Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi

Chương 28: Nữ Sinh Đậu Thịnh.


Ăn xong sủi cảo, bà nội cuối cùng cũng bình tĩnh lại.


Nhà cũ không đủ giường cho nhiều người, mấy đời phải ngủ chung phòng. Đới Hữu ngủ giường đơn, Vu Phi leo lên ghế xích đu ngủ. Tạ Lan và Đậu Thịnh bị phân ngủ chung giường tầng, cái giường hồi nhỏ Xa Tử Minh và em họ từng nằm.


Thời gian ở cạnh người già như chậm lại, đêm ấy dài lê thê. Tạ Lan co rúc trên cái giường nhỏ dành cho trẻ con, rõ ràng rất mệt rất buồn ngủ mà cứ ngủ rồi tỉnh, tỉnh lại rồi lại ngủ tiếp được.


Đêm khuya trong ngõ nhỏ yên tĩnh đến lạ, yên đến mức mấy lần Tạ Lan tỉnh dậy đều nghe rõ hơi thở đều đều của Đậu Thịnh dưới giường.


Tạ Lan lại tỉnh lần nữa, liếc điện thoại: 01:15.


Hơi thở phía dưới ngưng bặt. Tạ Lan đột nhiên thấy không an toàn, mơ màng bám thành giường leo xuống xem thử.


Đậu Thịnh nằm gối tay, mắt nhìn ra bức tường ngõ ngoài cửa sổ, như đang thất thần.


Tạ Lan thò đầu ra, anh liền lấy lại tinh thần: “Sao thế?”


Tạ Lan hạ giọng: “Cậu không ngủ được à?”


Đậu Thịnh đáp nhỏ: “Cũng ngủ được, chỉ là tỉnh chút, nhớ vài chuyện cũ, rồi hết buồn ngủ.”


“À.” Tạ Lan ngáp, dựa cằm lên lan can giường, nhắm mắt cố ép đầu óc hoạt động: “Chuyện mấy tuổi?”


Đậu Thịnh khẽ cười: “Cũng không nhỏ đâu. Cậu tỉnh nhiều lần rồi hả?”


Tạ Lan ừ một tiếng: “Nhưng mà buồn ngủ thật.”


“Biết chứ.” Giọng Đậu Thịnh dịu đi: “Ngủ đi. Mai tìm chỗ nào làm bài. Chiều tớ còn phải về nhà lục cái video, tối còn quay lại trường chuyển về ký túc xá. Đồ đạc của cậu…”


Tạ Lan lăn đầu vào gối, lầm bầm: “Đừng nói nữa, nghe không nổi đâu.”


Trong mơ, dường như cậu nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Đậu Thịnh.


Sáng hôm sau, mấy thằng con trai đều mặt mày uể oải.


Vu Phi thì vẫn thế, chắc chẳng còn chỗ nào để tệ hơn nữa.


Bà nội Xa Tử Minh tỉnh táo lạ thường, như hôm qua chưa từng lẫn tí nào, sáng sớm đã hăng hái ra ngoài mua tào phớ, bánh bao, trứng trà. Bà chẳng ăn bao nhiêu, ngồi ngoài sân phơi khoai sấy nắng, vừa nhìn mấy đứa nhỏ ăn cơm trong phòng.


Cái điện thoại kiểu cũ để bên cạnh vẫn phát tin tức nóng trong ngày:


— Đường Nam có xe liên hoàn tông đuôi năm chiếc, tài xế chú ý cẩn thận.


— Giá xăng hôm nay tăng nhẹ. Số 92 là 6.62 tệ/lít, số 95 là 7.17 tệ/lít.


— Giá thịt heo gần đây điều chỉnh mạnh trên diện rộng.


Bà nội bấm dừng, quay đầu gọi vào nhà: “Chasu nội này, lâu rồi không nấu món to. Con có muốn ăn thịt kho tàu không?


Xa Tử Minh mắt sáng rỡ: “Con muốn ăn gân bò hầm!”


Thế thì quên đi.” Bà phẩy tay: “Thịt bò đang tăng giá đấy, đợi giá rớt rồi bà mua nhiều một thể.”


Xa Tử Minh: “…”


Đới Hữu vừa ăn tào phớ vừa cười như được mùa, suýt nữa úp mặt vào bát.


