Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Chương 90
95@-
Chương 90
Hà Thanh Hà vô cùng kinh ngạc: “Hỏi tôi kinh nghiệm có phải hơi sai sai không?”
Ngô Kỳ cũng thấy lạ: “Sai chỗ nào?”
Hà Thanh Hà thành thật nói: “Anh cũng thấy rồi đấy, kiểu ở chung giữa tôi với anh Phó, bọn tôi bị dân mạng mắng đến thảm mà anh còn tìm tôi hỏi kinh nghiệm, chẳng phải… đang hại chính mình sao.”
Ngô Kỳ phẩy tay một cách vô tư: “Vậy thì sao, lúc ăn cơm anh cũng nghe đấy, bọn tôi có mắt, nhìn thấy hết mấy hành động giữa anh và Phó tổng rồi.”
Anh ta lại hỏi ngược Hà Thanh Hà: “Người xung quanh anh đánh giá thế nào về cuộc hôn nhân của hai người?”
Hà Thanh Hà nghĩ một lúc, ba và anh cả chắc chắn tán thành cuộc hôn nhân này, dù lần trước ăn cơm Phó Sâm chọc tức hai người họ ngay tại bàn, họ cũng sẽ không phản đối.
Còn Hà Diệc Trúc… trước kia em ấy rất không ưa Phó Sâm, sau khi tham gia chương trình thì hình như có thay đổi, hôm ăn cơm còn phụ họa theo lời Phó Sâm, chứng tỏ em ấy cũng không có gì để chê bai cuộc hôn nhân này.
Về những người khác, Lưu Nhứ từng nói ngay từ đầu rằng khán giả sẽ thích hai người họ dù thực tế có vẻ trái ngược. Nhân viên ở Sáng Tạo Ưu Tháp cũng đều ủng hộ anh và Phó Sâm, nhưng cũng có thể là không dám có ý kiến gì thôi. Các khách mời trong chương trình hình như cũng nói hai người tốt, ngay cả bà chủ hồ cá cũng thích họ.
Nghĩ lại, người xung quanh đều thấy cuộc hôn nhân của họ không tệ, không giống như những lời phản đối tràn lan trên mạng.
Đây đúng là một hiện tượng kỳ lạ.
Ngô Kỳ thấy Hà Thanh Hà không nói gì, liền hiểu ra câu trả lời, nói: “Anh xem, rõ ràng mọi người đều thấy tốt, mà anh cứ nhất quyết cho là mình tệ.”
Hà Thanh Hà nhất thời cạn lời, cảm thấy như thể mình là kẻ không biết điều vậy.
Nhiếp Bình Nhiên thoải mái tựa vào chiếc thuyền đang chòng chành, nói: “Trước đây hai người đúng là có hơi gượng gạo, nhưng giờ thì hoà hợp hơn nhiều rồi, bọn tôi rất ghen tị với trạng thái hiện tại của hai người, còn nghiên cứu rất lâu ấy chứ.”
Hà Thanh Hà lại một lần nữa sững sờ, không ngờ mình với Phó Sâm lại trở thành đối tượng để người khác nghiên cứu.
Nhiếp Bình Nhiên thấy biểu cảm của anh, liền bổ sung: “Lúc bọn tôi nghiên cứu, phát hiện hai người không hề cãi nhau, chứng tỏ hai người rất có ma lực.”
Hà Thanh Hà nghe mà ngẩn cả người, không nhịn được hỏi: “Vậy hai anh nghiên cứu ra được gì rồi?”
Nhiếp Bình Nhiên liếc nhìn Ngô Kỳ, cả hai đồng thanh đáp: “Nên mới phải hỏi anh đó.”
Ngô Kỳ nói: “Bọn tôi nghiên cứu mãi mà không ra, hai người làm sao mà không oán trách nhau, ngày nào cũng hoà thuận vui vẻ, ngọt ngào như thế.”
Anh ta ngửa mặt than thở: “Tôi với Nhiếp Bình Nhiên chỉ giữ được trạng thái đó khi mới cưới, qua thời gian là lộ nguyên hình, bắt đầu cãi vã.”
