Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương

Chương 29

126@-

Chương 29


Hà Thanh Hà quá mệt, ngủ một mạch đến tận sáng hôm sau, giữa chừng không hề tỉnh giấc, cũng chẳng mộng mị gì.


Lúc ý thức dần tỉnh lại, mắt vẫn lười mở ra, anh còn muốn nằm lỳ trên giường thêm chút nữa.


Chỉ là chiếc giường này nằm không giống bình thường, có chỗ mềm mềm như da cao cấp, lại có chỗ cứng đến nỗi đâm vào người.


Chẳng lẽ đây là nệm cao su mà chương trình chuẩn bị sao? Không thể nói là thoải mái hay không, chỉ thấy có chút không đồng đều.


Khoan đã… giai đoạn một của chương trình đã kết thúc, lẽ ra anh phải về nhà rồi mới đúng.


Hương gỗ đậm đà lượn lờ quanh mũi, Hà Thanh Hà cảm thấy có gì đó không ổn, vội mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên người ai đó, đầu tựa vào vai người ấy, một tay đặt lên ngực đối phương, tư thế dựa dẫm vô cùng thân mật.


Hà Thanh Hà: “…”


Anh từ từ ngẩng đầu lên, đúng lúc Phó Sâm cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt hai người chạm nhau.


Phó Sâm không đeo kính trông có chút lạ lẫm, đầu óc Hà Thanh Hà vẫn còn mơ màng, chẳng biết nói gì, cứ đờ đẫn nhìn hắn.


Phó Sâm nói: “Chào buổi sáng.”


Hà Thanh Hà chớp chớp mắt: “Chào buổi sáng.”


Hà Thanh Hà vừa tỉnh dậy còn ngái ngủ, hai má ửng đỏ sau giấc ngủ dài, trông như nụ hoa mới nở, ánh mắt long lanh như sương mai sắp rơi, khiến người ta không kiềm được muốn vươn tay chạm vào.


Phó Sâm đã nghĩ vậy, và cũng thật sự làm thế, ngón tay chạm nhẹ lên mí mắt Hà Thanh Hà.


Đầu ngón tay ấm áp khẽ lướt qua, Hà Thanh Hà ngẩn người, rồi tỉnh táo hẳn, lập tức ngồi dậy khỏi người hắn, ngẩng đầu nhìn quanh, nhận ra mình đang ở phòng ngủ chính của biệt thự.


Ký ức đêm qua ùa về, hôm qua cậu quá mệt, ngủ luôn ở đây.


Và còn ngủ cực kỳ ngon, không mộng mị, một mạch đến sáng. Xem ra việc anh thường ngủ không yên, dễ tỉnh giấc, là vì chưa đủ mệt thôi.


Hai má Hà Thanh Hà càng đỏ hơn, anh nhớ rõ mình có tật xấu khi ngủ, liền ngại ngùng nói: “Có phải em khiến anh ngủ không ngon không, em về phòng ngay đây.”


Hà Thanh Hà định xuống giường rời đi, nhưng bị Phó Sâm giữ lại. Hà Thanh Hà quay đầu khó hiểu, hiếm thấy nghe hắn nói: “Ngủ thêm chút nữa.”


Vừa nói, hắn vừa vòng tay ôm eo Hà Thanh Hà như tối qua, kéo anh vào lòng lần nữa.


Hà Thanh Hà tựa vào người Phó Sâm, ngơ ngác chớp mắt. Trước đây ở căn nhà nhỏ trong cổ trấn cũng từng như vậy, buổi sáng Phó Sâm không chịu dậy, chẳng hiểu sao tham gia một chương trình thôi mà lại dính luôn cái thói quen lười biếng này.


Miệng thì nói ngủ thêm, thực ra Phó Sâm một tay ôm Hà Thanh Hà, tay còn lại với điện thoại ở đầu giường.


Không đeo kính, hắn phải đưa màn hình rất gần để đọc chữ, lông mày khẽ nhíu lại, vẻ mặt nghiêm túc lạ thường.


