Học Đệ Không Được Như Vậy

Chương 47: Đều đã ăn vào hết rồi

200@-

Dịch : Trixie Lynn


 


Cảm xúc dâng cao, Thẩm Đường một lúc không chú ý đã bị Quan Độ ôm chặt, hơi thở của Quan Độ phả vào cổ khiến anh cảm thấy ngứa ngáy, càng làm anh tức giận.


 


Thẩm Đường mặt mày u ám, túm lấy tóc Quan Độ kéo ra, chất vấn:


 


"Cậu làm sao mà lại dây dưa với Thẩm Thụy như vậy?"


 


Quan Độ vòng tay ôm chặt eo anh không buông, chớp mắt:


 


"Anh đang ghen à?"


 


Thẩm Đường tức cười vì tức giận:


 


"Cậu thật sự tự luyến đấy."


 


Rồi lập tức mặt lạnh:


 


"Thả tay ra khỏi eo tôi."


 


Anh quỳ một gối lên sofa, một tay chống lưng ghế, còn lại phải dùng tay để chống lại sự quấn quýt của Quan Độ, tư thế này thật sự rất tốn sức ở phần cơ bụng.


 


Để tránh khiến người nào đó hiểu lầm rằng anh đang muốn ôm lấy, Thẩm Đường căng cứng cơ thể, lưng anh vạm vỡ, cơ bắp nhô lên rõ rệt, từ lưng xuống mông, xuống đùi, một đường thẳng cứng ngắc, rõ ràng là đang từ chối.


 


Tuy nhiên, dù cơ bụng và sức mạnh của Thẩm Đường có mạnh mẽ đến đâu, trong vòng tay quấy rối gần như vô lại của Quan Độ, anh vẫn không thể chống lại.


 


Chiếc sofa bọc da bò mềm mại đến khó tin, đầu gối phải đỡ một bên cơ thể, chân phải của Thẩm Đường bị lõm sâu vào. Trong lúc giằng co, cơ thể anh không ổn định, bất ngờ nghiêng người về phía trước.


 


Anh không muốn phải đỡ lấy cơ thể Quan Độ, chỉ đành rút tay còn lại ra, cùng dùng tay chống lại lưng sofa.


 


"Bụp!"


 


Trước mắt Quan Độ, đầu tiên là ánh trắng — đó là áo sơ mi trắng của Thẩm Đường.


 


Chỉ trong chớp mắt, tầm nhìn lại trở nên tối sầm, ngay sau đó mũi cậu đau nhói, cả khuôn mặt bị ép phải dán vào một nơi vừa đàn hồi lại mềm mại.


 


Cảm giác này không thể gọi là đầy đặn, nhưng lớp cơ mỏng nhẹ giống như bột mì đã lên men hoàn hảo, độ đàn hồi vừa đủ vừa ấm lại mềm mại, cảm giác chạm vào rất thoải mái.


 


Điều quan trọng là nơi đó ngập tràn hơi thở của Thẩm Đường.



 


"Hả?"


 


Quan Độ mới nhận ra, vậy là... cậu đang bị chôn vùi vào ngực của Thẩm Đường sao?


 


Thẩm Đường mặt mày khó chịu nhưng Quan Độ lại ngẩng cao đầu, ngực đập vào làm anh đau nhói, không khỏi rên lên một tiếng trong mũi.


 


"Mẹ kiếp!"


 


Sau khi đứng vững, anh giãy giụa một vài lần, Quan Độ mới buông tay.


 


Thẩm Đường hạ chân xuống, đứng thẳng người, kéo chiếc cà vạt đang vướng ở cổ ra rồi nhét vào túi quần.


 


"Giải thích đi, đừng có nói mấy cái lời vớ vẩn."


 


Quan Độ ngẩn người một chút, vẫn chưa thoát khỏi sự ngạc nhiên về "ngực của anh thật sự rất thoải mái", thấy Thẩm Đường mặt mày u ám, đành tội nghiệp xoa xoa cái mũi bị đập đau.


 


Ngạc nhiên thì ngạc nhiên, nhưng cái mũi vẫn đau đấy.


 


Hạnh phúc đến nhanh, rồi lại tan đi còn nhanh hơn.


 


Quan Độ ngây ngô giơ tay:


 


"Em giải thích, thật sự chỉ là đang diễn kịch thôi, bọn họ là người của Thẩm Thụy cử tới, tất cả đều là do Thẩm Thụy làm, có lẽ hắn muốn cho em say rồi để anh thấy em phản bội anh, từ đó làm hỏng mối quan hệ của chúng ta."


 


Thẩm Đường nghe xong, nhíu mày.


 


"Em đoán, Thẩm Thụy còn nhắn tin cho anh, bảo anh tự đến bắt gian phải không?"


