Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương

Chương 72

115@-

Chương 72


Phó Sâm hỏi: “Vừa nãy sao em không nói?”


Chỉ cần nói một câu, hắn đã có thể bảo người lái xe của Hà Thanh Hà chạy theo sau.


Hà Thanh Hà há miệng, đáp: “Nhưng mà anh đến đón em mà.”


Phó Sâm rầm rộ đến đón anh, đỗ Rolls-Royce ngay trước cửa cao ốc, anh làm sao nỡ dội gáo nước lạnh, nên mới định chờ Phó Sâm rời đi rồi quay lại công ty lấy xe.


Phó Sâm nói: “Lúc em làm vịt cho anh ăn, anh cũng có suy nghĩ giống vậy.”


Hà Thanh Hà trợn to mắt, không thể tin nổi nhìn hắn, vậy mà Phó Sâm lại đi lôi chuyện cũ ra nói, anh bảo: “Chúng ta định cãi nhau ở đây à?”


Phó Sâm mím môi, không nói nữa.


Hắn quả thực không nghĩ chu đáo, Hà Thanh Hà dọn ra ngoài, tất nhiên chỉ lái một chiếc xe, hắn lại đón người về mà không nghĩ đến việc đi lại của Hà Thanh Hà sáng mai.


Phó Sâm nói: “Anh gọi người mang xe đến đây.”


Hà Thanh Hà đáp: “Chìa khóa xe ở chỗ em, người khác còn phải đến lấy chìa, chạy hai chuyến phiền phức lắm, chi bằng em tự đi.”


Phó Sâm lại nói: “Sáng mai anh tới đón em, đưa em đi gặp khách.”


Hà Thanh Hà nói: “Công ty em toàn tiếp khách nhỏ, thấy anh là người ta hoảng luôn.” Hoảng quá lại không dám hợp tác.


Phó Sâm: “Anh điều xe khác tới đây, mai để em dùng.”


Hà Thanh Hà đáp: “Ở đây chỗ đậu xe chật lắm, không đậu được nhiều xe đâu. Sau này em còn phải nghĩ cách trả lại xe cho anh nữa.”


Cái này không được, cái kia cũng không xong, Phó Sâm hỏi: “Vậy phải làm sao?”


Hà Thanh Hà bình tĩnh nói: “Cách tốt nhất là em tự đi lấy xe.” Anh chân thành nói: “Không sao đâu, em hiểu tấm lòng của anh rồi.”


Phó Sâm nhìn anh chằm chằm.


Cuối cùng Phó Sâm vẫn không chịu để Hà Thanh Hà bắt taxi, Hà Thanh Hà đành để hắn chở mình quay lại công ty.


Lượn một vòng rồi cũng về lại điểm xuất phát, hai người quay lại tòa nhà của Sáng Tạo Ưu Tháp, cả hai đều cảm thấy chuyện này vừa kỳ quặc vừa buồn cười.


Nhân viên an ninh thấy Hà Thanh Hà quay lại thì hết sức ngạc nhiên, sao ông chủ quay lại rồi?


Hà Thanh Hà không tiện giải thích, bảo Phó Sâm đừng xuống xe, anh tự vào bãi đậu lấy xe rồi về thẳng căn hộ.



Phó Sâm ngồi trong xe Rolls-Royce, nhìn bóng lưng tất bật của Hà Thanh Hà, rồi lại liếc sang tòa nhà cao chót vót kia.


Trong tòa nhà này có vô số công ty, Sáng Tạo Ưu Tháp của Hà Thanh Hà chỉ là một trong số đó.


Quy mô của Sáng Tạo Ưu Tháp đối với Phó Sâm mà nói quả thật quá nhỏ, khó mà tưởng tượng nhị thiếu gia nhà họ Hà lại chôn chân trong một công ty như vậy.


Phó Sâm nhìn chằm chằm vào mặt tiền tòa nhà một lúc, đến khi thấy xe của Hà Thanh Hà từ bãi đậu chạy ra, hắn mới bảo tài xế khởi động xe.


Hôm nay bận rộn nửa ngày, rốt cuộc là vì cái gì, Phó Sâm dựa vào ghế sau, đưa tay day trán.


Tài xế ngồi phía trước len lén quan sát sắc mặt của ông chủ, bình thường mấy chuyện của ông chủ anh ta không nên xen vào, nhưng anh ta cũng là một fan trung thành của chương trình . Thấy hai chồng chồng ông chủ người ở Bắc Cực, người ở Nam Cực, nhìn thì ai cũng bận rộn nhưng thực ra chẳng làm gì được cho nhau, anh ta sốt ruột muốn chết.


Tài xế không nhịn được nói: “Phó tổng, sao anh không nhân cơ hội này bảo anh Hà dọn về ở chung luôn, sáng mai cứ lấy xe ở nhà mà đi?”


