Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi
Chương 108: Phiên Ngoại 8: Giả Bạn Trai Cũng Phải Tuyên Thệ Chủ Quyền.
Năm giờ chiều, chuông tan học vang lên.
Giáo sư trên bục giảng vừa viết xong dòng cuối cùng lên bảng, tiện tay nhấp chuột một cái, chiếu trang cuối cùng của slide phần bài tập.
Dưới lớp lập tức vang lên một tràng thở dài.
Đợi cả lớp thở hết, thầy lại cười cười, rồi click chuột thêm một lần nữa.
…Thêm một trang bài tập nữa.
“…”
“Chết tôi rồi.”
Cậu bạn ngồi trước Tạ Lan tên là Ngụy Đông, đang cắm đầu chép ghi chép như điên, hoàn toàn mất luôn hình tượng “top 10 thần khoa học tự nhiên”. Giọng cậu ta đầy ngữ điệu đặc biệt: “Thật kê! Một buổi chiều mà làm tận hai chương? Tay tôi run rồi đây này!”
Tạ Lan vẫn còn đang hoàn tất ghi chú trên iPad, tốc độ vung bút gần như tạo tàn ảnh.
Cậu phát hiện ra Ngụy Đông đặc biệt thích thêm chữ “kê” vào mỗi câu để tăng cảm xúc, na ná như cái hồi Xa Tử Minh cứ mở mồm là “giời ạ”. Mà từ “kê” này phát âm khó hơn, nghe còn buồn cười nữa, nên cũng thấy muốn học theo.
Vì vậy nhỏ giọng lặp lại: “Thật kê… một buổi chiều làm tận hai chương hả…”
Không ngờ Ngụy Đông nghe thấy, lập tức ngoái đầu lại: “Lan thần! Cậu học tớ đấy à? Cậu hứng thú với tiếng địa phương bọn tớ hả? Lúc nào rảnh qua giao lưu nha!”
Tạ Lan bất đắc dĩ ngẩng đầu: “Gọi tên đàng hoàng được không?”
Đối phương cười hề hề: “Lương tâm tớ không cho phép hạ thấp thần cấp đâu.”
“…”
"Lan thần" Cái biệt danh này không biết ai bắt đầu đặt, mà từ khi nhập học mới có hai tuần đã lan khắp toàn ngành Toán.
Oái oăm là trong đám sinh viên năm nay có mấy ông phát âm “l” với “n” lẫn lộn, có người từng hét to “Nam thần!” giữa lớp, khiến Tạ Lan chỉ muốn đào lỗ chui xuống.
Cậu không nói nữa, cúi đầu tiếp tục chép nốt bài. Ngụy Đông tò mò lấn tới: “Để tớ xem bút ký của Lan thần nào… Úi đệt!”
Bên cạnh có người nghe thấy, lập tức cũng nghiêng đầu qua: “Tớ cũng muốn xem!”
Màn hình toàn ký hiệu toán học và chữ viết loằng ngoằng như vẽ bùa, ngoáy ngoáy chấm chấm xen lẫn với phù hiệu số học, nhìn cực kỳ bay bướm. Người thường nhìn vào chẳng hiểu gì, Ngụy Đông nhìn xong cả nửa ngày mới phản ứng lại được, gào lên: “Lão tử còn tưởng cậu viết bút ký bằng tiếng Ả Rập đấy, cái này gọi là nghệ thuật à?”
Tạ Lan ừ một tiếng, “Thầy nói nhanh quá, tớ… Viết tiếng Trung không kịp theo luôn.”
Nhắc đến cũng quê thật. Lên cấp ba được hai năm, cậu toàn ghi chú bằng tiếng Trung, dù viết chậm hơn người ta, nhưng vẫn kiên trì. Ai ngờ gặp đúng giáo sư trùm cuối của T đại thì vẫn thua thảm.
“Cúi đầu bái phục!” Một nam sinh ngồi gần đó lắc đầu thở dài: “Chữ viết kiểu đó nhìn chẳng hiểu gì, nhưng có thể hù người, đúng là có khí chất của thần thánh.”
