Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương

Chương 48

95@-

Chương 48


Phó Sâm nói xong những lời đó, hiện trường lại rơi vào im lặng, giống hệt khi Hà Thanh Hà vừa lên tiếng trước đó.


Hà Thanh Hà nghĩ thầm, thì ra thói quen cũng có thể lây lan thật.


Một lúc sau, Nhiếp Bình Nhiên mới cười khổ nói: “Phó tổng nói đúng, ban đầu em còn thấy bực bội, giờ nghe anh nói thế… dù sao chúng em vẫn còn ở bên nhau, thì sống tạm tiếp vậy, chẳng lẽ lại ly hôn lần nữa.”


Khi Ngô Kỳ và Nhiếp Bình Nhiên ly hôn, chắc chắn tình hình rất thảm khốc, nên mới để lại oán khí nặng nề đến thế.


Mà việc họ lựa chọn tái hôn, nhất định cũng là quyết định sau khi đã cân nhắc rất nhiều.


Hai người đến giờ vẫn còn khoảng cách, nhưng vẫn lựa chọn ở bên nhau, cái gọi là “cân bằng” mà Phó Sâm nhắc đến tuyệt đối không phải dễ dàng có được. Trong quá trình đó, hai người có lẽ đã đầu rơi máu chảy, đầm đìa thương tích mới tìm ra điểm cân bằng của riêng mình.


Những điều này người ngoài không thể thấy, chỉ có thể do chính họ tự lần mò tìm lấy.


Nghiêm Trung Triết lên tiếng: “Phó tổng nói tuy không sai, kết quả thì tốt đấy, nhưng cũng không thể phủ nhận quá trình.” Anh liếc nhìn Tả Văn Phong ngồi cạnh, nói tiếp: “Con người là động vật có tình cảm, chỉ cần ở bên nhau thì chắc chắn sẽ có giằng co và dây dưa. Hôn nhân chẳng phải là quá trình mài dũa lẫn nhau sao? Nếu gạt bỏ phần đó đi thì cũng quá…”


Quá vô tình rồi.


Nghiêm Trung Triết không nói tiếp được nữa.


Tả Văn Phong vỗ nhẹ tay anh trấn an, rồi nói: “Nếu Ngô Kỳ và bác sĩ Nhiếp đã có thể tái hôn, tôi nghĩ mấu chốt vẫn là vì họ còn yêu nhau.”


Câu nói này vừa dứt, bầu không khí tại hiện trường lập tức dịu xuống.


Tả Văn Phong cười nhìn Ngô Kỳ: “Lúc ở trên bục nhảy, Ngô Kỳ chẳng phải vẫn luôn giữ chặt bác sĩ Nhiếp đấy sao? Hai người họ dù có công kích nhau, nhưng vẫn giữ giới hạn của mình.”


Hắn dùng giọng điệu của người từng trải nói: “Nhưng cũng đừng đi quá xa, nếu thật sự làm tổn thương đối phương thì người hối hận cuối cùng chắc chắn sẽ là chính mình.”


Một người đàn ông rắn rỏi như Tả Văn Phong lại dùng lời lẽ dịu dàng để xoa dịu tâm trạng nặng nề của những người khác.


Hướng Bội Lôi lên tiếng: “Em chưa từng kết hôn, cũng chưa gặp ai khiến mình muốn kết hôn, nhưng trong mắt em, anh Ngô Kỳ và bác sĩ Nhiếp dù cãi nhau vẫn muốn tái hôn thì nhất định là tình yêu đích thực rồi.”


Trường quay cuối cùng cũng vang lên tiếng cười hiếm hoi.



Hôm nay chỉ là quá trình bóc tách nội tâm, vấn đề vẫn còn đó, chuyện giải quyết thế nào chắc chắn không phải chỉ một tập chương trình là xong được.


Ngô Kỳ và Nhiếp Bình Nhiên đã nói về mình đủ nhiều nên không nói thêm gì nữa, họ cần thời gian để tự tiêu hóa mọi thứ.


Mọi người đoán chừng việc ly hôn của họ có liên quan đến tính chất nghề nghiệp của Ngô Kỳ, nhưng cụ thể xảy ra chuyện gì thì vẫn không biết, giờ dù hiếu kỳ cũng chẳng tiện hỏi thêm, hãy để hai người nghỉ ngơi một chút.


Bây giờ sẽ đến lượt nhóm kế tiếp.


Ai nấy đều thấp thỏm, bàn về những vấn đề sâu sắc trong hôn nhân chẳng khác nào xé toạc vết thương, phơi bày phần máu me bên trong cho người ngoài xem, dù là ai cũng cần chuẩn bị tâm lý.


