Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương

Chương 79

94@-

Chương 79


Hà Thanh Hà nghe Hà Hiên Bách nói xong, không lập tức trả lời.


Hà Hiên Bách nhận ra khác thường, nói: “Anh nói về nhà là về chỗ ba đó, em hiểu chứ?”


Hà Thanh Hà nhàn nhạt đáp: “Em hiểu.”


Hà Hiên Bách nói tiếp: “Vừa hay Tiểu Trúc cũng đã ra khỏi cái nơi khỉ ho cò gáy kia, ba anh em mình cùng về nhà tụ họp với ba một chuyến.”


Hà Thanh Hà vẫn không nói gì, Hà Hiên Bách hỏi: “Sao vậy, có việc à?”


Hà Thanh Hà thầm thở dài trong lòng, nói: “Không có gì, được, đến lúc đó em sẽ tới.”


Lúc này Hà Hiên Bách mới hài lòng: “Lần trước em nói anh em tụi mình xa cách, anh nghĩ lại thấy em nói đúng, rõ ràng không ở quá xa nhau, vậy mà không chịu về, để ba một mình.”


“Em xem anh này, ít nhất còn có thể gặp ba ở công ty, em với Tiểu Trúc thì nửa năm rồi không thấy mặt, cũng nên về một chuyến rồi.”


Lời trong lời ngoài đều đang trách móc Hà Thanh Hà và Hà Diệc Trúc nửa năm rồi không về thăm ba, Hà Thanh Hà hơi nhíu mày, nói: “Em biết rồi, cuối tuần sẽ về.”


Hà Hiên Bách nói: “Vậy được, anh sẽ báo cho Tiểu Trúc, nó đâu có dễ nói chuyện như em.”


Nói xong thì cúp máy.


Hà Hiên Bách đã ra lệnh, bất kể Hà Diệc Trúc có về hay không thì cuối tuần này Hà Thanh Hà cũng phải có mặt, nếu không sẽ trở thành đứa con bất hiếu.


Hà Thanh Hà ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ, tầng lầu của Sáng Tạo Ưu Tháp không cao, vẫn có thể thấy cảnh xe cộ tấp nập trên đường. Mỗi lần Hà Thanh Hà ngắm nhìn dòng người qua lại ấy, tâm trạng anh sẽ bình ổn hơn.


Anh thả trôi bản thân một lúc, sau đó cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Phó Sâm: “Cuối tuần không đi câu cá được rồi.”


Phó Sâm lập tức có phản ứng: “?”


Hà Thanh Hà: “Em phải về nhà một chuyến, ba anh em tụi em ăn cơm với ba.”



Phó Sâm im lặng chốc lát, trả lời: “Anh hiểu rồi, em đi đi.”


Báo cho Phó Sâm xong, Hà Thanh Hà vẫn không có tâm trí làm việc, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người. Một lúc sau, điện thoại lại có tin nhắn mới.


Phó Sâm: “Có cần anh đi cùng em không?”


Trái tim Hà Thanh Hà bỗng chốc nhẹ nhõm hẳn.


Tảng đá nặng đè trên ngực được Phó Sâm khẽ khàng dời đi, chỉ cần một câu nói ấy của Phó Sâm là đủ rồi.


Hà Thanh Hà trả lời: “Không cần đâu, nhà em họp mặt thôi.” Anh cả chắc cũng không dẫn chị dâu theo, người nhà họ Hà cùng ăn một bữa cơm, Phó Sâm đi thì không thích hợp.


Đã nói vậy rồi, Phó Sâm cũng không cố chấp thêm, chỉ nhắn: “Vậy em tự lo cho mình nhé, có gì thì gọi cho anh.”


Hà Thanh Hà bật cười: “Ăn cơm với người nhà thì có gì phải lo.” Anh ngược lại còn an ủi Phó Sâm: “Yên tâm, em tự biết cân nhắc.”


Phó Sâm lại dặn dò mấy câu, sau đó quay lại làm việc của hắn.


Hà Thanh Hà lần thứ n đặt điện thoại xuống, tựa vào lưng ghế của mình.


