Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Chương 133: Hoàn toàn văn
166@-
Chương 133. Trở về quá khứ (2)
Hà Thanh Hà tưởng mình nghe nhầm.
Đi chơi?
Phó Sâm mà cũng biết nói “đi chơi”?
Hôm nay Hà Thanh Hà đã bị chấn động đến mức tê liệt.
Điều khiến anh thấy khó tin hơn là tại sao Phó Sâm lại chủ động rủ anh đi câu cá, anh chưa từng hé lộ với ai chuyện mình biết câu cá, Phó Sâm làm sao biết được, hay chỉ là trùng hợp thôi?
Phó Sâm biết rõ, nếu cứ để mặc Hà Thanh Hà ngẩn ngơ, anh có thể giữ như thế cả một buổi chiều, thế là hắn kéo tay anh, không cho phản đối: “Đi thôi.”
Hắn dẫn Hà Thanh Hà tới nhà hàng mà hai người thường ghé ăn, rồi đến cái ao cá mà hắn từng thầu.
Chỉ tiếc là ở dòng thời gian này, hắn vẫn chưa kịp mua lại cái ao đó.
Nhưng theo lời Hà Thanh Hà kể, trước khi được hắn mua, chỗ đó vốn nổi tiếng là một cái hố đen*, ông chủ vẫn làm ăn với bên ngoài, chắc sẽ không từ chối họ.
(*chỉ chỗ câu thả nhiều cá, nhưng tính phí cao, có yếu tố thương mại)
Hà Thanh Hà đi theo Phó Sâm, trong lòng ngày càng thấy khó hiểu.
Phó Sâm mà cũng biết chỗ này, nếu không biết về câu cá thì sao có thể đến được tận đây.
Thực ra Phó Sâm không rành câu cá, hắn chỉ đơn thuần là vì đi cùng Hà Thanh Hà nên nghe nhiều, rồi cũng hiểu được chút ít.
Hà Thanh Hà của nửa năm trước chắc không thể ngờ được, nửa năm sau mình lại hồ hởi kể cho Phó Sâm nghe về sở thích của mình.
Phó Sâm quen thuộc đến gặp ông chủ ao cá, hỏi thuê một khu vực, tiện thể mượn ít đồ nghề. Đặc biệt là loại cần câu mà Hà Thanh Hà hay dùng, Phó Sâm còn chỉ rõ là loại như thế nào.
Ông chủ ao cá vẫn như cũ, chỉ cần trả đủ tiền thì cái gì cũng dễ nói, thái độ niềm nở thân thiện, mọi thứ đều sắp xếp đâu vào đấy.
Hà Thanh Hà đi theo sau Phó Sâm như thằng ngốc, nhìn hắn trò chuyện với ông chủ mà có cảm giác như mình đang mơ.
Cuối cùng hai người cũng ngồi xuống bên mép nước.
Phó Sâm đưa cần câu cho Hà Thanh Hà, Hà Thanh Hà còn khách sáo: “Anh câu đi.”
Phó Sâm nói thẳng: “Anh không biết.”
Hắn chỉ nghe Hà Thanh Hà nói qua sơ sơ, chỉ biết lý thuyết suông thôi.
Hà Thanh Hà sững người, lặng lẽ nhận lấy cần câu, buộc dây, thắt nút, không nói một lời.
Tay còn hơi cứng, động tác không mấy trơn tru, nhưng Hà Thanh Hà chuẩn bị xong, quăng cần ra một cách suôn sẻ.
Hai người không ai nói gì với ai, không khí như mặt nước tĩnh lặng, không một gợn sóng.
Nhưng trong lòng Hà Thanh Hà lại dậy sóng, ánh mắt anh dừng lại ở đầu cần câu, cứ nhìn chằm chằm không nhúc nhích.
Phó Sâm hỏi: “Trong lòng em có nhiều câu hỏi lắm phải không?”
Hà Thanh Hà quay đầu nhìn Phó Sâm.
Trước đây Hà Thanh Hà cũng vậy, dù trong lòng nghĩ gì cũng không nói ra, cứ tự mình xoay vòng rồi tự chui vào ngõ cụt.
Họ đã mất rất nhiều thời gian để thay đổi tính cách này của Hà Thanh Hà, hai người đã hứa với nhau, có chuyện gì thì phải nói ra trước khi đi ngủ, tuyệt đối không để mâu thuẫn kéo dài qua đêm.
Phó Sâm cũng hiểu hắn từ nửa năm sau quay lại đây, chỉ có nửa ngày ngắn ngủi, không thể nào thay đổi tính cách Hà Thanh Hà của thời gian này được.
Thế là hắn nói: “Lý do có rất nhiều, em không cần phải nghĩ ngợi làm gì, cứ thoải mái mà cảm nhận.”
“Cảm nhận xem cuộc sống như bây giờ tốt hơn, hay là như trước kia tốt hơn.”
Hà Thanh Hà nghe xong, trong lòng dao động.
Trước sáng hôm nay, Phó Sâm tuyệt đối sẽ không cùng anh ăn sáng, không đưa anh đến công ty, cũng sẽ không rủ anh đi câu cá. Càng không thể nói với anh nhiều lời như vậy.
Rốt cuộc cái nào tốt hơn đây…
Hà Thanh Hà mím môi, im lặng.
Phó Sâm chỉ hỏi một câu: “Em có thích câu cá không?”
Hà Thanh Hà khẽ gật đầu, cuối cùng cũng trả lời: “Thích.”
Phó Sâm đã biết câu trả lời rồi.