Ngô Kỳ và Nhiếp Bình Nhiên rõ ràng ban đầu muốn lảng tránh, nhưng Hướng Bội Lôi đã nêu thẳng biểu hiện của họ trong trò chơi, từng bước dẫn dắt, rốt cuộc vẫn nói ra vấn đề.


Chắc chắn chương trình đã sắp đặt trước, đào sẵn hố chờ khách mời rơi vào.


Không ai dám manh động, Hướng Bội Lôi chủ động ra bài, lật xem thẻ trên tay, lấy một tấm khác, tươi cười nói: “Lúc nãy nhắc đến quá trình chơi trò chơi, anh Ngô Kỳ bảo ‘mạnh ai nấy thắng’, thực ra còn một người cũng nói giống vậy.”


Ánh mắt cô dừng trên người Hà Thanh Hà, trong lòng anh khẽ giật mình.


Hướng Bội Lôi cười ngọt ngào: “Khi chơi xe điện đụng, anh Hà cũng nói với ngài Phó là ‘mạnh ai nấy thắng’.”


Hà Thanh Hà hiểu đã tới lượt nhóm mình, thôi thì ai rồi cũng phải lên thớt, chỉ khác sớm hay muộn. Anh chỉnh lại tâm thái, mỉm cười: “Đúng, tôi có nói.”


Hướng Bội Lôi cúi đầu đọc tấm thẻ: “Hãy xem kết quả của hai người. Bốn địa điểm, anh thắng hai ván, ngài Phó thắng hai ván, cuối cùng chênh lệch điểm bằng không.”


Dù mọi người đã biết chuyện này, nghe lại vẫn thấy chấn động.


Chênh lệch bằng không, không hơn không kém một điểm.


“Đó chính là ‘mạnh ai nấy thắng’ của hai người, mỗi người thắng một nửa, rất hòa hợp.” Hướng Bội Lôi vừa đọc thẻ vừa cười: “Trong trò xe điện đụng, ngài Phó bảo tuột kính nên thua; ở bãi đá đen, anh Hà đem cả xô hải sản đổi cho ngài Phó nên thua; tại bãi tắm, ngài Phó lại bảo mắt kém nên thua; vào thủy cung, anh Hà kêu lạnh quá cứng người nên thua.”


Các khách mời nghe xong bật cười rôm rả. Ngô Kỳ lập tức thoát khỏi tâm trạng nặng nề vừa rồi, châm chọc cặp hào môn: “Chúng tôi ‘mạnh ai nấy thắng’ là để thắng, còn hai người là ‘mạnh ai nấy thua’ cho đối phương thắng.”


Khẩu khí thì mạnh, hành động lại nhường nhịn.


Hà Thanh Hà hơi ngượng, không hiểu sao mọi người cười, anh thấy cách làm của mình và Phó Sâm rất bình thường, chẳng có gì sai. Quy tắc đặt ra là vậy, thắng hết hay thua hết đều không ổn, chia đôi thì khỏi áp lực.


Phó Sâm đẩy gọng kính, vẻ mặt thờ ơ, cũng chẳng hiểu đang có chuyện gì.



Hướng Bội Lôi cười xong liền hỏi: “Vậy hai anh thấy hôn nhân của mình có vấn đề gì không, chia sẻ với chúng tôi được chứ?”


Hà Thanh Hà nhìn Phó Sâm, ánh mắt trong trẻo. Phó Sâm cũng nhìn anh, rồi cất tiếng trước: “Không có vấn đề.”


Hướng Bội Lôi quay sang Hà Thanh Hà: “Còn anh nghĩ sao?”


Hà Thanh Hà do dự mấy giây, đáp: “Tôi không biết.”


Phó Sâm không ngờ Hà Thanh Hà sẽ nói vậy, hắn hơi sững lại.


Trong trailer, ở phần phỏng vấn riêng, hai người đều nói hôn nhân rất tốt. Giờ Phó Sâm vẫn cảm thấy chẳng có vấn đề, còn Hà Thanh Hà lại bắt đầu chần chừ.


Hướng Bội Lôi hỏi tiếp: “Anh nói không biết, là không biết có vấn đề hay không, hay không biết vấn đề nằm ở đâu?”


Hà Thanh Hà nghĩ ngợi, vẫn đáp: “Không biết.” Nói xong, anh bỗng đổi lời: “Nghĩ kỹ thì chắc là không có.”


Anh vốn thấy mình và Phó Sâm chung sống rất ổn, nhưng sau lần phát sóng trước, bình luận tiêu cực trên mạng khiến anh thiếu tự tin.


Hà Thanh Hà thầm nghĩ, giá như hôn nhân có thước đo chất lượng cụ thể để đối chiếu thì tốt, anh có thể làm theo từng mục, khỏi phải mò mẫm từng bước, cho dù học theo những cặp ngọt ngào khác, anh vẫn thấy như cách một lớp sương, mờ mờ chẳng rõ.


