Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương

Chương 17

92@-
Chương 17

Đêm trước ngày khởi hành, với tâm trạng ôn bài phút chót trước kỳ thi, Hà Thanh Hà không nhịn được lại lên mạng xem thêm vài chương trình thực tế khác và bình luận của cư dân mạng, say sưa xem đến tận khuya.


Sáng hôm sau, chuông báo thức vang lên chói tai, anh vốn định lười biếng thêm một chút, nhưng bỗng nhớ lại lời hùng hồn nói với Phó Sâm tối qua, liền cắn răng gắng gượng bò dậy khỏi giường.


Khi anh đi vào phòng khách thì Phó Sâm đã chỉnh tề từ lâu, ngồi vắt chân trên sô pha, tay cầm máy tính bảng đọc tài liệu.


Hà Thanh Hà chớp chớp mắt, cố nén giọt nước mắt sinh lý vì buồn ngủ, nhoẻn miệng chào: “Chào buổi sáng.”


Phó Sâm nhìn đôi mắt lơ mơ của anh, gật đầu: “Chào.”


Hôm nay Hà Thanh Hà không phải tiễn Phó Sâm đi làm, mà là cùng hắn ra ngoài.


Trợ lý Tiểu Hoàng đã đến từ sớm, vào nhà giúp họ mang hành lý.


Đúng như Hà Thanh Hà đoán, Phó Sâm dẫn theo cả một đoàn trợ lý, đến mức phải dùng hẳn một chiếc xe riêng để chở họ.


Những trợ lý phụ trách công việc không liên quan đến Hà Thanh Hà, mọi chuyện sinh hoạt hàng ngày, anh cứ tìm Tiểu Hoàng là được.


Mấy tập đầu của chương trình được quay tại một khu danh lam thắng cảnh ở vùng Tây Nam núi non xanh biếc, sông nước hữu tình, không khí trong lành nguyên sinh, là điểm đến du lịch lý tưởng.


Vì xa trung tâm thành phố nên phải di chuyển bằng máy bay, cũng may là chỗ đó có một sân bay nhỏ.


Chỉ có điều do vị trí hẻo lánh nên không có máy bay lớn bay thẳng, máy bay nhỏ lại chật chội không có khoang thương gia cao cấp, lần này Phó Sâm dùng máy bay riêng của nhà họ Phó.


Máy bay của nhà họ Phó được một đội ngũ chuyên nghiệp quản lý, khi cần dùng chỉ cần thông báo là họ sẽ phụ trách cả việc xin đường bay lẫn điều động phi công.


Cả nhóm đến sân bay, nơi này không khai thác các chuyến bay thương mại lớn, chỉ đón những loại máy bay đặc biệt, sân bay nhỏ và không cần đợi lâu, mọi người đến đủ là có thể cất cánh ngay.


Vừa xuống xe, Hà Thanh Hà đã thấy một cái camera hướng thẳng vào mặt mình.


Hà Thanh Hà: “…”


Cảm giác quen thuộc lại ùa về. Ống kính này còn to hơn mấy cái ở nhà, lại còn sát mặt hơn, chĩa thẳng không chút lưu tình.



Trợ lý ghi hình xuất hiện từ sau lưng người quay phim, giải thích: “Chúng tôi cần quay một số cảnh dọc đường, nên bắt đầu từ bây giờ nhé.”


Hà Thanh Hà hiểu rõ, để tạo hiệu ứng “hào môn”, nhất định sẽ quay cận cảnh chiếc máy bay riêng của nhà họ Phó.


Đối diện với ống kính, Phó Sâm vẫn điềm tĩnh như thường, như thể chẳng hề có quay phim đứng bên cạnh, cả người không giống đi quay chương trình mà như chuẩn bị đi họp kinh doanh.


Cả nhóm lên máy bay, quay phim phụ trách quay kỹ nội thất trong khoang, còn Hà Thanh Hà thì vừa ngồi vào chiếc ghế bọc da liền thở nhẹ một tiếng.


Phó Sâm bảo trợ lý lấy một tấm chăn lông đưa cho Hà Thanh Hà, nói: “Bay mất hai tiếng, tranh thủ ngủ một lát đi.”


Hắn biết rõ Hà Thanh Hà thức sớm như vậy nhất định đang ngáp ngắn ngáp dài.