Anh ta tò mò hỏi Hà Thanh Hà: “Lúc ở phim trường, hai người cãi nhau phải không, sao mà làm lành nhanh vậy.” Hòa hảo xong lại còn ngọt ngào hơn trước nữa.”
Hà Thanh Hà nghĩ một lát, đúng là anh với Phó Sâm từng có mâu thuẫn, nhưng rồi cũng tự nhiên mà hoà giải, chẳng ai nhắc lại nữa.
Sau khi cãi nhau ở phim trường, lúc về đến nhà, thái độ của Phó Sâm lập tức thay đổi.
Hà Thanh Hà nói: “Tôi nghĩ chắc là do tính cách.” Anh thử phân tích: “Anh Phó không phải kiểu người thích kéo dài vấn đề, phát hiện có chỗ không ổn thì lập tức bắt tay vào giải quyết ngay.”
Thời điểm cãi nhau Phó Sâm cũng chưa cảm thấy hôn nhân của họ có vấn đề, vậy mà hắn vẫn chủ động thay đổi, vừa về đến nhà là tặng hoa cho anh.
Ban đầu hành động của Phó Sâm còn hơi gượng gạo, nhưng về sau lại càng lúc càng tự nhiên, càng lúc càng thuần thục.
Hà Thanh Hà nói: “Nói cho cùng, vẫn là vì chúng tôi đều sẽ nghĩ cho đối phương.”
Phó Sâm không hiểu lý do anh đòi sống riêng, thế nhưng ngay cả khi như vậy, hắn vẫn sẵn lòng thay đổi vì anh.
Anh dịu dàng nhìn Nhiếp Bình Nhiên và Ngô Kỳ, nói: “Tôi nhận ra mọi người thường hay để ý đến những điều mình không có mà người khác có, ví dụ như tôi từng rất ghen tị với hai người, cảm thấy hai người lúc nào cũng náo nhiệt, chẳng bao giờ buồn chán.”
Nhiếp Bình Nhiên lập tức nói: “Bọn tôi lại ghen tị với hai người cứ nhẹ nhàng lịch sự, lúc nào cũng hòa thuận.”
Hà Thanh Hà cười: “Đấy, mọi người đều đang bỏ quên ưu điểm của mình rồi.”
Thảo luận cùng những khách mời khác thế này khiến Hà Thanh Hà cũng ngộ ra một điều, thì ra khi anh đang ghen tị với người khác, chính mình cũng đang được người khác ngưỡng mộ.
“Mỗi người có một tính cách khác nhau, không thể sao chép y hệt được.” Hà Thanh Hà nói: “Chỉ cần trong hôn nhân cả hai người đều nỗ lực hướng về nhau, nhất định sẽ ngày càng tốt lên.”
Hôn nhân là chuyện quá đỗi phức tạp, đâu phải chỉ nói vài ba câu là có thể lý giải rõ ràng. Ví dụ như phải biết nghĩ cho đối phương, nhưng cũng không thể đánh mất bản thân hoàn toàn. Trong hàng loạt lựa chọn, làm sao để cân bằng là một đề tài có thể nghiên cứu cả đời.
Anh nói với Ngô Kỳ và Nhiếp Bình Nhiên: “Hai người đã ý thức được mình muốn thay đổi, vậy thì cứ mạnh dạn làm thôi, kết quả cuối cùng nhất định sẽ tốt.”
Bởi vì Ngô Kỳ và Nhiếp Bình Nhiên thật sự yêu nhau.
Nghĩ tới đây, lòng Hà Thanh Hà vừa chua xót vừa mềm mại, chỉ cần có tình yêu, thì còn có gì là không vượt qua được chứ?
Anh nhớ lại trong buổi livestream của chương trình, có khán giả hỏi anh và Phó Sâm: “Hai người có thường xuyên nói ‘yêu anh/em’ với nhau không?”
Thời gian gần đây, mối quan hệ giữa anh và Phó Sâm đã có bước tiến dài, nhưng cả hai vẫn cảm thấy hình như còn thiếu một chút gì đó.
Giờ Hà Thanh Hà đã biết là thiếu ở chỗ nào, anh cũng nhớ lại lý do ban đầu khiến mình dọn khỏi biệt thự.