Lúc này tóc tai Phó Sâm có chút rối, nhưng lại trông trẻ trung hơn thường ngày.



Hà Thanh Hà không hiểu Phó Sâm đang nghĩ gì, mà sáng sớm thì anh hay bị tuột huyết áp nên chẳng buồn suy nghĩ, dứt khoát lại gối đầu lên vai hắn ngủ thêm giấc nữa.


Ngày hôm đó, Phó Sâm thật sự không đến công ty, cũng không tập thể dục sớm, mà cùng Hà Thanh Hà nằm lười đến tận trưa.


Hà Thanh Hà nghĩ một lúc cũng chẳng đi làm nữa, dù gì Phó Sâm bận rộn còn nghỉ được một ngày, anh lại càng chẳng vướng bận gì.


Buổi tối nào trong ba ngày quay chương trình, Phó Sâm đều cùng trợ lý xử lý công việc, còn anh thì suốt ba ngày không một ai tìm đến.


Có lúc anh nghĩ hay là chuyển hẳn Ưu Tháp cho Lý Chinh quản lý, vì có anh hay không cũng chẳng khác gì.


Dù sao thì quay xong chương trình mà được nghỉ một ngày cũng rất tốt, Hà Thanh Hà kiểm tra lại đồ đạc trong biệt thự, phát hiện trước hôm họ trở về, tủ lạnh đã được lấp đầy nguyên liệu.


Phó Sâm nói nghỉ ngơi, nhưng thực ra vừa dậy đã vào thư phòng làm việc. Hà Thanh Hà nhìn tủ lạnh đầy ắp, nghĩ đến mấy ngày ghi hình dù có thi nấu ăn nhưng chưa nấu được món gì hẳn hoi, hôm nay ở nhà liền muốn tự tay vào bếp.


Hành lý sẽ có người giúp dọn dẹp, chỉ là hôm nay Phó Sâm ở nhà, hắn không thích trong nhà có người lạ nên giúp việc sẽ đến vào ngày mai.


Hà Thanh Hà lấy chiếc tạp dề từ trong vali, khóe môi khẽ cong lên, sau đó lấy bộ dao ra và cẩn thận rửa sạch từng cái.


Vốn dĩ họ đã dậy muộn, bữa sáng ăn tạm cho xong, dọn dẹp một chút thì cũng vừa đến giờ trưa.


Hà Thanh Hà mặc tạp dề, chuẩn bị nấu cơm.


Lúc này Phó Sâm từ thư phòng đi ra, thấy dáng vẻ đó của anh, liền nói: “Không gọi đồ ăn à?”


Nói là hôm nay nghỉ mà.


Hà Thanh Hà nghĩ một chút rồi đáp: “Em muốn tự nấu.” Anh hỏi Phó Sâm: “Đồ ăn gọi ngoài với em nấu, anh muốn ăn cái nào?”


Phó Sâm đáp: “Em nấu.”


Hà Thanh Hà cười cong mắt: “Vậy chờ một lát nhé.” Anh dịu dàng nói: “Em sẽ làm món anh thích.”


Giọng điệu của anh nhẹ nhàng, nhưng mấy chữ “món anh thích” rơi vào tai Phó Sâm lại mang theo cảm giác đáng sợ.


Hà Thanh Hà quay người lấy nguyên liệu trong tủ lạnh, Phó Sâm theo sau liếc nhìn vào bên trong.


Không có thịt vịt.


Hà Thanh Hà tiếp tục bận rộn, còn Phó Sâm thì đi đến phòng ăn, gọi một cuộc điện thoại cho nhà cung cấp, từ nay về sau cấm gửi thịt vịt đến nhà.


Lúc Hà Thanh Hà đang nấu ăn, Phó Sâm lại vào bếp nhìn.


Nhiều phu nhân hào môn cũng thích xây dựng hình tượng đảm đang, nhưng đều là do người giúp việc sơ chế sẵn nguyên liệu, thậm chí gia vị nêm nếm cũng chuẩn bị sẵn, các phu nhân chỉ cần đổ vào nồi là xong.


