Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Chương 119
177@-
Chương 119
Hà Thanh Hà thích câu cá, Phó Sâm liền nhận thầu một ao cá vốn nổi tiếng là hố đen cho anh, sau khi quyền sử dụng chuyển sang tay Phó Sâm, chủ ao liền rào lại đường đi, không cho người ngoài vào nữa.
Dạo gần đây Hà Thanh Hà lại hứng thú với chuyện câu cá, còn tham gia một hội nhóm câu cá địa phương. Hôm đó, anh bất ngờ thấy có người bàn tán về ao cá của Phó Sâm.
Mọi người sôi nổi chia sẻ rằng trước kia dù là ao thu phí nhưng chủ ao rất chịu khó thả cá, là một nơi giải trí không tồi, không biết vì sao sau đó lại bị đóng cửa, cuối cùng không vào được nữa.
Có người cho hay ao cá đã bị một ông lớn mua lại, trở thành nơi tư nhân, ai cũng thấy tiếc rẻ.
Hà Thanh Hà đọc những lời đó, trong lòng hơi áy náy.
Phó Sâm thuê lại ao cá, còn nhờ ông chủ trông nom mỗi ngày, nhưng bọn họ lại rất ít khi đến, thật sự quá lãng phí.
Anh bàn bạc với Phó Sâm một chút, quyết định để ông chủ mở cửa lại như trước kia.
Ông chủ đương nhiên không phản đối, chỉ có điều Phó Sâm hỏi: “Vậy lúc em muốn đi câu thì sao?”
Hà Thanh Hà cười nói: “Câu cá mà, càng đông càng vui, không sợ nhiều người.”
Gần đây vì bận rộn chuyện chương trình và công ty, Hà Thanh Hà không có thời gian rảnh, đến khi nhẹ bớt việc, anh lại thấy ngứa tay, rất muốn đi câu.
Hai lần trước đều là Phó Sâm đưa anh đến, lần này anh chủ động mời hắn, đương nhiên Phó Sâm rất vui vẻ đồng ý.
Chỉ là lần này xung quanh không còn yên tĩnh như trước.
Dọc đường đi, hai người gặp không ít xe chạy cùng hướng, dường như đều đang đến ao cá.
Tới nơi rồi mới phát hiện ở đó toàn là người.
Hà Thanh Hà ngạc nhiên: “Đông dữ vậy sao?”
Lúc ao cá bị đóng, ông chủ thay Phó Sâm chăm cá béo trắng mập mạp, giờ mở cửa lại, lập tức thu hút nhiều người tới.
Hà Thanh Hà hơi do dự, Phó Sâm hỏi: “Muốn tìm chỗ yên tĩnh hơn không?”
Hà Thanh Hà vội nói: “Không cần, cùng người khác câu cũng được, em chỉ lo bị nhận ra thôi.”
là chương trình đang nổi tiếng trên mạng, bọn họ lại là khách mời, coi như cũng là một nửa người của công chúng rồi.
Lần trước hai người chạy siêu xe ngoài đường bị chụp lại đăng lên mạng, dẫn đến một trận tranh luận ồn ào, có người nói họ ngọt ngào, có người lại nói họ khoe của.
Hà Thanh Hà lo lần này cũng vậy.
Nhưng đa số người đi câu là các chú trung niên, chắc cũng không ai xem mấy chương trình tình yêu hôn nhân đâu.
Để phòng ngừa, Hà Thanh Hà lấy khẩu trang và kính râm ra đeo lên, còn đưa cho Phó Sâm một cái.
Phó Sâm thấy anh che kín mít cả khuôn mặt, im lặng một lát rồi nhất quyết không chịu đeo khẩu trang. Với lại hắn bị cận, đổi sang kính râm thì sẽ không nhìn rõ được, cuối cùng Hà Thanh Hà đành phải đội mũ lưỡi trai cho hắn.
Phó Sâm mặc áo khoác gió, phối với cái mũ trông hơi lệch tông, nhìn cũng khá kỳ lạ, nhưng chẳng còn cách nào khác.
Hai người tới gặp ông chủ trước, ông chủ thấy họ thì vỗ đùi nói sao không báo trước. Hà Thanh Hà chỉ nhờ sắp xếp một chỗ yên tĩnh cho hai người, không cần làm phiền đến người khác, họ chỉ muốn tới chơi chút thôi.
Ông chủ vô cùng tận tình, đã chừa sẵn một khu vực không cho người khác vào, sợ có ngày Phó Sâm với Hà Thanh Hà tới mà không có chỗ.
Hai người vẫn giống như trước, ngồi thoải mái dưới tán cây do chủ ao sắp xếp, gió thổi nhè nhẹ, bắt đầu câu cá.
Giờ Phó Sâm câu cá cũng gì và này nọ lắm, có thể giúp được Hà Thanh Hà, anh sai hắn làm cái này cái kia, hắn cũng chẳng phàn nàn, chỉ chú tâm vào việc trộn mồi.
Hà Thanh Hà vui vẻ khen: “Ngoan quá chừng.”
Phó Sâm ngẩng lên nhìn anh một cái, thấy bộ dáng anh như đi ăn trộm, giờ lại nói bằng giọng điệu trêu chọc, thật sự có chút giống b**n th**.
Vị trí của hai người cách xa cộng đồng câu cá bên kia, từ xa vẫn có thể thấy khá đông người đang ngồi dọc bờ.
Hà Thanh Hà thả cần nhàn nhã, vừa câu vừa nói chuyện phiếm với Phó Sâm.
Hà Thanh Hà nói: “Nếu chán thì anh làm việc khác cũng được.”
Anh biết Phó Sâm không hứng thú với câu cá, anh luôn sợ hắn vì nể mặt mình mà miễn cưỡng, sợ hắn thấy chán.
Phó Sâm duỗi đôi chân dài, nói: “Không chán, anh cũng định nhân lúc rảnh rỗi nghỉ ngơi một chút.”
Tuy hắn không có sở thích cụ thể nào, nhưng có thể hiểu được thú vui của việc câu cá.
Chỉ đơn giản là không nghĩ gì, ngồi bên bờ lặng lẽ chờ cá cắn câu, đối với đầu óc mà nói là một cách thả lỏng.
