Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Chương 87
120@-
Chương 87
Hà Thanh Hà đọc xong bài viết dài của Friz thì ngây người.
Có những chuyện không hề thể hiện rõ trong chương trình, vậy mà Friz vẫn có thể suy đoán ra rồi tổng kết những thay đổi giữa hai người không sai chút nào.
Tâm trạng Hà Thanh Hà khá phức tạp.
Friz đúng là rất giỏi, hiếm có ai quan sát bọn họ tỉ mỉ đến thế, nhưng ở một góc độ nào đó, cũng hơi khiến người ta sợ hãi.
Hà Thanh Hà nói suy nghĩ của mình cho Phó Sâm nghe, ai ngờ hắn lại bảo: “Không có gì đâu, chỉ chứng tỏ người ta cẩn thận thôi.” Hắn đẩy gọng kính của mình, nói tiếp: “Anh còn có thể làm chi tiết hơn cậu ta.”
Trước kia lúc điều tra Tần Dịch và Diệp Thu Đồng, hắn từng làm hẳn một bản báo cáo, trực tiếp suy luận ra chuyện hai người đó ký hợp đồng tình nhân.
Hà Thanh Hà nghĩ bụng, anh là máy quét bằng trí tuệ nhân tạo, sao so được với anh chứ…
Phó Sâm điềm tĩnh nói: “Bọn mình tham gia chương trình, chưa bao giờ muốn đắp nặn hình tượng, cũng chưa từng che giấu điều gì, có người nhìn ra được thì cũng bình thường thôi.”
Nghe vậy, Hà Thanh Hà cảm thấy yên tâm hơn, lại tiếp tục cúi đầu xem điện thoại.
Dưới bài đăng của Friz cũng có rất nhiều bình luận.
Có rất nhiều người kêu gào thảm thiết: “Đại ca, sao anh lại phản bội tổ chức rồi? Không phải nói là sẽ dìm cặp địa cực à? Sao bài viết này của anh lại giống đang khen họ vậy?”
Friz nghiêm túc trả lời cư dân mạng y hệt như Tata-chan: “Tôi đã nói từ trước rồi, tôi không anti nhóm hào môn, tôi chỉ nói lên cảm nhận chân thực của mình thôi.”
Lại có người nói: “Nhìn thế này, dáng vẻ chim cánh cụt và gấu Bắc Cực cố gắng thay đổi, chủ động tiến lại gần nhau, đúng là có chút khiến người ta muốn ship thật.”
“Những điều Friz viết lần này cũng coi như đang giúp nhóm hào môn rửa oan rồi.”
“Phì, có hơi tự tát vào mặt nhỉ, dạo trước còn bảo họ là cặp đôi nhựa.”
“Đại ca F cũng nói rồi mà, cảm nhận thay đổi theo tiến trình chương trình là chuyện rất bình thường.”
Những fan yêu thích Hà Thanh Hà và Phó Sâm liền ép Friz phải tuyên bố rõ ràng: “Anh có chịu thừa nhận là họ ngọt ngào không?”
Ban đầu Hà Thanh Hà còn nghĩ, Friz đã viết thế thì chắc chắn đã thay đổi cách nhìn về bọn họ, ai ngờ Friz vẫn giữ nguyên quan điểm: “Tôi chỉ nói là họ đang thay đổi, hiện tại chỉ đang trong giai đoạn phá băng, tôi chưa hề nói họ ngọt ngào.”
Fan: “Uầy, đúng là cứng miệng ghê!”
Friz: “Dù sao tôi cũng sẽ tiếp tục quan sát Hà Thanh Hà và Phó Sâm, phân tích hoàn toàn bằng lý trí, không thiên vị cũng không oan ức cho họ.”
Nói thật thì trước đây khi Friz gọi bọn họ là nhựa, là “cặp đôi địa cực”, Hà Thanh Hà cực kỳ phản cảm, thậm chí không muốn đọc bất kỳ phát ngôn nào của hắn.
Anh còn từng nảy ra ý định block luôn tài khoản Friz.
May là anh vẫn còn giữ được sự kiêu hãnh và lòng tự trọng của mình, không ra tay với một cư dân mạng bình thường.
Giờ nhìn lại những gì Friz đã viết, thậm chí anh còn thấy cũng khá có lý.
Giữa anh và Phó Sâm trước đây đúng là có quá nhiều vấn đề.
Hơn nữa Hà Thanh Hà cũng nhận ra mình đối mặt với bình luận của người khác đã bình thản hơn rất nhiều. Không chỉ vì dư luận gần đây đã tích cực hơn, mà bởi vì chính tâm thái của anh đã thay đổi.
