Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi
Chương 113: Phiên Ngoại 13: Toàn Văn Hoàn.
Sau khi ăn lẩu xong, mấy đứa từ trong quán đi ra, đứa nào đứa nấy đều đã loạng choạng chẳng kiểm soát nổi bước chân.
Tạ Lan uống đến choáng váng, tay khoác lên vai Đậu Thịnh, đứng bên lề đường hứng gió.
Điện thoại trong túi cứ rung liên tục, tin nhắn đạn mạc dồn dập bắn tới:
Cá Trích: Hai cậu lên đường bình an nhé, nhớ báo tin nha~
Latte: Năm sau nhớ về Anh trao đổi đi!
Cẩu Vượng Vượng: Giữ kỹ đồ mang theo nha!
Lưu Nhất Tuyền: Nhớ giữ an toàn, nhấn mạnh lại là an toàn á.
Cherry: Ở Anh dễ… ừm… dễ lăn giường đó, hai người cẩn thận chút… ơ mà quên, giờ chắc không cần cẩn thận nữa ha~
trần Thuyền Nhỏ: Trước hoặc sau Giáng sinh tớ với Thủy Tinh sẽ sang thăm các cậu, đang để dành tiền đây!
Tạ Lan mắt lờ đờ, lướt qua đám tin nhắn rồi nhấn đại một icon mèo con “ok”, sau đó thoát ra ngoài.
Tiếp theo là một tin nhắn dài ngoằng từ dì Triệu gửi vào nhóm chat ở nhà. Nguyên một bức tường chữ, lời dặn dò kín mít từ đầu đến chân. Tạ Lan chỉ mới liếc sơ sơ, mấy chữ đó đã như bay lên khỏi màn hình, nhảy múa loạn xạ, khiến đầu óc cậu quay mòng mòng, suýt thì gục luôn lên vai Đậu Thịnh.
Cậu dụi mắt, gắng gượng tỉnh táo để nhắn lại mấy chữ. Vừa gõ được vài cái, điện thoại đã bị Đậu Thịnh giật mất.
Đậu Thịnh nhấn ghi âm, nghiêm túc gửi giọng nói: “Dạ rồi mẹ, bọn con biết mà. Tạ Lan uống say, đang nằm vật trên người con ngủ rồi ạ.”
Tạ Lan trợn tròn mắt, cả mặt đỏ bừng, như muốn bốc cháy luôn tại chỗ. “Cậu đang bịa chuyện gì với mẹ tớ đấy hả?!”
Đậu Thịnh giữ đầu cậu ghì lên vai mình, cười nhè nhẹ trấn an: “Không nói xấu, không nói xấu gì cả. Say đến mức lưỡi cậu còn to ra rồi kìa, nghỉ đi, ngoan~”
Hà Tu với Diệp Tư thì đã bắt xe về trước. Trọng Thần cúi đầu gọi app, Giản Tử Tinh đứng bên cạnh chờ.
Anh bạn Giản Tinh cũng không khá hơn, say lắm rồi, con mắt đen nhánh nhìn mà còn mờ mờ đục đục. Một lát sau, ánh mắt anh đảo qua nhìn về phía Tạ Lan.
Tạ Lan thấy vậy, bản năng liền muốn nép vào người Đậu Thịnh. Quả nhiên, Giản Tử Tinh loạng choạng bước tới, dang tay ra: “Lan Lan, ôm một cái nào.”
Tạ Lan cũng ôm lại, Giản Tử Tinh đặt cằm lên vai cậu, mùi rượu phảng phất, giọng trầm thấp cất lên bên tai: “Nếu cậu mà gây gổ với ba rồi không vui, thì cứ quay về. Dù sao cậu với Đậu cũng kiếm ra tiền, học vị có một cái cũng chẳng sao.”
Tạ Lan dịu giọng dỗ dành, vỗ nhẹ lên lưng bạn: “Rảnh thì ghé qua chơi nha.”
“Ừm, be safe.” Giản Tử Tinh thì thào.
Khi mọi người đều đã rời đi, trên lề đường chỉ còn lại hai người, Tạ Lan và Đậu Thịnh.