Hắn nhìn Hà Thanh Hà, có thể tưởng tượng được dáng vẻ bất an sau kính râm của anh.
Đây cũng là một điểm yếu trong tính cách của Hà Thanh Hà.
Anh luôn cảm thấy mình không xứng đáng được người khác yêu thương.
Phó Sâm đưa tay luồn qua giữa kính râm và khẩu trang, sờ lên mặt Hà Thanh Hà, nói: “Khi nào em mới chấp nhận là anh tự nguyện muốn được ở bên em, ở bên em còn thú vị hơn họp hành cuối tuần nhiều.”
Nghe Phó Sâm nói ở bên mình còn tốt hơn công việc, Hà Thanh Hà lập tức vui vẻ.
Thật ra Hà Thanh Hà rất dễ dỗ, chỉ cần thẳng thắn thể hiện tình cảm với anh, anh sẽ vừa ngượng ngùng vừa hạnh phúc, ngọt đến mức khiến người khác muốn sâu răng.
Phó Sâm chìm đắm trong sự ngọt ngào này, định dùng ngón tay kéo khẩu trang trên mặt anh xuống, nhưng Hà Thanh Hà lập tức giữ tay hắn lại.
“Đừng để người khác chú ý.”
Phó Sâm vốn không để tâm đến chuyện này, nhưng nếu Hà Thanh Hà không muốn, hắn liền rút tay về.
Hà Thanh Hà chỉnh lại khẩu trang, che đi khuôn mặt đang đỏ bừng.
Gần đây Phó Sâm động tay động chân ngày càng nhiều, anh thật ra không ghét, chỉ là thấy ngượng, mà hiện tại vẫn đang là ban ngày ban mặt.
Quả thật có người đang nhìn về phía họ.
Mấy ông chú thấy Hà Thanh Hà ngồi nơi rộng rãi lại là chỗ tốt, đều vô cùng ganh tị, bắt đầu muốn lại gần.
Nhưng bị ông chủ ao cá chặn lại, ông nói với họ: “Đó là chỗ VIP, không mở cho người ngoài đâu.”
Mọi người không hài lòng, nói: “Thời đại nào rồi còn có đãi ngộ phân biệt như vậy.”
Ông chủ nói: “Không còn cách nào, ai bảo người ta là khách lớn.”
Nói vậy thì hai người này chính là người đã mua lại ao cá.
Những người câu cá đều chuẩn bị rất đầy đủ, có người còn mang theo ống nhòm, hướng về phía Hà Thanh Hà và Phó Sâm để xem thử là nhân vật lớn thế nào.
Chỉ tiếc một người thì cúi đầu đội mũ lưỡi trai, người kia thì càng kỳ quặc hơn, đeo kính râm và khẩu trang kín mít, hoàn toàn không nhìn ra được là ai.
“Là minh tinh à, sao không lộ mặt?”
Ông chủ chỉ để lại một câu “không tiện tiết lộ” rồi vội vàng rời đi.
Hai người ngồi bên bờ nước, gần đây cảm xúc của Hà Thanh Hà đã tốt lên khá nhiều, cảnh đẹp lại thêm cá mà ông chủ dày công nuôi câu lên con nào cũng béo mập.
Ngay cả Phó Sâm cũng không nhịn được mà nói: “Có thể làm cá nướng đấy.”
Hà Thanh Hà lập tức tưởng tượng ra cảnh thịt cá béo ngậy được nướng thơm lừng, liền cười nói: “Được đó.”
Nước gợn lăn tăn, gió mát thoảng qua, không khí thư thả dễ chịu, chỉ là Hà Thanh Hà cảm thấy có chỗ không ổn, bèn hỏi Phó Sâm bên cạnh: “Anh có thấy gì kỳ kỳ không?”
Phó Sâm hỏi: “Cụ thể là chỗ nào?”
Hà Thanh Hà gác cần câu lên đùi, xoa xoa cánh tay, nói: “Cảm giác như có ai đang nhìn chằm chằm tụi mình, cứ rờn rợn sao ấy.”
Phó Sâm nói: “Bên phía đối diện có người đang nhìn tụi mình.” Lúc nãy hắn đã phát hiện ra, bên đó thậm chí còn dùng cả ống nhòm.
Hà Thanh Hà lắc đầu: “Không phải, em cảm thấy ánh mắt ở sau lưng.”
Tuy ngoài mặt Phó Sâm luôn dửng dưng với những chuyện nằm ngoài Hà Thanh Hà, nhưng nếu anh đã nói thì hắn sẽ để tâm.
Quả nhiên gần đó có người thật.
Phó Sâm dừng một chút, nói: “Anh đi xem, em cứ ngồi yên đấy.”
Hà Thanh Hà lập tức căng thẳng, nói: “Em đi cùng anh.”
Phó Sâm nói: “Không cần đâu, chắc không có gì đâu.”
Tuy cảm giác có người nhưng không hề thấy bị đe dọa, trái lại giống như bị một con vật nhỏ nào đó lén nhìn. Phó Sâm đứng dậy, đi vòng ra sau một vòng.
Rất nhanh sau đó hắn quay lại, ngồi xuống ghế câu cá bên cạnh Hà Thanh Hà.
Hà Thanh Hà hỏi: “Là gì vậy?”
Phó Sâm trầm mặc một lát, nói: “Tự em đi xem đi, đi tới cạnh cái xe kia giả vờ lấy đồ là thấy được.”
Hà Thanh Hà: “?”
Rốt cuộc là chuyện gì đây.
Phó Sâm hiếm khi úp mở như vậy, khiến anh càng thêm tò mò.
Mỗi lần họ đến câu cá, ông chủ đều đậu một chiếc xe gần họ để cung cấp vật tư và điện.
Hà Thanh Hà làm theo lời Phó Sâm, chậm rãi đi tới bên cốp xe, giả vờ lấy đồ bên trong, dùng nắp cốp che đi bản thân, sau đó ngẩng đầu lên.
Hà Thanh Hà: “…”
Thấy rồi.
Anh lặng lẽ quay về chỗ ngồi, tỏ vẻ như không có gì xảy ra.
Phó Sâm hỏi: “Thấy rồi đúng không?”
Hà Thanh Hà bất đắc dĩ gật đầu, nói: “Chắc là người vợ sợ xã hội trong truyền thuyết của ông chủ nhỉ?”
