Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương

Chương 66

110@-

Chương 66


Hà Thanh Hà nghe xong không khỏi chấn động, còn chưa nghĩ ra nên phản ứng thế nào, An Duy đã nói tiếp: “Nhưng anh với Phó tổng chắc chắn không có vấn đề này đâu, Phó tổng nhìn là biết không cần dùng thuốc rồi.”


Hà Thanh Hà càng kinh ngạc hơn, chuyện đó cũng nhìn ra được sao?


An Duy giải thích: “Người làm kinh doanh muốn giữ dáng khó lắm, tôi từng gặp nhiều rồi, Phó tổng nhìn vóc người ổn lắm, người thường xuyên tập luyện sẽ không tệ đâu.”


Hà Thanh Hà nghĩ, đúng là thế. Có điều Phó Sâm không cần thuốc thật, thậm chí đôi khi Hà Thanh Hà còn mong hắn nhanh hơn một chút.


Nhưng chuyện như vậy Hà Thanh Hà không thể nói ra, chỉ đành đáp: “Tôi không có nghiên cứu gì về mấy chuyện này.”


An Duy nhìn anh với ánh mắt đầy cảm thông, nói: “Dọa anh rồi à, anh xem anh ở trước mặt tôi mà còn không thoải mái.”


Hà Thanh Hà nghĩ bụng, chính vì không thân mới thấy ngại đó.


Anh chợt nhận ra, đây là lần đầu tiên anh trò chuyện với An Duy, vậy mà An Duy đã kể cho anh những chuyện kiểu này.


Nói mấy chuyện riêng tư khi còn chưa thân thật sự không phải chuyện hay.


Hà Thanh Hà sợ sau này mỗi lần nhớ lại sẽ thấy ngượng, vội vàng chuyển đề tài: “Cậu An, hay là dạy tôi thêm chút kỹ thuật diễn xuất đi.”


An Duy nhìn dáng vẻ của Hà Thanh Hà, âm thầm lắc đầu, Hà Thanh Hà lại vô thức né tránh rồi, con đường phía trước còn dài lắm.


Nói Phó Sâm là khúc gỗ, chẳng phải Hà Thanh Hà cũng không nở hoa được sao? Chỉ dựa vào một mình Hà Thanh Hà thì không đủ, cả hai bên đều phải cố gắng.


x


Phó Sâm cùng Dương Minh Viễn đi phía sau, Dương Minh Viễn cố ý đi chậm lại, kéo giãn khoảng cách với An Duy và Hà Thanh Hà ở phía trước.


Phó Sâm không cảm xúc nói: “Chủ tịch Dương, tôi không ngờ anh cũng tham gia chương trình thực tế.”


Dương Minh Viễn cười: “Người khác cũng không ngờ cậu tham gia mà, chúng ta như nhau cả thôi.”


Hắn nhìn về phía An Duy ở phía trước, chủ động nói: “Thật ra hoàn toàn là vì muốn đi cùng An Duy.”


Nhắc đến An Duy, giọng Dương Minh Viễn mang theo chút ấm áp: “Ba năm trước, em ấy vì kết hôn với tôi mà chịu không ít điều tiếng, có người thậm chí còn theo dõi em ấy. Trong giới loại người đó gọi là gì nhỉ… fan cuồng, tóm lại là muốn tổn thương em ấy, đã làm ra nhiều chuyện quá đáng.”


“Em ấy vì muốn xoa dịu sự phẫn nộ của fan, cũng để không ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng tôi, nên ba năm qua chưa từng xuất hiện trước công chúng. Nhưng tôi biết, trong lòng em ấy vẫn luôn nhớ đến sân khấu.”


Hắn chậm rãi nói: “Không biết lần tái xuất này sẽ bị bao nhiêu người mắng, lần này tôi muốn ở bên em ấy, nên mới chọn tham gia chương trình thực tế về hôn nhân này.”