“Hoặc là, anh nhân cơ hội ở lại qua đêm bên anh Hà cũng được mà.”


Sáng mai mang hai xe đến đón người cũng không phải không làm được.


Dù gì chuyện xe cộ chỉ là chuyện nhỏ, mấu chốt là phải tìm cái cớ để được ở cạnh vợ chứ.


Phó Sâm nghe tài xế nói xong, trầm mặc hồi lâu, rồi bảo: “Tập trung lái xe đi.”


Tài xế: “Vâng, Phó tổng.”


Phó Sâm nhìn cảnh xe cộ tấp nập bên ngoài cửa kính, sắc mặt không mấy dễ coi.


Xem ra còn phải tiếp tục học hỏi thêm.


x


Phó Sâm liên tục gửi hoa cho Hà Thanh Hà ba ngày liền, lại còn tự mình đến đón một hôm, khiến tòa nhà trụ sở của Sáng Tạo Ưu Tháp xôn xao một phen.


Không ít người xem đều ôm tâm lý hóng hớt mà theo dõi sự việc, có người còn quay lại video rồi đăng lên mạng.


Lúc tâm sự ở phim trường, Hà Thanh Hà đã nói anh không đọc bình luận nữa, nên anh không hay biết chuyện gì đang xảy ra trên mạng. Anh chỉ nhận ra rằng, số người lạ mặt lượn lờ quanh tòa nhà lại tăng lên đáng kể.


Anh buộc phải tăng cường an ninh để tránh ảnh hưởng đến những người làm việc trong tòa nhà.


Nhân viên của Sáng Tạo Ưu Tháp với tư cách là những “quần chúng ăn dưa” ở tuyến đầu luôn theo sát mọi động tĩnh của sếp nhà mình và tổng giám đốc Phó.


Ai cũng đang chờ xem Phó Sâm sẽ tung chiêu gì tiếp theo.


Thế nhưng chờ mãi, gió yên biển lặng, chẳng có gì xảy ra cả, Phó Sâm dường như đột ngột dừng lại.


Hà Thanh Hà cũng thấy lạ, hôm đó sau khi Phó Sâm đưa anh về công ty thì chẳng có động tĩnh gì nữa, hai người cũng không liên lạc lại.



Trong lòng Hà Thanh Hà thấp thỏm, tự hỏi có phải hôm đó anh nói chuyện quá thẳng thắn, làm tụt hết hứng thú của Phó Sâm, nên hắn mới không muốn để ý đến anh nữa.


Anh bắt đầu hoài niệm mấy ngày được nhận hoa kia, tuy có hơi phiền một chút, nhưng thật sự rất vui.


Sớm biết vậy thì đã giấu chuyện cái xe kỹ hơn chút, không nói ra thì có khi Phó Sâm còn đến đón thêm vài lần nữa.


Cũng không hẳn là nhất định phải để Phó Sâm đến đón, công việc của Phó Sâm bận rộn như vậy, hắn có chuyện riêng của mình, nếu vì anh mà ảnh hưởng đến công việc thì không hay.


Hà Thanh Hà lúc thì nghĩ thế này, lúc lại nghĩ thế kia, thấp thỏm lo âu, chính bản thân anh cũng thấy mình quá đỗi đa sầu đa cảm.


Anh khẽ thở dài một tiếng, đành dồn hết tâm trí vào công việc để khỏi phải nghĩ ngợi lung tung.


Ngay khi mọi người đều cho rằng Phó Sâm đã từ bỏ rồi, thì một buổi sáng nọ, lễ tân của Sáng Tạo Ưu Tháp báo với Hà Thanh Hà bên ngoài có một quý ông muốn gặp, nói là người từ Ô Kim bên kia cử tới.


Hà Thanh Hà nghe xong, lập tức đoán được là người của Phó Sâm, vội bảo lễ tân cho vào.


Người đó bước vào văn phòng của Hà Thanh Hà, tự giới thiệu mình họ Lôi, anh ta nói mình được Phó Sâm cử đến, sẽ làm trợ lý dưới quyền của Hà Thanh Hà, giúp anh xử lý các công việc của Sáng Tạo Ưu Tháp.


Hà Thanh Hà nghe xong ngẩn cả người, còn có thể như vậy nữa sao?


Việc này liên quan đến công ty, không thể qua loa, lần này Hà Thanh Hà không do dự, trực tiếp gọi điện cho Phó Sâm.


Phó Sâm nói: “Cứ xem như người bên anh tạm thời điều chuyển qua, em cứ yên tâm dùng.”


Hà Thanh Hà vẫn còn lưỡng lự: “Nhưng mà…” Nghĩ đến bài học từ Lý Chinh lần trước, anh không dám dùng người có hai lòng.