Ăn xong vài miếng, mấy người đứng dậy chuẩn bị rời đi. Xa Tử Minh cứ giả bộ lưu luyến, nhất định tiễn tận mười mét đến tận cổng. Vừa đi ngang qua bà nội đang ngồi ghế gác chân, loa phát thanh đúng lúc vang lên:


— Tỉ lệ mắc bệnh lú lẫn ở người già đang tăng theo năm. Kêu gọi mọi người quan tâm người cao tuổi trong khu.


Bà nội tặc lưỡi, bấm dừng phát thanh: “Già rồi lú lẫn cũng không được đâu, thành ra chẳng khác gì ngốc cả.”


Sân viện năm thằng con trai im thin thít như gà.


Bà nắm tay Xa Tử Minh: “Khu mình chắc cũng có vài người thế, mai mốt con giúp bà liên hệ, bà đi tham gia công ích cộng đồng, gửi ấm áp tới họ.”


Xa Tử Minh nhìn bà sâu xa: “Bà nghiêm túc hả?”


“Bà còn có thể ngồi tán dóc với họ ấy chứ.” Bà thở dàiv “Nói về giá thịt, giá rau, luyện não, cho họ học hỏi bà.”


“…”


Một lúc lâu sau, Tạ Lan đột nhiên gật đầu: “Bà nội, bọn cháu đi đây.”


“Tạm biệt.” Bà vẫy tay, quay sang nói riêng với Tạ Lan: “Lần sau về chơi nhé, bà thích cháu lắm.”


Tạ Lan khựng lại một chút: “Dạ được.”


Đậu Thịnh đi tới, tiện tay khoác tay lên vai Tạ Lan, nửa đẩy nửa kéo cậu quay lại, hai người cùng bước qua ngưỡng cửa.


“Đi nha, bà nội.” Đậu Thịnh gọi một tiếng.


Đi ra ngoài được mấy bước, Tạ Lan nghe anh khẽ nói: “Ở với người già, không nên nói mấy chuyện khiến họ buồn. Bà có thể quên chuyện hôm qua thì quá tốt rồi. Lúc bà tỉnh táo lại rồi, quay lại thăm bà là được.”



Tạ Lan gật đầu.


Sáng sớm trong ngõ nhỏ rất đông người. Tạ Lan đi hai bước đã thấy chật chội.


Cậu liếc Đậu Thịnh: “Cậu có thể đừng…cái từ gì ấy nhỉ?


Vu Phi ở sau nhắc: “Quoàng vai.”


Tạ Lan thêm vào: “Cậu có thể đừng quoàng vai lên người tớ không?


Đậu Thịnh không nhúc nhích: “Tớ đang đóng vai nhân vật của mình.”


Thằng nhóc tóc rối như ổ gà, trằn trọc cả đêm trên cái giường nhỏ, mái tóc màu lúa mạch vàng sáng lóa dưới nắng, trên tai còn có khuyên bạc lấp lánh đến chói mắt.


Tạ Lan bực bội nhúc nhích vai, cũng chẳng gạt anh  xuống, nhạt giọng: “Liên quan gì tới tớ?”


“Cậu là tiểu đệ tớ thu nhận.” Đậu Thịnh nói rồi móc ra cái GoPro bằng tay kia.


Tạ Lan muốn đánh người, nhưng thấy ống kính giơ lên, do dự rồi vẫn rút tay lại, mặt lạnh như tiền để canh quay.


Đới Hữu phía sau thì thầm: “Nhìn Tạ Lan không cam lòng mà bị điều khiển như cái tay gậy selfie ấy nhỉ.”


“Chuẩn.” Đậu Thịnh nói giọng trầm.


Tạ Lan tưởng anh sẽ thu tay lại, ai ngờ cánh tay đè lên vai còn nặng hơn.


Đậu Thịnh thì thầm: “Nhịn chút đi, thiếu hiệp. Không có cả tiểu đệ thì còn ra cái thể thống gì trượt chân thiếu niên nữa?


Tạ Lan mặt đơ: “Sao lại chọn tớ?”


“Đới Hữu thì trông như lớp trưởng học bá, Vu Phi thì giống sắp lên đường rồi, tớ đâu còn lựa chọn nào.” Đậu Thịnh thở dài: “Làm UP chủ nội dung gốc, nghĩ idea thì dễ, làm nội dung mới là mệt.”


Tạ Lan: “…”


Thôi cũng có lý.