Thật lạ, chỉ là về nhà một chuyến thôi mà tâm trạng lại như sắp ra chiến trường.


May mà có sự quan tâm của Phó Sâm.


Nếu là trước đây, Phó Sâm tuyệt đối sẽ không can thiệp vào chuyện anh về nhà họ Hà, vậy mà lần này lại hỏi câu đó.


Hà Thanh Hà khẽ thở dài.


Dù lời đề nghị của Phó Sâm khá hấp dẫn, anh cũng rất muốn có hắn đi cùng, nhưng anh vẫn phải tự mình đối mặt với người nhà của mình.


Đây là trận chiến của riêng anh.


x


Hà Thanh Hà đã tốn rất nhiều công sức chuẩn bị quà cáp, cuối tuần lái xe đến nhà họ Hà.



Cấu trúc và phong cách của nó đều đã lỗi thời, không ít thiết bị đã xuống cấp, họ hàng hay bạn bè cũng từng khuyên Hà Phong Khải nên dọn sang chỗ khác nhưng ông kiên quyết không chịu.


Ông nói đây là nơi ông và người vợ quá cố từng an cư, nếu chuyển đi thì ông sẽ không còn nhà nữa.


Từ sau khi vợ mất, Hà Phong Khải một mình nuôi ba người con trai trong căn nhà cũ cho đến khi các con lớn lên, đủ lông đủ cánh, lần lượt rời khỏi căn nhà ấy.


Hà Phong Khải nổi tiếng là người nặng tình, ông vẫn luôn không nguôi thương nhớ người vợ đã khuất, từng ấy năm cũng chưa từng tái hôn.


Nhất là mấy năm gần đây, ông đã giao quyền điều hành công ty cho con trai cả Hà Hiên Bách, ngày càng sống ẩn dật, thậm chí không muốn giao tiếp với người ngoài.


Hà Phong Khải sống một mình, nên việc Hà Thanh Hà và Hà Diệc Trúc nửa năm không về thăm càng bị xem là bất hiếu.


Hà Thanh Hà mang theo quà trở về. Khi anh đến nơi thì vẫn chưa tới giờ ăn, ánh nắng chiều phủ kín cả căn nhà, làm bức tường trông thêm phần cũ kỹ. Cũng giống như khi chụp ảnh, ánh sáng càng gay gắt thì nếp nhăn trên gương mặt càng rõ ràng.


Hà Thanh Hà mím môi, xách quà bước vào nhà.


Trong nhà chỉ còn lại hai người giúp việc đã làm ở nhà họ Hà nhiều năm, thấy Hà Thanh Hà đến, họ mỉm cười gọi anh: “Nhị thiếu gia.”


Hà Thanh Hà nghe vậy thì không hiểu sao lại thấy hổ thẹn, cũng mỉm cười với họ, rồi đưa cho mỗi người một bao lì xì.


Người giúp việc nói với anh, Hà Hiên Bách đã đến từ sớm, hiện đang nói chuyện với Hà Phong Khải trong thư phòng.


Hà Thanh Hà gõ cửa thư phòng, Hà Hiên Bách bảo anh vào, anh hít sâu một hơi rồi mới mở cửa.


Hà Phong Khải đang ngồi trên ghế mây, thấy có người đến liền ngẩng đầu nhìn.


Tóc ông đã bạc, khóe môi trễ xuống, ánh mắt nặng nề nhìn về phía Hà Thanh Hà.


Trên gương mặt ông vẫn còn thấp thoáng nét anh tuấn thời trẻ, nhưng cơ thể dựa vào lưng ghế mây, dáng vẻ buông lơi, chẳng có chút tinh thần nào, trông như người đã ngoài bảy mươi.


Nói cho cùng thì Hà Phong Khải mới hơn sáu mươi, lẽ ra không nên già yếu đến vậy.


Hà Thanh Hà không nói rõ được cảm xúc trong lòng, tay xách túi quà khẽ gọi: “Ba.”


Hà Phong Khải cười cười, đáp lại: “Ừ, đến rồi à.”



