Học Ngoan
Chương 91
189@-Trên đường đã không còn ai nữa, giờ này đến cả các cửa hàng cũng đóng cửa, nhà nhà đều về ăn Tết.
Tiếng xe moto rồ ga vòng khắp phố lớn ngõ nhỏ nhưng không tìm được bóng dáng nào.
Tôn Thành ngồi trên moto đưa mắt nhìn đường, chợt điện thoại reo lên, hắn lập tức lấy ra, chưa xem kỹ đã nhấn bắt máy.
"Anh ơi?" Là Cố Dương: "Sao hai người còn chưa tới nữa ạ?"
Tôn Thành nắm chặt tay lái, mắt vẫn còn lia trên đường: "Anh Tây của nhóc bận chút việc, anh chờ cậu ấy một lát, nếu nhóc đói thì ăn trước đi, cửa với gas khoá kỹ vào, ở nhà một mình chú ý an toàn."
"Em biết rồi, cũng có phải trẻ con nữa đâu, vậy hai người mau về nhé." Cố Dương nói xong thì tắt máy.
3
Tôn Thành cầm điện thoại, gửi tin nhắn hỏi Vương Tiếu có gặp Lâm Thiên Tây không, bảo nó có tin tức gì thì gửi cho mình kịp thời, vừa nhắn xong, góc mắt liếc thấy hai ba người lôi ống thép từ phía xa xa lảo đảo đi ra từ trong một ngã rẽ. Hắn ngẩng đầu nhìn thử, cách xa như thế mà vẫn nghe được những lời mắng chửi th.ô tục từ miệng bọn họ, nếu không lầm thì kẻ đi đầu chính là Tam Pháo.
Hắn nhìn hướng mà họ đi ra, sau đó cất điện thoại rồi nhanh chóng vặn tay lái, gạt cần số, quay đầu xe phóng tới chỗ đó.
Trời sắp trở tối, hai bóng người một trước một sau chạy từ bên trong hẻm nhỏ ra tới lề đường, loạng choạng kéo nhau chui vào trong một con hẻm khác.
Lâm Thiên Tây chạy ở đằng trước, Tần Nhất Đông theo phía sau, bất chợt cả hai dừng lại. Chân Lâm Thiên Tây bỗng bị vấp một cái vào thùng rác ở đầu hẻm, kéo theo cả Tần Nhất Đông đi sau cậu cũng ngã luôn, tay vừa vặn bắt trúng mắt cá chân của cậu.
"Đệt mẹ!" Bỗng Lâm Thiên Tây hung dữ mắng một câu, cậu rụt người lại, một tay ôm lấy bắp chân.
3
Tần Nhất Đông vội bò dậy, thở không ra hơi nhưng cũng thử nhìn ra ngoài ngõ hẻm, không thấy ai mới quay đầu nhìn cậu: "Cậu không sao chứ?"
Lâm Thiên Tây chống một chân xuống đất đứng lên, một tay cậu chỉ vào cái thùng rác cản ở đầu hẻm, tay còn lại vịn vào vách tường trong ngõ, cậu đứng đó thở hổn hển: "Bọn chúng đều bị cắt đuôi hết rồi, mẹ kiếp, cậu đi được rồi đấy."
"Cậu thì thế nào?" Tần Nhất Đông cảm thấy cậu bất thường: "Gậy kia vung trúng chân rồi phải không?"
Lâm Thiên Tây nhích sang một bên nhường đường: "Đừng nói nhảm nữa, bảo cậu đi thì đi đi."
Tầm mắt Tần Nhất Đông chợt nhìn xuống đất, hình như có mấy giọt máu, cậu chàng lại nhìn trên người cậu, vội vàng đưa tay kéo áo lông vũ của cậu: "Hay là đi bệnh viện đi."
Lâm Thiên Tây hất tay cậu chàng ra: "Tôi bảo cậu đi cậu không nghe thấy à!"
Suýt chút nữa Tần Nhất Đông bị cú hất này làm ngã ngửa: "Cậu bị điên à? Chúng nó đã mất dấu hết rồi mà!"
Lâm Thiên Tây gắng sức chống một tay lên tường, cảm thấy vô cùng khó chịu, từ lúc Tam Pháo cầm ống thép quật đã khó chịu, đầu ong ong đau, đến cả mắt cá chân cũng đau, cậu lấy hơi: "Cậu không bị điên, cậu không bị điên thì có thể mặc kệ mấy chuyện phiền phức này của ông đây được không!"
Tần Nhất Đông bị chọc giận: "Nếu không phải thấy cậu sắp xảy ra chuyện thì ai thèm lo cho cậu chứ!"
"Bởi vì sắp có chuyện nên mới không cần cậu lo! Hiểu chưa!?" Lâm Thiên Tây rống lên một câu.
16
Tần Nhất Đông ngẩn người, thở phì phò đỏ bừng mặt, đột nhiên nói: "Vậy tôi không thèm lo nữa!"
