Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi

Chương 25: Quan Sát

Tiếng quạt tản nhiệt ù ù trên trần nhà vang lên giữa bầu không khí, thanh âm cắt ngang sự giằng co đột ngột xuất hiện này.

Đậu Thịnh mãi một lúc lâu sau mới mở miệng lên tiếng: “Cậu chơi violin à?”

“Ừm.”

Tạ Lan nhẹ chạm lên cây đàn, trong vô thức cậu khẽ lẩm bẩm: “Tớ chơi đàn cũng không có lý do gì cả.”

Màn hình vẫn bị bão đạn bình luận che kín không chừa chỗ nào. Đậu Thịnh bước tới, chỉnh lại khu vực hiển thị đạn mạc một chút, cuối cùng mới lộ ra được một chút gương mặt của hai người.

Ánh mắt anh rơi vào phần thống kê số liệu của trợ lý phát sóng trực tiếp, sững người.

"Một triệu bảy trăm nghìn???”
              
"Mới có một triệu bảy thôi à?" Tạ Lan nhíu mày: "Vừa mới kéo đàn xong mà đã tụt mất trăm nghìn rồi hả?"

Đậu Thịnh: "Hả?"

Đạn mạc trôi qua một mảng toàn là emoji cười ha hả trên nỗi đau của người khác.         

— Hạt Đậu vừa lên sóng người đã bay màu luôn rồi.

— Tội nghiệp Đậu, thê thảm quá trời.

— Khoan đã, đây mới là phát thanh viên thiệt hả?

— Cũng thắc mắc nè, chẳng phải đây là khu âm nhạc livestream sao?

— Anh đẹp trai không chơi thêm một khúc nữa à? 555

— Dân gạo cội khu âm nhạc hôm nay đúng là bị bất ngờ á.

— Chủ phòng livestream của tôi thậm chí còn bỏ phòng để mà chạy đến nghe luôn á.

Tạ Lan ngồi bên bàn máy tính, chăm chú nhìn vào dữ liệu và đạn mạc đang chạy.

Khóe mắt liếc thấy hình như Đậu Thịnh đang lén nhìn mình. Nhưng mỗi lần quay sang nhìn lại thì anh cứ như chưa từng làm gì.

Đậu Thịnh vẫn giữ vẻ bình thản, nhẹ nhàng nói: "Đỉnh phết. Cảm ơn nhé."

"Hả?" Tạ Lan hơi ngơ ra, rồi lập tức phản ứng lại: "Không có gì đâu, tớ chỉ kéo bừa thôi mà.”

— *Tùy tiện kéo thôi mà”

— Một pha định nghĩa lại từ "tùy tiện" luôn đấy.

— Tùy tiện mà làm người ta phải "theo dõi".

— Tùy tiện đè bẹp cả phòng bên cạnh luôn rồi!

— Tùy tiện mà câu được cả triệu người vào xem ha!

— Cuộc đời đúng là... tùy tiện thế đấy!

— Tùy tiện kéo lại thêm một bài nữa đi!    
    
Tạ Lan thở dài, vừa bất đắc dĩ lại vừa thấy buồn cười: "Không giấu gì mọi người, kéo đàn cũng tốn sức lắm, tôi hơi mệt rồi."

Vừa dứt lời, Đậu Thịnh đã kéo bàn phím lại gần, "lạch cạch" gõ một dòng chữ, treo ngay trên giao diện phòng livestream.

Chủ phòng chơi game, violin biểu diễn theo cảm hứng, đi đâu tuỳ ý. Chúc các cậu ngủ ngon

— Sao lại xua đuổi người ta đi thế này, tui tức á!

— Hạt Đậu nhà mình vừa nãy có 108W view, tăng gần 7W luôn rồi trời ơi!

— Hóa ra vị ở nhà là nghệ sĩ violin ẩn danh hả?

— Haiz, thế này thì tui cũng không đọ lại được mùi thơm của biểu muội!

— Lan cục cưng đừng đáng yêu quá như vậy được không!!

— Tui muốn xoa xoa mái tóc mềm của Lan cưng 555

— Tui cũng muốn xoa luôn www

Tạ Lan đang âm thầm suy nghĩ không hiểu sao đám đạn mạc kia lại có thể ngửi thấy mùi thơm của mình xuyên cả sóng điện, thì Đậu Thịnh đột nhiên đưa tay với tới đầu cậu. Cậu còn chưa kịp phản ứng thì cả nửa người đã bị kéo nghiêng trên ghế, lung lay mấy cái như sắp đổ.

Đầu óc quay mòng mòng.

Đậu Thịnh rút tay về, thản nhiên nói: "Thay mấy ní xoa hộ rồi đấy."

Tạ Lan: "Hả?"

Đạn mạc: ??????

