Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương

Chương 96

89@-

Chương 96


Lần trước phạt Phó Sâm chỉ hôn nhẹ một cái lên má Hà Thanh Hà, lần này đổi thành hôn môi.


Hà Thanh Hà thoáng ngây ngẩn vài giây, trong lòng như có cơn sóng nhiệt cuồn cuộn dâng trào.


Anh không nhớ lần gần nhất bọn họ hôn nhau là khi nào nữa.


Anh chỉ nhớ trong đám cưới, lúc trao nhau nụ hôn thề nguyện, hai người cũng chỉ làm động tác giả chứ không hề hôn nhau thật.


Ở một góc khuất trong thư viện, nơi không ai phát hiện, Phó Sâm một tay ôm lấy eo anh, một tay v**t v* gáy và mái tóc anh, động tác dịu dàng nhưng lại cho anh một nụ hôn đầy chủ động.


Từng đợt sóng trong lòng Hà Thanh Hà cứ thế dồn dập vỗ vào anh, khiến suy nghĩ trở nên rối loạn, mơ mơ hồ hồ chẳng biết hôm nay là ngày mấy tháng mấy nữa.


Anh chỉ cảm thấy thoải mái, miệng thoải mái, da đầu thoải mái, cả eo cũng thoải mái.


Chỉ có một điều không ổn, đó là kính của Phó Sâm thỉnh thoảng lại đập vào mũi anh.


Chuyện này đúng là có hơi cụt hứng, Hà Thanh Hà đẩy Phó Sâm ra một chút, Phó Sâm lùi lại, khó hiểu nhìn anh.


Hà Thanh Hà vươn tay tháo kính của hắn xuống.


Đột nhiên mất đi kính, Phó Sâm nheo nheo mắt, sự tỉnh táo quay trở lại trong thoáng chốc.


Hà Thanh Hà cầm kính của hắn trong tay, đôi mắt long lanh nước như hai viên bảo thạch, bầu má đỏ như hoa nở, cả người toát lên vẻ mông lung mê hoặc, ai nhìn thấy cũng khó mà kiềm chế nổi.


Anh bám lấy cánh tay Phó Sâm, theo phản xạ nghiêng người về phía môi hắn.


Vẫn còn muốn nữa.


Nhưng Phó Sâm lại một lần nữa né tránh.



Lần này đến lượt Hà Thanh Hà không hiểu.


Giọng Phó Sâm khàn khàn: “Trên người có mic.”


Hà Thanh Hà: “…”


Lập tức nguội lạnh.


Xong rồi, chỉ nhớ phải tránh máy quay, quên mất trên người vẫn đeo mic thu âm, những lời vừa rồi đều bị người ta nghe thấy cả.


Anh ngơ ngác đứng yên tại chỗ, cố nhớ xem hai người đã nói gì, nhưng đầu óc cứ trì trệ nghĩ mãi không ra.


Phó Sâm vươn tay tắt mic của cả hai.


Hà Thanh Hà lẩm bẩm: “Vậy phải làm sao?”


Phó Sâm đáp: “Không sao cả.” Hắn nhìn anh, giọng trầm đến mức gần như không nghe thấy: “Tiếp tục không?”


Hà Thanh Hà lập tức dang tay ôm lấy cổ Phó Sâm.


Kệ đi, dù sao cũng đã bị nghe thấy rồi, chuyện đã đến nước này có hối hận cũng vô ích, chi bằng đừng nghĩ nhiều, cứ vui vẻ tận hưởng khoảnh khắc trước mắt đã.


Chứ không thì lỗ to.


Mic thu âm đã tắt, cả hai càng thêm không kiêng nể, Phó Sâm siết chặt lấy Hà Thanh Hà, hôn anh cuồng nhiệt, gần như không bỏ sót một chỗ nào trong khoang miệng.


Trong những khoảnh khắc ngắt quãng để thở, Phó Sâm liên tục thấp giọng hỏi Hà Thanh Hà: “Có thích kiểu trừng phạt này không?”, toàn là những câu khiến người ta xấu hổ đến không biết chui vào đâu.


Hà Thanh Hà hoàn toàn không đáp nổi, chỉ biết th* d*c.