Trở nên điềm đạm hơn, có thể nhìn nhận bản thân và cả cuộc hôn nhân giữa anh và Phó Sâm một cách khách quan hơn.
Hà Thanh Hà đặt điện thoại xuống, nói với Phó Sâm: “Dư luận trên mạng chắc chỉ vậy thôi.”
Phó Sâm hỏi: “Có cảm nghĩ gì không?”
Hà Thanh Hà suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Trước đây bị chửi thì mong được khen, nhưng bây giờ thật sự được khen rồi, lại thấy cũng bình thường, không vui như tưởng tượng.”
Phó Sâm nói: “Chứng tỏ em trưởng thành rồi.”
Hà Thanh Hà khẽ cười: “Thật á?”
Phó Sâm đưa tay chỉnh lại tóc mai của anh: “Thật, anh mong em không quá bận tâm đến cái nhìn của người khác, hãy quan tâm đến bản thân mình nhiều hơn.”
Dù là chuyện gia đình hay chuyện của chương trình, Phó Sâm đều mong Hà Thanh Hà có thể nhìn thoáng một chút.
Hà Thanh Hà ngẩng đầu nhìn Phó Sâm.
Dạo gần đây Phó Sâm vẫn luôn khuyên nhủ anh, trước kia Phó Sâm chưa từng nói mấy lời an ủi kiểu đó với ai bao giờ, hắn luôn giữ khoảng cách với mọi người, dù quan tâm cũng không thể hiện quá nhiều, chủ trương là không can thiệp, để mọi thứ thuận theo tự nhiên.
Nhưng mấy ngày nay, Phó Sâm lại đối xử đặc biệt với anh, Hà Thanh Hà biết, đó là vì hắn lo cho anh.
Sợ anh không vượt qua được khúc mắc trong lòng, một mình buồn bã.
Hà Thanh Hà mỉm cười: “Em biết rồi, em không sao nữa đâu, thật đấy.”
Nghe vậy, sắc mặt Phó Sâm dịu đi phần nào.
Đúng lúc này, bên cạnh chợt vang lên một tiếng động khiến Hà Thanh Hà giật mình. Nhìn kỹ thì phát hiện có người đang gõ cửa kính xe họ.
Phó Sâm hạ kính xuống, thì ra là bảo vệ khu nhà đến kiểm tra vì thấy chiếc xe này đỗ quá lâu ở lối đi.
An ninh khu cao cấp đúng là chu đáo, Hà Thanh Hà vội nói với bảo vệ rằng sẽ lái xe vào bãi ngay.
Bảo vệ rời đi, Hà Thanh Hà định bảo Phó Sâm lái xe vào chỗ đậu, nhưng Phó Sâm lại mở cửa bước xuống xe.
Hà Thanh Hà ngạc nhiên nhìn hắn.
Phó Sâm nói: “Anh về trước đây.”
Hà Thanh Hà cũng xuống xe, luống cuống nói: “Em tưởng là…”
Anh tưởng Phó Sâm sẽ ở lại.
Dù sao tối qua hắn cũng vừa ở lại với anh suốt một đêm.
Phó Sâm ngẩng đầu nhìn về phía tòa nhà trước mặt, nói: “Dù sao cũng không tiện lắm.”
Dù sao đây cũng không phải là nhà của bọn họ.
Hà Thanh Hà hiểu được, từ chuyện quần áo đến công việc đều là vấn đề, nhưng trong lòng vẫn thấy luyến tiếc, muốn giữ hắn ở lại.
Phó Sâm nói: “Với lại hôm nay tâm trạng của em cũng khá hơn rồi.”
Hà Thanh Hà gật đầu. Tối qua Phó Sâm ở lại vì lo cho anh, hôm nay không thể để hắn tiếp tục lo lắng nữa, anh liền nói: “Em có thể ở một mình.” Rồi nhìn về phía chiếc xe: “Anh lái xe đi nhé.”
Phó Sâm đáp: “Không cần đâu.” Hắn nhìn vào mắt Hà Thanh Hà: “Anh đợi em về nhà.”
Trái tim Hà Thanh Hà như có dung nham cuộn trào nóng hổi, từng đợt cảm xúc mãnh liệt bao trùm lấy anh.
Phó Sâm nói: “Vẫn còn thiếu một chút.”
Hai người bắt đầu mở lòng, bắt đầu tiến lại gần nhau, nhưng cả hai đều biết vẫn còn thiếu một bước nữa.