Lâm Thiên Tây ngẩng đầu trừng mắt: "Cậu nói lại thử xem!"
"Tôi không thèm lo đấy, làm sao!" Tần Nhất Đông cũng rống lên đáp lời.
Lâm Thiên Tây thoáng cái túm lấy cổ áo Tần Nhất Đông, tay nắm thành nắm đấm hướng về mặt người đối diện: "Cậu cứ thử nói lại lần nữa xem!"
"Nói thì nói! Cậu đánh đi!" Hai mắt Tần Nhất Đông đỏ lên, chóp mũi cũng đỏ ửng: "Tôi thấy cậu không có rút chân nhang, giả vờ cái gì cơ chứ, con mẹ nó rõ ràng là cậu bị thần kinh! Tôi càng phải lo, tôi lớn lên cùng cậu, chẳng lẽ lại muốn tôi trơ mắt nhìn cậu gặp chuyện sao? Lâm Thiên Tây, cậu có dám nói nếu hôm nay là cậu, cậu sẽ không quan tâm không!"
"..." Lâm Thiên Tây siết chặt nắm đấm đến mức nghe được cả tiếng răng rắc, nhưng lại chẳng thể doạ được đối phương, cậu nhìn hốc mắt cậu chàng càng ngày càng đỏ, cậu cắn răng thật chặt rồi đẩy người ra: "Cút đi Tần Nhất Đông, mau cút đi, đừng nói nữa..."
Tần Nhất Đông lùi về sau hai bước, sụt sịt mũi mà cố nén lại, cậ chàng xụ mặt, đi lên nắm lấy tay áo lông của cậu rồi kéo ra ngoài: "Bây giờ ông đây không muốn cãi cọ với cậu, đi với tôi, chúng ta tới bệnh viện."
Lâm Thiên Tây muốn kéo tay cậu chàng ra, lại chợt trông thấy trên cái tay đang tóm lấy tay áo mình có vết máu, trời tuy mờ tối nhưng mấy vết đỏ ở khoảng cách gần vẫn rất chói mắt, mớ ký ức trước kia bất chợt hiện lên, chỉ sợ một giây sau sẽ có càng nhiều máu tươi trào ra, vừa chói mắt vừa gay mũi, trong phút chốc, đầu Lâm Thiên Tây càng đau đớn như thể sắp nổ, cậu đột nhiên bắt lấy cánh tay đối phương: "Đệt mẹ..."
Đang lúc Tần Nhất Đông cảm thấy không thể kéo được cậu, cánh tay bỗng bị cậu tóm lấy, sau đó cả người cũng bị cậu kéo ra ngoài, cậu chàng giật nảy mình: "Cậu sao thế?"
Lâm Thiên Tây kéo cậu chàng, chân đau đến tê dại, họ đi từ cuối hẻm ra bên ngoài, đến thẳng một con phố khác, đối diện là một phòng khám nhỏ, bên trong sáng đèn, trên cửa có dán tấm biển quảng cáo "Năm mới giảm giá sốc, mua 3 loại thuốc tặng 1".
Ngay khi Tần Nhất Đông phát hiện cậu muốn vào phòng khám, cả người đã bị lôi vào trong, cậu quá khoẻ, chân đau nhưng vẫn có thể đi rất nhanh, cậu chàng suýt chút đã ngã nhào xuống đất, lúc dừng lại trước cửa phòng khám ở trong, đầu gối đập vào chiếc ghế nhựa cạnh cửa.
Lâm Thiên Tây buông tay rồi quay ra phía bên ngoài, kêu lên: "Bác sĩ đâu! Mẹ nó, không khám bệnh à!"
Tần Nhất Đông từ trên ghế nhựa đứng lên: "Cậu gọi bác sĩ cho ai vậy!"
"..." Tần Nhất Đông nhìn thoáng qua khắp người mình, thấy dấu vết trên tay mới nhận ra cậu đang nói đến cái này, sau đó liếc chân cậu: "Đó là máu của cậu dính trên người tôi." Cũng chỉ có vài giọt, tại sao tự dưng lại phản ứng mạnh như thế?
Lâm Thiên Tây không lên tiếng, đứng như trời trồng nhìn tay cậu chàng, đoạn lui về sau hai bước, tựa lưng vào tường phòng khám.
Thật hay giả, đó là máu của cậu?
"Lâm Thiên Tây?" Tần Nhất Đông không hiểu ra sao mà nhìn cậu.
Lâm Thiên Tây dựa vào tường, đầu gục xuống, lồ.ng ngực phập phồng.
3
Tần Nhất Đông quan sát cậu từ trên xuống dưới: "Rốt cuộc cậu bị sao vậy?"
"Không có gì, tôi mẹ nó rất ổn..." Lâm Thiên Tây thở hổn hển, tiếng nói kẹt lại trong cổ họng, trán cậu nhễ nhại mồ hôi, ngón tay bấu chặt vào tường mới xem như trụ vững.
