Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Chương 27
106@-
Chương 27
Dù sao cũng chỉ là trò chơi, Ngô Kỳ nhận thua rất sảng khoái, điểm số của đội hắn cũng chuyển thẳng sang cho Hà Thanh Hà và Phó Sâm, khiến nhóm hào môn dẫn đầu bỏ xa tất cả, không ai đuổi kịp.
Hướng Bội Lôi quay sang hỏi đội diễn viên có muốn thách đấu với đội hào môn không. Nghiêm Trung Triết cười xua tay: “Thôi khỏi, đấu với Phó tổng và Tiểu Hà nữa thì tụi tôi lại càng thảm. Bây giờ đang ổn rồi, giữ nguyên cho lành.”
Tính ra từ đầu đến giờ chỉ có Nghiêm Trung Triết với Tả Văn Phong là chưa lên sân khấu, mọi người lập tức ồn ào đòi công bằng. Nghiêm Trung Triết bật cười: “Vậy thì chỉ còn cách hát một bài tặng mọi người thôi.”
Nghiêm Trung Triết là kiểu diễn viên có thể hát tốt, theo lời anh kể, lúc mới vào nghề suýt chút nữa đã trở thành ca sĩ, nhưng được một đạo diễn phát hiện mời đóng phim truyền hình, từ đó mới gắn bó với nghề diễn.
Giọng hát của Nghiêm Trung Triết trầm ấm, vang vọng trong hội trường lát gỗ. Hà Thanh Hà cởi tạp dề, ngồi bên cạnh Phó Sâm, lặng lẽ nghe những bài tình ca.
Phó Sâm hơi nghiêng đầu nhìn Hà Thanh Hà, anh nhận ra, mỉm cười hỏi nhỏ: “Sao vậy?”
Phó Sâm lắc đầu: “Không có gì, chỉ là nhìn em thôi.”
Hà Thanh Hà không hiểu, chớp mắt hỏi: “Nhìn em làm gì?”
Phó Sâm không trả lời mà nói: “Đừng mặc cái tạp dề đó ra ngoài nữa.”
Hà Thanh Hà ngẩn người, vậy là Phó Sâm thực sự không thích màu vàng tươi đó, nếu không đã chẳng cố ý lấy chiếc tạp dề từ trong vali bỏ ra ngoài.
Phó Sâm nhiều lần bày tỏ sự phản đối, dù Hà Thanh Hà có thích chiếc tạp dề đó đến mấy thì cũng sẽ không mặc nó nữa.
Anh mỉm cười, giấu nỗi cô đơn sau nụ cười ấy, nói: “Được.”
Phó Sâm đẩy kính lên, nói: “Về nhà rồi hãy mặc.”
Hà Thanh Hà đứng hình.
Anh tưởng mình nghe nhầm, liền hỏi lại: “Gì cơ?”
Phó Sâm nhắc lại: “Về nhà thì mặc, đừng mặc ở ngoài.”
Hà Thanh Hà hơi ngập ngừng rồi đáp: “Ồ.”
Anh không hỏi vì sao, nhưng cảm thấy vẫn nên nói gì đó: “Thật ra mỗi lần ra khỏi bếp em đều thay đồ.”
Không có phép màu nào cả, bí quyết để luôn sạch sẽ chính là thường xuyên dọn dẹp.
Hà Thanh Hà nói xong có chút hối hận, sao phải kể cho Phó Sâm biết những chuyện này làm gì, hắn chỉ cần thấy một Hà Thanh Hà chỉnh tề là đủ rồi, không cần biết mồ hôi dầu mỡ đằng sau.
Phó Sâm nói: “Mỗi ngày anh về nhà đều có cơm ăn, vất vả cho em rồi.” Giọng điệu vẫn bình thản như cũ, nhưng nội dung lời nói lại ấm áp: “Em nấu ăn rất ngon.”
Hà Thanh Hà bỗng thấy bối rối.
Bị trách móc, bị phớt lờ, anh đều không thấy có gì to tát. Vậy mà một lời khen ngợi lại khiến anh cảm thấy như ngồi trên đống lửa.
Hà Thanh Hà ngại ngùng đáp: “Anh thích là được.”
Phó Sâm đáp: “Ừ.”
Bầu không khí lập tức có chút ngượng ngùng, khác với kiểu ngột ngạt bình thường, mà như đang lơ lửng trên mây, lâng lâng không biết mình ở đâu.
Trên sân khấu vẫn vang lên những khúc tình ca du dương, như rượu ngon được ủ kỹ, sau khi hương nồng tan đi chỉ còn lại dư vị ngọt nhẹ.