Ra khỏi hẻm Nam, xuyên qua hẻm Ruột Dê, rẽ bên Tây Môn đến khu phố ăn vặt, có một tiệm tên “Hiện Thực Nhà Sách”.


“Làm bài tập ở đây đi.” Vu Phi than: “Không đi nổi nữa, mệt chết.”


Tiệm này bán chủ yếu là giáo trình và bài tập, cũng có truyện tranh và tạp chí. Cả hai tầng đều có khu ngồi đọc thoải mái. Hôm nay là Chủ nhật, người học, người làm việc, người tám chuyện khá đông, ai cũng chìm trong thế giới riêng.


Đậu Thịnh đi mua đồ uống, Tạ Lan lo tìm chỗ ngồi trước.


Bàn bốn người đã bị chiếm hết, mấy bàn dài vẫn còn vài chỗ lẻ, nhưng hầu hết đã có hai ba người ngồi. Tạ Lan định chọn chỗ ngồi một mình thì có một nam sinh chiếm bàn bốn ngồi một góc vô tình ngẩng đầu nhìn lên, thấy Tạ Lan thì lộ vẻ hoảng hốt, lặng lẽ dời đồ sang nhường thêm hai chỗ.


Tạ Lan ngoảnh đầu lại, thấy Đậu Thịnh với Vu Phi đi tới.


Đậu Thịnh mặt đơ cắm đầu vào điện thoại, bước chậm, trông như vừa ngủ dậy không ngon. Vu Phi mặt nặng như thường. Hai người bước đến trông y như sắp đập tiệm.


Tạ Lan cũng sững người, nghĩ đến việc mình cùng nhóm với hai tên này, cũng thấy nhẹ nhõm.


Bốn người ngồi xuống. Đới Hữu đưa cà phê cho mình và Tạ Lan, trà sữa thì cho Đậu Thịnh và Vu Phi.


Tạ Lan vừa mở bài tập toán, đã nghe Vu Phi lầm bầm: “Sống làm gì, chết luôn cho rồi.”


Nam sinh bàn bên nhịn không nổi liếc cậu ta, mắt lộ vẻ hoảng sợ.


Đậu Thịnh ngẩng lên: “Làm sao đấy?”


Vu Phi mặt xị: “Có bài không nghĩ ra.”


Nam sinh bàn bên ngơ ra.


Vu Phi thở dài, đẩy bài tập "Toán học thi đua vượt cấp Toán Lý A" tới, chỉ chỉ mấy đề: “Còn lại sáu bài, hai bài chịu chết, tớ đúng là phế vật thật.”


Đậu Thịnh liếc một cái, rắc rắc xoay cổ, ừ một tiếng: “Đề này đúng là không thấy khó mấy.”


Vu Phi: “…”


Nam sinh bàn bên thu mắt lại, nhìn quyển "Toán cơ bản lớp 11" trong tay mà lòng hoang mang.


“Hôm qua còn bận đi thăm bà nội, trong lớp tớ thảo luận đề này cả ngàn tin nhắn rồi.” Đới Hữu than: “Lão Mã đúng là trâu, nhìn tưởng có sáu bài, làm hai mươi tiếng chưa chắc xong.”


Tạ Lan còn chưa bắt đầu làm, liếc đề bài một cái:


Cho số chẵn n có đúng 36 số nguyên tố không chia hết n. Với k = 1, 2, …, 5, ký… Tìm chứng minh tồn tại 1 < i < j < s sao cho bình phương hiệu ci - cj lớn hơn hoặc bằng 2 nhân 36 bình phương


Tạ Lan ngẫm một lúc, nhỏ giọng hỏi:  “Số nguyên tố là gì nhỉ? Tớ quên rồi.”


Đậu Thịnh đáp: “Prime number.”


“À à.” Tạ Lan nhớ ra, kéo tờ nháp sang, gạch vài nét: “Cái này dễ chứng minh, thử xét cái kia… cái kia…”


Cậu nghẹn.



Đới Hữu với Vu Phi cùng ngẩng lên nhìn, Tạ Lan ngại ngùng dừng lại, cố gắng dịch Hán hóa: “Nguyên lý loại trừ bao quát?”


Đới Hữu, Vu Phi: “?”


Đậu Thịnh bật cười: “Inclusion-exclusion principle, nguyên lý dung trừ.”


Mọi người bừng tỉnh.