3
Lâu lắm rồi cậu mới như vậy, vừa thấy máu trên người Tần Nhất Đông đã vội vã kéo cậu chàng ra ngoài.
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng moto nổ ầm ầm, Tần Nhất Đông cảnh giác quay đầu lại, có người bước vào, vừa đến nơi, đối phương đã đá văng chiếc ghế nhựa cạnh cửa rồi đi thẳng vào trong.
Ngực Tôn Thành phập phồng lên xuống, vì quá gấp rút nên hắn chỉ nhìn Tần Nhất Đông một cái, không bày ra biểu cảm gì mà đi thẳng đến trước mặt Lâm Thiên Tây, giọng điệu hơi lạnh: "Rốt cuộc là cậu đã chạy đi đâu?"
Lâm Thiên Tây ngẩng đầu, trông thấy hắn, khoé miệng cậu hơi giật giật, cổ họng khô khốc, "A... Cậu tới rồi." Cậu chống tay lên tường một lúc, không dùng chút sức lực nào, hít một hơi nói: "Không chạy đi đâu hết..."
Tôn Thành ngậm miệng, nghiến chặt quai hàm, hắn cũng không biết mình đã tìm cậu bao lâu, gần như đã lật tung cả thành phố nhỏ lên để lục soát, cuối cùng hoàn toàn là nhờ vận may mà tìm được từ con hẻm ấy tới đây, đến bây giờ một tin tức của cậu cũng chẳng có. Hắn bỗng chốc nắm cánh tay cậu rồi kéo lên.
Lâm Thiên Tây bị hắn kéo đứng thẳng dậy đối diện với hắn, miệng khẽ xuýt xoa một tiếng.
Chợt chú ý đến cái trán đẫm mồ hôi của cậu, Tôn Thành mới nhận ra có gì đó không ổn, hắn liếc chân Lâm Thiên Tây, sau đó ấn cậu ngồi xuống chiếc giường sắt nhỏ bên cạnh rồi xoay người đi ra ngoài.
Tần Nhất Đông vô thức bước sang một bên nhường đường, cậu chưa bao giờ nhìn thấy Tôn Thành như thế này, xông thẳng vào rồi lại xông thẳng ra, trông càng lạnh lùng hơn so với ngày thường, trong mắt hắn giống như không có bất kỳ người nào khác, chỉ có một mình Lâm Thiên Tây.
Không lâu sau, một nữ bác sĩ đứng tuổi mặc áo khoác trắng rảo bước đi vào, vừa đến cửa, cô lẩm bẩm: "Vừa nghe thấy có người gọi nên đi rửa tay chút, cuối năm rồi, làm gì không biết..."
Ở khu phố nhỏ này có rất nhiều người quen biết nhau, đây là một phòng khám cộng đồng nhỏ, Tần Nhất Đông có quen nữ bác sĩ ở đây, cậu chàng nói với cô: "Dì Phương ơi, đây là Lâm Thiên Tây, dì xem chân cậu ấy đi ạ."
"Nhóc Đông đấy à." Nữ bác sĩ được gọi là dì Phương liếc nhìn Lâm Thiên Tây, nhìn một lúc mới nhận ra, cô mím môi: "Lâm Thiên Tây cũng thật là, lâu lắm rồi mới gặp, vậy mà tự hành mình để phải tới đây, sao cuối năm rồi vẫn còn đánh nhau vậy?"
"Không phải đánh nhau ạ." Tần Nhất Đông nói: "Lần này thật sự không có đánh."
"Được rồi, không có chuyện gì thì ra ngoài đi." Dì Phương nói thêm: "Mấy đứa không ăn Tết à?"
Tần Nhất Đông nghe nhắc đến Tết mới nhớ phải gọi điện thoại về nhà, bèn vội vàng đi ra ngoài gọi về, kiếm cớ nói trên đường gặp mấy người bạn học nên về nhà trễ, sẽ về ngay.
Cậu chàng vừa cúp máy, Tôn Thành cũng bước ra, có lẽ do đi gấp nên cả người hắn nóng hừng hực, một tay hắn kéo khoá, cởi áo lông ra, trên mặt lộ vẻ hờ hững.
Vừa thấy hắn, Tần Nhất Đông đã hỏi ngay: "Sao rồi?"
Tôn Thành liếc người đối diện một cái, tầm nhìn còn dừng lại trên đôi mắt phiếm hồng của cậu chàng một lúc: "Đang băng bó."
Môi Tần Nhất Đông trắng bệch, gương mặt bị gió lạnh thổi đến mức ửng đỏ: "Rốt cuộc vừa nãy cậu ấy bị làm sao thế?"
"Cậu cảm thấy cậu ấy bị làm sao?" Tôn Thành hỏi ngược lại.