Phó Sâm nói: “Chắc vậy.”
Ông chủ ao cá từng nói vợ mình là fan của họ, còn từng nhờ xin chữ ký.
Vừa nãy Hà Thanh Hà thấy có người mặc đồ thể thao nữ, rón rén nhìn về phía này từ trong rừng cây.
Chắc chắn là vợ ông chủ rồi.
Anh nhớ trong nhóm fan của Lâm Hân Lộ cũng có người này, chỉ là Lâm Hân Lộ bảo vì người đó quá ngại giao tiếp nên là thành viên duy nhất chưa từng lộ mặt.
Hà Thanh Hà vốn là người dễ cảm thấy bất an, nên có thể đồng cảm với vợ ông chủ, bị phát hiện ngay tại chỗ với người xã giao kém thì đúng là chuyện kinh khủng.
Phó Sâm cũng hiểu điều đó, nên hai người họ cứ vờ như không biết gì, tiếp tục ngồi câu cá bình thản như trước.
Hà Thanh Hà cầm cần câu, mắt nhìn mặt nước phía trước, Phó Sâm hỏi: “Chuyện như vầy có được gọi là bị fan cuồng theo dõi không?”
Hắn còn biết cả từ đó, chắc đã lên mạng tra khá nhiều.
Hà Thanh Hà nói: “Không đâu, cô ấy đâu có làm gì hại tụi mình.”
Chỉ là mỗi lần họ đến câu cá thì trộm nhìn một chút, cũng đâu có đi theo họ ra ngoài.
Hà Thanh Hà nghĩ ngợi rồi nói: “Chỉ là cô ấy có thể chụp lén tụi mình, rồi đăng vào nhóm của họ thôi.”
Phó Sâm: “…”
Nghĩ tới khung cảnh đó, rồi nhớ lại danh sách thành viên trong nhóm, hai người cùng lúc rơi vào im lặng.
Hà Thanh Hà ngồi thẳng dậy, đưa sự chú ý trở lại chiếc cần câu.
Anh nói: “Nếu đã bị để ý rồi thì phải câu thêm vài con cá nữa, vậy mới không phụ lòng người ta mong chờ.”
Phó Sâm nghe vậy, ngước mắt nhìn anh, bỗng nhiên nghiêng sát vào Hà Thanh Hà.
Phó Sâm đưa tay tháo dây khẩu trang bên tai Hà Thanh Hà, vòng dây vào ngón tay mình, rồi nghiêng người qua, hôn nhẹ lên khóe môi Hà Thanh Hà.
Cảm giác ấm áp dịu dàng thoáng lướt qua, chỉ còn mùi hương nhàn nhạt lưu lại nơi đầu mũi.
Hà Thanh Hà đứng hình tại chỗ.
Phó Sâm vậy mà lại làm chuyện như vậy giữa ban ngày ban mặt.
Trong ánh mắt sững sờ của Hà Thanh Hà, Phó Sâm giúp anh đeo khẩu trang lại.
Dưới lớp khẩu trang, gương mặt Hà Thanh Hà từ từ đỏ lên: “Sao anh đột nhiên…”
Phó Sâm cũng to gan lắm, lúc quay chương trình lần trước còn kéo anh vào thư viện hôn hôn.
Còn từng làm chuyện như vậy trong rạp chiếu phim.
Bình thường Phó Sâm làm việc rất đâu ra đó, cái gì cũng lên kế hoạch rõ ràng, nhưng những lúc hành động bất ngờ như thế này lại vô cùng cuốn hút, khiến tim người ta đập loạn.
Chỉ là… bên kia còn có đám đông đang câu cá, phía sau vẫn còn vợ ông chủ đấy.
Sắc mặt Phó Sâm không đổi, điềm nhiên nói: “Khán giả muốn xem là những thứ này cơ, vậy mới gọi là không phụ sự kỳ vọng của họ.”
Hà Thanh Hà mất mấy nhịp mới hiểu được ý hắn, tức giận nói: “Anh đúng là giỏi giả vờ, còn biết cưng chiều fan nữa.”
Phó Sâm nghe vậy mới biết thì ra hành động này là “cưng chiều fan”, liền nói: “Vậy cưng thêm chút nữa không?”
Hà Thanh Hà: “…”
Anh đẩy Phó Sâm ra một bên, nghiêm túc nói: “Em phải câu cá đàng hoàng, bị anh chọc một hồi cá chạy hết rồi.”
May mà còn đeo khẩu trang, không ai thấy được mặt anh đang đỏ bừng.
x
Về sau, Hà Thanh Hà bắt được không ít cá. Phó Sâm ở bên cạnh giơ vợt hỗ trợ, hai người thu hoạch phong phú, khiến người ở bờ bên kia đỏ mắt.
Còn Hà Thanh Hà thì thấy bên kia tụ tập rất nhiều tay câu lão luyện, anh cũng ngưỡng mộ không kém.
“Nhiều người quá, náo nhiệt thật.”
Tuy câu cá là một môn vận động cá nhân, nhưng trao đổi kinh nghiệm, chia sẻ mồi và chỗ câu với nhau cũng rất thú vị.
Phó Sâm thấy trong mắt Hà Thanh Hà có vẻ khao khát, bèn nói: “Muốn mời họ sang đây không?”
Hà Thanh Hà lắc đầu: “Thôi.” Anh còn phải đeo khẩu trang cả nửa ngày: “Để lần sau đi.”
Chờ khi chương trình hạ nhiệt, mọi người không còn chú ý nhiều đến họ, rồi mới sang bên kia giao lưu với người có cùng sở thích cũng chưa muộn.
Hà Thanh Hà chuẩn bị kết thúc, thả hết cá con về nước, chỉ giữ lại hai con to mang về.
Phó Sâm gọi ông chủ đến, dặn: “Sau này để họ qua bên này câu luôn, không cần ngăn lại đâu.”
Ông chủ gãi đầu, nói: “Thật ra họ sớm nhận ra hai người rồi.”
Hà Thanh Hà sững người.
Ông chủ bổ sung: “Trong nhóm câu cá, mọi người vẫn bàn luận về hai người sôi nổi lắm.”
Hà Thanh Hà và Phó Sâm liếc nhau.