Hà Thanh Hà lặng lẽ ngồi cạnh Phó Sâm, hai người cùng nhau nghe nhạc, không nói thêm gì nữa.
x
Sau một ngày quay, ekip chương trình đã thu được khá nhiều tư liệu, các khách mời cũng mệt mỏi, may mà bữa tối không cần dựa vào điểm tích lũy, ai cũng được ăn uống đầy đủ.
Ăn xong, đến phần chia chỗ ở. Ngô Kỳ cam chịu dẫn Nhiếp Bình Nhiên quay về ngủ trong hang, còn khoa trương nói: “Gió lộng nước sông lạnh, tráng sĩ ra đi chẳng thể quay về.”
Mọi người cười haha không ngớt, Hà Thanh Hà không nhịn được nói: “Hay là hai anh qua chỗ bọn tôi ngủ đi? Bọn tôi ở nguyên một tầng lầu, rộng lắm.”
Nhưng mà chỉ có một cái giường. Hà Thanh Hà không tin đạo diễn lại không chịu bổ sung giường nếu có thêm người vào ngủ.
Anh càng nói, Ngô Kỳ càng kêu than: “Cái gì? Mấy người ở hẳn một tầng lầu? Khác biệt chỗ ở lớn chẳng khác gì chênh lệch giàu nghèo giữa tụi mình!”
Mọi người lại cười nghiêng ngả. Nhiếp Bình Nhiên khéo léo từ chối lời mời của Hà Thanh Hà: “Điểm do chính mình kiếm được, chịu khổ cũng là vì bản thân thôi.” Cậu ta kéo Ngô Kỳ: “Đi nào, người rừng, về hang của anh đi.”
Ngô Kỳ nói với Hà Thanh Hà: “Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng xem thường thiếu niên nghèo, mới chỉ là tập đầu thôi, rồi tụi này sẽ giành hạng nhất cho xem!”
Hà Thanh Hà thấy hai người này thật thú vị, tính cách hài hước dễ mến, không hiểu sao lại từng ly hôn một lần.
Mọi người lần lượt trở về nơi ở mà mình giành được, Hà Thanh Hà và Phó Sâm vẫn ở căn nhà nhỏ có thể quan sát cả thị trấn.
Hà Thanh Hà nghĩ trong phòng vẫn chỉ có một chiếc giường, tối nay chắc lại phải để Phó Sâm ngủ tạm thêm một đêm nữa rồi.
Anh vốn ngủ nông, vậy mà đêm qua lại ngủ một mạch đến sáng, không mộng mị gì, như vậy thì để Phó Sâm ngủ cùng có lẽ cũng không sao.
Chỉ là sáng dậy thấy mình nằm trên cánh tay Phó Sâm, ngủ chẳng gọn gàng gì cả, chắc Phó Sâm sẽ hơi vất vả.
Nhưng dù sao cũng còn hơn phải ngồi ngủ trên ghế suốt đêm.
Trên đường về căn nhà nhỏ, Hà Thanh Hà lén nói với Phó Sâm: “Tối nay giống như hôm qua nhé, đợi em tắt camera rồi anh hãy vào.”
Phó Sâm nhìn Hà Thanh Hà, gật đầu.
Hà Thanh Hà sợ bị nhân viên nghe thấy, nên lại gần Phó Sâm hơn, hạ thấp giọng, có mấy từ nói ra nghe như hơi thở: “Tối nay em sẽ cố gắng ngủ gọn lại, không đè lên anh.”
Hơi thở ấm áp lướt nhẹ qua má, Phó Sâm khẽ “ừ” một tiếng.
Thế thì tối nay hắn sẽ tiếp tục cố gắng… bị Hà Thanh Hà đè lên vậy.
Cả hai đã bàn bạc xong xuôi, nhưng khi quay về căn nhà nhỏ thì phát hiện bố cục phòng đã thay đổi.
Bàn ghế ở phòng ngoài đã được dọn đi, thay vào đó là một chiếc giường mới được sắp xếp gọn gàng, căn phòng khách phút chốc biến thành phòng ngủ.
Hà Thanh Hà và Phó Sâm cùng sững lại, nhân viên chương trình bước đến nói: “Xét thấy nhu cầu của hai anh, đạo diễn Từ đặc biệt dặn tụi tôi sắp xếp hai giường, vậy được chứ?”
Nếu có thể bố trí như vậy thì tại sao hôm qua còn bảo là không có giường?
Hà Thanh Hà không hiểu đạo diễn Từ đã nghĩ thông điều gì, nhưng vậy thì tối nay không cần phải ngủ chen chúc nữa.