"Tôi không biết." Tần Nhất Đông nói: "Tôi chưa từng thấy cậu ấy như vậy."
Tôn Thành cũng chưa từng thấy Lâm Thiên Tây như vậy bao giờ, hắn lạnh nhạt nói: "Tôi đưa cậu về."
Tần Nhất Đông thoáng chốc ngẩn người: "Tại sao cậu lại muốn đưa tôi về?"
"Còn tại vì sao được?" Tôn Thành đáp: "Vì phải để Lâm Thiên Tây yên tâm."
1
Tần Nhất Đông lại vô thức hỏi theo bản năng: "Cậu ấy yên tâm gì cơ?"
2
Tôn Thành trầm mặc trong giây lát, cuối cùng vẫn nói ra lời đã muốn nói từ lâu: "Tôi không hiểu lắm chuyện của hai cậu, chỉ biết rằng Lâm Thiên Tây không muốn cậu xảy ra chuyện, những việc khác cũng không liên quan đến tôi, cậu để cho cậu ấy yên tâm là được."
Trong đầu cậu chàng lập tức hiện lên dáng vẻ khi nãy của Lâm Thiên Tây, rõ ràng bản thân cậu bị thương, vậy mà lại vì mình mà chạy tới nơi này. Tần Nhất Đông bất giác hồi tưởng lại lúc tuyệt giao, Lâm Thiên Tây từng nói cậu hại chết mình ở trong mơ, cậu chàng vẫn luôn không tin, cảm thấy vô cùng mê tín, nhưng mà hình như Lâm Thiên Tây cực kỳ tin vào điều đó.
Cũng rất nhiều lần Lâm Thiên Tây đã nói cậu chàng đừng nhúng tay vào chuyện của cậu.
Hai người yên lặng đứng nơi ấy gần một phút đồng hồ, Tần Nhất Đông vẫn không biết nên nói gì. Cậu chàng và Lâm Thiên Tây cùng nhau lớn lên từ nhỏ, có điều như vậy thì sao, đã tuyệt giao rồi, cuối cùng chỉ nhận lại được một câu cậu không muốn cậu chàng xảy ra chuyện, ai mà hiểu nổi?
Tần Nhất Đông xoay người đi ra: "Không cần đưa tôi về, tôi tự đi, bắt xe về không được à?"
Tôn Thành vẫn tiễn người ra ngoài cửa.
Bỗng dưng Tần Nhất Đông quay đầu liếc hắn một cái: "Tôi cũng chỉ mong Lâm Thiên Tây không xảy ra chuyện."
Tôn Thành "ừm" một tiếng: "Cảm ơn."
2
"..." Tần Nhất Đông lại chợt không biết nói gì nữa, quả nhiên quan hệ giữa hắn và Lâm Thiên Tây không bình thường, ấy thế mà hắn còn cảm ơn mình. Cậu chàng im lặng, dù sao cũng không có tư cách hỏi cái gì, cho nên lập tức quay đầu rời đi.
Tôn Thành trở về phòng khám, lúc đến trước cửa thì lặng lẽ dừng bước khoảng vài giây, hắn xoa nhẹ tay, vậy mà lại bị đổ mồ hôi.
Hắn đẩy cửa đi vào trong, dì Phương kia đã đi rồi, Lâm Thiên Tây không ngồi trên giường sắt mà ngồi trượt ở dưới đất, một tay đặt lên giường, đầu cúi thấp xuống.
Tôn Thành đi tới, cụp mắt nhìn cậu: "Cậu làm gì vậy? Đứng lên cho tôi."
Lâm Thiên Tây ngẩng đầu, trên trán vẫn còn mồ hôi, cậu lưu manh cười cười, duỗi cánh tay ra nói: "Ầy, không có gì, chỉ là chân tôi đau, vừa nãy đứng không vững nên bị trượt xuống, dìu tôi một chút đi."
Thật sự đã rất lâu rồi cậu mới như vậy, bây giờ từng hình ảnh Tần Nhất Đông máu me khắp người của đêm hôm đó lại lần lượt ùa về trong đầu.
Tôn Thành đưa tay bắt lấy cánh tay kia mới phát hiện cơ thể Lâm Thiên Tây mềm nhũn, không hề có sức lực, quả thực so với cậu của ngày thường thì giống như hai người hoàn toàn khác nhau.
Hắn mím môi, bất giác cảm thấy dường như mình đã nặng lời, bàn tay mạnh mẽ kéo cậu lại rồi ôm chặt vào lòng.
1
Đầu Lâm Thiên Tây đụng phải lồ.ng ngực Tôn Thành, kêu ong ong.
"Tần Nhất Đông vẫn rất ổn." Tôn Thành ôm lấy Lâm Thiên Tây, khẽ ấn tay lên gáy cậu, giọng điệu vừa lạnh vừa trầm giống như đang đè nén trong cuống họng: "Không sao hết, bé ngoan."