đối với An Duy và Dương Minh Viễn mà nói, gần như là sân khấu tái xuất được đo ni đóng giày, họ nhất định phải nắm chắc cơ hội này.


Còn phản ứng của khán giả thế nào thì không ai đoán được, may mà lần này An Duy có Dương Minh Viễn ở bên.


Dương Minh Viễn nói xong chuyện của mình, nhìn sang Phó Sâm, hỏi: “Còn cậu, tại sao lại xuất hiện ở đây?” Mà lại là từ tập đầu tiên đã tham gia rồi.


Giống như Dương Minh Viễn vừa nói, đến cả cha của Phó Sâm cũng chê hắn không biết hưởng thụ, vậy mà lại đi tham gia chương trình thực tế, thật sự không hợp với phong cách của hắn chút nào.


Phó Sâm dừng lại một chút rồi nói: “Vì có người nói với tôi, tham gia chương trình này có thể khiến Thanh Hà vui vẻ, nên tôi đến.”


Lúc ấy Lưu Nhứ đã thuyết phục Phó Sâm bằng lý do đơn giản như thế.


Phó Sâm không cần danh tiếng, cũng không quan tâm đến cát xê, điều duy nhất có thể lay động hắn chỉ có chuyện liên quan đến Hà Thanh Hà.


Lúc đó Phó Sâm nghĩ, lên chương trình giải trí đổi gió một chút cũng không tệ.


Không ngờ cái gọi là “đổi gió” lại dẫn đến ly thân.


Khóe môi Phó Sâm kéo thẳng, cằm siết chặt, sắc mặt chẳng có chút dễ chịu nào. Dương Minh Viễn hỏi: “Vậy Hà Thanh Hà vui không?”


Phó Sâm trầm mặc một lúc lâu, rồi nói: “Không biết.”


Dương Minh Viễn cười: “Hà Thanh Hà có vui không thì tôi không rõ, chỉ thấy cậu chắc chắn là không vui rồi.”


Phó Sâm không thể phản bác.


Dương Minh Viễn quan sát hắn, nói: “Bây giờ cậu trông cứ như một con dã thú bị nhốt trong lồng.”


Không tìm được lối ra, chỉ có thể đâm loạn khắp nơi, đâm đến đầu rơi máu chảy.


Phó Sâm không thể nói với Dương Minh Viễn rằng, kể từ khi Hà Thanh Hà rời khỏi nhà, hắn như mất đi một nửa linh hồn, bộ xử lý trung tâm không còn kiểm soát được cơ thể và cảm xúc, đã làm ra rất nhiều chuyện trước đây không thể tưởng tượng nổi, ví dụ như cãi nhau với Hà Thanh Hà. Nhưng như vậy cũng không khiến hắn thấy nhẹ nhõm hơn.


Thân thể Phó Sâm vẫn đang vận hành bình thường, còn lõi xử lý bên trong thì đã rối loạn thành một mớ.


Dương Minh Viễn trầm ngâm chốc lát, hỏi: “Tôi lớn tuổi hơn cậu, nếu cậu không ngại thì cứ nói thử xem vấn đề nằm ở đâu, tôi giúp cậu nghĩ cách.”


Phó Sâm nói: “Tôi không phải ngại, mà là…”


Ngay cả bản thân hắn cũng không biết vấn đề ở đâu, thật sự là muốn dị ứng với hai từ “vấn đề” luôn rồi.


Phó Sâm nhíu mày.


Đối với tình trạng mất kiểm soát như vậy, hắn vô cùng lạ lẫm. Hắn muốn thiết lập lại trật tự, nhưng hiếm khi lại cảm thấy lực bất tòng tâm.



Lần đầu tiên, hắn thẳng thắn trước mặt người ngoài: “Tôi không biết bắt đầu từ đâu.”