“Đúng không?” Ngụy Đông chớp thời cơ liền nói: “Lan Thần, cậu dạy tớ thư pháp tài hoa, tớ dạy cậu nói tiếng địa phương nhé? Cái âm cuốn lưỡi cậu phát âm lúc nãy chưa tròn trịa lắm, không phải giọng bản địa của tớ đâu, nhưng tớ học theo người khác cũng lâu rồi, có thể truyền nghề cho cậu đó!”
Tạ Lan lịch sự từ chối: “Cảm ơn, tớ biết nói rồi. Kê.”
Ngụy Đông cười đến suýt lăn khỏi ghế, mấy nữ sinh gần đó cũng không nhịn được mà phá lên cười.
Tạ Lan hơi ngại, vội vàng thu dọn sách vở rồi đeo balo rời đi.
Ngụy Đông là bạn cùng phòng ban đầu được sắp xếp cho Tạ Lan. Dù Tạ Lan sau khi học quân sự thì rất ít khi về ký túc, nhưng hai người vẫn thân thiết như cũ.
Buổi tối, Đậu Thịnh có tiết học nên đưa bạn trai đi học xong thì ngồi lại thư viện làm bài toán hồi nãy.
Cậu mở chế độ im lặng, nhưng màn hình điện thoại vẫn sáng liên tục vì tin nhắn nhảy lên không ngừng. Giải xong hai câu, cậu liếc qua xem tin tức.
Trong đám ảnh chụp bút ký bay loạn, lẫn vào đó là cả đống lời than vãn tuyệt vọng:
— Có ai có sổ q4 không?
— Photo giùm!
— Tớ bị giảng xong không kịp chép.
— Ý thức được không kịp viết, vội chụp hình nhưng cũng muộn mất rồi.
— Thầy giáo viết đen bảng quá nhanh luôn á.
— Cái ông đầu trọc đó hình như có sở thích viết bảng hay gì á...
— Mọi người ai cũng biết ppt chỉ là cái cớ để thầy giao bài tập.
— Có ai nhớ rõ phần q4 thần bí kia không??
— Quách Tử có nửa đoạn trên, Ngụy Đông Gia có nửa đoạn dưới, mà vẫn chênh vài dòng.
Tạ Lan dùng iPad gõ gõ, gửi ngay phần ghi chú tương ứng vào nhóm.
Nhóm chat bùng nổ luôn:
— Lan Thần!! (echo thần thánh!!)
— Lan Thần xuất hiện rồi!!
— Xin chúc mừng các bạn được Lan Thần để ý
— Lan Thần đã giải cứu thành công
— Tớ cảm động quá, nhìn mớ ký hiệu như ngôn ngữ ngoài hành tinh mà chỉ hiểu mỗi hai hàng công thức toán – đúng cái tớ đang cần luôn. Có ai hiểu cảm giác duyên phận này không? Tớ và Lan Thần chắc chắn có liên kết tâm linh rồi.
— Nhắc nhở từ Viện Luật
— Nhắc nhở từ Viện Luật
— Nhắc nhở từ Viện Luật
Thư viện sáng đèn rực rỡ, bàn dài hai bên ngồi kín người, sinh viên T đại ai nấy đều cắm cúi học hành nghiêm túc.
Giữa không gian đó, cái nhóm chat như tổ ong vỡ trận, cực kỳ lệch tông so với sự yên tĩnh xung quanh.
Tạ Lan không nói gì, đặt điện thoại xuống rồi tiếp tục làm bài. Nhóm vẫn còn tin nhắn trong góc màn hình vẫn nhấp nháy những lời gọi tên cậu.
— Tạ Lan đại thần có q6 không vậy?
— Cầu xin luôn đó.
— Tớ cũng cần q7.
— Tớ có q7, nhưng có ai giữ q3 không?