Học Ngoan
Tiếng xe moto rồ ga vòng khắp phố lớn ngõ nhỏ nhưng không tìm được bóng dáng nào.
Tôn Thành ngồi trên moto đưa mắt nhìn đường, chợt điện thoại reo lên, hắn lập tức lấy ra, chưa xem kỹ đã nhấn bắt máy.
"Anh ơi?" Là Cố Dương: "Sao hai người còn chưa tới nữa ạ?"
Tôn Thành nắm chặt tay lái, mắt vẫn còn lia trên đường: "Anh Tây của nhóc bận chút việc, anh chờ cậu ấy một lát, nếu nhóc đói thì ăn trước đi, cửa với gas khoá kỹ vào, ở nhà một mình chú ý an toàn."
"Em biết rồi, cũng có phải trẻ con nữa đâu, vậy hai người mau về nhé." Cố Dương nói xong thì tắt máy.
3
Tôn Thành cầm điện thoại, gửi tin nhắn hỏi Vương Tiếu có gặp Lâm Thiên Tây không, bảo nó có tin tức gì thì gửi cho mình kịp thời, vừa nhắn xong, góc mắt liếc thấy hai ba người lôi ống thép từ phía xa xa lảo đảo đi ra từ trong một ngã rẽ. Hắn ngẩng đầu nhìn thử, cách xa như thế mà vẫn nghe được những lời mắng chửi th.ô tục từ miệng bọn họ, nếu không lầm thì kẻ đi đầu chính là Tam Pháo.
Hắn nhìn hướng mà họ đi ra, sau đó cất điện thoại rồi nhanh chóng vặn tay lái, gạt cần số, quay đầu xe phóng tới chỗ đó.
Trời sắp trở tối, hai bóng người một trước một sau chạy từ bên trong hẻm nhỏ ra tới lề đường, loạng choạng kéo nhau chui vào trong một con hẻm khác.
Lâm Thiên Tây chạy ở đằng trước, Tần Nhất Đông theo phía sau, bất chợt cả hai dừng lại. Chân Lâm Thiên Tây bỗng bị vấp một cái vào thùng rác ở đầu hẻm, kéo theo cả Tần Nhất Đông đi sau cậu cũng ngã luôn, tay vừa vặn bắt trúng mắt cá chân của cậu.
"Đệt mẹ!" Bỗng Lâm Thiên Tây hung dữ mắng một câu, cậu rụt người lại, một tay ôm lấy bắp chân.
3
Tần Nhất Đông vội bò dậy, thở không ra hơi nhưng cũng thử nhìn ra ngoài ngõ hẻm, không thấy ai mới quay đầu nhìn cậu: "Cậu không sao chứ?"
Lâm Thiên Tây chống một chân xuống đất đứng lên, một tay cậu chỉ vào cái thùng rác cản ở đầu hẻm, tay còn lại vịn vào vách tường trong ngõ, cậu đứng đó thở hổn hển: "Bọn chúng đều bị cắt đuôi hết rồi, mẹ kiếp, cậu đi được rồi đấy."
"Cậu thì thế nào?" Tần Nhất Đông cảm thấy cậu bất thường: "Gậy kia vung trúng chân rồi phải không?"
Lâm Thiên Tây nhích sang một bên nhường đường: "Đừng nói nhảm nữa, bảo cậu đi thì đi đi."
Tầm mắt Tần Nhất Đông chợt nhìn xuống đất, hình như có mấy giọt máu, cậu chàng lại nhìn trên người cậu, vội vàng đưa tay kéo áo lông vũ của cậu: "Hay là đi bệnh viện đi."
Lâm Thiên Tây hất tay cậu chàng ra: "Tôi bảo cậu đi cậu không nghe thấy à!"
Suýt chút nữa Tần Nhất Đông bị cú hất này làm ngã ngửa: "Cậu bị điên à? Chúng nó đã mất dấu hết rồi mà!"
Lâm Thiên Tây gắng sức chống một tay lên tường, cảm thấy vô cùng khó chịu, từ lúc Tam Pháo cầm ống thép quật đã khó chịu, đầu ong ong đau, đến cả mắt cá chân cũng đau, cậu lấy hơi: "Cậu không bị điên, cậu không bị điên thì có thể mặc kệ mấy chuyện phiền phức này của ông đây được không!"
Tần Nhất Đông bị chọc giận: "Nếu không phải thấy cậu sắp xảy ra chuyện thì ai thèm lo cho cậu chứ!"
"Bởi vì sắp có chuyện nên mới không cần cậu lo! Hiểu chưa!?" Lâm Thiên Tây rống lên một câu.
16
Tần Nhất Đông ngẩn người, thở phì phò đỏ bừng mặt, đột nhiên nói: "Vậy tôi không thèm lo nữa!"
Lâm Thiên Tây ngẩng đầu trừng mắt: "Cậu nói lại thử xem!"