 


Thẩm Đường im lặng một lúc, rồi lạnh lùng nói:


 


"Tôi có lý do gì để tin những gì cậu nói?"


 


Quan Độ hít một hơi qua mũi, đầu mũi cậu vẫn còn đỏ, là do vừa rồi bị đập vào ngực Thẩm Đường.


 


"Em không ngu đến mức đó, hơn nữa ngoài anh ra, em chẳng thể động lòng với ai cả."


 


Thẩm Đường: "..."


 


Anh khẽ cười nhạo một tiếng:



 


"Đừng có mà vô cớ nổi giận với tôi, tôi đâu có xức thuốc Spring lên người."


 


Xác nhận Quan Độ không sao, Thẩm Đường định quay người đi ngay. Một ngày làm việc đã rất mệt mỏi, lại phải lái xe đường dài đến cái nơi tồi tệ này, xem một màn kịch vụng về tệ hại, sự kiên nhẫn của Thẩm Đường đã cạn kiệt hoàn toàn.


 


Tuy nhiên, vừa mới quay người, anh đã bị Quan Độ nắm chặt lấy cổ tay.


 


"Anh à, đừng vội đi, không ở lại xem tiếp vở kịch sao?"


 


"Không muốn xem."


 


Thẩm Đường kéo tay ra mấy lần nhưng không thoát được, đang định nổi giận thì Quan Độ lại mỉm cười với anh.


 


"Anh không hứng thú với vở kịch hay của Thẩm Thụy sao?"


 


Trong đại sảnh, Thẩm Đường tận mắt chứng kiến Thẩm Thụy gần như tr*n tr**ng, chỉ còn một chiếc q**n l*t, đầu bị bịt kín bằng chiếc mũ trùm màu đen, bị cảnh sát áp giải vào xe tuần tra.


 


Trước mặt đám đông, người người bàn tán xôn xao, có thể nói là Thẩm Thụy mất hết thể diện.


 


Trước khi lên xe, Thẩm Thụy vẫn không ngừng chửi bới:


 


"Tao ngủ với mấy con đ**m thì sao? Mày dám động đến tao à? Biết tao là ai không? Các người đều không muốn làm cảnh sát nữa rồi hả, bọn chó...!"


 


Lời lẽ th* t*c đến mức như thể miệng đang phun ra bãi phân.


 


Thẩm Đường vẻ mặt phức tạp, nhìn Thẩm Thụy chửi bới mà vẫn bị áp giải lên xe, cuối cùng anh cũng không thể phủ nhận cảm giác trong lòng mình có chút vui sướng.


 


...


 


Bỗng nhiên, Thẩm Đường nhớ lại quá khứ.


 


Khi anh 8 tuổi, vừa mới trở lại nhà họ Thẩm không lâu, đúng vào dịp sinh nhật của mình.


 


Tân Tuệ, người mẹ dịu dàng khéo léo của anh, đặc biệt giỏi trong việc nấu nướng, đặc biệt là làm bánh ngọt. Vào ngày sinh nhật của anh, bà đã tự tay làm một chiếc bánh tinh xảo để chúc mừng sinh nhật lần thứ 8 của anh.


 


Lúc đó, ba của Thẩm Đường không có mặt, ông ta thường xuyên bận công tác và đi công tác xa.


 


Sau khi trở về nhà họ Thẩm, Thẩm Đường vẫn chỉ thỉnh thoảng mới gặp được ba mình, đôi khi mới nhận được một ánh mắt dịu dàng. Còn Thẩm Thụy thì càng lười về nhà, hầu như chỉ quay về nhà ngoại.


 


Tuy nhiên, vào ngày sinh nhật của Thẩm Đường, Thẩm Thụy lại đúng lúc có mặt ở nhà.



 


Để gần gũi hơn với anh trai, Tân Tuệ đã đặc biệt cắt một miếng bánh và nhờ Thẩm Đường mang lên lầu cho Thẩm Thụy.


 


"Nhớ là phải ngọt ngào với anh ấy, như thế anh ấy mới thích con."


 


Tân Tuệ cúi người xuống, vỗ nhẹ lên đầu Thẩm Đường, nở một nụ cười ấm áp.


 


Thẩm Đường "ừm" một tiếng, cẩn thận ôm bánh và lo lắng bước lên cầu thang.


 


Tính cách của anh từ nhỏ đã rất cô độc, trước khi về nhà họ Thẩm, anh không có nhiều bạn bè. Khi biết mình có một người anh trai, Thẩm Đường, lúc 8 tuổi, thật sự rất mong có thể cùng anh trai sống hòa thuận.


 


Nhưng khi cửa mở, đón chào anh không phải là người anh trai mà anh hằng mong đợi, mà là một gương mặt đầy khinh miệt và căm ghét của Thẩm Thụy.