Cứ thế mà gọi là “Vất vả nấu cơm vì gia đình.”


Hà Thanh Hà thì không như vậy, anh thực sự có tay nghề, chỉ có người nấu cơm hàng ngày mới giữ được mức độ thành thạo đó.


Phó Sâm đứng tựa vào khung cửa, nhìn Hà Thanh Hà bên bồn rửa, đây là lần đầu tiên hắn thấy cậu trong bếp.



Chiếc tạp dề vàng nhạt trước đây từng khiến hắn thấy lạc quẻ, giờ nhìn lại thấy hợp mắt hẳn, khí chất ôn hòa của Hà Thanh Hà làm dịu sắc vàng tươi, anh mặc tạp dề, đứng bên bếp nấu ăn, giống như một ngọn lửa ấm áp.


Hà Thanh Hà quay lại, mỉm cười hỏi: “Sao thế, em sắp xong rồi.”


Phó Sâm nói: “Em cứ làm đi, anh chỉ nhìn thôi.”


Thấy hắn nói vậy, Hà Thanh Hà cũng không đuổi, để mặc hắn đứng ở đó.


Chỉ là bị người ta nhìn chằm chằm nên hơi ngượng.


Phó Sâm ngắm bóng lưng Hà Thanh Hà trong bếp, cảm thấy có chút xa lạ.


Hình ảnh người thân nấu cơm lẽ ra là ký ức ấm áp nhất trong lòng một người, nhưng trong trí nhớ của Phó Sâm lại hoàn toàn không có cảnh tượng như vậy.


Mẹ hắn đã lớn tuổi, vốn không thể làm lụng nhiều, gần như không để tâm đến hắn, khó khăn lắm mới có người chị cả nuôi nấng, tiếc là chị đoản mệnh, không bao lâu đã qua đời.


Nhà họ Phó quyền thế, con cháu trải khắp các nhánh, tài nguyên nhiều cũng đồng nghĩa với cạnh tranh khốc liệt, Phó Sâm từ nhỏ đã lớn lên trong môi trường khắc nghiệt.


Nhà họ Phó đủ giàu, sẽ không để hắn đói, nhưng chưa từng có ai trong nhà nấu ăn cho hắn. Chỉ có cô giúp việc đều đặn nhắc: “Đừng chỉ chú trọng món ngon, phải quan tâm đến dinh dưỡng.”


Giờ đây nhìn Hà Thanh Hà bận rộn trong bếp, cảm giác thật mới mẻ.


Người bình thường nấu cơm chắc cũng không có dáng vẻ dễ chịu thế này.


Khí chất của Hà Thanh Hà quá dịu dàng, dù bám mùi dầu khói vẫn sạch sẽ tươi tắn, chỉ cần nhìn thôi cũng thấy lòng người dễ chịu.


Hà Thanh Hà cầm củ cải trên tay, trong lòng thắc mắc, sao Phó Sâm cứ nhìn anh chằm chằm thế.


Chẳng lẽ tham gia chương trình xong lại có hứng thú với chuyện nấu ăn?


Đang lúc nghĩ ngợi lung tung, anh định gắp củ cải ra đĩa, vừa xoay người thì đụng ngay ánh mắt của Phó Sâm.


Hà Thanh Hà giật mình, không biết từ lúc nào Phó Sâm đã bước vào bếp, đang đứng ngay sau lưng.


Hà Thanh Hà ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì à?”


Phó Sâm liếc qua củ cải trên tay anh, hỏi: “Anh có thể giúp gì không?”


Chắc hôm nay mặt trời mọc đằng Tây rồi.


Hà Thanh Hà trấn tĩnh lại: “Không cần đâu.” Anh nghĩ một chút, nói khéo: “Anh không biết nấu thì đứng ngoài đợi là được rồi.”


Phó Sâm hiểu ý là: anh đi ra ngoài, đừng phá em nữa.


Chờ Phó Sâm rời bếp về phòng ăn, Hà Thanh Hà mới thở phào nhẹ nhõm.