Cụ thể là điều gì, chính Hà Thanh Hà cũng không rõ, không ngờ Phó Sâm cũng cảm nhận được nó.
Lần này, Hà Thanh Hà không thấy sốt ruột nữa, chỉ cần lòng họ hướng về nhau, thì chuyện gì cũng có thể giải quyết.
Hà Thanh Hà cong mắt cười, khóe môi hiện lên nét tươi tắn: “Chờ em nhé.”
Phó Sâm nhìn anh thật sâu: “Ừ.”
Hà Thanh Hà dang tay ôm lấy Phó Sâm, dịu dàng nói: “Cho em ôm một cái trước khi tạm biệt nào.”
Người trong lòng mang theo hương thơm trong lành nhè nhẹ. Hai ngày nay bọn họ đã ôm nhau không ít lần, mỗi lần ôm là càng thêm chẳng nỡ rời xa.
Phó Sâm ôm chặt lấy Hà Thanh Hà một cái thật mạnh rồi buông ra.
Còn có một lý do khác mà hắn không thể nói với Hà Thanh Hà, đó là nếu ở lại qua đêm thì đối với hắn sẽ là một sự giày vò.
“Chẳng bao lâu nữa là được gặp lại trong chương trình rồi.” Phó Sâm nói.
Quả thật, sắp đến ngày ghi hình tiếp theo rồi.
Hà Thanh Hà lưu luyến nhìn theo bóng lưng Phó Sâm rời đi cho đến khi khuất hẳn, anh mới lái xe vào tầng hầm.
Anh trở lại căn hộ của mình.
Phó Sâm chỉ ở lại đây một ngày, nhưng đã để lại dấu vết không thể xóa nhòa, Hà Thanh Hà thậm chí còn ngửi thấy mùi hương gỗ nhàn nhạt trong không khí.
Anh ngồi trên sô pha ở phòng khách một lúc, trong lòng bình yên và tĩnh lặng.
Lúc này điện thoại hiện lên thông báo tin nhắn của Hà Diệc Trúc.
Hà Diệc Trúc: “Anh, anh ổn chứ?”
Hà Thanh Hà khẽ mỉm cười.
Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm, Hà Diệc Trúc chủ động nhắn tin cho anh, dù chuyện đã qua hai ngày, em trai vẫn đến hỏi han anh.
Hà Thanh Hà trả lời: “Rất ổn, anh không sao.”
Hà Diệc Trúc không trả lời ngay, dường như muốn suy đoán trạng thái tinh thần của Hà Thanh Hà qua năm chữ kia. Hà Thanh Hà bổ sung một câu: “Hai ngày nay anh đều ở bên Phó Sâm.”
Lúc này Hà Diệc Trúc mới yên tâm, nói: “Vậy là tốt rồi.” Chính y cũng không nhận ra, Phó Sâm trong lòng y đã trở thành từ đồng nghĩa với “đáng tin”.
Trước đây y còn đặc biệt phản đối cuộc hôn nhân của Hà Thanh Hà.
Hà Diệc Trúc không nhắc lại chuyện hôm trước, mà nói với Hà Thanh Hà: “Kỳ ghi hình tiếp theo của show sẽ được thực hiện ở chỗ bọn mình đấy.”
Hà Thanh Hà tò mò: “Là sao?”
Hà Diệc Trúc nói: “Lần này ghi hình trong thành phố mình.”
Hà Thanh Hà ngạc nhiên.
Hà Diệc Trúc: “Chắc sắp tới sẽ có nhân viên chương trình liên hệ với anh, có thể sẽ có vài việc cần các anh phối hợp.”
Nếu là quay tại địa phương, thì với tư cách là chủ nhà, Phó Sâm và Hà Thanh Hà sẽ có nhiều việc phải làm hơn các khách mời khác.
Hà Diệc Trúc: “Đáng tiếc là lịch của em bị trùng, sắp phải bay sang tỉnh khác làm việc rồi, lần này không thể làm khách mời nữa, không thể ở bên anh được.”
Hà Thanh Hà: “Ở bên anh một lần là đủ rồi, cảm ơn em.”
Hà Diệc Trúc: “Chậc, đừng nói cảm ơn.”
Hà Thanh Hà mỉm cười.
Hai anh em trò chuyện một lúc, thấy Hà Thanh Hà trả lời bình thường, cuối cùng tảng đá trong lòng Hà Diệc Trúc cũng rơi xuống.
