thôi mà? Đã bảy mươi tám ngàn view rồi!”


Đới Hữu gật đầu: “Đúng là có thực lực lại có người dẫn dắt. Chà, bọn mình nên tranh thủ lúc nào đó chúc mừng cậu ấy nhỉ?”


Xa Tử Minh nói tiếp: “Đợi đến khi có kết quả xếp hạng môn Toán, chắc chắn có người mời ăn mừng tân trạng nguyên, lúc đó ăn mừng luôn thể.”


Tạ Lan đang cúi đầu ăn cơm, nghe vậy thì dừng đũa. Cậu nhìn Xa Tử Minh với vẻ mặt ngây thơ vô tội, hỏi có vẻ như thuận miệng: “Lần trước cậu đặt cược ai đứng đầu ấy nhỉ?”


“Đậu nè!” Xa Tử Minh đáp: “Nhưng sau đó tớ hơi hối hận. Lan à, cậu thi thế nào?”


“Không cảm thấy gì cả.”


“Ồ, thông suốt chơi đạn luôn.”  Vương Cẩu thở dài xa xôi. "Không cảm thấy gì" có nghĩa là không thấy khó, nghe như bị gen cợt nhã đi thi vậy ta”.


Xa Tử Minh lập tức phụ hoạ: “Tớ cảm thấy bị xúc phạm IQ!”


Đới Hữu cũng cười chen vào: “Tớ cũng bị +1!”


Cả bàn người nhìn Vu Phi. Vu Phi nhịn không được há miệng: “Tớ... tớ không giỏi Ngữ văn, ngây ngô chết được.”


“Cá Trích dạo này có sức sống ha.” Xa Tử Minh thì thào: ‘Tớ nghi nghi cậu ấy có chuyện gì.’


Đậu Thịnh đặt đũa xuống: “Ý cậu là sao?”


“Trước kia tan học, hai tiếng sau là mất tăm, chắc đi ngủ. Nhưng gần đây tớ hay dậy nửa đêm đi vệ sinh thì vẫn thấy nick cậu ấy sáng, thử chọt vài phát vẫn đang online.”


Vương Cẩu nghe vậy thì thì thào hỏi: “Cậu nửa đêm lúc nào cũng đi tiểu à?”


Xa Tử Minh: "...?"


“Có khi nên kiểm tra đó.’ Vương Cẩu lo lắng:  “Ở quê tớ có cậu bé suốt đêm đi tiểu, cả thôn đồn ầm lên, nói nó á á á, cậu đạp trúng chân tớ rồi!”


Vu Phi thở dài: “Gần đây đúng là có chút phiền. Hay chiều đánh cầu đi, 2 đấu 2?”


“Được.” Xa Tử Minh đồng ý: “Nhưng nói trước là nhường tớ đó nha.”


Vu Phi nhíu mày: “Cậu còn biết xấu hổ không?’


Xa Tử Minh thản nhiên: “Không nha.”


Cả bàn người cười nghiêng ngả, Tạ Lan cũng không nhịn được mà cười theo.


Chiều hôm đó, tiết Sinh học nói về phân giới tính, thầy dạy rất nghiêm túc, bắt đầu từ kiến thức bắt buộc. Tạ Lan phát hiện môn Sinh dễ hiểu hơn cậu tưởng, chỉ cần nhớ được các thuật ngữ, còn lại khá dễ tiếp thu.


Sắp tan học thì nhóm chat nhỏ rung lên:


RJJSD: Tớ mua thuốc rồi, đang về, mười phút nữa.


Đới Hữu: Ok, bọn tớ vẫn ở chỗ cũ.


RJJSD: Có gọi điện chưa?


Xa Tử Minh: Gọi rồi, mẹ cậu ấy đang trên đường tới.


RJJSD: OK.


Tạ Lan hơi mơ hồ, liền hỏi:


— Có chuyện gì vậy?’


Xa Tử Minh nhanh chóng nhắn lại:


— Cá Trích đáng thương trẹo chân rồi, trẹo cũng nặng, giờ đi đứng khó luôn.


Tạ Lan vẫn còn chưa tỉnh, thì Đậu Thịnh đã nhắn:


— ankle twist (bong gân cổ chân).


Lúc này Tạ Lan mới hiểu.


— Bị thương nặng vậy à?



Xa Tử Minh gửi ảnh.


Chân chỉ mới trẹo chưa lâu mà đã đỏ tấy, sưng vù lên.


Tạ Lan hỏi:


— Tập ở sân nhỏ à? Tớ tan học qua ngay.