Ngô Kỳ nghe xong lời Hà Thanh Hà, ánh mắt có phần đờ đẫn: “Nghe thì có vẻ chẳng thực tế lắm, nhưng nghe xong lại thấy cũng nắm được chút chút.”
Hà Thanh Hà cười: “Tôi cũng từng như thế, qua một thời gian là ổn thôi.”
“Người đi trăm dặm, đến chín mươi chỉ mới là nửa đường, lúc mông lung nhất lại chính là khi gần đến đích nhất.”
Ngô Kỳ và Nhiếp Bình Nhiên đồng thời lộ ra vẻ trầm ngâm, mà lại không hoàn toàn chắc chắn.
Hà Thanh Hà nhìn họ, cảm thấy rất thú vị, chắc ngày xưa anh cũng như vậy.
Anh vươn tay, vỗ vai Ngô Kỳ rồi lại vỗ vai Nhiếp Bình Nhiên: “Thôi nào, đừng gấp, cứ thuận theo tự nhiên. Sao không tranh thủ ngắm phong cảnh nhiều thêm một chút?”
Ngô Kỳ thở dài một hơi: “Cũng đúng, nghĩ nhiều quá dễ rối.”
Nhiếp Bình Nhiên gật đầu: “Đúng thế, loại sinh vật đơn bào như anh tốt nhất đừng nghĩ nhiều làm gì.”
Ngô Kỳ: “??? Cái gì cũng móc tôi à? Chẳng lẽ IQ của em cao hơn tôi chắc?”
Nhiếp Bình Nhiên khinh thường: “IQ của tôi chắc phải gấp mấy lần của anh, có muốn so điểm thi đại học không?”
Sinh viên ngành y vốn nổi tiếng là điểm cao, Ngô Kỳ chắc chắn không bằng, tức đến mức nói: “Chuyện mười năm trước mà cũng lôi ra so à, em có ấu trĩ không đấy?”
Nhiếp Bình Nhiên: “Nếu đã nói đến ấu trĩ thì càng phải tính rõ mới được.”
Hai người anh một câu, tôi một câu, lại cãi nhau nữa rồi.
Hà Thanh Hà không ngăn họ, chỉ mỉm cười nhìn hai người.
Hai người cãi chán mới nhận ra, cùng quay sang nhìn Hà Thanh Hà, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi nhé, lại để anh phải chứng kiến trò hề rồi.”
Hà Thanh Hà: “Không đâu, tôi thấy hai người rất tình cảm mà.” Anh nghiêm túc nói: “Vấn đề chính giữa hai người là khủng hoảng lòng tin, chỉ cần tin tưởng lẫn nhau, những chuyện khác cứ thuận theo tự nhiên đi.”
Ngô Kỳ và Nhiếp Bình Nhiên liếc nhìn nhau, xấu hổ ngừng tranh cãi, quay đầu ngắm phong cảnh bên ngoài.
Thật ra, cảnh sắc ở chỗ này rất đẹp, mang vẻ đặc trưng của vùng Giang Nam nước chảy róc rách, thuyền nhỏ trôi lững lờ, hai bên là tường trắng ngói xanh, thanh nhã tú lệ, giống như một mỹ nhân áo vải trong màn mưa khói.
Ba người cùng ngồi thuyền du ngoạn, nhóm tái hôn vẫn thỉnh thoảng lời qua tiếng lại, nhưng mang theo chút ngượng ngùng và mập mờ, xem ra việc “xin bí quyết” từ Hà Thanh Hà cũng không hoàn toàn vô ích.
Còn Hà Thanh Hà thì rất vui, lần đầu tiên trở thành cố vấn tinh thần cho người khác, cảm giác cũng khá thú vị, đối phương có vẻ cũng vô cùng hài lòng.
Bây giờ anh cũng có thể chia sẻ kinh nghiệm hôn nhân với người khác rồi, thật sự là một điều rất đáng tự hào.
x
Khi ba người Hà Thanh Hà đang ngồi thuyền thì năm người bên kia đang chơi bài.
An Duy và Dương Minh Viễn ngồi đối diện nhau, Nghiêm Trung Triết và Tả Văn Phong cũng vậy, còn Phó Sâm thì ngồi bên cạnh nhìn.