Dương Minh Viễn vỗ nhẹ vai hắn, nói: “Vừa nãy tôi có nhắc đến cha cậu, thật ra lúc đó, khi tôi nói chuyện với ông ấy, ngoài việc buồn rầu, ông còn tỏ ra rất thất vọng.”


Phó Sâm ngẩng mắt nhìn Dương Minh Viễn.


Dương Minh Viễn hỏi: “Cậu biết vì sao ông ấy thất vọng không?”


Phó Sâm lắc đầu.


Cha hắn lớn tuổi mới sinh con, thời còn đi học, rất nhiều người đều tưởng cha là ông nội hắn.


Nhiều đứa con sinh muộn thường được cha mẹ nuông chiều quá mức, thành ra vô pháp vô thiên, nhưng Phó Sâm thì ngược lại, quan hệ giữa hắn và cha mẹ không thân thiết.


Chủ yếu là vì sức khỏe của mẹ yếu, cha lại cảm thấy nhà họ Phó có nhiều con cháu rồi, thiếu một đứa cũng không sao, nên việc nuôi dạy hắn khá là qua loa.


Nói thật, giữa họ không có nhiều ký ức chung, ấn tượng của Phó Sâm về cha mẹ cũng đã mơ hồ.


Dương Minh Viễn nói với hắn: “Cha cậu vô cùng hối hận, hối hận vì lúc cậu còn nhỏ không chăm sóc cậu cho tốt, dẫn đến việc sau khi cậu lớn lên, không biết thế nào là yêu, cũng không biết làm sao để yêu người khác.”


Phó Sâm khựng lại, theo bản năng nói: “Cha tôi không thể nào nói ra lời như vậy.”


Dương Minh Viễn bật cười, nói: “Đúng là không phải nguyên văn của ông ấy, tôi chỉ tóm tắt lại thôi. Trong lời ông ấy không dùng từ ‘yêu’, mà là ‘cho đi’ và ‘đáp lại’.”


Dương Minh Viễn nhìn về phía trước, ánh mắt xa xăm. Dù sao hắn cũng lớn tuổi hơn Phó Sâm, đã từng trải qua nhiều chuyện, cũng chứng kiến không ít tiếc nuối. Anh nói: “Cha cậu hối hận vì đã dành cho cậu quá ít, đợi đến khi cậu lớn rồi, ông ấy không còn mặt mũi nào để đòi lại tình thân.”


Phó Sâm im lặng không nói.


Hắn không thực sự cảm thấy áy náy với cha mình, đúng như lời cha hắn từng nói, hắn chưa bao giờ nhận được, thì làm sao biết được cảm giác mất mát.


Lúc này Dương Minh Viễn nói: “Đừng đi vào vết xe đổ của cha cậu.”


Phó Sâm theo phản xạ hỏi: “Gì cơ?”


Hắn đâu có con cái, sao có thể lặp lại sai lầm.


“Yêu và được yêu luôn là chuyện hai chiều, ngoài tình thân, giữa vợ chồng cũng như thế.” Dương Minh Viễn dùng giọng điệu của trưởng bối nói chuyện từ tốn, âm thanh trầm thấp, lúc này vang lên giữa làn gió đêm, như kể chuyện, khiến người ta bất giác tin phục: “Nếu cậu không thể hiện tình cảm, bạn đời của cậu sẽ dần dần cảm thấy thất vọng.”


Phó Sâm nghe xong, mím chặt môi.


Hà Thanh Hà chọn cách bỏ nhà ra đi, ly thân với hắn, chẳng phải là vì thất vọng sao?


Dương Minh Viễn thở dài, nói: “Tình hình bên nhà họ Hà, tôi cũng có nghe qua. Hà Thanh Hà là đứa con thứ trong ba anh em, bị kẹp ở giữa, vốn đã dễ bị người ta lãng quên.”



Nếu sau khi kết hôn còn tiếp tục bị bạn đời ngó lơ, vậy thì Hà Thanh Hà đúng là quá đáng thương.


