Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương

Chương 20

172@-

Chương 20


Chương trình sắp xếp một nghệ sĩ dẫn chương trình. Ban đầu, người đảm nhiệm vai trò này là em trai của Hà Thanh Hà – Hà Diệc Trúc, nhưng Hà Diệc Trúc lại đột ngột huỷ lịch, khiến Lưu Nhứ tức giận không thôi, cũng vì thế mà Hà Thanh Hà mới phải thay mặt em trai tới tham gia để bù đắp.


Hà Thanh Hà không ngờ người dẫn chương trình mới mà tổ sản xuất mời lại là một cô gái.


Quảng Quân vừa thấy MC là nữ liền buông đũa, vỗ tay không ngừng: “Không ngờ lại mời được em gái tiểu hoa*, không tệ chút nào.”


*Tiểu hoa: từ lóng để chỉ những nữ minh tinh nổi tiếng, đặc biệt là thế hệ diễn viên trẻ đẹp và được yêu thích.


Dù có em trai là ngôi sao nổi tiếng, lại có bạn thân là nhà sản xuất trong giới giải trí, nhưng Hà Thanh Hà lại không rành lắm về các ngôi sao lưu lượng. Anh phải hỏi thăm một lúc mới biết được Hướng Bội Lôi là một idol đang nổi, mọi người thân mật gọi cô ấy là “Tiểu Hoa”.


Hà Thanh Hà cảm thấy ý tưởng của Lưu Nhứ lần này không tồi, mời một cô gái làm MC có thể mang lại một màu sắc mới cho chương trình vốn toàn đàn ông này.


Chỉ có điều, dù gì đây cũng là một chương trình về hôn nhân đồng tính, mà Hướng Bội Lôi lại là một idol, có thể sẽ dễ gây ra tranh cãi.


Dù sao đi nữa, các khách mời có mặt đều vỗ tay chào đón nữ MC xinh đẹp.


Hướng Bội Lôi hoàn toàn không kiểu cách, rất tự nhiên và dễ mến. Cô giơ hai ngón tay tạo thành dấu “V”, trước tiên nói một vài câu khách sáo như “Rất vui khi được tham gia chương trình ”, sau đó nhanh chóng đi thẳng vào chủ đề chính.


“Mọi người nên chuẩn bị tâm lý, tham gia show thực tế là phải làm nhiệm vụ đấy.”


Phía dưới lập tức vang lên tiếng cười.


Hướng Bội Lôi giơ viên xúc xắc trong tay lên, nói: “Đừng sợ, vùng Tây Nam của chúng ta phong cảnh rất đẹp, mọi người có thể vừa ngắm cảnh vừa làm nhiệm vụ, nghĩ như vậy thì chẳng thấy mệt nữa đúng không nào?”


Mọi người lại cười vang.


Sau đó Hướng Bội Lôi bắt đầu giới thiệu luật chơi của chương trình.


Nơi này núi non hữu tình, nhiều danh lam thắng cảnh, ekip chương trình chọn ra bốn điểm du lịch. Ngày mai, bốn cặp đôi sẽ được phân đến bốn nơi khác nhau để thực hiện nhiệm vụ. Nhiệm vụ càng nhiều, chất lượng càng cao thì điểm tích lũy càng lớn, bữa tối và chỗ ở tối đó cũng sẽ tốt hơn.


“Nếu không cố gắng kiếm điểm, tối đến ăn uống tệ, ngủ cũng không yên, sẽ rất thảm luôn đó.” Hướng Bội Lôi còn làm bộ run cầm cập để nhấn mạnh hậu quả của việc không hoàn thành nhiệm vụ nghiêm túc.


Hà Thanh Hà nghe xong, cũng giống như anh đã đoán trước. Dù sao chương trình cũng sẽ nghĩ đủ cách để làm khó khách mời, mà khán giả thì luôn thích xem cảnh khách mời “ăn hành”.


“Cho nên, hôm nay nhất định mọi người phải ăn thật no, ngày mai mới có sức làm việc… à không, làm nhiệm vụ nhé!”