Đậu Thịnh đáp:


— Không cần gấp thế, chờ mẹ cậu ấy đến đón rồi đưa đi viện luôn. Tớ đã mua thuốc cho cậu ấy xịt giảm đau rồi, cậu cứ học tiếp đi.


Vu Phi cũng phản hồi bằng một cái "ừ".


Tạ Lan tới sân luyện tập thì Đậu Thịnh và mấy người vẫn còn đó, mẹ Vu Phi cũng vừa tới. Bảo vệ trường cũng đứng bên cạnh.


Vu Phi ngồi bệt dưới đất, có vẻ bất mãn: “Ai da, làm gì rầm rộ thế này, tớ bảo để Xa Tử Minh dìu tớ ra cổng là được rồi mà.”


Mẹ Vu Phi xoa đầu con trai, nàng ngồi xổm xuống nhẹ nhàng chạm vào cổ chân đang sưng: “Mẹ không yên tâm. Bong gân không được lắc lư linh tinh, cứ xịt thuốc trước đã, rồi từ từ đi ra ngoài.”


Vu Phi giống mẹ như đúc, nhưng khí chất lại hoàn toàn đối lập. Mẹ cậu ấy nhỏ nhắn dịu dàng, nói năng chậm rãi, giọng cũng mềm nhẹ.


“Dì ơi, không sao đâu ạ.” Xa Tử Minh nói bên cạnh: “Bọn con vừa kiểm tra thử rồi, chắc là bong gân thôi, xương vẫn ổn. Nếu dì không yên tâm thì đưa cậu ấy đi chụp phim cho chắc. Bọn con đã xịt thuốc trắng rồi ạ.”


Mẹ Vu Phi cười dịu dàng: “Cảm ơn mấy đứa, ai nấy đều có mặt nhỉ?”


‘Vâng, tụi con cùng chơi bóng ạ.’’


Đậu Thịnh thấy Tạ Lan, liền tới thấp giọng nói: “Không sao đâu.’’


Tạ Lan liếc chân Vu Phi: “Hình như còn sưng hơn trong hình nữa.”


‘Ừ, chắc còn sưng thêm một lúc, lát nữa mẹ cậu ấy sẽ đưa đi viện.”


Mẹ Vu Phi chắc là chạy từ nhà tới, áo khoác còn chưa mặc, chỉ khoác một chiếc khăn len màu nâu nhạt, bao lấy vóc dáng nhỏ nhắn. Tóc dài hơi rối xõa sau lưng, ngồi xổm tỉ mỉ kiểm tra chân con trai.


Tạ Lan nhìn nàng, trong lòng bỗng nặng trĩu, nàng rất giống Tiêu Lãng Tịnh. Cũng dịu dàng trầm lắng như thế, giọng nói nhẹ mà cẩn trọng, khiến người ta không tự chủ muốn dựa vào. Phong cách ăn mặc cũng giống nhau. Thời gian cuối cùng, Tiêu Lãng Tịnh không còn mặc đồ bệnh nhân nữa, nhờ Tạ Lan mang quần áo từ nhà vào, ngày nào cũng mặc chiếc áo nhung mỏng và khăn choàng ngồi trên giường đọc sách, xem phim.


Vu Phi ngồi đợi thuốc thấm, mẹ cậu ta vẫn thỉnh thoảng đưa tay sờ đầu cậu.


“Mẹ đừng sờ nữa, trọc đầu giờ!” Vu Phi xấu hổ:  “Con sắp lớp 12 rồi, bao nhiêu bạn đứng đây.’


Mẹ cậu cười nói: “Mẹ thích sờ thì sờ, con quản mẹ à?”


Dù vậy, nàng vẫn rút tay lại, cầm hộp thuốc bên cạnh đọc kỹ hướng dẫn sử dụng.


Một lúc sau, nàng thở dài: “Con trai, đánh bóng mà cũng trẹo chân, gần đây con có chuyện gì à? Mẹ thấy con hay bồn chồn lắm.’’


Vu Phi nhíu mày nhìn cái băng bó to đùng trên chân: “Tâm trạng rối bời.”


‘’Ngày nào cũng rối.’’ Mẹ lắc đầu: ‘’Từ nhỏ tới giờ đã vậy rồi, chưa từng thấy con thật sự vui vẻ.”


Xa Tử Minh và Vương Cẩu bên cạnh cười muốn nghẹn, Đới Hữu cũng cố nhịn khi đang thu dọn thuốc rơi vãi.