Mỗi lần tụ họp đều là như vậy, ồn ào rồi lại tan. Cuối cùng, tất cả sẽ trở về với sự yên ắng, và chỉ còn lại họ, hai người họ, như mọi lần trước.
Đậu Thịnh vẫn khoác vai Tạ Lan: “Đi thôi. Lên lầu lấy hành lý, xe sắp đến rồi.”
“Ừm.” Tạ Lan đáp.
Hai người cùng bước vào khu chung cư. Vừa đi được vài bước, Tạ Lan đã quay đầu nhìn lại.
Đêm tối dần phủ xuống. Tháp đồng hồ của Đại học T lặng lẽ đứng đó, cách họ một quãng xa nhưng lại như đang âm thầm nhìn tiễn biệt. Tòa kiến trúc trang nghiêm ấy dưới bầu trời đêm, dù chẳng cần nhiều ánh đèn chiếu rọi, vẫn mang theo một luồng sáng không bao giờ tắt.
Tạ Lan nhìn nó, bất giác khẽ thầm thì: “Đại học T…”
Ngay lúc đó, điện thoại lại rung lên. Là một tin nhắn từ dì Triệu, lặng lẽ gửi tới:
Lan Lan, sau khi về London rồi thì thay dì gửi lời đến Lãng Tịnh nhé.
Tạ Lan bỗng cảm thấy mắt mình hơi cay, cậu khẽ hắng giọng, rồi gửi lại một đoạn ghi âm: “Dạ được, dì Triệu, để con lo.”
Cậu và Đậu Thịnh nắm tay nhau trở về nhà, hoàn toàn không để ý đến cái cách mà Weibo và Bilibili đang như muốn nổ tung vì bọn họ biến mất.
– Cái quái gì đây???
– Hai người trốn đâu mất rồi??
– Hôm nay là ngày mấy rồi hả???
– Mật khẩu Bilibili lại quên nữa rồi à??
– Nửa đêm bay đi luôn hả? Livestream đâu???
– Hóng dữ lắm rồi mà, lật kèo luôn là sao??
– Nói nghe coi, JK Lan đâu rồi hả??
– Ngươi. Tiền. Không. Trả.
Tạ Lan và Đậu Thịnh đều hiểu rõ những tin nhắn kia là kiểu gì, nhưng không ai buồn mở điện thoại lên nữa. Căn phòng đã dọn sạch, chỉ còn trơ trọi mấy cái vali, bốn thùng đồ chuyển phát cỡ nhỏ, hai ba lô, và chiếc hộp đựng đàn của Tạ Lan.
Tạ Lan nhìn quanh lần cuối: “Đại học T, tạm biệt.”
“Bye bye.” Đậu Thịnh cười.
Hai chiếc chìa khóa nhà được đặt lên kệ giày. Họ kéo theo đống hành lý nặng trĩu, chính thức nói lời tạm biệt với căn phòng nhỏ đã ở suốt bốn năm, và với cả Đại học T.
---
2:30 sáng.
“Quý khách trên chuyến bay từ Bắc Kinh đến London của hãng caxxxx, xin mời lên máy bay.”
Vừa ngồi xuống ghế, Tạ Lan lập tức mở app Bilibili “Chắc duyệt xong rồi nhỉ? App tớ như muốn nổ tung luôn rồi.”
“Chắc gần xong rồi, đăng từ lúc trước khi ăn cơm mà, giờ chắc cũng được bảy, tám tiếng rồi.” Đậu Thịnh vừa giúp cậu cài dây an toàn, vừa bật cười. “Duyệt xong rồi mới thực sự nổ cơ.”
Tạ Lan lườm anh một phát, ánh mắt bén như dao, khiến Đậu Thịnh lập tức cười trừ, ngoảnh mặt sang bên, móc điện thoại ra.
Cậu thò tay bật cái màn hình tivi nhỏ trước ghế, vuốt đại vài cái.
Ngay lúc đó, giao diện thông báo hiện lên:
@Tạ Lan_NM vừa đăng bài mới, kèm video.
Món quà nghìn vạn – JK Lan bản giới hạn 18 tiếng, đến London xong sẽ xóa!