Hắn không chỉ đơn thuần là nhìn, mà là cầm một chiếc máy tính bảng và bút, thỉnh thoảng lại viết viết vẽ vẽ gì đó.
Lúc đầu, mọi người tưởng hắn đang làm việc, dần dần mới phát hiện ra điểm kỳ lạ.
Phó Sâm luôn chờ bọn họ trò chuyện xong thì mới cầm bút viết lên máy tính bảng, như thể đang ghi lại nội dung cuộc nói chuyện của họ.
Nghiêm Trung Triết tò mò hỏi: “Phó tổng, anh đang làm gì vậy, có muốn chơi mấy ván không?”
Phó Sâm đáp: “Không cần, các anh cứ chơi đi, tôi đang quan sát các anh.”
Mọi người ngẩn ra.
An Duy dò xét hỏi: “Anh quan sát bọn tôi làm gì vậy?”
Phó Sâm trả lời: “Quan sát cách các anh nói chuyện, nếu có câu nào ngọt ngào, tôi sẽ ghi lại.”
Bốn người sửng sốt, sau đó thì dở khóc dở cười.
Dương Minh Viễn cười vài tiếng rồi nói: “Tiểu Phó, cậu thú vị thật đấy, cậu định ghi lại những câu thoại kinh điển của bọn tôi rồi về nói với Tiểu Hà à?”
Phó Sâm nghiêm túc gật đầu, nói: “Đôi khi tôi cảm thấy không có lời nào để nói, nên muốn học xem người khác nói thế nào.”
Có lúc bầu không khí dâng lên, Phó Sâm muốn nói lời ngon ngọt với Hà Thanh Hà, nhưng hoặc là không biết nói gì, hoặc là nói ra rồi lại không được hiệu quả lắm.
Vừa hay nhân cơ hội này khảo sát thử.
An Duy cười không dừng được, nói: “Thật ra anh không cần học tụi tôi đâu.”
Phó Sâm ngẩng đầu nhìn về phía cậu.
An Duy nói: “Những việc anh làm đã đủ khiến người ta rung động rồi.” Cậu chỉ Phó Sâm: “Anh chỉ cần kể lại đầy đủ những gì anh đã làm hôm nay cho Hà Thanh Hà, anh ấy nhất định sẽ rất vui.”
Phó Sâm hỏi: “Chỉ vậy là được rồi sao?”
Nghiêm Trung Triết hiểu ý An Duy, phụ họa: “Vậy là được rồi, anh tưởng tụi tôi lúc nào cũng nói những lời hoa mỹ à? Vừa rồi anh có ghi lại được gì hữu ích không?”
Nói thật, thu hoạch của Phó Sâm đúng là không nhiều, bốn người ghép cặp, đối thoại bình thường, cũng chẳng nói gì đặc biệt, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác khá hợp nhau, khiến người ta cảm thấy hai cặp chồng chồng này rất hòa hợp.
Phó Sâm cúi đầu nhìn lại ghi chép của mình, trầm ngâm suy nghĩ.
Một lúc sau, anh vẫn chưa chịu bỏ cuộc, hỏi bốn người: “Vậy khi cần tạo không khí thì mấy người sẽ nói gì?”
Hai cặp đôi nhìn nhau, gần như bật cười cùng một lúc.
Dương Minh Viễn thậm chí còn cảm thấy Phó Sâm có chút đáng yêu, nói: “Không ngờ Tiểu Phó lại thú vị vậy đó.” Anh nhìn Phó Sâm, dùng giọng điệu của người từng trải nhắc nhở: “Không cần nói nhiều đâu, chỉ cần câu đơn giản nhất là được.”
Phó Sâm vẫn không hiểu.
Nghiêm Trung Triết tiếp tục gợi ý: “Đơn giản mới là chân lý.”
Phó Sâm im lặng.
Tả Văn Phong thấy anh vẫn chưa hiểu, cười đến độ vỗ bàn ầm ầm.
An Duy cố nhịn cười, nói: “Ba chữ thôi, ba chữ, chỉ cần ba chữ là đủ rồi.”
Hết chương 90.
Người máy học cách trở thành một anh chồng con người đáng yêu muốn xỉu, đọc mà cứ ỏw ỏw ỏw
Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Chương 90
Hà Thanh Hà vô cùng kinh ngạc: “Hỏi tôi kinh nghiệm có phải hơi sai sai không?”