Buổi cơm hôm trước Phó Sâm trực tiếp đưa Hà Thanh Hà đi, sắc mặt Hà Phong Khải và Hà Hiên Bách đều rất khó coi, đương nhiên chẳng còn ai nuốt nổi nữa, một lúc sau Hà Diệc Trúc cũng bỏ chạy.
Về nhà rồi y vẫn luôn muốn hỏi thăm tình hình của Hà Thanh Hà.
Nhưng không hiểu sao lại thấy do dự.
Hồi còn nhỏ, y từng vì cái chết của mẹ mà đổ hết lỗi lầm lên đầu anh hai, nghĩ rằng nếu không phải vì anh, mẹ sẽ không qua đời.
Sau khi lớn lên, có được nhận thức rõ ràng hơn về đúng sai, y cảm thấy chuyện đó thật kỳ lạ.
Rõ ràng anh hai chẳng làm gì sai, bệnh tình của mẹ ngay cả bác sĩ cũng không thể đoán trước được, nếu phải đổ lỗi, cũng chỉ có thể nói là do vận mệnh trớ trêu.
Lúc đã trưởng thành, Hà Diệc Trúc mới nhìn rõ hoàn cảnh và tâm lý của từng người trong nhà.
Anh hai từng là đứa con được yêu quý nhất trong nhà, giờ lại trở thành người bị cô lập.
Hà Diệc Trúc cảm thấy bất công, cũng bắt đầu hối hận. Trước đây y từng học theo ba và anh cả làm ngơ với anh hai, lạnh nhạt đến vô tình.
Tuy trước đó khi ở phim trường hai người đã giãi bày với nhau, nhưng trong bữa cơm nhà vừa rồi, ba và anh cả lại một lần nữa dẫm lên vết thương cũ của anh hai, Hà Diệc Trúc sợ anh hai sẽ giận lây cả y.
Y nghĩ nên để Hà Thanh Hà và Phó Sâm có thêm chút thời gian, làm công tác tương tử suốt hai ngày mới dám liên lạc.
Nói chuyện với nhau vài câu, thấy trạng thái của anh hai ổn, Hà Diệc Trúc hiểu đó là nhờ có Phó Sâm ở bên.
An tâm rồi, Hà Diệc Trúc chúc anh hai ngủ ngon.
Y thở phào nhẹ nhõm, bọn họ đều là những chú chim đã mọc đủ cánh, đến lúc phải bay khỏi chiếc lồng gia đình, nhìn ngắm thế giới bên ngoài rồi.
Hà Diệc Trúc mở điện thoại lên mạng.
Lần tham gia một kỳ với vai trò khách mời đặc biệt mang lại phản hồi rất tốt, y tăng được một lượng người hâm mộ, còn được khán giả khen ngợi là anh em hòa thuận.
Y sẵn sàng để Hà Thanh Hà “ké nhiệt”, dù anh hai trông cũng không cần lắm.
Trước khi tham gia show, y từng đọc qua các bình luận và đánh giá tệ hại của dân mạng về Hà Thanh Hà và Phó Sâm, lúc đó y tức muốn chết, suýt chút nữa còn thuê seeding để tẩy trắng.
Sau khi bình tĩnh lại thấy chẳng ý nghĩa gì, vẫn phải giải quyết vấn đề từ gốc rễ, nên y đã cực kỳ nghiêm túc sửa kịch bản, để nhân vật phù hợp với tính cách của Hà Thanh Hà và Phó Sâm hơn.
Quả nhiên sau khi phát sóng, dư luận liền đổi chiều.
Hà Diệc Trúc cảm thấy mình đúng là thiên tài, vô cùng hài lòng.
Y đọc từng bình luận khen ngợi nhóm hào môn mà còn vui hơn khi người ta khen chính mình.
Hà Diệc Trúc lướt siêu thoại của Hà Thanh Hà và Phó Sâm, dùng tài khoản phụ thả like cho từng cái bình luận tích cực.
Đặc biệt có một video được fan cắt ghép lại siêu ngọt siêu đáng yêu, y xem đi xem lại mãi không thấy chán.
Tài khoản đăng video đó là fan cứng của cặp đôi hào môn, Hà Diệc Trúc dùng tài khoản phụ bấm theo dõi, sau đó thấy ở phần mô tả dưới video có một dòng mã truy cập.
Hà Diệc Trúc suy nghĩ một lúc, bấm tra thử, quả nhiên tìm được một nhóm riêng tư của fan.
Hết chương 87.
Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Chương 87
Hà Thanh Hà đọc xong bài viết dài của Friz thì ngây người.
Có những chuyện không hề thể hiện rõ trong chương trình, vậy mà Friz vẫn có thể suy đoán ra rồi tổng kết những thay đổi giữa hai người không sai chút nào.
Tâm trạng Hà Thanh Hà khá phức tạp.
Friz đúng là rất giỏi, hiếm có ai quan sát bọn họ tỉ mỉ đến thế, nhưng ở một góc độ nào đó, cũng hơi khiến người ta sợ hãi.
Hà Thanh Hà nói suy nghĩ của mình cho Phó Sâm nghe, ai ngờ hắn lại bảo: “Không có gì đâu, chỉ chứng tỏ người ta cẩn thận thôi.” Hắn đẩy gọng kính của mình, nói tiếp: “Anh còn có thể làm chi tiết hơn cậu ta.”
Trước kia lúc điều tra Tần Dịch và Diệp Thu Đồng, hắn từng làm hẳn một bản báo cáo, trực tiếp suy luận ra chuyện hai người đó ký hợp đồng tình nhân.
Hà Thanh Hà nghĩ bụng, anh là máy quét bằng trí tuệ nhân tạo, sao so được với anh chứ…
Phó Sâm điềm tĩnh nói: “Bọn mình tham gia chương trình, chưa bao giờ muốn đắp nặn hình tượng, cũng chưa từng che giấu điều gì, có người nhìn ra được thì cũng bình thường thôi.”
Nghe vậy, Hà Thanh Hà cảm thấy yên tâm hơn, lại tiếp tục cúi đầu xem điện thoại.
Dưới bài đăng của Friz cũng có rất nhiều bình luận.
Có rất nhiều người kêu gào thảm thiết: “Đại ca, sao anh lại phản bội tổ chức rồi? Không phải nói là sẽ dìm cặp địa cực à? Sao bài viết này của anh lại giống đang khen họ vậy?”
Friz nghiêm túc trả lời cư dân mạng y hệt như Tata-chan: “Tôi đã nói từ trước rồi, tôi không anti nhóm hào môn, tôi chỉ nói lên cảm nhận chân thực của mình thôi.”
Lại có người nói: “Nhìn thế này, dáng vẻ chim cánh cụt và gấu Bắc Cực cố gắng thay đổi, chủ động tiến lại gần nhau, đúng là có chút khiến người ta muốn ship thật.”
“Những điều Friz viết lần này cũng coi như đang giúp nhóm hào môn rửa oan rồi.”
“Phì, có hơi tự tát vào mặt nhỉ, dạo trước còn bảo họ là cặp đôi nhựa.”
“Đại ca F cũng nói rồi mà, cảm nhận thay đổi theo tiến trình chương trình là chuyện rất bình thường.”
Những fan yêu thích Hà Thanh Hà và Phó Sâm liền ép Friz phải tuyên bố rõ ràng: “Anh có chịu thừa nhận là họ ngọt ngào không?”
Ban đầu Hà Thanh Hà còn nghĩ, Friz đã viết thế thì chắc chắn đã thay đổi cách nhìn về bọn họ, ai ngờ Friz vẫn giữ nguyên quan điểm: “Tôi chỉ nói là họ đang thay đổi, hiện tại chỉ đang trong giai đoạn phá băng, tôi chưa hề nói họ ngọt ngào.”
Fan: “Uầy, đúng là cứng miệng ghê!”
Friz: “Dù sao tôi cũng sẽ tiếp tục quan sát Hà Thanh Hà và Phó Sâm, phân tích hoàn toàn bằng lý trí, không thiên vị cũng không oan ức cho họ.”
Nói thật thì trước đây khi Friz gọi bọn họ là nhựa, là “cặp đôi địa cực”, Hà Thanh Hà cực kỳ phản cảm, thậm chí không muốn đọc bất kỳ phát ngôn nào của hắn.
Anh còn từng nảy ra ý định block luôn tài khoản Friz.
May là anh vẫn còn giữ được sự kiêu hãnh và lòng tự trọng của mình, không ra tay với một cư dân mạng bình thường.
Giờ nhìn lại những gì Friz đã viết, thậm chí anh còn thấy cũng khá có lý.
Giữa anh và Phó Sâm trước đây đúng là có quá nhiều vấn đề.
Hơn nữa Hà Thanh Hà cũng nhận ra mình đối mặt với bình luận của người khác đã bình thản hơn rất nhiều. Không chỉ vì dư luận gần đây đã tích cực hơn, mà bởi vì chính tâm thái của anh đã thay đổi.