"Tôi không thèm lo đấy, làm sao!" Tần Nhất Đông cũng rống lên đáp lời.
Lâm Thiên Tây thoáng cái túm lấy cổ áo Tần Nhất Đông, tay nắm thành nắm đấm hướng về mặt người đối diện: "Cậu cứ thử nói lại lần nữa xem!"
"Nói thì nói! Cậu đánh đi!" Hai mắt Tần Nhất Đông đỏ lên, chóp mũi cũng đỏ ửng: "Tôi thấy cậu không có rút chân nhang, giả vờ cái gì cơ chứ, con mẹ nó rõ ràng là cậu bị thần kinh! Tôi càng phải lo, tôi lớn lên cùng cậu, chẳng lẽ lại muốn tôi trơ mắt nhìn cậu gặp chuyện sao? Lâm Thiên Tây, cậu có dám nói nếu hôm nay là cậu, cậu sẽ không quan tâm không!"
"..." Lâm Thiên Tây siết chặt nắm đấm đến mức nghe được cả tiếng răng rắc, nhưng lại chẳng thể doạ được đối phương, cậu nhìn hốc mắt cậu chàng càng ngày càng đỏ, cậu cắn răng thật chặt rồi đẩy người ra: "Cút đi Tần Nhất Đông, mau cút đi, đừng nói nữa..."
Tần Nhất Đông lùi về sau hai bước, sụt sịt mũi mà cố nén lại, cậ chàng xụ mặt, đi lên nắm lấy tay áo lông của cậu rồi kéo ra ngoài: "Bây giờ ông đây không muốn cãi cọ với cậu, đi với tôi, chúng ta tới bệnh viện."
Lâm Thiên Tây muốn kéo tay cậu chàng ra, lại chợt trông thấy trên cái tay đang tóm lấy tay áo mình có vết máu, trời tuy mờ tối nhưng mấy vết đỏ ở khoảng cách gần vẫn rất chói mắt, mớ ký ức trước kia bất chợt hiện lên, chỉ sợ một giây sau sẽ có càng nhiều máu tươi trào ra, vừa chói mắt vừa gay mũi, trong phút chốc, đầu Lâm Thiên Tây càng đau đớn như thể sắp nổ, cậu đột nhiên bắt lấy cánh tay đối phương: "Đệt mẹ..."
Đang lúc Tần Nhất Đông cảm thấy không thể kéo được cậu, cánh tay bỗng bị cậu tóm lấy, sau đó cả người cũng bị cậu kéo ra ngoài, cậu chàng giật nảy mình: "Cậu sao thế?"
Lâm Thiên Tây kéo cậu chàng, chân đau đến tê dại, họ đi từ cuối hẻm ra bên ngoài, đến thẳng một con phố khác, đối diện là một phòng khám nhỏ, bên trong sáng đèn, trên cửa có dán tấm biển quảng cáo "Năm mới giảm giá sốc, mua 3 loại thuốc tặng 1".
Ngay khi Tần Nhất Đông phát hiện cậu muốn vào phòng khám, cả người đã bị lôi vào trong, cậu quá khoẻ, chân đau nhưng vẫn có thể đi rất nhanh, cậu chàng suýt chút đã ngã nhào xuống đất, lúc dừng lại trước cửa phòng khám ở trong, đầu gối đập vào chiếc ghế nhựa cạnh cửa.
Lâm Thiên Tây buông tay rồi quay ra phía bên ngoài, kêu lên: "Bác sĩ đâu! Mẹ nó, không khám bệnh à!"
Tần Nhất Đông từ trên ghế nhựa đứng lên: "Cậu gọi bác sĩ cho ai vậy!"
"..." Tần Nhất Đông nhìn thoáng qua khắp người mình, thấy dấu vết trên tay mới nhận ra cậu đang nói đến cái này, sau đó liếc chân cậu: "Đó là máu của cậu dính trên người tôi." Cũng chỉ có vài giọt, tại sao tự dưng lại phản ứng mạnh như thế?
Lâm Thiên Tây không lên tiếng, đứng như trời trồng nhìn tay cậu chàng, đoạn lui về sau hai bước, tựa lưng vào tường phòng khám.
Thật hay giả, đó là máu của cậu?
"Lâm Thiên Tây?" Tần Nhất Đông không hiểu ra sao mà nhìn cậu.
Lâm Thiên Tây dựa vào tường, đầu gục xuống, lồ.ng ngực phập phồng.
3
Tần Nhất Đông quan sát cậu từ trên xuống dưới: "Rốt cuộc cậu bị sao vậy?"
"Không có gì, tôi mẹ nó rất ổn..." Lâm Thiên Tây thở hổn hển, tiếng nói kẹt lại trong cổ họng, trán cậu nhễ nhại mồ hôi, ngón tay bấu chặt vào tường mới xem như trụ vững.