Đồ Hà Thanh Hà chuẩn bị tất nhiên là thứ tốt, nhưng Hà Phong Khải chẳng buồn nhìn, chỉ nói: “Để đó đi.” Rồi quay đầu lại hỏi Hà Hiên Bách: “Vừa rồi mình nói tới đâu rồi?”


Hà Hiên Bách đáp: “Mình nói đến hạng mục ở thành phố N.”


Trên mặt Hà Phong Khải hiện lên nụ cười hiền hòa, nói: “Lâu rồi ba không đến thành phố N, nhưng ở đó vẫn còn vài người quen. Nếu con muốn dự án suôn sẻ thì có thể cho người đi tạo quan hệ trước.”


Hà Hiên Bách lập tức nói: “Vậy thì tốt quá rồi, con đang đau đầu vì chưa có đường vào, vẫn là ba có mối quan hệ rộng.”


Hà Phong Khải cười vài tiếng, bắt đầu nói kỹ hơn về những người kia cho Hà Hiên Bách nghe.


Hai người trò chuyện rôm rả, Hà Thanh Hà chen vào không được, chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh.


Nói là để quà sang một bên, nhưng trong thư phòng chẳng có chỗ nào tiện để đặt xuống cả, Hà Thanh Hà đành tiếp tục cầm trên tay.


Hà Phong Khải cũng không bảo anh ngồi, Hà Thanh Hà đưa mắt nhìn quanh thư phòng, phát hiện không có chiếc ghế dư nào, đến cả Hà Hiên Bách cũng phải ngồi đỡ trên ghế làm việc cũ của Hà Phong Khải.


Đợi đến khi Hà Phong Khải và Hà Hiên Bách nói chuyện chừng nửa tiếng, Hà Thanh Hà cũng đứng đó nửa tiếng, lúc này Hà Hiên Bách mới sực nhớ đến em trai bên cạnh, nói: “Em đứng làm gì đó, tự tìm chỗ ngồi đi.”


Hà Thanh Hà vẫn đứng yên không nhúc nhích.


Lúc này Hà Phong Khải mới lên tiếng: “Ấy da, ba nghỉ hưu rồi, dù sao cũng chẳng ai lui tới, nên dọn bộ sô pha trong thư phòng đi, thay vào đó đặt thêm mấy giá sách.”


Hà Hiên Bách liền gọi người khiêng ghế vào, nhưng hai người giúp việc tuổi tác còn lớn gấp đôi Hà Thanh Hà, anh nào nỡ để họ động tay, liền giao quà cho họ rồi tự mình bê hai chiếc ghế vào thư phòng, một cái để mình ngồi, một cái để dành cho Hà Diệc Trúc.


Hà Phong Khải và Hà Hiên Bách lại tiếp tục trò chuyện, Hà Thanh Hà liền ngoan ngoãn ngồi nghe họ nói.


Khi Hà Diệc Trúc xông vào thư phòng, liền trông thấy một màn ba và anh cả đang ríu rít trò chuyện, còn anh hai thì im lặng ngồi một góc chẳng ai quan tâm.


Bao nhiêu năm rồi vẫn là cảnh tượng cũ, lửa giận trong lòng Hà Diệc Trúc bùng lên ngay lập tức.


“Gọi tụi con về làm gì chứ, ba rõ ràng chỉ có mỗi anh cả là con.”


Vừa mở miệng Hà Diệc Trúc đã nói chuyện móc méo, Hà Hiên Bách liền trách mắng: “Em nói gì vậy, ba đang bàn chuyện nghiêm túc với anh, em đến muộn thì không nói, còn làm ầm lên.”


Hà Phong Khải nghe cũng không giận, chỉ mỉm cười với Hà Diệc Trúc, nói: “Tiểu Trúc đến thì mới náo nhiệt chứ, tìm chỗ ngồi đi.”



Hà Hiên Bách đáp: “Chúng ta đang bàn việc của công ty, em có hiểu gì đâu.” Ban đầu anh còn định nói cả Hà Thanh Hà cũng không hiểu, nhưng sực nhớ ra giờ Hà Thanh Hà đang tự mình quản lý công ty riêng, bèn nói: “Tiểu Hà ngồi đó nghe để học hỏi.”