Đới Hữu cúi đầu nhìn đề một lúc, cảm khái: “Đề thi đua đúng là nhìn ra trình độ thật. Có người cả đêm mất ngủ, có người vài phút là xong. Tạ Lan, cậu nên theo con đường thi toán học, còn văn thì đẩy tới tuyển sinh là đủ.”


Vu Phi buột miệng: “Không biết năm nay có đổi luật không, theo lệ thì vài người top thi đua sẽ được tuyển thẳng, còn cần gì phải ôn tuyển sinh.”


Tuyển thẳng nghe thật hấp dẫn.


Đậu Thịnh ngáp một cái, “Cái này nói thật thì cũng không ổn lắm, tớ thấy thôi cứ chuẩn bị cả hai tay đi, làm ngữ văn trước.”


“À đúng rồi, cuối tuần sau đâu phải thi phân cấp toán toàn thành phố đấy.” Đới Hữu cười cười, “Nghe nói thi phân cấp này k*ch th*ch lắm, kiểu kiểu như ‘con la là mã’ nhìn phát biết ngay, Tạ Lan cậu có thể nhân cơ hội này cân nhắc lại lựa chọn sau này.”


Tạ Lan nghe mà thấy hiểu hiểu mà cũng chẳng hiểu gì.


“Con la là cái gì?” Cậu không nhịn được hỏi.


Đới Hữu đang cười thì khựng lại một chút.


Đậu Thịnh suýt nữa phun cả trà sữa, “Thôi đừng để ý đến cậu ta, mấy câu nhảm đó tớ không học đâu.”


Tạ Lan thở dài, liếc qua đề toán sáu đạo, cảm thấy cũng không có gì khó khăn, thế là giữa một đám cuồng toán điên rồ, cậu lặng lẽ lật sách ngữ văn ra.


Sách giáo khoa ngữ văn bắt buộc lớp 10, bài đầu tiên, (Thấm vườn xuân · Tr**ng S*).


Tạ Lan đọc lướt bài, dùng bút chì khoanh những từ không quen: tương, quất, nhiễm, mạn, khả, ưng, bay liệng, sương, trướng mênh mông, mang theo, cao chót vót, trù, tốt, chỉ trích phương tù, phân, át...


Vu Phi ngẩng đầu lên từ tập toán, liếc nhìn cậu một cái, không nhịn được nói, “Nếu không thì cậu khoanh hết đoạn đó đi cho lẹ.”


Đậu Thịnh xuýt xoa, “Lo mà học đi, quản người ta làm gì?”


“Chuẩn.” Tạ Lan thở dài, mắt liếc quanh đám người xung quanh, rồi lấy ra cuốn từ điển bỏ túi bắt đầu tra.


Bài này là thơ hiện đại, nhưng cậu tự học thấy vẫn khá vất vả.


Chỉ tra từng chữ đã mất nửa tiếng, sau đó tự thử hiểu ý, rồi đối chiếu lại lần nữa, sau đó chép lại bài thơ chuẩn bị sáng hôm sau học thuộc.


Lúc tất cả đều bận bịu xong, Đậu Thịnh đã lặng lẽ làm xong quyển toán, thêm cả hóa và lý, bắt đầu lôi quyển vở kế hoạch đại bạch ra viết vẽ.


Tạ Lan hơi nghẹt thở, rồi lật qua bài thứ hai.


Mưa hẻm– Mộng Vọng Thư.


Chống đỡ ô giấy dầu, một mình
Bàng hoàng tại dài lâu, dài lâu
Liền tịch liêu mưa hẻm,
Ta hi vọng gặp
Cái cây đinh hương dạng
Kết sầu oán cô nương.


Tạ Lan vừa tra từ vừa đọc tiếp bên dưới, đọc tới một chữ: “mỗ”, cậu đơ ra.


Cậu lấy tay huých nhẹ Đậu Thịnh.


Đậu Thịnh ngẩng đầu, “Sao thế?”


Tạ Lan chỉ vào chữ kia viết to đùng, nhỏ giọng hỏi, “Sao cái chữ này lại to thế?”


Đậu Thịnh bật cười, lấy bút chỉ xuống chú thích bên dưới, “Có chú thích đấy.”


Tạ Lan lúc này mới phát hiện bên dưới có dòng chú nhỏ: Đi thong thảchichu– vừa đi vừa nghỉ, bộ dạng chậm rãi.


Được rồi, có gì đâu mà “đi thong thả.”


Tạ Lan thở dài, tiếp tục ghép vần.


