Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Chương 55
136@-
Chương 55
Hà Thanh Hà không hề nói đùa, anh dập máy rồi gọi Lý Chinh vào, bảo anh ta lập tức rời khỏi đây.
Lý Chinh sững sờ nhìn vị nhị thiếu gia họ Hà vốn luôn dễ nói chuyện, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hà Thanh Hà kiên nhẫn lặp lại một lần nữa, lúc này Lý Chinh mới nghe rõ, không thể tin được mà nói: “Tôi là nhân viên của Sáng Tạo Ưu Tháp, anh không thể nói đuổi là đuổi như thế.”
Hà Thanh Hà mỉm cười: “Lúc anh báo cáo tình hình của tôi cho anh tôi, cũng đâu xem mình là nhân viên của Sáng Tạo Ưu Tháp.”
Trên danh nghĩa, Lý Chinh là trợ lý tại Sáng Tạo Ưu Tháp, nhưng thực tế lại nắm quyền không nhỏ, nhiều khi có thể vượt mặt cả Hà Thanh Hà để ra quyết định, luôn mang theo khí chất ngạo mạn.
Giờ chuyện anh ta âm thầm làm bị vạch trần, Lý Chinh không tỏ ra hoảng loạn mà chỉ nói: “Tiểu Hà tổng, anh quá đề cao vị trí của mình trong lòng Hà tổng rồi. Đã từ lâu lắm rồi, anh ấy không còn hỏi han gì đến anh nữa đâu.”
Ý là, Hà Hiên Bách vốn chẳng để mắt đến Hà Thanh Hà, anh đừng tự coi trọng mình quá.
Hà Thanh Hà cũng không tức giận, mỉm cười nói: “Vậy thì tốt, anh quay về cũng coi như nhắc nhở anh cả một chút về sự tồn tại của tôi.”
Nụ cười của anh vẫn như mọi khi, rực rỡ đến chói mắt, lời nói ra không cho phép nghi ngờ: “Lúc trước anh do dự thì phải nghĩ cho rõ hậu quả rồi chứ.”
Lúc thì muốn ở lại Sáng Tạo Ưu Tháp điều hành công ty, lúc lại muốn quay về bộ phận nòng cốt của tập đoàn, những suy nghĩ đó của Lý Chinh, Hà Thanh Hà đều biết cả.
Lý Chinh là người cứng đầu, Hà Thanh Hà đã nói đến nước này, y liền rời khỏi Sáng Tạo Ưu Tháp, chắc là quay về tìm Hà Hiên Bách rồi.
Các nhân viên khác ở Sáng Tạo Ưu Tháp trừng mắt nhìn cảnh tượng vừa rồi, không hiểu đã xảy ra chuyện gì, còn Hà Thanh Hà thì tiếp tục ngồi ngẩn người trong văn phòng một lúc, sau đó gọi Lâm Hân Lộ vào.
Trong mắt người ngoài, Lâm Hân Lộ giờ đã gần như trở thành tâm phúc của Hà Thanh Hà, chỉ có cô là hiểu rõ, mỗi lần Hà Thanh Hà tìm cô đều không liên quan gì đến công việc của công ty.
Nhưng làm những việc đó cho Hà Thanh Hà, Lâm Hân Lộ hoàn toàn tình nguyện.
Cô đặt tập tài liệu đã thu thập lên bàn của Hà Thanh Hà, nói: “Tất cả chứng cứ đều ở đây rồi, chắc có thể trực tiếp tuyên án tử hình hắn.”
Hà Thanh Hà cười: “Nói gì vậy, xã hội pháp trị mà, anh đâu có quyền tuyên án tử hình ai.”
Lâm Hân Lộ nói đùa: “Không tử hình thì chung thân cũng được mà.”
Hà Thanh Hà cầm tài liệu lên xem, nói: “Vất vả cho em rồi, bắt em làm mấy việc kiểu paparazzi thế này.”
Lâm Hân Lộ xua tay: “Không sao, anh Hà có trả lương tăng ca cho em mà.” Cô đổi sang vẻ mặt bất bình: “Mỗi lần thấy mấy bài bôi nhọ anh trên mạng là em tức muốn chết, chỉ hận không thể nhảy vào cãi tay đôi. Nhưng mà nói không có chứng cứ thì không đủ lực, giờ cuối cùng cũng có thể xử lý được kẻ đứng sau rồi.”
Hà Thanh Hà vừa xem tài liệu vừa nhếch môi cười.
Lâm Hân Lộ tò mò hỏi: “Anh Hà à, anh định xử lý sao đây?”
Hà Thanh Hà ngẩng mắt lên, nụ cười vẫn y như trước: “Xã hội pháp trị, tất nhiên là dùng biện pháp pháp lý rồi.”
x
Quảng Quân ngồi trước máy tính, vui vẻ theo dõi số liệu lượng truy cập từ hệ thống.
Từ sau khi trở về từ bãi biển, số liệu của y tăng vọt không ngừng, cuối cùng cũng đạt kỳ vọng. Phía đối tác cũng rất hài lòng, thậm chí còn hứa hẹn rằng nếu tình hình sau này khả quan, sẽ cân nhắc chia thêm lợi nhuận cho y.
Nói cho cùng, mọi chuyện vẫn phải dựa vào chính mình.
May mà y đã kịp thời điều chỉnh chiến lược, thứ nhất là phương án viết sẵn kịch bản mà y áp dụng khi ghi hình chương trình đã phát huy tác dụng, giúp y thu hút được một lượng người hâm mộ trên chương trình, thứ hai là đội quân seeding mà y thuê cũng làm rất tốt, dẫn dắt dư luận trên mạng vô cùng sôi nổi, hút sạch lưu lượng từ nhóm hào môn và nhóm tái hôn về phía y.