Phó Sâm biết anh đang nghĩ gì: “Người do anh em cử tới, với người do anh cử tới, có thể giống nhau sao?”


Hà Thanh Hà im lặng.


Anh phải thừa nhận, đúng là không giống, anh tin Phó Sâm hơn.


“Với lại anh sẽ không can thiệp vào chuyện bên em.” Phó Sâm nói.


Ý là hắn sẽ không giống Hà Hiên Bách, lợi dụng trợ lý để giám sát Hà Thanh Hà.


Từ trước đến nay Phó Sâm luôn cho Hà Thanh Hà sự tự do đầy đủ, và luôn nói được làm được.


Hà Thanh Hà rất an tâm, Phó Sâm thật sự đã nghĩ chu đáo mọi việc, anh muốn thể hiện lòng cảm kích qua điện thoại, vừa định mở miệng thì bị Phó Sâm ngăn lại: “Nói sai lời là phải chịu phạt đấy.”


Lúc này Hà Thanh Hà mới nhớ ra, không được nói “cảm ơn”.


“Em hiểu rồi.” Anh bật cười, tiếng cười trong trẻo truyền qua điện thoại, làm tim Phó Sâm ngứa ngáy.


Kết thúc cuộc gọi, Hà Thanh Hà hỏi kỹ trợ lý Lôi, biết anh ta là tự nguyện đến Sáng Tạo Ưu Tháp thì có hơi ngạc nhiên: “Bên chỗ chúng tôi so với Ô Kim thì kém xa lắm, anh chắc chắn sẽ thấy hụt hẫng đó.”



Trợ lý Lôi quả nhiên là “người máy sản xuất hàng loạt” bên Phó Sâm, dáng vẻ nghiêm túc chẳng khác nào bản sao của Phó Sâm. Anh ta nói rất đàng hoàng: “Ngài trả lương cho tôi, nhưng bên Ô Kim tôi cũng vẫn nhận lương như cũ, như vậy tính ra tôi lời. Hơn nữa, bên cạnh Phó tổng toàn là cao thủ, tôi khó có cơ hội vươn lên, chi bằng ra ngoài công tác một thời gian, còn có thể tạo được chút thành tích.”


Trợ lý Lôi nói thật lòng, Hà Thanh Hà nghe xong hoàn toàn yên tâm, mỉm cười bảo: “Chào mừng anh gia nhập Sáng Tạo Ưu Tháp.”


Trợ lý Lôi cũng “nhập gia tùy tục”, bắt chước mọi người gọi Hà Thanh Hà: “Cảm ơn anh Hà.”


Thật ra còn có lý do khác mà trợ lý Lôi không nói ra, Phó tổng ngoài miệng thì nói không cần báo cáo tình hình Sáng Tạo Ưu Tháp, tỏ vẻ không can thiệp, nhưng thực chất doanh nghiệp nào đã lọt vào mắt hắn rồi thì hắn nhất định sẽ âm thầm chú ý, tìm cơ hội hỗ trợ.


Huống hồ đây còn là công ty của “vợ sếp”, lại càng phải quan tâm chăm sóc.


Từ nay về sau, công ty nhỏ như Sáng Tạo Ưu Tháp sẽ chẳng thiếu tài nguyên hay nguồn vốn nữa.


x


Trợ lý Lôi còn giỏi hơn cả Lý Chinh, Hà Thanh Hà lập tức nhẹ nhõm cả người. Hơn nữa, trợ lý Lôi cũng không giống Lý Chinh, không hay chất vấn nghi ngờ anh, nên anh có thể nhân cơ hội này phát triển công ty, thực hiện một số kế hoạch đã ấp ủ từ lâu.


Tâm trạng của Hà Thanh Hà thay đổi rõ rệt, vui vẻ thấy rõ.


Đám nhân viên hóng hớt ở tuyến đầu không khỏi cảm thán, Phó tổng quả nhiên là Phó tổng. Lúc đầu hắn tặng hoa ai cũng thấy sến, nào ngờ bây giờ trực tiếp tặng người lại chạm đúng nỗi lòng của anh Hà.


Tưởng là tân thủ, hóa ra là vương giả.


Chỉ tiếc lần này quà của vương giả thì thực dụng đấy nhưng tính lãng mạn thì còn cần cải thiện.


Chớp mắt đã đến cuối tuần, Hà Thanh Hà vừa tan ca, chuẩn bị ra về thì nhận được điện thoại của Phó Sâm.


“Lát nữa em có hẹn không?” Phó Sâm hỏi.


Lần này Phó Sâm đã khôn hơn, không còn bất ngờ xuất hiện nữa mà gọi trước hỏi ý cậu.


Trong lòng Hà Thanh Hà có chút mong chờ, cười nói: “Không có.”


