Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương

Chương 39

161@-

Chương 39


Hà Thanh Hà nghe Hướng Bội Lôi nói xong, bình thản đáp: “Đạo diễn chắc chắn sẽ không đồng ý.”


lấy tương tác chân thực làm chủ đạo, vốn dĩ không có kịch bản, sao có thể để khách mời tự bịa ra tình tiết được.


Kết hợp với những gì Lâm Hân Lộ từng kể, Quảng Quân đã ký hợp đồng đánh cược lưu lượng với người khác, vì không đạt chỉ tiêu nên cuống lên, muốn tự mang đội lên kế hoạch vào chương trình để nâng cao hiệu ứng, lôi kéo khán giả.


Nhưng làm vậy chẳng phải đi ngược lại với tinh thần gốc của chương trình hay sao.


Hướng Bội Lôi ở bên cạnh gật đầu: “Đúng thế, chương trình thực tế là để ghi lại phản ứng chân thật của mọi người, chỉ mỗi anh ta là diễn thì sao được.” Cô lại nói: “Quảng Quân thấy đạo diễn Từ không đồng ý, nên muốn ông ấy tiết lộ nhiệm vụ ngày mai.”


Nếu biết trước nội dung, thì có thể về lên kế hoạch đối phó, cho dù hôm sau bên mình không có người lên kịch bản vẫn có thể diễn vài cảnh.


Hướng Bội Lôi nghiêm túc nói: “Nội dung nhiệm vụ đương nhiên cũng không thể tiết lộ được, nếu không thì quá bất công.”


Hà Thanh Hà khẽ cười, trêu cô: “Vậy nếu anh hỏi thì em cũng không tiết lộ à?”


Hướng Bội Lôi chớp mắt, ra vẻ khó xử: “Anh Hà thân với em như vậy, anh mà đã mở lời rồi thì em…”


Cô bật cười: “Nhưng mà em vẫn không thể nói cho anh biết đâu.”


Hà Thanh Hà cong mắt cười.


“Nhưng em có thể tiết lộ một chút xíu.” Hướng Bội Lôi nói: “Thật ra mỗi phần trong show của chúng ta đều có chủ đề riêng, phần trước là ấn tượng đầu tiên, còn phần này sẽ đào sâu vào vấn đề nội tại giữa các cặp khách mời. Anh phải chuẩn bị tâm lý đấy.”


Vấn đề nội tại sao…


Nghe vậy, tim Hà Thanh Hà như bị thả xuống nước, từ từ chìm sâu.


Hướng Bội Lôi không nhận ra, vẫn mỉm cười nói: “Cố lên nhé, cố giành hạng nhất điểm tích lũy kỳ này nữa.”


Hà Thanh Hà khẽ kéo khóe môi, nở nụ cười nhạt.


x


Các khách mời lần lượt đến nhà hàng, lần này không phải tiệc buffet mà là phần ăn riêng cho từng người.


Đầu bếp của nhà hàng sang trọng đương nhiên không có gì để chê, mỗi đĩa thức ăn đều tinh xảo như tác phẩm nghệ thuật. Đã đến biển thì tất nhiên phải ăn hải sản, nguyên liệu tươi kết hợp với tay nghề của đầu bếp, bất kể là sashimi hay áp chảo đều có thể khuấy động vị giác.


Hà Thanh Hà vốn biết nấu ăn, lại từng thưởng thức qua không ít nhà hàng cao cấp, vẫn thấy trình độ đầu bếp ở đây cực kỳ xuất sắc.


Vài người vừa thưởng thức mỹ vị, thỉnh thoảng nói vài câu, trao đổi hương vị và cảm nhận, chỉ có Ngô Kỳ đột nhiên buông một câu: “Mọi người có thấy bữa này giống bữa cơm chặt đầu không?”


Tất cả sững lại, rồi bật cười.


Nói mới nhớ, đúng là vậy thật.


Ngày mai phải làm nhiệm vụ, còn chưa biết chết kiểu gì, nên chương trình đã cho ăn một bữa ra trò từ hôm trước.


Nhiếp Bình Nhiên nhéo tai Ngô Kỳ: “Anh tưởng ai cũng như anh ngủ trong hang à.”


Ngô Kỳ hất tay Nhiếp Bình Nhiên ra, nói: “Không ai mãi mãi đội sổ được đâu, phong thủy luân chuyển mà.”