Sau đó hai người câu cá cả buổi chiều, tay nghề của Hà Thanh Hà có hơi kém đi, nhưng may mà ông chủ thả cá nhiều, cuối cùng họ vẫn thu được kha khá.
Lúc cá cắn câu, Phó Sâm giúp anh dùng vợt vớt cá, làm Hà Thanh Hà hoảng hốt.
Sao có thể để Phó Sâm làm chuyện này được!
Phó Sâm phẩy tay, thành thạo bắt cá từ trong lưới, thản nhiên nói: “Rất nhẹ, chuyện nhỏ thôi.”
Hà Thanh Hà chớp mắt nhìn hắn, cuối cùng không nhịn được mà cong môi cười, ánh mắt cong cong đầy chân thành.
Phó Sâm thích nhất là nhìn Hà Thanh Hà cười như vậy, nụ cười dịu dàng và ấm áp như lan toả hạnh phúc đi khắp thế gian.
Hai người chơi đến chạng vạng, Phó Sâm lái xe đưa Hà Thanh Hà quay lại nội thành, vốn định ghé một nhà hàng ăn tối, nhưng Hà Thanh Hà lại nói: “Về nhà được không?”
Giọng anh hơi ngại ngùng: “Về nhà em nấu cơm.”
Phó Sâm tất nhiên đáp: “Được.”
Phó Sâm lái xe về biệt thự, hai người vào nhà, Hà Thanh Hà cười nói: “Anh nghỉ ngơi chút đi, em làm nhanh thôi.”
Nửa năm sau, công việc của Hà Thanh Hà dần bận rộn, không còn ngày nào cũng về sớm nấu cơm nữa, nhưng nấu ăn là sở thích của Hà Thanh Hà nên thỉnh thoảng anh vẫn trổ tài.
Phó Sâm phát hiện, khi tâm trạng Hà Thanh Hà tốt thì anh sẽ thích nấu ăn, tâm trạng càng vui, món ăn càng phong phú.
Chỉ trừ lần anh đòi ly thân ra.
Phó Sâm không cản Hà Thanh Hà vào bếp, chỉ nói: “Em làm ít thôi, đừng để mệt.”
Hà Thanh Hà cong môi cười: “Em biết rồi.”
Hà Thanh Hà làm nhanh nhẹn lắm, thật sự không để Phó Sâm phải đợi lâu, anh bày ra một bàn đầy đồ ăn.
Rõ ràng đã bảo không cần làm nhiều, vậy mà vẫn đầy ắp cả bàn.
Phó Sâm nhìn nụ cười bên khóe môi của Hà Thanh Hà, không nói gì.
Hai người cùng nhau ăn cơm, Phó Sâm bắt đầu hỏi thăm tình hình công việc của Hà Thanh Hà, nhưng nói trước: “Em cứ thả lỏng, chỉ là trò chuyện thôi mà.”
Hà Thanh Hà rõ ràng chưa quen với việc vừa ăn cơm vừa nói chuyện, lắp bắp kể vài dự án hiện tại của Sáng Tạo Ưu Tháp cho hắn nghe.
Phó Sâm chọn mấy chỗ đưa ra lời khuyên, Hà Thanh Hà lúc thì ra chiều suy nghĩ, lúc lại như bừng tỉnh.
Ăn xong bữa cơm, Hà Thanh Hà đã học được không ít điều từ Phó Sâm, anh mím môi, cuối cùng nói ra một tiếng “cảm ơn” đầy chân thành.
Phó Sâm đẩy gọng kính, nói: “Nói cảm ơn thì sẽ bị phạt đó.”
Hà Thanh Hà lại không hiểu: “Là sao?”
Đây là bí mật nhỏ giữa anh và Hà Thanh Hà sáu tháng sau, Phó Sâm không định nói rõ, chỉ bảo: “Tóm lại đừng cảm ơn nữa, không cần khách sáo như vậy.”
Hà Thanh Hà cúi mắt, không nói lời nào.
Muốn thay đổi thói quen thì đâu phải chuyện một sớm một chiều, hồi đầu Phó Sâm và Hà Thanh Hà phạt nhau biết bao nhiêu lần, hai người mới dần thôi nói mấy câu kiểu đó, sau này trò “phạt” kia dần biến thành chút tình thú riêng của chồng chồng họ.
Theo thói quen, hai người ăn xong sẽ mạnh ai về phòng mình, đến lúc ngủ cũng chẳng trao đổi gì với nhau nữa.
Hà Thanh Hà nhìn Phó Sâm đi về phía thư phòng, trong lòng ngổn ngang.
Anh đang mong đợi điều gì đây, hôm nay Phó Sâm đúng là có hơi khác, nhưng không có nghĩa là tối nay hắn sẽ dành thời gian ở cạnh anh.
Phó Sâm phải xử lý rất nhiều việc, chẳng có nghĩa vụ phải ở bên anh.
Phó Sâm bước vào thư phòng, hắn thực sự có sắp xếp của mình.
Một là muốn để Hà Thanh Hà có không gian riêng, hai là nếu hắn chỉ có thể ở lại đây một khoảng thời gian ngắn, cũng phải nghĩ cho tiền đồ của công ty.
Hắn đâu phải thần thánh, công việc cũng sẽ có sai sót, nếu có thể tổng kết lại những hố đã gặp phải thì công ty sẽ bớt phải đi đường vòng suốt nửa năm.
Phó Sâm nhanh chóng viết một bản tài liệu và phương hướng gửi cho cấp dưới mà hắn tin tưởng.