— Điên cuồng @đại thần, cứu mạng @TạLan_NM
Họ nghiêm túc thật đấy…
Tạ Lan đành phải lấy bút ký ra, gửi thêm một phần nữa vào nhóm. Đoạn vừa hỏi đều nằm trong bản này.
— Chỉ là trong bản đó…
— ??
— Chữ gì thế??
— Tớ ngu rồi, hàng thứ tư q6, px + q có cái gì ấy? Cổ... cấn?
— Hay là chữ “lưỡi” bị lỗi…
— Vậy chữ “lưỡi” là cái gì??
— Không xong rồi.
Tạ Lan đành phải đặt bút xuống, cầm điện thoại trả lời: “Là trùng căn.”
— ?
— ?
...
— Tớ không tưởng tượng nổi luôn…
— Tớ cũng vậy…
Tạ Lan kiên nhẫn giải thích: “Không sao đâu, viết chữ giản thể mà. Cái ‘lưỡi’ đó chính là ‘trùng’ trong giản thể đó, ghi tắt thôi.”
— ???
— … Cũng hợp lý đấy chứ
— Hàng trăm chi tiết nhỏ tớ không ngờ tới
— Cười xỉu
— Đang ngồi phòng tự học mà cười đến bấm đùi, khổ ghê
— Chữ “trùng” đại diện cho “giản”…
Tạ Lan lướt nhanh màn hình, mấy câu mọi người hỏi không rõ cậu đều đơn giản trả lời.
— Ngày # hoặc” là gì thế?
— Là dấu chỉ số nhiều.
— Là phân tích đa thức.
— Nhiều công công”?
— … Để tớ nghĩ.
Vài giây sau “Là đa thức.”
— Cười sắp chết luôn
— Tớ cuối cùng cũng bật cười trong phòng tự học
— Không biết tưởng đang đọc sách giáo khoa toán tiếng Nhật
— Nhưng tiếng Nhật còn dễ hiểu hơn cái này
— Đúng là vô địch IMO thế giới rồi
— Nhớ không nhầm thì đề IMO phát bằng ngôn ngữ theo quốc tịch đúng không? Lan Thần dùng bản nội bộ đi?
— Nhưng nếu dùng bản tài hoa như vậy có khi còn làm tốt hơn…
Tạ Lan nhăn mặt, thẳng tay tắt luôn điện thoại, cúi đầu tiếp tục làm bài.
Đề bài thầy cho cực kỳ xoắn não, làm được một nửa đầu đã mệt rũ. Tính để phần còn lại mai dậy sớm chạy bộ xong rồi làm. Giờ tranh thủ đi sửa lại bản ghi chú “chữ giản thể” kia một chút.
Sửa xong, cậu còn chưa kịp ngẩng đầu khỏi màn hình thì bỗng nghe một đoạn nhạc vang lên.
Nam sinh ngồi bên bắt đầu thu dọn balo, Tạ Lan sực tỉnh, vội xem điện thoại.
22:45, còn 15 phút nữa thư viện đóng cửa. Nhạc thúc tan học rồi.
Chết rồi, mải quá quên luôn Đậu Thịnh!
Vội vàng mở WeChat, quả nhiên thấy Đậu Thịnh nhắn một đống tin:
20:35Cậu đâu rồi?
20:42Vẫn ở thư viện hả? Vị trí cũ? Quên tớ luôn rồi à?
21:06Báo cáo chủ nhân, bạn trai ngồi góc 5h từ chỗ cậu đó
…
22:38Báo cáo tiếp: Đói rồi… Cậu học cũng siêu quá rồi đó
22:42Muốn ăn đêm, pizza được không? Loại siêu cheese của quán Ma Quỷ đó nhé?
Tạ Lan nắm lấy cổ xoay người lại, Đậu Thịnh đang ngồi nghiêng trên ghế sofa phía sau, ôm laptop đặt trên đùi, ánh mắt tràn đầy mong chờ.