Hà Thanh Hà đúng là có tiền, nhưng nhìn trạng thái cũng biết trong nhà chẳng được trọng dụng, có quá nhiều điểm có thể bôi nhọ, tùy tiện bịa ra vài tình tiết là có thể viết được một bài truyền thông.
Còn Ngô Kỳ và Nhiếp Bình Nhiên thì đầy rẫy sơ hở, ai bảo họ từng ly hôn chứ, chỉ cần bám lấy điểm này để khai thác là được.
Quả nhiên, sau một loạt hành động, hai nhóm từng đứng đầu nhanh chóng tụt hạng, toàn bộ lưu lượng đều chuyển sang phía hắn.
Dù mọi người vẫn còn tò mò về mấy câu chuyện cẩu huyết của Ngô Kỳ và Nhiếp Bình Nhiên, nhưng đa phần chỉ xem cho vui, không có khả năng kiếm tiền. Không như bên y gần đây đã tổ chức mấy buổi livestream bán hàng, số liệu đều rất ổn.
Quảng Quân thảnh thơi ngồi tựa vào ghế, cuối cùng cũng thấy hài lòng.
Chỉ có điều khiến y không vui là tên cộng sự “bằng mặt không bằng lòng” Nhĩ Đông cứ lo lắng Hà Thanh Hà và Phó Sâm là người có tiền, nếu đắc tội sẽ rước họa vào thân.
Theo Quảng Quân thì Nhĩ Đông đúng là lo bò trắng răng.
Tất cả hành động của y đều diễn ra trong bóng tối, chỉ là dẫn dắt dư luận thôi, thần không biết quỷ không hay, chẳng ai lần ra được.
Có điều nghĩ lại, y từng thử điều tra thân phận của Hà Thanh Hà, thật sự không tra ra được gì. Có lẽ chỉ là một kẻ nhà giàu mới phất lên, không đủ nổi tiếng nên không để lại dấu vết gì.
Quảng Quân nhanh chóng gạt hết nghi ngờ sang một bên, ngồi tính tiền hoa hồng từ buổi livestream hôm qua.
Bất ngờ chuông cửa vang lên.
Nghe nói là giao hàng, y liền mở cửa ra, nhân viên giao hàng đưa cho y một phong bì tài liệu.
“Chuyển phát đặc biệt của tòa án, xin kiểm tra và ký nhận.”
Quảng Quân chết sững.
Y nhận được một tờ giấy triệu tập của tòa án, bị đơn là y và Nhĩ Đông, nguyên đơn là Hà Thanh Hà.
Hà Thanh Hà kiện y tội bôi nhọ danh dự.
Y còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì điện thoại đổ chuông.
Người ở đầu dây bên kia tự xưng là luật sư đại diện cho Hà Thanh Hà.
Giọng nói của vị luật sư lịch sự, nhã nhặn, kiên nhẫn thông báo cho Quảng Quân biết rằng những chuyện y thuê người bôi nhọ ông Hà trên mạng, ông Hà đều đã nắm rõ và hiện tòa án đã lập án, chính thức khởi tố y.
“Ông Đường có thể chuẩn bị tinh thần để bị kiện, tôi khuyên ông nên tham khảo ý kiến luật sư trước.”
Quảng Quân là một blogger mạng nổi tiếng, công ty của y có cố vấn pháp lý riêng, chỉ là nước cờ này của Hà Thanh Hà quá đột ngột, đánh y không kịp trở tay, đến giờ vẫn chưa hoàn hồn.
Hà Thanh Hà rốt cuộc phát hiện ra y là người đứng sau bằng cách nào?
Quảng Quân lấy lại bình tĩnh, nói với luật sư của Hà Thanh Hà: “Cậu ta đang vu khống tôi, đừng tưởng tôi dễ bắt nạt, bên tôi cũng có pháp vụ.”
Luật sư khẽ cười một tiếng: “Mong ông Đường nhất định phải tìm người chuyên nghiệp, đúng lúc tôi đang thấy vụ này chưa đủ khó.”
Giọng điệu của luật sư tuy lễ phép nhưng lại lạnh lùng, anh ta nói: “Mỗi năm ông Hà trả cho chúng tôi phí cố vấn cả trăm vạn, kết quả là lại bắt tôi xử lý mấy vụ kiện kiểu này, tôi đang buồn vì không có chỗ phát huy đây.”
Quảng Quân cố đè nén cảm giác hoang mang, nói: “Anh đừng dọa tôi, tôi không làm gì cả.”
Y chưa đến mức ngu ngốc, hiểu rõ vào lúc này phải cắn chặt miệng không thừa nhận chuyện gì.
Luật sư nói: “Có làm hay không, chứng cứ sẽ lên tiếng, đến lúc đó gặp nhau ở tòa. Còn về chuyện dọa nạt…” Anh ta đổi giọng: “Nãy giờ tôi đang nói chuyện luật pháp, bây giờ mới là dọa nạt.”
Luật sư mỉm cười nói: “Mời ông Đường kiểm tra hộp thư, những thứ “dọa” ông đều nằm trong đó cả.”
Nói xong, anh ta cúp máy luôn.
Quảng Quân tức tối mắng một câu “giả thần giả quỷ”, mang theo tâm trạng thấp thỏm quay lại trước máy tính, kiểu tra email theo lời luật sư.
Trong hộp thư có một email đính kèm tập tin, anh ta tải nó xuống, vừa mở ra xem, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Quảng Quân trợn to mắt, môi run lẩy bẩy không thể kiểm soát.
Ban đầu y và Nhĩ Đông đúng là người yêu, sau này bắt đầu đăng video lên mạng rồi trở nên nổi tiếng. Khi đã có danh tiếng, lòng người cũng đổi thay, hai người dần xa cách rồi cuối cùng chia tay.
Nhưng để kiếm tiền, họ vẫn duy trì hình tượng tình nhân trước mặt công chúng, thậm chí còn ký thỏa thuận kết hôn.