Hà Thanh Hà đón lấy tấm chăn lông cừu, mỉm cười với Phó Sâm: “Cảm ơn anh.” Trong lòng thì hơi buồn bực.


Lẽ ra anh phải đảm nhiệm vai trò “kiều thê”, chủ động đắp chăn cho Phó Sâm mới đúng, thế mà bây giờ lại bị hắn chăm sóc ngược.


Khi máy bay cất cánh, độ rung lắc mạnh hơn máy bay lớn một chút, nhưng đến khi bay vào tầng bình lưu thì sự thoải mái của máy bay riêng mới thực sự được bộc lộ.


Không gian rộng rãi, ghế ngồi dễ dàng ngả lưng nằm nghỉ, có thiết bị giải trí riêng biệt, còn phục vụ cả rượu và đồ uống, thậm chí còn đầy đủ hơn nhiều khách sạn dưới mặt đất.


Người phụ trách quay một lượt nội thất máy bay, trong lòng lại thầm lo không biết có được dùng hết những cảnh này không, vì sợ sẽ khiến khán giả phản cảm vì quá xa hoa.


Mọi người vừa thích xem cuộc sống giới thượng lưu, lại vừa thích chỉ trích người giàu, để dung hòa được hai thái cực này thực sự rất khó.


Sau đó, ống kính quay sang hai nhân vật chính.


Hà Thanh Hà và Phó Sâm cùng ngồi trên một chiếc sô pha, trên đầu gối Hà Thanh Hà là chiếc chăn mỏng, sô pha vừa đủ lớn, khoảng cách giữa hai người không gần cũng chẳng xa, mỗi người chiếm một góc, từ đầu đến giờ không ai nói câu nào.


Cameraman và trợ lý quay phim: “…”


Lại nhớ tới ám ảnh khi quay trailer, không khí im lặng đến mức đáng sợ!


Trong trailer có rất nhiều phân cảnh hai người im bặt, chẳng nói chẳng rằng, khiến nhóm biên tập cặp Hà – Phó từng đau đầu không ít. Lần này, trong khi các cặp khác đến địa điểm quay mới bắt đầu ghi hình, thì riêng cặp này, đạo diễn Từ đã yêu cầu phải bám theo từ sớm.


Chính là lo cảnh hai người ở cạnh nhau mà im hơi lặng tiếng, sau này dựng hậu kỳ sẽ không có gì để xài, đành cố gắng quay càng nhiều càng tốt, hy vọng vớt được chút tư liệu dùng được.



Hà Thanh Hà dù buồn ngủ rũ rượi nhưng lại quá phấn khích, nằm mãi vẫn không ngủ được.


Anh hé mắt, vừa vặn chạm phải ống kính máy quay đen sì đang hướng thẳng vào mặt mình.


Hà Thanh Hà: “…”


Một cảm giác trách nhiệm kỳ quặc bất chợt trỗi dậy, anh nhớ đến lời dặn của nhân viên chương trình, bảo anh cố gắng tương tác nhiều với Phó Sâm hơn. Nghĩ vậy, Hà Thanh Hà khẽ quay sang liếc nhìn hắn một cái.


Phó Sâm vẫn giữ nguyên tư thế từ nãy giờ, dựa người vào sô pha, chăm chú nhìn vào chiếc máy tính bảng.


Hà Thanh Hà cứ tưởng hắn đang bận công việc, không tiện làm phiền, đành ôm lấy chăn, lặng lẽ dịch người về phía Phó Sâm một chút. Anh nghĩ, chỉ cần lại gần hơn cũng được, ít nhất lên hình sẽ có vẻ thân thiết hơn.


Nhưng khi ánh mắt liếc qua nội dung trên màn hình máy tính bảng, Hà Thanh Hà bỗng khựng lại.


“Tên chương trình, số lượng khách mời, lựa chọn địa điểm, chỉ số phổ biến, ảnh hưởng về sau…”


Hà Thanh Hà ngơ ngác.


Phó Sâm đang xem một bảng thống kê, liệt kê các chương trình thực tế nổi bật trong vài năm trở lại đây, phân loại rõ ràng và tổng hợp đầy đủ từ nhiều phương diện khác nhau.


Anh thật sự không ngờ, Phó Sâm lại nghiêm túc với việc tham gia chương trình đến thế.