Lẽ ra nên cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại có chút trống trải khó tả.
Phó Sâm nhìn đồng hồ, nói: “Em nghỉ trước đi, anh còn chút việc.”
Hà Thanh Hà hiểu hắn phải làm việc, vội về phòng để không làm phiền.
Trời tối dần, ánh đèn bên ngoài lại rực sáng, nối thành một biển sáng rực rỡ. Hà Thanh Hà ngồi bên cửa sổ ngắm cảnh một lúc, sau đó đi rửa mặt chuẩn bị nghỉ ngơi.
Tất nhiên, trước khi ngủ cũng không quên tắt camera.
Chỉ là… Phó Sâm sẽ không sang, tắt hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Hà Thanh Hà nằm trên giường, mãi vẫn không thể ngủ được.
Lạ thật, hôm qua vì sợ đụng vào người Phó Sâm nên ngủ rón rén dè dặt, vậy mà lại ngủ ngon đến sáng. Hôm nay không gian rộng rãi thoải mái, lại cứ cảm thấy thiếu vắng điều gì.
Mãi cho đến khi điện thoại đầu giường lóe sáng, có người gửi tin nhắn đến.
Hà Thanh Hà với tay lấy điện thoại, mở màn hình ra xem, lập tức khóe môi cong lên thành một nụ cười.
Phó Sâm: “Chúc ngủ ngon.”
Cái cảm giác “nghi thức” đáng chết ấy cuối cùng cũng được thỏa mãn, Hà Thanh Hà lúc này mới yên lòng, gõ trả lời: “Chúc ngủ ngon.”
Giờ thì có thể ngủ ngon một giấc rồi.
x
Ngày thứ ba là ngày cuối cùng trong đợt ghi hình chung lần này. Chương trình bỗng nhiên tỏ lòng nhân từ, không tra tấn các khách mời bằng nhiệm vụ hay trò chơi gì nữa, mà dẫn họ đi tham quan núi non sông nước.
So với hai ngày đầu, hôm nay đúng là dễ chịu hơn hẳn, nhưng vẫn có người cảm thấy chưa đủ hài lòng.
Quảng Quân bị Nhĩ Đông kéo lên núi, vừa leo vừa dùng tay quạt mồ hôi trên mặt, than thở: “Hay là bàn bạc đi, lần sau đừng leo núi nữa, tìm cái đồng bằng đi được không?”
Nhĩ Đông quay đầu lại nói: “Anh cõng em nhé.”
Quảng Quân làm bộ định nhảy lên lưng Nhĩ Đông, Nhĩ Đông còn chuẩn bị đỡ lấy, nhưng y lại đấm nhẹ một cái rồi cười: “Thật hả, em có phải em bé khổng lồ đâu.”
Nhĩ Đông cũng bật cười theo: “Em không phải em bé khổng lồ, em là bảo bối.”
Hai người tình tứ quá mức, khiến những người xung quanh phải quay đầu liếc nhìn. Nghiêm Trung Triết thở dài một tiếng, nói: “Thật ngưỡng mộ, ngày nào cũng như đang yêu đương, không giống tôi với Lão Tả, nhìn mặt nhau riết muốn chán luôn.”
Tả Văn Phong chen vào: “Này này, đây là show khoe ân ái, có vài câu em giữ trong lòng đi.”
Mọi người lại cười ồ lên.
Nói đến đây, Nghiêm Trung Triết nói: “Chúng ta đã kết hôn một thời gian dài rồi.” Ngay cả Ngô Kỳ và Nhiếp Bình Nhiên cũng từng kết hôn một lần: “Chỉ có Tiểu Hà với Phó tổng là mới cưới được một năm.”
Quảng Quân tiếp lời: “Đúng vậy, một năm còn là giai đoạn tân hôn đấy, vẫn còn mặn nồng lắm.” Y vừa cười vừa nhìn Hà Thanh Hà: “Hai người cũng nên khoe chút tình cảm cho tụi này xem với chứ.”
Quả nhiên bị “gọi tên” rồi. Chủ đề khoe ân ái này, trước khi đến ghi hình, Hà Thanh Hà đã nghĩ qua. Lần trước thất bại với “chiến dịch đóng vai bá tổng kiều thê”, anh đã sớm chuẩn bị sẵn lời lẽ để đối phó rồi.
Anh mỉm cười: “Bọn em tiến triển rất nhanh, bước thẳng vào giai đoạn “chồng chồng già” rồi.”