— Làm ơn làm người cho tụi tui đi!

— Cẩu FA chết ngay tại chỗ!

— Tui thật sự... vỡ vụn rồi…

— Mẹ ơi, con không chịu nổi nữa…

— Vỡ vụn +1!

Tạ Lan đang cảm, cả người uể oải, chẳng buồn đôi co với ai. Cậu bĩu môi, liếc nhìn đám đạn mạc đang tràn ngập màn hình, không nhịn được mà hỏi: "‘Vỡ vụn rồi’ là có ý gì thế?   

"Vỡ vụn tức là kiểu cảm động quá mà đập đầu lạy đến sứt trán ấy." Đậu Thịnh trả lời tỉnh bơ, không cần nghĩ: "Bọn họ thấy tớ thay họ xoa đầu, xúc động quá nên đầu quấn luôn xuống đất."

"Ra vậy à..." Tạ Lan gật gù: "Vậy tớ cũng vỡ vụn rồi."

Tay Đậu Thịnh đang cầm chuột bỗng run lên nhẹ một cái, hoàn toàn không kịp phòng bị.          


         
— ???

— Trình độ lý giải cấp doanh nghiệp luôn!

— Hạt Đậu nói... Đậu giáo sư!

— Lan cưng chính là học trò cấp 10 môn thầy Đậu!

Đậu Thịnh cười nửa ngày nhìn đạn mạc: "Được rồi. Cậu ấy đọc không hiểu mấy từ mạng đâu, các cậu đừng làm hư tiểu bằng hữu của tôi đấy."

Đạn mạc tiếp tục bùng nổ:

— Tiểu bằng hữu??? Thôi xong…

— kswlkswl đêm nay tui ngỏm luôn tại cái phòng stream này rồi!

— Mau đưa tui cá mập cấp 2 để hồi sức với!

— Vậy… cậu ấy sẽ luôn ở nhà cậu à?

– Cũng hỏi! Ở nhà cậu bao lâu luôn thế?

— Lần sau livestream còn được gặp nữa không?

Những câu hỏi đó vừa bay ra, Tạ Lan hơi sững người.

Thực ra, lần ở nhờ này đã vượt xa khỏi kế hoạch ban đầu của cậu. Lúc đầu, cậu chỉ định thuê một chỗ riêng để sống tạm, không ngờ lại ở nhà Đậu Thịnh đến nửa tháng. Và giờ, thậm chí cậu không còn cảm thấy muốn rời đi nữa.

Đậu Thịnh nghiêng đầu nhìn cậu, hơi không chắc chắn hỏi: "Cậu định ở lại lâu dài đúng không?"

Tạ Lan do dự một chút rồi nói: "Dù sao trong khoảng thời gian này. Chúng ta đều trọ tại trường, chỉ cuối tuần mới về nhà."

Nghe vậy, khóe môi Đậu Thịnh lập tức cong lên. Anh quay sang ống kính cười nói: "Tôi thấy cậu ấy sẽ ở nhà tôi đến tận khi thi đại học luôn ấy. Coi như làm tròn số đi, cậu ấy là con mèo thứ hai nhà tôi. Tôi là mèo lớn!”     
                
— Đậu Tử ơi, tui cũng muốn đến nhà ông ở ké!

— Mở cửa đi! Tui đang đứng bấm chuông nè!

— Mở cửa đi mà, đừng keo kiệt thế chớ!

— Mở cửa điiii, chân tui đang kẹt ngoài cửa rồi nè!

Cuối cùng, trên màn hình lại xoát lên một loạt bình luận đòi đến nhà ở ké, Đậu Thịnh cười mắng vui vẻ: "Mơ đi mấy người, biến mau!"

Phía sau Tạ Lan bỗng vang lên vài tiếng bẹp bẹp khe khẽ—không biết từ lúc nào, bốn con mèo con đã lăn ra ngủ say, con này gối lên bụng con kia, trong mơ còn đang m*t sữa như thật. Cậu nghe tiếng đó, cũng bất giác ngáp một cái.

Đậu Thịnh di chuyển chuột, nhấn tiêu điểm rồi nói: "Rồi, hôm nay tới đây thôi nhé. Cảm ơn mọi người đã ở lại tới cuối, hẹn video sau gặp lại ha!”

— ??

— ??

— Bấm theo dõi xong cái là bỏ chạy hả!?

— Làm người thì phải có chút trách nhiệm chứ, còn chưa đến cao trào mà!

— Cậu nhìn mấy chủ phòng khác xem, ai dám tắt stream kiểu vậy không!?

Đậu Thịnh mặt tỉnh bơ, giọng đều đều: "À… hôm nay trong lòng có hơi rung động. Có lẽ do bị quá nhiều người theo dõi dọa sợ, nên tôi cần tìm một góc yên tĩnh để tự chữa lành tâm hồn mình."