Dù trước đó đã nhốt mình trong phòng, cưỡng chế xem cái video đó tới mười lần, tinh thần gần như tê liệt… Nhưng ngay khoảnh khắc nghe tới tiếng Đậu Thịnh rên khẽ “Tê ——”, cả người Tạ Lan vẫn giật bắn.
Cậu không nói không rằng, lập tức bịt tai, kéo miếng che mắt xuống, ôm ngực ngửa đầu dựa vào tường cabin máy bay như đà điểu trốn tránh hiện thực, thề chết không mở app.
“Tớ ngủ đây. Dù đạn mạc có nói gì thì cũng đừng có đâm vào tớ.” Cậu dứt khoát lẩm bẩm, lắc đầu mấy cái, trán suýt đập vào cabin máy bay.
“Rồi, rồi.” Đậu Thịnh bật cười đáp.
Đậu Thịnh gật đầu, đeo tai nghe, nở nụ cười đầy thần bí rồi tự mình ấn play video.
Một video ngắn dài đúng một tiếng, là giới hạn cuối cùng mà Tạ Lan giữ lại cho riêng mình.
Cậu từ chối livestream, từ chối cả việc quay reaction ở hậu trường, dù biết một khi đăng lên sẽ bị cư dân mạng đào bới điên cuồng, vẫn kiên quyết chọn "giới hạn 24h công chiếu".
Nhạc nền là một bản violin solo Tạ Lan viết năm hai đại học, khúc nhạc có phần tươi sáng rực rỡ, giai điệu dày đặc nốt – mà những nốt ấy giờ đã trở thành những điểm chạm trong video.
Mở đầu bằng màn hình đen, một chùm spotlight chiếu thẳng vào sân khấu tối om, chính giữa là một thiếu niên thanh tú, lạnh nhạt đứng trong vùng sáng.
Phân đoạn một: Cuối xuân.
Áo sơ mi cổ tàu màu phấn nhạt, chân váy dài họa tiết tím pastel nhỏ li ti, kèm cà vạt kiểu cổ điển cùng tông. Ống kính lia từ đầu gối trở xuống – đôi chân trắng thon dài, vòng eo nhỏ đến mức như một vòng tay ôm trọn, gầy đến mức khiến người xem lo lắng. Cà vạt đung đưa trên vạt váy, khung hình mờ ảo như một giấc mơ.
Tạ Lan nghiêng cằm về phía camera, vào khoảnh khắc nhạc nền bùng lên, đột ngột hất váy sang một bên theo nhịp.
Ống kính bỗng chao đảo, như bốc cháy, lia sát lại gần, cuối cùng đặc tả vào khuôn mặt cậu – thanh tú, vô cảm rồi trong tích tắc khẽ nhếch môi cười như khiêu khích, trước khi cắt cảnh sang phần tiếp theo theo tiết tấu bản nhạc.
Đạn mạc bắt đầu tràn ngập màn hình, Đậu Thịnh phải tạm thời giới hạn số lượng bình luận.
– wtfffffff
– hồng pastel á? quá lời luôn rồi!!!
– còn cái pha tung váy nữa trời đất ơi
– sóng gió kiểu này ai chơi lại
– Lan Tể nhìn còn gọn hơn Đậu nhiều luôn á
– không đội tóc giả, vạn tuế
– chính thức tuyên bố: tao mê tóc ngắn jk rồi nhé
Phân đoạn hai: Hành lang thời gian.
Áo sơ mi trắng cài nút đến cổ, phối với chân váy dài màu lam đậm, cạp cao sát eo tôn lên hết cỡ đôi chân dài và vòng eo bé tí. Tạ Lan vừa bước đi vừa giơ máy ảnh DSLR cầm tay lên, ánh sáng studio đổi màu liên tục, cậu xoay cổ tay rất thành thạo điều chỉnh đèn, rồi giơ camera hướng thẳng vào lens.
Tiếng "tách" vang lên, một flash trắng loá mắt rồi chuyển cảnh.
Áo sơ mi cổ bèo sóng trắng tinh, chân váy nâu pha họa tiết cổ điển, dưới cổ áo là chiếc nơ mềm màu be. Ánh sáng lấp lánh như ánh hoàng kim phủ lên bờ vai bên cậu. Tạ Lan đứng bên bờ sông đang diễn ra lễ hội âm nhạc, cây đàn violin gác lên xương quai xanh, cúi người kéo dây cung, âm thanh vang lên vừa khớp với đoạn cao trào trong nhạc nền.