Đến khi làm xong những việc này, cũng gần đến giờ ngủ rồi.
Phó Sâm hiếm khi cảm thấy thời gian không đủ dùng, bèn đứng dậy bước ra khỏi thư phòng.
Hà Thanh Hà đang viết sổ tay trong phòng, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa, vội vàng nhét quyển sổ tay vào ngăn kéo rồi đi mở cửa.
Ngoài cửa là Phó Sâm.
Hà Thanh Hà cứ tưởng mình nhớ nhầm, phải nghĩ đi nghĩ lại mấy lần mới chắc hôm nay không phải ngày “nộp thuế”.
Phó Sâm chỉ đến tìm anh vào buổi tối của những ngày đó thôi.
Hôm nay bất thường quá mức, Hà Thanh Hà hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Phó Sâm nói: “Không có gì, chỉ muốn nhắc em là đến giờ đi ngủ rồi.”
Hà Thanh Hà ngừng lại một chút, đáp: “Được, đi ngủ, vậy chúc ngủ ngon.”
Phó Sâm hỏi: “Về phòng ngủ chính chứ?”
Hà Thanh Hà không hiểu, Phó Sâm liền đổi ý: “Anh ngủ ở đây cũng được.”
Nói rồi, hắn bước vào phòng Hà Thanh Hà.
Hà Thanh Hà sững người, ngơ ngác nói: “Hôm nay… anh nhớ nhầm ngày à?”
Phó Sâm nhướn mày, cố ý hỏi: “Ngày gì cơ?”
Hà Thanh Hà ngại không nói rõ.
Quy định về “ngày nộp thuế” coi như đã thành luật ngầm nhưng chưa bao giờ được bàn bạc chính thức.
Phó Sâm cứ thế đường hoàng bước vào phòng Hà Thanh Hà, đảo mắt nhìn một vòng.
Bài trí vẫn như cũ, chỉ là thiếu mất hai con gấu bông chim cánh cụt với gấu Bắc Cực, nên trông hơi trống trải.
Phó Sâm tuyên bố: “Tối nay anh ngủ ở đây.”
Cả ngày nay, Hà Thanh Hà đều trong trạng thái kinh ngạc, giờ thì cảm giác sốc lên đến đỉnh điểm.
Ngủ ở đây… ngủ thế nào, có làm không? Có cần làm không?
Hà Thanh Hà vừa nghĩ đến những đau đớn và mệt mỏi vào “ngày nộp thuế” là cả người căng cứng.
Phó Sâm nhận ra biến hóa của Hà Thanh Hà, biết không phải lỗi của anh, nhưng vẫn thấy hơi mất mặt.
Hắn muốn Hà Thanh Hà thay đổi cách nhìn về hắn, liền ngồi luôn lên giường Hà Thanh Hà, vỗ vỗ mặt nệm, bảo: “Lại đây.”
Hà Thanh Hà bị hắn dọa sợ, nói: “Em còn chưa tắm.”
Cũng không cần vội, Phó Sâm bảo: “Vậy đi tắm đi.” Còn nói thêm một câu: “Muốn anh tắm cùng không?”
Hà Thanh Hà cắm đầu chạy vào phòng tắm, giống như buổi sáng, lại một lần nữa trốn chạy trong hoảng loạn.
Phó Sâm thấy Hà Thanh Hà trốn vào phòng tắm, liền đứng dậy lặng lẽ bước đến bàn học, thành thạo kéo ngăn kéo lấy quyển sổ tay kia ra.
Hầu hết nội dung bên trong Phó Sâm đều đã đọc qua, hắn lật đến trang cuối cùng, quả nhiên vừa nãy Hà Thanh Hà đang viết nhật ký hôm nay.
“Hôm nay đúng là một ngày kỳ lạ, người đó vẫn là anh ấy, tính cách cũng không đổi, nhưng hành động thì khác hẳn.”
“Trước kia anh ấy chưa bao giờ nói nhiều với mình như vậy…”
“Rốt cuộc là vì sao.”
Hà Thanh Hà viết ra điều khiến anh rối bời cả ngày vào trong nhật ký.
Anh dường như đã suy nghĩ rất lâu, để trống vài dòng rồi mới viết một câu.
“Có phải mình làm sai ở đâu không?”
Phó Sâm: “…”
Cái kiểu gặp chuyện liền tự đổ lỗi cho bản thân này của Hà Thanh Hà đúng là ăn sâu bén rễ.
Hà Thanh Hà tự kiểm điểm sâu sắc, Phó Sâm đọc mà cạn lời, có khi nào nỗ lực suốt ngày hôm nay của mình uổng công vô ích rồi không.
May mà cuối cùng, Hà Thanh Hà viết: “Hôm nay tuy kỳ lạ… nhưng rất vui.”
“Có lẽ mình không làm sai gì cả, chỉ là những cách mình dùng trước đây cuối cùng đã có tác dụng.”
Khóe môi Phó Sâm khẽ nhếch lên một chút.
Hà Thanh Hà trốn trong phòng tắm rất lâu, cuối cùng cũng thấp thỏm đi ra.
Phó Sâm vẫn ngồi bên mép giường, nhìn anh bằng ánh mắt sâu thẳm.
Hà Thanh Hà nắm chặt vạt áo ngủ, đứng yên tại chỗ.
Hà Thanh Hà ướt đẫm là hấp dẫn nhất, Phó Sâm đưa tay ra với anh, nói: “Lại đây.”
Hà Thanh Hà rón rén đi tới.