Ngô Kỳ cũng thấy lạ: “Sai chỗ nào?”
Hà Thanh Hà thành thật nói: “Anh cũng thấy rồi đấy, kiểu ở chung giữa tôi với anh Phó, bọn tôi bị dân mạng mắng đến thảm mà anh còn tìm tôi hỏi kinh nghiệm, chẳng phải… đang hại chính mình sao.”
Ngô Kỳ phẩy tay một cách vô tư: “Vậy thì sao, lúc ăn cơm anh cũng nghe đấy, bọn tôi có mắt, nhìn thấy hết mấy hành động giữa anh và Phó tổng rồi.”
Anh ta lại hỏi ngược Hà Thanh Hà: “Người xung quanh anh đánh giá thế nào về cuộc hôn nhân của hai người?”
Hà Thanh Hà nghĩ một lúc, ba và anh cả chắc chắn tán thành cuộc hôn nhân này, dù lần trước ăn cơm Phó Sâm chọc tức hai người họ ngay tại bàn, họ cũng sẽ không phản đối.
Còn Hà Diệc Trúc… trước kia em ấy rất không ưa Phó Sâm, sau khi tham gia chương trình thì hình như có thay đổi, hôm ăn cơm còn phụ họa theo lời Phó Sâm, chứng tỏ em ấy cũng không có gì để chê bai cuộc hôn nhân này.
Về những người khác, Lưu Nhứ từng nói ngay từ đầu rằng khán giả sẽ thích hai người họ dù thực tế có vẻ trái ngược. Nhân viên ở Sáng Tạo Ưu Tháp cũng đều ủng hộ anh và Phó Sâm, nhưng cũng có thể là không dám có ý kiến gì thôi. Các khách mời trong chương trình hình như cũng nói hai người tốt, ngay cả bà chủ hồ cá cũng thích họ.
Nghĩ lại, người xung quanh đều thấy cuộc hôn nhân của họ không tệ, không giống như những lời phản đối tràn lan trên mạng.
Đây đúng là một hiện tượng kỳ lạ.
Ngô Kỳ thấy Hà Thanh Hà không nói gì, liền hiểu ra câu trả lời, nói: “Anh xem, rõ ràng mọi người đều thấy tốt, mà anh cứ nhất quyết cho là mình tệ.”
Hà Thanh Hà nhất thời cạn lời, cảm thấy như thể mình là kẻ không biết điều vậy.
Nhiếp Bình Nhiên thoải mái tựa vào chiếc thuyền đang chòng chành, nói: “Trước đây hai người đúng là có hơi gượng gạo, nhưng giờ thì hoà hợp hơn nhiều rồi, bọn tôi rất ghen tị với trạng thái hiện tại của hai người, còn nghiên cứu rất lâu ấy chứ.”
Hà Thanh Hà lại một lần nữa sững sờ, không ngờ mình với Phó Sâm lại trở thành đối tượng để người khác nghiên cứu.
Nhiếp Bình Nhiên thấy biểu cảm của anh, liền bổ sung: “Lúc bọn tôi nghiên cứu, phát hiện hai người không hề cãi nhau, chứng tỏ hai người rất có ma lực.”
Hà Thanh Hà nghe mà ngẩn cả người, không nhịn được hỏi: “Vậy hai anh nghiên cứu ra được gì rồi?”
Nhiếp Bình Nhiên liếc nhìn Ngô Kỳ, cả hai đồng thanh đáp: “Nên mới phải hỏi anh đó.”
Ngô Kỳ nói: “Bọn tôi nghiên cứu mãi mà không ra, hai người làm sao mà không oán trách nhau, ngày nào cũng hoà thuận vui vẻ, ngọt ngào như thế.”
Anh ta ngửa mặt than thở: “Tôi với Nhiếp Bình Nhiên chỉ giữ được trạng thái đó khi mới cưới, qua thời gian là lộ nguyên hình, bắt đầu cãi vã.”
Anh ta tò mò hỏi Hà Thanh Hà: “Lúc ở phim trường, hai người cãi nhau phải không, sao mà làm lành nhanh vậy.” Hòa hảo xong lại còn ngọt ngào hơn trước nữa.”