Highlight sáng nhẹ quét qua phần cổ và xương quai xanh, cùng một bên violin phát sáng dưới ánh mặt nước lung linh. Gió khẽ thổi tung váy, tóc đen cậu khẽ phẩy qua tai, đúng vào lúc ánh sáng chạm đến phần tai vừa đỏ lên sau nốt cao vừa rồi.
– thần chết ơi con chết rồi!
– ai lấy được người này thì kiếp trước tích đức kiểu gì vậy?
– ê ê đó là vợ tui, đừng có mơ
– violin hay visual? không chọn nổi, đỉnh cả đôi
– violin phát sáng cmnr
– xương quai xanh phát sáng luôn trời đất ơi
– à há, mấy ông nhận ra chưa? violin mới là bản thể đó
Phân đoạn này Tạ Lan quay lâu nhất, và cây violin chính là vũ khí sát thương chủ lực. Cậu nghiêng người về phía camera, nét diễn vẫn thanh nhã tự nhiên, kéo suốt đến mười hai giây cuối cùng.
Ngay khoảnh khắc âm nhạc rơi vào một khoảng lặng, hình ảnh bỗng giật nhẹ, rồi đổi khung.
Một dáng người mặc suit đen đột nhiên xuất hiện phía sau cậu, vóc dáng rắn rỏi, cắt may khéo léo ôm trọn đường nét lưng và eo. Chiếc quần tây xếp ly buông thẳng, đôi chân dài miên man, từng đường vải ôm sát không hề nhăn nhúm.
Ống kính chuyển sang gương mặt Đậu Thịnh – mỉm cười nhẹ, đứng sau Tạ Lan, ôm lấy cậu từ phía sau, một tay giữ chặt tay cậu đang cầm cung đàn.
– aaaaaaaaaaaaaa
– cái này là cái gì? là thứ gì vậy trời?!
– hai người đó! hai người đó kìa!
– góc chính diện của Đậu kìaaaaa
– chồng ơi, cho em gọi một tiếng chồng ơi!!!
– chồng vợ gì đây trời, sao đẹp đôi vậy được ha ha ha
Đạn mạc gần như tràn kín màn hình. Bản nhạc nền vang lên đoạn build-up cuối cùng, chuẩn bị vào cao trào.
Ngay trước cao trào, tai nghe bỗng vang lên giọng Đậu Thịnh trầm thấp, sát bên tai như thì thầm:
"One."
"Two."
Sau đó là khoảnh khắc tay anh cùng Tạ Lan đồng loạt kéo dây cung, bản violin sống vang lên trùng khớp với nhạc nền đẩy toàn bộ phần climax l*n đ*nh.
Rồi, im lặng.
Đậu Thịnh buông tay Tạ Lan ra, đưa tay về phía ống kính, ánh mắt của Tạ Lan cũng đuổi theo cánh tay anh chỉ dẫn, thẳng tắp nhìn vào camera.
Ống kính chuyển nét, hiện lên gương mặt hai người, bộ vest đen vừa vặn mà gợi cảm khiến bao nhiêu fan của phong cách “jk chế phục” phải phát cuồng.
Chỉ có chiếc lá nhỏ màu vàng ấy, trong khuôn hình trở nên đặc biệt rõ nét.
Gân lá mịn màng, viền lá răng cưa sắc nét, mỏng manh mà có thần thái, cuống lá cũng mảnh nhưng rất cứng cáp.
“Thresh ——”
Đậu Thịnh đưa chiếc lá lên trước miệng, nhẹ thổi một hơi, trong ống kính, chiếc lá ấy xoay tròn bay tới, cuối cùng che kín toàn bộ khung hình.
Đúng một tiếng đồng hồ.
Màn hình chuyển sang màu đen.
Giữa đêm khuya thanh vắng, video ấy lặng lẽ xuất hiện, nhưng lại như một cơn bão phát nổ càn quét khắp bảng xếp hạng. Lượng phát sóng tăng vọt, dù Đậu Thịnh đã quen với cảnh dữ liệu bùng nổ, nhìn con số cứ tăng không ngừng vẫn thấy gai cả da đầu.