Càng nói càng dọa người, Quảng Quân làm bộ sợ hãi, vừa cười vừa chọc chọc người bên cạnh: “Chồng à, em yếu lắm đó, mai phải trông cậy hết vào anh rồi.”


Nhĩ Đông nhìn y bằng ánh mắt bất đắc dĩ nhưng cũng đầy yêu chiều: “Một bữa ăn được ba bát cơm mà bảo yếu à.”


Cặp đôi nổi tiếng này rất biết cách bắt trend, vài vị khách mời cũng cười đùa theo, không khí cực kỳ sôi nổi.


Hà Thanh Hà ngồi ở bên cạnh, đúng lúc không cần nói gì, liền ngẩn người ra một lát.


Lúc này, Phó Sâm bất ngờ lên tiếng: “Đừng lo.”


Hà Thanh Hà hoàn hồn, mỉm cười: “Không có lo, đã đến thì cứ bình tĩnh mà ứng phó thôi.” Tới đâu hay tới đó.


Phó Sâm khẽ gật đầu, bình thản nói: “Em cứ việc đi ngắm cảnh chơi bời, mọi việc còn lại cứ giao cho anh.”


Hà Thanh Hà ngẩn ra.


Phó Sâm vốn là kiểu người lịch thiệp, có khí chất của người ở vị trí cao, nhưng trước nay luôn hỏi ý kiến anh trước khi làm gì, việc gì cũng bàn bạc cùng nhau, rất ít khi nói kiểu lời lẽ mang tính gia trưởng như vậy.


“Giao hết cho anh.”


Thật bá đạo, có chút cảm giác như tổng tài trong phim ngôn tình.


Hà Thanh Hà bật cười, đuôi mắt cong cong, định trêu vài câu, nhưng vừa ngẩng đầu thì thấy một chiếc camera đen ngòm đang chĩa về phía mình.


Hà Thanh Hà: “……”


Anh không biết tổ quay đang rất đau đầu, các cặp khác đều đã có nhiều tư liệu, chỉ riêng anh và Phó Sâm thì không ở chung phòng, lúc ăn cũng chẳng nói chuyện gì nhiều.



Khó khăn lắm mới bắt được một khoảnh khắc hai người thì thầm với nhau, không quay mấy cảnh này thì uổng quá rồi.


Thấy máy quay chuyển hướng sang, Hà Thanh Hà thu lại nụ cười, bình tĩnh nói với Phó Sâm: “Vậy ngày mai làm phiền anh rồi.”


Hai người mỗi ngày có thể nói tám trăm lần “làm phiền rồi”, khách sáo hơn cả người lạ.


Chủ đề kết thúc, cả hai lại tiếp tục ngồi xem các khách mời khác tương tác với Hướng Bội Lôi, chỉ có anh quay phim là đang âm thầm tiếc hận.


Lại không nói gì nữa, đáng ghét.


Các khách mời khác thì cãi qua cãi lại cả buổi, máy quay cũng ghi được cả đống tư liệu. Cuối cùng, Hướng Bội Lôi lại giơ viên xúc xắc lên và nói: “Vậy thì bây giờ, mỗi cặp cử một người đại diện ra lắc xúc xắc, để quyết định điểm đến ngày mai nhé.”


Hà Thanh Hà và Phó Sâm nhìn nhau, Phó Sâm nói: “Em đi đi.”


Hà Thanh Hà không từ chối, chỉ nhẹ nhàng nói: “Nếu xui xẻo thì đừng trách em đấy.”


Phó Sâm bình thản: “Chắc các địa điểm cũng ngang nhau cả thôi, không sao đâu.”


Hà Thanh Hà thấy cũng đúng, nên buông lỏng tâm lý, bước lên phía trước.


Viên xúc xắc là một khối tứ diện, mỗi mặt có đánh số. Hà Thanh Hà ném nhẹ một cái, ra số “4”.


Không thấy may mắn gì cả.


Hướng Bội Lôi bèn đọc một câu thơ: “Cây xanh nối liền thôn xóm, núi biếc nằm nghiêng bên thành.”


Hà Thanh Hà hỏi: “Có ý gì thế?”