Anh thì hẹn với ai được chứ, bạn bè người thân đều xa cách cả rồi.


Phó Sâm nói: “Vậy em có thể nể mặt ăn tối với anh một bữa không?”


Thì ra muốn hẹn anh đi ăn tối, sống một mình anh cũng chỉ ăn uống qua loa, chẳng chăm sóc bản thân gì hết. Nếu Phó Sâm muốn mời anh ăn một bữa tử tế, Hà Thanh Hà rất vui lòng.


Anh đi xuống lầu, thấy Phó Sâm đang đợi bên đường.


Lần này không phải Rolls-Royce mà là một chiếc Bentley, Phó Sâm tựa vào cửa xe, khoanh tay, vẻ mặt bình thản.


Người đàn ông anh tuấn đứng cạnh xe sang chờ bạn, cảnh tượng thế này đủ khiến ai nhìn thấy cũng rung động.


Mặt Hà Thanh Hà hơi nóng lên, lại thấy bên cạnh có người lạ đang nhìn trộm, anh vội bước nhanh đến chỗ Phó Sâm.



Phó Sâm không mở cửa xe cho anh mà chỉ nói: “Em ngồi ghế phụ đi.”


Lúc này Hà Thanh Hà mới nhận ra Phó Sâm không mang theo tài xế mà là tự lái xe đến.


Hai người lên xe, Hà Thanh Hà ngồi ghế phụ, cười nói: “Lần trước thấy anh lái xe là chơi xe điện đụng trong công viên.”


Phó Sâm thắt dây an toàn, thản nhiên đáp: “Đừng lo, đến xe điện đụng còn đụng không nổi thì lái xe khác càng ổn định hơn.”


Không ngờ Phó Sâm cũng biết pha trò, Hà Thanh Hà không nhịn được cong môi cười.


Phó Sâm nổ máy xe, nhưng không chạy ngay mà vòng sang bãi đậu xe cạnh tòa nhà, dừng lại rồi nói với Hà Thanh Hà: “Chìa khóa xe của em.”


Hà Thanh Hà ngẩn ra, lấy chìa khóa xe đưa cho hắn, Phó Sâm liền đưa tay ném chìa khóa qua cửa sổ cho một người đứng ở ngoài.


Sau đó hắn mới nói: “Anh nhờ người lái xe của em về đỗ sẵn dưới chung cư rồi, chìa khóa sẽ để lại chỗ quản lý tòa nhà của em.” Hắn liếc nhìn Hà Thanh Hà: “Vậy là ổn rồi chứ?”


Hà Thanh Hà bật cười, cố ý nói: “Lần trước là do hôm sau em có việc gấp, hôm nay không cần, thứ hai em gọi xe công nghệ cũng được.” Anh giả vờ nhìn ra ngoài cửa sổ: “Kêu trợ lý kia về đi, đừng để cậu ấy chạy một chuyến vô ích.”


Phó Sâm lập tức lái xe đi, mặt không biểu cảm: “Làm gì em cũng không vừa lòng. Ngồi yên, đi đây.”


Hà Thanh Hà ngồi ghế phụ cười không dứt.


Phó Sâm đưa Hà Thanh Hà đến một nhà hàng họ từng đi, đồ ăn ngon, lại có gu thẩm mỹ cao.


Nhưng kỷ niệm ngày cưới của bọn họ cũng chính là ăn mừng ở nhà hàng này.


Hà Thanh Hà đứng trước cửa nhà hàng, nét mặt phức tạp.


Phó Sâm hỏi: “Sao vậy? Nhà hàng này có mấy món em thích mà.”


Sau sự cố con vịt, Phó Sâm cảm thấy vẫn nên cẩn thận thì hơn, đừng tự ý đoán sở thích của Hà Thanh Hà. Những nhà hàng mà anh từng nói thích mới là lựa chọn an toàn nhất.


Hà Thanh Hà nói: “Nhớ đến Quảng Quân.”


Vài ngày trước kỷ niệm ngày cưới, hai người từng cùng xem một video của Quảng Quân, còn mua cùng một món quà.


Phó Sâm nói: “Đừng để mấy người nhàm chán đó làm ảnh hưởng đến khẩu vị.”


Hà Thanh Hà cười: “Anh nói đúng.”


Nghĩ lại đúng là kỳ lạ, lần trước tới đây rõ ràng là một ngày đáng để kỷ niệm, vậy mà cả hai đều mang tâm sự, hầu như chẳng nói với nhau câu nào.


Lần này quay lại, họ đã có thể trò chuyện tự nhiên, thậm chí còn nhắc đến những chủ đề nhạy cảm mà trước đây không dám đụng tới.


Hết chương 72.


Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương Truyện Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương Story Chương 72
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...