Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Chương 98
144@-
Chương 98
Phó Sâm và Hà Thanh Hà có được con dấu thứ ba, sau đó cùng nhóm diễn viên ăn cơm.
Trong lúc đó có không ít sinh viên chạy tới để vây xem và chụp ảnh, bốn người đều đã quen, ai nấy ăn phần của mình.
Hai diễn viên hỏi Phó Sâm ở đại học S còn có chỗ nào có thể đi, Phó Sâm không giấu giếm, chia sẻ hết những địa điểm có khả năng xuất hiện NPC cho họ.
Sau bữa ăn, hai nhóm chia nhau hành động, tiếp tục đi tìm NPC làm nhiệm vụ.
Nói là làm nhiệm vụ, chứ thật ra Phó Sâm chẳng có hứng thú, Hà Thanh Hà cũng không chuyên tâm, hai người cứ dạo quanh trong khuôn viên trường, thong dong như đi dạo, chẳng vội vã chút nào.
Dừng lại bên hồ nhân tạo ngắm hoa sen đã tàn, đứng cạnh sân bóng rổ xem sinh viên chơi bóng, đi hai vòng quanh sân vận động, rồi lại ngồi nghỉ bên bờ ruộng của học viện Nông nghiệp.
Nhân viên theo sau nhìn thấy hai người đi ngang qua NPC mấy lần nhưng không thèm hỏi lấy một câu, lặng lẽ bỏ lỡ nhiệm vụ.
Lúc đầu nhân viên còn sốt ruột, sau đó dần nhận ra hai người này vốn chỉ muốn đi ngắm cảnh mà thôi.
Mỗi lần đến một nơi, Hà Thanh Hà lại hỏi chuyện thời đại học của Phó Sâm, Phó Sâm luôn đáp là cũng không khác bây giờ lắm, không có gì đặc biệt, nhưng qua những câu chuyện vụn vặt, Hà Thanh Hà dần dần góp nhặt được những mảnh ghép về thời sinh viên của Phó Sâm, ghép nên một hình ảnh trẻ trung và sống động.
Hà Thanh Hà nghĩ, dù bây giờ hai người đã kết hôn, tương lai cũng sẽ ở bên nhau, nhưng anh vẫn muốn hiểu thêm về quá khứ của Phó Sâm.
Như vậy, anh sẽ có được một Phó Sâm hoàn chỉnh.
Cả ngày trôi qua, nhóm hào môn thu được năm con dấu, đến cuối ngày khi các khách mời tập hợp để kiểm tra thành quả, hai người họ lại xếp hạng cuối.
Việc này thực sự nằm ngoài dự đoán của mọi người, ai cũng tưởng Phó Sâm trở lại trường cũ quen thuộc chắc chắn sẽ hoàn thành nhiều nhiệm vụ nhất, không ngờ kết quả lại đứng bét.
Phó Sâm vẫn viện lý do cũ là tốt nghiệp lâu rồi, không nhớ rõ nữa.
Nghiêm Trung Triết và Tả Văn Phong biết rõ hắn đang nói dối, vì trưa nay ở nhà ăn, Phó Sâm đã nói cho họ biết mấy nơi có khả năng xuất hiện NPC, buổi chiều họ đi kiểm chứng thì quả thật đều đúng, thành ra họ mới hoàn thành được nhiều nhiệm vụ nhất.
Chỉ là nhóm hào môn không quan tâm đến chuyện làm nhiệm vụ mà thôi.
Sau khi tập hợp, An Duy thi thoảng lại liếc nhìn về phía Hà Thanh Hà, Dương Minh Viễn đứng cạnh hỏi: “Sao vậy?”
An Duy cười nói: “Em đang nhìn Tiểu Hà, anh ấy… giống như mất hồn vậy.”
Dương Minh Viễn nghe vậy cũng nhìn sang Hà Thanh Hà, rồi cũng bật cười, nói: “Có lẽ là nở hoa rồi đấy.”
Ngày ghi hình hôm nay với Hà Thanh Hà mà nói giống như đã trải qua một buổi hẹn hò thời thanh xuân.
Trốn trong thư viện hôn nhau, thực sự là chuyện chỉ sinh viên mới làm.
Nhiệm vụ ghi hình hôm nay kết thúc, các khách mời khác quay lại khách sạn, còn Phó Sâm và Hà Thanh Hà có chỗ ở riêng, liền chào tạm biệt đội ngũ chương trình, hôm sau sẽ quay lại.
Hai người rời khỏi tầm mắt của cả đoàn, đi đến bãi đỗ xe, Phó Sâm chủ động nói: “Anh không đưa em về đâu.”
Hà Thanh Hà hiểu ý hắn.
Nếu đưa đến tận dưới tòa nhà, cả hai đều không chắc bản thân có thể kìm lòng.
Hà Thanh Hà nở nụ cười quen thuộc, đôi mắt sáng long lanh.
Trông anh có vẻ bình tĩnh nhưng thực ra trong lòng lại rất muốn giữ Phó Sâm lại.