Kết hôn thì kết hôn, nhưng trong đời sống riêng tư mỗi người chơi một ngả, nước sông không phạm nước giếng. Chuyện này chỉ có cấp cao trong công ty và vài trợ lý thân cận biết, tuyệt đối không thể lộ ra ngoài.
Vậy mà lúc này, Quảng Quân lại thấy trong tập tin đính kèm email có bản sao thỏa thuận trước hôn nhân giữa y và Nhĩ Đông, trên đó ghi rõ ràng hai người chỉ là quan hệ hợp tác, thậm chí cả tên thật lẫn dấu vân tay đều được in rõ ràng.
Ngoài bản thỏa thuận, còn có vài bức ảnh Nhĩ Đông ôm một cậu trai trẻ bước vào khách sạn. Quảng Quân thầm rủa trong lòng, thứ vô dụng không quản nổi th*n d***, những tấm ảnh này mà bị tung ra thì họ tiêu đời.
Họ kiếm tiền nhờ vào hình ảnh của một đôi tình nhân ngọt ngào, người hâm mộ vẫn luôn tin họ là cặp đôi kiểu mẫu, suốt bao năm qua một lòng ủng hộ. Nếu những thứ trong tệp đính kèm bị phơi bày, họ sẽ lập tức thân bại danh liệt.
Mồ hôi lấm tấm rịn ra sau lưng Quảng Quân, cả người như bị ngâm trong nước đá lạnh buốt, rùng mình từng cơn.
Email không có tên người gửi, nhưng y biết rõ, đây là lời cảnh cáo từ Hà Thanh Hà.
Y đã chọc vào người không nên chọc.
x
Phó Sâm nhận được tin nhắn từ Hà Thanh Hà bảo tối nay anh không về nhà ăn cơm, bảo hắn tự lo bữa tối.
Dạo gần đây Hà Thanh Hà có vẻ rất bận, thường xuyên về muộn, mà sau khi về nhà cũng luôn trong trạng thái nghe điện thoại, hình như toàn là chuyện công việc, trông chẳng khác gì tình trạng thường ngày của Phó Sâm.
Giờ thì hay rồi, hai người bận rộn giống hệt nhau.
Vì Hà Thanh Hà không có nhà, Phó Sâm quyết định ở lại công ty tăng ca luôn.
Hắn ở công ty đến mười giờ tối, kết quả là khi về đến nhà thì vẫn chưa thấy Hà Thanh Hà đâu.
Phó Sâm cầm điện thoại lên, định nhắn hỏi Hà Thanh Hà.
Ngón tay lướt trên màn hình, nhưng cuối cùng vẫn cất điện thoại đi.
Khi hắn ra ngoài làm việc, Hà Thanh Hà luôn cho hắn sự tự do tuyệt đối, vậy nên hắn cũng nên đối xử với anh như thế.
Chỉ là gần đây mọi thứ quá bất thường.
Hà Thanh Hà bận rộn không nói, mà còn có một chuyện khiến Phó Sâm để tâm hơn.
Trợ lý Hoàng báo với hắn rằng khách mời Quảng Quân cùng tham gia chương trình muốn thông qua hắn để liên hệ với Hà Thanh Hà.
Lúc ký hợp đồng tham gia , Phó Sâm đã ghi rõ hắn không cần tham gia bất kỳ hoạt động tuyên truyền nào, mọi việc ngoài ghi hình đều do trợ lý xử lý.
Hắn biết trong chương trình có nhóm chat dành cho khách mời, nhưng hắn không tham gia, trợ lý mới là người có mặt trong đó.
Mỗi khi chương trình có thông báo gì, đều liên hệ với Hà Thanh Hà trước rồi mới chuyển tới hắn.
Lần này, Quảng Quân tìm trợ lý Hoàng thông qua nhóm chat, rồi lại thông qua trợ lý để tìm đến hắn, cả một quy trình vòng vèo đáng ngờ.
Hà Thanh Hà cũng có trong nhóm, nếu thật sự có chuyện cần nói, sao không trực tiếp tìm Hà Thanh Hà? Điều đó cho thấy, Hà Thanh Hà không muốn quan tâm tới Quảng Quân, vậy thì hắn cũng chẳng cần bận tâm.
Phó Sâm bảo trợ lý Hoàng từ chối Quảng Quân.
Gần đây, những chuyện liên quan đến chương trình đang ồn ào trên mạng khiến Phó Sâm có phần khó chịu. Hắn không muốn để chương trình ảnh hưởng đến cuộc sống thực tại.
Hắn ngồi ở nhà đợi Hà Thanh Hà trở về, đây không phải lần đầu tiên Phó Sâm chờ anh như vậy, nhưng cảm giác vẫn mới mẻ như lần đầu.
Một lát sau, Hà Thanh Hà về tới. Anh nhìn thấy Phó Sâm đang ngồi trong phòng khách, khẽ cong môi mỉm cười.
Phó Sâm hỏi: “Ăn cơm chưa?”
Hà Thanh Hà gật đầu: “Ăn rồi, ăn với khách hàng.”
Đã ăn rồi, Phó Sâm cũng không biết nói gì thêm, chẳng lẽ lại hỏi có muốn ăn khuya không.
Hà Thanh Hà chủ động nói với hắn: “Lý Chinh đã quay về chỗ anh cả rồi, bây giờ trong công ty có nhiều việc em phải đích thân xử lý nên hơi bận.” Anh dừng lại một chút, dò xét hỏi: “Anh biết Lý Chinh là ai chứ?”
Từ trước đến giờ Phó Sâm không can thiệp vào chuyện làm ăn trong công ty của Hà Thanh Hà, cũng có thể không biết Lý Chinh là người thế nào.
Phó Sâm nói: “Biết. Là tai mắt anh cả đặt bên cạnh em.”