Chỉ trong vài ngày, Nghiêm Trung Triết đã nhìn ra tính cách hướng nội của Phó Sâm và Hà Thanh Hà, liền lên tiếng đỡ lời cho họ: “Thế cũng tốt, kiểu này thì ít cãi nhau.”
Nhiếp Bình Nhiên lập tức tiếp lời: “Tụi em cũng phải học làm chồng chồng già thôi, cãi nhau hoài mệt lắm rồi.”
Ngô Kỳ nghe vậy không hài lòng, lẩm bẩm mấy câu rồi lại bắt đầu tranh luận với Nhiếp Bình Nhiên.
Chủ đề nhanh chóng bị chuyển hướng, Hà Thanh Hà âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Phó Sâm đi bên cạnh, liếc nhìn Hà Thanh Hà một cái rồi nói: “Thật sự cũng khá tốt.”
Hà Thanh Hà không nghe rõ: “Anh nói gì?”
Phó Sâm thản nhiên: “Không có gì, nhìn đường đi kìa.”
Cuối cùng cũng leo lên đến đỉnh núi. Mọi người đứng trên đài quan sát, nhìn xuống dãy núi hùng vĩ phía dưới, không kìm được mà reo lên vui vẻ.
Núi non Tây Nam hiểm trở mà không mất đi vẻ đẹp, những vách đá dựng đứng được phủ bởi một màu xanh biếc, tựa như một mỹ nhân mặc áo lụa xanh, dáng vẻ thanh thoát, dung nhan kiều diễm.
Các khách mời tranh thủ check-in, chụp ảnh trên đỉnh núi. Một lúc sau, Hướng Bội Lôi bất ngờ xuất hiện.
Mọi người bị dọa cho giật mình, Ngô Kỳ hỏi: “Sao chị lại ở đây? Có phải lén đi cáp treo lên không?”
Hướng Bôi Lôi nháy mắt tinh nghịch, nói: “Bí mật.” Cô cười tươi: “Giờ tôi xuất hiện rồi, mọi người biết ý tôi là gì rồi chứ?”
Các khách mời đồng thanh r*n r*: “Đừng nói lại có nhiệm vụ nữa nha…”
Hướng Bội Lôi cười đến cong cả mắt: “Hù mọi người thôi, hôm nay là ngày cuối của kỳ ghi hình rồi, không có nhiệm vụ đâu.” Cô ngọt ngào nói: “Leo núi mệt rồi đúng không? Chương trình đã chuẩn bị trà bánh cho mọi người, mời theo tôi qua bên kia.”
Ban đầu các khách mời vẫn còn nghi ngờ, sợ chương trình lại bày trò, nhưng khi thấy mái lều đã dựng sẵn và bàn đầy trà bánh bên dưới, ai nấy đều nở nụ cười rạng rỡ.
Ngồi trên đỉnh núi, gió mát lồng lộng, ngắm phong cảnh như tranh vẽ, nhấp một ngụm trà trái cây thanh mát, đúng là khiến lòng người thư thái.
Hướng Bội Lôi mỉm cười nhìn các khách mời: “Mấy ngày qua cùng nhau sinh hoạt, tôi tin rằng mọi người đã hiểu nhau phần nào. Hôm nay trời đẹp, cảnh sắc dễ chịu, hay là chúng ta cùng trò chuyện nhé?”
Hà Thanh Hà vừa nghe câu này liền hiểu ra.
Sắp đến màn tâm sự quanh lửa trại rồi.
Tâm sự quanh lửa trại là một phần quen thuộc trong các show thực tế về tình cảm, nơi khách mời ngồi quanh đống lửa, chia sẻ suy nghĩ, trò chuyện sâu sắc về cảm xúc và quan điểm sống.
Lần này không có lửa trại, mà đổi sang buổi trà chiều, chỉ khác hình thức, còn nội dung cốt lõi thì giống hệt. Mục tiêu là để các khách mời thể hiện quan điểm về hôn nhân và tình yêu.
Hà Thanh Hà sớm đã biết sẽ có tiết mục này, cũng chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng đến lúc thực sự bắt đầu vẫn hơi chột dạ.
Quả nhiên, Hướng Bội Lôi vừa nói xong phần dẫn dắt liền bắt đầu vào chủ đề: “Bốn cặp khách mời của chúng ta đều là những cặp đôi hạnh phúc, tôi luôn rất tò mò, mọi người đã quen nhau thế nào, rồi làm sao lại đi đến hôn nhân?”
Cô cười nói: “Hãy kể cho tôi – một người còn độc thân – nghe câu chuyện tình yêu của các bạn đi.”
Hết chương 27.
Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Chương 27
Dù sao cũng chỉ là trò chơi, Ngô Kỳ nhận thua rất sảng khoái, điểm số của đội hắn cũng chuyển thẳng sang cho Hà Thanh Hà và Phó Sâm, khiến nhóm hào môn dẫn đầu bỏ xa tất cả, không ai đuổi kịp.
Hướng Bội Lôi quay sang hỏi đội diễn viên có muốn thách đấu với đội hào môn không. Nghiêm Trung Triết cười xua tay: “Thôi khỏi, đấu với Phó tổng và Tiểu Hà nữa thì tụi tôi lại càng thảm. Bây giờ đang ổn rồi, giữ nguyên cho lành.”
Tính ra từ đầu đến giờ chỉ có Nghiêm Trung Triết với Tả Văn Phong là chưa lên sân khấu, mọi người lập tức ồn ào đòi công bằng. Nghiêm Trung Triết bật cười: “Vậy thì chỉ còn cách hát một bài tặng mọi người thôi.”
Nghiêm Trung Triết là kiểu diễn viên có thể hát tốt, theo lời anh kể, lúc mới vào nghề suýt chút nữa đã trở thành ca sĩ, nhưng được một đạo diễn phát hiện mời đóng phim truyền hình, từ đó mới gắn bó với nghề diễn.
Giọng hát của Nghiêm Trung Triết trầm ấm, vang vọng trong hội trường lát gỗ. Hà Thanh Hà cởi tạp dề, ngồi bên cạnh Phó Sâm, lặng lẽ nghe những bài tình ca.
Phó Sâm hơi nghiêng đầu nhìn Hà Thanh Hà, anh nhận ra, mỉm cười hỏi nhỏ: “Sao vậy?”
Phó Sâm lắc đầu: “Không có gì, chỉ là nhìn em thôi.”
Hà Thanh Hà không hiểu, chớp mắt hỏi: “Nhìn em làm gì?”
Phó Sâm không trả lời mà nói: “Đừng mặc cái tạp dề đó ra ngoài nữa.”
Hà Thanh Hà ngẩn người, vậy là Phó Sâm thực sự không thích màu vàng tươi đó, nếu không đã chẳng cố ý lấy chiếc tạp dề từ trong vali bỏ ra ngoài.
Phó Sâm nhiều lần bày tỏ sự phản đối, dù Hà Thanh Hà có thích chiếc tạp dề đó đến mấy thì cũng sẽ không mặc nó nữa.
Anh mỉm cười, giấu nỗi cô đơn sau nụ cười ấy, nói: “Được.”
Phó Sâm đẩy kính lên, nói: “Về nhà rồi hãy mặc.”
Hà Thanh Hà đứng hình.
Anh tưởng mình nghe nhầm, liền hỏi lại: “Gì cơ?”
Phó Sâm nhắc lại: “Về nhà thì mặc, đừng mặc ở ngoài.”
Hà Thanh Hà hơi ngập ngừng rồi đáp: “Ồ.”
Anh không hỏi vì sao, nhưng cảm thấy vẫn nên nói gì đó: “Thật ra mỗi lần ra khỏi bếp em đều thay đồ.”
Không có phép màu nào cả, bí quyết để luôn sạch sẽ chính là thường xuyên dọn dẹp.
Hà Thanh Hà nói xong có chút hối hận, sao phải kể cho Phó Sâm biết những chuyện này làm gì, hắn chỉ cần thấy một Hà Thanh Hà chỉnh tề là đủ rồi, không cần biết mồ hôi dầu mỡ đằng sau.
Phó Sâm nói: “Mỗi ngày anh về nhà đều có cơm ăn, vất vả cho em rồi.” Giọng điệu vẫn bình thản như cũ, nhưng nội dung lời nói lại ấm áp: “Em nấu ăn rất ngon.”
Hà Thanh Hà bỗng thấy bối rối.
Bị trách móc, bị phớt lờ, anh đều không thấy có gì to tát. Vậy mà một lời khen ngợi lại khiến anh cảm thấy như ngồi trên đống lửa.
Hà Thanh Hà ngại ngùng đáp: “Anh thích là được.”
Phó Sâm đáp: “Ừ.”
Bầu không khí lập tức có chút ngượng ngùng, khác với kiểu ngột ngạt bình thường, mà như đang lơ lửng trên mây, lâng lâng không biết mình ở đâu.
Trên sân khấu vẫn vang lên những khúc tình ca du dương, như rượu ngon được ủ kỹ, sau khi hương nồng tan đi chỉ còn lại dư vị ngọt nhẹ.