“Xem xong rồi?” Cậu quay đầu sang nhìn người bên cạnh, Tạ Lan đang rúc sâu trong chiếc bịt mắt, bực bội nói: “Dữ liệu sao rồi?”
“Tớ xin cúi đầu gọi cậu là thiên tai vũ trụ.” Đậu Thịnh vừa cười vừa tháo một bên tai nghe trợ thính của Tạ Lan, “Chỉ có thể nói, nó vượt xa mức khủng hoảng mà cậu tưởng tượng luôn rồi.”
“Thích.”
Tạ Lan đỏ tai, giơ tay định vẫy nhưng vì đang đeo bịt mắt nên đoán sai hướng, vẫy trượt.
Đậu Thịnh đành vội vàng nắm tay dẫn dắt, để cậu ấy bắt trúng được chiếc tai nghe và đeo lại cẩn thận.
“Tớ nói rồi, không được giới hạn trong 24 giờ đâu, tối đa 10 giờ thôi, tới lúc chúng ta chuyển cảnh là phải xóa video liền.” Tạ Lan vừa uể oải vươn vai vừa ngáp một cái, “Không được nhắc lại cái video này với tớ nữa đấy, tới 24 giờ là cậu phải đăng nhập xóa sạch, tớ nhìn nó là đau mắt luôn.”
“Rõ, thưa ngài.” Đậu Thịnh mỉm cười dịu dàng, “Bạn trai Đậu của ngài đã nhận lệnh, dự kiến sau 23 tiếng 55 phút nữa sẽ tự tay xóa sạch video đáng yêu ấy.”
Tạ Lan hừ một tiếng rồi không để ý nữa. Tiếp viên hàng không đi đến nhắc chuẩn bị cất cánh, Đậu Thịnh vội nhỏ giọng: “Tới giờ rồi.”
Anh nhìn lướt qua Tạ Lan đang đeo bịt mắt ngủ khá yên, nhanh tay nhấn thích, thu thập, donate ba món liền, rồi chia sẻ video sang trạng thái động thái cá nhân, đồng thời vào hậu trường lưu lại bản hoãn tồn 4K.
Video dài đúng một tiếng, việc lưu bản hoãn tồn cũng cực nhanh, đến khi nữ tiếp viên hàng không đi đến dãy phía sau, Đậu Thịnh đã thu điện thoại về.
Mạng xã hội như bị ngắt kết nối.
Bao nhiêu lượt chia sẻ, bình luận đạn mạc, donate, coin, lượt thích tăng vọt tới hàng triệu... Trước khi máy bay hạ cánh, cả hai người họ sẽ không thấy được gì hết.
“Ladies and gentlemen, the crew members of DS Airlines have the pleasure of welcoming you aboard. We will be taking off in a few minutes. Hope you enjoy a pleasant flight.”
Đôi cánh trắng muốt khổng lồ của máy bay lướt trên đường băng, tăng tốc, gió cuốn theo xoáy ầm ầm, động cơ gầm vang bên ngoài khoang khách như một bản nhạc trịnh trọng.
Khoảnh khắc máy bay rời khỏi mặt đất, Tạ Lan, dường như đã tỉnh một nửa, len lén vén nhẹ bịt mắt, liếc sang Đậu Thịnh đang nắm tay cậu ngủ ngon lành, rồi nhìn ra cửa sổ.
Cuối tháng Chín, bầu trời mùa thu ở đế đô cao vút và trong vắt, dù là nửa đêm vẫn thấy rõ biển sao rực rỡ.
Năm đó, cậu từng về nước vào một mùa xuân rõ rệt như vậy, giờ lại đang rời đi trong làn gió thu mát lành.
Lần này, bên cạnh cậu là người mình thích.
Người mà cậu thích, có thể khiến thành phố London mù sương năm ấy, cũng trở nên sáng tỏ.
Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi
Đánh giá:
Truyện Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi
Story
Chương 113: Phiên Ngoại 13: Toàn Văn Hoàn.
10.0/10 từ 44 lượt.