Hà Thanh Hà kéo khẩu trang và kính râm xuống, để lộ khuôn mặt thanh tú, cười nói: “Sớm biết vậy đã khỏi phải cải trang, nóng muốn chết.”
Phó Sâm cũng gỡ mũ lưỡi trai xuống, chỉnh lại tóc, hỏi Hà Thanh Hà: “Có muốn qua đó chào một tiếng không?”
Những người câu cá kia tuy nhận ra họ, nhưng không ai đến làm phiền, cho thấy họ rất có chừng mực.
Hà Thanh Hà không do dự nữa, cười: “Được thôi.”
Bên đó có không ít cao thủ, anh sớm đã muốn gặp họ rồi.
Hai người được ông chủ dẫn qua gặp gỡ nhóm người câu cá. Đúng như Hà Thanh Hà đoán, phần lớn họ đều không xem , nhưng không ít người biết đến họ, bảo là vợ hoặc đồng nghiệp ở nhà có xem.
Nhìn chung mọi người đều thân thiện, cứ khen chỗ họ câu là chỗ tốt, Hà Thanh Hà liền nhờ ông chủ mở rào chắn để mọi người sang câu cho thỏa mãn.
Mọi người hào hứng chuyển sang địa điểm mới, nhưng cũng có vài người tỏ ý không phục.
Kỹ thuật câu cá của Hà Thanh Hà mới chỉ thể hiện trên truyền hình. Tuy lúc nãy ai cũng thấy anh liên tục câu được cá, nhưng vẫn có người cho rằng đó là do ao này cá nhiều, chưa chắc kỹ thuật thật sự giỏi.
Vì vậy, Hà Thanh Hà vốn định ra về lại một lần nữa cầm cần câu, cùng mọi người tổ chức một trận thi đấu ngẫu hứng.
Lập tức, bờ ao náo nhiệt hẳn lên, mọi người vây quanh xem anh câu cá.
Phó Sâm đứng bên cạnh, nhìn Hà Thanh Hà được mọi người vây quanh. Anh vẫn giữ nụ cười, bình tĩnh ung dung, mang đến cho người ta cảm giác yên tâm.
Hà Thanh Hà luôn tự ti về bản thân, nhưng thật ra giữa đám đông anh tỏa sáng lấp lánh như một vì sao, âm thầm thu hút ánh nhìn của người khác.
Trong lòng Phó Sâm dấy lên cảm xúc nôn nóng, hắn muốn Hà Thanh Hà vui vẻ, nhưng lại không muốn người khác bị ánh sáng của Hà Thanh Hà thu hút.
Hà Thanh Hà là của hắn.
Phó Sâm rất hiếm khi có cảm giác chiếm hữu rõ ràng đến vậy.
Hắn làm việc gì cũng nghiêm túc, nhưng cũng không quá mặn mà với bất cứ điều gì. Dù là công việc, hắn cũng chỉ chú ý nhiều hơn người khác một chút mà thôi.
Chỉ duy nhất đối với Hà Thanh Hà, hắn bắt đầu rung động, cảm xúc cũng dễ bị ảnh hưởng, chỉ muốn giữ anh làm của riêng.
Nhưng đồng thời, hắn càng trân quý Hà Thanh Hà hơn.
So với việc bị nhốt trong lồng như một chú chim hoàng yến thì làm một ngôi sao rực rỡ mới là điều phù hợp với Hà Thanh Hà nhất.
Giờ đây, Hà Thanh Hà đã mở lòng hơn trước rất nhiều.
Phó Sâm lặng lẽ ở bên cạnh Hà Thanh Hà, nhìn anh hòa mình vào mọi người.
Hà Thanh Hà phô diễn một màn câu cá bằng một tay, thế là không ai nghi ngờ kỹ thuật của anh nữa. Khi mặt trời ngã về phía Tây, anh hài lòng thu cần.
Lần này thật sự phải về rồi.
Hai người từ chối lời mời ở lại ăn cơm của ông chủ rồi lái xe về nội thành.
Họ ăn tối trước mới về nhà.
Khi đến gara biệt thự, Phó Sâm bất ngờ không cho Hà Thanh Hà xuống xe.
Hà Thanh Hà khó hiểu: “Sao thế?”
Phó Sâm nói: “Tiếp theo là thời gian của anh.”
Trong lúc Hà Thanh Hà còn mơ màng, Phó Sâm đã hạ ghế xe xuống.
Cả người Hà Thanh Hà ngả ra sau, ngửa mặt nhìn đỉnh đầu Phó Sâm, ngạc nhiên hỏi: “Ở đây á?”
Phó Sâm nghiêng người đè lên Hà Thanh Hà, hai tay chống hai bên đầu anh, nhướng mày: “Không được à?”
Lúc nãy Hà Thanh Hà chơi vui với mấy người câu cá, bây giờ đến lượt hắn.
Dù xe có sang cỡ nào, nằm trong xe vẫn hơi chật. Hà Thanh Hà lúng túng nhìn vào mắt Phó Sâm, lẩm bẩm: “Dạo này có phải hơi… buông thả rồi không?”
Phó Sâm nghiêm túc nói: “Một tuần hai ba lần, vẫn ổn.” Chủ yếu là hắn sợ Hà Thanh Hà mệt nên cũng kiểm soát tần suất.
“Em không nói số lần.” Hà Thanh Hà chớp mắt vô tội, hàng mi dài như cánh bướm, càng khiến người ta ngứa ngáy: “Ý em là… hình thức có phải hơi đa dạng quá rồi không?”
Anh cảm giác mình theo không kịp tiết tấu của Phó Sâm, mỗi lần đều “lái xe kiểu mới”.
Phó Sâm cúi xuống hôn môi Hà Thanh Hà, nói: “Không nhiều đâu, vẫn chưa đủ.”
Hai người trải nghiệm không gian mới cho đến khi eo mỏi lưng đau, Phó Sâm bế Hà Thanh Hà vào nhà, lúc đó anh chỉ nghĩ: Củi khô bốc lửa đúng là… đáng sợ thật.
Hết chương 119.