Hà Thanh Hà lặng lẽ ngồi cạnh Phó Sâm, hai người cùng nhau nghe nhạc, không nói thêm gì nữa.
x
Sau một ngày quay, ekip chương trình đã thu được khá nhiều tư liệu, các khách mời cũng mệt mỏi, may mà bữa tối không cần dựa vào điểm tích lũy, ai cũng được ăn uống đầy đủ.
Ăn xong, đến phần chia chỗ ở. Ngô Kỳ cam chịu dẫn Nhiếp Bình Nhiên quay về ngủ trong hang, còn khoa trương nói: “Gió lộng nước sông lạnh, tráng sĩ ra đi chẳng thể quay về.”
Mọi người cười haha không ngớt, Hà Thanh Hà không nhịn được nói: “Hay là hai anh qua chỗ bọn tôi ngủ đi? Bọn tôi ở nguyên một tầng lầu, rộng lắm.”
Nhưng mà chỉ có một cái giường. Hà Thanh Hà không tin đạo diễn lại không chịu bổ sung giường nếu có thêm người vào ngủ.
Anh càng nói, Ngô Kỳ càng kêu than: “Cái gì? Mấy người ở hẳn một tầng lầu? Khác biệt chỗ ở lớn chẳng khác gì chênh lệch giàu nghèo giữa tụi mình!”
Mọi người lại cười nghiêng ngả. Nhiếp Bình Nhiên khéo léo từ chối lời mời của Hà Thanh Hà: “Điểm do chính mình kiếm được, chịu khổ cũng là vì bản thân thôi.” Cậu ta kéo Ngô Kỳ: “Đi nào, người rừng, về hang của anh đi.”
Ngô Kỳ nói với Hà Thanh Hà: “Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng xem thường thiếu niên nghèo, mới chỉ là tập đầu thôi, rồi tụi này sẽ giành hạng nhất cho xem!”
Hà Thanh Hà thấy hai người này thật thú vị, tính cách hài hước dễ mến, không hiểu sao lại từng ly hôn một lần.
Mọi người lần lượt trở về nơi ở mà mình giành được, Hà Thanh Hà và Phó Sâm vẫn ở căn nhà nhỏ có thể quan sát cả thị trấn.
Hà Thanh Hà nghĩ trong phòng vẫn chỉ có một chiếc giường, tối nay chắc lại phải để Phó Sâm ngủ tạm thêm một đêm nữa rồi.
Anh vốn ngủ nông, vậy mà đêm qua lại ngủ một mạch đến sáng, không mộng mị gì, như vậy thì để Phó Sâm ngủ cùng có lẽ cũng không sao.
Chỉ là sáng dậy thấy mình nằm trên cánh tay Phó Sâm, ngủ chẳng gọn gàng gì cả, chắc Phó Sâm sẽ hơi vất vả.
Nhưng dù sao cũng còn hơn phải ngồi ngủ trên ghế suốt đêm.
Trên đường về căn nhà nhỏ, Hà Thanh Hà lén nói với Phó Sâm: “Tối nay giống như hôm qua nhé, đợi em tắt camera rồi anh hãy vào.”
Phó Sâm nhìn Hà Thanh Hà, gật đầu.
Hà Thanh Hà sợ bị nhân viên nghe thấy, nên lại gần Phó Sâm hơn, hạ thấp giọng, có mấy từ nói ra nghe như hơi thở: “Tối nay em sẽ cố gắng ngủ gọn lại, không đè lên anh.”
Hơi thở ấm áp lướt nhẹ qua má, Phó Sâm khẽ “ừ” một tiếng.
Thế thì tối nay hắn sẽ tiếp tục cố gắng… bị Hà Thanh Hà đè lên vậy.
Cả hai đã bàn bạc xong xuôi, nhưng khi quay về căn nhà nhỏ thì phát hiện bố cục phòng đã thay đổi.
Bàn ghế ở phòng ngoài đã được dọn đi, thay vào đó là một chiếc giường mới được sắp xếp gọn gàng, căn phòng khách phút chốc biến thành phòng ngủ.
Hà Thanh Hà và Phó Sâm cùng sững lại, nhân viên chương trình bước đến nói: “Xét thấy nhu cầu của hai anh, đạo diễn Từ đặc biệt dặn tụi tôi sắp xếp hai giường, vậy được chứ?”
Nếu có thể bố trí như vậy thì tại sao hôm qua còn bảo là không có giường?
Hà Thanh Hà không hiểu đạo diễn Từ đã nghĩ thông điều gì, nhưng vậy thì tối nay không cần phải ngủ chen chúc nữa.