Trở nên điềm đạm hơn, có thể nhìn nhận bản thân và cả cuộc hôn nhân giữa anh và Phó Sâm một cách khách quan hơn.
Hà Thanh Hà đặt điện thoại xuống, nói với Phó Sâm: “Dư luận trên mạng chắc chỉ vậy thôi.”
Phó Sâm hỏi: “Có cảm nghĩ gì không?”
Hà Thanh Hà suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Trước đây bị chửi thì mong được khen, nhưng bây giờ thật sự được khen rồi, lại thấy cũng bình thường, không vui như tưởng tượng.”
Phó Sâm nói: “Chứng tỏ em trưởng thành rồi.”
Hà Thanh Hà khẽ cười: “Thật á?”
Phó Sâm đưa tay chỉnh lại tóc mai của anh: “Thật, anh mong em không quá bận tâm đến cái nhìn của người khác, hãy quan tâm đến bản thân mình nhiều hơn.”
Dù là chuyện gia đình hay chuyện của chương trình, Phó Sâm đều mong Hà Thanh Hà có thể nhìn thoáng một chút.
Hà Thanh Hà ngẩng đầu nhìn Phó Sâm.
Dạo gần đây Phó Sâm vẫn luôn khuyên nhủ anh, trước kia Phó Sâm chưa từng nói mấy lời an ủi kiểu đó với ai bao giờ, hắn luôn giữ khoảng cách với mọi người, dù quan tâm cũng không thể hiện quá nhiều, chủ trương là không can thiệp, để mọi thứ thuận theo tự nhiên.
Nhưng mấy ngày nay, Phó Sâm lại đối xử đặc biệt với anh, Hà Thanh Hà biết, đó là vì hắn lo cho anh.
Sợ anh không vượt qua được khúc mắc trong lòng, một mình buồn bã.
Hà Thanh Hà mỉm cười: “Em biết rồi, em không sao nữa đâu, thật đấy.”
Nghe vậy, sắc mặt Phó Sâm dịu đi phần nào.
Đúng lúc này, bên cạnh chợt vang lên một tiếng động khiến Hà Thanh Hà giật mình. Nhìn kỹ thì phát hiện có người đang gõ cửa kính xe họ.
Phó Sâm hạ kính xuống, thì ra là bảo vệ khu nhà đến kiểm tra vì thấy chiếc xe này đỗ quá lâu ở lối đi.
An ninh khu cao cấp đúng là chu đáo, Hà Thanh Hà vội nói với bảo vệ rằng sẽ lái xe vào bãi ngay.
Bảo vệ rời đi, Hà Thanh Hà định bảo Phó Sâm lái xe vào chỗ đậu, nhưng Phó Sâm lại mở cửa bước xuống xe.
Hà Thanh Hà ngạc nhiên nhìn hắn.
Phó Sâm nói: “Anh về trước đây.”
Hà Thanh Hà cũng xuống xe, luống cuống nói: “Em tưởng là…”
Anh tưởng Phó Sâm sẽ ở lại.
Dù sao tối qua hắn cũng vừa ở lại với anh suốt một đêm.
Phó Sâm ngẩng đầu nhìn về phía tòa nhà trước mặt, nói: “Dù sao cũng không tiện lắm.”
Dù sao đây cũng không phải là nhà của bọn họ.
Hà Thanh Hà hiểu được, từ chuyện quần áo đến công việc đều là vấn đề, nhưng trong lòng vẫn thấy luyến tiếc, muốn giữ hắn ở lại.
Phó Sâm nói: “Với lại hôm nay tâm trạng của em cũng khá hơn rồi.”
Hà Thanh Hà gật đầu. Tối qua Phó Sâm ở lại vì lo cho anh, hôm nay không thể để hắn tiếp tục lo lắng nữa, anh liền nói: “Em có thể ở một mình.” Rồi nhìn về phía chiếc xe: “Anh lái xe đi nhé.”
Phó Sâm đáp: “Không cần đâu.” Hắn nhìn vào mắt Hà Thanh Hà: “Anh đợi em về nhà.”
Trái tim Hà Thanh Hà như có dung nham cuộn trào nóng hổi, từng đợt cảm xúc mãnh liệt bao trùm lấy anh.
Phó Sâm nói: “Vẫn còn thiếu một chút.”
Hai người bắt đầu mở lòng, bắt đầu tiến lại gần nhau, nhưng cả hai đều biết vẫn còn thiếu một bước nữa.