Hà Thanh Hà nghĩ một lát, đúng là anh với Phó Sâm từng có mâu thuẫn, nhưng rồi cũng tự nhiên mà hoà giải, chẳng ai nhắc lại nữa.
Sau khi cãi nhau ở phim trường, lúc về đến nhà, thái độ của Phó Sâm lập tức thay đổi.
Hà Thanh Hà nói: “Tôi nghĩ chắc là do tính cách.” Anh thử phân tích: “Anh Phó không phải kiểu người thích kéo dài vấn đề, phát hiện có chỗ không ổn thì lập tức bắt tay vào giải quyết ngay.”
Thời điểm cãi nhau Phó Sâm cũng chưa cảm thấy hôn nhân của họ có vấn đề, vậy mà hắn vẫn chủ động thay đổi, vừa về đến nhà là tặng hoa cho anh.
Ban đầu hành động của Phó Sâm còn hơi gượng gạo, nhưng về sau lại càng lúc càng tự nhiên, càng lúc càng thuần thục.
Hà Thanh Hà nói: “Nói cho cùng, vẫn là vì chúng tôi đều sẽ nghĩ cho đối phương.”
Phó Sâm không hiểu lý do anh đòi sống riêng, thế nhưng ngay cả khi như vậy, hắn vẫn sẵn lòng thay đổi vì anh.
Anh dịu dàng nhìn Nhiếp Bình Nhiên và Ngô Kỳ, nói: “Tôi nhận ra mọi người thường hay để ý đến những điều mình không có mà người khác có, ví dụ như tôi từng rất ghen tị với hai người, cảm thấy hai người lúc nào cũng náo nhiệt, chẳng bao giờ buồn chán.”
Nhiếp Bình Nhiên lập tức nói: “Bọn tôi lại ghen tị với hai người cứ nhẹ nhàng lịch sự, lúc nào cũng hòa thuận.”
Hà Thanh Hà cười: “Đấy, mọi người đều đang bỏ quên ưu điểm của mình rồi.”
Thảo luận cùng những khách mời khác thế này khiến Hà Thanh Hà cũng ngộ ra một điều, thì ra khi anh đang ghen tị với người khác, chính mình cũng đang được người khác ngưỡng mộ.
“Mỗi người có một tính cách khác nhau, không thể sao chép y hệt được.” Hà Thanh Hà nói: “Chỉ cần trong hôn nhân cả hai người đều nỗ lực hướng về nhau, nhất định sẽ ngày càng tốt lên.”
Hôn nhân là chuyện quá đỗi phức tạp, đâu phải chỉ nói vài ba câu là có thể lý giải rõ ràng. Ví dụ như phải biết nghĩ cho đối phương, nhưng cũng không thể đánh mất bản thân hoàn toàn. Trong hàng loạt lựa chọn, làm sao để cân bằng là một đề tài có thể nghiên cứu cả đời.
Anh nói với Ngô Kỳ và Nhiếp Bình Nhiên: “Hai người đã ý thức được mình muốn thay đổi, vậy thì cứ mạnh dạn làm thôi, kết quả cuối cùng nhất định sẽ tốt.”
Bởi vì Ngô Kỳ và Nhiếp Bình Nhiên thật sự yêu nhau.
Nghĩ tới đây, lòng Hà Thanh Hà vừa chua xót vừa mềm mại, chỉ cần có tình yêu, thì còn có gì là không vượt qua được chứ?
Anh nhớ lại trong buổi livestream của chương trình, có khán giả hỏi anh và Phó Sâm: “Hai người có thường xuyên nói ‘yêu anh/em’ với nhau không?”
Thời gian gần đây, mối quan hệ giữa anh và Phó Sâm đã có bước tiến dài, nhưng cả hai vẫn cảm thấy hình như còn thiếu một chút gì đó.
Giờ Hà Thanh Hà đã biết là thiếu ở chỗ nào, anh cũng nhớ lại lý do ban đầu khiến mình dọn khỏi biệt thự.
Ngô Kỳ nghe xong lời Hà Thanh Hà, ánh mắt có phần đờ đẫn: “Nghe thì có vẻ chẳng thực tế lắm, nhưng nghe xong lại thấy cũng nắm được chút chút.”