Phó Sâm nắm lấy tay Hà Thanh Hà, lần này không còn nhẹ nhàng từ tốn nữa, mà kéo mạnh anh vào lòng mình, ôm anh xoay người, đè anh xuống giường.
Hà Thanh Hà nằm ngửa, mở to mắt, nhìn Phó Sâm ở phía trên.
Phó Sâm cúi đầu, đưa tay chạm vào cổ Hà Thanh Hà.
Hà Thanh Hà không kiềm được khẽ run lên.
Tiếp đó, từ trên xuống dưới, từng chút từng chút một hắn đều chạm vào, Hà Thanh Hà phải cắn chặt môi mới không phát ra tiếng.
Nhưng Phó Sâm như cố tình đối đầu với anh, động tác trên tay càng lúc càng quá quắt, Hà Thanh Hà không hiểu chuyện gì đang xảy ra, rốt cuộc cũng vỡ trận, để mặc Phó Sâm dẫn dắt, trong tai toàn là tiếng th* d*c của chính mình và những âm thanh kỳ lạ khác.
Nhưng cuối cùng, Phó Sâm lại thu tay về.
Hà Thanh Hà dùng ánh mắt mông lung, bất lực nhìn Phó Sâm, hỏi: “Không làm sao?”
Chờ đến khi anh hỏi ra câu đó mới giật mình nhận ra mình vừa nói gì, lập tức cắn môi lại.
Trước đây anh luôn mang tâm thế hoàn thành nhiệm vụ mà đối mặt với chuyện này, không ngờ lúc này lại chủ động đòi hỏi Phó Sâm.
Hà Thanh Hà đỏ bừng cả mặt, xấu hổ chui vào chăn.
Phó Sâm ôm chặt anh, xoa lưng anh, nói: “Ngủ đi.”
Hà Thanh Hà thở phào nhưng cũng hơi hụt hẫng, giống như con đà điểu, nhắm mắt lại, tựa vào lòng Phó Sâm.
Dần dần, hơi thở anh trở nên đều đặn.
Phó Sâm thấy người trong lòng ngủ rồi, khẽ thở dài một hơi.
Hắn rất muốn cải thiện hình tượng của mình trong lòng Hà Thanh Hà nhưng hắn không thể làm xáo trộn mọi chuyện.
Hắn không thể ở lại nơi này lâu, những việc còn lại, phải để hắn của nửa năm trước tự mình hoàn thành.
x
Phó Sâm không biết mình ngủ từ lúc nào, hắn vẫn luôn ôm Hà Thanh Hà ngủ rất say.
“Phó Sâm.”
Có người đang gọi hắn.
“Phó Sâm!”
Giọng nói thanh thoát mang theo nôn nóng, rồi Phó Sâm cảm thấy mặt mình bị kéo một cái.
Hắn mở mắt.
Hà Thanh Hà đang vỗ mặt hắn, vẻ mặt đầy lo lắng, thấy hắn tỉnh lại mới thở phào nói: “Hôm nay ngủ quên luôn à, anh có chỗ nào thấy không khỏe không?”
Phó Sâm nhìn người trước mặt.
Lần đầu tiên Hà Thanh Hà thấy Phó Sâm ngủ đến ngốc luôn, anh lo lắng sờ trán hắn, lẩm bẩm: “Không lẽ thật sự bệnh rồi?”
Phó Sâm kéo tay Hà Thanh Hà xuống, đè người lên nệm, hôn đầu mũi và cánh môi anh, cứ thế gặm tới gặm lui.
Hà Thanh Hà ngây ra, rồi bật cười nói: “Xem ra không bệnh, mà là đ*ng d*c rồi.”
Chủ động đáp lại hắn là Hà Thanh Hà của nửa năm sau.
Phó Sâm vừa hôn Hà Thanh Hà vừa khàn giọng hỏi: “Hôm nay ngày mấy?”
Hà Thanh Hà nghĩ một lúc, rồi trả lời một ngày nào đó.
Thật sự quay về rồi.
Phó Sâm mãn nguyện ôm Hà Thanh Hà, tận hưởng buổi sáng tươi đẹp.
Hắn và Hà Thanh Hà đã cùng nhau đi qua bao sóng gió suốt nửa năm, nơi này mới là chốn về của hắn.
Nhưng hắn đã để lại dấu vết ở nửa năm trước, hy vọng có thể giúp được cặp đôi địa cực ở dòng thời gian đó.
Hắn viết vào cuốn sổ tay trong ngăn kéo: “Đừng trách bản thân, em không sai, đừng ôm hết mọi chuyện vào người.”
“Chồng em không đáng sợ, hắn không phải quái vật, cũng sẽ không ăn thịt người, hắn rất thương em, hãy nói chuyện với hắn cho rõ, hắn sẽ hiểu thôi.”
“Nếu hắn vẫn chưa hiểu, thì cãi nhau một trận, đừng sợ cãi nhau với hắn, tuy em có thể không cãi lại, nhưng hắn sẽ âm thầm suy nghĩ rất nhiều.”
“Chuyện kia nếu thấy không thoải mái thì cũng phải nói ra, không cần nể mặt hắn.”
Cuối cùng.
“Không lâu nữa sẽ có người mời hai người tham gia một chương trình thực tế.”
“Nhất định phải tham gia nhé!”
Toàn văn hoàn.
Em buồn quá, 19pn cũng không khiến em bớt buồn, ai viết tiếp truyện của vợ chồng nhà này cho tui đọc đi :(((
Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Chương 133. Trở về quá khứ (2)
Hà Thanh Hà tưởng mình nghe nhầm.