Lẽ ra nên cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại có chút trống trải khó tả.
Phó Sâm nhìn đồng hồ, nói: “Em nghỉ trước đi, anh còn chút việc.”
Hà Thanh Hà hiểu hắn phải làm việc, vội về phòng để không làm phiền.
Trời tối dần, ánh đèn bên ngoài lại rực sáng, nối thành một biển sáng rực rỡ. Hà Thanh Hà ngồi bên cửa sổ ngắm cảnh một lúc, sau đó đi rửa mặt chuẩn bị nghỉ ngơi.
Tất nhiên, trước khi ngủ cũng không quên tắt camera.
Chỉ là… Phó Sâm sẽ không sang, tắt hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Hà Thanh Hà nằm trên giường, mãi vẫn không thể ngủ được.
Lạ thật, hôm qua vì sợ đụng vào người Phó Sâm nên ngủ rón rén dè dặt, vậy mà lại ngủ ngon đến sáng. Hôm nay không gian rộng rãi thoải mái, lại cứ cảm thấy thiếu vắng điều gì.
Mãi cho đến khi điện thoại đầu giường lóe sáng, có người gửi tin nhắn đến.
Hà Thanh Hà với tay lấy điện thoại, mở màn hình ra xem, lập tức khóe môi cong lên thành một nụ cười.
Phó Sâm: “Chúc ngủ ngon.”
Cái cảm giác “nghi thức” đáng chết ấy cuối cùng cũng được thỏa mãn, Hà Thanh Hà lúc này mới yên lòng, gõ trả lời: “Chúc ngủ ngon.”
Giờ thì có thể ngủ ngon một giấc rồi.
x
Ngày thứ ba là ngày cuối cùng trong đợt ghi hình chung lần này. Chương trình bỗng nhiên tỏ lòng nhân từ, không tra tấn các khách mời bằng nhiệm vụ hay trò chơi gì nữa, mà dẫn họ đi tham quan núi non sông nước.
So với hai ngày đầu, hôm nay đúng là dễ chịu hơn hẳn, nhưng vẫn có người cảm thấy chưa đủ hài lòng.
Quảng Quân bị Nhĩ Đông kéo lên núi, vừa leo vừa dùng tay quạt mồ hôi trên mặt, than thở: “Hay là bàn bạc đi, lần sau đừng leo núi nữa, tìm cái đồng bằng đi được không?”
Nhĩ Đông quay đầu lại nói: “Anh cõng em nhé.”
Quảng Quân làm bộ định nhảy lên lưng Nhĩ Đông, Nhĩ Đông còn chuẩn bị đỡ lấy, nhưng y lại đấm nhẹ một cái rồi cười: “Thật hả, em có phải em bé khổng lồ đâu.”
Nhĩ Đông cũng bật cười theo: “Em không phải em bé khổng lồ, em là bảo bối.”
Hai người tình tứ quá mức, khiến những người xung quanh phải quay đầu liếc nhìn. Nghiêm Trung Triết thở dài một tiếng, nói: “Thật ngưỡng mộ, ngày nào cũng như đang yêu đương, không giống tôi với Lão Tả, nhìn mặt nhau riết muốn chán luôn.”
Tả Văn Phong chen vào: “Này này, đây là show khoe ân ái, có vài câu em giữ trong lòng đi.”
Mọi người lại cười ồ lên.
Nói đến đây, Nghiêm Trung Triết nói: “Chúng ta đã kết hôn một thời gian dài rồi.” Ngay cả Ngô Kỳ và Nhiếp Bình Nhiên cũng từng kết hôn một lần: “Chỉ có Tiểu Hà với Phó tổng là mới cưới được một năm.”
Quảng Quân tiếp lời: “Đúng vậy, một năm còn là giai đoạn tân hôn đấy, vẫn còn mặn nồng lắm.” Y vừa cười vừa nhìn Hà Thanh Hà: “Hai người cũng nên khoe chút tình cảm cho tụi này xem với chứ.”
Quả nhiên bị “gọi tên” rồi. Chủ đề khoe ân ái này, trước khi đến ghi hình, Hà Thanh Hà đã nghĩ qua. Lần trước thất bại với “chiến dịch đóng vai bá tổng kiều thê”, anh đã sớm chuẩn bị sẵn lời lẽ để đối phó rồi.
Anh mỉm cười: “Bọn em tiến triển rất nhanh, bước thẳng vào giai đoạn “chồng chồng già” rồi.”
Chỉ trong vài ngày, Nghiêm Trung Triết đã nhìn ra tính cách hướng nội của Phó Sâm và Hà Thanh Hà, liền lên tiếng đỡ lời cho họ: “Thế cũng tốt, kiểu này thì ít cãi nhau.”