Dương Minh Viễn hỏi: “Hà Thanh Hà từng đòi hỏi gì ở cậu chưa?”


Phó Sâm vốn định nói là chưa từng, nhưng khi lời định thốt ra thì lại nuốt xuống.


Hắn từng nghĩ Hà Thanh Hà giống hắn, đều không h*m m**n gì, hài lòng với cuộc sống hiện trạng. Nhưng rồi Hà Thanh Hà lại đột nhiên đề nghị ly thân.


Giờ nghĩ lại, đó chẳng phải cũng là một loại tín hiệu sao? Hà Thanh Hà đang vùng vẫy, có lẽ ngay cả bản thân anh cũng chưa hiểu rõ mình đang mắc kẹt trong vũng lầy thế nào, nhưng bản năng thôi thúc anh giãy giụa, rồi phát ra tín hiệu cầu cứu.


Vậy mà hắn lại hoàn toàn thờ ơ, ngược lại còn cho rằng mình bị Hà Thanh Hà vứt bỏ.


Phó Sâm dừng bước, đứng yên tại chỗ.


Trong đoạn đường này, Dương Minh Viễn đã hỏi hắn rất nhiều câu, Phó Sâm hầu như không trả lời, nhưng Dương Minh Viễn cũng không giận, vẫn tiếp tục nói: “Xem ra là chưa từng. Nhưng người càng không biết đòi hỏi, lại càng thiếu tình thương.”


Rõ ràng khao khát rất nhiều rất nhiều yêu thương, nhưng lại không biết nói ra, chỉ có thể ngẩng đầu trông mong người bên cạnh, mong ai đó phát hiện ra nơi góc khuất còn có một sinh vật cô đơn như thế đang lặng lẽ chờ đợi.


Nhìn thì tưởng rất ngang bướng, nhưng chỉ cần dành cho người ấy một chút quan tâm, họ sẽ lo lắng, dè dặt mà dốc lòng hồi đáp gấp bội.


Dương Minh Viễn nói: “Bạn đời của chúng ta đều nhỏ hơn chúng ta nhiều, tôi nghĩ không thể sống hơn họ bao nhiêu năm mà lại sống uổng phí như thế được.”


Giờ Phó Sâm đang đứng trước một lựa chọn, muốn giống như cha mình lạnh nhạt hờ hững, cuối cùng chỉ đổi lại một người thân đã tê dại tình cảm, hay muốn như An Duy và Dương Minh Viễn dùng yêu thương vun đắp hôn nhân, đổi lấy một người bạn đời có thể cùng mình đi hết cuộc đời.


Phó Sâm đứng nguyên tại chỗ, hồi lâu không động đậy. Gió đêm thổi tung mái tóc hắn, lùa vào vầng trán, để lộ đôi mắt sâu thẳm.


Dương Minh Viễn không thúc giục, yên lặng chờ đợi.


Một lúc sau, Phó Sâm nói: “Cảm ơn anh, chủ tịch Dương.”


Sắc mặt hắn khôi phục lại vẻ bình tĩnh, nhìn qua thì vẫn lạnh nhạt như mọi khi, nhưng trong đôi mắt đã có thứ gì đó đổi khác.


Dương Minh Viễn mỉm cười: “Đi thôi.”


x


Khi Phó Sâm và Dương Minh Viễn bước lên, Hà Thanh Hà và An Duy đang đứng đợi họ phía trước.


An Duy vừa thấy Dương Minh Viễn liền không nhịn được oán trách: “Sao anh đi chậm thế.”


Vừa nãy còn nói chuyện đạo lý rành mạch, giờ đứng trước mặt Dương Minh Viễn liền trở nên trẻ con, trong giọng nói còn mang theo chút nũng nịu.


Dương Minh Viễn giơ tay lên, tự nhiên bóp nhẹ cổ An Duy, như đang nắm gáy một chú gà con, nói: “Bàn với Tiểu Phó một chút chuyện làm ăn nên chậm trễ.”