Phó Sâm nhìn anh, khẽ nói: “Nghỉ ngơi cho tốt.”
Hà Thanh Hà gật đầu: “Ừm.”
Cuộc trò chuyện nhạt nhẽo bình thường, nhưng vì tâm trạng khác nhau, nghe vào tai lại thấy ngọt ngào.
Trong lòng Hà Thanh Hà có một sự thôi thúc muốn nói ba câu “xin lỗi”, “cảm ơn” và “anh vất vả rồi.”
Thậm chí anh còn muốn hỏi, có nhất định phải bị phạt thì mới đổi được một lần thân mật không?
Ý nghĩ đó quá xấu hổ, anh không thể nói thành lời.
Hà Thanh Hà lặng lẽ nhìn Phó Sâm.
Không nỡ chia xa, nhưng ở bên nhau lại vừa ngọt ngào vừa khổ sở, anh cười nói: “Vậy mai gặp nhé.”
Vốn dĩ nên mỗi người một ngả, nhưng cả hai đều không nhúc nhích.
Phó Sâm đưa tay kéo Hà Thanh Hà lại, khẽ đặt một nụ hôn nhẹ lên khóe môi anh.
Vừa chạm vào đã rời đi, không những không giải tỏa được cơn khát, ngược lại càng thêm dày vò người ta.
“Đi đi thôi.” Giọng Phó Sâm có chút khàn khàn.
Hà Thanh Hà cắn răng, ngồi vào xe, lái đi.
Khi trò chuyện với Ngô Kỳ và Nhiếp Bình Nhiên, anh từng nói với họ đi trăm dặm đến chín mươi mới là nửa chặng đường, thời điểm khó khăn nhất chính là lúc sắp thấy được bình minh.
Tình trạng hiện tại của bọn họ chẳng phải cũng như vậy sao.
Cả hai đều biết chỉ còn thiếu một chút nữa thôi, nếu bây giờ buông thả bản thân thì mọi nỗ lực trước đó sẽ đổ sông đổ biển.
Cả hai đồng lòng thể hiện sự kiên định và nhẫn nại mạnh mẽ, mong rằng có thể vẹn toàn từ đầu đến cuối.
Hà Thanh Hà trở về căn hộ, máy móc dọn dẹp, rửa mặt, tay vẫn làm việc nhưng đầu óc thì lơ đãng đi đâu.
Đến khi làm xong mọi thứ, nằm xuống nghỉ ngơi, anh mới nhớ Tần Khải Phàm hứa sẽ gửi ảnh cho mình.
Anh cầm điện thoại lên, thấy Tần Khải Phàm đã gửi tin nhắn.
Vì nhiều ảnh quá nên Tần Khải Phàm gửi hẳn một file nén, Hà Thanh Hà liền bấm vào để tải về.
Sau khi giải nén, Hà Thanh Hà xem từng tấm ảnh một.
Ngoài những tấm đã xem lúc sáng, Tần Khải Phàm còn thêm vào một số ảnh sinh hoạt hằng ngày của Phó Sâm.
Hà Thanh Hà xem đến say mê, quên mất cả thời gian.
Cho đến khi Tần Khải Phàm lại gửi tin nhắn tới, hỏi: “c** nh*, anh có muốn biết hôm nay Phó Sâm làm kiểm tra được bao nhiêu điểm không?”
Hà Thanh Hà lập tức tỉnh táo, trả lời: “Muốn, bao nhiêu vậy?”
Tần Khải Phàm cố ý trêu chọc Hà Thanh Hà, không nói ngay đáp án mà lại bảo: “Anh đoán xem.”
Tại sao hai người cùng lớn lên, mà Phó Sâm thành người máy, còn Tần Khải Phàm lại thành cây hài?
Lúc đó Phó Sâm viết kín hết hai mặt giấy, nhưng cuối cùng không cho Tần Khải Phàm chấm điểm.
Hà Thanh Hà suy nghĩ một lát, nói: “Chắc là khá tốt nhưng không được điểm tuyệt đối.”
Bên kia im lặng một lúc, Tần Khải Phàm trả lời: “Tôi cứ tưởng mình là người hiểu rõ hắn nhất, giờ phải nhường lại vị trí rồi.”
Phó Sâm yêu cầu bản thân quá cao, dù đã tốt nghiệp nhiều năm, phần lớn đều làm đúng nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ hoàn hảo, nên không muốn Tần Khải Phàm công bố điểm.
Kiểu chủ nghĩa hoàn mỹ này có phần hơi cưỡng ép, nhưng Hà Thanh Hà lại cảm thấy rất quyến rũ.
Người tự giác và biết giữ mình cực kỳ có sức hút.
Tần Khải Phàm lại gửi một tệp nữa cho Hà Thanh Hà: “Quà tặng kèm như đã hứa.”
Hà Thanh Hà cứ tưởng những bức ảnh sinh hoạt kia là quà rồi, không ngờ còn có thứ khác, anh lập tức mở ra xem.