Học tới trưa, hai người đối diện cuối cùng cũng làm xong đề toán.


Vu Phi đứng dậy, mệt mỏi nhét đề thi toán vào cặp, “Các cậu học xong hết rồi à?”


Đới Hữu cũng bắt đầu thu dọn, “Chiều học tiếp, giờ tớ về ăn cơm.”


“Bọn mình cũng đi luôn chứ?” Đậu Thịnh hỏi.


Tạ Lan ngẩng đầu từ quyển sách ngữ văn, hít sâu một hơi, “Đi.”


Mấy tiếng tự học, hai bài học ngữ văn, thật ra cũng tạm ổn.


Nhưng cậu lại thấy đầu mình đặc quánh, như kiểu bị “choáng Hán tự.” Cổ thi và thơ hiện đại đúng là không cùng hệ vựng pháp, thơ cổ là nhìn vào chẳng hiểu gì, thơ hiện đại thì đọc ra cũng thấy mù mờ, cứ như có ai đang chơi trò trốn tìm với mình.


Ví dụ như bài Mưa hẻm này, học xong, đầu Tạ Lan chỉ còn đọng lại mỗi câu: Lạnh lùng lạnh lẽo liền phiền muộn.


Chuẩn, đây chắc là cảm giác của cậu hiện tại.


Cậu thở dài, “Chắc đây là sức mạnh của Hán ngữ, vừa mới học đã thấy đồng cảm với thi nhân rồi.”



Tạ Lan lắc đầu, “Không điên đâu, tớ ổn.”


“Tớ yêu ngữ văn.”


Trên đường về, Tạ Lan gần như không nói câu nào, bị cái cảm giác “yêu” đó moi cho trống rỗng cả người.


Kết quả về đến nhà, vừa ra khỏi thang máy, cậu lại bị sốc.


—— Số lượng chuyển phát trong gian thang máy so với hôm qua tăng gấp mấy lần, gần như chắn cả lối đi của nhà luôn.


Triệu Văn Anh không có ở nhà, để lại cơm sẵn, con mèo nhỏ nằm nhoài ngủ say bên cạnh chậu đồ ăn. Nghe tiếng họ về, nó chỉ ngửi ngửi giày một cái, rồi lại nằm ngay bên cạnh ngủ tiếp.


Tạ Lan tận mắt nhìn thấy Đậu Thịnh dùng xe đẩy nhỏ chuyển hàng nhanh vào nhà, từng chuyến từng chuyến, chất đầy cả phòng khách.


Căn phòng khách vốn sạch sẽ, thanh nhã phút chốc biến thành kho hàng.


"Cậu mua bao nhiêu thứ vậy trời?" – Tạ Lan không nhịn được, tiện tay nhặt một cái hộp lên liếc qua nhãn mác.


Đậu Thịnh đáp, "Giúp tớ tìm kiện nào là của shop 'Summer Story' gửi ấy."


Tạ Lan khựng lại một giây: "Là cái này này."


Đậu Thịnh lách ra từ biển chuyển phát nhanh: "Đừng mở cái hộp đó, cái này tớ phải tự tay xử lý, hàng đặc biệt mà."


"Cái gì cơ?"


Tạ Lan bị k*ch th*ch lòng hiếu kỳ, đứng xem luôn.


Đậu Thịnh chẳng biết từ đâu lôi ra con dao rọc giấy, cắt bung băng keo rồi mở hộp.


Trong hộp là một túi giấy xi măng được gói cẩn thận. Đậu Thịnh vạch túi ra, rút ra một bộ đồng phục.


Nơ bướm, caro trà sữa pha trắng ngà, kiểu ô vuông nhỏ nhỏ.


Tạ Lan lập tức thấy có gì đó sai sai.


"Đậu Thịnh??" Giọng cậu run run, "Cái quái gì đây?"


Đậu Thịnh ngẩng đầu, vẻ mặt dửng dưng: "Đồng phục nữ sinh mà."


Tạ Lan: "???"


"Tớ mặc, chứ có phải cậu mặc đâu." Đậu Thịnh vừa nói vừa giũ giũ bộ đồ, "Chất vải ngon lắm, đáng đồng tiền bát gạo lắm, tốn tận hai nghìn đấy."


Tạ Lan nghi ngờ chính cái lỗ tai của mình: "Cậu bỏ hai ngàn tệ ra mua cái này á?"