Hướng Bội Lôi cười híp mắt: “Ngày mai sẽ biết.”


Mỗi cặp đôi đều đã ném xúc xắc, nhưng nhân viên chương trình không tiết lộ cụ thể, chỉ bảo sáng mai xuất phát, tối nay nghỉ ngơi cho tốt.


Ăn tối và quyết định địa điểm làm nhiệm vụ xong, hôm nay là thời gian để mọi người làm quen với nhau, không có lịch trình nào khác. Kết thúc buổi gặp, mọi người chúc nhau ngủ ngon rồi ai về phòng nấy.


Đêm trên núi yên ả, không có ô nhiễm ánh sáng, cũng không có tiếng xe cộ hay người qua lại. Hà Thanh Hà một mình nằm trên giường, đêm lạnh như nước, không khí từ từ thấm vào da thịt khiến anh cảm thấy hơi lạnh.


Rõ ràng căn phòng này không lớn bằng biệt thự của họ, bình thường anh đã quen ở một mình rồi mới phải.


Nói cho cùng, vẫn là không thể đem ra so sánh.


Các khách mời khác tay trong tay ngọt ngào về phòng, chỉ có anh và Phó Sâm là “đặc biệt”.


Anh không sợ bị dị nghị, anh và Phó Sâm đều giống nhau, chỉ cần bản thân thấy thoải mái là được, không quan tâm người khác nghĩ gì.


Anh chỉ là không nhớ nổi cảm giác ngủ chung giường với Phó Sâm là như thế nào nữa rồi.


Họ chỉ ngủ cùng trong đêm tân hôn. Khi ấy Hà Thanh Hà nghĩ Phó Sâm y như robot, chắc sẽ không mặn mà với chuyện vợ chồng, ai ngờ đêm đó hắn lại kéo anh làm tròn thủ tục.


Anh lại nghĩ rằng, một khi đã ngủ cùng, thì nên giống như những cặp vợ chồng bình thường, sẽ có sự thân mật dịu dàng. Anh cố gắng đè nén sự ngượng ngùng, tựa vào hắn, nhưng Phó Sâm lại không ôm anh.


Sau này nghĩ lại, Phó Sâm chắc là sợ chen chúc khiến anh khó ngủ, nên mới để cho anh không gian yên tĩnh.


Phó Sâm luôn suy nghĩ cho anh theo cách của riêng hắn, còn anh cũng phải đáp lại tương xứng.


Khi anh phát hiện Phó Sâm mỗi sáng đều cố ý dậy sát giờ để không đánh thức mình, cũng vì thế mà từ bỏ thói quen tập thể dục, anh đã chủ động đề nghị ngủ riêng.


Phó Sâm đồng ý.


Giờ đây, Hà Thanh Hà nằm trên chiếc giường cổ điển trang nhã trong khách sạn, nhìn ánh trăng đổ đầy sân, cố gắng nhớ lại cảnh hai người cùng giường, chung gối.


Và rồi anh phát hiện, hoàn toàn không có ký ức đó, Phó Sâm chưa bao giờ ôm anh ngủ cả.


x


Sáng sớm hôm sau, xe trung chuyển đỗ sẵn trước cửa khách sạn để đưa các khách mời đến địa điểm đã bốc thăm ngày hôm qua.


Buổi sáng lúc nào Hà Thanh Hà cũng bị tuột huyết áp, lúc này anh cụp mắt đứng trong ánh nắng sớm, gương mặt điềm tĩnh, làn da trắng như ngọc, khóe mắt lộ chút lười biếng, trông thật sự nổi bật.



Cameraman không nhịn được mà quay thêm cho anh vài cảnh. Đúng lúc đó, Phó Sâm bước lên, chắn trước ống kính máy quay, hỏi Hà Thanh Hà: “Tối qua ngủ có ngon không?”


Hà Thanh Hà khẽ cười: “Cũng ổn.”


Hai người lên xe, Hà Thanh Hà không nhịn được hỏi nhân viên chương trình: “Rốt cuộc chúng tôi sẽ đi đâu vậy?”