Nó là một đoạn video, nhìn chất lượng thì có vẻ đã quay khá lâu, trong video có một nhóm sinh viên, hình như đang tham gia một hoạt động nào đó.
Phó Sâm cũng ở trong video, hắn đứng một mình trong góc, không mấy hứng thú càng không muốn hòa nhập vào tập thể.
Nhưng người quay phim lại hướng ống kính về phía Phó Sâm, dùng giọng điệu pha chút ý cười hỏi anh: “Phó Sâm, nghe nói hôm qua cậu từ chối một lời tỏ tình, sao ai cậu cũng từ chối vậy, không yêu đương à?”
Phó Sâm trẻ tuổi lạnh lùng thốt ra hai chữ: “Không yêu.”
Người quay được đà, tiếp tục hỏi: “Không hứng thú với ai thật à?”
Phó Sâm rõ ràng không muốn nói về chủ đề này, nhưng vẫn giữ phép lịch sự tối thiểu, trả lời ngắn gọn: “Không có.”
Người quay: “Gì kỳ vậy, chắc nhiều người buồn lắm đó. Không yêu thì sau này cũng không kết hôn hả, hay là cậu định cưới đại một người à?”
Kết hôn đối với học sinh vẫn còn là chuyện xa vời, không nằm trong phạm vi cân nhắc của họ, nhưng vì Phó Sâm quá kháng cự chuyện tình cảm nên mới bị truy hỏi gắt gao.
Phó Sâm ngập ngừng vài giây, nói: “Cưới hay không không quan trọng, nhưng nếu cưới chắc chắn phải cưới người hoàn hảo nhất.”
Người quay: “Ồ, hóa ra là do yêu cầu quá cao, người bình thường không đạt tiêu chuẩn hoàn hảo của cậu chứ gì.”
Phó Sâm không hiểu sao chuyện nọ lại xọ chuyện kia, hắn nói: “Cậu đi quay người khác đi.”
Sau đó mặc kệ người quay nói gì, Phó Sâm cũng không phản ứng nữa, rồi video kết thúc.
Tần Khải Phàm không gửi thêm tin nào, Hà Thanh Hà ôm lấy đoạn video ấy xem đi xem lại.
Phó Sâm khi ấy mới ngoài hai mươi, chưa nghĩ xa đến vậy, cũng chưa có khái niệm về hôn nhân.
Hà Thanh Hà muốn hỏi hắn đã tìm được người hoàn hảo trong lòng chưa.
Hà Thanh Hà tự biết mình không hoàn hảo, có thể là mười mấy năm sau Phó Sâm đã thỏa hiệp, mới cưới người tạm chấp nhận được là anh.
Nhưng thỏa hiệp không phải tính cách của Phó Sâm, rõ ràng hắn còn tính toán chi li từng điểm trong bài kiểm tra.
Vì vậy có thể nói Hà Thanh Hà chính là người lý tưởng trong lòng hắn.
Chỉ cần nghĩ đến khả năng này thôi, tim Hà Thanh Hà đã đập loạn lên.
Vốn dĩ anh đã hay mất ngủ, mà trong đầu giờ này chỉ toàn là nụ hôn sáng nay, lại càng khó chợp mắt hơn.
Cảm xúc và nhịp tim tăng tốc khi ấy vẫn rõ mồn một trong ký ức, càng nhớ tới càng khó chịu, cơ thể bắt đầu nóng lên, Hà Thanh Hà nhắm mắt lại, hai má đỏ ửng, hơi thở cũng vô thức trở nên gấp gáp.
Một lát sau, anh bình tĩnh lại, rơi vào khoảng không trống rỗng.
Hà Thanh Hà: “…”
Nghĩ lại thì thật đáng thương, rõ ràng đã kết hôn rồi, vậy mà vẫn phải một mình chịu đựng màn đêm cô đơn.
x
Tần Khải Phàm gửi ảnh và video cho Hà Thanh Hà xong thì không tiếp tục trêu anh nữa, để anh tự xem.
Dù sao cũng là c** nh* của mình, không thể quá đáng được, nếu không thì ai kia lại đau lòng mất.
Anh ta đăng nhập vào tài khoản mạng xã hội, thành thạo nhấp vào nhóm “Biệt đội cắn đường nhà hào môn”.
Vũ Vương Năng Động: “Không có show để xem, trống rỗng sắp chết rồi đây.”
Cảm Giác Mình Dễ Thương Quá: “Bây giờ đang quay rồi, sắp có cái để xem ngay thôi.”
Vũ Vương Năng Động: “Không đủ, trong lúc chờ đợi chẳng có tí đường nào hết, họ đang ghi hình ở thành phố S, có ai leak ảnh không?”
Hồ Sen Trăng Tỏ: “Hôm nay tôi mới biết họ đang quay ở trường đại học S, biết sớm thì tôi đã đi xem rồi.”
Vũ Vương Năng Động: “@Hồ Sen Trăng Tỏ, cậu ở thành phố S à?”
Hồ Sen Trăng Tỏ: “Ừ.”
Tần Khải Phàm suy nghĩ một lát, rồi tải lên một bức ảnh.