Hà Thanh Hà nhìn hắn.
Phó Sâm cũng nhìn lại Hà Thanh Hà, vẻ mặt không chút gợn sóng, vẫn giống như mọi khi.
Phó Sâm thông minh như vậy, từ thời sinh viên đã bắt đầu khởi nghiệp, với những mánh khóe thủ đoạn đều hiểu rõ như lòng bàn tay, sao có thể không nhìn ra ý đồ của Hà Hiên Bách.
Hắn vẫn luôn nhìn thấu tất cả trong im lặng, nhưng lại không làm gì.
Hà Thanh Hà hiểu Phó Sâm không phải cố tình đứng ngoài, mà là cảm thấy đây là chuyện nội bộ nhà họ Hà, hắn không tiện can dự.
Hơn nữa trong mắt hắn, có lẽ hắn nghĩ Hà Thanh Hà không có tâm sự nghiệp, đến công ty chỉ là cho có, có Lý Chinh thay anh xử lý mọi việc cũng nhẹ nhàng thoải mái hơn.
Anh cả sắp xếp một người giám sát hoàn toàn là thừa thãi.
Đó là quan niệm mà cha và anh cả đã gieo vào đầu Phó Sâm, không thể trách hắn được.
Nhưng Hà Thanh Hà vẫn có chút thất vọng, cảm giác thất vọng ấy là một loại kỳ vọng xa xỉ vốn không nên có.
Phó Sâm tiếp tục câu chuyện vừa nãy, hỏi: “Sau này sẽ luôn bận như vậy sao?”
Hà Thanh Hà đáp: “Phải.”
Phó Sâm hiểu rồi.
Hà Thanh Hà đã gạt bỏ tai mắt, từ nay về sau định tự mình lo liệu mọi việc, muốn đẩy mạnh phát triển công ty.
Trong lòng Phó Sâm đã có tính toán.
Hiểu rồi thì cũng không hỏi thêm nữa, hắn nói với Hà Thanh Hà một chuyện khác: “Quảng Quân thông qua trợ lý liên hệ với anh muốn tìm em.”
Hà Thanh Hà cười cười, nói: “Đừng để ý tới hắn, em cố tình phớt lờ hắn đấy.” Anh nghĩ một lúc, rồi nói cho Phó Sâm biết: “Những tin bôi nhọ em trên mạng đều do hắn bịa ra rồi tung ra ngoài, hắn còn thuê người seeding bôi xấu chúng ta.”
Phó Sâm nhíu mày, hắn không rành về mạng xã hội, chỉ biết sai trợ lý Hoàng xóa bài, không phát hiện ra có khách mời khác đang giở trò sau lưng, đó là sơ suất của hắn.
Hà Thanh Hà biết hắn đang nghĩ gì, nói: “Chuyện này xử lý xong rồi, giao cho em. Để Quảng Quân thấp thỏm thêm vài ngày nữa, em sẽ kết thúc mọi việc.”
Phó Sâm hỏi: “Có cần người không?”
Hà Thanh Hà mỉm cười lắc đầu: “Tin em đi.”
Lần trước Hà Thanh Hà nói hai chữ “tin em”, là lúc anh giữ hắn vững vàng qua hai phút trên bục nhảy.
Phó Sâm cuối cùng cũng nhận ra, “tin em” của Hà Thanh Hà không phải lời khách sáo mà là sự tự tin.
Đã nói ra thì nhất định sẽ làm được.
Cuộc trò chuyện tối nay một lần nữa khiến Phó Sâm có cảm giác như đang nhìn thấy người tiền sử, dường như Hà Thanh Hà đã khác trước rồi.
Hà Thanh Hà mỉm cười với Phó Sâm, nói: “Không còn sớm nữa, em còn chút việc, xử lý xong sẽ đi ngủ.”
Phó Sâm gật đầu, nhìn theo bóng anh đi về phòng.
Hà Thanh Hà còn chưa kịp vào phòng đã nhận được cuộc gọi từ luật sư ngay tại hành lang.
“Người họ Đường kia cứ liên tục quấy rầy tôi muốn tìm cậu, bảo là chuyện gì cũng có thể thương lượng, bao nhiêu tiền cũng sẵn sàng bồi thường.”
Nghe vậy, Hà Thanh Hà không nể nang mà bật cười thành tiếng.
Luật sư cũng bật cười, nói: “Tôi bảo với hắn, thứ mà anh không thiếu nhất chính là tiền, hắn lại hỏi tôi rốt cuộc phải thế nào mới được.”
Từ sau khi lập hồ sơ khởi kiện ở tòa án, mấy ngày nay Hà Thanh Hà hoàn toàn không đoái hoài đến Quảng Quân.
Trước đây khi quay chương trình, anh có trao đổi thông tin liên lạc với những khách mời khác, giờ thì trực tiếp chặn số, Quảng Quân nghĩ đủ mọi cách mà không tài nào liên hệ được với anh, chắc chắn đang cuống lên rồi.
Mà đó chính là hiệu quả mà Hà Thanh Hà muốn có.
Anh nói với luật sư: “Cứ để hắn thấp thỏm lo sợ thêm một thời gian nữa.”
Trong lúc đó, anh còn có vài việc cần phải làm.
Người mà Quảng Quân bôi nhọ không chỉ có anh và Phó Sâm, còn có cả Ngô Kỳ và Nhiếp Bình Nhiên, anh phải trả lại cho sòng phẳng, mắt trả mắt, răng đền răng.
Tính cách hiền hòa và sự tốt bụng của Hà Thanh Hà chỉ dành cho người nhà và những người mà anh quan tâm. Anh mong nhận được thiện ý và sự trân trọng từ người khác, nhưng điều đó không có nghĩa là anh sẽ cho phép người ta trèo lên đầu mình.
Hết chương 55.
Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Chương 55
Hà Thanh Hà không hề nói đùa, anh dập máy rồi gọi Lý Chinh vào, bảo anh ta lập tức rời khỏi đây.
Lý Chinh sững sờ nhìn vị nhị thiếu gia họ Hà vốn luôn dễ nói chuyện, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hà Thanh Hà kiên nhẫn lặp lại một lần nữa, lúc này Lý Chinh mới nghe rõ, không thể tin được mà nói: “Tôi là nhân viên của Sáng Tạo Ưu Tháp, anh không thể nói đuổi là đuổi như thế.”
Hà Thanh Hà mỉm cười: “Lúc anh báo cáo tình hình của tôi cho anh tôi, cũng đâu xem mình là nhân viên của Sáng Tạo Ưu Tháp.”
Trên danh nghĩa, Lý Chinh là trợ lý tại Sáng Tạo Ưu Tháp, nhưng thực tế lại nắm quyền không nhỏ, nhiều khi có thể vượt mặt cả Hà Thanh Hà để ra quyết định, luôn mang theo khí chất ngạo mạn.
Giờ chuyện anh ta âm thầm làm bị vạch trần, Lý Chinh không tỏ ra hoảng loạn mà chỉ nói: “Tiểu Hà tổng, anh quá đề cao vị trí của mình trong lòng Hà tổng rồi. Đã từ lâu lắm rồi, anh ấy không còn hỏi han gì đến anh nữa đâu.”
Ý là, Hà Hiên Bách vốn chẳng để mắt đến Hà Thanh Hà, anh đừng tự coi trọng mình quá.
Hà Thanh Hà cũng không tức giận, mỉm cười nói: “Vậy thì tốt, anh quay về cũng coi như nhắc nhở anh cả một chút về sự tồn tại của tôi.”
Nụ cười của anh vẫn như mọi khi, rực rỡ đến chói mắt, lời nói ra không cho phép nghi ngờ: “Lúc trước anh do dự thì phải nghĩ cho rõ hậu quả rồi chứ.”
Lúc thì muốn ở lại Sáng Tạo Ưu Tháp điều hành công ty, lúc lại muốn quay về bộ phận nòng cốt của tập đoàn, những suy nghĩ đó của Lý Chinh, Hà Thanh Hà đều biết cả.
Lý Chinh là người cứng đầu, Hà Thanh Hà đã nói đến nước này, y liền rời khỏi Sáng Tạo Ưu Tháp, chắc là quay về tìm Hà Hiên Bách rồi.
Các nhân viên khác ở Sáng Tạo Ưu Tháp trừng mắt nhìn cảnh tượng vừa rồi, không hiểu đã xảy ra chuyện gì, còn Hà Thanh Hà thì tiếp tục ngồi ngẩn người trong văn phòng một lúc, sau đó gọi Lâm Hân Lộ vào.
Trong mắt người ngoài, Lâm Hân Lộ giờ đã gần như trở thành tâm phúc của Hà Thanh Hà, chỉ có cô là hiểu rõ, mỗi lần Hà Thanh Hà tìm cô đều không liên quan gì đến công việc của công ty.
Nhưng làm những việc đó cho Hà Thanh Hà, Lâm Hân Lộ hoàn toàn tình nguyện.
Cô đặt tập tài liệu đã thu thập lên bàn của Hà Thanh Hà, nói: “Tất cả chứng cứ đều ở đây rồi, chắc có thể trực tiếp tuyên án tử hình hắn.”
Hà Thanh Hà cười: “Nói gì vậy, xã hội pháp trị mà, anh đâu có quyền tuyên án tử hình ai.”
Lâm Hân Lộ nói đùa: “Không tử hình thì chung thân cũng được mà.”
Hà Thanh Hà cầm tài liệu lên xem, nói: “Vất vả cho em rồi, bắt em làm mấy việc kiểu paparazzi thế này.”
Lâm Hân Lộ xua tay: “Không sao, anh Hà có trả lương tăng ca cho em mà.” Cô đổi sang vẻ mặt bất bình: “Mỗi lần thấy mấy bài bôi nhọ anh trên mạng là em tức muốn chết, chỉ hận không thể nhảy vào cãi tay đôi. Nhưng mà nói không có chứng cứ thì không đủ lực, giờ cuối cùng cũng có thể xử lý được kẻ đứng sau rồi.”
Hà Thanh Hà vừa xem tài liệu vừa nhếch môi cười.
Lâm Hân Lộ tò mò hỏi: “Anh Hà à, anh định xử lý sao đây?”
Hà Thanh Hà ngẩng mắt lên, nụ cười vẫn y như trước: “Xã hội pháp trị, tất nhiên là dùng biện pháp pháp lý rồi.”
x
Quảng Quân ngồi trước máy tính, vui vẻ theo dõi số liệu lượng truy cập từ hệ thống.
Từ sau khi trở về từ bãi biển, số liệu của y tăng vọt không ngừng, cuối cùng cũng đạt kỳ vọng. Phía đối tác cũng rất hài lòng, thậm chí còn hứa hẹn rằng nếu tình hình sau này khả quan, sẽ cân nhắc chia thêm lợi nhuận cho y.
Nói cho cùng, mọi chuyện vẫn phải dựa vào chính mình.
May mà y đã kịp thời điều chỉnh chiến lược, thứ nhất là phương án viết sẵn kịch bản mà y áp dụng khi ghi hình chương trình đã phát huy tác dụng, giúp y thu hút được một lượng người hâm mộ trên chương trình, thứ hai là đội quân seeding mà y thuê cũng làm rất tốt, dẫn dắt dư luận trên mạng vô cùng sôi nổi, hút sạch lưu lượng từ nhóm hào môn và nhóm tái hôn về phía y.