Nhưng dù sao cũng là thư viện, có hẻo lánh thế nào cũng không thể đảm bảo không có ai đến, cả hai nghe thấy tiếng người nói chuyện, Phó Sâm lập tức ôm chặt Hà Thanh Hà vào lòng.


Hà Thanh Hà dán sát ngực hắn, cố gắng kiềm chế hơi thở.



Hà Thanh Hà bỗng nhiên có cảm giác như đang vụng trộm, không kìm được bật cười, mặt mũi đỏ bừng, nép trong lòng Phó Sâm.


Phó Sâm nhẹ nhàng v**t v* gáy anh giúp anh thư giãn, giống như đang dỗ dành một con mèo ngoan.


Vừa hay phải dừng lại thôi, nếu không thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.


Cả hai không nói gì, yên lặng tận hưởng dư vị của nụ hôn.


x


Khi hai người rời khỏi khu vực tủ sách, nhân viên chương trình cùng các tình nguyện viên đều đang chờ ở sảnh tầng hai.


Họ thậm chí còn chưa lên tầng ba, nhưng ngay khi Phó Sâm và Hà Thanh Hà xuất hiện, ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía nhà hào môn.


Lúc này Hà Thanh Hà mới bắt đầu thấy ngại, lùi về sau một bước nấp sau lưng Phó Sâm, để hắn ra mặt.


Phó Sâm mặt không biến sắc, tim không loạn nhịp, vẫn như mọi khi lạnh nhạt xa cách, điềm tĩnh nhìn những người trước mặt.


Ban đầu bị khách mời cắt đuôi, nhân viên có hơi tức giận, nhưng đối diện với Phó Sâm thì lập tức chùn bước, cố gắng giữ vững giọng nói: “Hai người né camera, sau còn tắt cả mic, như vậy là không được đâu.”


Phó Sâm nhận sai rất dứt khoát: “Là bọn tôi không đúng, lần sau sẽ chú ý.”


Hắn nói vậy rồi, nhân viên cũng không biết nên đáp thế nào.


Hà Thanh Hà trốn sau lưng Phó Sâm, quan sát sắc mặt nhân viên, đoán xem họ biết được bao nhiêu.


Sao rõ ràng đã đuổi vào thư viện mà lại không lên tìm? Có phải phát hiện anh và Phó Sâm làm chuyện gì đó không?


Hà Thanh Hà xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm cái lỗ để chui xuống.


“Thôi được rồi, chúng ta quay tiếp nhé.” Nhân viên rất chuyên nghiệp, chỉ nhắc nhở nhóm hào môn: “Nhớ bật mic thu âm lại.”


Còn các sinh viên tình nguyện kia thì không được bình tĩnh như vậy, ánh mắt không ngừng liếc nhìn môi Hà Thanh Hà, trông vô cùng kích động nhưng phải cố tỏ ra là mình ổn, khiến biểu cảm méo mó buồn cười.



Tóm lại, mọi người đều hiểu rõ nhưng không nói ra. Tuy máy quay không ghi lại hình ảnh, nhưng mic vẫn bắt được một ít âm thanh, đoạn đối thoại đó ai muốn hiểu sao thì hiểu.


Dù sao đối với tổ biên tập hậu kỳ mà nói, chắc chắn là tư liệu tuyệt vời.


Còn người trong cuộc thì một người bình thản, một người làm đà điểu, cố gắng giữ vẻ mặt tự nhiên.


Mọi người cùng rời khỏi thư viện.


Trợ lý chương trình còn tốt bụng hỏi nhóm hào môn: “Hai người có gặp NPC không?”


Thư viện là nơi quan trọng của trường học, chắc chắn có sắp đặt NPC.


Phó Sâm lắc đầu, Hà Thanh Hà thầm nghĩ, còn tâm trí đâu mà để ý đến NPC nữa chứ.


x


Quá trình ghi hình sau đó, hồn vía của Hà Thanh Hà cứ ở trên mây.


Linh hồn của anh dường như vẫn còn lạc trong thư viện, đầu óc toàn là cảm giác đôi môi của Phó Sâm, làm thế nào cũng không thể tập trung nổi.


Phó Sâm thì rất tùy ý, không cố tìm NPC nữa, mà dẫn Hà Thanh Hà đi dạo quanh khuôn viên trường, chuyên chọn những nơi có phong cảnh đẹp để anh thư giãn đầu óc.