Tại Sao Lại Ăn Vịt Vịt: “Ảnh.JPG”
Trong ảnh, Phó Sâm đứng ở quầy căn tin, tay cầm muôi cơm lớn, Hà Thanh Hà ngồi một bên dịu dàng nhìn hắn.
Vũ Vương Năng Động: “??? Cái gì đây, sao Phó Sâm lại cầm muôi, tạo hình gì mà như AI làm ra thế này.”
Tại Sao Lại Ăn Vịt Vịt: “Ảnh leak mấy người đòi đấy~”
Vũ Vương Năng Động: “Wtf, hàng mới à?”
Hồ Sen Trăng Tỏ: “Oa, đây là đang chơi trò chơi làm nhiệm vụ à, xem ra chương trình lại bày trò rồi.”
Cảm Giác Mình Dễ Thương Quá: “Chú trọng hiệu ứng chương trình sao lại gọi là bày trò, không có mấy trò chơi thì show giải trí còn gì hấp dẫn.”
Vũ Vương Năng Động: “Không ngờ trong nhóm này có cả tay trong của chương trình luôn.”
Cảm Giác Mình Dễ Thương Quá: “@Tại Sao Lại Ăn Vịt Vịt, sao cậu có ảnh hiện trường vậy, cậu đi xem à?”
AI số hiệu 4007: “Tôi cũng có nha, ảnh.JPG”
Tấm này chụp cảnh Phó Sâm nắm chặt tay Hà Thanh Hà chạy về phía trước, bối cảnh rõ ràng cũng là tại đại học S.
Hồ Sen Trăng Tỏ: “Sao mọi người đều có ảnh hiện trường thế???”
Tiếp đó Mạch Toàn Phong cũng gửi một tấm lúc còn ghi hình ở phim trường, có một ngày nhóm hào môn tập dượt bị cắt khỏi bản chính thức không được phát sóng.
Tấm ảnh mà Mạch Toàn Phong gửi chính là cảnh quay ngày hôm đó.
Cảm Giác Mình Dễ Thương Quá: “Sao mọi người có nhiều ảnh hiện trường cự ly gần thế?”
Hồ Sen Trăng Tỏ: “Tôi không có ảnh hiện trường nhưng tôi có ảnh khác của họ.”
Hồ Sen Trăng Tỏ gửi một bức ảnh Phó Sâm và Hà Thanh Hà đang ngồi câu cá.
Vũ Vương Năng Động: “??? Các người có nhiều thứ tốt như vậy còn suốt ngày cầm kính lúp đi soi hint, soi cái khỉ gì nữa.”
Vũ Vương Năng Động: “Đã vậy thì tôi cũng có.”
Vũ Vương Năng Động trực tiếp gửi ảnh cưới của Phó Sâm và Hà Thanh Hà.
Hồ Sen Trăng Tỏ: “???”
AI số hiệu 4007: “Ảnh này tôi cũng có.”
Tại Sao Lại Ăn Vịt Vịt: “Tôi cũng có nha”
Mạch Toàn Phong: “Ông đây cũng có.”
Hồ Sen Trăng Tỏ: “Sao chỉ mình tôi không có?”
Cảm Giác Mình Dễ Thương Quá: “Tôi cũng không có, nhưng tôi có cái khác.”
Cảm Giác Mình Dễ Thương Quá: “Nếu các người đã lấy ảnh ra đấu thì đừng trách tôi tung chiêu cuối!”
Tại Sao Lại Ăn Vịt Vịt: “Tung đi gửi lên xem nào nếu nói mà không làm tụi tôi khinh đấy”
Vũ Vương Năng Động: “Nhanh lên nhanh lên.”
Cảm Giác Mình Dễ Thương Quá trực tiếp gửi qua một đoạn video.
Phần đầu video là cảnh Phó Sâm và Hà Thanh Hà nói sẽ ngủ riêng, phần sau là cảnh sáng sớm Phó Sâm lén bước ra từ phòng của Hà Thanh Hà.
Video này có chất lượng hình ảnh HD, biên tập chỉn chu, thậm chí còn xử lý hậu kỳ và chèn phụ đề, diễn giải rõ ràng hành vi của hai người.
Vũ Vương Năng Động: “???”
AI số hiệu 4007: “Sao cậu lại có cái này!”
Tại Sao Lại Ăn Vịt Vịt: “Chậc chậc chậc video vả mặt”
Hồ Sen Trăng Tỏ: “A, ngọt quá đi.”
Mạch Toàn Phong: “Đây là video nội bộ của show đúng không, dùng thiết bị chuyên nghiệp quay mà.”
Cuối cùng, người chủ nhóm âm thầm theo dõi từ lâu cũng xuất hiện, hỏi một câu mà ai trong nhóm cũng đang nghĩ đến.
Tata-chan cuồng người đẹp: “……Rốt cuộc mấy người là ai vậy.”
Hết chương 98.