3
Lâu lắm rồi cậu mới như vậy, vừa thấy máu trên người Tần Nhất Đông đã vội vã kéo cậu chàng ra ngoài.
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng moto nổ ầm ầm, Tần Nhất Đông cảnh giác quay đầu lại, có người bước vào, vừa đến nơi, đối phương đã đá văng chiếc ghế nhựa cạnh cửa rồi đi thẳng vào trong.
Ngực Tôn Thành phập phồng lên xuống, vì quá gấp rút nên hắn chỉ nhìn Tần Nhất Đông một cái, không bày ra biểu cảm gì mà đi thẳng đến trước mặt Lâm Thiên Tây, giọng điệu hơi lạnh: "Rốt cuộc là cậu đã chạy đi đâu?"
Lâm Thiên Tây ngẩng đầu, trông thấy hắn, khoé miệng cậu hơi giật giật, cổ họng khô khốc, "A... Cậu tới rồi." Cậu chống tay lên tường một lúc, không dùng chút sức lực nào, hít một hơi nói: "Không chạy đi đâu hết..."
Tôn Thành ngậm miệng, nghiến chặt quai hàm, hắn cũng không biết mình đã tìm cậu bao lâu, gần như đã lật tung cả thành phố nhỏ lên để lục soát, cuối cùng hoàn toàn là nhờ vận may mà tìm được từ con hẻm ấy tới đây, đến bây giờ một tin tức của cậu cũng chẳng có. Hắn bỗng chốc nắm cánh tay cậu rồi kéo lên.
Lâm Thiên Tây bị hắn kéo đứng thẳng dậy đối diện với hắn, miệng khẽ xuýt xoa một tiếng.
Chợt chú ý đến cái trán đẫm mồ hôi của cậu, Tôn Thành mới nhận ra có gì đó không ổn, hắn liếc chân Lâm Thiên Tây, sau đó ấn cậu ngồi xuống chiếc giường sắt nhỏ bên cạnh rồi xoay người đi ra ngoài.
Tần Nhất Đông vô thức bước sang một bên nhường đường, cậu chưa bao giờ nhìn thấy Tôn Thành như thế này, xông thẳng vào rồi lại xông thẳng ra, trông càng lạnh lùng hơn so với ngày thường, trong mắt hắn giống như không có bất kỳ người nào khác, chỉ có một mình Lâm Thiên Tây.
Không lâu sau, một nữ bác sĩ đứng tuổi mặc áo khoác trắng rảo bước đi vào, vừa đến cửa, cô lẩm bẩm: "Vừa nghe thấy có người gọi nên đi rửa tay chút, cuối năm rồi, làm gì không biết..."
Ở khu phố nhỏ này có rất nhiều người quen biết nhau, đây là một phòng khám cộng đồng nhỏ, Tần Nhất Đông có quen nữ bác sĩ ở đây, cậu chàng nói với cô: "Dì Phương ơi, đây là Lâm Thiên Tây, dì xem chân cậu ấy đi ạ."
"Nhóc Đông đấy à." Nữ bác sĩ được gọi là dì Phương liếc nhìn Lâm Thiên Tây, nhìn một lúc mới nhận ra, cô mím môi: "Lâm Thiên Tây cũng thật là, lâu lắm rồi mới gặp, vậy mà tự hành mình để phải tới đây, sao cuối năm rồi vẫn còn đánh nhau vậy?"
"Không phải đánh nhau ạ." Tần Nhất Đông nói: "Lần này thật sự không có đánh."
"Được rồi, không có chuyện gì thì ra ngoài đi." Dì Phương nói thêm: "Mấy đứa không ăn Tết à?"
Tần Nhất Đông nghe nhắc đến Tết mới nhớ phải gọi điện thoại về nhà, bèn vội vàng đi ra ngoài gọi về, kiếm cớ nói trên đường gặp mấy người bạn học nên về nhà trễ, sẽ về ngay.
Cậu chàng vừa cúp máy, Tôn Thành cũng bước ra, có lẽ do đi gấp nên cả người hắn nóng hừng hực, một tay hắn kéo khoá, cởi áo lông ra, trên mặt lộ vẻ hờ hững.
Vừa thấy hắn, Tần Nhất Đông đã hỏi ngay: "Sao rồi?"
Tôn Thành liếc người đối diện một cái, tầm nhìn còn dừng lại trên đôi mắt phiếm hồng của cậu chàng một lúc: "Đang băng bó."
Môi Tần Nhất Đông trắng bệch, gương mặt bị gió lạnh thổi đến mức ửng đỏ: "Rốt cuộc vừa nãy cậu ấy bị làm sao thế?"
"Cậu cảm thấy cậu ấy bị làm sao?" Tôn Thành hỏi ngược lại.
"Tôi không biết." Tần Nhất Đông nói: "Tôi chưa từng thấy cậu ấy như vậy."