Anh lấy mu bàn tay chạm vào má, xua đi hơi nóng, rồi tiếp tục nấu cơm.


Hôm nay Hà Thanh Hà nấu rất nhiều món ngon, và không có món vịt đáng sợ nào. Hai người ngồi ở bàn ăn, lặng lẽ thưởng thức bữa trưa.



Hà Thanh Hà gắp một miếng sườn bò bỏ vào bát của Phó Sâm, nói: “Món này bổ dưỡng, anh ăn nhiều một chút.”


Phó Sâm cũng gắp lại một miếng thịt bỏ vào bát anh: “Em cũng ăn nhiều vào.”


Hai người vẫn giữ kiểu khách sáo như vậy, ăn cơm trong bầu không khí yên tĩnh.


Ăn không nói, ngủ không nói được họ thực hành đúng chuẩn.


Dù vậy nhưng Hà Thanh Hà vẫn cảm nhận được có điều gì đó đã thay đổi.


Không khí cũng không còn nặng nề, hít vào thở ra thấy trong lành hơn hẳn, tâm trạng của Hà Thanh Hà cũng vì thế mà nhẹ nhõm.


x


Hai người cùng trải qua một ngày thư thả, đến tối Hà Thanh Hà về phòng mình ngủ.


Dù sao ngày mai cũng trở lại với nhịp sống bình thường, sáng sớm Phó Sâm sẽ tập thể dục rồi đến công ty, anh không nên làm phiền.


Chỉ là ngủ một mình thấy có chút lạ, rõ ràng đã sắp đến hè, vậy mà lại cảm thấy hơi lạnh.


Sáng hôm sau, Hà Thanh Hà vẫn như trước, vừa kịp tiễn Phó Sâm ra cửa.


Phó Sâm bình thản nói: “Anh đi đây.”


Hà Thanh Hà mỉm cười: “Đi đường cẩn thận nhé.”


Trợ lý Hoàng đứng một bên nhìn, trong lòng không khỏi xúc động, sếp với ông chủ nhỏ đúng là nên đi quay show, để cả nước biết bọn họ hoà hợp đến mức nào.


Tiễn Phó Sâm xong, Hà Thanh Hà ăn sáng, rồi cũng lái xe đến công ty.


Chắc là Lý Chinh đã sắp xếp đâu ra đấy rồi, có anh hay không cũng chẳng sao. Hà Thanh Hà nghĩ khi đến nơi, đồng nghiệp chắc cũng sẽ tươi cười chào hỏi như mọi khi.


Giống như lúc anh rời đi vậy.


Hà Thanh Hà bước vào văn phòng của Sáng Tạo Ưu Tháp, lễ tân vừa thấy anh liền hét lên: “Tiểu Hà tổng về rồi!”


Mọi người lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi, vây quanh lấy Hà Thanh Hà.


“Tham gia chương trình vui không anh?”


“Nói chút nội dung đi mà, tụi em đảm bảo không tiết lộ lên mạng đâu!”


“Anh Hà ơi, anh gặp Nghiêm Trung Triết rồi đúng không? Thật ra em rất thích anh ấy, người thật ngoài đời trông có giống trên tivi không?”


Mọi người ríu rít đủ điều, Hà Thanh Hà bị vây ở giữa, hơi ngạc nhiên một chút.


…Rõ ràng mấy ngày qua không ai liên lạc với anh, một tin nhắn cũng không có, vậy mà giờ lại nhiệt tình như vậy.


Lý Chinh bước ra dàn xếp trật tự, nói: “Tiểu Hà tổng vừa mới về, mấy người đã ầm ĩ thế này, làm sao anh ấy yên tâm được, lỡ đâu anh ấy nghĩ mình không có ở đây là mọi người muốn lên trời mất.”



Các nhân viên phản đối gay gắt lời buộc tội này: “Anh Hà không ở đây, tụi em ngoan lắm mà.”


Có người đưa báo cáo cho Hà Thanh Hà xem: “Nhiệm vụ được giao đều hoàn thành cả rồi.”