Nhiếp Bình Nhiên lập tức tiếp lời: “Tụi em cũng phải học làm chồng chồng già thôi, cãi nhau hoài mệt lắm rồi.”
Ngô Kỳ nghe vậy không hài lòng, lẩm bẩm mấy câu rồi lại bắt đầu tranh luận với Nhiếp Bình Nhiên.
Chủ đề nhanh chóng bị chuyển hướng, Hà Thanh Hà âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Phó Sâm đi bên cạnh, liếc nhìn Hà Thanh Hà một cái rồi nói: “Thật sự cũng khá tốt.”
Hà Thanh Hà không nghe rõ: “Anh nói gì?”
Phó Sâm thản nhiên: “Không có gì, nhìn đường đi kìa.”
Cuối cùng cũng leo lên đến đỉnh núi. Mọi người đứng trên đài quan sát, nhìn xuống dãy núi hùng vĩ phía dưới, không kìm được mà reo lên vui vẻ.
Núi non Tây Nam hiểm trở mà không mất đi vẻ đẹp, những vách đá dựng đứng được phủ bởi một màu xanh biếc, tựa như một mỹ nhân mặc áo lụa xanh, dáng vẻ thanh thoát, dung nhan kiều diễm.
Các khách mời tranh thủ check-in, chụp ảnh trên đỉnh núi. Một lúc sau, Hướng Bội Lôi bất ngờ xuất hiện.
Mọi người bị dọa cho giật mình, Ngô Kỳ hỏi: “Sao chị lại ở đây? Có phải lén đi cáp treo lên không?”
Hướng Bôi Lôi nháy mắt tinh nghịch, nói: “Bí mật.” Cô cười tươi: “Giờ tôi xuất hiện rồi, mọi người biết ý tôi là gì rồi chứ?”
Các khách mời đồng thanh r*n r*: “Đừng nói lại có nhiệm vụ nữa nha…”
Hướng Bội Lôi cười đến cong cả mắt: “Hù mọi người thôi, hôm nay là ngày cuối của kỳ ghi hình rồi, không có nhiệm vụ đâu.” Cô ngọt ngào nói: “Leo núi mệt rồi đúng không? Chương trình đã chuẩn bị trà bánh cho mọi người, mời theo tôi qua bên kia.”
Ban đầu các khách mời vẫn còn nghi ngờ, sợ chương trình lại bày trò, nhưng khi thấy mái lều đã dựng sẵn và bàn đầy trà bánh bên dưới, ai nấy đều nở nụ cười rạng rỡ.
Ngồi trên đỉnh núi, gió mát lồng lộng, ngắm phong cảnh như tranh vẽ, nhấp một ngụm trà trái cây thanh mát, đúng là khiến lòng người thư thái.
Hướng Bội Lôi mỉm cười nhìn các khách mời: “Mấy ngày qua cùng nhau sinh hoạt, tôi tin rằng mọi người đã hiểu nhau phần nào. Hôm nay trời đẹp, cảnh sắc dễ chịu, hay là chúng ta cùng trò chuyện nhé?”
Hà Thanh Hà vừa nghe câu này liền hiểu ra.
Sắp đến màn tâm sự quanh lửa trại rồi.
Tâm sự quanh lửa trại là một phần quen thuộc trong các show thực tế về tình cảm, nơi khách mời ngồi quanh đống lửa, chia sẻ suy nghĩ, trò chuyện sâu sắc về cảm xúc và quan điểm sống.
Lần này không có lửa trại, mà đổi sang buổi trà chiều, chỉ khác hình thức, còn nội dung cốt lõi thì giống hệt. Mục tiêu là để các khách mời thể hiện quan điểm về hôn nhân và tình yêu.
Hà Thanh Hà sớm đã biết sẽ có tiết mục này, cũng chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng đến lúc thực sự bắt đầu vẫn hơi chột dạ.
Quả nhiên, Hướng Bội Lôi vừa nói xong phần dẫn dắt liền bắt đầu vào chủ đề: “Bốn cặp khách mời của chúng ta đều là những cặp đôi hạnh phúc, tôi luôn rất tò mò, mọi người đã quen nhau thế nào, rồi làm sao lại đi đến hôn nhân?”
Cô cười nói: “Hãy kể cho tôi – một người còn độc thân – nghe câu chuyện tình yêu của các bạn đi.”
Hết chương 27.
Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Đánh giá:
Truyện Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Story
Chương 27
10.0/10 từ 15 lượt.