Cụ thể là điều gì, chính Hà Thanh Hà cũng không rõ, không ngờ Phó Sâm cũng cảm nhận được nó.
Lần này, Hà Thanh Hà không thấy sốt ruột nữa, chỉ cần lòng họ hướng về nhau, thì chuyện gì cũng có thể giải quyết.
Hà Thanh Hà cong mắt cười, khóe môi hiện lên nét tươi tắn: “Chờ em nhé.”
Phó Sâm nhìn anh thật sâu: “Ừ.”
Hà Thanh Hà dang tay ôm lấy Phó Sâm, dịu dàng nói: “Cho em ôm một cái trước khi tạm biệt nào.”
Người trong lòng mang theo hương thơm trong lành nhè nhẹ. Hai ngày nay bọn họ đã ôm nhau không ít lần, mỗi lần ôm là càng thêm chẳng nỡ rời xa.
Phó Sâm ôm chặt lấy Hà Thanh Hà một cái thật mạnh rồi buông ra.
Còn có một lý do khác mà hắn không thể nói với Hà Thanh Hà, đó là nếu ở lại qua đêm thì đối với hắn sẽ là một sự giày vò.
“Chẳng bao lâu nữa là được gặp lại trong chương trình rồi.” Phó Sâm nói.
Quả thật, sắp đến ngày ghi hình tiếp theo rồi.
Hà Thanh Hà lưu luyến nhìn theo bóng lưng Phó Sâm rời đi cho đến khi khuất hẳn, anh mới lái xe vào tầng hầm.
Anh trở lại căn hộ của mình.
Phó Sâm chỉ ở lại đây một ngày, nhưng đã để lại dấu vết không thể xóa nhòa, Hà Thanh Hà thậm chí còn ngửi thấy mùi hương gỗ nhàn nhạt trong không khí.
Anh ngồi trên sô pha ở phòng khách một lúc, trong lòng bình yên và tĩnh lặng.
Lúc này điện thoại hiện lên thông báo tin nhắn của Hà Diệc Trúc.
Hà Diệc Trúc: “Anh, anh ổn chứ?”
Hà Thanh Hà khẽ mỉm cười.
Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm, Hà Diệc Trúc chủ động nhắn tin cho anh, dù chuyện đã qua hai ngày, em trai vẫn đến hỏi han anh.
Hà Thanh Hà trả lời: “Rất ổn, anh không sao.”
Hà Diệc Trúc không trả lời ngay, dường như muốn suy đoán trạng thái tinh thần của Hà Thanh Hà qua năm chữ kia. Hà Thanh Hà bổ sung một câu: “Hai ngày nay anh đều ở bên Phó Sâm.”
Lúc này Hà Diệc Trúc mới yên tâm, nói: “Vậy là tốt rồi.” Chính y cũng không nhận ra, Phó Sâm trong lòng y đã trở thành từ đồng nghĩa với “đáng tin”.
Trước đây y còn đặc biệt phản đối cuộc hôn nhân của Hà Thanh Hà.
Hà Diệc Trúc không nhắc lại chuyện hôm trước, mà nói với Hà Thanh Hà: “Kỳ ghi hình tiếp theo của show sẽ được thực hiện ở chỗ bọn mình đấy.”
Hà Thanh Hà tò mò: “Là sao?”
Hà Diệc Trúc nói: “Lần này ghi hình trong thành phố mình.”
Hà Thanh Hà ngạc nhiên.
Hà Diệc Trúc: “Chắc sắp tới sẽ có nhân viên chương trình liên hệ với anh, có thể sẽ có vài việc cần các anh phối hợp.”
Nếu là quay tại địa phương, thì với tư cách là chủ nhà, Phó Sâm và Hà Thanh Hà sẽ có nhiều việc phải làm hơn các khách mời khác.
Hà Diệc Trúc: “Đáng tiếc là lịch của em bị trùng, sắp phải bay sang tỉnh khác làm việc rồi, lần này không thể làm khách mời nữa, không thể ở bên anh được.”
Hà Thanh Hà: “Ở bên anh một lần là đủ rồi, cảm ơn em.”
Hà Diệc Trúc: “Chậc, đừng nói cảm ơn.”
Hà Thanh Hà mỉm cười.
Hai anh em trò chuyện một lúc, thấy Hà Thanh Hà trả lời bình thường, cuối cùng tảng đá trong lòng Hà Diệc Trúc cũng rơi xuống.