Vòng qua vòng lại nguyên cái group toàn người quen không =))))))
Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Chương 98
Phó Sâm và Hà Thanh Hà có được con dấu thứ ba, sau đó cùng nhóm diễn viên ăn cơm.
Trong lúc đó có không ít sinh viên chạy tới để vây xem và chụp ảnh, bốn người đều đã quen, ai nấy ăn phần của mình.
Hai diễn viên hỏi Phó Sâm ở đại học S còn có chỗ nào có thể đi, Phó Sâm không giấu giếm, chia sẻ hết những địa điểm có khả năng xuất hiện NPC cho họ.
Sau bữa ăn, hai nhóm chia nhau hành động, tiếp tục đi tìm NPC làm nhiệm vụ.
Nói là làm nhiệm vụ, chứ thật ra Phó Sâm chẳng có hứng thú, Hà Thanh Hà cũng không chuyên tâm, hai người cứ dạo quanh trong khuôn viên trường, thong dong như đi dạo, chẳng vội vã chút nào.
Dừng lại bên hồ nhân tạo ngắm hoa sen đã tàn, đứng cạnh sân bóng rổ xem sinh viên chơi bóng, đi hai vòng quanh sân vận động, rồi lại ngồi nghỉ bên bờ ruộng của học viện Nông nghiệp.
Nhân viên theo sau nhìn thấy hai người đi ngang qua NPC mấy lần nhưng không thèm hỏi lấy một câu, lặng lẽ bỏ lỡ nhiệm vụ.
Lúc đầu nhân viên còn sốt ruột, sau đó dần nhận ra hai người này vốn chỉ muốn đi ngắm cảnh mà thôi.
Mỗi lần đến một nơi, Hà Thanh Hà lại hỏi chuyện thời đại học của Phó Sâm, Phó Sâm luôn đáp là cũng không khác bây giờ lắm, không có gì đặc biệt, nhưng qua những câu chuyện vụn vặt, Hà Thanh Hà dần dần góp nhặt được những mảnh ghép về thời sinh viên của Phó Sâm, ghép nên một hình ảnh trẻ trung và sống động.
Hà Thanh Hà nghĩ, dù bây giờ hai người đã kết hôn, tương lai cũng sẽ ở bên nhau, nhưng anh vẫn muốn hiểu thêm về quá khứ của Phó Sâm.
Như vậy, anh sẽ có được một Phó Sâm hoàn chỉnh.
Cả ngày trôi qua, nhóm hào môn thu được năm con dấu, đến cuối ngày khi các khách mời tập hợp để kiểm tra thành quả, hai người họ lại xếp hạng cuối.
Việc này thực sự nằm ngoài dự đoán của mọi người, ai cũng tưởng Phó Sâm trở lại trường cũ quen thuộc chắc chắn sẽ hoàn thành nhiều nhiệm vụ nhất, không ngờ kết quả lại đứng bét.
Phó Sâm vẫn viện lý do cũ là tốt nghiệp lâu rồi, không nhớ rõ nữa.
Nghiêm Trung Triết và Tả Văn Phong biết rõ hắn đang nói dối, vì trưa nay ở nhà ăn, Phó Sâm đã nói cho họ biết mấy nơi có khả năng xuất hiện NPC, buổi chiều họ đi kiểm chứng thì quả thật đều đúng, thành ra họ mới hoàn thành được nhiều nhiệm vụ nhất.
Chỉ là nhóm hào môn không quan tâm đến chuyện làm nhiệm vụ mà thôi.
Sau khi tập hợp, An Duy thi thoảng lại liếc nhìn về phía Hà Thanh Hà, Dương Minh Viễn đứng cạnh hỏi: “Sao vậy?”
An Duy cười nói: “Em đang nhìn Tiểu Hà, anh ấy… giống như mất hồn vậy.”
Dương Minh Viễn nghe vậy cũng nhìn sang Hà Thanh Hà, rồi cũng bật cười, nói: “Có lẽ là nở hoa rồi đấy.”
Ngày ghi hình hôm nay với Hà Thanh Hà mà nói giống như đã trải qua một buổi hẹn hò thời thanh xuân.
Trốn trong thư viện hôn nhau, thực sự là chuyện chỉ sinh viên mới làm.
Nhiệm vụ ghi hình hôm nay kết thúc, các khách mời khác quay lại khách sạn, còn Phó Sâm và Hà Thanh Hà có chỗ ở riêng, liền chào tạm biệt đội ngũ chương trình, hôm sau sẽ quay lại.
Hai người rời khỏi tầm mắt của cả đoàn, đi đến bãi đỗ xe, Phó Sâm chủ động nói: “Anh không đưa em về đâu.”
Hà Thanh Hà hiểu ý hắn.
Nếu đưa đến tận dưới tòa nhà, cả hai đều không chắc bản thân có thể kìm lòng.
Hà Thanh Hà nở nụ cười quen thuộc, đôi mắt sáng long lanh.
Trông anh có vẻ bình tĩnh nhưng thực ra trong lòng lại rất muốn giữ Phó Sâm lại.
Phó Sâm nhìn anh, khẽ nói: “Nghỉ ngơi cho tốt.”