Trước đây cứ nghĩ hắn chỉ tham gia cho có lệ, không để tâm mấy, giờ xem ra không phải. Phải nói đúng hơn, Phó Sâm là kiểu người không bao giờ xem nhẹ bất kỳ lịch trình nào. Dù là lĩnh vực không quen thuộc, hắn cũng sẽ chuẩn bị đầy đủ.


Hà Thanh Hà ôm lấy tấm chăn, lặng lẽ xích lại gần thêm một chút. Tất nhiên Phó Sâm nhận ra, nhưng không nói gì, chỉ dịch máy tính bảng ra giữa, để Hà Thanh Hà có thể cùng xem.


Anh nghiêng đầu nhìn bảng thống kê, trong lòng không khỏi thán phục.


Những phần đầu còn dễ hiểu, chủ yếu tổng hợp nội dung các show, nhưng đến phần sau mới thấy được độ chuyên sâu, từng chương trình bị “mổ xẻ” kỹ lưỡng, thậm chí phân tích cả tình hình tài chính của từng nền tảng và hậu thuẫn tài chính sau lưng các khách mời, còn có cả vài bí mật động trời trong giới giải trí.


Quá mức rồi, họ chỉ tham gia một chương trình thực tế về hôn nhân thôi mà, cần gì điều tra sâu đến thế.


Phó Sâm vẫn chăm chú nhìn màn hình, mặt không biến sắc, dù cho mục đó ghi một khách mời từng dùng quy tắc ngầm để đổi lấy thời lượng lên hình.


Hà Thanh Hà không muốn xem những chuyện tiêu cực đó, bèn mở lời: “Chương trình lần này hình như khá nhẹ nhàng, chắc nhiệm vụ cũng không đến mức phức tạp đâu.”



Phó Sâm tay cầm máy tính bảng, tay còn lại đẩy nhẹ gọng kính, gật đầu: “Đã chọn địa điểm là khu du lịch, khả năng cao sẽ giống mấy chương trình du lịch, chủ yếu ăn chơi nghỉ dưỡng, nhẹ nhàng là chính.”


Hà Thanh Hà hơi bất ngờ, rồi mỉm cười: “Em cũng đoán vậy.”


Dạo gần đây anh cũng tranh thủ xem lại kha khá chương trình, tự tổng hợp ra vài quy luật: “Đã là chương trình về hôn nhân, chắc chắn sẽ có phần thi nấu ăn.”


Phó Sâm gật đầu: “Ở đó là vùng núi, có nhiều đặc sản địa phương, có lẽ sẽ có thử thách tìm nguyên liệu.”


Nụ cười trên môi Hà Thanh Hà càng rõ hơn, xem ra hai người thật sự nghĩ giống nhau. Anh nói tiếp: “Khả năng cao là muốn ăn phải làm nhiệm vụ.”


Phó Sâm: “Thử thách sự ăn ý.”


Hà Thanh Hà: “Biểu diễn tài năng.”


Phó Sâm: “Trò chuyện bên lửa trại.”


Hà Thanh Hà: “Không biết có hình phạt gì cho người thua nhỉ?”


Phó Sâm: “Có thể là phải ngủ nhà tranh.”


Hai người gần như ngồi sát vào nhau, giữa họ là chiếc máy tính bảng của Phó Sâm, thay phiên nhau đoán nội dung chương trình.


Một người thanh tú dịu dàng, một người lạnh lùng nghiêm nghị, ngoại hình không chê vào đâu được, khí chất nổi bật, ngồi trong khoang máy bay sang trọng, bầu không khí nhẹ nhàng, ấm áp. Cảnh tượng ấy đẹp như một bức tranh sơn dầu, yên bình và tinh tế, là tư liệu quay cực kỳ quý giá.


Nhưng cameraman thì cười không nổi.


Hà Thanh Hà và Phó Sâm cuối cùng cũng chịu nói chuyện, không còn “ai làm việc nấy” như trước nữa, nhưng sao lại là… bàn chuyện dàn dựng show truyền hình thế này chứ? Vậy phát sóng kiểu gì?


Hà Thanh Hà cũng không ngờ rằng chủ đề về chương trình thực tế lại có thể khiến anh và Phó Sâm nói chuyện hợp như vậy. Hai người đã kết hôn một năm, nói chuyện vẫn luôn ít ỏi. Một phần vì cả hai đều thông minh, hiểu nhau không cần dài dòng, phần khác là vì thật sự… không có chuyện gì để nói.