Buổi cơm hôm trước Phó Sâm trực tiếp đưa Hà Thanh Hà đi, sắc mặt Hà Phong Khải và Hà Hiên Bách đều rất khó coi, đương nhiên chẳng còn ai nuốt nổi nữa, một lúc sau Hà Diệc Trúc cũng bỏ chạy.
Về nhà rồi y vẫn luôn muốn hỏi thăm tình hình của Hà Thanh Hà.
Nhưng không hiểu sao lại thấy do dự.
Hồi còn nhỏ, y từng vì cái chết của mẹ mà đổ hết lỗi lầm lên đầu anh hai, nghĩ rằng nếu không phải vì anh, mẹ sẽ không qua đời.
Sau khi lớn lên, có được nhận thức rõ ràng hơn về đúng sai, y cảm thấy chuyện đó thật kỳ lạ.
Rõ ràng anh hai chẳng làm gì sai, bệnh tình của mẹ ngay cả bác sĩ cũng không thể đoán trước được, nếu phải đổ lỗi, cũng chỉ có thể nói là do vận mệnh trớ trêu.
Lúc đã trưởng thành, Hà Diệc Trúc mới nhìn rõ hoàn cảnh và tâm lý của từng người trong nhà.
Anh hai từng là đứa con được yêu quý nhất trong nhà, giờ lại trở thành người bị cô lập.
Hà Diệc Trúc cảm thấy bất công, cũng bắt đầu hối hận. Trước đây y từng học theo ba và anh cả làm ngơ với anh hai, lạnh nhạt đến vô tình.
Tuy trước đó khi ở phim trường hai người đã giãi bày với nhau, nhưng trong bữa cơm nhà vừa rồi, ba và anh cả lại một lần nữa dẫm lên vết thương cũ của anh hai, Hà Diệc Trúc sợ anh hai sẽ giận lây cả y.
Y nghĩ nên để Hà Thanh Hà và Phó Sâm có thêm chút thời gian, làm công tác tương tử suốt hai ngày mới dám liên lạc.
Nói chuyện với nhau vài câu, thấy trạng thái của anh hai ổn, Hà Diệc Trúc hiểu đó là nhờ có Phó Sâm ở bên.
An tâm rồi, Hà Diệc Trúc chúc anh hai ngủ ngon.
Y thở phào nhẹ nhõm, bọn họ đều là những chú chim đã mọc đủ cánh, đến lúc phải bay khỏi chiếc lồng gia đình, nhìn ngắm thế giới bên ngoài rồi.
Hà Diệc Trúc mở điện thoại lên mạng.
Lần tham gia một kỳ với vai trò khách mời đặc biệt mang lại phản hồi rất tốt, y tăng được một lượng người hâm mộ, còn được khán giả khen ngợi là anh em hòa thuận.
Y sẵn sàng để Hà Thanh Hà “ké nhiệt”, dù anh hai trông cũng không cần lắm.
Trước khi tham gia show, y từng đọc qua các bình luận và đánh giá tệ hại của dân mạng về Hà Thanh Hà và Phó Sâm, lúc đó y tức muốn chết, suýt chút nữa còn thuê seeding để tẩy trắng.
Sau khi bình tĩnh lại thấy chẳng ý nghĩa gì, vẫn phải giải quyết vấn đề từ gốc rễ, nên y đã cực kỳ nghiêm túc sửa kịch bản, để nhân vật phù hợp với tính cách của Hà Thanh Hà và Phó Sâm hơn.
Quả nhiên sau khi phát sóng, dư luận liền đổi chiều.
Hà Diệc Trúc cảm thấy mình đúng là thiên tài, vô cùng hài lòng.
Y đọc từng bình luận khen ngợi nhóm hào môn mà còn vui hơn khi người ta khen chính mình.
Hà Diệc Trúc lướt siêu thoại của Hà Thanh Hà và Phó Sâm, dùng tài khoản phụ thả like cho từng cái bình luận tích cực.
Đặc biệt có một video được fan cắt ghép lại siêu ngọt siêu đáng yêu, y xem đi xem lại mãi không thấy chán.
Tài khoản đăng video đó là fan cứng của cặp đôi hào môn, Hà Diệc Trúc dùng tài khoản phụ bấm theo dõi, sau đó thấy ở phần mô tả dưới video có một dòng mã truy cập.
Hà Diệc Trúc suy nghĩ một lúc, bấm tra thử, quả nhiên tìm được một nhóm riêng tư của fan.
Hết chương 87.
Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Đánh giá:
Truyện Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Story
Chương 87
10.0/10 từ 15 lượt.