 


Chiếc bánh tinh xảo mà Tân Tuệ làm, bị ném thẳng vào thùng rác, còn thân thể yếu ớt của Thẩm Đường như một con búp bê vải bị vứt bỏ. Thẩm Thụy túm lấy cánh tay gầy guộc của anh, nhấn anh xuống đống nước lau nhà bẩn thỉu.


 


"Mẹ mày là loại đ*, mày là thứ con hoang được sinh ra từ đ*. Đừng có mơ mộng làm trò trước mặt tao! Biết điều thì cút ngay khỏi nhà tao, hiểu chưa, thằng nhãi ranh!"


 


"Khụ khụ——"


 


Thẩm Đường lúc 8 tuổi còn quá yếu ớt, trong khi Thẩm Thụy 16 tuổi chẳng tốn chút sức nào, dễ dàng nhấn đầu anh xuống thùng nước lau nhà bẩn thỉu. Nước bẩn nghẹt thở làm anh không ngừng ho khụ khụ.


 


Cảm giác ngạt thở kinh hoàng bao trùm lấy anh, Thẩm Đường thậm chí nghĩ rằng mình sẽ chết đi, ý thức mờ dần, cuối cùng hoàn toàn ngất đi.


 


Anh không hiểu mình đã làm sai điều gì, chỉ muốn mang chiếc bánh mẹ làm tặng người anh trai không quen biết và nói những lời dễ nghe, sao lại phải chịu đựng những chuyện như vậy?


 


Khi Thẩm Đường tỉnh lại, điều đầu tiên anh thấy là Tân Tuệ, mắt sưng đỏ vì khóc.


 


Anh nhìn bà, nhẹ nhàng hỏi:


 


"Mẹ, con thật sự là con hoang sao?"


 


Tân Tuệ sửng sốt, vội vàng ôm chặt lấy anh, nghẹn ngào phủ nhận:


 


"Đương nhiên không phải, mẹ của anh con qua đời không lâu sau khi anh ấy ra đời, làm sao con lại là con ngoài giá thú được?"


 


Thẩm Đường gật đầu:


 


"Vâng."


 


Với sự thông minh của mình, anh hiểu rằng mình không nợ Thẩm Thụy, không phải lỗi của mình.



 


Tân Tuệ ôm con trai, sau khi bình tĩnh lại, nhẹ nhàng hỏi:


 


"Con chưa ăn bánh sinh nhật, có muốn mẹ làm một cái khác cho con không?"


 


Thẩm Đường lắc đầu trong vòng tay mẹ:


 


"Không cần đâu! Sau này, con không muốn sinh nhật nữa."


 


Tân Tuệ sững sờ, rồi ôm chặt anh hơn, lặng lẽ khóc.


 


...


 


"Anh thấy vở kịch này hay không?"


 


Giọng Quan Độ kéo Thẩm Đường trở lại thực tại, như con diều đứt dây, những suy nghĩ bay đi của anh bị cắt đứt.


 


Anh quay đầu nhìn Quan Độ, người đó đang mỉm cười nhìn anh.


 


"Đó là do cậu làm."


 


Không phải là câu hỏi mà là một câu khẳng định.


 


Quan Độ vội vàng phủ nhận, tựa lưng vào ghế, dáng vẻ lười biếng, nghiêm túc nói:


 


"Tất nhiên là cảnh sát làm đúng chức trách, trừng trị kẻ ác, hắn tự đi tìm gái, sao lại liên quan đến người khác?"


 


"Chắc chắn hắn không bị giam lâu đâu, có thể sẽ sớm ra, nhưng nếu câu lạc bộ mà hắn sở hữu phần lớn bị phát hiện có giao dịch phi pháp khác, thì có thể phải ngồi lâu hơn đấy."


 


Thẩm Đường đương nhiên không tin vào lời giải thích của Quan Độ.


 


Thẩm Thụy có cả một gia tộc lớn đứng sau lưng, dù gia tộc này những năm gần đây đã suy tàn, nhưng "con ngựa gầy" vẫn mạnh hơn "con bò béo". Nếu không có ai thao túng phía sau, Thẩm Thụy chắc chắn không thể bị bắt một cách dễ dàng, lại còn bị đối xử nhục nhã, bị lôi lên xe cảnh sát trước mặt mọi người với tội danh đầy hổ thẹn như vậy.


 


Không có bối cảnh vững mạnh và mối quan hệ rộng rãi, làm sao dám đắc tội với Thẩm Thụy đến mức này?


 


Đúng là đã giẫm lên mặt Thẩm Thụy rồi.


 


Một lúc lâu sau, Thẩm Đường bình tĩnh nói:


 


"Quan Độ, cậu không cần phải làm gì cho tôi."


Học Đệ Không Được Như Vậy
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Học Đệ Không Được Như Vậy Truyện Học Đệ Không Được Như Vậy Story Chương 47: Đều đã ăn vào hết rồi
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...