Hà Thanh Hà đúng là có tiền, nhưng nhìn trạng thái cũng biết trong nhà chẳng được trọng dụng, có quá nhiều điểm có thể bôi nhọ, tùy tiện bịa ra vài tình tiết là có thể viết được một bài truyền thông.
Còn Ngô Kỳ và Nhiếp Bình Nhiên thì đầy rẫy sơ hở, ai bảo họ từng ly hôn chứ, chỉ cần bám lấy điểm này để khai thác là được.
Quả nhiên, sau một loạt hành động, hai nhóm từng đứng đầu nhanh chóng tụt hạng, toàn bộ lưu lượng đều chuyển sang phía hắn.
Dù mọi người vẫn còn tò mò về mấy câu chuyện cẩu huyết của Ngô Kỳ và Nhiếp Bình Nhiên, nhưng đa phần chỉ xem cho vui, không có khả năng kiếm tiền. Không như bên y gần đây đã tổ chức mấy buổi livestream bán hàng, số liệu đều rất ổn.
Quảng Quân thảnh thơi ngồi tựa vào ghế, cuối cùng cũng thấy hài lòng.
Chỉ có điều khiến y không vui là tên cộng sự “bằng mặt không bằng lòng” Nhĩ Đông cứ lo lắng Hà Thanh Hà và Phó Sâm là người có tiền, nếu đắc tội sẽ rước họa vào thân.
Theo Quảng Quân thì Nhĩ Đông đúng là lo bò trắng răng.
Tất cả hành động của y đều diễn ra trong bóng tối, chỉ là dẫn dắt dư luận thôi, thần không biết quỷ không hay, chẳng ai lần ra được.
Có điều nghĩ lại, y từng thử điều tra thân phận của Hà Thanh Hà, thật sự không tra ra được gì. Có lẽ chỉ là một kẻ nhà giàu mới phất lên, không đủ nổi tiếng nên không để lại dấu vết gì.
Quảng Quân nhanh chóng gạt hết nghi ngờ sang một bên, ngồi tính tiền hoa hồng từ buổi livestream hôm qua.
Bất ngờ chuông cửa vang lên.
Nghe nói là giao hàng, y liền mở cửa ra, nhân viên giao hàng đưa cho y một phong bì tài liệu.
“Chuyển phát đặc biệt của tòa án, xin kiểm tra và ký nhận.”
Quảng Quân chết sững.
Y nhận được một tờ giấy triệu tập của tòa án, bị đơn là y và Nhĩ Đông, nguyên đơn là Hà Thanh Hà.
Hà Thanh Hà kiện y tội bôi nhọ danh dự.
Y còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì điện thoại đổ chuông.
Người ở đầu dây bên kia tự xưng là luật sư đại diện cho Hà Thanh Hà.
Giọng nói của vị luật sư lịch sự, nhã nhặn, kiên nhẫn thông báo cho Quảng Quân biết rằng những chuyện y thuê người bôi nhọ ông Hà trên mạng, ông Hà đều đã nắm rõ và hiện tòa án đã lập án, chính thức khởi tố y.
“Ông Đường có thể chuẩn bị tinh thần để bị kiện, tôi khuyên ông nên tham khảo ý kiến luật sư trước.”
Quảng Quân là một blogger mạng nổi tiếng, công ty của y có cố vấn pháp lý riêng, chỉ là nước cờ này của Hà Thanh Hà quá đột ngột, đánh y không kịp trở tay, đến giờ vẫn chưa hoàn hồn.
Hà Thanh Hà rốt cuộc phát hiện ra y là người đứng sau bằng cách nào?
Quảng Quân lấy lại bình tĩnh, nói với luật sư của Hà Thanh Hà: “Cậu ta đang vu khống tôi, đừng tưởng tôi dễ bắt nạt, bên tôi cũng có pháp vụ.”
Luật sư khẽ cười một tiếng: “Mong ông Đường nhất định phải tìm người chuyên nghiệp, đúng lúc tôi đang thấy vụ này chưa đủ khó.”
Giọng điệu của luật sư tuy lễ phép nhưng lại lạnh lùng, anh ta nói: “Mỗi năm ông Hà trả cho chúng tôi phí cố vấn cả trăm vạn, kết quả là lại bắt tôi xử lý mấy vụ kiện kiểu này, tôi đang buồn vì không có chỗ phát huy đây.”
Quảng Quân cố đè nén cảm giác hoang mang, nói: “Anh đừng dọa tôi, tôi không làm gì cả.”
Y chưa đến mức ngu ngốc, hiểu rõ vào lúc này phải cắn chặt miệng không thừa nhận chuyện gì.
Luật sư nói: “Có làm hay không, chứng cứ sẽ lên tiếng, đến lúc đó gặp nhau ở tòa. Còn về chuyện dọa nạt…” Anh ta đổi giọng: “Nãy giờ tôi đang nói chuyện luật pháp, bây giờ mới là dọa nạt.”
Luật sư mỉm cười nói: “Mời ông Đường kiểm tra hộp thư, những thứ “dọa” ông đều nằm trong đó cả.”
Nói xong, anh ta cúp máy luôn.
Quảng Quân tức tối mắng một câu “giả thần giả quỷ”, mang theo tâm trạng thấp thỏm quay lại trước máy tính, kiểu tra email theo lời luật sư.
Trong hộp thư có một email đính kèm tập tin, anh ta tải nó xuống, vừa mở ra xem, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Quảng Quân trợn to mắt, môi run lẩy bẩy không thể kiểm soát.
Ban đầu y và Nhĩ Đông đúng là người yêu, sau này bắt đầu đăng video lên mạng rồi trở nên nổi tiếng. Khi đã có danh tiếng, lòng người cũng đổi thay, hai người dần xa cách rồi cuối cùng chia tay.
Nhưng để kiếm tiền, họ vẫn duy trì hình tượng tình nhân trước mặt công chúng, thậm chí còn ký thỏa thuận kết hôn.