Một lúc sau, Vu Phi nói: ‘’Hình như đỡ đau rồi, đi được không? Xe đâu mẹ?’’


‘’Đỗ ngoài kia, chú bảo vệ nhường mẹ lái xe vào trong rồi, cảm ơn chú nhiều lắm.’’ Mẹ Vu Phi cảm kích cười với bảo vệ. Khi Xa Tử Minh đỡ Vu Phi đứng dậy, nàng liền đỡ thêm một bên.


Nàng nhỏ nhắn gầy gò mà vẫn đỡ con trai mình rất vững vàng.


“Mình tới bệnh viện gần nhà nhé, bệnh viện gần trường con khám xương không tốt lắm.” Nàng nhỏ giọng hỏi Vu Phi.


Vu Phi rất ngoan trước mặt mẹ: “Sao cũng được ạ, xịt thuốc rồi đỡ đau hơn nhiều rồi.”


Xa Tử Minh quay lại nói: “Các cậu khỏi theo, để tớ với dì đưa cậu ấy đi là được rồi.”


Đậu Thịnh dặn dò: ‘’Cẩn thận, nhìn đường.”


“Biết rồi mà.”


Ba người từ từ bước ra ngoài. Đới Hữu thở dài: “Dạo này Cá Trích hơi bị hăng nha, nãy chơi bóng cũng mang lửa theo luôn. Bốn người tụi mình chơi thôi mà, cậu ta nhảy vô mạnh vậy làm gì chứ.”


Vương Cẩu lắc đầu: “Không hiểu nổi. Để tớ mang cái gậy này đưa về nhà ăn nhé?”


“Ừ đúng rồi, quên mất.” Đới Hữu đáp, tiện tay cầm lấy cái gậy inox bên cạnh rồi quay về hướng nhà ăn. Vương Cẩu chạy theo sau.


Chờ hai người đi rồi, Tạ Lan mới trầm giọng hỏi: “Lấy cái gậy đó làm gì vậy?”


Đậu Thịnh đáp hờ hững: “Tớ cũng không biết, lúc đi mua thuốc về thì thấy nó ở đó rồi. Chắc là Xa Tử Minh ngốc kia định DIY cho Vu Phi một cái gậy.”


“Ra vậy.” Tạ Lan xoay người, bước về phía cổng trường: “Về nhà thôi.”



Vu Phi cùng mẹ vẫn còn ở phía trước, cách không xa. Gió bắt đầu nổi lên, lá cây ngô đồng ven đường xào xạc. Tóc dài của mẹ Vu Phi bị gió thổi tung, cô ấy dùng tay giữ tóc, không để tóc quất vào mặt con trai.


Triệu Văn Anh thực ra cũng dịu dàng, nhưng sự dịu dàng ấy giấu trong những câu càm ràm và làu bàu. Lại còn hay đi công tác, nên gặp không nhiều. Không giống mẹ Vu Phi, từ mọi mặt đều khiến Tạ Lan thoáng cái nhớ đến người đó.


Vừa đi, Tạ Lan vừa sực nhớ, mẹ Đới Hữu là giáo viên cấp hai, mẹ Vương Cẩu thì bán hàng ở quê trong khách sạn, mẹ Xa Tử Minh đi làm công ở nơi khác, nhưng hay gửi đồ về nhà.


Kỳ thực, chỉ có cậu...


Một cơn gió lướt qua, một chiếc lá sáng mướt bị cuốn lên, bay tới trước mặt Tạ Lan, xoay nhẹ trên không trung.


Đậu Thịnh nhanh tay bắt lấy chiếc lá ấy: “Triệu Văn Anh vừa về đấy.’’


Tạ Lan dừng bước, nghiêng đầu nhìn anh: “Vừa nãy à?”


“Ừ, mới nhắn cho tớ.’ Đậu Thịnh giơ điện thoại lên. “Bảo tụi mình về ăn cơm, còn hỏi cậu có ăn lẩu cà chua không.”


Tạ Lan ngẫm một chút: ‘Là cái loại lẩu cà chua thanh mát hạ nhiệt đó hả?”


“Không phải đâu, cà chua chỉ là nguyên liệu thôi, lát cậu ăn rồi sẽ biết, không cay, mà ngon lắm.”


‘’Được.’’ Tạ Lan nói, ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu.


Hai người đi trong im lặng một lúc lâu, mãi đến khi bóng dáng Vu Phi và mẹ cậu ta khuất sau cổng trường.


‘Hình như tớ vừa ngửi thấy mùi chua chua trong gió đó nha.’ Đậu Thịnh thấp giọng nói.