Mấy người nói cười vui vẻ, Quảng Quân cũng luôn giữ bầu không khí sôi nổi, chẳng có vẻ gì khác thường.


Đợi mọi người ăn uống gần xong, Hướng Bội Lôi bước lên phía trước, mỉm cười hỏi: “Mọi người ăn no chưa?”


Ngô Kỳ cố ý nói: “Chưa, cô quay lại sau đi.”


Hướng Bội Lôi đau lòng che mặt: “Không muốn nhìn thấy em à, vậy em đi đây.”



Nói xong làm bộ muốn rời đi, bị mọi người cười đùa kéo lại.


Màn dạo đầu kết thúc, Hướng Bội Lôi bắt đầu vào chuyện chính: “Lần này chúng ta vẫn như cũ, chuẩn bị bốn địa điểm, ngày mai mỗi cặp sẽ hành động riêng theo đơn vị gia đình. Nhưng lần này cũng có điểm khác, mỗi nhóm khách mời đều phải đi đủ cả bốn địa điểm.”


Cô tiếp tục giải thích: “Hôm nay bốc thăm chỉ bốc địa điểm bắt đầu của mỗi nhóm. Địa điểm bắt đầu sẽ quyết định thứ tự hành động ngày mai, tức là, mọi người sẽ đến những nơi giống nhau, chỉ khác thời gian mà thôi.”


Ngô Kỳ hơi choáng: “Sao tôi nghe mà vẫn không hiểu?”


Nhiếp Bình Nhiên ở bên cạnh giải thích cho hắn: “Tức là có bốn chỗ 1, 2, 3, 4 tương đương với bốn nhiệm vụ, có người đi theo thứ tự 1-2-3-4, có người là 2-3-4-1, có người là 3-4-1-2, còn nhóm cuối cùng là 4-1-2-3.”


Mỗi nơi, mỗi thời điểm chỉ có thể tiếp một cặp khách mời.


Ngô Kỳ đã hiểu.


Tả Văn Phong khoanh tay, bắp tay nổi cơ cuồn cuộn, không hiểu hỏi: “Mọi người đều phải làm nhiệm vụ giống nhau, vậy còn rút thăm làm gì?” Thứ tự cũng đâu có quan trọng?


Hướng Bội Lôi mỉm cười: “Vì phải thỏa mãn cảm giác nghi lễ đầy ám ảnh của chương trình.”


Mọi người lại cười ồ lên, chỉ có Hà Thanh Hà và Phó Sâm không cười.


“Cảm giác nghi lễ đầy ám ảnh” đúng là đồng cảm đến tận xương tủy.


Hướng Bội Lôi nhắc nhở các khách mời: “Nội dung của từng phần sẽ không lặp lại, nên kinh nghiệm ở Tây Nam lần trước không áp dụng được đâu nhé.”


Lần trước là hình thức làm nhiệm vụ tích điểm, nghe ý Hướng Bội Lôi thì lần này hoàn toàn khác. Kết hợp với lời cô từng nói phần này có chủ đề là “khai thác vấn đề nội tại của từng cặp đôi”, trong lòng Hà Thanh Hà dâng lên một dự cảm chẳng lành.


Đến phần rút thăm, Phó Sâm nói với Hà Thanh Hà: “Vẫn là em đi đi.”


Hà Thanh Hà mỉm cười: “Tay em không được may lắm đâu.”


Ánh mắt Phó Sâm sâu thẳm, nhìn anh nói: “Không, anh thấy em rất may mắn.”


Lần trước chẳng phải họ đã đứng nhất sao?


Hà Thanh Hà hơi cụp mắt, cười nhẹ: “Vậy em lên nhé.”


Lần này chương trình không còn bày trò thơ ca đố chữ nữa, mà trực tiếp đưa ra bốn địa điểm: “Viện hải dương học”, “Bãi tắm”, “Đường ven biển” và “Bãi đá đen”.


Hà Thanh Hà rút trúng “Đường ven biển”, có nghĩa là ngày mai họ sẽ đến đó đầu tiên, sau đó lần lượt hoàn thành các nhiệm vụ tiếp theo.