Anh đánh giá Hà Diệc Trúc một lượt, cau mày: “Em tới mà đi tay không vậy à?”


Hà Diệc Trúc rất thản nhiên: “Dù sao ba ở đây cũng chẳng thiếu thứ gì, nếu thật sự thiếu, gọi một cú cho anh là anh đem tới liền.”


Hà Hiên Bách nghiêm giọng: “Đây có phải vấn đề thiếu hay không đâu, em chẳng có chút lễ phép nào, ngay cả với người trong nhà còn như vậy, ra ngoài sẽ xử sự ra sao, người ta sẽ nói nhà mình không biết dạy con.”


Nếu không phải gần đây cùng Hà Diệc Trúc quay chương trình, Hà Thanh Hà cũng sẽ thấy Hà Diệc Trúc là người không hiểu chuyện. Nhưng thực tế thì ở bên ngoài Hà Diệc Trúc rất biết chừng mực, dù cũng có lúc hơi tùy hứng một chút, nhưng lại phát triển sự nghiệp riêng rất tốt.


Hà Thanh Hà lên tiếng đỡ lời: “Tiểu Trúc bình thường bận lắm, về được là quý rồi, đâu phải không có lòng hiếu thảo.”


Hà Hiên Bách nhìn hai đứa em, nói: “Hai đứa bây giờ lại cùng một phe à, cũng đúng thôi, cả hai đều tham gia mấy cái show giải trí kia, nhà mình giờ có hai ngôi sao lớn rồi.”


Hà Diệc Trúc nói: “Liên quan gì đến show chứ, nếu anh cũng muốn đi, em có thể sắp xếp cho cả nhà mình bốn người cùng tham gia một show gia đình luôn, để mọi người xem nhà mình hòa thuận cỡ nào.”


Mỗi câu Hà Diệc Trúc nói đều mang theo châm chọc, Hà Hiên Bách bực bội: “Em ăn nói kiểu gì vậy, trong nhà mình người gây mất hoà khí nhất chính là em đó. Trước khi em đến, anh, ba với Tiểu Hà đang rất yên ổn, em vừa đến là loạn hết cả lên.”


Hà Diệc Trúc: “Nói trước nhé, người muốn gây sự không phải em đâu.”


Thấy Hà Hiên Bách sắp đập bàn, Hà Phong Khải vội lên tiếng hòa giải: “Được rồi được rồi, ba cần yên tĩnh, tụi con ồn ào làm ba nhức đầu.”


Hà Hiên Bách lập tức thu lại cơn giận: “Con cũng chỉ là muốn tốt cho Tiểu Trúc thôi, lớn đến chừng này rồi mà làm việc vẫn như con nít.”


Anh ta quay sang Hà Diệc Trúc nói tiếp: “Hôm nay anh sẽ dạy cho em lễ nghi khi đến nhà người khác.”


Hà Hiên Bách không mắng nữa mà chuyển sang giảng đạo, nhất quyết phải nói cho Hà Diệc Trúc biết lễ phép là gì, thao thao bất tuyệt một tràng dài.


Nhưng Hà Diệc Trúc mặc kệ, nghe từ tai này lọt qua tai kia, thỉnh thoảng còn bật lại vài câu, khiến Hà Hiên Bách càng thêm lải nhải không dứt.


Hà Thanh Hà lại một lần nữa không chen vào được, nhìn thoáng qua bên cạnh, rồi tiếp tục lựa chọn im lặng.


Nhà họ vẫn luôn như vậy, lúc Hà Diệc Trúc chưa tới, anh cả nói chuyện với ba, anh thì im lặng đứng một bên.


Chờ Hà Diệp Trúc tới rồi, anh cả lại bắt đầu dạy dỗ em út, em út thì cãi lại, ba thỉnh thoảng sẽ khuyên giải đôi câu, còn anh… thì vẫn im lặng đứng một bên.


Hết chương 79.


Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương Truyện Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương Story Chương 79
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...