Kết hôn thì kết hôn, nhưng trong đời sống riêng tư mỗi người chơi một ngả, nước sông không phạm nước giếng. Chuyện này chỉ có cấp cao trong công ty và vài trợ lý thân cận biết, tuyệt đối không thể lộ ra ngoài.
Vậy mà lúc này, Quảng Quân lại thấy trong tập tin đính kèm email có bản sao thỏa thuận trước hôn nhân giữa y và Nhĩ Đông, trên đó ghi rõ ràng hai người chỉ là quan hệ hợp tác, thậm chí cả tên thật lẫn dấu vân tay đều được in rõ ràng.
Ngoài bản thỏa thuận, còn có vài bức ảnh Nhĩ Đông ôm một cậu trai trẻ bước vào khách sạn. Quảng Quân thầm rủa trong lòng, thứ vô dụng không quản nổi th*n d***, những tấm ảnh này mà bị tung ra thì họ tiêu đời.
Họ kiếm tiền nhờ vào hình ảnh của một đôi tình nhân ngọt ngào, người hâm mộ vẫn luôn tin họ là cặp đôi kiểu mẫu, suốt bao năm qua một lòng ủng hộ. Nếu những thứ trong tệp đính kèm bị phơi bày, họ sẽ lập tức thân bại danh liệt.
Mồ hôi lấm tấm rịn ra sau lưng Quảng Quân, cả người như bị ngâm trong nước đá lạnh buốt, rùng mình từng cơn.
Email không có tên người gửi, nhưng y biết rõ, đây là lời cảnh cáo từ Hà Thanh Hà.
Y đã chọc vào người không nên chọc.
x
Phó Sâm nhận được tin nhắn từ Hà Thanh Hà bảo tối nay anh không về nhà ăn cơm, bảo hắn tự lo bữa tối.
Dạo gần đây Hà Thanh Hà có vẻ rất bận, thường xuyên về muộn, mà sau khi về nhà cũng luôn trong trạng thái nghe điện thoại, hình như toàn là chuyện công việc, trông chẳng khác gì tình trạng thường ngày của Phó Sâm.
Giờ thì hay rồi, hai người bận rộn giống hệt nhau.
Vì Hà Thanh Hà không có nhà, Phó Sâm quyết định ở lại công ty tăng ca luôn.
Hắn ở công ty đến mười giờ tối, kết quả là khi về đến nhà thì vẫn chưa thấy Hà Thanh Hà đâu.
Phó Sâm cầm điện thoại lên, định nhắn hỏi Hà Thanh Hà.
Ngón tay lướt trên màn hình, nhưng cuối cùng vẫn cất điện thoại đi.
Khi hắn ra ngoài làm việc, Hà Thanh Hà luôn cho hắn sự tự do tuyệt đối, vậy nên hắn cũng nên đối xử với anh như thế.
Chỉ là gần đây mọi thứ quá bất thường.
Hà Thanh Hà bận rộn không nói, mà còn có một chuyện khiến Phó Sâm để tâm hơn.
Trợ lý Hoàng báo với hắn rằng khách mời Quảng Quân cùng tham gia chương trình muốn thông qua hắn để liên hệ với Hà Thanh Hà.
Lúc ký hợp đồng tham gia , Phó Sâm đã ghi rõ hắn không cần tham gia bất kỳ hoạt động tuyên truyền nào, mọi việc ngoài ghi hình đều do trợ lý xử lý.
Hắn biết trong chương trình có nhóm chat dành cho khách mời, nhưng hắn không tham gia, trợ lý mới là người có mặt trong đó.
Mỗi khi chương trình có thông báo gì, đều liên hệ với Hà Thanh Hà trước rồi mới chuyển tới hắn.
Lần này, Quảng Quân tìm trợ lý Hoàng thông qua nhóm chat, rồi lại thông qua trợ lý để tìm đến hắn, cả một quy trình vòng vèo đáng ngờ.
Hà Thanh Hà cũng có trong nhóm, nếu thật sự có chuyện cần nói, sao không trực tiếp tìm Hà Thanh Hà? Điều đó cho thấy, Hà Thanh Hà không muốn quan tâm tới Quảng Quân, vậy thì hắn cũng chẳng cần bận tâm.
Phó Sâm bảo trợ lý Hoàng từ chối Quảng Quân.
Gần đây, những chuyện liên quan đến chương trình đang ồn ào trên mạng khiến Phó Sâm có phần khó chịu. Hắn không muốn để chương trình ảnh hưởng đến cuộc sống thực tại.
Hắn ngồi ở nhà đợi Hà Thanh Hà trở về, đây không phải lần đầu tiên Phó Sâm chờ anh như vậy, nhưng cảm giác vẫn mới mẻ như lần đầu.
Một lát sau, Hà Thanh Hà về tới. Anh nhìn thấy Phó Sâm đang ngồi trong phòng khách, khẽ cong môi mỉm cười.
Phó Sâm hỏi: “Ăn cơm chưa?”
Hà Thanh Hà gật đầu: “Ăn rồi, ăn với khách hàng.”
Đã ăn rồi, Phó Sâm cũng không biết nói gì thêm, chẳng lẽ lại hỏi có muốn ăn khuya không.
Hà Thanh Hà chủ động nói với hắn: “Lý Chinh đã quay về chỗ anh cả rồi, bây giờ trong công ty có nhiều việc em phải đích thân xử lý nên hơi bận.” Anh dừng lại một chút, dò xét hỏi: “Anh biết Lý Chinh là ai chứ?”
Từ trước đến giờ Phó Sâm không can thiệp vào chuyện làm ăn trong công ty của Hà Thanh Hà, cũng có thể không biết Lý Chinh là người thế nào.
Phó Sâm nói: “Biết. Là tai mắt anh cả đặt bên cạnh em.”
Hà Thanh Hà nhìn hắn.