Các nhóm rút thăm xong, chương trình cũng không tiếp tục bày trò, phát phiếu vào quầy bar và quầy kem cho các khách mời, có thể đi uống rượu hay ăn kem để thư giãn trước buổi quay ngày mai.


Toàn bộ quá trình đều được máy quay ở các góc khác nhau ghi lại nhất cử nhất động của khách mời cho đến khi tất cả trở về phòng.


Máy quay cũng ghi lại cảnh Phó Sâm và Hà Thanh Hà mỗi người đi về một phòng riêng.


Đến cả quay phim cũng không nhịn được mà nói: “Vậy có cô đơn không?”


Mọi người đều có đôi có cặp, chỉ có hai người bọn họ chia tay nhau ở cuối hành lang.


x


Ngày hôm sau, mặt trời vẫn rực rỡ như thường lệ, tất cả khách mời đều đã có mặt trước cửa khách sạn.


Vì lần ghi hình này diễn ra ở bờ biển, nên phong cách ăn mặc của mọi người đều mang hơi hướng nghỉ dưỡng thư giãn. Ngay cả Hà Thanh Hà cũng mặc quần vải lanh theo phong cách nam thần gần gũi với thiên nhiên. Ngô Kỳ thì càng thoải mái hơn, mặc quần short, dép lê, đầu đội mũ rơm rộng vành.


Chỉ có Phó Sâm vẫn áo sơ mi quần dài, chỉnh tề đến mức chẳng giống đi nghỉ mát mà như sắp đi họp kinh doanh.


Tất cả mọi người đều quay qua nhìn Phó Sâm, hắn đẩy kính hỏi: “Sao vậy?”


Mọi người đều lắc đầu không nói gì, không ai dám nghi ngờ phong cách ăn mặc của tổng tài.


Trước khi xe trung chuyển tới, Hướng Bội Lôi lại xuất hiện. Vì đang ghi hình nên cô không thể che chắn quá kín, chỉ có thể che dù chống nắng.



Cô giơ dù lên, mỉm cười với các khách mời: “Thật ra thì, hôm qua còn một phần luật chơi chưa nói cho mọi người, bây giờ em đến bổ sung thêm đây.”


Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt “sống không còn luyến tiếc”, lại chuẩn bị giở trò nữa rồi.


Hướng Bội Lôi nói: “Chắc mọi người cũng nhận ra, nhiệm vụ lần này của mỗi cặp đôi khá giống nhau.”


Hôm qua Hà Thanh Hà cũng đã định nói, bốn cặp khách mời cùng đến một địa điểm, vậy thì có hơi trùng lặp.


Hướng Bội Lôi tiếp tục giải thích: “Nhưng luật chơi lần này khác, không phải là thi đấu giữa các cặp, mà là đối kháng trong từng cặp.”


Mọi người đều sững sờ.


“Mỗi cặp sẽ thi đấu giữa chồng với vợ nhé.” Hướng Bội Lôi cười híp mắt nói.


Tả Văn Phong cười nói: “Ai dám thi với vợ chứ, không phải là phải nhường hết sao.”


Nghiêm Trung Triết không phục: “Ai cần anh phải nhường.”


Hướng Bội Lôi mỉm cười bổ sung: “Điểm mình ghi được sẽ tính vào điểm của đối phương.”


Các khách mời đều trợn tròn mắt.


“Lấy nhà hào môn làm ví dụ nhé, anh Hà và Phó tổng thi đấu với nhau, điểm của anh Hà tính cho Phó tổng, điểm của Phó tổng lại tính cho anh Hà. Sau bốn nhiệm vụ, sẽ tính tổng điểm.”


Mọi người nghe mà ngớ người, đây là kiểu chơi gì vậy?


“À, tức là tôi thắng càng nhiều, đối phương lại được càng nhiều điểm, cuối cùng chính tôi lại thua?” Quảng Quân lên tiếng: “Thế này thì có công bằng không?”


Hướng Bội Lôi lộ ra nụ cười trong sáng vô tội: “Sao lại không công bằng được, kiếm điểm cho bạn đời là chuyện đương nhiên mà.”


Nhưng phải thắng được bạn đời mới có điểm, đây chẳng phải cố ý gây chia rẽ sao.


Rồi còn một điều oái oăm hơn, Hướng Bội Lôi nói tiếp: “Sau một ngày, chúng tôi vẫn sẽ xếp hạng bốn nhóm khách mời, nhưng không tính tổng điểm, mà so sánh khoảng cách điểm số giữa hai người trong mỗi cặp.”