Anh Sâm từ hồi tầm sư học đạo là em Hà phải gọi là mở túi mù đến hoảng hốt mãi thôi =))))
Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Chương 119
Hà Thanh Hà thích câu cá, Phó Sâm liền nhận thầu một ao cá vốn nổi tiếng là hố đen cho anh, sau khi quyền sử dụng chuyển sang tay Phó Sâm, chủ ao liền rào lại đường đi, không cho người ngoài vào nữa.
Dạo gần đây Hà Thanh Hà lại hứng thú với chuyện câu cá, còn tham gia một hội nhóm câu cá địa phương. Hôm đó, anh bất ngờ thấy có người bàn tán về ao cá của Phó Sâm.
Mọi người sôi nổi chia sẻ rằng trước kia dù là ao thu phí nhưng chủ ao rất chịu khó thả cá, là một nơi giải trí không tồi, không biết vì sao sau đó lại bị đóng cửa, cuối cùng không vào được nữa.
Có người cho hay ao cá đã bị một ông lớn mua lại, trở thành nơi tư nhân, ai cũng thấy tiếc rẻ.
Hà Thanh Hà đọc những lời đó, trong lòng hơi áy náy.
Phó Sâm thuê lại ao cá, còn nhờ ông chủ trông nom mỗi ngày, nhưng bọn họ lại rất ít khi đến, thật sự quá lãng phí.
Anh bàn bạc với Phó Sâm một chút, quyết định để ông chủ mở cửa lại như trước kia.
Ông chủ đương nhiên không phản đối, chỉ có điều Phó Sâm hỏi: “Vậy lúc em muốn đi câu thì sao?”
Hà Thanh Hà cười nói: “Câu cá mà, càng đông càng vui, không sợ nhiều người.”
Gần đây vì bận rộn chuyện chương trình và công ty, Hà Thanh Hà không có thời gian rảnh, đến khi nhẹ bớt việc, anh lại thấy ngứa tay, rất muốn đi câu.
Hai lần trước đều là Phó Sâm đưa anh đến, lần này anh chủ động mời hắn, đương nhiên Phó Sâm rất vui vẻ đồng ý.
Chỉ là lần này xung quanh không còn yên tĩnh như trước.
Dọc đường đi, hai người gặp không ít xe chạy cùng hướng, dường như đều đang đến ao cá.
Tới nơi rồi mới phát hiện ở đó toàn là người.
Hà Thanh Hà ngạc nhiên: “Đông dữ vậy sao?”
Lúc ao cá bị đóng, ông chủ thay Phó Sâm chăm cá béo trắng mập mạp, giờ mở cửa lại, lập tức thu hút nhiều người tới.
Hà Thanh Hà hơi do dự, Phó Sâm hỏi: “Muốn tìm chỗ yên tĩnh hơn không?”
Hà Thanh Hà vội nói: “Không cần, cùng người khác câu cũng được, em chỉ lo bị nhận ra thôi.”
là chương trình đang nổi tiếng trên mạng, bọn họ lại là khách mời, coi như cũng là một nửa người của công chúng rồi.
Lần trước hai người chạy siêu xe ngoài đường bị chụp lại đăng lên mạng, dẫn đến một trận tranh luận ồn ào, có người nói họ ngọt ngào, có người lại nói họ khoe của.
Hà Thanh Hà lo lần này cũng vậy.
Nhưng đa số người đi câu là các chú trung niên, chắc cũng không ai xem mấy chương trình tình yêu hôn nhân đâu.
Để phòng ngừa, Hà Thanh Hà lấy khẩu trang và kính râm ra đeo lên, còn đưa cho Phó Sâm một cái.
Phó Sâm thấy anh che kín mít cả khuôn mặt, im lặng một lát rồi nhất quyết không chịu đeo khẩu trang. Với lại hắn bị cận, đổi sang kính râm thì sẽ không nhìn rõ được, cuối cùng Hà Thanh Hà đành phải đội mũ lưỡi trai cho hắn.
Phó Sâm mặc áo khoác gió, phối với cái mũ trông hơi lệch tông, nhìn cũng khá kỳ lạ, nhưng chẳng còn cách nào khác.
Hai người tới gặp ông chủ trước, ông chủ thấy họ thì vỗ đùi nói sao không báo trước. Hà Thanh Hà chỉ nhờ sắp xếp một chỗ yên tĩnh cho hai người, không cần làm phiền đến người khác, họ chỉ muốn tới chơi chút thôi.
Ông chủ vô cùng tận tình, đã chừa sẵn một khu vực không cho người khác vào, sợ có ngày Phó Sâm với Hà Thanh Hà tới mà không có chỗ.
Hai người vẫn giống như trước, ngồi thoải mái dưới tán cây do chủ ao sắp xếp, gió thổi nhè nhẹ, bắt đầu câu cá.
Giờ Phó Sâm câu cá cũng gì và này nọ lắm, có thể giúp được Hà Thanh Hà, anh sai hắn làm cái này cái kia, hắn cũng chẳng phàn nàn, chỉ chú tâm vào việc trộn mồi.
Hà Thanh Hà vui vẻ khen: “Ngoan quá chừng.”
Phó Sâm ngẩng lên nhìn anh một cái, thấy bộ dáng anh như đi ăn trộm, giờ lại nói bằng giọng điệu trêu chọc, thật sự có chút giống b**n th**.
Vị trí của hai người cách xa cộng đồng câu cá bên kia, từ xa vẫn có thể thấy khá đông người đang ngồi dọc bờ.
Hà Thanh Hà thả cần nhàn nhã, vừa câu vừa nói chuyện phiếm với Phó Sâm.
Hà Thanh Hà nói: “Nếu chán thì anh làm việc khác cũng được.”
Anh biết Phó Sâm không hứng thú với câu cá, anh luôn sợ hắn vì nể mặt mình mà miễn cưỡng, sợ hắn thấy chán.
Phó Sâm duỗi đôi chân dài, nói: “Không chán, anh cũng định nhân lúc rảnh rỗi nghỉ ngơi một chút.”
Tuy hắn không có sở thích cụ thể nào, nhưng có thể hiểu được thú vui của việc câu cá.
Chỉ đơn giản là không nghĩ gì, ngồi bên bờ lặng lẽ chờ cá cắn câu, đối với đầu óc mà nói là một cách thả lỏng.
Hắn nhìn Hà Thanh Hà, có thể tưởng tượng được dáng vẻ bất an sau kính râm của anh.