Đi chơi?
Phó Sâm mà cũng biết nói “đi chơi”?
Hôm nay Hà Thanh Hà đã bị chấn động đến mức tê liệt.
Điều khiến anh thấy khó tin hơn là tại sao Phó Sâm lại chủ động rủ anh đi câu cá, anh chưa từng hé lộ với ai chuyện mình biết câu cá, Phó Sâm làm sao biết được, hay chỉ là trùng hợp thôi?
Phó Sâm biết rõ, nếu cứ để mặc Hà Thanh Hà ngẩn ngơ, anh có thể giữ như thế cả một buổi chiều, thế là hắn kéo tay anh, không cho phản đối: “Đi thôi.”
Hắn dẫn Hà Thanh Hà tới nhà hàng mà hai người thường ghé ăn, rồi đến cái ao cá mà hắn từng thầu.
Chỉ tiếc là ở dòng thời gian này, hắn vẫn chưa kịp mua lại cái ao đó.
Nhưng theo lời Hà Thanh Hà kể, trước khi được hắn mua, chỗ đó vốn nổi tiếng là một cái hố đen*, ông chủ vẫn làm ăn với bên ngoài, chắc sẽ không từ chối họ.
(*chỉ chỗ câu thả nhiều cá, nhưng tính phí cao, có yếu tố thương mại)
Hà Thanh Hà đi theo Phó Sâm, trong lòng ngày càng thấy khó hiểu.
Phó Sâm mà cũng biết chỗ này, nếu không biết về câu cá thì sao có thể đến được tận đây.
Thực ra Phó Sâm không rành câu cá, hắn chỉ đơn thuần là vì đi cùng Hà Thanh Hà nên nghe nhiều, rồi cũng hiểu được chút ít.
Hà Thanh Hà của nửa năm trước chắc không thể ngờ được, nửa năm sau mình lại hồ hởi kể cho Phó Sâm nghe về sở thích của mình.
Phó Sâm quen thuộc đến gặp ông chủ ao cá, hỏi thuê một khu vực, tiện thể mượn ít đồ nghề. Đặc biệt là loại cần câu mà Hà Thanh Hà hay dùng, Phó Sâm còn chỉ rõ là loại như thế nào.
Ông chủ ao cá vẫn như cũ, chỉ cần trả đủ tiền thì cái gì cũng dễ nói, thái độ niềm nở thân thiện, mọi thứ đều sắp xếp đâu vào đấy.
Hà Thanh Hà đi theo sau Phó Sâm như thằng ngốc, nhìn hắn trò chuyện với ông chủ mà có cảm giác như mình đang mơ.
Cuối cùng hai người cũng ngồi xuống bên mép nước.
Phó Sâm đưa cần câu cho Hà Thanh Hà, Hà Thanh Hà còn khách sáo: “Anh câu đi.”
Phó Sâm nói thẳng: “Anh không biết.”
Hắn chỉ nghe Hà Thanh Hà nói qua sơ sơ, chỉ biết lý thuyết suông thôi.
Hà Thanh Hà sững người, lặng lẽ nhận lấy cần câu, buộc dây, thắt nút, không nói một lời.
Tay còn hơi cứng, động tác không mấy trơn tru, nhưng Hà Thanh Hà chuẩn bị xong, quăng cần ra một cách suôn sẻ.
Hai người không ai nói gì với ai, không khí như mặt nước tĩnh lặng, không một gợn sóng.
Nhưng trong lòng Hà Thanh Hà lại dậy sóng, ánh mắt anh dừng lại ở đầu cần câu, cứ nhìn chằm chằm không nhúc nhích.
Phó Sâm hỏi: “Trong lòng em có nhiều câu hỏi lắm phải không?”
Hà Thanh Hà quay đầu nhìn Phó Sâm.
Trước đây Hà Thanh Hà cũng vậy, dù trong lòng nghĩ gì cũng không nói ra, cứ tự mình xoay vòng rồi tự chui vào ngõ cụt.
Họ đã mất rất nhiều thời gian để thay đổi tính cách này của Hà Thanh Hà, hai người đã hứa với nhau, có chuyện gì thì phải nói ra trước khi đi ngủ, tuyệt đối không để mâu thuẫn kéo dài qua đêm.
Phó Sâm cũng hiểu hắn từ nửa năm sau quay lại đây, chỉ có nửa ngày ngắn ngủi, không thể nào thay đổi tính cách Hà Thanh Hà của thời gian này được.
Thế là hắn nói: “Lý do có rất nhiều, em không cần phải nghĩ ngợi làm gì, cứ thoải mái mà cảm nhận.”
“Cảm nhận xem cuộc sống như bây giờ tốt hơn, hay là như trước kia tốt hơn.”
Hà Thanh Hà nghe xong, trong lòng dao động.
Trước sáng hôm nay, Phó Sâm tuyệt đối sẽ không cùng anh ăn sáng, không đưa anh đến công ty, cũng sẽ không rủ anh đi câu cá. Càng không thể nói với anh nhiều lời như vậy.
Rốt cuộc cái nào tốt hơn đây…
Hà Thanh Hà mím môi, im lặng.
Phó Sâm chỉ hỏi một câu: “Em có thích câu cá không?”
Hà Thanh Hà khẽ gật đầu, cuối cùng cũng trả lời: “Thích.”
Phó Sâm đã biết câu trả lời rồi.