Tôn Thành cũng chưa từng thấy Lâm Thiên Tây như vậy bao giờ, hắn lạnh nhạt nói: "Tôi đưa cậu về."
Tần Nhất Đông thoáng chốc ngẩn người: "Tại sao cậu lại muốn đưa tôi về?"
"Còn tại vì sao được?" Tôn Thành đáp: "Vì phải để Lâm Thiên Tây yên tâm."
1
Tần Nhất Đông lại vô thức hỏi theo bản năng: "Cậu ấy yên tâm gì cơ?"
2
Tôn Thành trầm mặc trong giây lát, cuối cùng vẫn nói ra lời đã muốn nói từ lâu: "Tôi không hiểu lắm chuyện của hai cậu, chỉ biết rằng Lâm Thiên Tây không muốn cậu xảy ra chuyện, những việc khác cũng không liên quan đến tôi, cậu để cho cậu ấy yên tâm là được."
Trong đầu cậu chàng lập tức hiện lên dáng vẻ khi nãy của Lâm Thiên Tây, rõ ràng bản thân cậu bị thương, vậy mà lại vì mình mà chạy tới nơi này. Tần Nhất Đông bất giác hồi tưởng lại lúc tuyệt giao, Lâm Thiên Tây từng nói cậu hại chết mình ở trong mơ, cậu chàng vẫn luôn không tin, cảm thấy vô cùng mê tín, nhưng mà hình như Lâm Thiên Tây cực kỳ tin vào điều đó.
Cũng rất nhiều lần Lâm Thiên Tây đã nói cậu chàng đừng nhúng tay vào chuyện của cậu.
Hai người yên lặng đứng nơi ấy gần một phút đồng hồ, Tần Nhất Đông vẫn không biết nên nói gì. Cậu chàng và Lâm Thiên Tây cùng nhau lớn lên từ nhỏ, có điều như vậy thì sao, đã tuyệt giao rồi, cuối cùng chỉ nhận lại được một câu cậu không muốn cậu chàng xảy ra chuyện, ai mà hiểu nổi?
Tần Nhất Đông xoay người đi ra: "Không cần đưa tôi về, tôi tự đi, bắt xe về không được à?"
Tôn Thành vẫn tiễn người ra ngoài cửa.
Bỗng dưng Tần Nhất Đông quay đầu liếc hắn một cái: "Tôi cũng chỉ mong Lâm Thiên Tây không xảy ra chuyện."
Tôn Thành "ừm" một tiếng: "Cảm ơn."
2
"..." Tần Nhất Đông lại chợt không biết nói gì nữa, quả nhiên quan hệ giữa hắn và Lâm Thiên Tây không bình thường, ấy thế mà hắn còn cảm ơn mình. Cậu chàng im lặng, dù sao cũng không có tư cách hỏi cái gì, cho nên lập tức quay đầu rời đi.
Tôn Thành trở về phòng khám, lúc đến trước cửa thì lặng lẽ dừng bước khoảng vài giây, hắn xoa nhẹ tay, vậy mà lại bị đổ mồ hôi.
Hắn đẩy cửa đi vào trong, dì Phương kia đã đi rồi, Lâm Thiên Tây không ngồi trên giường sắt mà ngồi trượt ở dưới đất, một tay đặt lên giường, đầu cúi thấp xuống.
Tôn Thành đi tới, cụp mắt nhìn cậu: "Cậu làm gì vậy? Đứng lên cho tôi."
Lâm Thiên Tây ngẩng đầu, trên trán vẫn còn mồ hôi, cậu lưu manh cười cười, duỗi cánh tay ra nói: "Ầy, không có gì, chỉ là chân tôi đau, vừa nãy đứng không vững nên bị trượt xuống, dìu tôi một chút đi."
Thật sự đã rất lâu rồi cậu mới như vậy, bây giờ từng hình ảnh Tần Nhất Đông máu me khắp người của đêm hôm đó lại lần lượt ùa về trong đầu.
Tôn Thành đưa tay bắt lấy cánh tay kia mới phát hiện cơ thể Lâm Thiên Tây mềm nhũn, không hề có sức lực, quả thực so với cậu của ngày thường thì giống như hai người hoàn toàn khác nhau.
Hắn mím môi, bất giác cảm thấy dường như mình đã nặng lời, bàn tay mạnh mẽ kéo cậu lại rồi ôm chặt vào lòng.
1
Đầu Lâm Thiên Tây đụng phải lồ.ng ngực Tôn Thành, kêu ong ong.
"Tần Nhất Đông vẫn rất ổn." Tôn Thành ôm lấy Lâm Thiên Tây, khẽ ấn tay lên gáy cậu, giọng điệu vừa lạnh vừa trầm giống như đang đè nén trong cuống họng: "Không sao hết, bé ngoan."
Học Ngoan
Đánh giá:
Truyện Học Ngoan
Story
Chương 91
10.0/10 từ 39 lượt.