Phó Sâm cũng nhìn lại Hà Thanh Hà, vẻ mặt không chút gợn sóng, vẫn giống như mọi khi.
Phó Sâm thông minh như vậy, từ thời sinh viên đã bắt đầu khởi nghiệp, với những mánh khóe thủ đoạn đều hiểu rõ như lòng bàn tay, sao có thể không nhìn ra ý đồ của Hà Hiên Bách.
Hắn vẫn luôn nhìn thấu tất cả trong im lặng, nhưng lại không làm gì.
Hà Thanh Hà hiểu Phó Sâm không phải cố tình đứng ngoài, mà là cảm thấy đây là chuyện nội bộ nhà họ Hà, hắn không tiện can dự.
Hơn nữa trong mắt hắn, có lẽ hắn nghĩ Hà Thanh Hà không có tâm sự nghiệp, đến công ty chỉ là cho có, có Lý Chinh thay anh xử lý mọi việc cũng nhẹ nhàng thoải mái hơn.
Anh cả sắp xếp một người giám sát hoàn toàn là thừa thãi.
Đó là quan niệm mà cha và anh cả đã gieo vào đầu Phó Sâm, không thể trách hắn được.
Nhưng Hà Thanh Hà vẫn có chút thất vọng, cảm giác thất vọng ấy là một loại kỳ vọng xa xỉ vốn không nên có.
Phó Sâm tiếp tục câu chuyện vừa nãy, hỏi: “Sau này sẽ luôn bận như vậy sao?”
Hà Thanh Hà đáp: “Phải.”
Phó Sâm hiểu rồi.
Hà Thanh Hà đã gạt bỏ tai mắt, từ nay về sau định tự mình lo liệu mọi việc, muốn đẩy mạnh phát triển công ty.
Trong lòng Phó Sâm đã có tính toán.
Hiểu rồi thì cũng không hỏi thêm nữa, hắn nói với Hà Thanh Hà một chuyện khác: “Quảng Quân thông qua trợ lý liên hệ với anh muốn tìm em.”
Hà Thanh Hà cười cười, nói: “Đừng để ý tới hắn, em cố tình phớt lờ hắn đấy.” Anh nghĩ một lúc, rồi nói cho Phó Sâm biết: “Những tin bôi nhọ em trên mạng đều do hắn bịa ra rồi tung ra ngoài, hắn còn thuê người seeding bôi xấu chúng ta.”
Phó Sâm nhíu mày, hắn không rành về mạng xã hội, chỉ biết sai trợ lý Hoàng xóa bài, không phát hiện ra có khách mời khác đang giở trò sau lưng, đó là sơ suất của hắn.
Hà Thanh Hà biết hắn đang nghĩ gì, nói: “Chuyện này xử lý xong rồi, giao cho em. Để Quảng Quân thấp thỏm thêm vài ngày nữa, em sẽ kết thúc mọi việc.”
Phó Sâm hỏi: “Có cần người không?”
Hà Thanh Hà mỉm cười lắc đầu: “Tin em đi.”
Lần trước Hà Thanh Hà nói hai chữ “tin em”, là lúc anh giữ hắn vững vàng qua hai phút trên bục nhảy.
Phó Sâm cuối cùng cũng nhận ra, “tin em” của Hà Thanh Hà không phải lời khách sáo mà là sự tự tin.
Đã nói ra thì nhất định sẽ làm được.
Cuộc trò chuyện tối nay một lần nữa khiến Phó Sâm có cảm giác như đang nhìn thấy người tiền sử, dường như Hà Thanh Hà đã khác trước rồi.
Hà Thanh Hà mỉm cười với Phó Sâm, nói: “Không còn sớm nữa, em còn chút việc, xử lý xong sẽ đi ngủ.”
Phó Sâm gật đầu, nhìn theo bóng anh đi về phòng.
Hà Thanh Hà còn chưa kịp vào phòng đã nhận được cuộc gọi từ luật sư ngay tại hành lang.
“Người họ Đường kia cứ liên tục quấy rầy tôi muốn tìm cậu, bảo là chuyện gì cũng có thể thương lượng, bao nhiêu tiền cũng sẵn sàng bồi thường.”
Nghe vậy, Hà Thanh Hà không nể nang mà bật cười thành tiếng.
Luật sư cũng bật cười, nói: “Tôi bảo với hắn, thứ mà anh không thiếu nhất chính là tiền, hắn lại hỏi tôi rốt cuộc phải thế nào mới được.”
Từ sau khi lập hồ sơ khởi kiện ở tòa án, mấy ngày nay Hà Thanh Hà hoàn toàn không đoái hoài đến Quảng Quân.
Trước đây khi quay chương trình, anh có trao đổi thông tin liên lạc với những khách mời khác, giờ thì trực tiếp chặn số, Quảng Quân nghĩ đủ mọi cách mà không tài nào liên hệ được với anh, chắc chắn đang cuống lên rồi.
Mà đó chính là hiệu quả mà Hà Thanh Hà muốn có.
Anh nói với luật sư: “Cứ để hắn thấp thỏm lo sợ thêm một thời gian nữa.”
Trong lúc đó, anh còn có vài việc cần phải làm.
Người mà Quảng Quân bôi nhọ không chỉ có anh và Phó Sâm, còn có cả Ngô Kỳ và Nhiếp Bình Nhiên, anh phải trả lại cho sòng phẳng, mắt trả mắt, răng đền răng.
Tính cách hiền hòa và sự tốt bụng của Hà Thanh Hà chỉ dành cho người nhà và những người mà anh quan tâm. Anh mong nhận được thiện ý và sự trân trọng từ người khác, nhưng điều đó không có nghĩa là anh sẽ cho phép người ta trèo lên đầu mình.
Hết chương 55.
Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Đánh giá:
Truyện Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Story
Chương 55
10.0/10 từ 15 lượt.