Sau đó hai người câu cá cả buổi chiều, tay nghề của Hà Thanh Hà có hơi kém đi, nhưng may mà ông chủ thả cá nhiều, cuối cùng họ vẫn thu được kha khá.
Lúc cá cắn câu, Phó Sâm giúp anh dùng vợt vớt cá, làm Hà Thanh Hà hoảng hốt.
Sao có thể để Phó Sâm làm chuyện này được!
Phó Sâm phẩy tay, thành thạo bắt cá từ trong lưới, thản nhiên nói: “Rất nhẹ, chuyện nhỏ thôi.”
Hà Thanh Hà chớp mắt nhìn hắn, cuối cùng không nhịn được mà cong môi cười, ánh mắt cong cong đầy chân thành.
Phó Sâm thích nhất là nhìn Hà Thanh Hà cười như vậy, nụ cười dịu dàng và ấm áp như lan toả hạnh phúc đi khắp thế gian.
Hai người chơi đến chạng vạng, Phó Sâm lái xe đưa Hà Thanh Hà quay lại nội thành, vốn định ghé một nhà hàng ăn tối, nhưng Hà Thanh Hà lại nói: “Về nhà được không?”
Giọng anh hơi ngại ngùng: “Về nhà em nấu cơm.”
Phó Sâm tất nhiên đáp: “Được.”
Phó Sâm lái xe về biệt thự, hai người vào nhà, Hà Thanh Hà cười nói: “Anh nghỉ ngơi chút đi, em làm nhanh thôi.”
Nửa năm sau, công việc của Hà Thanh Hà dần bận rộn, không còn ngày nào cũng về sớm nấu cơm nữa, nhưng nấu ăn là sở thích của Hà Thanh Hà nên thỉnh thoảng anh vẫn trổ tài.
Phó Sâm phát hiện, khi tâm trạng Hà Thanh Hà tốt thì anh sẽ thích nấu ăn, tâm trạng càng vui, món ăn càng phong phú.
Chỉ trừ lần anh đòi ly thân ra.
Phó Sâm không cản Hà Thanh Hà vào bếp, chỉ nói: “Em làm ít thôi, đừng để mệt.”
Hà Thanh Hà cong môi cười: “Em biết rồi.”
Hà Thanh Hà làm nhanh nhẹn lắm, thật sự không để Phó Sâm phải đợi lâu, anh bày ra một bàn đầy đồ ăn.
Rõ ràng đã bảo không cần làm nhiều, vậy mà vẫn đầy ắp cả bàn.
Phó Sâm nhìn nụ cười bên khóe môi của Hà Thanh Hà, không nói gì.
Hai người cùng nhau ăn cơm, Phó Sâm bắt đầu hỏi thăm tình hình công việc của Hà Thanh Hà, nhưng nói trước: “Em cứ thả lỏng, chỉ là trò chuyện thôi mà.”
Hà Thanh Hà rõ ràng chưa quen với việc vừa ăn cơm vừa nói chuyện, lắp bắp kể vài dự án hiện tại của Sáng Tạo Ưu Tháp cho hắn nghe.
Phó Sâm chọn mấy chỗ đưa ra lời khuyên, Hà Thanh Hà lúc thì ra chiều suy nghĩ, lúc lại như bừng tỉnh.
Ăn xong bữa cơm, Hà Thanh Hà đã học được không ít điều từ Phó Sâm, anh mím môi, cuối cùng nói ra một tiếng “cảm ơn” đầy chân thành.
Phó Sâm đẩy gọng kính, nói: “Nói cảm ơn thì sẽ bị phạt đó.”
Hà Thanh Hà lại không hiểu: “Là sao?”
Đây là bí mật nhỏ giữa anh và Hà Thanh Hà sáu tháng sau, Phó Sâm không định nói rõ, chỉ bảo: “Tóm lại đừng cảm ơn nữa, không cần khách sáo như vậy.”
Hà Thanh Hà cúi mắt, không nói lời nào.
Muốn thay đổi thói quen thì đâu phải chuyện một sớm một chiều, hồi đầu Phó Sâm và Hà Thanh Hà phạt nhau biết bao nhiêu lần, hai người mới dần thôi nói mấy câu kiểu đó, sau này trò “phạt” kia dần biến thành chút tình thú riêng của chồng chồng họ.
Theo thói quen, hai người ăn xong sẽ mạnh ai về phòng mình, đến lúc ngủ cũng chẳng trao đổi gì với nhau nữa.
Hà Thanh Hà nhìn Phó Sâm đi về phía thư phòng, trong lòng ngổn ngang.
Anh đang mong đợi điều gì đây, hôm nay Phó Sâm đúng là có hơi khác, nhưng không có nghĩa là tối nay hắn sẽ dành thời gian ở cạnh anh.
Phó Sâm phải xử lý rất nhiều việc, chẳng có nghĩa vụ phải ở bên anh.
Phó Sâm bước vào thư phòng, hắn thực sự có sắp xếp của mình.
Một là muốn để Hà Thanh Hà có không gian riêng, hai là nếu hắn chỉ có thể ở lại đây một khoảng thời gian ngắn, cũng phải nghĩ cho tiền đồ của công ty.
Hắn đâu phải thần thánh, công việc cũng sẽ có sai sót, nếu có thể tổng kết lại những hố đã gặp phải thì công ty sẽ bớt phải đi đường vòng suốt nửa năm.
Phó Sâm nhanh chóng viết một bản tài liệu và phương hướng gửi cho cấp dưới mà hắn tin tưởng.
Đến khi làm xong những việc này, cũng gần đến giờ ngủ rồi.