Nói xong, anh đứng dậy, không chớp mắt tắt luôn game kinh dị ở cửa sổ bên trái, rồi di chuột thật chậm đến nút kết thúc livestream rồi dừng lại.
    


"Còn ai muốn nhắn gì với tôi không? Đếm ngược từ năm nhé." Đậu Thịnh vừa nói, vừa nhìn đồng hồ.

Cả màn hình lập tức tràn ngập dấu chấm hỏi: ?????

Đậu Thịnh mỉm cười nhìn loạt dấu hỏi lướt qua, rồi đúng năm giây sau, con chuột nhấp một cái rồi màn hình lập tức tối đen.

Tạ Lan chậm rãi ngẩng đầu, liếc nhìn anh, thả một câu như than: "Cậu có phải bị một kiểu tật xấu gì đó không?"

Đậu Thịnh tiện tay đóng luôn laptop, thản nhiên đáp: "Tớ buồn ngủ. Mà đã buồn ngủ thì ngủ là lẽ trời."

Tạ Lan không nói gì. Cậu thu dọn đàn và dây vĩ, cẩn thận khóa hộp đàn lại, từng nút buộc đều được thắt kỹ lưỡng, sau đó đứng dậy, đeo lên vai.

Kéo xong một bản nhạc thực sự khiến thể lực cạn kiệt nên khi đeo cây đàn trên lưng lúc này cứ như cõng cả ngọn núi vậy, nặng tới mức khiến cậu hơi khó thở.

Tạ Lan vừa bước ra khỏi phòng, bỗng nghe phía sau lưng Đậu Thịnh nhẹ giọng nói: "Cây đàn này... hình dáng rất đặc biệt."

"Hả?" Tạ Lan dừng bước, quay đầu lại.

"Hình dáng khiến người ta nhớ mãi không quên." Đậu Thịnh đáp trầm giọng, ánh mắt vẫn còn lưu lại một chút trên hộp đàn, rồi mới chậm rãi dời đi. "Khúc mở đầu vừa rồi, đoạn chuyển cũng cao vút thật. Cái cảm giác bùng cháy tới cực hạn rồi lại tan vào nỗi đau chính là phần mà tớ thích nhất trong bản OP ấy. Cậu đã thể hiện được hết.”

Tạ Lan đột nhiên được khen không kịp chuẩn bị, đứng ở cửa trên mặt viết mấy chữ mê man.
    
Cậu đương nhiên biết mình kéo rất khá, nhưng bị Đậu Thịnh đứng đắn khen trước mặt, tai vẫn hơi nóng lên, có chút không được tự nhiên.

Tối nay sau khi nghe điện thoại xong, Đậu Thịnh có vẻ là lạ, lại lôi Xa Tử Minh ra nói chuyện, như kiểu dây thần kinh nào đó bị chập mạch.

Tạ Lan về phòng trước, tắm nước nóng, quấn áo ngủ thật dày, rồi xuống lầu kiếm đồ ăn.

Triệu Văn Anh hay đi công tác, Đậu Thịnh nhét đủ thứ đồ ăn vào tủ lạnh, có lúc là tự tay anh mua, có lúc là Tiểu Mã tiện đường ghé đưa sau giờ học.
    
Tạ Lan rất đói, quét một vòng trong tủ lạnh, lôi hết mấy thứ có thể ăn ngay và có vị ngọt ra, đầu tiên là hai hộp kem nhân, một hộp dưa lưới Tân Cương, một hộp bánh trứng nướng, một hộp đậu đỏ chiên. Hộp lớn hộp nhỏ chất đống, cậu dùng cằm giữ, rảnh ra một tay cầm thêm bình sữa cacao.

Trong tủ lạnh toàn là sữa cacao, đến mức khiến người ta cảm thấy không uống một chai thì như có lỗi với cái tủ lạnh này vậy.

Cậu ôm một đống đồ lỉnh kỉnh, khó khăn dùng cùi chỏ đóng cửa tủ lạnh lại, vừa xoay người thì thấy Đậu Thịnh đang đứng ở cửa, một nửa người trong ánh sáng nhà bếp, một nửa người trong bóng tối phòng khách, lặng lẽ nhìn cậu.

"!”

Tạ Lan suýt chút nữa đã làm rơi hết đống hộp đang ôm xuống đất.

Tay đang cầm sữa vội vàng vươn ra giữa không trung để đỡ lấy toà kiến trúc đồ hộp đang nghiêng ngả, cậu kinh hãi nói: "Cậu làm gì vậy?"

"Đi ngang qua, tiện thể nhìn một chút." Đậu Thịnh đi tới rất tự nhiên, vươn tay giúp cậu lấy xuống ba hộp ở trên cùng. "Cậu đói à?"