Hà Thanh Hà gật đầu: “Ừm.”
Cuộc trò chuyện nhạt nhẽo bình thường, nhưng vì tâm trạng khác nhau, nghe vào tai lại thấy ngọt ngào.
Trong lòng Hà Thanh Hà có một sự thôi thúc muốn nói ba câu “xin lỗi”, “cảm ơn” và “anh vất vả rồi.”
Thậm chí anh còn muốn hỏi, có nhất định phải bị phạt thì mới đổi được một lần thân mật không?
Ý nghĩ đó quá xấu hổ, anh không thể nói thành lời.
Hà Thanh Hà lặng lẽ nhìn Phó Sâm.
Không nỡ chia xa, nhưng ở bên nhau lại vừa ngọt ngào vừa khổ sở, anh cười nói: “Vậy mai gặp nhé.”
Vốn dĩ nên mỗi người một ngả, nhưng cả hai đều không nhúc nhích.
Phó Sâm đưa tay kéo Hà Thanh Hà lại, khẽ đặt một nụ hôn nhẹ lên khóe môi anh.
Vừa chạm vào đã rời đi, không những không giải tỏa được cơn khát, ngược lại càng thêm dày vò người ta.
“Đi đi thôi.” Giọng Phó Sâm có chút khàn khàn.
Hà Thanh Hà cắn răng, ngồi vào xe, lái đi.
Khi trò chuyện với Ngô Kỳ và Nhiếp Bình Nhiên, anh từng nói với họ đi trăm dặm đến chín mươi mới là nửa chặng đường, thời điểm khó khăn nhất chính là lúc sắp thấy được bình minh.
Tình trạng hiện tại của bọn họ chẳng phải cũng như vậy sao.
Cả hai đều biết chỉ còn thiếu một chút nữa thôi, nếu bây giờ buông thả bản thân thì mọi nỗ lực trước đó sẽ đổ sông đổ biển.
Cả hai đồng lòng thể hiện sự kiên định và nhẫn nại mạnh mẽ, mong rằng có thể vẹn toàn từ đầu đến cuối.
Hà Thanh Hà trở về căn hộ, máy móc dọn dẹp, rửa mặt, tay vẫn làm việc nhưng đầu óc thì lơ đãng đi đâu.
Đến khi làm xong mọi thứ, nằm xuống nghỉ ngơi, anh mới nhớ Tần Khải Phàm hứa sẽ gửi ảnh cho mình.
Anh cầm điện thoại lên, thấy Tần Khải Phàm đã gửi tin nhắn.
Vì nhiều ảnh quá nên Tần Khải Phàm gửi hẳn một file nén, Hà Thanh Hà liền bấm vào để tải về.
Sau khi giải nén, Hà Thanh Hà xem từng tấm ảnh một.
Ngoài những tấm đã xem lúc sáng, Tần Khải Phàm còn thêm vào một số ảnh sinh hoạt hằng ngày của Phó Sâm.
Hà Thanh Hà xem đến say mê, quên mất cả thời gian.
Cho đến khi Tần Khải Phàm lại gửi tin nhắn tới, hỏi: “c** nh*, anh có muốn biết hôm nay Phó Sâm làm kiểm tra được bao nhiêu điểm không?”
Hà Thanh Hà lập tức tỉnh táo, trả lời: “Muốn, bao nhiêu vậy?”
Tần Khải Phàm cố ý trêu chọc Hà Thanh Hà, không nói ngay đáp án mà lại bảo: “Anh đoán xem.”
Tại sao hai người cùng lớn lên, mà Phó Sâm thành người máy, còn Tần Khải Phàm lại thành cây hài?
Lúc đó Phó Sâm viết kín hết hai mặt giấy, nhưng cuối cùng không cho Tần Khải Phàm chấm điểm.
Hà Thanh Hà suy nghĩ một lát, nói: “Chắc là khá tốt nhưng không được điểm tuyệt đối.”
Bên kia im lặng một lúc, Tần Khải Phàm trả lời: “Tôi cứ tưởng mình là người hiểu rõ hắn nhất, giờ phải nhường lại vị trí rồi.”
Phó Sâm yêu cầu bản thân quá cao, dù đã tốt nghiệp nhiều năm, phần lớn đều làm đúng nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ hoàn hảo, nên không muốn Tần Khải Phàm công bố điểm.
Kiểu chủ nghĩa hoàn mỹ này có phần hơi cưỡng ép, nhưng Hà Thanh Hà lại cảm thấy rất quyến rũ.
Người tự giác và biết giữ mình cực kỳ có sức hút.
Tần Khải Phàm lại gửi một tệp nữa cho Hà Thanh Hà: “Quà tặng kèm như đã hứa.”
Hà Thanh Hà cứ tưởng những bức ảnh sinh hoạt kia là quà rồi, không ngờ còn có thứ khác, anh lập tức mở ra xem.
Nó là một đoạn video, nhìn chất lượng thì có vẻ đã quay khá lâu, trong video có một nhóm sinh viên, hình như đang tham gia một hoạt động nào đó.