“Vẫn lấy nhà hào môn làm ví dụ nhé. Nếu Phó tổng thắng anh Hà, điểm sẽ được tính cho anh Hà. Điểm của anh Hà cao hơn, trừ đi điểm của Phó tổng, chính là điểm chênh lệch. Cuối cùng so sánh giữa bốn cặp khách mời, cặp nào có điểm chênh lệch lớn hơn thì thắng!”


Mọi người: “…”


Gây chuyện rồi, chuyện lớn luôn.


Nói cách khác, nếu muốn giành hạng nhất, bắt buộc phải “đè bẹp” bạn đời thì mới có thể lấy được nhiều điểm hơn. Hơn nữa, điểm của hai người còn tính ngược nhau, thế thì biết làm sao cho phải.


Thắng cũng dở, thua cũng dở.


Đáng ghét, chương trình chết tiệt.


Mấy người bàn tán rôm rả, Quảng Quân trực tiếp phản đối: “Luật chơi này quá ác độc! Khách mời cũng có nhân quyền mà!”


Hướng Bội Lôi cười đến mức xao động, vẻ mặt như xem náo nhiệt không chê chuyện lớn: “Xe trung chuyển tới rồi, mọi người xuất phát thôi!”


Dù không tình nguyện, các khách mời vẫn bị xe trung chuyển đưa đến từng địa điểm đã định.


Trên đường đi, Hà Thanh Hà không ngừng tính toán trong lòng, nên lấy điểm thế nào đây.


Chương trình chắc chắn có biện pháp trừng phạt, lần trước hạng chót là phải ngủ trong hang núi, ai biết lần này lại bày ra trò gì nữa.


Nhưng nếu muốn được hạng nhất, tốt nhất là toàn thắng hoặc toàn thua ở cả bốn điểm.


Vậy thì toàn thua đi, toàn thua trước Phó Sâm, như thế điểm anh sẽ cao hơn, còn điểm của Phó Sâm sẽ cực kỳ ít.


Cảm thấy sai sai, hay là để Phó Sâm có điểm đẹp chút?


Vậy thì anh phải toàn thắng.



Hà Thanh Hà: “…”


Thắng cũng không xong, thua cũng không ổn.


Anh ngồi trên xe, không nhịn được quay đầu nhìn Phó Sâm, đúng lúc Phó Sâm cũng đang nhìn anh.


Hai người chạm mắt nhau.


Phó Sâm hỏi: “Em nghĩ xong chiến lược chưa?”


Hà Thanh Hà thật thà lắc đầu.


Phó Sâm nói: “Vậy thì thuận theo tự nhiên.”


Hà Thanh Hà hơi ngạc nhiên, đây không giống điều Phó Sâm sẽ nói. Phó Sâm rõ ràng là người sống theo chương trình hóa, trước khi làm bất cứ việc gì đều phải nghĩ sẵn chiến lược.


Khi nào thì hắn trở nên tùy ý như thế?


Hai người còn chưa bàn bạc được gì cụ thể thì đã tới đường ven biển.


“Đường ven biển” như tên gọi là một con đường ôm sát bờ biển. Bởi vì khi lái xe trên con đường này có thể ngắm nhìn đại dương ngay bên cạnh, giống như xuyên qua một bức tranh, nên nó trở thành điểm check-in nổi tiếng trên mạng, rất nhiều người lái xe hoặc chạy xe điện đến đây để ngắm cảnh.


Hà Thanh Hà đứng bên vệ đường, con đường kéo dài tít tắp như dải lụa ngọc đang bay lượn, ở đây thậm chí có thể nghe rõ tiếng sóng biển vỗ rì rào như tiếng hát của yêu nữ biển cả.


Cảnh vật đúng là rất đẹp, chỉ tiếc Hà Thanh Hà chẳng có lòng dạ nào mà thưởng thức, anh đang nghĩ chương trình kéo bọn họ đến đây rốt cuộc là định làm gì.


Đường ven biển, hoạt động duy nhất có thể làm, đại khái chỉ có lái xe.


Chẳng lẽ lại đua xe ở đây?