Hướng Bội Lôi ngẩn ra: “Em chưa hiểu, rốt cuộc anh nghĩ thế nào?”


Các khách mời khác chăm chú nhìn anh, Phó Sâm cũng quay đầu nhìn anh chằm chằm, Hà Thanh Hà có cảm giác mình như một tội phạm bị thẩm vấn, hôm nay bất luận thế nào cũng phải đưa ra lời giải thích.


Anh mím môi, ngũ quan tinh xảo mang theo vẻ mơ hồ như khói như sương, khẽ nói: “Em và anh Phó sống chung rất hòa hợp, nếu nhất định phải nói, vậy chắc chắn vấn đề là ở em, anh ấy rất tốt.”


Tựa như để chứng minh điều gì đó, lại như để thuyết phục mọi người, cũng là thuyết phục chính mình, Hà Thanh Hà giải thích: “Anh Phó có sự nghiệp thành công, đối xử với em vô cùng chu đáo, hoàn toàn không có gì để chê trách.”


Xét từ một góc độ nào đó, giàu có, anh tuấn, lại quan tâm đến anh, Phó Sâm đúng là mẫu chồng hoàn mỹ.


Phó Sâm nghe vậy, tiếp lời: “Anh cũng không tìm ra lỗi nào ở em cả.”


Hai người nói xong, đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía những người khác.


Hướng Bội Lôi mang theo nhiệm vụ từ phía chương trình, cần dẫn dắt các khách mời nói ra vấn đề trong hôn nhân của mình, nhưng cô vốn chưa kết hôn, lại là con gái, khoảng cách với cuộc sống của các cặp đôi đồng tính khá xa, cô chỉ mơ hồ cảm thấy nhóm hào môn có gì đó không ổn, nhưng lại không nói rõ được là chỗ nào, đành phải hỏi những khách mời khác: “Mọi người thấy ngài Phó và anh Tiểu Hà thế nào?”


Trong chốc lát, không ai lên tiếng.



Tất cả đều bị cặp hào môn làm chấn động hết lần này đến lần khác, giờ phút này lại không biết nên nói gì.


Hà Thanh Hà nhìn họ, buồn bã nghĩ, sự im lặng thật sự có thể lan truyền.


Chừng một hai phút sau, Nghiêm Trung Triết mới mở miệng, anh thở dài một tiếng, rồi cảm khái: “Chính là kiểu vợ chồng trong truyền thuyết, ‘giơ mâm ngang mày, kính nhau như khách’, cuối cùng tôi cũng được thấy.”


Tả Văn Phong cười: “Tôi nhớ Tiểu Hà từng nói cậu ấy với Phó tổng chưa bao giờ cãi nhau, khi đó tôi còn nghĩ làm sao có thể, giờ thì tôi tin rồi.”


Biểu cảm trên mặt Ngô Kỳ và Nhiếp Bình Nhiên gần như giống hệt nhau, hai người đều ngây ra, Nhiếp Bình Nhiên lẩm bẩm: “Hoàn toàn trái ngược với chúng ta.”


Một khi đã mở lời, nhu cầu giãi bày liền cuồn cuộn trào ra. Vừa rồi bị vả mặt, Quảng Quân nãy giờ không lên tiếng, giờ đến phần của nhóm hào môn thì nghẹn một bụng đầy lời, không nói không chịu được.


Quảng Quân nói: “Theo tôi thấy thì hai người họ khách sáo quá rồi.” Trên mặt y mang theo nụ cười như có như không: “Tôi nói có thể hơi thẳng, nhưng hôm nay chẳng phải là để tìm ra vấn đề sao, vậy thì cứ nói thật, hai người họ nhường nhịn đến mức cực đoan, thành ra lại xa cách.”


Đây là suy nghĩ mà phần lớn mọi người khi nhìn thấy Phó Sâm và Hà Thanh Hà đều sẽ có, chỉ là lần này được Quảng Quân nói ra.


Nghiêm Trung Triết nhíu mày, khẽ nói: “Không đúng.”


Hai người đã kết hôn một năm, ngày ngày sớm tối bên nhau, nếu còn bảo là không thân thì quá vô lý rồi.


Lúc mấy tập đầu của chương trình phát sóng, nhóm hào môn từng lên hot search vì chuyện kết hôn giả, Nghiêm Trung Triết từng xem qua bình luận liên quan, biết có người cho rằng giữa họ rất lạnh nhạt, chủ yếu là vì không thân.