Không phải nói nhảm à.

Tạ Lan hỏi: "Cậu cũng tìm đồ ăn à? Chia chút nhé?"

"Không, tớ tối nay ăn no ở bàn nhỏ rồi." Đậu Thịnh theo cậu lên lầu.

Tạ Lan cau mày: "Vậy cậu xuống đây làm gì?"

Đậu Thịnh nghĩ nghĩ: "Đi dạo một chút."

"...?”

Tới cửa cầu thang, Tạ Lan theo bản năng chậm bước lại, muốn nhường cho Đậu Thịnh đi trước. Nhưng cậu phát hiện điều kỳ lạ: Đậu Thịnh cũng đồng thời giảm tốc, dường như cũng muốn nhường đường cho cậu.

Thế nhưng khi Tạ Lan nhấc chân bước lên một bậc, Đậu Thịnh lập tức bước kịp, gần như sánh vai cùng cậu đi lên.

Tạ Lan không hiểu sao lại cảm thấy có chút sợ sợ.

Cậu bước một bậc, Đậu Thịnh cũng bước một bậc.

Cậu đi hơi chậm lại một chút, Đậu Thịnh cũng chậm theo, còn thản nhiên ngáp một cái.

Qua ánh nhìn bên khóe mắt, Tạ Lan phát hiện Đậu Thịnh vẫn luôn giữ khoảng cách nửa bậc thang phía sau, lặng lẽ nhìn cậu.

Trên mặt Tạ Lan dần hiện lên vẻ hoang mang.

Cậu không nhịn được quay đầu lại hỏi: “Cậu làm gì vậy?”

“Lên lầu mà,” Đậu Thịnh đáp tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra, đồng thời thu lại ánh nhìn, “Sao thế?”

“…” Tạ Lan khó tin: “Cậu chỉ đơn thuần là lên lầu thật à?”

“Chứ không phải lên lầu thì là xuống lầu chắc?” Đậu Thịnh nói, rồi tăng tốc mấy bước, đem đống đồ trong tay đặt lên tủ đầu giường của Tạ Lan, “Tớ chợt nhớ ra một chuyện, chúng ta ở chung cũng mấy ngày rồi, vậy mà tớ vẫn chưa hỏi cậu điều này.”

Tạ Lan ôm đống đồ đứng ngây ra ở cửa, bị anh làm cho đầu óc mơ hồ.

“Hả?”

Đậu Thịnh nói: “Trong nhà có cần thêm gì không? Hai hôm trước tớ đặt mua một cái máy pha cà phê, còn thiếu thứ gì nữa không?”

Tạ Lan giật mình: “Cậu mua máy pha cà phê á?”

“Ừm.” Đậu Thịnh cúi đầu suy nghĩ một lúc, rồi hỏi tiếp: “Cậu thấy có cần mua thêm một cái máy chiếu không?”

Tạ Lan càng lộ rõ vẻ hoang mang.

“Trong nhà không có chỗ nào có thể cùng lúc xem tivi cả. Quý bà Triệu Văn Anh thường đi công tác, không cần dùng đến. Nhưng giờ cậu ở đây rồi, hình như nên chuẩn bị sẵn.” Đậu Thịnh lầm bầm vài câu, “Thôi, chuyện này nói với một bệnh nhân như cậu cũng chẳng ích gì.”

Tạ Lan không hiểu rốt cuộc anh đang nổi cơn gì, nhưng vẫn thành thật đáp: “Tớ khá thích dùng tay tự mình bấm xem, xem máy chiếu mệt mắt hơn màn hình thường một chút.”

Đây là lời thật lòng. Ở Anh, máy chiếu trong nhà cũng chỉ có một công dụng duy nhất, đó chính là để chiếu bóng lúc cậu kéo violin, quay video mà thôi.

“Ồ.” Đậu Thịnh có vẻ hơi thất vọng, anh thở dài một hơi: “Vậy để tớ xem lại đã.”

Anh đặt đồ xuống rồi quay người trở về phòng mình, vừa bước vào đã bị con mèo mới ngủ yên một lúc tỉnh dậy nhào tới meo meo mách tội.

Tạ Lan cũng về phòng, vừa ăn khuya vừa cầm điện thoại nghịch.

Hiệu ứng sóng gió thu hút người qua đường vẫn còn đang chậm rãi lan ra. Lượng bình luận trên bài phát livestream của Đậu Thịnh Bilibi đã nổ lên hơn 110,000. Cái video hôm qua về “Chiến lược tình yêu ngàn tầng của Đậu Tử” lại một lần nữa lên trang đầu, lần này đổi tên thành “Chiến lược đại miêu lừa gạt nhị miêu ngàn tầng”.