Tạ Lan hơi nghiêng đầu sang hướng khác, Đậu Thịnh lập tức tỉnh táo, đưa tay lên giữa không trung búng một cái, ra hiệu bằng miệng: “À ——?”
Tạ Lan gật đầu, đứng dậy thu dọn đồ đạc.
Tiếng chuông đóng cửa vang lên trong trẻo, đúng ba phút, thư viện vốn im ắng chỉ toàn học sinh học đêm bỗng rục rịch náo nhiệt, mọi người lần lượt đứng dậy dọn đồ.
Hai đứa cùng nhau ra khỏi phòng đọc tự do, vừa bước tới sảnh lớn, thì nghe thấy có một nữ sinh cười nói: “Nhị… Tạ Lan với Hạt Đậu cũng đến học đêm nè~”
Tạ Lan gật đầu, nhưng cậu cảm thấy cô gái này rất xa lạ, chắc không phải người trong cùng khoa.
“Fan đó,” Ra khỏi sảnh rồi Đậu Thịnh mới nhỏ giọng nói, “Mới mở miệng đã ‘Nhị’, chắc suýt nữa gọi luôn là Nhị Miêu rồi.”
Tạ Lan suýt thì trượt chân, “Đừng!”
Chỉ có Đậu Thịnh là ở trong nhóm kín lâu lâu mới lén gọi nickname, trên mạng thì fan có spam đạn mạc cũng được, chứ ở ngoài đời mà gọi kiểu đó thì quá vô lý rồi.
Nói mới nhớ đến cái hôm huấn luyện quân sự đó, hiếm hoi cả trung đội được nghỉ 10 phút, có một cô gái từ tận sân bên kia chạy như bay qua, hô lên kích động: “Lan Tể!”
…Tạ ơn, tí nữa ngất tại chỗ.
Đậu Thịnh nhìn thấy bộ mặt tự bế của Tạ Lan, vui không chịu nổi. Hai đứa vừa bước vào đường mòn rợp bóng cây, Đậu Thịnh đặt tay lên vai cậu, cười nói: “Cậu quen dần đi, giờ cậu là đại up fan lượng triệu view, đếm thử xem có bao nhiêu cái đứng đầu rồi? Hơn nữa cậu nghĩ đám sinh viên bây giờ ai mà không lướt Bilibili?”
Tạ Lan lạnh nhạt nói: “Ờ. Được an ủi ghê.”
Đậu Thịnh càng nghe càng vui, Tạ Lan bèn kéo quai ba lô, khẽ thở dài.
Cũng đúng thật.
Hơn nữa không chỉ có một cái, lượng fan của Đậu Thịnh còn nhỉnh hơn, chỉ là hai đứa cứ quấn lấy nhau, kiểu “ẩn sĩ cao nhân”.
“Hảo kê không nói nha.” Tạ Lan buột miệng lẩm bẩm.
Nói xong, Đậu Thịnh đang vui vẻ lập tức bị sặc.
“Khụ khụ khụ! Khụ!... Cái gì cơ??” Đậu Thịnh kinh ngạc, “Cái gì mà hảo kê không nói?”
Tạ Lan bình tĩnh nghiêng đầu liếc anh: “Hảo kê không nói. Cậu xem có lợi hại không, hôm nay học theo ngữ khí của Ngụy Đông đấy, phát âm chuẩn không? Kê? Kê? Kê...”
Đậu Thịnh vội đưa tay bịt miệng Tạ Lan.
Có một chiếc xe đạp chạy ngang, Tạ Lan tranh thủ liếc qua từ trong lòng bàn tay của Đậu Thịnh, vừa hay là một bạn nữ trong khoa, đạp xe lao xuống con dốc mà không nhìn đường, ánh mắt trợn tròn nhìn về phía họ.
“Xong rồi, hình tượng của cậu tiêu tan rồi.” Đậu Thịnh thả tay ra, xoa sống mũi, “Ký túc xá các cậu đúng là toàn người thiếu tố chất, học theo làm gì?”