Nhân viên thần thần bí bí: “Đến rồi sẽ biết.”


Xe chở họ đến chân núi, Hà Thanh Hà bước xuống, nhìn về phía nhà lồng và nông trại rộng lớn trước mặt, không khỏi câm nín.


Cây xanh nối liền thôn xóm, núi biếc nằm nghiêng bên thành là chỉ chỗ này à?” Anh không nhịn được hỏi.


Nhân viên cực kỳ đàng hoàng trả lời: “Cố nhân đãi cơm gà, mời tôi đến nhà quê chính là miêu tả cảnh thi nhân được bạn thân mời đến trang trại chơi đấy.”


Được rồi, hay lắm, tuyệt vời.


Quả nhiên show thực tế trong nước không thoát khỏi “nông gia lạc”, trong gen người Trung Quốc đúng là có cấy sẵn tư tưởng trồng trọt làm nông.


Hà Thanh Hà hiểu rõ chương trình chắc chắn đã ký hợp đồng quảng bá với mấy điểm đến này. Nông trại mà họ đến hôm nay có nhà lồng trồng rau, gà vịt bò dê, sát núi gần sông, diện tích rộng lớn, cơ sở vật chất cũng khá đầy đủ. Rõ ràng chủ nông trại muốn nhờ chương trình để thu hút thêm khách du lịch.


Chỉ tiếc là lại vớ trúng cặp anh và Phó Sâm. Hà Thanh Hà cảm thấy họ không hợp để quảng cáo nông trại kiểu này chút nào.


Anh thậm chí còn nghi ngờ vụ xúc xắc hôm qua là sắp xếp trước, đạo diễn Từ cố ý đẩy họ đến đây.


Vẫn là câu cũ, đến thì cứ đến thôi. Phó Sâm mặc bộ đồ phong cách thường ngày, đứng trước cổng nông trại.


Tuy trang phục đã thoải mái hơn, nhưng cặp kính viền vàng, đồng hồ tinh xảo, cùng khí chất cao quý của hắn vẫn cực kỳ lạc lõng với khung cảnh này.


Tổng tài gặp nông gia lạc, đúng là đạo diễn chơi ác thật, Hà Thanh Hà chắc mẩm là cố ý.


Phó Sâm vẻ mặt không thay đổi, chỉ hỏi: “Nhiệm vụ là gì?”


Nhân viên đưa đến một tấm bảng, tươi cười nói: “Trên đây có nhiều nhiệm vụ, hai anh có thể tự chọn làm. Hoàn thành nhiệm vụ sẽ được điểm, mỗi loại nhiệm vụ có điểm số khác nhau. Đến tối, dựa vào tổng điểm mà xác định bữa tối và chỗ nghỉ ngơi.”


Hà Thanh Hà ghé sát nhìn bảng nhiệm vụ trong tay Phó Sâm, đọc xong thì khóe miệng giật giật.


Sửa hàng rào, cho gà ăn, đào khoai… Mấy thứ gì thế này?


Hai người xem xong, cùng ngẩng đầu, mặt không cảm xúc nhìn nhân viên chương trình.


Nhân viên không dám nhìn họ, ngẩng mặt nhìn trời, cảm khái: “Thời tiết hôm nay đẹp ghê ha.”


Đã đến nước này, lên thuyền giặc thì phải chèo tiếp, Hà Thanh Hà và Phó Sâm bàn bạc nên bắt đầu từ nhiệm vụ nào.


Hai người không hẹn mà cùng bỏ qua nhiệm vụ có điểm cao nhất là “lùa heo con”, quyết định đi hái ngô trước.


Hái ngô ít điểm nhưng có vẻ dễ làm.


Họ được dẫn đến cánh đồng ngô, những lá ngô xanh sẫm trải dài như biển, trái ngô căng tròn ẩn trong lớp lá, chờ người thu hoạch.


Khung cảnh nông trại đầy sức sống này quả thực rất xa lạ với cuộc sống của Phó Sâm.


Chương trình còn chuẩn bị sẵn cả giỏ để hái ngô bỏ vào.