Vừa mở video là thấy đầy bình luận màu cam hiện lên

> “Đậu Tử & Lan Tể YYDS!”


                                      
Tuy cậu nhìn không hiểu, nhưng khí thế thì ngút trời, trông rất dữ dội.
                   
Tạ Lan vừa m*t lớp bơ trong nhân kem, vừa mở Weibo. Những bình luận và đoạn video ghi lại cảnh cậu kéo violin tối nay được Đậu Thịnh chia sẻ đang lan truyền cực kỳ nhanh. Dòng thời gian sôi động, mỗi lần làm mới đều có thêm vài trăm lượt thảo luận mới.

Cậu chủ yếu muốn xem có ai bàn luận đến SilentWaves hay không. Thật ra cậu hơi lo sẽ bị nhận ra, không muốn gây ra những phiền phức không cần thiết.

May mắn thay, có lẽ là do cậu chưa nổi đến mức được biết đến trong nước, hoặc cũng có thể là tối nay bản phối đã thay đổi hợp lý, tạm thời chưa có ai nhắc tới.

Tạ Lan vừa ăn vừa lướt Weibo, đến hộp nhân kem cuối cùng thì đột nhiên đầu ngón tay khựng lại.

Tức chết vì phòng bên.

Dưới bài đăng là hàng trăm bình luận.

— Phòng bên phát trực tiếp đến tận cuối cùng, giữ vững vị trí thứ 17, cả bảng phổ biến lẫn bảng tặng thưởng đều không lọt vào.

— Lúc kết thúc gần như không nói mấy câu.

— Đừng nói đến chuyện của hàng xóm bên cạnh nữa…Tôi đã nói là tôi mà thấy chuyện này là tôi tức đến muốn sùi bọt luôn mà.

— Tối nay thực sự rất thư giãn.

— Quá mức thư giãn.

— Hắn mở miệng đòi hạm trưởng với Đề đốc cũng không phải ngày một ngày hai, da mặt dày suốt cả tháng, cuối cùng vẫn chẳng được gì.

Tạ Lan lướt bình luận, cảm thấy bụng đã no, uống cạn chai cacao cuối cùng rồi đứng dậy chuẩn bị đi đổ rác.

Một lúc sau, Đậu Thịnh đứng ngoài cửa, nhìn cậu như không có chuyện gì, tay cầm một lon bia đã mở, nhấp một ngụm.

"?"

Tạ Lan nhíu mày hỏi: "Tớ sao lại cảm giác cậu lúc nào cũng lén nhìn tớ vậy?"

"Không phải đâu." Đậu Thịnh bình tĩnh đáp: "Chỉ là đột nhiên phát hiện cửa sổ phòng cậu nhìn ra ngoài khá giống với chỗ của tớ."

Tạ Lan sững người: "Nhưng tớ đã kéo rèm cửa rồi mà!"

Đậu Thịnh hơi ngập ngừng: "Ừ, tớ dựa vào trí tưởng tượng để nhìn ra cảnh bên ngoài thôi."

"???"

Tạ Lan nghi ngờ trong lòng, định trách Đậu Thịnh nghĩ gì kỳ quặc mà thôi không nói nữa.

Cậu cầm rác đi ra ngoài vứt, khi đi ngang qua Đậu Thịnh, cẩn thận vòng né tránh như vừa quét mìn, bước đi đầy cảnh giác.

Bỗng nhiên, Đậu Thịnh đứng sau lưng, giọng như lơ đãng nói: "Cậu chơi đàn giỏi vậy, sao bây giờ lại ít đụng đến nhỉ?"

Tạ Lan quay đầu liếc anh một cái, giọng nhỏ xuống: "Cũng không phải không chơi, chỉ là ít thôi, nguyên nhân là mẹ tớ không còn nữa."

Đậu Thịnh ngẩn người, ánh mắt có chút dao động, anh im lặng một lúc rồi mới cụp mắt đáp nhẹ: "À..."

Tạ Lan nói thêm: “Cũng không nghiêm trọng như vậy. Có thể là vì tớ không nhạy cảm lắm với cảm xúc, với lại kéo đàn thì cần rất tập trung. Mỗi lần kéo xong trở về trạng thái bình thường mà bên cạnh không có ai thì sẽ thấy hơi trống.”

Mẹ cậu đã mất, người ở bên cạnh cũng không còn, khoảng trống sau khi kéo đàn cứ thế bị phóng đại lên mãi.

Tạ Lan vốn cũng không nhất định muốn đi con đường nghệ thuật, nên cảm thấy việc dừng lại cũng không có gì đáng tiếc.

“Ngủ sớm đi,” Đậu Thịnh nói: “Mai còn có lớp đấy.”

“Ừ, cậu cũng ngủ sớm.”