Yết hầu Tạ Lan khẽ động: “Câu này mang hàm ý chửi người đúng không?”
“Không có chửi... Mà... Nó cũng đâu có tục tĩu gì đâu.” Đậu Thịnh vò đầu, “Chỉ là... cảm giác nó không hợp khí chất của cậu, hiểu không?”
Tạ Lan tiếc nuối “Ờ” một tiếng, nhấc quai ba lô lên, thở dài nói: “Hè sang năm tớ muốn đi tỉnh S chơi, muốn thử món lẩu cay đến phát khóc, học tiếng địa phương, với đi xem gấu trúc.”
“Hay đấy!” Đậu Thịnh nghe xong lập tức hứng khởi, hai tay siết vai Tạ Lan rồi tăng tốc chạy, vừa đi được hai bước đã lấy đà đẩy mạnh cậu về phía trước.
Tạ Lan bị bất ngờ không giữ được thăng bằng, nhưng không nhịn nổi phải bật cười, chạy thêm một đoạn tầm mười mét mới chịu dừng lại, quay đầu nhìn Đậu Thịnh.
Đậu Thịnh chạy chậm theo sau: “Lập tức lên lịch! Quốc khánh tháng 10, mình đi du lịch!”
Trời cũng đã khuya, hai đứa hôm nay không phải đạp xe về, vừa đi vừa cười nói, quay về nhà.
Tối nay Đậu Thịnh còn một video mới cần đăng, anh muốn kiểm tra lại phụ đề với thông tin một lần cuối. Tạ Lan thì ngồi ở phòng khách làm việc của mình.
Huấn luyện quân sự kết thúc được nửa tháng, nhà cũng đã dần dần bài trí ổn định, ghế sofa mềm mại, dưới chân là tấm thảm lông dài trải không theo khuôn cố định. Một bên sofa còn có beanbag, cạnh đó là một chiếc đèn. Gọi là "chiếc" bởi vì nó không có chao đèn, chỉ là một trụ thẳng đứng, đỉnh gắn một vòng LED, khi bật sáng thì tỏa ánh sáng dịu nhẹ.
Tạ Lan thích buổi tối chui vào beanbag viết nhạc, sách đặt bên cạnh đều là tài liệu hoà âm phối khí.
Một lúc sau, trong phòng vang lên tiếng Đậu Thịnh gọi: “Video phát rồi nha!”
Tạ Lan nói vọng lại:
“Rồi nha!”
Tạ Lan đặt sách xuống, cầm điện thoại, rất có phép tắc mà trước tiên gửi đi một cái lượt chia sẻ lại, sau đó đem video mới mà bạn trai chăm chỉ edit suốt cả tuần share lại trạng thái của mình, mặt dày mày dạn caption: “Góc trang trí nhà nhẹ nhàng suốt một tuần, cuối cùng cũng lên vlog rồi~”
Sau đó lùi ra khỏi B Trạm, như thường lệ lướt từng app tin tức một lượt.
Bilibili.
Weibo.
Tin nhắn nhóm WeChat...
Hả?
hiện thông báo đỏ: 999+
Tạ Lan rất ít khi dùng app này, mở danh sách mới thấy là nhóm tân sinh T Đại năm nay đang nhảy bình luận loạn xạ.
Lướt lên đầu trang, rồi kéo xuống nhanh như chớp, càng nhìn càng nhíu mày.
Người ta đang thảo luận cái gì gọi là “Tường biểu lộ tân sinh”.
Nhóm quá đông, người thì nhiều, ảnh đại diện loè loẹt cùng tin nhắn dày đặc khiến người đọc đau đầu. Tạ Lan gắng lắm mới cuộn qua cả trăm tầng, đại khái mới hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Thì ra mỗi năm vào dịp quân huấn, một số tài khoản công chúng kiểu “hào nhóm” chuyên dùng để nặc danh hoặc seeding các “gương mặt nổi bật” đều sẽ tung ra bảng xếp hạng các tân sinh được nhắc tên nhiều nhất, hay còn gọi là bảng "bạch biểu tình cảm".