Đây cũng là một điểm yếu trong tính cách của Hà Thanh Hà.
Anh luôn cảm thấy mình không xứng đáng được người khác yêu thương.
Phó Sâm đưa tay luồn qua giữa kính râm và khẩu trang, sờ lên mặt Hà Thanh Hà, nói: “Khi nào em mới chấp nhận là anh tự nguyện muốn được ở bên em, ở bên em còn thú vị hơn họp hành cuối tuần nhiều.”
Nghe Phó Sâm nói ở bên mình còn tốt hơn công việc, Hà Thanh Hà lập tức vui vẻ.
Thật ra Hà Thanh Hà rất dễ dỗ, chỉ cần thẳng thắn thể hiện tình cảm với anh, anh sẽ vừa ngượng ngùng vừa hạnh phúc, ngọt đến mức khiến người khác muốn sâu răng.
Phó Sâm chìm đắm trong sự ngọt ngào này, định dùng ngón tay kéo khẩu trang trên mặt anh xuống, nhưng Hà Thanh Hà lập tức giữ tay hắn lại.
“Đừng để người khác chú ý.”
Phó Sâm vốn không để tâm đến chuyện này, nhưng nếu Hà Thanh Hà không muốn, hắn liền rút tay về.
Hà Thanh Hà chỉnh lại khẩu trang, che đi khuôn mặt đang đỏ bừng.
Gần đây Phó Sâm động tay động chân ngày càng nhiều, anh thật ra không ghét, chỉ là thấy ngượng, mà hiện tại vẫn đang là ban ngày ban mặt.
Quả thật có người đang nhìn về phía họ.
Mấy ông chú thấy Hà Thanh Hà ngồi nơi rộng rãi lại là chỗ tốt, đều vô cùng ganh tị, bắt đầu muốn lại gần.
Nhưng bị ông chủ ao cá chặn lại, ông nói với họ: “Đó là chỗ VIP, không mở cho người ngoài đâu.”
Mọi người không hài lòng, nói: “Thời đại nào rồi còn có đãi ngộ phân biệt như vậy.”
Ông chủ nói: “Không còn cách nào, ai bảo người ta là khách lớn.”
Nói vậy thì hai người này chính là người đã mua lại ao cá.
Những người câu cá đều chuẩn bị rất đầy đủ, có người còn mang theo ống nhòm, hướng về phía Hà Thanh Hà và Phó Sâm để xem thử là nhân vật lớn thế nào.
Chỉ tiếc một người thì cúi đầu đội mũ lưỡi trai, người kia thì càng kỳ quặc hơn, đeo kính râm và khẩu trang kín mít, hoàn toàn không nhìn ra được là ai.
“Là minh tinh à, sao không lộ mặt?”
Ông chủ chỉ để lại một câu “không tiện tiết lộ” rồi vội vàng rời đi.
Hai người ngồi bên bờ nước, gần đây cảm xúc của Hà Thanh Hà đã tốt lên khá nhiều, cảnh đẹp lại thêm cá mà ông chủ dày công nuôi câu lên con nào cũng béo mập.
Ngay cả Phó Sâm cũng không nhịn được mà nói: “Có thể làm cá nướng đấy.”
Hà Thanh Hà lập tức tưởng tượng ra cảnh thịt cá béo ngậy được nướng thơm lừng, liền cười nói: “Được đó.”
Nước gợn lăn tăn, gió mát thoảng qua, không khí thư thả dễ chịu, chỉ là Hà Thanh Hà cảm thấy có chỗ không ổn, bèn hỏi Phó Sâm bên cạnh: “Anh có thấy gì kỳ kỳ không?”
Phó Sâm hỏi: “Cụ thể là chỗ nào?”
Hà Thanh Hà gác cần câu lên đùi, xoa xoa cánh tay, nói: “Cảm giác như có ai đang nhìn chằm chằm tụi mình, cứ rờn rợn sao ấy.”
Phó Sâm nói: “Bên phía đối diện có người đang nhìn tụi mình.” Lúc nãy hắn đã phát hiện ra, bên đó thậm chí còn dùng cả ống nhòm.
Hà Thanh Hà lắc đầu: “Không phải, em cảm thấy ánh mắt ở sau lưng.”
Tuy ngoài mặt Phó Sâm luôn dửng dưng với những chuyện nằm ngoài Hà Thanh Hà, nhưng nếu anh đã nói thì hắn sẽ để tâm.
Quả nhiên gần đó có người thật.
Phó Sâm dừng một chút, nói: “Anh đi xem, em cứ ngồi yên đấy.”
Hà Thanh Hà lập tức căng thẳng, nói: “Em đi cùng anh.”
Phó Sâm nói: “Không cần đâu, chắc không có gì đâu.”
Tuy cảm giác có người nhưng không hề thấy bị đe dọa, trái lại giống như bị một con vật nhỏ nào đó lén nhìn. Phó Sâm đứng dậy, đi vòng ra sau một vòng.
Rất nhanh sau đó hắn quay lại, ngồi xuống ghế câu cá bên cạnh Hà Thanh Hà.
Hà Thanh Hà hỏi: “Là gì vậy?”
Phó Sâm trầm mặc một lát, nói: “Tự em đi xem đi, đi tới cạnh cái xe kia giả vờ lấy đồ là thấy được.”
Hà Thanh Hà: “?”
Rốt cuộc là chuyện gì đây.
Phó Sâm hiếm khi úp mở như vậy, khiến anh càng thêm tò mò.
Mỗi lần họ đến câu cá, ông chủ đều đậu một chiếc xe gần họ để cung cấp vật tư và điện.
Hà Thanh Hà làm theo lời Phó Sâm, chậm rãi đi tới bên cốp xe, giả vờ lấy đồ bên trong, dùng nắp cốp che đi bản thân, sau đó ngẩng đầu lên.
Hà Thanh Hà: “…”
Thấy rồi.
Anh lặng lẽ quay về chỗ ngồi, tỏ vẻ như không có gì xảy ra.
Phó Sâm hỏi: “Thấy rồi đúng không?”
Hà Thanh Hà bất đắc dĩ gật đầu, nói: “Chắc là người vợ sợ xã hội trong truyền thuyết của ông chủ nhỉ?”