Hà Thanh Hà xắn tay áo chuẩn bị bắt đầu, nhưng Phó Sâm ngăn lại.


“Em ra chỗ kia nghỉ đi.” Phó Sâm nói.


Hà Thanh Hà không hiểu: “Một mình anh làm sao xuể?” Anh khó mà hình dung cảnh Phó Sâm tự tay hái ngô.


Tổng tài hái ngô, có khác gì tận thế đâu.


Phó Sâm không giải thích nhiều, chỉ đứng tại chỗ gọi điện thoại.


Một lúc sau, trợ lý vạn năng Tiểu Hoàng xuất hiện.


Phải nói là trợ lý Hoàng lái chiếc Mercedes-Benz G-Class, chở theo người và vật dụng đến nơi.



Trợ lý Hoàng mặt lạnh như tiền, nghiêm túc nói: “Boss, boss nhỏ, mời ngồi.”


Hà Thanh Hà: “……”


Phó Sâm ngồi xuống trước, Hà Thanh Hà cũng đành ngồi theo.


Nhân viên chương trình nhìn cảnh này, trợn tròn mắt, lắp bắp hỏi: “Hai người không hái ngô nữa sao?”


Phó Sâm thản nhiên: “Tôi đâu có nói là không làm.”


Hắn vẫy tay với trợ lý Hoàng, cậu ta lập tức bước đến, cung kính hỏi: “Boss, có dặn dò gì không?”


Phó Sâm nói vài câu, Hoàng trợ lý gật đầu: “Rõ rồi.”


Trợ lý Hoàng biến mất một lát, lúc trở lại thì dẫn theo một nhóm người.


Nhóm người đó phần lớn mặc đồ lao động, trợ lý Hoàng ho khẽ một tiếng, nói với họ: “Mỗi người một ngày ba trăm tệ, làm hết công việc ở đây là được.”


Họ đều là dân trong vùng quen làm việc đồng áng, vừa nghe nói lương ngày ba trăm là cười tươi như hoa: “Được rồi ông chủ, bọn tôi làm nhanh lắm.”


Trợ lý Hoàng chỉ vào cánh đồng ngô trước mặt, nói: “Nhiệm vụ đầu tiên, hái ngô.”


Hái ngô với dân quê thì chẳng có gì là khó, họ liền chuẩn bị làm việc.


Lúc này nhân viên chương trình mới phản ứng lại, vội vàng ngăn cản: “Sao lại như vậy được, làm nhiệm vụ không được nhờ người ngoài giúp mà.”


Phó Sâm bình thản nói: “Không phải nhờ giúp, là thuê.”


Nhìn cảnh dân làng bắt đầu làm việc rôm rả, nhân viên chương trình cuống lên: “Cái này vi phạm quy tắc rồi!”


Phó Sâm hỏi: “Vi phạm điều nào? Trong hợp đồng không có ghi.”


Hắn ngồi dưới tán dù, nói năng bình tĩnh, như thể đang đàm phán kinh doanh chứ không phải ghi hình show thực tế.


“Tôi bỏ tiền ra thuê người là một hình thức chi trả. Người chuyên nghiệp làm việc chuyên nghiệp. Họ giỏi làm nông, tôi giỏi chi tiền, vậy thì tôi thuê họ, trả lương cho họ.”


Bình thường Phó Sâm lạnh lùng kiệm lời, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không có tài ăn nói. Vài câu đã khiến người bên chương trình á khẩu, không phản bác được cũng chẳng ngăn được, chỉ có thể tức tối nghiến răng nghiến lợi trong thầm lặng.


Tên tư bản đáng ghét này, đúng là giỏi tính toán!


Đám nhân viên nhanh chóng lùi ra, báo cáo tình hình với đạo diễn Từ, chẳng rõ họ nói những gì, nhưng mặt ai nấy đều như ăn phải thuốc súng.


Hà Thanh Hà đứng bên cạnh theo dõi từ đầu đến cuối. Đợi Phó Sâm “đàm phán” xong xuôi, anh mới hỏi: “Anh đã sắp xếp từ trước rồi đúng không?”