Năm nay cũng vậy, đã có thống kê đàng hoàng, gọi là “Danh sách tân sinh bị gọi tên nhiều nhất”.
Tạ Lan bình thường không mấy hứng thú với mấy trò chơi mạng kiểu này. Nhưng đang lướt thì cậu thấy vài ID mang tiền tố “Toán học ứng dụng”.
Dự cảm bất ổn dâng lên, Tạ Lan kéo xuống tìm bài tổng hợp có tiêu đề:
Gió nổi lên thì thầm, Dạ vũ cuồng nhiệt, người đến rồi
...Buồn nôn.
Là cái kiểu văn chương sến súa đến nôn mửa đó.
Tạ Lan mặt không biểu cảm kéo xuống phần bình luận chuyển lời, trực tiếp click vào ảnh bảng xếp hạng.
Một cái tên ứng với một tấm ảnh. Phần lớn đều là ảnh chụp đời thường cắt từ mạng xã hội, có cái là ảnh lén, có cái là ảnh lúc quân huấn. Nhưng ngay ở top bảng thì hoàn toàn khác.
Top 1 Học viện luật, lớp quốc tế luật học, Đậu Thịnh.
Phối cùng ảnh đại diện... chính là icon Bilibili hình “Hạt Đậu Hồng Phấn”.
Tạ Lan tức thì cảm giác như có luồng khí nóng vô danh xông lên đầu, đang định nói gì thì thấy...
Top 2 Học viện toán học, chuyên ngành Toán và Ứng dụng toán học, Tạ Lan.
Phối cùng ảnh... mẹ nó cũng là hình Hạt Đậu! Còn copy cho giống cái quái gì vậy?!
Không.
Tạ Lan nhíu mày, phóng to ảnh ra nhìn kỹ. Ảnh của mình có đắp thêm một lớp filter giả kính màu giả nghệ, còn cái “hạt đậu” bên cạnh thì được bonus thêm một cái icon chai rượu bé xíu...
“…Là ai chơi ác vậy.” Tạ Lan phát hoả, gào lên: “Đậu Thịnh!!”
Tạ Lan: “…”
Vô. Cùng. Lý.
Bên trong báo cáo còn chọn top 10 tân sinh có sức hút cao nhất, mỗi người được đính kèm một đoạn "lời bày tỏ". Tạ Lan thậm chí không dám đọc của mình, đóng ảnh lại, kéo xuống xem tiếp phần thảo luận.
Quả nhiên, bên dưới đều tag @ vào người “trúng thưởng”, mà phần lớn đều là @ Đậu Thịnh.
“Cười xỉu với hai người này luôn.”
“Quá mạnh, thực sự mạnh mẽ.”
“Bộ giả vờ không quen nhau cũng không giấu nổi nữa rồi… khụ khụ.”
“Giả ngu kiểu gì mà bị đưa lên bảng xếp hạng chung luôn rồi, tui thấy giùm mà xót ruột.”
“Tới đây nhìn lời tỏ tình mà Tạ Lan nhận được: ‘Tạ Lan, quân huấn lâu như vậy, cậu không thấy mệt à? Trong lòng tớ cậu đã chạy n lần việt dã rồi.’ Cười chết, hiểu không đó?”
“Cười xỉu.”
“@Tạ Lan, mau ra đây trả lời đê!!”
Tạ Lan như muốn đào hố chui xuống.
Không biểu cảm tiếp tục kéo xuống, mọi người bắt đầu cào từng lời bày tỏ gửi cho Đậu Thịnh ra để phân tích.
“Hạt Đậu, không phải là muốn tỏ tình đâu, chỉ là muốn nói cấp 3 ba năm tớ toàn xem video của cậu, vì cậu mà cố gắng thi vào T Đại. Cậu giỏi quá, đồng học à! Nếu cậu cũng muốn nói chuyện yêu đương... thì tớ cũng đồng ý.”