Phó Sâm hiếm khi cảm thấy thời gian không đủ dùng, bèn đứng dậy bước ra khỏi thư phòng.
Hà Thanh Hà đang viết sổ tay trong phòng, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa, vội vàng nhét quyển sổ tay vào ngăn kéo rồi đi mở cửa.
Ngoài cửa là Phó Sâm.
Hà Thanh Hà cứ tưởng mình nhớ nhầm, phải nghĩ đi nghĩ lại mấy lần mới chắc hôm nay không phải ngày “nộp thuế”.
Phó Sâm chỉ đến tìm anh vào buổi tối của những ngày đó thôi.
Hôm nay bất thường quá mức, Hà Thanh Hà hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Phó Sâm nói: “Không có gì, chỉ muốn nhắc em là đến giờ đi ngủ rồi.”
Hà Thanh Hà ngừng lại một chút, đáp: “Được, đi ngủ, vậy chúc ngủ ngon.”
Phó Sâm hỏi: “Về phòng ngủ chính chứ?”
Hà Thanh Hà không hiểu, Phó Sâm liền đổi ý: “Anh ngủ ở đây cũng được.”
Nói rồi, hắn bước vào phòng Hà Thanh Hà.
Hà Thanh Hà sững người, ngơ ngác nói: “Hôm nay… anh nhớ nhầm ngày à?”
Phó Sâm nhướn mày, cố ý hỏi: “Ngày gì cơ?”
Hà Thanh Hà ngại không nói rõ.
Quy định về “ngày nộp thuế” coi như đã thành luật ngầm nhưng chưa bao giờ được bàn bạc chính thức.
Phó Sâm cứ thế đường hoàng bước vào phòng Hà Thanh Hà, đảo mắt nhìn một vòng.
Bài trí vẫn như cũ, chỉ là thiếu mất hai con gấu bông chim cánh cụt với gấu Bắc Cực, nên trông hơi trống trải.
Phó Sâm tuyên bố: “Tối nay anh ngủ ở đây.”
Cả ngày nay, Hà Thanh Hà đều trong trạng thái kinh ngạc, giờ thì cảm giác sốc lên đến đỉnh điểm.
Ngủ ở đây… ngủ thế nào, có làm không? Có cần làm không?
Hà Thanh Hà vừa nghĩ đến những đau đớn và mệt mỏi vào “ngày nộp thuế” là cả người căng cứng.
Phó Sâm nhận ra biến hóa của Hà Thanh Hà, biết không phải lỗi của anh, nhưng vẫn thấy hơi mất mặt.
Hắn muốn Hà Thanh Hà thay đổi cách nhìn về hắn, liền ngồi luôn lên giường Hà Thanh Hà, vỗ vỗ mặt nệm, bảo: “Lại đây.”
Hà Thanh Hà bị hắn dọa sợ, nói: “Em còn chưa tắm.”
Cũng không cần vội, Phó Sâm bảo: “Vậy đi tắm đi.” Còn nói thêm một câu: “Muốn anh tắm cùng không?”
Hà Thanh Hà cắm đầu chạy vào phòng tắm, giống như buổi sáng, lại một lần nữa trốn chạy trong hoảng loạn.
Phó Sâm thấy Hà Thanh Hà trốn vào phòng tắm, liền đứng dậy lặng lẽ bước đến bàn học, thành thạo kéo ngăn kéo lấy quyển sổ tay kia ra.
Hầu hết nội dung bên trong Phó Sâm đều đã đọc qua, hắn lật đến trang cuối cùng, quả nhiên vừa nãy Hà Thanh Hà đang viết nhật ký hôm nay.
“Hôm nay đúng là một ngày kỳ lạ, người đó vẫn là anh ấy, tính cách cũng không đổi, nhưng hành động thì khác hẳn.”
“Trước kia anh ấy chưa bao giờ nói nhiều với mình như vậy…”
“Rốt cuộc là vì sao.”
Hà Thanh Hà viết ra điều khiến anh rối bời cả ngày vào trong nhật ký.
Anh dường như đã suy nghĩ rất lâu, để trống vài dòng rồi mới viết một câu.
“Có phải mình làm sai ở đâu không?”
Phó Sâm: “…”
Cái kiểu gặp chuyện liền tự đổ lỗi cho bản thân này của Hà Thanh Hà đúng là ăn sâu bén rễ.
Hà Thanh Hà tự kiểm điểm sâu sắc, Phó Sâm đọc mà cạn lời, có khi nào nỗ lực suốt ngày hôm nay của mình uổng công vô ích rồi không.
May mà cuối cùng, Hà Thanh Hà viết: “Hôm nay tuy kỳ lạ… nhưng rất vui.”
“Có lẽ mình không làm sai gì cả, chỉ là những cách mình dùng trước đây cuối cùng đã có tác dụng.”
Khóe môi Phó Sâm khẽ nhếch lên một chút.
Hà Thanh Hà trốn trong phòng tắm rất lâu, cuối cùng cũng thấp thỏm đi ra.
Phó Sâm vẫn ngồi bên mép giường, nhìn anh bằng ánh mắt sâu thẳm.
Hà Thanh Hà nắm chặt vạt áo ngủ, đứng yên tại chỗ.
Hà Thanh Hà ướt đẫm là hấp dẫn nhất, Phó Sâm đưa tay ra với anh, nói: “Lại đây.”
Hà Thanh Hà rón rén đi tới.