Không biết có phải thuốc cảm đã phát huy tác dụng hay không, nhưng sau khi ăn no bụng, Tạ Lan thấy cơ thể dễ chịu hơn hẳn. Cậu đánh răng rồi nằm lên giường, tiện tay mở Twitter.

Trong lòng vẫn có chút chột dạ không rõ nguyên do. Dù sao thì người hâm mộ từng theo dõi cậu suốt bao năm chẳng thấy cậu xuất hiện, vậy mà mới về nước vài hôm đã đột ngột xuất hiện trên livestream Bilibili.

Tạ Lan mở phần tin nhắn, phần lớn là mấy tin chưa đọc. Tài khoản “QZFSR” gửi hai tin cho cậu từ cuối tuần trước, có vẻ là tin nhắn xã giao thường lệ.

Cậu còn chưa kịp nhấn vào thì khung chat đột nhiên bật lên, vọt thẳng lên đầu danh sách. Số đỏ từ [2] biến thành [3], và đúng lúc ấy, QZFSR lại nhắn thêm một tin:

- Trước cậu nói muốn đổi môi trường, là về nước à?

Tạ Lan lập tức căng thẳng.

Phản ứng đầu tiên trong đầu cậu chính là  có lẽ đã bị phát hiện. Tài khoản này là người Trung, lại còn là fan lâu năm, nếu tối nay vô tình xem được livestream thì khả năng nhận ra cũng không nhỏ.

Nhưng cũng chưa chắc. Khi cậu kéo đàn lúc trước mới 14 tuổi, bây giờ đã lớn hơn, khuôn mặt thay đổi ít nhiều. Bản nhạc tối nay cũng được chỉnh sửa rồi.

Tạ Lan do dự, rồi vẫn quyết định trả lời thật:

- Ừ, về nước để thay đổi tâm trạng. Sao cậu biết?

Phía bên kia im lặng một lúc.

- Chỉ đoán thôi. Cảm thấy chữ cậu gõ gần đây đúng văn hơn trước, giống như tự nhiên hơn.

Tạ Lan lập tức thở phào nhẹ nhõm, rồi vui vẻ ngồi bật dậy, gửi liên tiếp ba tin.

- Thật sao?

- Tớ cũng thấy trình tiếng Trung của mình lên nhanh lắm, môi trường ngôn ngữ đúng là rất quan trọng.

- Về nước cái là đổi hệ thống điện thoại sang tiếng Trung, giờ chủ yếu cũng chỉ nói tiếng Trung thôi, đang cố gắng hết sức.

Bên kia một lúc sau chỉ trả lời đơn giản:

- Vậy tức là cậu sống vui vẻ ở trong nước?

Tạ Lan trả lời:

- Rất vui. Còn quen được vài người bạn khá tốt.

- Vậy thì tốt rồi.

- Trước cậu nói có thể sẽ trở lại kéo đàn, giờ có kế hoạch cụ thể chưa?

Tạ Lan hơi do dự.

Cậu cũng không chắc phải trả lời sao. Câu nói “có thể sẽ trở lại” hôm trước chỉ là lời buột miệng giữa đường phố lúc gần sáng. Cậu nghĩ thời gian trôi qua lâu thì lời ấy có thể bị quên đi. Nhưng tối nay vừa kéo đàn xong đã thấy trong lòng thật trống trải, nếu không phải vì Đậu Thịnh luôn âm thầm ở bên, lại thêm những dòng bình luận ồn ào, có lẽ cậu đã khó chịu mất một lúc.

Do dự một hồi lâu, cuối cùng cậu mới gõ.

- Có thể là còn cần cân nhắc thêm.

Đối phương lập tức trả lời, nhưng là một lời an ủi không liên quan:

- Không cần áp lực quá lớn. Thật ra chỉ cần cậu sống vui vẻ là được rồi.

Tạ Lan gửi lại một icon mặt cười.

Điện thoại sắp hết pin, cậu đứng dậy lấy dây sạc cắm ở đầu giường. Dây không đủ dài, cậu chỉ có thể nằm sát bên mép giường để dùng tiếp.

Bên kia lại gửi thêm một câu.

- Về nước rồi thì có thể xem mấy web video nội địa. Gợi ý thử xem Bilibi, ở đó có nhiều UP chủ thú vị lắm.

Tạ Lan bất giác mỉm cười:

- Có xem rồi, cũng theo dõi vài người.

- Theo dõi ai vậy?

- Đậu Đẹp Trai Nhất Thế Giới, cậu nghe bao giờ chưa?

Bên kia im lặng khá lâu.

Tạ Lan đoán chắc đối phương chưa từng nghe, vừa định gõ thêm thì khung chat xuất hiện một chữ:

- Đây là một chủ kênh có thể làm mọi thể loại video, xem rất thú vị Cậu có thể thử xem.