Phó Sâm nói: “Chắc vậy.”
Ông chủ ao cá từng nói vợ mình là fan của họ, còn từng nhờ xin chữ ký.
Vừa nãy Hà Thanh Hà thấy có người mặc đồ thể thao nữ, rón rén nhìn về phía này từ trong rừng cây.
Chắc chắn là vợ ông chủ rồi.
Anh nhớ trong nhóm fan của Lâm Hân Lộ cũng có người này, chỉ là Lâm Hân Lộ bảo vì người đó quá ngại giao tiếp nên là thành viên duy nhất chưa từng lộ mặt.
Hà Thanh Hà vốn là người dễ cảm thấy bất an, nên có thể đồng cảm với vợ ông chủ, bị phát hiện ngay tại chỗ với người xã giao kém thì đúng là chuyện kinh khủng.
Phó Sâm cũng hiểu điều đó, nên hai người họ cứ vờ như không biết gì, tiếp tục ngồi câu cá bình thản như trước.
Hà Thanh Hà cầm cần câu, mắt nhìn mặt nước phía trước, Phó Sâm hỏi: “Chuyện như vầy có được gọi là bị fan cuồng theo dõi không?”
Hắn còn biết cả từ đó, chắc đã lên mạng tra khá nhiều.
Hà Thanh Hà nói: “Không đâu, cô ấy đâu có làm gì hại tụi mình.”
Chỉ là mỗi lần họ đến câu cá thì trộm nhìn một chút, cũng đâu có đi theo họ ra ngoài.
Hà Thanh Hà nghĩ ngợi rồi nói: “Chỉ là cô ấy có thể chụp lén tụi mình, rồi đăng vào nhóm của họ thôi.”
Phó Sâm: “…”
Nghĩ tới khung cảnh đó, rồi nhớ lại danh sách thành viên trong nhóm, hai người cùng lúc rơi vào im lặng.
Hà Thanh Hà ngồi thẳng dậy, đưa sự chú ý trở lại chiếc cần câu.
Anh nói: “Nếu đã bị để ý rồi thì phải câu thêm vài con cá nữa, vậy mới không phụ lòng người ta mong chờ.”
Phó Sâm nghe vậy, ngước mắt nhìn anh, bỗng nhiên nghiêng sát vào Hà Thanh Hà.
Phó Sâm đưa tay tháo dây khẩu trang bên tai Hà Thanh Hà, vòng dây vào ngón tay mình, rồi nghiêng người qua, hôn nhẹ lên khóe môi Hà Thanh Hà.
Cảm giác ấm áp dịu dàng thoáng lướt qua, chỉ còn mùi hương nhàn nhạt lưu lại nơi đầu mũi.
Hà Thanh Hà đứng hình tại chỗ.
Phó Sâm vậy mà lại làm chuyện như vậy giữa ban ngày ban mặt.
Trong ánh mắt sững sờ của Hà Thanh Hà, Phó Sâm giúp anh đeo khẩu trang lại.
Dưới lớp khẩu trang, gương mặt Hà Thanh Hà từ từ đỏ lên: “Sao anh đột nhiên…”
Phó Sâm cũng to gan lắm, lúc quay chương trình lần trước còn kéo anh vào thư viện hôn hôn.
Còn từng làm chuyện như vậy trong rạp chiếu phim.
Bình thường Phó Sâm làm việc rất đâu ra đó, cái gì cũng lên kế hoạch rõ ràng, nhưng những lúc hành động bất ngờ như thế này lại vô cùng cuốn hút, khiến tim người ta đập loạn.
Chỉ là… bên kia còn có đám đông đang câu cá, phía sau vẫn còn vợ ông chủ đấy.
Sắc mặt Phó Sâm không đổi, điềm nhiên nói: “Khán giả muốn xem là những thứ này cơ, vậy mới gọi là không phụ sự kỳ vọng của họ.”
Hà Thanh Hà mất mấy nhịp mới hiểu được ý hắn, tức giận nói: “Anh đúng là giỏi giả vờ, còn biết cưng chiều fan nữa.”
Phó Sâm nghe vậy mới biết thì ra hành động này là “cưng chiều fan”, liền nói: “Vậy cưng thêm chút nữa không?”
Hà Thanh Hà: “…”
Anh đẩy Phó Sâm ra một bên, nghiêm túc nói: “Em phải câu cá đàng hoàng, bị anh chọc một hồi cá chạy hết rồi.”
May mà còn đeo khẩu trang, không ai thấy được mặt anh đang đỏ bừng.
x
Về sau, Hà Thanh Hà bắt được không ít cá. Phó Sâm ở bên cạnh giơ vợt hỗ trợ, hai người thu hoạch phong phú, khiến người ở bờ bên kia đỏ mắt.
Còn Hà Thanh Hà thì thấy bên kia tụ tập rất nhiều tay câu lão luyện, anh cũng ngưỡng mộ không kém.
“Nhiều người quá, náo nhiệt thật.”
Tuy câu cá là một môn vận động cá nhân, nhưng trao đổi kinh nghiệm, chia sẻ mồi và chỗ câu với nhau cũng rất thú vị.
Phó Sâm thấy trong mắt Hà Thanh Hà có vẻ khao khát, bèn nói: “Muốn mời họ sang đây không?”
Hà Thanh Hà lắc đầu: “Thôi.” Anh còn phải đeo khẩu trang cả nửa ngày: “Để lần sau đi.”
Chờ khi chương trình hạ nhiệt, mọi người không còn chú ý nhiều đến họ, rồi mới sang bên kia giao lưu với người có cùng sở thích cũng chưa muộn.
Hà Thanh Hà chuẩn bị kết thúc, thả hết cá con về nước, chỉ giữ lại hai con to mang về.
Phó Sâm gọi ông chủ đến, dặn: “Sau này để họ qua bên này câu luôn, không cần ngăn lại đâu.”
Ông chủ gãi đầu, nói: “Thật ra họ sớm nhận ra hai người rồi.”
Hà Thanh Hà sững người.
Ông chủ bổ sung: “Trong nhóm câu cá, mọi người vẫn bàn luận về hai người sôi nổi lắm.”
Hà Thanh Hà và Phó Sâm liếc nhau.