"Ừa, phúc lợi cho fan trăm vạn cơ mà, sớm muộn gì cũng phải chơi một lần." Đậu Thịnh lẩm bẩm, giơ thử bộ đồng phục lên người, "Chuyện em gái lúc trước là tớ gây họa ra, không chỉ kéo cậu vô, mà còn kéo mấy người kia, bọn họ kiểu gì cũng sẽ bị buộc phải ‘mặc’ thôi, gọi là..."


"..."


Thật sự là bó tay rồi.


Đậu Thịnh đi tới gương lớn ở góc nhà, soi soi.


Trong gương là một trai đẹp lạnh lùng, một tay cầm áo sơ mi nữ sinh, tay kia cầm váy caro phối màu A-line, cái nơ bướm hơi lệch, hai dải ruy băng rủ xuống.


Anh đứng nghiêm chỉnh, nghiêm túc ướm thử lên người.


Cảnh tượng vừa quái vừa lạ.


Mà kỳ quái nhất là Tạ Lan lại cảm thấy… cũng đẹp phết.


"Hả?"


"Tớ xin cậu tiếp tục làm ‘thiếu niên trượt chân’ đi." Tạ Lan nghe thấy chính mình lẩm bẩm với giọng không còn linh hồn.


"Cứ như vầy thôi, video cũng chỉ quay nửa thân trên, lắm lắm thì tới eo váy thôi, chắc không bị gỡ đâu." Đậu Thịnh vừa nói vừa lấy thêm hộp khác, "Phiền cậu qua phòng mẹ tớ xem bà có ở nhà không."


Tạ Lan lầm bầm: "Cậu cũng biết là sẽ ăn đòn mà."


Triệu Văn Anh đúng là không ở nhà, Tạ Lan đi vệ sinh một lúc quay ra thì thấy camera đã được set up đầy đủ ở phòng khách.


Giữa đống hộp đồ, có một sinh vật kỳ quái đang ngồi.


Đậu · trà sữa JK · Thịnh.


Tạ Lan trượt chân ngay bậc thang, đạp một cái “đông” rồi bám lan can đứng dậy.


Đậu Thịnh ngoái đầu lại, nhíu mày: "Dọa vậy à? Tớ thấy cũng đẹp mà. Loại soái ca như tớ á, ngũ quan cũng sắc sảo hơn con gái chút thôi, tiếc là không có mua wig."


Tạ Lan: "..."


"Tớ thấy cậu nên cân nhắc kỹ đấy." Cậu nhịn không nổi mà nói: "Sẽ có người mắng cậu đó."


"Cứ mắng đi." Đậu Thịnh nhún vai, "Tình nguyện của tớ thiên kim cũng không đổi, làm video là để vui, ai không quen thì đừng coi."



Nói rồi, anh buộc lại cái nơ con bướm trên ngực, chỉnh chỉnh.


Với bờ vai rộng, bộ đồng phục size lớn nhất cũng vừa vặn với Đậu Thịnh. Vai đỡ được áo sơ mi, người thì hơi gầy nên phần vạt áo có chút thừa. Váy dài tới giữa đùi, anh mặc thêm quần tất đen đến dưới gối, hai chân thẳng dài trắng phát sáng.


Đậu Thịnh đứng lên chỉnh váy, rồi túm lấy bộ tóc giả vàng nhạt, đội lên, chọn góc ống kính.


"Tớ thấy mình đẹp mà." Anh soi mình trong gương tự nhận.


Tạ Lan: "... Nhà cậu gần khách sạn nào không? Tớ tính chuyển đi."


"Ánh sáng giờ đẹp lắm, tớ quay lẹ." Đậu Thịnh cười toe, "Tớ tuyên bố 'Đậu Đẹp Trai Nhất Thế Giới' tạm thời đổi tên thành 'Đậu Mỹ Nhân Nhất Thế Giới', trong vòng nửa tiếng. Muốn chụp ảnh lưu niệm với tớ không?"


Tạ Lan: "... Không cần đâu."


"Đi mà!"


Đậu Thịnh không nói không rằng túm lấy cậu. Tạ Lan quay người định chạy, nhưng không nhanh bằng, bị kéo lại.


"Buông tay! Tớ không muốn!"


"Đẹp mà." Đậu Thịnh quàng tay qua cổ Tạ Lan, quấn lấy không buông.


Tạ Lan: "Buông ra!!"