Phó Sâm quay đầu lại, đẩy gọng kính lên, đáp: “Tối qua sau khi bốc được câu thơ đó, anh đoán được đại khái nội dung hôm nay nên bảo trợ lý Hoàng chuẩn bị người trước.”


Hà Thanh Hà chớp mắt mấy cái rồi bật cười: “Anh đúng là…”


Chuyện gì cũng tính toán đâu ra đấy, không chê vào đâu được, hoàn hảo như một cỗ máy.


Phó Sâm phát hiện ra sự thay đổi trong ánh mắt anh, liền hỏi: “Em không vui à?”


Hà Thanh Hà lắc đầu, cười cong cả mắt: “Rất vui là đằng khác.”


Nhìn sắc mặt của nhân viên chương trình, chắc đạo diễn Từ đang phát điên ở đầu dây bên kia. Nghĩ đến chuyện đạo diễn bị chọc tức, Hà Thanh Hà thấy sướng rơn.


Mấy bác nông dân được thuê tay chân lanh lẹ, chẳng mấy chốc đã chất đầy rổ ngô ở ven ruộng. Sau đó, Phó Sâm tiếp tục chọn vài nhiệm vụ khác trên bảng, cũng thuê người làm nốt, nhanh gọn và hiệu quả.


Thấy điểm số của cặp đôi Phó – Hà cứ thế tăng vọt, mà hai người còn chưa đổ giọt mồ hôi nào, nhân viên chương trình không chịu nổi nữa, buộc phải ra đòn mới.


“Nhiệm vụ sáng nay coi như hoàn thành, nhưng chiều nay hai người phải tự làm.”


“Nguyên liệu nấu bữa tối các bạn phải tự đi kiếm, không được nhờ người khác giúp, cũng không được mua đồ có sẵn. Tóm lại là cấm gian lận, chỉ được dựa vào sức mình, nếu không tối nay sẽ nhịn đói!”


Nhân viên đặt ra một loạt điều kiện, đuổi hết những người giúp việc đi, ngay cả trợ lý Hoàng cũng bị “đuổi về nước”.


Trợ lý Hoàng cực kỳ không cam lòng, nhưng chẳng còn cách nào khác, dù sao đây cũng là show thực tế. Cậu ta đành lưu luyến dắt người quay đầu rời đi, từng bước đầy tiếc nuối.



Sau khi phía chương trình tiễn hết những người không liên quan, chỉ còn lại Phó Sâm và Hà Thanh Hà, xung quanh là cả rừng máy quay, vây chặt hai người như bát quái trận đồ, không chừa kẽ hở.


Phó Sâm phân tích tỉnh bơ: “Đạo diễn nổi đóa rồi.”


Hà Thanh Hà đồng tình: “Nhỏ nhen quá mức.”


Hai người đứng trước camera công khai “bóc phốt” đạo diễn, cameraman nghe xong chỉ biết tự nhủ: Đoạn này tuyệt đối không thể để đạo diễn Từ xem được.


Tán dóc xong rồi cũng phải làm theo yêu cầu, lần này không còn lỗ hổng nào để lách luật nữa, họ buộc phải tự mình tìm nguyên liệu trong trang trại.


Hà Thanh Hà nhìn bảng nhiệm vụ, nguyên liệu thì đầy rẫy, vấn đề là phải tự đi lấy. Toàn bộ thành quả sáng nay bị phía chương trình “cướp sạch”, giờ muốn ăn phải đi đào khoai lại, hoặc vào chuồng gà nhặt trứng.


Xem ra đạo diễn Từ quyết tâm phải quay được cảnh hai người lao động chân tay mới chịu.


Lần này tên “tư bản” cũng phải xắn tay áo. Phó Sâm cởi áo khoác ngoài, đưa cho Hà Thanh Hà: “Em nghỉ ngơi đi, để anh làm.”


Hà Thanh Hà hỏi: “Anh tính làm gì?”


Phó Sâm đáp: “Lấy mỗi thứ một ít, bắt đầu lại từ ngô vậy.”