Phó Sâm nắm lấy tay Hà Thanh Hà, lần này không còn nhẹ nhàng từ tốn nữa, mà kéo mạnh anh vào lòng mình, ôm anh xoay người, đè anh xuống giường.
Hà Thanh Hà nằm ngửa, mở to mắt, nhìn Phó Sâm ở phía trên.
Phó Sâm cúi đầu, đưa tay chạm vào cổ Hà Thanh Hà.
Hà Thanh Hà không kiềm được khẽ run lên.
Tiếp đó, từ trên xuống dưới, từng chút từng chút một hắn đều chạm vào, Hà Thanh Hà phải cắn chặt môi mới không phát ra tiếng.
Nhưng Phó Sâm như cố tình đối đầu với anh, động tác trên tay càng lúc càng quá quắt, Hà Thanh Hà không hiểu chuyện gì đang xảy ra, rốt cuộc cũng vỡ trận, để mặc Phó Sâm dẫn dắt, trong tai toàn là tiếng th* d*c của chính mình và những âm thanh kỳ lạ khác.
Nhưng cuối cùng, Phó Sâm lại thu tay về.
Hà Thanh Hà dùng ánh mắt mông lung, bất lực nhìn Phó Sâm, hỏi: “Không làm sao?”
Chờ đến khi anh hỏi ra câu đó mới giật mình nhận ra mình vừa nói gì, lập tức cắn môi lại.
Trước đây anh luôn mang tâm thế hoàn thành nhiệm vụ mà đối mặt với chuyện này, không ngờ lúc này lại chủ động đòi hỏi Phó Sâm.
Hà Thanh Hà đỏ bừng cả mặt, xấu hổ chui vào chăn.
Phó Sâm ôm chặt anh, xoa lưng anh, nói: “Ngủ đi.”
Hà Thanh Hà thở phào nhưng cũng hơi hụt hẫng, giống như con đà điểu, nhắm mắt lại, tựa vào lòng Phó Sâm.
Dần dần, hơi thở anh trở nên đều đặn.
Phó Sâm thấy người trong lòng ngủ rồi, khẽ thở dài một hơi.
Hắn rất muốn cải thiện hình tượng của mình trong lòng Hà Thanh Hà nhưng hắn không thể làm xáo trộn mọi chuyện.
Hắn không thể ở lại nơi này lâu, những việc còn lại, phải để hắn của nửa năm trước tự mình hoàn thành.
x
Phó Sâm không biết mình ngủ từ lúc nào, hắn vẫn luôn ôm Hà Thanh Hà ngủ rất say.
“Phó Sâm.”
Có người đang gọi hắn.
“Phó Sâm!”
Giọng nói thanh thoát mang theo nôn nóng, rồi Phó Sâm cảm thấy mặt mình bị kéo một cái.
Hắn mở mắt.
Hà Thanh Hà đang vỗ mặt hắn, vẻ mặt đầy lo lắng, thấy hắn tỉnh lại mới thở phào nói: “Hôm nay ngủ quên luôn à, anh có chỗ nào thấy không khỏe không?”
Phó Sâm nhìn người trước mặt.
Lần đầu tiên Hà Thanh Hà thấy Phó Sâm ngủ đến ngốc luôn, anh lo lắng sờ trán hắn, lẩm bẩm: “Không lẽ thật sự bệnh rồi?”
Phó Sâm kéo tay Hà Thanh Hà xuống, đè người lên nệm, hôn đầu mũi và cánh môi anh, cứ thế gặm tới gặm lui.
Hà Thanh Hà ngây ra, rồi bật cười nói: “Xem ra không bệnh, mà là đ*ng d*c rồi.”
Chủ động đáp lại hắn là Hà Thanh Hà của nửa năm sau.
Phó Sâm vừa hôn Hà Thanh Hà vừa khàn giọng hỏi: “Hôm nay ngày mấy?”
Hà Thanh Hà nghĩ một lúc, rồi trả lời một ngày nào đó.
Thật sự quay về rồi.
Phó Sâm mãn nguyện ôm Hà Thanh Hà, tận hưởng buổi sáng tươi đẹp.
Hắn và Hà Thanh Hà đã cùng nhau đi qua bao sóng gió suốt nửa năm, nơi này mới là chốn về của hắn.
Nhưng hắn đã để lại dấu vết ở nửa năm trước, hy vọng có thể giúp được cặp đôi địa cực ở dòng thời gian đó.
Hắn viết vào cuốn sổ tay trong ngăn kéo: “Đừng trách bản thân, em không sai, đừng ôm hết mọi chuyện vào người.”
“Chồng em không đáng sợ, hắn không phải quái vật, cũng sẽ không ăn thịt người, hắn rất thương em, hãy nói chuyện với hắn cho rõ, hắn sẽ hiểu thôi.”
“Nếu hắn vẫn chưa hiểu, thì cãi nhau một trận, đừng sợ cãi nhau với hắn, tuy em có thể không cãi lại, nhưng hắn sẽ âm thầm suy nghĩ rất nhiều.”
“Chuyện kia nếu thấy không thoải mái thì cũng phải nói ra, không cần nể mặt hắn.”
Cuối cùng.
“Không lâu nữa sẽ có người mời hai người tham gia một chương trình thực tế.”
“Nhất định phải tham gia nhé!”
Toàn văn hoàn.
Em buồn quá, 19pn cũng không khiến em bớt buồn, ai viết tiếp truyện của vợ chồng nhà này cho tui đọc đi :(((
Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Đánh giá:
Truyện Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Story
Chương 133: Hoàn toàn văn
10.0/10 từ 15 lượt.