Tạ Lan sững lại: “Gì cơ?”


Đậu Thịnh không đáp ngay, một lát sau mới lên tiếng: “Tớ từng thấy ảnh cô Tiêu chụp chung với mẹ tớ hồi trẻ, thật ra khí chất khá giống mẹ Cá Trích.”


Tạ Lan khẽ ừ một tiếng, chợt nhớ đến câu Xa Tử Minh hay lặp đi lặp lại, bèn nhàn nhạt nói: “Đúng là tớ chua mà.”


Đậu Thịnh bật cười khe khẽ.


Tiếng cười của anh rất nhẹ, trầm và ấm, như thể cuốn bớt nỗi nặng nề trong không khí.


Tạ Lan đi sóng bước bên anh, chợt dừng lại, hạ giọng: *Cô ấy đi lâu rồi, thật ra tớ cũng sớm nguôi ngoai. Nhưng có lúc, vẫn đột nhiên nhớ đến cô ấy, không tránh khỏi được.’’


Mắt bắt đầu cay cay, nên Tạ Lan nhìn thẳng về phía trước, không quay đầu.


Đậu Thịnh đặt chiếc lá ngô đồng ấy trước mắt cậu, xoay nhẹ. Lá xanh tươi, gân lá rõ ràng, dưới nắng như có dòng sự sống chảy trong đó.


‘Nếu cậu muốn khóc thì cứ khóc đi, tớ sẽ tạm thời giả vờ không thấy.’’ Đậu Thịnh nói: ‘’Cầm lá này mà che nè.’’


Một chiếc lá thì che được gì chứ.


Tạ Lan cầm lấy, trên lá còn vương chút hơi ấm nơi đầu ngón tay Đậu Thịnh, chạm vào khiến người hơi hoảng hốt, như chạm trúng ngón tay anh vậy.


Cậu cúi đầu nhìn đường gân lá: “Tớ chỉ thấy tiếc. Ngày hôm đó tớ hoảng loạn quá, khóc mãi, quên mất phải nói lời tạm biệt đàng hoàng. Cuối cùng phải nói lời tạm biệt ở tang lễ, cô ấy đi rồi, chẳng biết có còn nghe thấy không…’’


Đậu Thịnh không nói gì. Không biết từ đâu anh lại lấy ra thêm một chiếc lá, hơi vàng hơn lá trước, cũng đặt vào lòng bàn tay Tạ Lan.


Một lúc lâu sau, Đậu Thịnh mới nói khẽ: ”Cậu có từng đọc truyện cổ tích nào chưa?”


“Hở?”


Đậu Thịnh đưa tay xoa đầu cậu: ‘’Chỉ cần vẫn còn người nhớ tới, thì người ấy chưa bao giờ thật sự rời đi.”


‘’Cho nên, chỉ cần cậu vẫn còn nhớ cô ấy, cô ấy sẽ luôn luôn ở đó.’’


Gió thổi giọng Đậu Thịnh trở nên rất nhẹ.


Nhưng Tạ Lan nghe thấy. Cậu khẽ chớp mắt, nắm lấy hai chiếc lá, một xanh một vàng đứng dưới tán cây ngô đồng, tim bỗng chốc lỡ nhịp.


Nắng xuyên qua tán cây, rơi thành từng mảng vàng nhạt lên áo khoác trắng muốt của Đậu Thịnh. Khiến Tạ Lan bất giác nhớ lại đêm hôm đó trong viện hẻm phía nam, lúc Đậu Thịnh đọc bài thơ kia, lại nghĩ đến những lời cô ấy đã dặn dò trong bệnh viện hai năm trước.


Ngày cuối cùng ấy, cậu thực sự quên mất nói lời tạm biệt tử tế.


Nhưng cậu đã nắm lấy tay cô ấy, nói sẽ nhớ mãi, và nói rất, rất nhiều điều.


---


Tác giả có lời muốn nói.


Lại Đản ngồi ở bàn ăn sáng, lo lắng nhìn vào trong phòng.


Trong phòng leng keng cạch cạch, các thể loại đồ đạc bay loạn.


Lại Đản run rẩy chọt chọt Đậu Đản: “Tác giả kiểu gì vậy... Sao đột nhiên phát điên thế…”


Đậu Đản nhàn nhã nhấp ngụm trà: “Kệ cô ấy đi. Bị trễ giờ làm rồi ấy mà.”


Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi Truyện Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi Story Chương 32: Trong Gió.
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...