Hà Thanh Hà tò mò nhìn họ, thì ra đây là kiểu ở chung giữa daddy và bé mèo sao, ngọt ngào thật.


Anh nghĩ khi chương trình phát sóng, chắc chắn khán giả sẽ thích họ, độ hot sẽ không thấp đâu.


Nghĩ đến độ hot, Hà Thanh Hà lại nhớ đến việc anh và Phó Sâm đã rớt xuống cuối bảng xếp hạng, trong lòng lại có chút buồn buồn.


Khách mời mới thú vị thế này, e rằng hai người họ vẫn sẽ tiếp tục đứng chót.


Nhưng rất nhanh anh lấy lại tinh thần, vui mừng thay cho An Duy và Dương Minh Viễn.


Ban đầu nói là sẽ cùng nhau xem pháo hoa, nhưng đúng lúc pháo hoa sắp bắt đầu, An Duy lại đề nghị tách ra.


“Pháo hoa dĩ nhiên phải hai người cùng xem mới lãng mạn chứ.” Anh mỉm cười vẫy tay với Hà Thanh Hà và Phó Sâm: “Bọn tôi đi trước nhé, chúc hai người buổi tập ngày mai thuận lợi!”


Hà Thanh Hà cũng mỉm cười vẫy tay đáp lại: “Cảm ơn hai người.”


An Duy và Dương Minh Viễn rời đi, đợi họ đi được một đoạn xa, An Duy mới hỏi: “Bên anh thế nào rồi?”


Dương Minh Viễn đáp: “Chắc cũng ổn, Phó Sâm không thích nói chuyện riêng tư, trên mặt cũng không thể hiện gì.”


An Duy thở dài: “Hai khúc gỗ, Hà Thanh Hà cũng đang nói chuyện thì tự nhiên lái sang chuyện khác.” Cậu nhìn lên bầu trời đêm, đêm nay sắc trời trong vắt như mực, không một gợn mây, rất thích hợp để bắn pháo hoa: “Lúc Hà Diệc Trúc nhờ em đến chỉ điểm cho hai ông anh, em còn hơi nghi ngờ, nhưng quan sát hai hôm, nói chuyện với Hà Thanh Hà xong thì hiểu rồi.”


Hiện tại Hà Diệc Trúc là lưu lượng nổi bật, An Duy cần các mối quan hệ để tái xuất, dĩ nhiên không thể từ chối lời nhờ vả nhỏ này.


Chỉ là càng giúp, cậu lại càng sốt ruột hơn cả người trong cuộc.


An Duy cười nói: “Nhìn hai người đó thật sự sốt hết cả ruột, khiến người ta chỉ muốn đẩy một cái cho xong.”


Dương Minh Viễn hiểu cảm giác ấy, nhưng vẫn nói: “Chúng ta chỉ có thể cố gắng nhắc nhở, còn kết quả thì phải xem vào duyên số của họ thôi.”


An Duy: “Lại giọng điệu ông cụ rồi.”


Dương Minh Viễn sờ mặt mình, nói: “Giờ đã bắt đầu ghét bỏ anh rồi à.”


An Duy cười: “Sao mà chê được.” Sao mà ghét ông già mà mình đã dốc hết công sức mới nắm trong tay được chứ.


Lúc này từng chùm pháo hoa bay vút lên bầu trời, nở rộ thành từng đóa hoa sặc sỡ sắc màu trong màn đêm.


Những tia sáng như sao băng lấp lánh rơi xuống từ bầu trời.


Dưới trời pháo hoa rực rỡ, An Duy lặng lẽ cầu nguyện: “Hy vọng Tiểu Hà và Phó tổng sớm ngày thấu hiểu lòng nhau, ân ái ngọt ngào, chói mù mắt người ta luôn.”


Hết chương 66.


Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương Truyện Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương Story Chương 66
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...