Đua xe thật sự không phải là một môn thể thao văn minh, vừa mới được kênh thông tin chính thống điểm tên khen ngợi, chắc chắn sẽ không cổ xúy hành vi nguy hiểm như vậy.


Vậy thì có thể làm gì?


Nhân viên hỏi hai người: “Hai anh xem chưa?”


Hà Thanh Hà nghi hoặc: “Xem gì cơ?”


Nhân viên nói: “Phong cảnh ấy, đây là địa điểm check-in nổi tiếng trên mạng đó.”


Hà Thanh Hà: “…” Bận nghĩ về nhiệm vụ, ai còn tâm trí mà ngắm phong cảnh chứ.


Quảng bá danh thắng địa phương là nhiệm vụ quan trọng của chương trình thực tế, Hà Thanh Hà hiểu rõ điều đó, anh và Phó Sâm chỉ có thể phối hợp đi một vòng ven đường, giả vờ như đang đắm chìm trong cảnh đẹp.


Phó Sâm đi đến đâu cũng giữ dáng vẻ điềm nhiên, lúc này đứng trên lối đi bộ nhìn ra biển khơi xa xa, gương mặt lạnh lùng, thái độ ung dung, không có chút gì gọi là sốt ruột.


Nhưng dáng vẻ ấy của hắn… khiến Hà Thanh Hà chợt nhớ đến trong bài viết của Friz có viết, Phó Sâm ngắm phong cảnh giống như lãnh đạo đi thị sát.


Hà Thanh Hà đưa tay chạm vào chóp mũi, lặng lẽ bước sang một bên, âm thầm kéo giãn khoảng cách, tránh cho mình trông giống thư ký riêng.


Đi một vòng xong, gió biển thổi mát làm hai má hơi ướt, cuối cùng nhân viên cũng đi vào chủ đề chính, để hai người lên lại xe trung chuyển.


Hà Thanh Hà còn đang hoang mang, xe chạy chưa được bao lâu thì đã đến nơi.


Trước mặt họ là một công viên giải trí nhỏ, công viên này nằm ngay bên đường ven biển, nổi tiếng vì có một vòng đu quay có thể nhìn ra biển.


Nhưng hôm nay họ đến đây không phải để ngồi vòng đu quay, nhân viên nói: “Vì chặng này tên là đường ven biển, tất nhiên phải có liên quan đến lái xe.”


Nhân viên dẫn Phó Sâm và Hà Thanh Hà đến một khu vực, chỉ vào thiết bị phía trước nói: “Nhiệm vụ trò chơi đầu tiên của chúng ta chính là cái này.”


Hà Thanh Hà ngẩng đầu nhìn – xe điện đụng.


…Im lặng vì cạn lời.



Biểu cảm của Phó Sâm cũng không khác gì Hà Thanh Hà, cả hai đồng thời dùng ánh mắt chết chóc lạnh lẽo nhìn nhân viên dẫn đường, nhân viên đành cắn răng giải thích luật chơi: “Tiếp theo chúng ta sẽ thi đấu xe điện đụng, hai vị khách mời mỗi người điều khiển một chiếc, trong sân có kẻ vạch trắng, ai đụng đối phương văng ra khỏi vạch trắng trước sẽ được năm điểm, cuối cùng ai có tổng điểm cao hơn sẽ thắng.”


Nói xong, còn tốt bụng hỏi: “Mọi người hiểu luật chưa?”


Hà Thanh Hà không trả lời, mà hỏi lại: “Nhất định phải chơi cái này à?” Anh cố thử thương lượng: “Chúng ta thi cái khác đi.”


Anh thậm chí còn nghĩ giúp cả ý tưởng cho chương trình, chỉ vào vòng đu quay phía xa nói: “Có thể thi xem ai ngồi vòng đu quay mà không chóng mặt.”


Lần đầu tiên thấy khách mời thiết kế trò chơi giúp mình, nhân viên kiên quyết từ chối đề xuất của Hà Thanh Hà, nói: “Không được, nhất định phải chơi xe điện đụng, các khách mời sau cũng sẽ thi trò này, hai anh là nhóm đầu tiên, làm gương tốt nhé.”


Đã nói vậy rồi, chỉ có thể ra trận, Phó Sâm bước lên trước một bước, nói với Hà Thanh Hà: “Đi thôi.”