Hà Thanh Hà cười: “Tôi cũng từng như thế, qua một thời gian là ổn thôi.”
“Người đi trăm dặm, đến chín mươi chỉ mới là nửa đường, lúc mông lung nhất lại chính là khi gần đến đích nhất.”
Ngô Kỳ và Nhiếp Bình Nhiên đồng thời lộ ra vẻ trầm ngâm, mà lại không hoàn toàn chắc chắn.
Hà Thanh Hà nhìn họ, cảm thấy rất thú vị, chắc ngày xưa anh cũng như vậy.
Anh vươn tay, vỗ vai Ngô Kỳ rồi lại vỗ vai Nhiếp Bình Nhiên: “Thôi nào, đừng gấp, cứ thuận theo tự nhiên. Sao không tranh thủ ngắm phong cảnh nhiều thêm một chút?”
Ngô Kỳ thở dài một hơi: “Cũng đúng, nghĩ nhiều quá dễ rối.”
Nhiếp Bình Nhiên gật đầu: “Đúng thế, loại sinh vật đơn bào như anh tốt nhất đừng nghĩ nhiều làm gì.”
Ngô Kỳ: “??? Cái gì cũng móc tôi à? Chẳng lẽ IQ của em cao hơn tôi chắc?”
Nhiếp Bình Nhiên khinh thường: “IQ của tôi chắc phải gấp mấy lần của anh, có muốn so điểm thi đại học không?”
Sinh viên ngành y vốn nổi tiếng là điểm cao, Ngô Kỳ chắc chắn không bằng, tức đến mức nói: “Chuyện mười năm trước mà cũng lôi ra so à, em có ấu trĩ không đấy?”
Nhiếp Bình Nhiên: “Nếu đã nói đến ấu trĩ thì càng phải tính rõ mới được.”
Hai người anh một câu, tôi một câu, lại cãi nhau nữa rồi.
Hà Thanh Hà không ngăn họ, chỉ mỉm cười nhìn hai người.
Hai người cãi chán mới nhận ra, cùng quay sang nhìn Hà Thanh Hà, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi nhé, lại để anh phải chứng kiến trò hề rồi.”
Hà Thanh Hà: “Không đâu, tôi thấy hai người rất tình cảm mà.” Anh nghiêm túc nói: “Vấn đề chính giữa hai người là khủng hoảng lòng tin, chỉ cần tin tưởng lẫn nhau, những chuyện khác cứ thuận theo tự nhiên đi.”
Ngô Kỳ và Nhiếp Bình Nhiên liếc nhìn nhau, xấu hổ ngừng tranh cãi, quay đầu ngắm phong cảnh bên ngoài.
Thật ra, cảnh sắc ở chỗ này rất đẹp, mang vẻ đặc trưng của vùng Giang Nam nước chảy róc rách, thuyền nhỏ trôi lững lờ, hai bên là tường trắng ngói xanh, thanh nhã tú lệ, giống như một mỹ nhân áo vải trong màn mưa khói.
Ba người cùng ngồi thuyền du ngoạn, nhóm tái hôn vẫn thỉnh thoảng lời qua tiếng lại, nhưng mang theo chút ngượng ngùng và mập mờ, xem ra việc “xin bí quyết” từ Hà Thanh Hà cũng không hoàn toàn vô ích.
Còn Hà Thanh Hà thì rất vui, lần đầu tiên trở thành cố vấn tinh thần cho người khác, cảm giác cũng khá thú vị, đối phương có vẻ cũng vô cùng hài lòng.
Bây giờ anh cũng có thể chia sẻ kinh nghiệm hôn nhân với người khác rồi, thật sự là một điều rất đáng tự hào.
x
Khi ba người Hà Thanh Hà đang ngồi thuyền thì năm người bên kia đang chơi bài.
An Duy và Dương Minh Viễn ngồi đối diện nhau, Nghiêm Trung Triết và Tả Văn Phong cũng vậy, còn Phó Sâm thì ngồi bên cạnh nhìn.
Hắn không chỉ đơn thuần là nhìn, mà là cầm một chiếc máy tính bảng và bút, thỉnh thoảng lại viết viết vẽ vẽ gì đó.