Hà Thanh Hà thấy mấy dự án mà mình làm dang dở trước khi rời đi đã tiến triển rõ rệt, mỉm cười nói: “Mọi người vất vả rồi.”


Nhân viên đồng loạt tỏ ra ấm ức: “Trợ lý Lý nói anh đang quay chương trình, không được làm phiền anh, nên tất cả vấn đề công việc đều tìm anh ấy.”


“Thật ra em muốn hỏi, nếu không phải chuyện công việc thì nhắn tin được không, nghẹn chết mất, em rất muốn nhắn cho anh, bảo anh gửi mấy tấm ảnh hậu trường cho em xem.”


Lý Chinh vẫn đang cố dẹp yên: “Thôi được rồi được rồi, làm như chúng ta là công ty giải trí không bằng.”


Cả đám đồng thanh reo lên: “Đồng ý chuyển mình, anh Hà debut đi!”


Lâm Hân Lộ bên bộ phận truyền thông nhìn như người từng trải, thở dài nói: “Bên Quảng Quân còn lén đăng ảnh cơ đấy, em thì phải nhờ mấy influencer khác mới thấy được thông tin về sếp nhà mình, thật là bi thương.”


Hà Thanh Hà bất đắc dĩ mỉm cười: “Hết cách, ký hợp đồng bảo mật rồi, tập một sắp phát sóng rồi, đến lúc đó mọi người coi nhé.”


Nghe vậy, cả nhóm càng phấn khích, tiếp tục ríu rít bàn tán.


Hà Thanh Hà nhận ra nếu cứ thế này thì hôm nay chẳng thể làm việc được, khẽ hắng giọng: “Được rồi, lần này quay chương trình tôi có mang đặc sản về cho mọi người, đợi khi chương trình phát sóng rồi mình thảo luận tiếp, bây giờ làm việc nghiêm túc đi.”


Vừa rồi Lý Chinh nói mãi không ai nghe, mà chỉ một câu của Hà Thanh Hà đã khiến mọi người lập tức im lặng.


Nhân viên thu lại cảm xúc, trở về vị trí của mình, chuẩn bị bắt đầu ngày làm việc.


Hà Thanh Hà bước vào văn phòng riêng, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, tình huống hôm nay thật ngoài dự tính, thực ra anh chẳng hề chuẩn bị đặc sản gì cả.


Trong lòng cảm thấy áy náy với nhân viên, anh lấy điện thoại ra nhắn tin cho trợ lý Hoàng của Phó Sâm.


Trợ lý Hoàng làm việc chu đáo, biết đâu bên hắn có mấy phần quà dành cho khách hàng, có thể mượn tạm vài phần mang đến đây.


Hà Thanh Hà đang nhắn tin thì Lý Chinh gõ cửa bước vào.


Anh cất điện thoại, mỉm cười với anh ta: “Mọi chuyện vẫn ổn chứ, mấy hôm nay cảm ơn anh.”


Lý Chinh không nói chuyện công việc hay chương trình gì, mà lại bảo: “Anh Hà, Hà Tổng bảo anh về phải gọi điện cho anh ấy.”


Hà Thanh Hà sững người một chút, rất nhanh lấy lại bình tĩnh: “Tôi biết rồi, sẽ gọi ngay.”


Lý Chinh vẫn đứng đó chưa đi.


Hà Thanh Hà nói: “Anh ra ngoài trước đi, gọi xong tôi sẽ tìm anh.”


Lúc này Lý Chinh mới gật đầu rồi rời khỏi phòng.


Hà Thanh Hà hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, rồi gọi cho anh trai Hà Hiên Bách.


Hà Hiên Bách không giống anh, hắn là người bận rộn, điện thoại reo một lúc mới bắt máy. Vừa nhấc máy, giọng nói trầm thấp từ đầu dây bên kia lập tức vang lên, mở đầu bằng một câu chất vấn: “Sao anh không biết em cũng muốn lấn sân vào giới giải trí thế?”


Hết chương 29.


Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương Truyện Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương Story Chương 29
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...