Hắn không muốn anh vất vả, nhưng Hà Thanh Hà không đồng ý, nhất quyết đi theo hắn.


Hai người quay lại ruộng ngô. Khác hẳn khung cảnh sôi động ban sáng, giờ đây chỉ còn lại bầu không khí tĩnh mịch.


Hà Thanh Hà lẩm bẩm bất mãn: “Rõ ràng sáng đã hái bao nhiêu ngô rồi mà giờ lại không tính.”


Nhân viên bên cạnh nói: “Ai bảo không tính? Đó là điểm nhiệm vụ. Còn giờ hai người đang lo bữa tối, hai chuyện khác nhau.”


Phó Sâm đẩy kính, không tranh luận nữa, chỉ nhắc: “Em đứng yên đó, đừng vào” rồi bước thẳng vào ruộng ngô.


Lớp ngô ngoài đã bị thu hoạch hết, giờ phải vào sâu hơn, bóng dáng hắn dần biến mất trong hàng ngô xanh rậm rạp.


Hà Thanh Hà ôm áo khoác của hắn, mùi hương gỗ quen thuộc bao quanh, đứng bên bờ ruộng lặng lẽ nhìn theo.


Bình thường Phó Sâm đeo kính, ăn mặc chỉn chu, trông như người chỉ hợp ngồi phòng họp đọc văn kiện, vậy mà giờ lại chui vào ruộng hái ngô.


Ánh mắt anh dõi theo dáng người hắn thoắt ẩn thoắt hiện giữa những hàng ngô cao ngang đầu người, chiếc sơ mi trắng cùng đôi chân dài xen giữa những luống cây, thỉnh thoảng kính phản chiếu ánh nắng lấp lánh.


Cảnh tượng thật có chút lạc quẻ, hắn vốn không quen làm việc này nên hơi lóng ngóng.


Nhưng nhờ thường xuyên rèn luyện thể chất, Phó Sâm khỏe hơn vẻ ngoài, hơn nữa cũng đã quan sát cách làm của mọi người lúc sáng nên nhanh chóng bắt nhịp. Một tay giữ cây ngô, tay kia nhẹ nhàng bẻ trái ra.


Hà Thanh Hà cứ thế đứng bên ngoài ngắm hắn làm việc. Cuối cùng, hắn bước ra, tay ôm vài trái ngô, thẳng thừng đưa cho anh.


Hà Thanh Hà cuống quýt: “Áo bị bẩn mất rồi.”


Phó Sâm bình thản: “Không sao.”


Hà Thanh Hà dùng áo khoác của hắn gói lấy đống ngô, tự nhiên thấy một cảm giác ấm áp trào dâng, như thể Phó Sâm là dã thú đi săn mang mồi về nhà rồi giao hết cho vợ.


Anh nghĩ đến hình ảnh đó mà bật cười, khóe miệng khẽ cong lên.


Phó Sâm cúi đầu, nhìn anh chăm chú: “Anh đi lấy thêm ít nữa.”


Hà Thanh Hà tay ôm ngô, đưa tay còn lại ra sau tai hắn, nhẹ nhàng gỡ mảnh lá vướng trên tóc.


Hương thơm dịu dàng thoảng qua, ngón tay lướt nhẹ mái tóc, như một cánh bướm đậu lại rồi bay đi, để lại chút luyến tiếc thoáng qua.


Hà Thanh Hà thì thầm: “Không nỡ…”


Phó Sâm đang mải cảm nhận động tác dịu dàng của anh, không nghe rõ: “Gì cơ?”


Hà Thanh Hà hiểu rõ, việc Phó Sâm chịu phối hợp đến vậy, không phải vì show giải trí, mà là sợ anh bị đói.


Nhìn hắn trong chiếc sơ mi trắng giữa cánh đồng, tim anh mềm nhũn, anh cũng không muốn để hắn phải vất vả.


Hà Thanh Hà ngẩng mặt, nở nụ cười dịu dàng, nắm lấy tay hắn kéo về phía con suối, hỏi: “Anh có muốn uống canh cá không?”


Hết chương 20.


Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương Truyện Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương Story Chương 20
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...