Sau đó, hai người lại gặp Tần Khải Phàm.


Phải nói là Tần Khải Phàm rốt cuộc cũng tìm được bọn họ.


Đến trưa, vì đại học S có rất nhiều khu ăn uống nên Phó Sâm đã đưa Hà Thanh Hà đến căn tin mà hắn thường ghé qua hồi còn là sinh viên.


Sau khi tan học, sinh viên đổ về ăn trưa đông nghịt, các khách mời đi giữa đám sinh viên lập tức trở thành tâm điểm chú ý, ngay cả tình nguyện viên cũng không thể kiểm soát được trật tự.


May mà chương trình đã lường trước tình huống này, chuẩn bị sẵn một khu vực ở tầng hai của căn tin, bên ngoài giăng dây cảnh báo, dành riêng cho các khách mời sử dụng.


Đã vào khuôn viên đại học thì đương nhiên phải nhập gia tùy tục, trải nghiệm một chút cảm giác xếp hàng lấy cơm.



Hắn hoàn toàn không cần hỏi Hà Thanh Hà muốn ăn gì, vì hắn biết rõ khẩu vị của anh.


Chương trình cũng chuẩn bị một quầy cơm cho các khách mời, khi Phó Sâm tới, Nghiêm Trung Triết và Tả Văn Phong đã đứng ở đó.


Hai diễn viên vui vẻ chào Phó Sâm: “Bọn tôi đoán là sẽ gặp các khách mời khác ở đây mà. Hai người thu thập được mấy con dấu rồi?”


Phó Sâm trả lời: “Hai cái.”


Từ lúc rời thư viện đến giờ, hai người chưa gặp thêm được NPC nào nữa, chỉ lo ngắm cảnh.


Nghiêm Trung Triết ngạc nhiên, vốn tưởng Phó Sâm quen thuộc với khuôn viên trường, chắc hẳn sẽ thu được nhiều con dấu, không ngờ cả buổi sáng chỉ được hai cái.


Phó Sâm không hứng thú với số lượng con dấu của các nhóm khác, trực tiếp hỏi: “Hai người không mua cơm à?”


Nghiêm Trung Triết nhìn sang Tả Văn Phong, thấy Phó Sâm cũng chỉ có hai con dấu, không cần đề phòng nữa, Tả Văn Phong nói: “Bọn tôi nghi chị đứng quầy là NPC.”


Phó Sâm nhìn về phía quầy cơm, người phụ nữ đứng bên trong mặc tạp dề kiểu truyền thống, tay cầm muôi cơm, đang trừng mắt nhìn các khách mời bên ngoài.


Phó Sâm nói: “Vậy thì các anh đi đi.”


Sau chuyện ở thư viện, lần ghi hình này đối với hắn mà nói đã đủ mãn nguyện, đủ để hắn hồi tưởng rất lâu rồi, nên hắn không quan tâm đến NPC hay con dấu nữa.


Nghiêm Trung Triết nói: “Bọn tôi thử rồi, chị ấy không để ý tới bọn tôi, bảo là chưa đủ người.”


Phó Sâm bước đến trước quầy, hỏi thẳng: “Để kích hoạt nhiệm vụ thì cần điều kiện gì?”


Nghiêm Trung Triết và Tả Văn Phong đều sửng sốt, có thể hỏi thẳng thế sao? Hóa ra còn làm vậy được nữa.


Ai ngờ người phụ nữ thật sự trả lời: “Cần có từ hai nhóm trở lên cùng lúc có mặt mới có thể thực hiện nhiệm vụ.”


Phó Sâm chỉ hai diễn viên bên cạnh: “Giờ có hai nhóm rồi, có thể bắt đầu chưa?”


Người phụ nữ nhìn ra xa, lúc này đã đến giờ ăn trưa, chỉ có hai nhóm khách mời đến căn tin này, những người còn lại chắc đã đi đến chỗ khác, bà đưa hai cái muôi cho Phó Sâm và nhóm diễn viên, nói: “Cầm lấy, nhiệm vụ là trong thời gian quy định phục vụ cơm cho sinh viên, bên nào múc được nhiều hơn thì tôi sẽ đóng dấu cho bên đó.”


Hết chương 96.


Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương Truyện Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương Story Chương 96
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...