Lần này đối phương trả lời ngay lập tức

- Đa phần rất thú vị là có nghĩa gì? Phải chỉ ở mức trung bình thôi không? Có ổn không?

Sao, nghe kiểu gì cũng thấy có chút quái dị.

Tạ Lan nhìn chằm chằm vào màn hình, cau mày cả nửa ngày nhưng vẫn không nghĩ ra được chỗ nào lạ.

Chỉ là cảm giác QZFSR đối với Đậu Thịnh có chút hứng thú.

Tạ Lan suy nghĩ một lúc, nghiêm túc đánh một đoạn văn

- Không có gì không ổn, kiểu video dạng hình rất đa dạng, cũng khá thú vị. Tớ cảm thấy có thể vừa xem vừa tìm hiểu một chút, như dạng trải nghiệm khác biệt ấy, nếu như may mắn gặp đúng người muốn làm nghiêm túc, dù nội dung có khùng khùng, buồn cười thì cũng sẽ khiến người xem thấy vui.

Lần này đối phương im lặng nửa ngày cũng không phản hồi gì.

Tạ Lan bật ra một câu:

- Offline rồi à?

- Không, Có lẽ bạn muốn về nước đã học được một số thành ngữ kỳ lạ. Tớ sẽ xem lại, cảm ơn cậu đã giới thiệu

Tạ Lan nhướng mày, định logout đi ngủ. Nhưng cậu quên mất điện thoại vẫn còn đang sạc, vừa nằm kéo một cái, ba tiếng đồng hồ pin đã rớt mất.

Cậu theo bản năng túm lấy điện thoại, kết quả vì sợi dây sạc quá ngắn nên vừa kéo đã tụt ra khỏi ổ cắm, cậu đành phải đi sang bên kia giường để cắm lại dây, đồng thời rút điện thoại rồi bò trở về giường.

“…”

Tạ Lan không nói nên lời, cậu đứng dậy.

Cậu ôm sạc, ngồi xồm ở đầu giường trước, định đưa tay ra c*m v** ổ điện sát tường mà không dùng quá nhiều lực.

Nhưng ổ cắm hơi thấp, theo lý thuyết thì chỉ cần cúi người xuống c*m v** là được, vậy mà vừa cúi xuống thì sau lưng đột nhiên truyền đến một cảm giác kỳ quái.

Khi cúi người, Tạ Lan cảm thấy lạnh gáy, điện thoại còn chưa kịp cắm pin đã bị rơi xuống khi cậu đang mò tìm.

Ổ điện thấp hơn tưởng tượng, gần như nằm sát mép dưới đầu giường, đối diện ngay chỗ tường khá khuất. Cậu vừa định đứng dậy thì bỗng nhiên phía sau lưng có thứ gì đó cứng cứng chạm vào.

Một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng như điện giật, từ cổ lan xuống cột sống rồi tràn qua gáy.

Tạ Lan đứng sững, toàn thân như tê rần.

Một vật nhỏ, lạnh buốt như băng đang đặt sát bên cổ cậu, nhấn nhẹ vào gáy, nghe như tiếng nắp sạc.

Cậu từ từ xoay người lại theo hướng cảm giác đó.

“Oh my!!”

Ngay tại chỗ đó, tay cậu chạm vào cánh cửa phía sau đầu giường, giật mạnh một cái thì thấy nơi đó vốn là khe trống giữa đầu giường và tường.

Cậu cúi xuống, phát hiện ở khe trống sâu đó... có thứ gì đó đang từ từ bò ra.

“A! ! !” Tạ Lan hét lên run rẩy.

Một con côn trùng chân ngắn na ná con rết nằm cạnh bộ sạc, râu của nó còn móc lên trên cáp, nó chậm chạp bò về phía Tạ Lan.

“Ôi trời ơi”

Cậu nhảy dựng phản ứng ngay tại chỗ, cánh tay sau đó đập vào tay nắm cửa ở phía sau, thanh niên rít lên trong đau đớn xong lại cúi đầu nhìn xuống con rết.

Cùng lúc này, phòng bên cạnh vang lên thanh âm tru tréo của bốn con mèo bất mãn, bỗng chốc cả căn nhà như muốn nổ tung.

Đậu Thịnh chân trần vội vàng chạy đến: “Có chuyện gì vậy?”

Tim Tạ Lan đập thình thịch, cậu nắm lấy tay áo của đối phương kéo về phía mình rồi đem bản thân núp sau cánh cửa.

“Có con rết này” Cậu nghe thấy giọng mình đang run rẩy: “Có thuốc xịt côn trùng không?”

Đậu Thịnh đứng ngay tại chỗ với bộ đồ ngủ bông xù mà ngơ ngác

Một lúc lâu sao, anh từ từ chậm rãi ngồi xổm xuống. Ánh mắt giao nhau giữa con côn trùng chỉ dài hơn một centimet rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Tạ Lan.