Phó Sâm cũng ở trong video, hắn đứng một mình trong góc, không mấy hứng thú càng không muốn hòa nhập vào tập thể.
Nhưng người quay phim lại hướng ống kính về phía Phó Sâm, dùng giọng điệu pha chút ý cười hỏi anh: “Phó Sâm, nghe nói hôm qua cậu từ chối một lời tỏ tình, sao ai cậu cũng từ chối vậy, không yêu đương à?”
Phó Sâm trẻ tuổi lạnh lùng thốt ra hai chữ: “Không yêu.”
Người quay được đà, tiếp tục hỏi: “Không hứng thú với ai thật à?”
Phó Sâm rõ ràng không muốn nói về chủ đề này, nhưng vẫn giữ phép lịch sự tối thiểu, trả lời ngắn gọn: “Không có.”
Người quay: “Gì kỳ vậy, chắc nhiều người buồn lắm đó. Không yêu thì sau này cũng không kết hôn hả, hay là cậu định cưới đại một người à?”
Kết hôn đối với học sinh vẫn còn là chuyện xa vời, không nằm trong phạm vi cân nhắc của họ, nhưng vì Phó Sâm quá kháng cự chuyện tình cảm nên mới bị truy hỏi gắt gao.
Phó Sâm ngập ngừng vài giây, nói: “Cưới hay không không quan trọng, nhưng nếu cưới chắc chắn phải cưới người hoàn hảo nhất.”
Người quay: “Ồ, hóa ra là do yêu cầu quá cao, người bình thường không đạt tiêu chuẩn hoàn hảo của cậu chứ gì.”
Phó Sâm không hiểu sao chuyện nọ lại xọ chuyện kia, hắn nói: “Cậu đi quay người khác đi.”
Sau đó mặc kệ người quay nói gì, Phó Sâm cũng không phản ứng nữa, rồi video kết thúc.
Tần Khải Phàm không gửi thêm tin nào, Hà Thanh Hà ôm lấy đoạn video ấy xem đi xem lại.
Phó Sâm khi ấy mới ngoài hai mươi, chưa nghĩ xa đến vậy, cũng chưa có khái niệm về hôn nhân.
Hà Thanh Hà muốn hỏi hắn đã tìm được người hoàn hảo trong lòng chưa.
Hà Thanh Hà tự biết mình không hoàn hảo, có thể là mười mấy năm sau Phó Sâm đã thỏa hiệp, mới cưới người tạm chấp nhận được là anh.
Nhưng thỏa hiệp không phải tính cách của Phó Sâm, rõ ràng hắn còn tính toán chi li từng điểm trong bài kiểm tra.
Vì vậy có thể nói Hà Thanh Hà chính là người lý tưởng trong lòng hắn.
Chỉ cần nghĩ đến khả năng này thôi, tim Hà Thanh Hà đã đập loạn lên.
Vốn dĩ anh đã hay mất ngủ, mà trong đầu giờ này chỉ toàn là nụ hôn sáng nay, lại càng khó chợp mắt hơn.
Cảm xúc và nhịp tim tăng tốc khi ấy vẫn rõ mồn một trong ký ức, càng nhớ tới càng khó chịu, cơ thể bắt đầu nóng lên, Hà Thanh Hà nhắm mắt lại, hai má đỏ ửng, hơi thở cũng vô thức trở nên gấp gáp.
Một lát sau, anh bình tĩnh lại, rơi vào khoảng không trống rỗng.
Hà Thanh Hà: “…”
Nghĩ lại thì thật đáng thương, rõ ràng đã kết hôn rồi, vậy mà vẫn phải một mình chịu đựng màn đêm cô đơn.
x
Tần Khải Phàm gửi ảnh và video cho Hà Thanh Hà xong thì không tiếp tục trêu anh nữa, để anh tự xem.
Dù sao cũng là c** nh* của mình, không thể quá đáng được, nếu không thì ai kia lại đau lòng mất.
Anh ta đăng nhập vào tài khoản mạng xã hội, thành thạo nhấp vào nhóm “Biệt đội cắn đường nhà hào môn”.
Vũ Vương Năng Động: “Không có show để xem, trống rỗng sắp chết rồi đây.”
Cảm Giác Mình Dễ Thương Quá: “Bây giờ đang quay rồi, sắp có cái để xem ngay thôi.”
Vũ Vương Năng Động: “Không đủ, trong lúc chờ đợi chẳng có tí đường nào hết, họ đang ghi hình ở thành phố S, có ai leak ảnh không?”
Hồ Sen Trăng Tỏ: “Hôm nay tôi mới biết họ đang quay ở trường đại học S, biết sớm thì tôi đã đi xem rồi.”
Vũ Vương Năng Động: “@Hồ Sen Trăng Tỏ, cậu ở thành phố S à?”
Hồ Sen Trăng Tỏ: “Ừ.”
Tần Khải Phàm suy nghĩ một lát, rồi tải lên một bức ảnh.