"Xí —"


Đậu Thịnh giơ điện thoại chụp selfie.


Màn hình chỉ hiện nửa thân hai người. Đậu Thịnh lộ ra cổ áo màu cà phê và nơ bướm, mái tóc vàng sáng rực rất chói.


Ánh chiều tà đẹp thật, dưới ánh nắng vàng, Đậu Thịnh cười tươi rói, cánh tay vòng cổ Tạ Lan vừa vặn khiến cậu nghẹn đỏ mặt.


"Đừng chạm vào lão tử!" Tạ Lan đột nhiên cảm nhận được cảm giác bất lực thường ngày của Vu Phi.


"Cười cái coi." Đậu Thịnh hất cằm, "Cười lên, nhanh."


Tạ Lan trong lòng sụp đổ hoàn toàn.


Nhưng Đậu Thịnh vẫn giữ nguyên tư thế, camera dựng y như cũ, tay cũng không buông.


Giằng co nửa phút, Tạ Lan rốt cuộc nặn ra được một nụ cười cứng đờ.


Tách!


Ảnh chụp xong, mặt cậu lập tức sụp xuống.


Đậu Thịnh thở phào, "Hai ta trông cũng đẹp đôi lắm chứ bộ."


"... Cậu bị bệnh thật rồi."


Đậu Thịnh cúi đầu xem ảnh, choit nhẹ vào màn hình: "Cậu biết 'bánh hình dáng đồ nụ cười' là gì không?"


Tạ Lan cau mày: "Cái quỷ gì vậy?"


Đậu Thịnh giơ màn hình: "Thiếu hiệp à, nét cười này của cậu có bốn phần phẫn nộ, hai phần nóng nảy, thêm hai phần dung túng, hai phần xinh đẹp."


Trong ảnh, hai má Tạ Lan đỏ bừng, không rõ là tức hay bị chẹt.


Tạ Lan gầm gừ: "Biến đi."


Đậu Thịnh rất nghe lời, lăn ra xa vài mét, đá văng đống hộp ra một chỗ trống rồi ngồi chọn filter.


Tạ Lan ngồi cách đó không xa.


Bình tĩnh mà nhìn thì, bộ đồng phục này mặc lên Đậu Thịnh thật ra không tệ lắm. Ngoại hình anh giống hệt mẹ mình, Triệu Văn Anh. Nên da cũng trắng, tuy không nữ tính nhưng mặc bộ này vào nhìn chỉ giống kiểu "nam sinh hơi quái" thôi. Hơn nữa lại cò có phần đẹp mắt kiểu độc đáo phá cách.


Tạ Lan thở dài, cúi đầu tra vài từ: "Cậu tính là nữ trang đại lão à?"


"Câu này cậu cũng biết?" Đậu Thịnh ngạc nhiên ngẩng đầu, liếc thấy điện thoại trên tay Tạ Lan thì "à" một tiếng: "Không có, tớ không mê đâu. Chỉ là muốn cảm ơn fan, họ inbox cho tớ hơn trăm ngàn tin."


"... Fan cũng không phải không thể từ chối mà." Tạ Lan lẩm bẩm.


"Có thể từ chối chứ, nhưng tớ không thấy phiền." Đậu Thịnh cười cười: "Bình thường tớ cũng không mở hộp quà, đống hôm nay toàn là đồ ‘thiếu niên trượt chân’ gửi, đem mặc lên người dọa cho họ sợ chơi. Sau đó đăng video, bọn họ sẽ thấy hạnh phúc vì vẫn còn được nhìn thấy một Đậu ca ‘trai hư’ đúng nghĩa. Gọi là gì ấy nhỉ? Sức hút đến từ sự bất định!"


"... Làm fan của cậu đúng là số khổ." Tạ Lan thở dài, tiện tay mở tivi.


Lướt đến mục "hoạt động gần đây", cậu khựng lại.


Đậu Thịnh đổi avatar rồi.


Hôm qua livestream lúc đêm khuya còn chưa đổi, trưa hôm qua cũng không đổi. Vậy anh đổi lúc nào?


Ở nhà bà nội của Xa Tử Minh? Nửa đêm?


Đầu Tạ Lan hơi choáng.


Vẫn là tấm hình thường thấy của hạt đậu. Nhưng nền phía sau đã chuyển sang hồng phấn.


Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi Truyện Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi Story Chương 28: Nữ Sinh Đậu Thịnh.
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...