...Nói linh tinh cái gì đấy?
Tạ Lan đen mặt, tiếp tục kéo xuống, toàn là lời dành cho Đậu Thịnh.
“Hạt Đậu, tụi mình học cùng lớp khụ khụ. Rất thích dáng cậu đứng dưới ánh mặt trời cười. Tớ không muốn chơi trò bạn trai giả nữa, hy vọng một ngày có thể thực sự đứng bên cạnh cậu. gợi ý: Tớ không đeo kính”
Không đeo kính?
Tạ Lan lập tức nhíu mày, bắt đầu trong đầu rà soát nhân dạng.
Bạn học nữ trong lớp Đậu Thịnh... chết tiệt, hơn một nửa không đeo kính!
Gặp qua mấy người rồi, giờ thì sao mà biết ai là ai!
Tạ Lan rút cuộc tê rần cả sống lưng, đóng gập luôn màn hình lại.
Đang cáu, Đậu Thịnh đùng đùng lết dép lê ra ngoài, cau mày nói: “Thứ gì đâu không, trông thì đúng gu mấy đứa dễ cảm nắng, nhưng đọc vào thì phát buồn nôn. Còn quan sát cậu à?”
“Hả?” Tạ Lan ngơ ngác, liếc một cái liền thấy cái mặt kia là đang nói mình thật.
Đậu Thịnh nhíu mày đi tới, “Còn cái nữa, ai dám lên bài kiểu ‘Đậu Thịnh chê Tạ Lan, về với tôi đi’? Má ơi, là fan hay là người qua đường? Mặt dày thấy ớn.”
Anh ngồi phịch xuống ngay cạnh Tạ Lan, chen luôn vào túi đậu mà xem, vừa đọc vừa chửi.
“Cái kiểu người có độc, còn kể là hồi tự học ngồi phía sau nhìn cậu chăm chú, không kiềm được mà rung động, b**n th** à?”
Tạ Lan: “…Cậu vừa ở thư viện…”
Đậu Thịnh chen ngang: “Còn có cái này, bảo trong lòng tôi cậu như một chốn hoang dã chưa có người bước vào, má nó, kiểu tỏ tình quê mùa này hồi lớp 11 tôi chơi đủ rồi đó!”
Tạ Lan: “…Cũng không cần khoe ghê vậy đâu, cảm ơn.”
Đậu Thịnh lầm bầm vài câu, đột nhiên móc điện thoại ra gõ chữ.
“Gì đấy?” Tạ Lan giật mình, “Cậu định đăng—”
Còn chưa kịp nói xong, chỉ nghe “xèo” một tiếng, bài viết đã lên sóng.
@ pháp luật – Đậu Thịnh: Tản ra hết đi, đừng có lấy Nhị Miêu nhà tôi ra đùa giỡn.
Bình luận lập tức bùng nổ.
— Bản tôn xuất hiện!
— Chen hàng chụp ảnh chung nào.
— …Tui xúc động quá, sau lưng chữ B kế tiếp, tui bắt gặp được ở group trường tui thật kìa.
— Nhà tui Nhị Miêu, cái này chẳng phải là tuyên thệ chủ quyền chính hiệu? @ pháp luật – Đậu Thịnh, hạt đậu này đang tuyên bố chủ quyền đúng không?
— Không phải bạn trai giả à?
Từng cơn đạn mạc tràn qua, Tạ Lan chỉ biết thở dài.
Không nói gì, ôm đại bạch vở, nhìn Đậu Thịnh xa xôi:
“Để xem cậu thu dọn tàn cuộc thế nào.”
Đậu Thịnh thản nhiên: “Cần dọn thì dọn thôi, tớ không hoảng.”
Nói xong, anh đăng thêm một dòng cuối.
Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi
Đánh giá:
Truyện Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi
Story
Chương 108: Phiên Ngoại 8: Giả Bạn Trai Cũng Phải Tuyên Thệ Chủ Quyền.
10.0/10 từ 44 lượt.