Nơi đáy mắt dần dần hiện lên đầy dấu chấm hỏi.

“Cậu không sợ ma quỷ mà lại đi sợ một con côn trùng như thế này.” Vừa nói, anh vừa nhấc nó lên: “Đây là con bọ dây tiền (*) có nó cậu sẽ may mắn, nào cầm lấy mà phát tài.”

Lời này đúng là đủ khiến Tạ Lan xếp vào danh sách những câu nói hoang đường nhất từng nghe, ít nhất cũng nằm trong top mười.

Cậu lập tức phản bác:
“Cậu đưa cho tớ cái gọi là cơ hội phát tài này làm gì chứ?!”

“Thích.” Đậu Thịnh xé một tờ giấy dày rồi vui vẻ đáp: “Tớ thấy gan cậu đúng là bé như hạt đậu.”

Tạ Lan nuốt nước bọt cái ực, nhưng không chịu thua: “Chuẩn, như hạt đậu thật đấy.”

Đậu Thịnh liếc cậu một cái, cười nhạt rồi đứng dậy, bước đến bên tủ đầu giường. Anh nhìn kỹ mặt sau, tiện tay nhặt luôn bộ sạc của Tạ Lan lên.

Ánh mắt anh lướt qua chiếc điện thoại bị Tạ Lan ném lên giường. Trên màn hình vẫn còn mở Twitter, một đoạn tin nhắn trong khung trò chuyện Q hiện rõ, ID sáng loáng.

Dù vậy, sắc mặt Đậu Thịnh chẳng có gì thay đổi, anh chỉ bình thản nhìn lướt qua.

“Người lớn mà còn sợ sâu, đúng là thú vị.” Đậu Thịnh bật cười, rồi lẩm bẩm: “Mùa này côn trùng nhiều, mưa gió lại thất thường, không khí thì ẩm thấp, khó mà tránh khỏi. Cậu mà bị cắn thì cứ gọi tớ. Tớ cũng không chắc mấy giờ mới ngủ đâu.”

“Ừm.”

Đậu Thịnh mang dép đi xử lý đám sâu. Tạ Lan tranh thủ kiểm tra sau tủ đầu giường, rồi thở dài nằm lại lên giường.

Căn phòng trở nên yên tĩnh. Chiếc đàn violin vẫn đặt ở góc cũ, ánh mắt Tạ Lan lướt qua hộp đàn quen thuộc, lòng bất giác trào lên một chút cảm xúc.

Giữa khung cảnh xa lạ, cậu lại thấy mình muốn kéo đàn. Thật kỳ lạ, một nỗi cô đơn lặng lẽ len vào lòng.

Tạ Lan trở mình, vô thức luồn tay xuống dưới gối. Bất ngờ cậu sờ thấy một món đồ, cảm giác lạnh lạnh quen thuộc, cô tịch y như chính bản thân mình lúc này.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa “cốc cốc”.

Cậu còn chưa kịp mở miệng thì cửa phòng đã bật mở. Ngay sau đó, cái gối phía sau lưng bị đè sụp xuống, một tiếng “vù vù” vang lên bên tai.

Tạ Lan giật bắn người, quay lại nhìn thì chạm phải một đôi mắt to tròn màu nâu cà phê, trong veo như viên pha lê.

“Meo~” Con mèo kêu khẽ một tiếng.

Chỉ nhìn qua lớp hoa văn trên thân cũng nhận ra đây chính là con mèo nhỏ nổi tiếng trong nhà lão đại.

Sở dĩ gọi là “lão đại”, là vì ngày nào nó cũng được ba con mèo khác l**m lông phục vụ. Khi cho ăn, Đậu Thịnh luôn ưu tiên nó trước tiên.

Tạ Lan chạm nhẹ vào đầu con mèo, ngẩn người ra một lúc.

“Vì lo cậu ngủ một mình sẽ sợ côn trùng hay yếu lòng, nên tớ phái ‘Lão Đại’ sang phòng cậu trực đêm.” Đậu Thịnh dựa vào khung cửa cười nói. “Giờ tớ đi ngủ nhé.”

Chú Thích:

(*) "Con bọ dây tiền" là một cách gọi dân gian ở Việt Nam, thường ám chỉ con bọ cánh cứng nhỏ, có màu sắc ánh kim hoặc nâu đen, hay bám vào dây tiền (một loại cây cảnh). Một số người cho rằng loài bọ này mang lại may mắn về tài lộc, vì xuất hiện trên cây "dây tiền" – vốn đã được xem là biểu tượng của tiền tài.



Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi Truyện Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi Story Chương 25: Quan Sát
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...