Phó Sâm không phải kiểu người lướt mạng, Hà Thanh Hà thì không mê thể thao, muốn tìm đề tài chung để nói chuyện cũng khó.


Phó Sâm vừa cầm máy tính bảng, vừa bình thản phân tích các “chiêu trò” trong show, giọng nói trầm thấp, hơi lạnh nhưng lại cực kỳ dễ chịu.


Dù chưa từng xem nhiều chương trình, hắn vẫn tổng hợp và phân tích không thiếu một điểm nào, đúng kiểu “chém gió trên lý thuyết”, còn Hà Thanh Hà thì có kinh nghiệm thực chiến, thi thoảng bổ sung thêm vài tình huống thực tế, khiến cuộc trò chuyện kéo dài suốt hai tiếng bay trôi qua trong chớp mắt.



Cameraman lặng lẽ theo họ bước xuống máy bay, lòng vẫn còn tiếc rẻ không thôi.


Cơ hội được đi máy bay riêng không phải lúc nào cũng có, có khi cả đời chỉ được một lần.


Xuống máy bay, xe riêng đến đón họ đến khu du lịch. có lượt xem đang tạm đứng đầu các chương trình cùng thời điểm, ngoài các nhà tài trợ vốn có, Phó Sâm cũng đã góp một khoản đầu tư, sau khi trailer lên sóng, phía Lưu Nhứ lại có thêm nhà đầu tư tiếp tục rót vốn.


Thành ra chương trình chẳng thiếu kinh phí, mạnh tay bao trọn khu nghỉ dưỡng tốt nhất gần khu du lịch.


Vừa đến khách sạn, Hà Thanh Hà bước xuống xe theo sau Phó Sâm, ngẩng đầu lên liền bị phong cảnh xung quanh làm cho ngẩn ngơ.


Dãy núi xa xa xanh biếc như ngọc, trầm tĩnh nằm dưới bầu trời xanh thẳm, sương trắng lượn lờ như lụa mỏng phủ trên mặt núi, cảnh tượng mờ ảo như tiên cảnh, tựa như tranh thủy mặc của các thi nhân, văn sĩ miêu tả.


Không khí ẩm ướt len lỏi vào cánh mũi, mát lạnh, sảng khoái, khiến người ta khoan khoái trong lòng.


Không trách được vì sao nhiều ngôi sao thích tham gia show du lịch: cảnh đẹp, ăn uống vui vẻ, lại còn được trả cát-xê, đôi khi còn dễ chịu hơn đóng phim.


Hà Thanh Hà thu ánh mắt từ khung cảnh xa xa về, lúc này mới thấy đạo diễn Từ đang đứng phía trước, bên cạnh là một hàng dài nhân viên hậu kỳ, mấy chiếc camera lớn đang chĩa thẳng về phía họ, ghi hình cảnh họ bước vào khu nghĩ dưỡng.


Hà Thanh Hà vừa định lên tiếng chào đạo diễn Từ, thì đã bị ông ấy lớn tiếng bảo: “Dừng lại!”


Phó Sâm phối hợp dừng bước ngay lập tức.


Đạo diễn Từ nhíu mày, rõ ràng không hài lòng: “Thế này không được, trợ lý của hai người đâu? Không phải nói mang theo cả đống người à?”


Đám trợ lý vốn sợ che mất khung hình nên đi cách xa phía sau.


Nghe đạo diễn lên tiếng, những người khác lập tức tiến lên trước, làm theo chỉ đạo của đạo diễn Từ, vây quanh Phó Sâm và Hà Thanh Hà.


“Đúng rồi, cứ vậy đi, vây quanh sếp các người mà bước tới từ từ. Nhớ bước đều nhau một chút, nhìn vào máy quay, tưởng tượng như có đàn bồ câu trắng đang bay quanh các người ấy, sếp của mấy người là đại ca Thượng Hải, hiểu chưa?”


Tổng tài bá đạo xuất hiện, khí thế nhất định phải kinh người.


Hà Thanh Hà: “…”


Hết chương 17.


Phải làm tới mức này luôn đó hả =)))))


Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương Truyện Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương Story Chương 17
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...