Tại Sao Lại Ăn Vịt Vịt: “Ảnh.JPG”
Trong ảnh, Phó Sâm đứng ở quầy căn tin, tay cầm muôi cơm lớn, Hà Thanh Hà ngồi một bên dịu dàng nhìn hắn.
Vũ Vương Năng Động: “??? Cái gì đây, sao Phó Sâm lại cầm muôi, tạo hình gì mà như AI làm ra thế này.”
Tại Sao Lại Ăn Vịt Vịt: “Ảnh leak mấy người đòi đấy~”
Vũ Vương Năng Động: “Wtf, hàng mới à?”
Hồ Sen Trăng Tỏ: “Oa, đây là đang chơi trò chơi làm nhiệm vụ à, xem ra chương trình lại bày trò rồi.”
Cảm Giác Mình Dễ Thương Quá: “Chú trọng hiệu ứng chương trình sao lại gọi là bày trò, không có mấy trò chơi thì show giải trí còn gì hấp dẫn.”
Vũ Vương Năng Động: “Không ngờ trong nhóm này có cả tay trong của chương trình luôn.”
Cảm Giác Mình Dễ Thương Quá: “@Tại Sao Lại Ăn Vịt Vịt, sao cậu có ảnh hiện trường vậy, cậu đi xem à?”
AI số hiệu 4007: “Tôi cũng có nha, ảnh.JPG”
Tấm này chụp cảnh Phó Sâm nắm chặt tay Hà Thanh Hà chạy về phía trước, bối cảnh rõ ràng cũng là tại đại học S.
Hồ Sen Trăng Tỏ: “Sao mọi người đều có ảnh hiện trường thế???”
Tiếp đó Mạch Toàn Phong cũng gửi một tấm lúc còn ghi hình ở phim trường, có một ngày nhóm hào môn tập dượt bị cắt khỏi bản chính thức không được phát sóng.
Tấm ảnh mà Mạch Toàn Phong gửi chính là cảnh quay ngày hôm đó.
Cảm Giác Mình Dễ Thương Quá: “Sao mọi người có nhiều ảnh hiện trường cự ly gần thế?”
Hồ Sen Trăng Tỏ: “Tôi không có ảnh hiện trường nhưng tôi có ảnh khác của họ.”
Hồ Sen Trăng Tỏ gửi một bức ảnh Phó Sâm và Hà Thanh Hà đang ngồi câu cá.
Vũ Vương Năng Động: “??? Các người có nhiều thứ tốt như vậy còn suốt ngày cầm kính lúp đi soi hint, soi cái khỉ gì nữa.”
Vũ Vương Năng Động: “Đã vậy thì tôi cũng có.”
Vũ Vương Năng Động trực tiếp gửi ảnh cưới của Phó Sâm và Hà Thanh Hà.
Hồ Sen Trăng Tỏ: “???”
AI số hiệu 4007: “Ảnh này tôi cũng có.”
Tại Sao Lại Ăn Vịt Vịt: “Tôi cũng có nha”
Mạch Toàn Phong: “Ông đây cũng có.”
Hồ Sen Trăng Tỏ: “Sao chỉ mình tôi không có?”
Cảm Giác Mình Dễ Thương Quá: “Tôi cũng không có, nhưng tôi có cái khác.”
Cảm Giác Mình Dễ Thương Quá: “Nếu các người đã lấy ảnh ra đấu thì đừng trách tôi tung chiêu cuối!”
Tại Sao Lại Ăn Vịt Vịt: “Tung đi gửi lên xem nào nếu nói mà không làm tụi tôi khinh đấy”
Vũ Vương Năng Động: “Nhanh lên nhanh lên.”
Cảm Giác Mình Dễ Thương Quá trực tiếp gửi qua một đoạn video.
Phần đầu video là cảnh Phó Sâm và Hà Thanh Hà nói sẽ ngủ riêng, phần sau là cảnh sáng sớm Phó Sâm lén bước ra từ phòng của Hà Thanh Hà.
Video này có chất lượng hình ảnh HD, biên tập chỉn chu, thậm chí còn xử lý hậu kỳ và chèn phụ đề, diễn giải rõ ràng hành vi của hai người.
Vũ Vương Năng Động: “???”
AI số hiệu 4007: “Sao cậu lại có cái này!”
Tại Sao Lại Ăn Vịt Vịt: “Chậc chậc chậc video vả mặt”
Hồ Sen Trăng Tỏ: “A, ngọt quá đi.”
Mạch Toàn Phong: “Đây là video nội bộ của show đúng không, dùng thiết bị chuyên nghiệp quay mà.”
Cuối cùng, người chủ nhóm âm thầm theo dõi từ lâu cũng xuất hiện, hỏi một câu mà ai trong nhóm cũng đang nghĩ đến.
Tata-chan cuồng người đẹp: “……Rốt cuộc mấy người là ai vậy.”
Hết chương 98.
Vòng qua vòng lại nguyên cái group toàn người quen không =))))))
Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Đánh giá:
Truyện Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Story
Chương 98
10.0/10 từ 15 lượt.