Nghiêm Trung Triết cùng họ ghi hình chương trình, anh đều thấy rõ mọi tương tác của họ, anh nói: “Hai người họ quan tâm lẫn nhau, đặt đối phương ở vị trí ưu tiên hàng đầu, thậm chí còn cao hơn bản thân, tôi không tin là người xa lạ có thể làm được tới mức đó.”


Nghiêm Trung Triết đưa ra góc nhìn khác: “Ở một mức độ nào đó, thật sự rất khó tìm ra vấn đề giữa họ. Đây chẳng phải là trạng thái lý tưởng nhất của hôn nhân sao.”


Tôn trọng nhau như khách, hòa thuận đầm ấm, nương tựa lẫn nhau, tâm đầu ý hợp.


Bao nhiêu người mơ ước, nhưng cuối cùng lại gục ngã trước những chuyện lông gà vỏ tỏi trong cuộc sống.


Phó Sâm và Hà Thanh Hà vì xuất thân, tính cách và nhiều lý do khác, đã bỏ qua giai đoạn giữa, trực tiếp đạt đến cảnh giới cao nhất, như vậy thì có gì không tốt.


Đến cả Ngô Kỳ cũng nói: “Nếu có một người đối xử với tôi dịu dàng như họ đối xử với nhau, chắc tôi ngủ rồi cũng sẽ cười tỉnh.”


Nhiếp Bình Nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái.


Quảng Quân vẫn cảm thấy làm gì có chuyện tốt như vậy, đã là giả thì sao nói thật được: “Mối quan hệ giữa bạn đời phải là kiểu không giữ kẽ, nghĩ gì sẽ nói nấy, họ mà cứ khách sáo thế thì nói cho cùng vẫn là chưa đủ thân mật.”



Nghiêm Trung Triết liền phản bác: “Vậy cậu nói xem, họ nên thay đổi thế nào?”


Quảng Quân nhất thời nghẹn lời, chần chừ đáp: “Nói chuyện với nhau nhiều hơn?”


Nghiêm Trung Triết nói: “Không nói mà đã rất ăn ý thế rồi, vậy chẳng lẽ là phải cãi nhau? Người ta chưa từng oán trách nhau, sao phải ép họ cãi vã?”


Quảng Quân nói: “Chính anh cũng vừa nói trong hôn nhân nhất định sẽ có giằng co và vướng mắc, chẳng có mâu thuẫn gì thì có bình thường không?”


Quảng Quân và Nghiêm Trung Triết anh một câu tôi một câu tranh luận sôi nổi, Hà Thanh Hà yên lặng ngồi một bên nhìn họ.


Đối tượng họ bàn luận chính là anh, nhưng Hà Thanh Hà lại có cảm giác lạc lõng.


Dù là hòa thuận nương tựa hay khách sáo xa cách không đủ thân mật đều như thể đang nói về người khác.


Phải thế nào mới đúng, Hà Thanh Hà cũng không rõ nữa.


Mỗi người một kiểu nói, trên mạng cũng ồn ào huyên náo, rốt cuộc anh phải làm gì mới khiến tất cả mọi người đều hài lòng.


Hà Thanh Hà cụp mắt, nhìn xuống tay mình.


Ngoài kia náo nhiệt đến vậy, mà lòng bàn tay anh lại trống rỗng, cố gắng bấy lâu, cuối cùng vẫn chẳng nắm được gì.


Khi các khách mời đang tranh luận kịch liệt, Hướng Bội Lôi bỗng lên tiếng: “Hay là chúng ta nghe thử ý kiến của người trong cuộc nhé.”


Hiện trường lập tức như bị nhấn nút tạm dừng, mọi người đều im bặt.


Phó Sâm nghe có người nhắc tới họ, một lần nữa được đánh thức khỏi trạng thái chờ, đáp bằng giọng điệu vô cảm: “Tôi không có ý kiến.”


Hà Thanh Hà cũng lên tiếng: “Tôi cũng vậy.”


Mọi người: “…”


Vẫn luôn lắng nghe Quảng Quân và Nghiêm Trung Triết tranh luận, Nhĩ Đông yếu ớt nói: “Mọi người không thấy ‘không có vấn đề’, ‘không có ý kiến’ mới là vấn đề lớn nhất của họ à?”


Hết chương 48.


Hai con người cô độc với một niềm mong mỏi về hơi ấm gia đình va phải nhau nên họ không biết phải thể hiện tình yêu của họ như thế nào, họ trân trọng nhau hết mực, dành những điều tốt nhất cho đối phương nhưng lại trở nên dè dặt, sợ sai, lại không dám tỏ bày với nhau. Đọc nhiều lúc tức tới bật cười nhưng thôi không sao, hành trình học cách làm chồng đúng nghĩa thì phải gian truân dị hoy :)))))


Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương Truyện Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương Story Chương 48
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...