Lúc đầu, mọi người tưởng hắn đang làm việc, dần dần mới phát hiện ra điểm kỳ lạ.
Phó Sâm luôn chờ bọn họ trò chuyện xong thì mới cầm bút viết lên máy tính bảng, như thể đang ghi lại nội dung cuộc nói chuyện của họ.
Nghiêm Trung Triết tò mò hỏi: “Phó tổng, anh đang làm gì vậy, có muốn chơi mấy ván không?”
Phó Sâm đáp: “Không cần, các anh cứ chơi đi, tôi đang quan sát các anh.”
Mọi người ngẩn ra.
An Duy dò xét hỏi: “Anh quan sát bọn tôi làm gì vậy?”
Phó Sâm trả lời: “Quan sát cách các anh nói chuyện, nếu có câu nào ngọt ngào, tôi sẽ ghi lại.”
Bốn người sửng sốt, sau đó thì dở khóc dở cười.
Dương Minh Viễn cười vài tiếng rồi nói: “Tiểu Phó, cậu thú vị thật đấy, cậu định ghi lại những câu thoại kinh điển của bọn tôi rồi về nói với Tiểu Hà à?”
Phó Sâm nghiêm túc gật đầu, nói: “Đôi khi tôi cảm thấy không có lời nào để nói, nên muốn học xem người khác nói thế nào.”
Có lúc bầu không khí dâng lên, Phó Sâm muốn nói lời ngon ngọt với Hà Thanh Hà, nhưng hoặc là không biết nói gì, hoặc là nói ra rồi lại không được hiệu quả lắm.
Vừa hay nhân cơ hội này khảo sát thử.
An Duy cười không dừng được, nói: “Thật ra anh không cần học tụi tôi đâu.”
Phó Sâm ngẩng đầu nhìn về phía cậu.
An Duy nói: “Những việc anh làm đã đủ khiến người ta rung động rồi.” Cậu chỉ Phó Sâm: “Anh chỉ cần kể lại đầy đủ những gì anh đã làm hôm nay cho Hà Thanh Hà, anh ấy nhất định sẽ rất vui.”
Phó Sâm hỏi: “Chỉ vậy là được rồi sao?”
Nghiêm Trung Triết hiểu ý An Duy, phụ họa: “Vậy là được rồi, anh tưởng tụi tôi lúc nào cũng nói những lời hoa mỹ à? Vừa rồi anh có ghi lại được gì hữu ích không?”
Nói thật, thu hoạch của Phó Sâm đúng là không nhiều, bốn người ghép cặp, đối thoại bình thường, cũng chẳng nói gì đặc biệt, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác khá hợp nhau, khiến người ta cảm thấy hai cặp chồng chồng này rất hòa hợp.
Phó Sâm cúi đầu nhìn lại ghi chép của mình, trầm ngâm suy nghĩ.
Một lúc sau, anh vẫn chưa chịu bỏ cuộc, hỏi bốn người: “Vậy khi cần tạo không khí thì mấy người sẽ nói gì?”
Hai cặp đôi nhìn nhau, gần như bật cười cùng một lúc.
Dương Minh Viễn thậm chí còn cảm thấy Phó Sâm có chút đáng yêu, nói: “Không ngờ Tiểu Phó lại thú vị vậy đó.” Anh nhìn Phó Sâm, dùng giọng điệu của người từng trải nhắc nhở: “Không cần nói nhiều đâu, chỉ cần câu đơn giản nhất là được.”
Phó Sâm vẫn không hiểu.
Nghiêm Trung Triết tiếp tục gợi ý: “Đơn giản mới là chân lý.”
Phó Sâm im lặng.
Tả Văn Phong thấy anh vẫn chưa hiểu, cười đến độ vỗ bàn ầm ầm.
An Duy cố nhịn cười, nói: “Ba chữ thôi, ba chữ, chỉ cần ba chữ là đủ rồi.”
Hết chương 90.
Người máy học cách trở thành một anh chồng con người đáng yêu muốn xỉu, đọc mà cứ ỏw ỏw ỏw
Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Đánh giá:
Truyện Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Story
Chương 90
10.0/10 từ 15 lượt.