Hà Thanh Hà kéo khẩu trang và kính râm xuống, để lộ khuôn mặt thanh tú, cười nói: “Sớm biết vậy đã khỏi phải cải trang, nóng muốn chết.”
Phó Sâm cũng gỡ mũ lưỡi trai xuống, chỉnh lại tóc, hỏi Hà Thanh Hà: “Có muốn qua đó chào một tiếng không?”
Những người câu cá kia tuy nhận ra họ, nhưng không ai đến làm phiền, cho thấy họ rất có chừng mực.
Hà Thanh Hà không do dự nữa, cười: “Được thôi.”
Bên đó có không ít cao thủ, anh sớm đã muốn gặp họ rồi.
Hai người được ông chủ dẫn qua gặp gỡ nhóm người câu cá. Đúng như Hà Thanh Hà đoán, phần lớn họ đều không xem , nhưng không ít người biết đến họ, bảo là vợ hoặc đồng nghiệp ở nhà có xem.
Nhìn chung mọi người đều thân thiện, cứ khen chỗ họ câu là chỗ tốt, Hà Thanh Hà liền nhờ ông chủ mở rào chắn để mọi người sang câu cho thỏa mãn.
Mọi người hào hứng chuyển sang địa điểm mới, nhưng cũng có vài người tỏ ý không phục.
Kỹ thuật câu cá của Hà Thanh Hà mới chỉ thể hiện trên truyền hình. Tuy lúc nãy ai cũng thấy anh liên tục câu được cá, nhưng vẫn có người cho rằng đó là do ao này cá nhiều, chưa chắc kỹ thuật thật sự giỏi.
Vì vậy, Hà Thanh Hà vốn định ra về lại một lần nữa cầm cần câu, cùng mọi người tổ chức một trận thi đấu ngẫu hứng.
Lập tức, bờ ao náo nhiệt hẳn lên, mọi người vây quanh xem anh câu cá.
Phó Sâm đứng bên cạnh, nhìn Hà Thanh Hà được mọi người vây quanh. Anh vẫn giữ nụ cười, bình tĩnh ung dung, mang đến cho người ta cảm giác yên tâm.
Hà Thanh Hà luôn tự ti về bản thân, nhưng thật ra giữa đám đông anh tỏa sáng lấp lánh như một vì sao, âm thầm thu hút ánh nhìn của người khác.
Trong lòng Phó Sâm dấy lên cảm xúc nôn nóng, hắn muốn Hà Thanh Hà vui vẻ, nhưng lại không muốn người khác bị ánh sáng của Hà Thanh Hà thu hút.
Hà Thanh Hà là của hắn.
Phó Sâm rất hiếm khi có cảm giác chiếm hữu rõ ràng đến vậy.
Hắn làm việc gì cũng nghiêm túc, nhưng cũng không quá mặn mà với bất cứ điều gì. Dù là công việc, hắn cũng chỉ chú ý nhiều hơn người khác một chút mà thôi.
Chỉ duy nhất đối với Hà Thanh Hà, hắn bắt đầu rung động, cảm xúc cũng dễ bị ảnh hưởng, chỉ muốn giữ anh làm của riêng.
Nhưng đồng thời, hắn càng trân quý Hà Thanh Hà hơn.
So với việc bị nhốt trong lồng như một chú chim hoàng yến thì làm một ngôi sao rực rỡ mới là điều phù hợp với Hà Thanh Hà nhất.
Giờ đây, Hà Thanh Hà đã mở lòng hơn trước rất nhiều.
Phó Sâm lặng lẽ ở bên cạnh Hà Thanh Hà, nhìn anh hòa mình vào mọi người.
Hà Thanh Hà phô diễn một màn câu cá bằng một tay, thế là không ai nghi ngờ kỹ thuật của anh nữa. Khi mặt trời ngã về phía Tây, anh hài lòng thu cần.
Lần này thật sự phải về rồi.
Hai người từ chối lời mời ở lại ăn cơm của ông chủ rồi lái xe về nội thành.
Họ ăn tối trước mới về nhà.
Khi đến gara biệt thự, Phó Sâm bất ngờ không cho Hà Thanh Hà xuống xe.
Hà Thanh Hà khó hiểu: “Sao thế?”
Phó Sâm nói: “Tiếp theo là thời gian của anh.”
Trong lúc Hà Thanh Hà còn mơ màng, Phó Sâm đã hạ ghế xe xuống.
Cả người Hà Thanh Hà ngả ra sau, ngửa mặt nhìn đỉnh đầu Phó Sâm, ngạc nhiên hỏi: “Ở đây á?”
Phó Sâm nghiêng người đè lên Hà Thanh Hà, hai tay chống hai bên đầu anh, nhướng mày: “Không được à?”
Lúc nãy Hà Thanh Hà chơi vui với mấy người câu cá, bây giờ đến lượt hắn.
Dù xe có sang cỡ nào, nằm trong xe vẫn hơi chật. Hà Thanh Hà lúng túng nhìn vào mắt Phó Sâm, lẩm bẩm: “Dạo này có phải hơi… buông thả rồi không?”
Phó Sâm nghiêm túc nói: “Một tuần hai ba lần, vẫn ổn.” Chủ yếu là hắn sợ Hà Thanh Hà mệt nên cũng kiểm soát tần suất.
“Em không nói số lần.” Hà Thanh Hà chớp mắt vô tội, hàng mi dài như cánh bướm, càng khiến người ta ngứa ngáy: “Ý em là… hình thức có phải hơi đa dạng quá rồi không?”
Anh cảm giác mình theo không kịp tiết tấu của Phó Sâm, mỗi lần đều “lái xe kiểu mới”.
Phó Sâm cúi xuống hôn môi Hà Thanh Hà, nói: “Không nhiều đâu, vẫn chưa đủ.”
Hai người trải nghiệm không gian mới cho đến khi eo mỏi lưng đau, Phó Sâm bế Hà Thanh Hà vào nhà, lúc đó anh chỉ nghĩ: Củi khô bốc lửa đúng là… đáng sợ thật.
Hết chương 119.
Anh Sâm từ hồi tầm sư học đạo là em Hà phải gọi là mở túi mù đến hoảng hốt mãi thôi =))))
Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Đánh giá:
Truyện Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Story
Chương 119
10.0/10 từ 15 lượt.