Hai người đi vào sân, nhân viên chỉ vào hai chiếc xe rồi nói: “Hai anh có thể chọn kiểu mình thích.”


Hà Thanh Hà: “…”


Một chiếc là Patrick, một chiếc là SpongeBob, đúng là kẻ tám lạng người nửa cân.


Nhìn hai chiếc xe điện đụng với tạo hình đáng yêu, mọi chiến thuật và kế hoạch đều trở nên vô nghĩa.


Vậy mà Phó Sâm bên cạnh lại hỏi: “Em chọn cái nào?”


Hà Thanh Hà bất đắc dĩ chỉ vào chiếc xe in hình SpongeBob rồi nói: “Cái này.”


Phó Sâm gật đầu. Đúng lúc đó có người chen vào: “Phải tìm xe của ông Krabs cho tổng tài mới đúng.”
(mấy bạn search gg Mr.Krabs rồi tưởng tượng Phó Sâm đang mặc bộ đồ y chang vậy đi, tui có thể là cười đến chớt)


Hà Thanh Hà: “…”


Đúng là một câu đùa lạnh ngắt, đã vậy còn cố tình nói bằng nhí nhố cho thêm phần hài hước nữa chứ.


Phó Sâm mặc sơ mi và quần tây chỉnh tề, mặt không biểu cảm, sải bước dài ngồi vào xe điện, dáng vẻ kia chẳng khác nào bước lên Rolls-Royce.


Hà Thanh Hà đứng yên tại chỗ nhìn Phó Sâm, kiểu dáng của xe quá dễ thương, rõ ràng có hơi chật chội, đôi chân dài của Phó Sâm phải co lại, trông không mấy thoải mái.


Phó Sâm điều chỉnh tư thế, đỡ gọng kính cho chắc, một tay đặt lên vô lăng, tay kia vẫy vẫy về phía Hà Thanh Hà.


Ý là, tất cả đã sẵn sàng.


Hà Thanh Hà cuối cùng không nhịn được cong khóe môi lên.


Đến cả ngồi xe điện đồ chơi mà cũng có thể tỏa ra khí thế như thế, quả nhiên là tổng tài bá đạo. Được tận mắt thấy tổng tài lái xe hình Patrick, đời này coi như không còn gì tiếc nuối.


Hà Thanh Hà cười bước đến bên chiếc xe của mình, đánh giá một chút, thân xe tròn trịa màu vàng, đôi mắt SpongeBob to tròn long lanh, phía sau còn có một sợi dây điện dựng đứng, trông chẳng khác nào cái đuôi của Pikachu nối lên trần nhà.


Rất hài lòng, chẳng thua gì chiếc Porsche anh vẫn lái đi làm mỗi ngày.


Hà Thanh Hà ngồi vào xe, nhân viên thấy cả hai đã ổn định vị trí thì nói: “Hai người có thể thử xem xe có ổn không.”


Hà Thanh Hà xoay một vòng vô-lăng, khá nặng nề nhưng vẫn điều khiển được hướng đi, anh giơ tay làm dấu ok với nhân viên.


Phía Phó Sâm cũng không có vấn đề gì. Nhân viên bảo hai chiếc xe di chuyển vào khu vực được kẻ bằng đường viền trắng, rồi nói: “Ba, hai, một, bắt đầu!”


Hà Thanh Hà ngồi trong xe nhìn về phía Phó Sâm, Phó Sâm cũng nhìn lại anh. Hai người im lặng ba giây, sau đó đồng thời xoay vô-lăng, SpongeBob và Patrick cùng tiến về một hướng.


Chiếc xe điện vừa cồng kềnh vừa đáng yêu khởi động, cái đầu tròn xoe chạy về phía trước, phát ra âm thanh “tút tút tút”.


Hai chiếc xe lấy trung tâm sân chơi làm điểm gốc, mỗi chiếc chiếm một đầu của đường kính, một bên trái một bên phải, hòa thuận hữu nghị mà chạy thành một vòng tròn.


Luôn giữ khoảng cách đúng bằng đường kính, đừng nói là đụng vào nhau, đến chạm cũng không chạm nổi.


Nhóm nhân viên chương trình đang vây quanh theo dõi: “…”


Chưa từng thấy chiếc xe điện đụng nào lễ phép đến thế.


Hết chương 39.


Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương Truyện Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương Story Chương 39
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...